Chương 9
—
Trần Tân đã sớm quen với sự gắt gỏng của Phó Diễn. Huống chi khi nói mấy lời này, tâm trạng của Phó Diễn cũng chẳng vui vẻ là bao. Có thể nhận ra hắn rất để ý việc bị thay thế, thậm chí còn căm giận Trần Tân – người nhắc tới chuyện này.
Trần Tân cảm thấy bản thân hôm nay cũng có chút bốc đồng, cãi cọ với một người nhỏ hơn mình hơn chục tuổi thì có gì hay ho cơ chứ.
Anh không nói năng gì, lướt qua Phó Diễn, đi vào phòng tắm. Trần Tân ném chiếc đai kẹp đã dính bẩn vào thùng rác. Sau khi tắm rửa xong xuôi, anh mặc lại quần áo của mình lên người.
Đợi tới khi xuất hiện lại trước mặt Phó Diễn, anh đã quần áo chỉnh tề, hoàn toàn không có vẻ gì là vừa lên giường với hắn.
Trần Tân kiểm tra khẩu súng, sau đó đặt nó bên giường: “Nếu cậu ghét dẫn theo vệ sĩ thì mang súng theo đi.”
Phó Diễn ngồi lên giường, sắc mặt u ám nhìn anh: “Chú phải đi rồi?”
Trần Tân: “Tám giờ sáng mai tôi sẽ qua đón cậu tới công ty.”
Dứt lời, Trần Tân lại nhìn đồng hồ rồi bàn chuyện công việc: “Lát tôi sẽ cho người mang quần áo qua. Cậu mặc bộ đồ ấy tới công ty.”
Phó Diễn trông bộ dạng dửng dưng của anh thì cười nhếch mép. Hắn ngả người xuống giường, không để tâm tới Trần Tân nữa.
Trần Tân đi ra khỏi phòng, tự mình lái xe về nhà cũ. Thật ra anh và Phó Diễn đều ở nhà cũ. Nhà họ Phó vẫn còn những căn bất động sản khác nhưng vì để có thể tập trung trông nom Phó Diễn nên Trần Tân vẫn không chuyển đi.
Có điều hiện tại, chuyển đi hay không cũng chẳng khác gì nhau. Dạo gần đây vì tránh né anh, Phó Diễn gần như không về nhà.
Trần Tân cởi quần áo rồi ném vào thùng rác. Sau đó, anh vào nhà tắm và tắm rửa một lần nữa.
Sau khi đi ra, anh yên lặng ngồi xuống sofa, châm cho mình một điếu thuốc.
Trần Tân lấy điện thoại ra rồi gọi điện: “Tìm gã đàn ông hôm nay Giám Đốc Phó dẫn tới khách sạn.” Im lặng một lúc, anh lạnh lùng nói thêm: “Khiến cậu ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Giám đốc Phó nữa. Dùng tiền hay uy hiếp đều được, đuổi cậu ta rời khỏi thành phố A.”
Sau khi ra lệnh xong, Trần Tân cúp máy. Anh uống thuốc giảm đau rồi lấy máy tính ra. Máy tính khởi động, trên màn hình hiển thị hình ảnh khách sạn, tại căn phòng mà Phó Diễn đang ở.
Phó Diễn nằm trên giường, cũng đang hút thuốc. Đồng thời hắn cũng cầm điện thoại, không biết nhắn tin cho ai mà trên mặt lại xuất hiện nụ cười hiếm thấy.
Rất nhanh, Phó Diễn đã lại nằm xuống giường, tay kẹp điếu thuốc và gọi điện cho ai đó.
Hắn nói chuyện với người bên kia bằng một chất giọng dịu dàng, khác xa sự cay nghiệt khi nói chuyện với Trần Tân.
“Khó khăn lắm em mới về mà, sao lại có thể không ở bên em chứ?”
“Được. Em muốn đi đâu?”
“Ốm thì đừng uống rượu.”
“Biết rồi. Em không uống rượu thì anh sẽ dập thuốc.”
Phó Diễn nói rồi, thật sự dụi điếu thuốc trên tay vào chiếc gạt tàn bên cạnh. Hắn xoay người, không biết vì sao lại nhìn chằm chằm về chỗ đặt giấu camera.
Ánh mắt cực kỳ có sức xuyên thấu ấy như đang nhìn thẳng vào mắt Trần Tân qua lớp màn hình. Trần Tân khẽ mím môi, cũng không tránh né.
Rất nhanh, Phó Diễn đã thu lại ánh mắt rồi nói với đầu bên kia điện thoại: “Không có gì. Chỉ nhìn thấy một con bọ mà thôi.”
Âm thanh trong màn hình có chút không thật, giọng Phó Diễn lại tình cảm như thế. Hắn nói với người bên kia đầu điện thoại, vừa ngả ngớn vừa mờ ám: “Em tới với anh không? Anh không muốn ngủ một mình.”
Trần Tân tắt phụt máy tính đi. Yên lặng một lúc, anh ném chiếc máy tính kia vào tường, vỡ tan tành.
.
Trần Tân đã sớm quen với sự gắt gỏng của Phó Diễn. Huống chi khi nói mấy lời này, tâm trạng của Phó Diễn cũng chẳng vui vẻ là bao. Có thể nhận ra hắn rất để ý việc bị thay thế, thậm chí còn căm giận Trần Tân – người nhắc tới chuyện này.
Trần Tân cảm thấy bản thân hôm nay cũng có chút bốc đồng, cãi cọ với một người nhỏ hơn mình hơn chục tuổi thì có gì hay ho cơ chứ.
Anh không nói năng gì, lướt qua Phó Diễn, đi vào phòng tắm. Trần Tân ném chiếc đai kẹp đã dính bẩn vào thùng rác. Sau khi tắm rửa xong xuôi, anh mặc lại quần áo của mình lên người.
Đợi tới khi xuất hiện lại trước mặt Phó Diễn, anh đã quần áo chỉnh tề, hoàn toàn không có vẻ gì là vừa lên giường với hắn.
Trần Tân kiểm tra khẩu súng, sau đó đặt nó bên giường: “Nếu cậu ghét dẫn theo vệ sĩ thì mang súng theo đi.”
Phó Diễn ngồi lên giường, sắc mặt u ám nhìn anh: “Chú phải đi rồi?”
Trần Tân: “Tám giờ sáng mai tôi sẽ qua đón cậu tới công ty.”
Dứt lời, Trần Tân lại nhìn đồng hồ rồi bàn chuyện công việc: “Lát tôi sẽ cho người mang quần áo qua. Cậu mặc bộ đồ ấy tới công ty.”
Phó Diễn trông bộ dạng dửng dưng của anh thì cười nhếch mép. Hắn ngả người xuống giường, không để tâm tới Trần Tân nữa.
Trần Tân đi ra khỏi phòng, tự mình lái xe về nhà cũ. Thật ra anh và Phó Diễn đều ở nhà cũ. Nhà họ Phó vẫn còn những căn bất động sản khác nhưng vì để có thể tập trung trông nom Phó Diễn nên Trần Tân vẫn không chuyển đi.
Có điều hiện tại, chuyển đi hay không cũng chẳng khác gì nhau. Dạo gần đây vì tránh né anh, Phó Diễn gần như không về nhà.
Trần Tân cởi quần áo rồi ném vào thùng rác. Sau đó, anh vào nhà tắm và tắm rửa một lần nữa.
Sau khi đi ra, anh yên lặng ngồi xuống sofa, châm cho mình một điếu thuốc.
Trần Tân lấy điện thoại ra rồi gọi điện: “Tìm gã đàn ông hôm nay Giám Đốc Phó dẫn tới khách sạn.” Im lặng một lúc, anh lạnh lùng nói thêm: “Khiến cậu ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Giám đốc Phó nữa. Dùng tiền hay uy hiếp đều được, đuổi cậu ta rời khỏi thành phố A.”
Sau khi ra lệnh xong, Trần Tân cúp máy. Anh uống thuốc giảm đau rồi lấy máy tính ra. Máy tính khởi động, trên màn hình hiển thị hình ảnh khách sạn, tại căn phòng mà Phó Diễn đang ở.
Phó Diễn nằm trên giường, cũng đang hút thuốc. Đồng thời hắn cũng cầm điện thoại, không biết nhắn tin cho ai mà trên mặt lại xuất hiện nụ cười hiếm thấy.
Rất nhanh, Phó Diễn đã lại nằm xuống giường, tay kẹp điếu thuốc và gọi điện cho ai đó.
Hắn nói chuyện với người bên kia bằng một chất giọng dịu dàng, khác xa sự cay nghiệt khi nói chuyện với Trần Tân.
“Khó khăn lắm em mới về mà, sao lại có thể không ở bên em chứ?”
“Được. Em muốn đi đâu?”
“Ốm thì đừng uống rượu.”
“Biết rồi. Em không uống rượu thì anh sẽ dập thuốc.”
Phó Diễn nói rồi, thật sự dụi điếu thuốc trên tay vào chiếc gạt tàn bên cạnh. Hắn xoay người, không biết vì sao lại nhìn chằm chằm về chỗ đặt giấu camera.
Ánh mắt cực kỳ có sức xuyên thấu ấy như đang nhìn thẳng vào mắt Trần Tân qua lớp màn hình. Trần Tân khẽ mím môi, cũng không tránh né.
Rất nhanh, Phó Diễn đã thu lại ánh mắt rồi nói với đầu bên kia điện thoại: “Không có gì. Chỉ nhìn thấy một con bọ mà thôi.”
Âm thanh trong màn hình có chút không thật, giọng Phó Diễn lại tình cảm như thế. Hắn nói với người bên kia đầu điện thoại, vừa ngả ngớn vừa mờ ám: “Em tới với anh không? Anh không muốn ngủ một mình.”
Trần Tân tắt phụt máy tính đi. Yên lặng một lúc, anh ném chiếc máy tính kia vào tường, vỡ tan tành.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất