Chương 52
Edit: Cá
Chương này dài đến xém ngất tại chỗ:(
......
Bên ngoài tiểu khu xa hoa nọ, Lý Tùng Tử lo lắng nói: "Cậu có chắc là cậu không cần tôi dẫn vào không?"
Mộc Tử Dịch xua tay: "Không cần đâu, cậu chỉ cần báo một tiếng với chị ta là được."
Lý Tùng Tử lắc lắc điện thoại: "Đã báo rồi, cậu cứ báo tên của chị ấy lúc gặp bảo vệ là được. Cơ mà..."
Chu Minh Điền chen ngang lời hắn nói: "Tùng Tử, chúng ta chẳng biết gì cả, đừng gây thêm phiền phức cho thầy Dịch."
"Em cũng chỉ lo cho cậu ta mà thôi!" Lý Tùng Tử nhìn Mộc Tử Dịch, nói, "Trước kia tôi thấy khi chuẩn bị đi bắt quỷ, cậu đều cảm thấy rất nhẹ nhàng, không có cảm giác áp lực gì cả. Nhưng lần này suốt cả đường đi cậu không nói một câu nào, lại còn rất nghiêm túc nữa chứ."
Mộc Tử Dịch nói: "Tôi đang đói meo đây này, cậu còn muốn tôi lãng phí sức lực nói chuyện à?"
Lý Tùng Tử chột dạ, để cho bạn tốt nửa đêm phải đi làm việc thế này, quả thật là lỗi của hắn. Hắn đề nghị: "Nếu không thì tôi ở đây chờ cậu, khi nào cậu ra thì chúng ta đi ăn khuya?"
"Được thôi." Mộc Tử Dịch không từ chối làm gì, chỉ dặn dò: "Vậy hai người cách xa nơi đây một chút, đừng đứng gần tiểu khu này quá."
"Được!" Lý Tùng Tử dứt khoát, sau đó quay sang nói với Chu Minh Điền: "Anh Chu, để em hạ ghế sau cho anh, anh cứ ngả lưng nghỉ ngơi tí đi nhé."
Chu Minh Điền gật đầu: "Em cũng lại đây đi, nằm chung với anh này."
Lý Tùng Tử đồng ý luôn, vẫy tay với Mộc Tử Dịch rồi chạy xe đi tìm chỗ đậu.
Mộc Tử Dịch xoay người, đi vào trong tiểu khu. Lúc đang tìm địa chỉ thì cậu chợt cảm nhận được một cỗ oán khí không bình thường cho lắm.
Ánh mắt cậu tối xuống, không thèm tìm địa chỉ nữa mà trực tiếp đi theo cỗ oán khí mà cậu cảm nhận được. Vài phút sau, cậu dừng chân trước một căn biệt thự cỡ vừa, tách biệt với những căn biệt thự khác trong tiểu khu, bấm chuông.
Điện thoại ngoài cửa xuất hiện một cô gái tóc tai bù xù, cô ta thấy người ngoài cửa là Mộc Tử Dịch thì đi ra mở cửa.
Mộc Tử Dịch vào nhà, phát hiện cô gái này chắc cũng cỡ 30 tuổi, trên trán quấn băng gạc, trên băng gạc còn nhuốm một ít máu.
Cô ta trông rất hoảng hốt, cả người căng cứng, vừa nhìn là biết tinh thần không được bình thường. Cô nói: "Là cậu Mộc đúng không?"
Mộc Tử Dịch nở một nụ cười vô hại: "Đúng vậy, chị Lý Mộng, tôi đến giúp chị xử lí tiểu quỷ."
Lý Mộng sốt sắng làm một động tác "suỵt", rồi nói: "Nói nhỏ thôi, coi chừng nó nghe thấy."
Mộc Tử Dịch chớp mắt một cách vô tội: "Xin lỗi, tôi sẽ chú ý hơn. Bây giờ chị dẫn tôi đi gặp nó nhé?"
Lý Mộng gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân dẫn cậu lên lầu. Sau đó cô dừng lại khi đến cuối hành lang lầu hai. Cô quay đầu nhìn Mộc Tử Dịch, thấy cậu đang mỉm cười với cô, bèn hít sâu một hơi rồi cẩn thận đẩy cửa ra.
Dưới ánh sáng le lói, lọt vào tầm mắt cậu là một căn phòng lớn. Trong phòng, ngựa gỗ nhỏ, cầu trượt nhỏ, các món đồ chơi cho trẻ em được đặt lung tung cả lên. Ngoài ra còn có một chiếc bàn gỗ được đặt dựa vào tường, trên bàn được bày một miếu thờ nom rất tinh xảo. Giữa miếu thờ nhỏ kia là một con búp bê bằng gỗ hình người.
Con búp bê kia không biết được chế tạo từ gỗ gì, toàn thân đen bóng, thế nhưng lại ánh lên một màu đỏ máu như có như không, nhìn là biết ngay đó là điềm xấu. Con búp bê đó được chạm trổ không thật cho lắm, nhưng đôi mắt lại mở to, một đôi mắt không có con ngươi, lại kết hợp với đôi môi đang nhếch lên một cách kì lạ, khiến người ta cảm thấy không thoải mái tí nào.
Trước miếu thờ còn có một lư hương, hiện tại đang nghi ngút khói. Trên bàn còn bày khá nhiều đồ ăn vặt, không hợp với lư hương kia chút nào.
Mộc Tử Dịch nghiêm mặt nhìn Lý Mộng, chỉ thấy cô ta đi đến trước miếu thờ, nói thật khẽ: "Chị có dẫn theo một người đến chơi cùng em nè."
Vừa nói xong, cô lấy một con dao từ trong túi áo, rồi đột nhiên cắt một đường thật sâu trên bắp tay, máu theo cánh tay chảy đến đầu ngón tay cô, cô đặt ngón tay mình lên người búp bê, rồi cứ để máu chảy lên người búp bê như thế. Thế nhưng, máu vừa mới rơi xuống thì đã biến mất, cứ như là thấm vào búp bê kia vậy.
Mộc Tử Dịch cười khẩy: "Con tiểu quỷ này xém nữa thì giết chết chị, thế mà chị còn cho nó uống máu mình?"
Lý Mộng nói khẽ: "Nếu không cho, tôi còn chết nhanh hơn."
"Uầy, cũng đúng. Nuôi tiểu quỷ, ngoại trừ cung phụng nó ra, còn phải lâu lâu đút nó máu tươi nữa. Cơ mà xem bộ dáng của chị hiện tại, chắc là hai ba ngày nay, tiểu quỷ quậy tưng lên nên chị mới cho nó máu đúng không?"
"Tại sao cậu biết?" Lý Mộng kinh ngạc, nói.
"Trên tay chị có vết thương, cộng với vết thương khi nãy thì chỉ có 3 chỗ mà thôi, hơn nữa cũng rất mới." Mộc Tử Dịch chắc chắn là cái cô này ngu vl, "Chị nói thật đi, có phải vốn dĩ chị không hề trông cậy vào tôi có thể giúp chị thu phục tiểu quỷ này phải không?"
Tay Lý Mộng run lên, hơi thở hơi loạn, nhưng một lát sau thì bình tĩnh trở lại, nói: "Nhìn cậu trẻ như thế, không giống người có khả năng thu phục tiểu quỷ."
"Nhưng nếu tôi có thì sao?"
"Đã chậm rồi." Lý Mộng che lại miệng vết thương đã ngừng chảy máu, quay lại, trầm mặt nói: "Nó luôn tra tấn tôi, một chút máu của tôi không đủ để đút cho nó. Hiện tại nó muốn giết cậu."
Mộc Tử Dịch lạnh lùng cười: "Thế nên thứ chị muốn, không phải là thuật sĩ, mà là kẻ chết thay chứ gì?"
Trên mặt Lý Mộng thế nhưng lại xuất hiện một tia áy náy: "Tôi xin lỗi, ngày mai tôi sẽ liên hệ với Tùng Tử, cố gắng bồi thường cho cậu."
"Tôi không còn cách nào khác cả, hôm nay tôi đã phải hứng chịu kích thích rất lớn, vô tình nói với Tùng Tử về chuyện này, lúc đó những người khác đều nghe thấy. Nếu tôi không làm theo ý nó thì có thể ngày mai sự nghiệp của tôi sẽ sụp đổ, tôi sẽ chết!"
"Nhưng nếu tôi làm theo lời nó nói, nó sẽ giúp tôi. Đến lúc đó tôi sẽ nổi tiếng hơn, sự nghiệp của tôi, cả mạng sống của tôi nữa, sẽ tốt hơn rất nhiều!"
Mộc Tử Dịch nhướng mi: "Tôi e là một người không đủ để cho tiểu quỷ đó ăn no đâu, chỉ sợ lúc đó chị lại dụ dỗ Lý Tùng Tử hoặc một người nào đó đến đây, rồi lại cướp đi mạng sống của họ chứ gì?"
Lý Mộng chột dạ, quay đi chỗ khác: "Làm sao có thể chứ, tôi vẫn xem Lý Tùng Tử như là em trai của tôi vậy..."
Chưa nói xong, đột nhiên cô bị một thứ gì đó va phải, rồi lui về sau hai bước, sau đó hét to rồi té xuống đất.
Cô cố gắng bò dậy, thì thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một người có làn da trắng bệch, hai mắt đen ngòm, không có tròng trắng đang nhìn cô chằm chằm, rồi nó nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng nhọn hoắc, đáng sợ vô cùng.
Cả người Lý Mộng run rẩy, vừa khóc vừa lùi về phía sau, mãi đến khi chạm vào góc tường thì mới dừng lại.
Cô hoảng sợ co người thành một cục, hy vọng tiểu quỷ hãy mau chú ý đến người còn lại trong phòng, đừng đụng đến cô.
Như cô mong muốn, tiểu quỷ bỏ qua cô, mắt nhìn thẳng vào người sống còn lại trong phòng.
Nó nở một nụ cười âm trầm lại tràn đầy ác ý với người nọ, một hàm răng sắc nhọn trông rất nguy hiểm. Sau đó, nó hé miệng, rít lên một tiếng, quỷ lực trên người nó chợt bùng lên, rồi ngay lập tức nhắm về phía Mộc Tử Dịch.
Mộc Tử Dịch bình tĩnh duỗi tay, trong chớp mắt bàn tay cậu xuất hiện một chiếc lưới màu đỏ sậm, bay thẳng về phía tiểu quỷ kia.
Thế nhưng tốc độ của tiểu quỷ kia cũng rất nhanh, cũng rất linh hoạt, lách người vài cái đã né được chiếc lưới kia của cậu, lấy một góc độ rất xảo quyệt nhào đến tấn công Mộc Tử Dịch lần nữa.
Cỗ hàn khí kia đập thẳng vào mặt, Mộc Tử Dịch không thèm né. Cậu vươn tay, trên tay được bao phủ một tầng linh lực, đánh thẳng về phía tiểu quỷ.
Trên người tiểu quỷ oán khí rất nặng, quỷ lực cũng không thấp chút nào. Như một viên đạn bắn về phía cậu, chẳng sợ bàn tay đang chứa đầy linh lực kia của Mộc Tử Dịch, khi tiểu quỷ va chạm vào cậu, cậu chợt cảm thấy được một dòng khí lạnh như băng đang ngấm vào trong xương cốt mình.
Cậu híp mặt, môi khẽ cong, tay kia bỗng nhiên giơ lên, lấy tốc độ thật nhanh tát một phát vào tiểu quỷ đang tập trung chiến đấu với cậu, khiến nó văng thật xa.
Tiểu quỷ hét lên một tiếng thật thảm thương, bị văng đến bên cạnh Lý Mộng, va vào vách tường "rầm" một cái.
Thế nhưng tên tiểu quỷ này dường như không biết đau, lập tức đứng lên, quỷ lực trên người lại bùng lên, nhắm về phía Mộc Tử Dịch.
Tay Mộc Tử Dịch nổi lên một cơn lốc, một chiếc roi đỏ sậm chợt hiện ra. Chiếc roi giống như một con rắn, nhắm thẳng vào tiểu quỷ nọ, mang theo sự hung ác và bá đạo.
Mới đầu tiểu quỷ còn có thể trốn thoát, nhưng chiếc roi của Mộc Tử Dịch vô cùng linh hoạt, không một khe hở. Chỉ vô ý một chút thôi mà tiểu quỷ đã bị quật cho một roi. Đòn tấn công này rất khó trốn thoát, khiến tầng quỷ lực bên ngoài của nó xuất hiện một lỗ hổng, không thể lành lại được.
Mộc Tử Dịch không cho nó cơ hội thở dốc thì đã tiếp tục ra tay. Lần này rõ ràng tiểu quỷ phản ứng chậm hơn một chút, vì thế cậu quyết định thừa thắng xông lên.
Cậu truyền một lượng lớn linh lực vào chiếc roi, mỗi lần roi sượt qua tiểu quỷ thì quỷ lực xung quanh nó bị tan đi một ít, động tác cũng dần chậm hơn.
Chưa đầy 10 phút sau, cậu đã dùng lưới bao vây tiểu quỷ lại, cầm trên tay.
Cậu đi đến trước mặt Lý Mộng - người đang co rúc trong góc tường và runcầm cập: "Tôi có một thắc mắc, hy vọng chị hãy giải đáp cho tôi."
Lý Mộng giọng run rẩy, đầy kinh ngạc mà nói: "Cậu có thể giải quyết nó sao?..."
Mộc Tử Dịch mỉm cười: "Tiểu quỷ mạnh hơn nó tôi cũng đã thấy, so với chúng nó thì tiểu quỷ này có là gì đâu."
Cậu quơ quơ tiểu quỷ trước mặt Lý Mộng, thưởng thức bộ dạng sợ sệt trốn tránh của cô, hỏi: "Về việc nuôi tiểu quỷ, chị không nói với ai cả nhưng lại cố tình nói với Lý Tùng Tử. Quan hệ giữa chị và cậu ta đâu tốt bằng quan hệ giữa chị và trợ lý hoặc người đại diện nhỉ? Cho nên chị trả lời tôi đi, vì sao lại làm thế? Tôi cảm thấy chị cố tình làm thế phải không?"
Trước đây cậu không thấy lạ chỗ nào, nhưng vừa rồi nhìn Lý Mộng không hề có gánh nặng tâm lý mà tính kế Lý Tùng Tử, thì cậu bắt đầu cảm thấy có gì đó là lạ. Ngay từ lúc đầu, Lý Mộng đã định chọn cậu làm kẻ chết thay rồi, nếu lúc này người ở đây là Lý Tùng Tử, chắc chắn cô vẫn sẽ làm như thế. Cô ra quyết định rất nhanh, không hề chần chờ một chút nào!
Ngoài ra còn một chuyện nữa, ngẫm lại cũng rất kì lạ. Lý Mộng bị như thế mà một hai đòi phải xuất viện về nhà. Nhưng nhà cô có tiểu quỷ mà, không phải cô nên chọn ở lại bệnh viện hay sao?
"Chị cố ý phải không?"
Lý Mộng cắn răng, khóc lóc gật đầu, hàm hồ nói: "Vị đạo sĩ giúp tôi thỉnh tiểu quỷ có đến bệnh viện tìm tôi. Là lão ta ép tôi nói với Lý Tùng Tử..."
Đạo sĩ...
Trực giác của Mộc Tử Dịch chợt cảm thấy không ổn, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Lý Tùng Tử. Thế nhưng lại không gọi được.
Cậu khẽ cắn môi, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lý Mộng, nói: "Trước sau gì chị cũng sẽ gặp báo ứng nên tạm thời tôi sẽ không đụng đến chị. Nếu có ngày chị xuống địa phủ, nhớ nói với âm sai rằng chị quen biết tôi."
Vừa nói xong, cậu mang theo tiểu quỷ chạy thật nhanh ra ngoài.
Lý Mộng ngồi một mình giữa căn phòng lộn xộn, ôm lấy tay mình không ngừng run rẩy, rưng rưng nước mắt. Báo ứng, báo ứng của cô...
Chạy thật nhanh ra khỏi tiểu khu, Mộc Tử Dịch nhìn xung quanh không thấy Lý Tùng Tử đâu. Ngược tại thì tiểu quỷ mà cậu đang cầm lại dường như rất nôn nóng và bất an, giãy dụa liên tục.
Cậu không kiên nhẫn nói: "Đừng có giãy nữa, nếu không tao đút mày cho mèo ăn bây giờ!"
Tiểu quỷ ngừng giãy dụa, giống như đã chết vậy, nằm im ru trong chiếc lưới.
Mộc Tử Dịch chợt nhớ ra gì đó, giơ nó lên trước mặt mình, hỏi: "Chủ nhân của mày đang ở đâu?"
Thế mà tiểu quỷ lại rất phối hợp mà giơ móng chỉ về một hướng.
Mộc Tử Dịch chạy nhanh về phía đó, trong lòng rất hối hận, tại sao hồi đó cậu không quấn lấy vị đạo sĩ đã dạy cho cậu thuật che mắt rồi bắt hắn dạy cho cậu thêm vài thuật pháp nữa chứ?!
Biết rõ có bẫy nhưng vẫn phải nhảy vào, chuyện này làm người ta khó chịu ghê!
Chạy một lát thì đến khu rừng nhỏ, Mộc Tử Dịch thấy Lý Tùng Tử ngất xỉu bị người ta trói lên cây, mặt mũi thì bầm dập. Còn Chu Minh Điền thì đang ngất dưới chân hắn. Nhìn tư thế đó, chắc là bảo vệ Lý Tùng Tử nên bị đánh cho ngất xỉu.
Lúc này, từ sau thân cây, một người chầm chậm đi ra.
Người kia mặc áo đen, toát lên một mùi hủ bại thối nát. Khuôn mặt già nua, hai mắt tối đen, nhìn là biết ngay không phải là người lương thiện gì.
Mộc Tử Dịch cau mày, không tài nào nhớ nổi mình đã gặp qua người này lúc nào. Cậu nói: "Ông à, chúng ta không thù không oán, tại sao ông lại bắt bạn của tôi rồi dụ tôi đến đây làm gì?"
"Không thù không oán? Haha!" Lão ta cười khẩy, rồi nói, "Mày phá hủy trận pháp mà tao dày công chuẩn bị, còn bảo âm sai canh chừng âm nữ, khiến tao không đến gần nó được, phá hư kế hoạch của tao. Cái này mà gọi là không thù à?!"
Âm nữ? Một Tử Dịch chợt nhớ ngay đến Đình Tử - người đã bị người khác dụ dỗ, cố gắng giữ lại hồn phách của mẹ mình, khiến mẹ mình trở thành lệ quỷ. Lúc đó Cố Cảnh đã phái người đi xử lý việc này, thế nên mọi việc sau đó cậu cũng không rõ lắm. Bây giờ xem ra là chưa bắt được người đó.
Cậu ngộ ra, nói: "Thì ra là ông! Nhưng ông tìm tôi là được rồi, cớ sao lại tìm bạn tôi? Cậu ta chỉ là người thường mà thôi, ông dày vò cậu ta làm gì?!"
"Nếu tao không lợi dụng nó thì sao mày chịu đến đây! Nhưng tao không ngờ rằng tên nhóc này lại bướng bỉnh như vậy. Tao bảo nó gọi điện cho mày, thế mà nó lại không chịu, còn quăng điện thoại đi. Tao tức lắm nên đã đánh nó một trận."
Người nọ cười âm hiểm: "Mày yên tâm đi, nó còn sống mà. Nếu không nắm nhược điểm của mày thì tao cũng đâu dám đối đầu trực diện với mày. Dù sao mày cũng là người sở hữu linh lực thuần khiết nhất của nhà họ Mộc mà!" Lão ta cười khẩy một cái, "Chắc mấy người họ Mộc đó cũng không ngờ rằng, tuy không chỉ cho mày thuật pháp nhưng tự bản thân mày cũng có thể mò ra được phương pháp để đối phó với quỷ vật!"
"Chỉ tiếc rằng mày dù sao cũng là ngũ tàn chi mệnh (*) mà thôi!"
(*) Ngũ tàn chi mệnh: Ngũ tàn mà một ngôi sao, được xem là điềm xấu và nguy hiểm. Người có mệnh ngũ tàn rất bất hạnh và xui xẻo.
Mộc Tử Dịch nhíu chặt mi, từ nhỏ cậu chỉ biết có mỗi ba mình, và ba mình mở tiệm bánh bao Âm Dương. Nhưng những người thân khác của ba cậu thì cậu lại chưa gặp mặt bao giờ. Thế nên, nhà họ Mộc gì đó, ngũ tàn chi mệnh gì đó, cậu cũng không hề biết nó là gì.
Cậu bình tĩnh, cười nói: "Vậy bây giờ ông tìm tôi là để trút giận lên người tôi à?"
"Không, không hề, tao chỉ muốn mượn thân thể của mày dùng một chút mà thôi." Mắt lão ta lóe sáng, nói: "Thân thể của mày, linh lực thuần khiết của mày, là vật dẫn tốt nhất!"
"Thì ra là mơ ước thân thể trẻ trung của tôi." Mộc Tử Dịch hừ lạnh, "Vậy ông qua đây đi."
"Không không không!" Lão ta lắc đầu: "Tao muốn mày tự nguyện qua đây, tự nguyện dâng lên thân thể của mày! Nếu không tao sẽ giết hai người bọn họ!"
Mộc Tử Dịch liếc mắt xem thường: "Không thì ông cứ giết hai người họ đi, dù sao thì cho dù tôi có làm theo lời ông đi nữa, thì cuối cùng ông vẫn giết bọn họ mà."
Lương tâm chó gặm của mấy tà đạo sĩ này, miệng thì nói dễ nghe như thế, nhưng có thể trông chờ vào việc bọn họ giữ lời hứa hay sao?
"Nhưng mà, ông chắc cũng sắp quẹo đến nơi rồi, thế mà còn muốn gánh trên lưng hai mạng người à? Chưa nói đến việc địa phủ có ghi chép lại việc này hay không, chỉ tính đến tội lỗi chồng chất của ông, với cả gánh trên lưng hai mạng người, ông nghĩ rằng mình có phải chịu trừng phạt của ông Trời không?" Nói đến đây, Mộc Tử Dịch không nhịn được mà cười: "À đúng rồi, trên người ông có mùi tử vong, chắc là đang chịu sự trừng phạt của ông Trời đúng không?"
Lão ta tức đến bật cười: "Không cần mày lo, chỉ cần tao đoạt được thân thể của mày thì mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa cả thôi. Tuy không phải là tự nguyện dâng lên, tao bỏ nhiều sức một chút thì chắc cũng được."
Nói tóm lại, thật ra lão ta không hề quan tâm đến hai người Lý Tùng Tử, lão ta tiến về trước vài bước, tay ra thủ thế, miệng lẩm bẩm.
Mộc Tử Dịch chợt cảm thấy không ổn, trên tay chợt xuất hiện một chiếc roi dài, móc lên cây rồi thuận theo đó mà nhảy lên. Trong chớp mắt, chỗ khi nãy cậu đứng xuất hiện rất nhiều sương đen, mang theo điềm xấu.
Lão ta tiếc nuối, nói: "Thế mà mày lại thoát được. Cơ mà không sao, trận pháp của tao không chỉ có nhiêu đó thôi đâu."
Vừa nói xong, tán cây mà Mộc Tử Dịch cuốn lấy kia đột nhiên di chuyển. Cậu giật mình, nhanh chóng rút roi ra, đang chuẩn bị tìm điểm đáp thì tiểu quỷ trong tay cậu lại nhân cơ hội quấy rối, giãy dụa liên tục.
Lúc này thì Mộc Tử Dịch làm gì còn thời gian để phản công nữa chứ, phóng nhanh đến một tảng đá, tiện tay cột tiểu quỷ kia lên thân cây.
Cậu định đem nguồn gốc mọi chuyện - tức lão tà thuật sĩ kia, giải quyết. Nhưng lão ta lại rất linh hoạt, bố trí trận pháp cũng rất nhiều, rất khó phòng bị, khiến cậu không thể nào đến gần lão ta.
Mộc Tử Dịch nhìn trận pháp chằng chịt bên dưới, có trận pháp dưỡng hồn và một vài trận pháp nhỏ chưa được kích hoạt. Có mấy cái mà cậu chưa từng được người bạn thuật sĩ kia của cậu chỉ qua nữa.
Thế nên khi đối mặt với trận pháp chằng chịt như thế, cậu chỉ có thể cố hết sức mà ứng phó. Nếu có thể sử dụng vũ lực thì sử dụng ngay, không để lãng phí thời gian. Những cái không thể dùng vũ lực thì nghĩ biện pháp lướt qua.
Cố lắm cậu mới có thể đến bên cạnh Lý Tùng Tử. Lão tà thuật sĩ nọ vốn đứng ở đây thì nay đã chạy đi nơi khác.
Mộc Tử Dịch nhìn xung quanh, mới thấy được lão ta đang đứng cạnh gốc cây mà cậu trói tên tiểu quỷ nọ. Lúc này lão ta cầm một lá bùa trên tay, lẩm bẩm một lát, sau đó dán lá bùa đó lên trán tên tiểu quỷ kia. Chỉ thấy tiểu quỷ kia hét lên một tiếng, lá bùa giữa trán đột nhiên bốc cháy.
Cùng lúc đó, trong căn biệt thự độc lập cách đó không xa, một người phụ nữ tóc đen nhánh đang ngồi ở góc tường, đột nhiên tóc lại bạc trắng...
Mộc Tử Dịch khẽ cắn môi, trơ mắt nhìn quỷ lực của tiểu quỷ kia bùng phát, thoát khỏi trói buộc. Đôi mắt đen kịt không có một tia sáng kia nhìn chằm chằm vào Mộc Tử Dịch, rồi ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, sau đó vọt về phía cậu.
Mộc Tử Dịch giơ tay tính ngăn nó lại thì lão ta lại chơi trò đánh lén, đem vài thứ gì đó ném về phía cậu. Mộc Tử Dịch cảm thấy mấy món mà lão ta ném tới nguy hiểm hơn, vì thế bèn ngăn mấy món đó lại.
Chờ cậu quay đầu lại thì tiểu quỷ đã gần trong gang tấc. Mộc Tử Dịch đành phải điều động lực lượng trong cơ thể, tập trung tại thành một màng bảo hộ chắn ở nơi có thể sẽ bị tấn công, chuẩn bị đỡ một kích của tên tiểu quỷ kia.
Thế nhưng lúc này lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim khác. Một thân ảnh be bé đột nhiên nhào qua đây, giữa không trung phân thân thành hai cái. Một cái bóng đen thì húc thật mạnh vào tiểu quỷ kia làm nó văng ra ngoài, một cái khác thì từ trên trời rớt xuống. Mộc Tử Dịch giơ tay đỡ nó, thì đỡ được một con mèo mập không có chút sự sống nào.
Cậu cũng không nhìn nhóc mèo không có ý thức trong lòng ngực, mà nhìn về phía trước, nói khẽ: "Nhóc mập..."
Dưới ánh trăng sáng ngời, một bóng hình be bé nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mộc Tử Dịch. Đó là một tiểu quỷ be bé, làn da xanh trắng, mắt to tròn. Lúc này tiểu quỷ nọ trơn bóng, một tay che trym nhỏ, lốc ca lốc cốc chạy đến trước mặt Mộc Tử Dịch, tủi thân mà "meo" một cái.
Mộc Tử Dịch bất đắc dĩ cười khổ, nói: "Trơn bóng."
Tên nhóc kia không vui chút nào, "meo" một cái nữa, trề môi dài cả thước, có thể treo đồ lên luôn.
Mộc Tử Dịch đành phải dỗ dành nó: "Nhóc con ngoan nha. Mày nhìn tiểu quỷ bên kia kìa, nó cũng trơn bóng đó thôi!"
Tên nhóc nhìn tiểu quỷ bị nó húc bay ra ngoài, đúng là trơn bóng thật, thì không thèm để ý nữa. Hai tay của nó cầm lấy ngón tay Mộc Tử Dịch, "meo~", muốn ôm một cái.
Mộc Tử Dịch đang định dỗ dành nó thì lại nghe lão già kia nói: "Không thể tưởng tượng được, đường đường là con cháu nhà họ Mộc thế mà lại nuôi tiểu quỷ! Còn cho tiểu quỷ nhập vào thân xác mèo, còn huấn luyện cho nó kêu như mèo nữa chứ. Haha, buồn cười, thật buồn cười!"
"Tôi dẫu có nuôi tiểu quỷ thì cũng nuôi tốt hơn ông, ông không thấy xấu hổ à?" Mộc Từ Dịch ngoài người nhưng trong không cười, "Lớn già đầu như thế mà lại nuôi ra một tiểu quỷ yếu đuối như vậy, không sợ truyền ra ngoài làm trò cười cho người khác à?"
Ánh mắt lão ta lạnh lùng hơn, nhìn tiểu quỷ mà mình nuôi bị húc bay ra ngoài, lại nhìn về phía Mộc Tử Dịch, rõ ràng là tà vật đáng lẽ ra phải hung ác vô cùng, nay lại tỏ ra nhỏ bé ngây thơ. Lão ta không thể không thừa nhận, tiểu quỷ của Mộc Tử Dịch lợi hại hơn so với lão ta nhiều!
Lúc này nhóc béo hay tay chống nạnh, khuôn mặt bầu bĩnh nhìn về lão già kia "méo méo méo~" một trận.
Sau đó lại nhìn về phía tiểu quỷ đã bị nhóc dọa sợ kia "meo méo meo!" một trận.
Làm mèo, thì phải làm một còn mèo dễ thương nhất, được cưng chiều nhất! Làm quỷ, thì phải làm một con quỷ lợi hại nhất! Tuyệt đối không được làm chủ nhân mất mặt!
Nhóc con rất tự giác mà đe dọa tiểu quỷ kia một trận. Khẩu khí kia nom rất hung dữ. Chiếc cằm đang ngẩng thật cao kia trông kiêu ngạo vô cùng.
Chương này dài đến xém ngất tại chỗ:(
......
Bên ngoài tiểu khu xa hoa nọ, Lý Tùng Tử lo lắng nói: "Cậu có chắc là cậu không cần tôi dẫn vào không?"
Mộc Tử Dịch xua tay: "Không cần đâu, cậu chỉ cần báo một tiếng với chị ta là được."
Lý Tùng Tử lắc lắc điện thoại: "Đã báo rồi, cậu cứ báo tên của chị ấy lúc gặp bảo vệ là được. Cơ mà..."
Chu Minh Điền chen ngang lời hắn nói: "Tùng Tử, chúng ta chẳng biết gì cả, đừng gây thêm phiền phức cho thầy Dịch."
"Em cũng chỉ lo cho cậu ta mà thôi!" Lý Tùng Tử nhìn Mộc Tử Dịch, nói, "Trước kia tôi thấy khi chuẩn bị đi bắt quỷ, cậu đều cảm thấy rất nhẹ nhàng, không có cảm giác áp lực gì cả. Nhưng lần này suốt cả đường đi cậu không nói một câu nào, lại còn rất nghiêm túc nữa chứ."
Mộc Tử Dịch nói: "Tôi đang đói meo đây này, cậu còn muốn tôi lãng phí sức lực nói chuyện à?"
Lý Tùng Tử chột dạ, để cho bạn tốt nửa đêm phải đi làm việc thế này, quả thật là lỗi của hắn. Hắn đề nghị: "Nếu không thì tôi ở đây chờ cậu, khi nào cậu ra thì chúng ta đi ăn khuya?"
"Được thôi." Mộc Tử Dịch không từ chối làm gì, chỉ dặn dò: "Vậy hai người cách xa nơi đây một chút, đừng đứng gần tiểu khu này quá."
"Được!" Lý Tùng Tử dứt khoát, sau đó quay sang nói với Chu Minh Điền: "Anh Chu, để em hạ ghế sau cho anh, anh cứ ngả lưng nghỉ ngơi tí đi nhé."
Chu Minh Điền gật đầu: "Em cũng lại đây đi, nằm chung với anh này."
Lý Tùng Tử đồng ý luôn, vẫy tay với Mộc Tử Dịch rồi chạy xe đi tìm chỗ đậu.
Mộc Tử Dịch xoay người, đi vào trong tiểu khu. Lúc đang tìm địa chỉ thì cậu chợt cảm nhận được một cỗ oán khí không bình thường cho lắm.
Ánh mắt cậu tối xuống, không thèm tìm địa chỉ nữa mà trực tiếp đi theo cỗ oán khí mà cậu cảm nhận được. Vài phút sau, cậu dừng chân trước một căn biệt thự cỡ vừa, tách biệt với những căn biệt thự khác trong tiểu khu, bấm chuông.
Điện thoại ngoài cửa xuất hiện một cô gái tóc tai bù xù, cô ta thấy người ngoài cửa là Mộc Tử Dịch thì đi ra mở cửa.
Mộc Tử Dịch vào nhà, phát hiện cô gái này chắc cũng cỡ 30 tuổi, trên trán quấn băng gạc, trên băng gạc còn nhuốm một ít máu.
Cô ta trông rất hoảng hốt, cả người căng cứng, vừa nhìn là biết tinh thần không được bình thường. Cô nói: "Là cậu Mộc đúng không?"
Mộc Tử Dịch nở một nụ cười vô hại: "Đúng vậy, chị Lý Mộng, tôi đến giúp chị xử lí tiểu quỷ."
Lý Mộng sốt sắng làm một động tác "suỵt", rồi nói: "Nói nhỏ thôi, coi chừng nó nghe thấy."
Mộc Tử Dịch chớp mắt một cách vô tội: "Xin lỗi, tôi sẽ chú ý hơn. Bây giờ chị dẫn tôi đi gặp nó nhé?"
Lý Mộng gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân dẫn cậu lên lầu. Sau đó cô dừng lại khi đến cuối hành lang lầu hai. Cô quay đầu nhìn Mộc Tử Dịch, thấy cậu đang mỉm cười với cô, bèn hít sâu một hơi rồi cẩn thận đẩy cửa ra.
Dưới ánh sáng le lói, lọt vào tầm mắt cậu là một căn phòng lớn. Trong phòng, ngựa gỗ nhỏ, cầu trượt nhỏ, các món đồ chơi cho trẻ em được đặt lung tung cả lên. Ngoài ra còn có một chiếc bàn gỗ được đặt dựa vào tường, trên bàn được bày một miếu thờ nom rất tinh xảo. Giữa miếu thờ nhỏ kia là một con búp bê bằng gỗ hình người.
Con búp bê kia không biết được chế tạo từ gỗ gì, toàn thân đen bóng, thế nhưng lại ánh lên một màu đỏ máu như có như không, nhìn là biết ngay đó là điềm xấu. Con búp bê đó được chạm trổ không thật cho lắm, nhưng đôi mắt lại mở to, một đôi mắt không có con ngươi, lại kết hợp với đôi môi đang nhếch lên một cách kì lạ, khiến người ta cảm thấy không thoải mái tí nào.
Trước miếu thờ còn có một lư hương, hiện tại đang nghi ngút khói. Trên bàn còn bày khá nhiều đồ ăn vặt, không hợp với lư hương kia chút nào.
Mộc Tử Dịch nghiêm mặt nhìn Lý Mộng, chỉ thấy cô ta đi đến trước miếu thờ, nói thật khẽ: "Chị có dẫn theo một người đến chơi cùng em nè."
Vừa nói xong, cô lấy một con dao từ trong túi áo, rồi đột nhiên cắt một đường thật sâu trên bắp tay, máu theo cánh tay chảy đến đầu ngón tay cô, cô đặt ngón tay mình lên người búp bê, rồi cứ để máu chảy lên người búp bê như thế. Thế nhưng, máu vừa mới rơi xuống thì đã biến mất, cứ như là thấm vào búp bê kia vậy.
Mộc Tử Dịch cười khẩy: "Con tiểu quỷ này xém nữa thì giết chết chị, thế mà chị còn cho nó uống máu mình?"
Lý Mộng nói khẽ: "Nếu không cho, tôi còn chết nhanh hơn."
"Uầy, cũng đúng. Nuôi tiểu quỷ, ngoại trừ cung phụng nó ra, còn phải lâu lâu đút nó máu tươi nữa. Cơ mà xem bộ dáng của chị hiện tại, chắc là hai ba ngày nay, tiểu quỷ quậy tưng lên nên chị mới cho nó máu đúng không?"
"Tại sao cậu biết?" Lý Mộng kinh ngạc, nói.
"Trên tay chị có vết thương, cộng với vết thương khi nãy thì chỉ có 3 chỗ mà thôi, hơn nữa cũng rất mới." Mộc Tử Dịch chắc chắn là cái cô này ngu vl, "Chị nói thật đi, có phải vốn dĩ chị không hề trông cậy vào tôi có thể giúp chị thu phục tiểu quỷ này phải không?"
Tay Lý Mộng run lên, hơi thở hơi loạn, nhưng một lát sau thì bình tĩnh trở lại, nói: "Nhìn cậu trẻ như thế, không giống người có khả năng thu phục tiểu quỷ."
"Nhưng nếu tôi có thì sao?"
"Đã chậm rồi." Lý Mộng che lại miệng vết thương đã ngừng chảy máu, quay lại, trầm mặt nói: "Nó luôn tra tấn tôi, một chút máu của tôi không đủ để đút cho nó. Hiện tại nó muốn giết cậu."
Mộc Tử Dịch lạnh lùng cười: "Thế nên thứ chị muốn, không phải là thuật sĩ, mà là kẻ chết thay chứ gì?"
Trên mặt Lý Mộng thế nhưng lại xuất hiện một tia áy náy: "Tôi xin lỗi, ngày mai tôi sẽ liên hệ với Tùng Tử, cố gắng bồi thường cho cậu."
"Tôi không còn cách nào khác cả, hôm nay tôi đã phải hứng chịu kích thích rất lớn, vô tình nói với Tùng Tử về chuyện này, lúc đó những người khác đều nghe thấy. Nếu tôi không làm theo ý nó thì có thể ngày mai sự nghiệp của tôi sẽ sụp đổ, tôi sẽ chết!"
"Nhưng nếu tôi làm theo lời nó nói, nó sẽ giúp tôi. Đến lúc đó tôi sẽ nổi tiếng hơn, sự nghiệp của tôi, cả mạng sống của tôi nữa, sẽ tốt hơn rất nhiều!"
Mộc Tử Dịch nhướng mi: "Tôi e là một người không đủ để cho tiểu quỷ đó ăn no đâu, chỉ sợ lúc đó chị lại dụ dỗ Lý Tùng Tử hoặc một người nào đó đến đây, rồi lại cướp đi mạng sống của họ chứ gì?"
Lý Mộng chột dạ, quay đi chỗ khác: "Làm sao có thể chứ, tôi vẫn xem Lý Tùng Tử như là em trai của tôi vậy..."
Chưa nói xong, đột nhiên cô bị một thứ gì đó va phải, rồi lui về sau hai bước, sau đó hét to rồi té xuống đất.
Cô cố gắng bò dậy, thì thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một người có làn da trắng bệch, hai mắt đen ngòm, không có tròng trắng đang nhìn cô chằm chằm, rồi nó nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng nhọn hoắc, đáng sợ vô cùng.
Cả người Lý Mộng run rẩy, vừa khóc vừa lùi về phía sau, mãi đến khi chạm vào góc tường thì mới dừng lại.
Cô hoảng sợ co người thành một cục, hy vọng tiểu quỷ hãy mau chú ý đến người còn lại trong phòng, đừng đụng đến cô.
Như cô mong muốn, tiểu quỷ bỏ qua cô, mắt nhìn thẳng vào người sống còn lại trong phòng.
Nó nở một nụ cười âm trầm lại tràn đầy ác ý với người nọ, một hàm răng sắc nhọn trông rất nguy hiểm. Sau đó, nó hé miệng, rít lên một tiếng, quỷ lực trên người nó chợt bùng lên, rồi ngay lập tức nhắm về phía Mộc Tử Dịch.
Mộc Tử Dịch bình tĩnh duỗi tay, trong chớp mắt bàn tay cậu xuất hiện một chiếc lưới màu đỏ sậm, bay thẳng về phía tiểu quỷ kia.
Thế nhưng tốc độ của tiểu quỷ kia cũng rất nhanh, cũng rất linh hoạt, lách người vài cái đã né được chiếc lưới kia của cậu, lấy một góc độ rất xảo quyệt nhào đến tấn công Mộc Tử Dịch lần nữa.
Cỗ hàn khí kia đập thẳng vào mặt, Mộc Tử Dịch không thèm né. Cậu vươn tay, trên tay được bao phủ một tầng linh lực, đánh thẳng về phía tiểu quỷ.
Trên người tiểu quỷ oán khí rất nặng, quỷ lực cũng không thấp chút nào. Như một viên đạn bắn về phía cậu, chẳng sợ bàn tay đang chứa đầy linh lực kia của Mộc Tử Dịch, khi tiểu quỷ va chạm vào cậu, cậu chợt cảm thấy được một dòng khí lạnh như băng đang ngấm vào trong xương cốt mình.
Cậu híp mặt, môi khẽ cong, tay kia bỗng nhiên giơ lên, lấy tốc độ thật nhanh tát một phát vào tiểu quỷ đang tập trung chiến đấu với cậu, khiến nó văng thật xa.
Tiểu quỷ hét lên một tiếng thật thảm thương, bị văng đến bên cạnh Lý Mộng, va vào vách tường "rầm" một cái.
Thế nhưng tên tiểu quỷ này dường như không biết đau, lập tức đứng lên, quỷ lực trên người lại bùng lên, nhắm về phía Mộc Tử Dịch.
Tay Mộc Tử Dịch nổi lên một cơn lốc, một chiếc roi đỏ sậm chợt hiện ra. Chiếc roi giống như một con rắn, nhắm thẳng vào tiểu quỷ nọ, mang theo sự hung ác và bá đạo.
Mới đầu tiểu quỷ còn có thể trốn thoát, nhưng chiếc roi của Mộc Tử Dịch vô cùng linh hoạt, không một khe hở. Chỉ vô ý một chút thôi mà tiểu quỷ đã bị quật cho một roi. Đòn tấn công này rất khó trốn thoát, khiến tầng quỷ lực bên ngoài của nó xuất hiện một lỗ hổng, không thể lành lại được.
Mộc Tử Dịch không cho nó cơ hội thở dốc thì đã tiếp tục ra tay. Lần này rõ ràng tiểu quỷ phản ứng chậm hơn một chút, vì thế cậu quyết định thừa thắng xông lên.
Cậu truyền một lượng lớn linh lực vào chiếc roi, mỗi lần roi sượt qua tiểu quỷ thì quỷ lực xung quanh nó bị tan đi một ít, động tác cũng dần chậm hơn.
Chưa đầy 10 phút sau, cậu đã dùng lưới bao vây tiểu quỷ lại, cầm trên tay.
Cậu đi đến trước mặt Lý Mộng - người đang co rúc trong góc tường và runcầm cập: "Tôi có một thắc mắc, hy vọng chị hãy giải đáp cho tôi."
Lý Mộng giọng run rẩy, đầy kinh ngạc mà nói: "Cậu có thể giải quyết nó sao?..."
Mộc Tử Dịch mỉm cười: "Tiểu quỷ mạnh hơn nó tôi cũng đã thấy, so với chúng nó thì tiểu quỷ này có là gì đâu."
Cậu quơ quơ tiểu quỷ trước mặt Lý Mộng, thưởng thức bộ dạng sợ sệt trốn tránh của cô, hỏi: "Về việc nuôi tiểu quỷ, chị không nói với ai cả nhưng lại cố tình nói với Lý Tùng Tử. Quan hệ giữa chị và cậu ta đâu tốt bằng quan hệ giữa chị và trợ lý hoặc người đại diện nhỉ? Cho nên chị trả lời tôi đi, vì sao lại làm thế? Tôi cảm thấy chị cố tình làm thế phải không?"
Trước đây cậu không thấy lạ chỗ nào, nhưng vừa rồi nhìn Lý Mộng không hề có gánh nặng tâm lý mà tính kế Lý Tùng Tử, thì cậu bắt đầu cảm thấy có gì đó là lạ. Ngay từ lúc đầu, Lý Mộng đã định chọn cậu làm kẻ chết thay rồi, nếu lúc này người ở đây là Lý Tùng Tử, chắc chắn cô vẫn sẽ làm như thế. Cô ra quyết định rất nhanh, không hề chần chờ một chút nào!
Ngoài ra còn một chuyện nữa, ngẫm lại cũng rất kì lạ. Lý Mộng bị như thế mà một hai đòi phải xuất viện về nhà. Nhưng nhà cô có tiểu quỷ mà, không phải cô nên chọn ở lại bệnh viện hay sao?
"Chị cố ý phải không?"
Lý Mộng cắn răng, khóc lóc gật đầu, hàm hồ nói: "Vị đạo sĩ giúp tôi thỉnh tiểu quỷ có đến bệnh viện tìm tôi. Là lão ta ép tôi nói với Lý Tùng Tử..."
Đạo sĩ...
Trực giác của Mộc Tử Dịch chợt cảm thấy không ổn, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Lý Tùng Tử. Thế nhưng lại không gọi được.
Cậu khẽ cắn môi, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lý Mộng, nói: "Trước sau gì chị cũng sẽ gặp báo ứng nên tạm thời tôi sẽ không đụng đến chị. Nếu có ngày chị xuống địa phủ, nhớ nói với âm sai rằng chị quen biết tôi."
Vừa nói xong, cậu mang theo tiểu quỷ chạy thật nhanh ra ngoài.
Lý Mộng ngồi một mình giữa căn phòng lộn xộn, ôm lấy tay mình không ngừng run rẩy, rưng rưng nước mắt. Báo ứng, báo ứng của cô...
Chạy thật nhanh ra khỏi tiểu khu, Mộc Tử Dịch nhìn xung quanh không thấy Lý Tùng Tử đâu. Ngược tại thì tiểu quỷ mà cậu đang cầm lại dường như rất nôn nóng và bất an, giãy dụa liên tục.
Cậu không kiên nhẫn nói: "Đừng có giãy nữa, nếu không tao đút mày cho mèo ăn bây giờ!"
Tiểu quỷ ngừng giãy dụa, giống như đã chết vậy, nằm im ru trong chiếc lưới.
Mộc Tử Dịch chợt nhớ ra gì đó, giơ nó lên trước mặt mình, hỏi: "Chủ nhân của mày đang ở đâu?"
Thế mà tiểu quỷ lại rất phối hợp mà giơ móng chỉ về một hướng.
Mộc Tử Dịch chạy nhanh về phía đó, trong lòng rất hối hận, tại sao hồi đó cậu không quấn lấy vị đạo sĩ đã dạy cho cậu thuật che mắt rồi bắt hắn dạy cho cậu thêm vài thuật pháp nữa chứ?!
Biết rõ có bẫy nhưng vẫn phải nhảy vào, chuyện này làm người ta khó chịu ghê!
Chạy một lát thì đến khu rừng nhỏ, Mộc Tử Dịch thấy Lý Tùng Tử ngất xỉu bị người ta trói lên cây, mặt mũi thì bầm dập. Còn Chu Minh Điền thì đang ngất dưới chân hắn. Nhìn tư thế đó, chắc là bảo vệ Lý Tùng Tử nên bị đánh cho ngất xỉu.
Lúc này, từ sau thân cây, một người chầm chậm đi ra.
Người kia mặc áo đen, toát lên một mùi hủ bại thối nát. Khuôn mặt già nua, hai mắt tối đen, nhìn là biết ngay không phải là người lương thiện gì.
Mộc Tử Dịch cau mày, không tài nào nhớ nổi mình đã gặp qua người này lúc nào. Cậu nói: "Ông à, chúng ta không thù không oán, tại sao ông lại bắt bạn của tôi rồi dụ tôi đến đây làm gì?"
"Không thù không oán? Haha!" Lão ta cười khẩy, rồi nói, "Mày phá hủy trận pháp mà tao dày công chuẩn bị, còn bảo âm sai canh chừng âm nữ, khiến tao không đến gần nó được, phá hư kế hoạch của tao. Cái này mà gọi là không thù à?!"
Âm nữ? Một Tử Dịch chợt nhớ ngay đến Đình Tử - người đã bị người khác dụ dỗ, cố gắng giữ lại hồn phách của mẹ mình, khiến mẹ mình trở thành lệ quỷ. Lúc đó Cố Cảnh đã phái người đi xử lý việc này, thế nên mọi việc sau đó cậu cũng không rõ lắm. Bây giờ xem ra là chưa bắt được người đó.
Cậu ngộ ra, nói: "Thì ra là ông! Nhưng ông tìm tôi là được rồi, cớ sao lại tìm bạn tôi? Cậu ta chỉ là người thường mà thôi, ông dày vò cậu ta làm gì?!"
"Nếu tao không lợi dụng nó thì sao mày chịu đến đây! Nhưng tao không ngờ rằng tên nhóc này lại bướng bỉnh như vậy. Tao bảo nó gọi điện cho mày, thế mà nó lại không chịu, còn quăng điện thoại đi. Tao tức lắm nên đã đánh nó một trận."
Người nọ cười âm hiểm: "Mày yên tâm đi, nó còn sống mà. Nếu không nắm nhược điểm của mày thì tao cũng đâu dám đối đầu trực diện với mày. Dù sao mày cũng là người sở hữu linh lực thuần khiết nhất của nhà họ Mộc mà!" Lão ta cười khẩy một cái, "Chắc mấy người họ Mộc đó cũng không ngờ rằng, tuy không chỉ cho mày thuật pháp nhưng tự bản thân mày cũng có thể mò ra được phương pháp để đối phó với quỷ vật!"
"Chỉ tiếc rằng mày dù sao cũng là ngũ tàn chi mệnh (*) mà thôi!"
(*) Ngũ tàn chi mệnh: Ngũ tàn mà một ngôi sao, được xem là điềm xấu và nguy hiểm. Người có mệnh ngũ tàn rất bất hạnh và xui xẻo.
Mộc Tử Dịch nhíu chặt mi, từ nhỏ cậu chỉ biết có mỗi ba mình, và ba mình mở tiệm bánh bao Âm Dương. Nhưng những người thân khác của ba cậu thì cậu lại chưa gặp mặt bao giờ. Thế nên, nhà họ Mộc gì đó, ngũ tàn chi mệnh gì đó, cậu cũng không hề biết nó là gì.
Cậu bình tĩnh, cười nói: "Vậy bây giờ ông tìm tôi là để trút giận lên người tôi à?"
"Không, không hề, tao chỉ muốn mượn thân thể của mày dùng một chút mà thôi." Mắt lão ta lóe sáng, nói: "Thân thể của mày, linh lực thuần khiết của mày, là vật dẫn tốt nhất!"
"Thì ra là mơ ước thân thể trẻ trung của tôi." Mộc Tử Dịch hừ lạnh, "Vậy ông qua đây đi."
"Không không không!" Lão ta lắc đầu: "Tao muốn mày tự nguyện qua đây, tự nguyện dâng lên thân thể của mày! Nếu không tao sẽ giết hai người bọn họ!"
Mộc Tử Dịch liếc mắt xem thường: "Không thì ông cứ giết hai người họ đi, dù sao thì cho dù tôi có làm theo lời ông đi nữa, thì cuối cùng ông vẫn giết bọn họ mà."
Lương tâm chó gặm của mấy tà đạo sĩ này, miệng thì nói dễ nghe như thế, nhưng có thể trông chờ vào việc bọn họ giữ lời hứa hay sao?
"Nhưng mà, ông chắc cũng sắp quẹo đến nơi rồi, thế mà còn muốn gánh trên lưng hai mạng người à? Chưa nói đến việc địa phủ có ghi chép lại việc này hay không, chỉ tính đến tội lỗi chồng chất của ông, với cả gánh trên lưng hai mạng người, ông nghĩ rằng mình có phải chịu trừng phạt của ông Trời không?" Nói đến đây, Mộc Tử Dịch không nhịn được mà cười: "À đúng rồi, trên người ông có mùi tử vong, chắc là đang chịu sự trừng phạt của ông Trời đúng không?"
Lão ta tức đến bật cười: "Không cần mày lo, chỉ cần tao đoạt được thân thể của mày thì mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa cả thôi. Tuy không phải là tự nguyện dâng lên, tao bỏ nhiều sức một chút thì chắc cũng được."
Nói tóm lại, thật ra lão ta không hề quan tâm đến hai người Lý Tùng Tử, lão ta tiến về trước vài bước, tay ra thủ thế, miệng lẩm bẩm.
Mộc Tử Dịch chợt cảm thấy không ổn, trên tay chợt xuất hiện một chiếc roi dài, móc lên cây rồi thuận theo đó mà nhảy lên. Trong chớp mắt, chỗ khi nãy cậu đứng xuất hiện rất nhiều sương đen, mang theo điềm xấu.
Lão ta tiếc nuối, nói: "Thế mà mày lại thoát được. Cơ mà không sao, trận pháp của tao không chỉ có nhiêu đó thôi đâu."
Vừa nói xong, tán cây mà Mộc Tử Dịch cuốn lấy kia đột nhiên di chuyển. Cậu giật mình, nhanh chóng rút roi ra, đang chuẩn bị tìm điểm đáp thì tiểu quỷ trong tay cậu lại nhân cơ hội quấy rối, giãy dụa liên tục.
Lúc này thì Mộc Tử Dịch làm gì còn thời gian để phản công nữa chứ, phóng nhanh đến một tảng đá, tiện tay cột tiểu quỷ kia lên thân cây.
Cậu định đem nguồn gốc mọi chuyện - tức lão tà thuật sĩ kia, giải quyết. Nhưng lão ta lại rất linh hoạt, bố trí trận pháp cũng rất nhiều, rất khó phòng bị, khiến cậu không thể nào đến gần lão ta.
Mộc Tử Dịch nhìn trận pháp chằng chịt bên dưới, có trận pháp dưỡng hồn và một vài trận pháp nhỏ chưa được kích hoạt. Có mấy cái mà cậu chưa từng được người bạn thuật sĩ kia của cậu chỉ qua nữa.
Thế nên khi đối mặt với trận pháp chằng chịt như thế, cậu chỉ có thể cố hết sức mà ứng phó. Nếu có thể sử dụng vũ lực thì sử dụng ngay, không để lãng phí thời gian. Những cái không thể dùng vũ lực thì nghĩ biện pháp lướt qua.
Cố lắm cậu mới có thể đến bên cạnh Lý Tùng Tử. Lão tà thuật sĩ nọ vốn đứng ở đây thì nay đã chạy đi nơi khác.
Mộc Tử Dịch nhìn xung quanh, mới thấy được lão ta đang đứng cạnh gốc cây mà cậu trói tên tiểu quỷ nọ. Lúc này lão ta cầm một lá bùa trên tay, lẩm bẩm một lát, sau đó dán lá bùa đó lên trán tên tiểu quỷ kia. Chỉ thấy tiểu quỷ kia hét lên một tiếng, lá bùa giữa trán đột nhiên bốc cháy.
Cùng lúc đó, trong căn biệt thự độc lập cách đó không xa, một người phụ nữ tóc đen nhánh đang ngồi ở góc tường, đột nhiên tóc lại bạc trắng...
Mộc Tử Dịch khẽ cắn môi, trơ mắt nhìn quỷ lực của tiểu quỷ kia bùng phát, thoát khỏi trói buộc. Đôi mắt đen kịt không có một tia sáng kia nhìn chằm chằm vào Mộc Tử Dịch, rồi ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, sau đó vọt về phía cậu.
Mộc Tử Dịch giơ tay tính ngăn nó lại thì lão ta lại chơi trò đánh lén, đem vài thứ gì đó ném về phía cậu. Mộc Tử Dịch cảm thấy mấy món mà lão ta ném tới nguy hiểm hơn, vì thế bèn ngăn mấy món đó lại.
Chờ cậu quay đầu lại thì tiểu quỷ đã gần trong gang tấc. Mộc Tử Dịch đành phải điều động lực lượng trong cơ thể, tập trung tại thành một màng bảo hộ chắn ở nơi có thể sẽ bị tấn công, chuẩn bị đỡ một kích của tên tiểu quỷ kia.
Thế nhưng lúc này lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim khác. Một thân ảnh be bé đột nhiên nhào qua đây, giữa không trung phân thân thành hai cái. Một cái bóng đen thì húc thật mạnh vào tiểu quỷ kia làm nó văng ra ngoài, một cái khác thì từ trên trời rớt xuống. Mộc Tử Dịch giơ tay đỡ nó, thì đỡ được một con mèo mập không có chút sự sống nào.
Cậu cũng không nhìn nhóc mèo không có ý thức trong lòng ngực, mà nhìn về phía trước, nói khẽ: "Nhóc mập..."
Dưới ánh trăng sáng ngời, một bóng hình be bé nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mộc Tử Dịch. Đó là một tiểu quỷ be bé, làn da xanh trắng, mắt to tròn. Lúc này tiểu quỷ nọ trơn bóng, một tay che trym nhỏ, lốc ca lốc cốc chạy đến trước mặt Mộc Tử Dịch, tủi thân mà "meo" một cái.
Mộc Tử Dịch bất đắc dĩ cười khổ, nói: "Trơn bóng."
Tên nhóc kia không vui chút nào, "meo" một cái nữa, trề môi dài cả thước, có thể treo đồ lên luôn.
Mộc Tử Dịch đành phải dỗ dành nó: "Nhóc con ngoan nha. Mày nhìn tiểu quỷ bên kia kìa, nó cũng trơn bóng đó thôi!"
Tên nhóc nhìn tiểu quỷ bị nó húc bay ra ngoài, đúng là trơn bóng thật, thì không thèm để ý nữa. Hai tay của nó cầm lấy ngón tay Mộc Tử Dịch, "meo~", muốn ôm một cái.
Mộc Tử Dịch đang định dỗ dành nó thì lại nghe lão già kia nói: "Không thể tưởng tượng được, đường đường là con cháu nhà họ Mộc thế mà lại nuôi tiểu quỷ! Còn cho tiểu quỷ nhập vào thân xác mèo, còn huấn luyện cho nó kêu như mèo nữa chứ. Haha, buồn cười, thật buồn cười!"
"Tôi dẫu có nuôi tiểu quỷ thì cũng nuôi tốt hơn ông, ông không thấy xấu hổ à?" Mộc Từ Dịch ngoài người nhưng trong không cười, "Lớn già đầu như thế mà lại nuôi ra một tiểu quỷ yếu đuối như vậy, không sợ truyền ra ngoài làm trò cười cho người khác à?"
Ánh mắt lão ta lạnh lùng hơn, nhìn tiểu quỷ mà mình nuôi bị húc bay ra ngoài, lại nhìn về phía Mộc Tử Dịch, rõ ràng là tà vật đáng lẽ ra phải hung ác vô cùng, nay lại tỏ ra nhỏ bé ngây thơ. Lão ta không thể không thừa nhận, tiểu quỷ của Mộc Tử Dịch lợi hại hơn so với lão ta nhiều!
Lúc này nhóc béo hay tay chống nạnh, khuôn mặt bầu bĩnh nhìn về lão già kia "méo méo méo~" một trận.
Sau đó lại nhìn về phía tiểu quỷ đã bị nhóc dọa sợ kia "meo méo meo!" một trận.
Làm mèo, thì phải làm một còn mèo dễ thương nhất, được cưng chiều nhất! Làm quỷ, thì phải làm một con quỷ lợi hại nhất! Tuyệt đối không được làm chủ nhân mất mặt!
Nhóc con rất tự giác mà đe dọa tiểu quỷ kia một trận. Khẩu khí kia nom rất hung dữ. Chiếc cằm đang ngẩng thật cao kia trông kiêu ngạo vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất