Chương 71
Edit: 诸葛钢铁
Beta: LP
Từ chap này mình sẽ đổi xưng hô của Bác Trần thành ông Trần nhé vì ông ấy lớn tuổi rồi =)))) Mình sẽ sửa các chap cũ sau nha
……..
Trên con phố buôn bán sầm uất náo nhiệt, hai chàng trai cao gầy ôm theo một con mèo trắng vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người. Thế nhưng những người xung quanh đều không thể nhìn rõ gương mặt của hai chàng trai, bởi vậy nên ai cũng không để ý thêm nữa.
Cùng lắm thì cũng chỉ nhìn thêm hai cái rồi thôi. Bọn họ đều nghĩ thầm trong lòng, không biết tại sao hai chàng trai lại ôm mèo ra ngoài dạo phố.
Mộc Tử Dịch quen đường quen lối dẫn Cố Cảnh và nhóc mập dạo khắp trung tâm thương mại. Cậu vẫn còn nhớ mãi không quên quần áo tình nhân nữa đấy!
Thế nhưng đi hết một vòng mà vẫn không tìm thấy được quần áo tình nhân bán ở chỗ nào. Hai người đành bó tay, chỉ có thể mua hai chiếc áo cùng kiểu dáng rồi coi đó là áo tình nhân mà thôi.
Hai người một mèo đi qua cửa hàng quần áo dành cho cha con. Cố Cảnh chợt kéo Mộc Tử Dịch lại, chỉ vào con ma nơ canh được trưng bày ở trước cửa ra vào rồi nói: "Em nhìn quần áo trên người chúng nó xem, thấy thế nào?"
Mộc Tử Dịch nhìn theo hướng anh chỉ, thấy trong tủ kính của cửa hàng bày ra ba con ma nơ canh theo kiểu gia đình ba người. Cả ba đều đang mặc áo T-shirt dài tay cùng kiểu dáng, trên áo in hình giống nhau. Ba con ma nơ canh còn đội những chiếc mũ giống nhau, hình vẽ ở trên mũ cũng tương tự với hình ở trên áo T-shirt.
Mộc Tử Dịch không kìm được khẽ giật giật khóe mắt, đau đầu hỏi: "Anh muốn à?"
"Ừ. Hiện giờ tiết trời đang trở lạnh, chúng ta cũng nên chuẩn bị áo dài tay đi thôi." Giọng điệu của Cố Cảnh cực kỳ tự nhiên.
Nhóc mập trong lòng anh cũng phối hợp kêu "Meo" một tiếng. Nó cũng muốn có.
Mộc Tử Dịch: "... Được rồi, vậy thì mua!"
Sau đó hai người một mèo đi vào cửa hàng mua ba bộ quần áo và mũ gia đình mà bọn họ vừa nhìn thấy ở ngoài. Người chủ cửa hàng trẻ tuổi còn rất hiểu chuyện vừa gói đồ vừa cười nói: "May mà lúc tôi nhập hàng đã quyết định theo size. Chứ nếu mà nhập size cố định cả bộ thì chắc chắn các cậu sẽ không thể tìm được size vừa người đâu!"
Mộc Tử Dịch ngại ngùng cười một cái, trả tiền rồi nhận lại túi đồ. Cậu lấy ba chiếc mũ cùng kiểu nhưng to nhỏ khác nhau ra đội lên đầu mình, Cố Cảnh và nhóc mập.
Lúc quay người rời đi, cậu còn nghe thấy chủ quán đứng sau lưng cười tươi rói chúc phúc: "Hai anh đẹp trai trăm năm hạnh phúc nha!"
Cố Cảnh quay đầu lại nghiêm túc nói: "Nghìn năm vạn năm nữa tôi và em ấy cũng vẫn sẽ hạnh phúc."
Chủ quán ngẩn người một lúc rồi lập tức bật cười phóng khoáng nói: "Hiểu rồi. Chúc hai người đầu bạc răng long, vĩnh viễn không xa rời."
Cố Cảnh khẽ gật đầu đáp lại: "Cảm ơn."
Mộc Tử Dịch cũng quay đầu nhìn chủ quán cười nói: "Cảm ơn nha. Tôi cũng chúc cậu làm ăn phát đạt."
Sau khi hai người họ rời đi, chủ quán mới bật cười lẩm bẩm: "Bây giờ người trẻ tuổi càng ngày càng dũng cảm! Nhưng mà tình cảm mặn nồng như vậy thật khiến người ta ngưỡng mộ..."
Rất nhanh sau đó, trên đường lớn xuất hiện hai chàng trai dáng người cao ráo đội mũ lưỡi trai màu trắng in hình chuột mickey giống hệt nhau. Một chàng trai xách túi đồ mua sắm trong tay. Người còn lại ôm một con mèo trắng muốt mập mạp ở trong lòng. Trên đầu con mèo cũng đội cái mũ in hình chuột mickey y hệt. Lúc này, nó đang vịn cánh tay chàng trai ngó đầu ra bên ngoài ngắm nghía xung quanh, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo oai phong.
Thỉnh thoảng lại có người nhìn nó vài lần, nó còn tỏ vẻ tự hào giơ móng vuốt lên chạm vào viền mũ, ngực nhỏ hơi ưỡn ra. Bộ dạng kiêu ngạo tự hào của nó cực kỳ đáng yêu.
Có một cô gái không chống cự nổi sự đáng yêu của nó, lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp ảnh. Thế nhưng rõ ràng trước khi chụp là mèo trắng, chụp xong lại biến thành con mèo màu xám đen khiến cô có cảm giác quen thuộc. Cô gái giật nảy mình, thầm nghĩ chẳng lẽ vừa rồi mình đã bị hoa mắt?
Cô gái còn muốn nhìn thêm lần nữa, nhưng hai chàng trai chân dài sải bước rộng, chẳng mấy chốc đã đi xa. Cô cũng không tiện đuổi theo.
Người bạn đi bên cạnh vốn đang nói chuyện với cô, chợt thấy cô chậm chạp mãi không chịu đáp lời liền tới gần hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì mà say sưa thế?"
"Không phải. Vừa nãy mình nhìn thấy có hai anh đẹp trai ôm con mèo trắng muốt, cảm thấy khá thú vị nên định chụp trộm một tấm. Nào ngờ chụp xong lại biến thành mèo xám mất rồi."
"Sao có thể chứ, vừa nãy mình cũng nhìn thấy mà. Hai chàng trai kia có đẹp trai hay không thì mình không biết, mình không nhìn rõ mặt. Nhưng mà con mèo đó chắc chắn là màu trắng!"
"Thật mà, cậu nhìn điện thoại của mình đi!"
Người bạn kia của cô gái tới gần xem thử, chỉ thấy trên màn hình điện thoại là một con mèo mập mạp có bộ lông màu xám đội một chiếc mũ lưỡi trai in hình chuột mickey đang ra oai ưỡn ngực, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng về phía trước.
"Đúng là màu xám thật..." - Cô gái kia vô cùng kinh ngạc, ngắm nghía một hồi lại nói: "Sao mình cảm thấy con mèo này giống mèo của Streamer Mộc Tử thế nhỉ..."
"Cậu nói nhóc mập á? Hình như đúng là hơi giống thật... Nhưng tại sao ban đầu chúng ta lại nhìn thấy lông của nó màu trắng được nhỉ?"
"Không biết nữa..."
...
Vết thương của Mộc Tử Dịch còn chưa khỏi, cần phải tiến hành ăn kiêng. Cố Cảnh lại là người không có niềm say mê ăn uống. Hai người đi mua đủ thứ linh tinh trên đường, lại mua cho nhóc mập đồ ăn vặt mà nó yêu thích. Đến khi thấy đi dạo phố được nhiều rồi, hai người mới gọi cấp dưới của Cố Cảnh đến đón.
Lúc hai người về đến tiệm bánh bao thì trời đã gần tối. Hiện giờ, ánh mặt trời không còn chói chang mà chỉ còn dịu nhẹ, khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Cố Cảnh ôm nhóc mập nói mình có một số việc phải giao cho cấp dưới. Tâm trạng của Mộc Tử Dịch vốn đang tốt đẹp liền xách hai cái túi đi vào trong tiệm trước, vừa đi vừa gào lên: "Ông Trần, chúng cháu mua cho ông nhiều đồ ăn vặt lắm, mau ra ăn thử đi."
Ông Trần đứng từ xa đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài sân. Nhìn thấy Mộc Tử Dịch bày từng món đồ ăn ngon miệng lên mặt bàn, ông vui sướng bật cười lộ cả nếp nhăn: "Chỉ ngửi thôi đã thấy thơm rồi. Nhiều năm nay ông chẳng được ăn mấy thứ này."
"Đúng vậy, mấy cái này đều được nhóc mập với Cố Cảnh kiểm tra trước xem có ngon hay không rồi chúng con mới mua thêm một phần mang về cho ông đấy." Mộc Tử Dịch vừa nói chuyện vừa lấy đôi đũa dùng một lần ra nhét vào tay ông Trần.
"Đúng rồi, nhóc con đâu?" Lúc này ông Trần mới chợt nhớ đến, ông còn chưa được nhìn thấy bảo bối yêu quý của ông đâu cả!
"Meo u~" Tiếng mèo kêu vừa truyền tới, hai người đã thấy Cố Cảnh ôm nhóc mập đứng ở trong sân.
Trên đầu nhóc mập đội chiếc mũ in hình mickey. Nó kiêu ngạo giơ móng vuốt ra dùng sức chỉ vào hình mickey trên mũ của mình: "Meo meo u~" Có đẹp hong nè?
Ông Trần cười tít cả mắt, cực kì phối hợp nói: "Đẹp, quá đẹp luôn! Nào nhóc mập, để cho ông ôm một cái."
Nhóc mập được khen thì cực kỳ vui sướng, chủ động rời khỏi cái ôm của Cố Cảnh nhảy bổ vào lòng ông Trần, được ông Trần ôm ấp xoa nắn một phen.
Đợi đến khi ông Trần bình tĩnh lại, nhóc mập mới chỉ sang Cố Cảnh, chỉ Mộc Tử Dịch rồi lại chỉ vào chiếc mũ ở trên đầu mình.
Ông Trần nhìn theo một lượt, phát hiện ra Cố Cảnh cũng đội một chiếc mũ cùng kiểu ở trên đầu. Mộc Tử Dịch không đội nhưng cậu vẫn treo mũ vào thắt lưng.
Nụ cười của ông Trần lại càng tươi rói, thậm chí ông còn trở nên kích động. Ông nói: "Ông biết cái này, cái này gọi là... là... mũ gia đình, đúng không?"
"Meo meo meo~" - Nhóc mập tỏ vẻ đắc ý. Đây là do nó chọn đó!
"Nhóc mập giỏi quá! Chiếc mũ này đẹp lắm! Ra ngoài mà đội như này thì người ta sẽ biết ngay là người một nhà..."
...
Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh nhìn thấy ông Trần gượng gạo khen nhóc mập đủ kiểu, khiến đuôi nhóc con đều sắp vểnh lên tận trời. Hai người chỉ đành yên lặng nhìn nhau mỉm cười.
Tối hôm nay, Cố Cảnh đi tắm rửa trước. Sau khi tắm xong, anh mặc chiếc áo T-shirt dài tay mà hôm nay bọn họ vừa mới mua về. Chiếc áo T-shirt trắng tinh, ở giữa in hình con chuột mickey thật lớn cực kỳ đáng yêu, đằng sau còn in hình một cái tai mickey, bên dưới là một dòng chữ tiếng anh.
Mộc Tử Dịch không nhịn được bật cười khanh khách rồi cầm điện thoại chụp cho Cố Cảnh một tấm. Sau đó cậu mới cười nói: "Sao chưa giặt đã mặc rồi?"
"Chủ quán nói không cần giặt, có thể trực tiếp mặc lên người." Cố Cảnh nói rất tự nhiên.
"Vậy hả? Sao em không nhớ chủ quán có nói câu này nhỉ?"
"Có." Cố Cảnh khẳng định chắc nịch, không hề cảm thấy chột dạ chút nào.
Mộc Tử Dịch nghi ngờ nhìn anh chằm chằm. Kết quả không đến hai giây sau, cậu đã phát hiện mặt của Cố Cảnh dần dần đỏ bừng lên. Đôi mắt của anh cũng bắt đầu nhìn ngó xung quanh tránh né ánh mắt của cậu.
Cậu không khỏi cười thầm trong lòng. Rõ ràng là anh muốn mặc quần áo gia đình với cậu đến mức không thể chờ đợi thêm, vậy mà còn làm ra vẻ như vậy nữa! Thôi vậy, người mình thích mà, chiều anh ấy một lần cũng được!
Mộc Tử Dịch nói: "Được rồi, để em bế nhóc mập vào tắm cùng rồi mặc áo cho nó. Em cũng sẽ mặc."
Cố Cảnh khoát tay lia lịa: “Ông Trần đã đưa nó đi tắm rồi, áo cũng ở chỗ ông ấy." Dứt lời, anh chợt ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Quần áo của em ở trong phòng tắm."
Vốn dĩ anh còn tưởng người này sẽ đồng ý mặc bộ quần áo gia đình này với anh nhanh như vậy. Bởi vì hình vẽ ở trên áo thực sự có hơi...
Dù sao thì Mộc Tử Dịch cũng là một chàng thanh niên trai tráng mạnh mẽ. làm sao cậu có thể thích kiểu quần áo in hình vẽ hoạt hình như thế này cơ chứ? Lúc đầu khi bọn họ đòi mua bộ quần áo này, Mộc Tử Dịch đã tỏ vẻ bất đắc dĩ rồi.
Kì thực Cố Cảnh cũng không muốn mua kiểu áo trẻ trâu như vậy đâu. Thế nhưng bọn họ đã đi rất nhiều cửa hàng quần áo mà chỉ tìm được mỗi nơi này có bán quần áo tương tự với đồ tình nhân, cũng có thể coi như là quần áo gia đình. Anh nghĩ thầm, trẻ trâu cũng chẳng sao. Anh đã đọc được bao nhiêu bí kíp theo đuổi tình yêu như vậy, chắc sẽ không đến nỗi không lừa được Mộc Tử Dịch mặc quần áo gia đình với mình đâu!
Anh nghĩ, mình cứ chủ động đi tắm trước, mặc bộ quần áo mới này lên người, lại nhờ ông Trần thay quần áo cho nhóc mập. Còn về phần Mộc Tử Dịch, anh đã treo sẵn đồ trong phòng tắm rồi. Có lẽ đến lúc đó người này cũng sẽ tự giác mặc vào thôi.
Vậy mà anh không hề ngờ được rằng, không cần anh lừa gạt mà Mộc Tử Dịch đã ngoan ngoãn đồng ý. Cái người này thực sự quá tự giác, tự giác đến mức Cố Cảnh sung sướng không thôi.
Mộc Tử Dịch hơi ngẩn người rồi lập tức bật cười: "Cố tiên sinh tiến bộ hơn rồi! Xem ra, anh đã cố ý sắp xếp đầy đủ cho bọn em từ trước!"
Cố Cảnh cười nhẹ đáp: "Nhờ người làm thầy giáo như em dạy giỏi."
"Không tệ không tệ, tiếp tục cố gắng!" Mộc Tử Dịch cười lớn vỗ vai anh rồi bước vào phòng tắm.
Đợi đến khi cậu ra khỏi phòng tắm thì thấy Cố Cảnh đang ngồi trên chiếc giường lớn của cậu, cầm gậy đồ chơi của mèo chơi đùa với nhóc mập nhà cậu. Khóe môi của anh còn khẽ cong cong mỉm cười.
Hình ảnh này khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp. Mộc Tử Dịch lặng lẽ cầm điện thoại lên chụp lại một tấm.
Chụp xong, cậu mới giơ tay vẫy vẫy với với bọn họ, cười nói: "Đi thôi, tranh thủ lúc tiệm bánh bao còn chưa đến giờ bán hàng, một nhà ba người chúng ta đi tìm ông Trần chụp ảnh với nhau đi nào."
Cố Cảnh mỉm cười đứng dậy. Nhóc mập thì nhào tới chỗ Mộc Tử Dịch, bám vào bắp chân cậu một cách vững vàng mà chuẩn xác.
Mộc Tử Dịch khom người bế nó lên ôm vào lòng. Cậu đang định vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó theo thói quen thì chỉ cảm thấy sự thô ráp của vải may. theo thói quen muốn vùi mặt vào trong đám lông mèo, nhưng dán lên lại là vải. Cậu vẫn tiếp tục cọ mặt vào lớp vải đáng ghét này, buồn bực lên tiếng: "Thơm thật đấy, không tệ!"
Nhóc mập vui vẻ giơ móng vuốt vỗ vào người chủ nhân của mình. Rõ ràng nó rất thích được người khác khen nó thơm. Ừm, nó chính là con mèo ham hư vinh như vậy đấy, chỉ thích được khen ngợi mà thôi!
Mộc Tử Dịch với Cố Cảnh lập tức ôm theo mập đi xuống tầng, đúng lúc đồ đặt mua ở quán đồ dùng dành cho thú cưng được gửi tới. Thế nhưng nơi gửi đến là ở trước cửa. Mộc Tử Dịch chỉ đành tạm thời bỏ qua ý định chụp ảnh, chạy ra ngoài cửa vận chuyển đồ đạc với ông Trần và mấy người cấp dưới.
Đợi đến khi chuyển đồ xong xuôi, cậu quay lại sân sau. Còn chưa kịp gọi mấy người ông Trần thì cậu đã nghe thấy tiếng gõ cửa gỗ ở sân sau.
Cậu chạy ra mở cửa, nhíu mày nhìn hai người đang đứng ở bên ngoài rồi hỏi: "Xin hỏi hai người là?"
Một trong hai người đó trông có vẻ phải bảy tám mươi tuổi, trên người mặc áo đạo, toàn thân toát ra khí chất thanh cao của người tu tiên. Người còn lại nhìn không quá ba mươi bốn tuổi đang mặc một bộ quần áo thời Đường màu đen, dáng dấp nho nhã lịch sự.
Cậu chỉ nghe thấy người đàn ông trung niên nho nhã kia dò hỏi: "Xin hỏi, Mộc Tử Dịch có ở đây không?"
Vừa nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Mộc Tử Dịch lập tức tối sầm lại.
Beta: LP
Từ chap này mình sẽ đổi xưng hô của Bác Trần thành ông Trần nhé vì ông ấy lớn tuổi rồi =)))) Mình sẽ sửa các chap cũ sau nha
……..
Trên con phố buôn bán sầm uất náo nhiệt, hai chàng trai cao gầy ôm theo một con mèo trắng vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người. Thế nhưng những người xung quanh đều không thể nhìn rõ gương mặt của hai chàng trai, bởi vậy nên ai cũng không để ý thêm nữa.
Cùng lắm thì cũng chỉ nhìn thêm hai cái rồi thôi. Bọn họ đều nghĩ thầm trong lòng, không biết tại sao hai chàng trai lại ôm mèo ra ngoài dạo phố.
Mộc Tử Dịch quen đường quen lối dẫn Cố Cảnh và nhóc mập dạo khắp trung tâm thương mại. Cậu vẫn còn nhớ mãi không quên quần áo tình nhân nữa đấy!
Thế nhưng đi hết một vòng mà vẫn không tìm thấy được quần áo tình nhân bán ở chỗ nào. Hai người đành bó tay, chỉ có thể mua hai chiếc áo cùng kiểu dáng rồi coi đó là áo tình nhân mà thôi.
Hai người một mèo đi qua cửa hàng quần áo dành cho cha con. Cố Cảnh chợt kéo Mộc Tử Dịch lại, chỉ vào con ma nơ canh được trưng bày ở trước cửa ra vào rồi nói: "Em nhìn quần áo trên người chúng nó xem, thấy thế nào?"
Mộc Tử Dịch nhìn theo hướng anh chỉ, thấy trong tủ kính của cửa hàng bày ra ba con ma nơ canh theo kiểu gia đình ba người. Cả ba đều đang mặc áo T-shirt dài tay cùng kiểu dáng, trên áo in hình giống nhau. Ba con ma nơ canh còn đội những chiếc mũ giống nhau, hình vẽ ở trên mũ cũng tương tự với hình ở trên áo T-shirt.
Mộc Tử Dịch không kìm được khẽ giật giật khóe mắt, đau đầu hỏi: "Anh muốn à?"
"Ừ. Hiện giờ tiết trời đang trở lạnh, chúng ta cũng nên chuẩn bị áo dài tay đi thôi." Giọng điệu của Cố Cảnh cực kỳ tự nhiên.
Nhóc mập trong lòng anh cũng phối hợp kêu "Meo" một tiếng. Nó cũng muốn có.
Mộc Tử Dịch: "... Được rồi, vậy thì mua!"
Sau đó hai người một mèo đi vào cửa hàng mua ba bộ quần áo và mũ gia đình mà bọn họ vừa nhìn thấy ở ngoài. Người chủ cửa hàng trẻ tuổi còn rất hiểu chuyện vừa gói đồ vừa cười nói: "May mà lúc tôi nhập hàng đã quyết định theo size. Chứ nếu mà nhập size cố định cả bộ thì chắc chắn các cậu sẽ không thể tìm được size vừa người đâu!"
Mộc Tử Dịch ngại ngùng cười một cái, trả tiền rồi nhận lại túi đồ. Cậu lấy ba chiếc mũ cùng kiểu nhưng to nhỏ khác nhau ra đội lên đầu mình, Cố Cảnh và nhóc mập.
Lúc quay người rời đi, cậu còn nghe thấy chủ quán đứng sau lưng cười tươi rói chúc phúc: "Hai anh đẹp trai trăm năm hạnh phúc nha!"
Cố Cảnh quay đầu lại nghiêm túc nói: "Nghìn năm vạn năm nữa tôi và em ấy cũng vẫn sẽ hạnh phúc."
Chủ quán ngẩn người một lúc rồi lập tức bật cười phóng khoáng nói: "Hiểu rồi. Chúc hai người đầu bạc răng long, vĩnh viễn không xa rời."
Cố Cảnh khẽ gật đầu đáp lại: "Cảm ơn."
Mộc Tử Dịch cũng quay đầu nhìn chủ quán cười nói: "Cảm ơn nha. Tôi cũng chúc cậu làm ăn phát đạt."
Sau khi hai người họ rời đi, chủ quán mới bật cười lẩm bẩm: "Bây giờ người trẻ tuổi càng ngày càng dũng cảm! Nhưng mà tình cảm mặn nồng như vậy thật khiến người ta ngưỡng mộ..."
Rất nhanh sau đó, trên đường lớn xuất hiện hai chàng trai dáng người cao ráo đội mũ lưỡi trai màu trắng in hình chuột mickey giống hệt nhau. Một chàng trai xách túi đồ mua sắm trong tay. Người còn lại ôm một con mèo trắng muốt mập mạp ở trong lòng. Trên đầu con mèo cũng đội cái mũ in hình chuột mickey y hệt. Lúc này, nó đang vịn cánh tay chàng trai ngó đầu ra bên ngoài ngắm nghía xung quanh, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo oai phong.
Thỉnh thoảng lại có người nhìn nó vài lần, nó còn tỏ vẻ tự hào giơ móng vuốt lên chạm vào viền mũ, ngực nhỏ hơi ưỡn ra. Bộ dạng kiêu ngạo tự hào của nó cực kỳ đáng yêu.
Có một cô gái không chống cự nổi sự đáng yêu của nó, lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp ảnh. Thế nhưng rõ ràng trước khi chụp là mèo trắng, chụp xong lại biến thành con mèo màu xám đen khiến cô có cảm giác quen thuộc. Cô gái giật nảy mình, thầm nghĩ chẳng lẽ vừa rồi mình đã bị hoa mắt?
Cô gái còn muốn nhìn thêm lần nữa, nhưng hai chàng trai chân dài sải bước rộng, chẳng mấy chốc đã đi xa. Cô cũng không tiện đuổi theo.
Người bạn đi bên cạnh vốn đang nói chuyện với cô, chợt thấy cô chậm chạp mãi không chịu đáp lời liền tới gần hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì mà say sưa thế?"
"Không phải. Vừa nãy mình nhìn thấy có hai anh đẹp trai ôm con mèo trắng muốt, cảm thấy khá thú vị nên định chụp trộm một tấm. Nào ngờ chụp xong lại biến thành mèo xám mất rồi."
"Sao có thể chứ, vừa nãy mình cũng nhìn thấy mà. Hai chàng trai kia có đẹp trai hay không thì mình không biết, mình không nhìn rõ mặt. Nhưng mà con mèo đó chắc chắn là màu trắng!"
"Thật mà, cậu nhìn điện thoại của mình đi!"
Người bạn kia của cô gái tới gần xem thử, chỉ thấy trên màn hình điện thoại là một con mèo mập mạp có bộ lông màu xám đội một chiếc mũ lưỡi trai in hình chuột mickey đang ra oai ưỡn ngực, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng về phía trước.
"Đúng là màu xám thật..." - Cô gái kia vô cùng kinh ngạc, ngắm nghía một hồi lại nói: "Sao mình cảm thấy con mèo này giống mèo của Streamer Mộc Tử thế nhỉ..."
"Cậu nói nhóc mập á? Hình như đúng là hơi giống thật... Nhưng tại sao ban đầu chúng ta lại nhìn thấy lông của nó màu trắng được nhỉ?"
"Không biết nữa..."
...
Vết thương của Mộc Tử Dịch còn chưa khỏi, cần phải tiến hành ăn kiêng. Cố Cảnh lại là người không có niềm say mê ăn uống. Hai người đi mua đủ thứ linh tinh trên đường, lại mua cho nhóc mập đồ ăn vặt mà nó yêu thích. Đến khi thấy đi dạo phố được nhiều rồi, hai người mới gọi cấp dưới của Cố Cảnh đến đón.
Lúc hai người về đến tiệm bánh bao thì trời đã gần tối. Hiện giờ, ánh mặt trời không còn chói chang mà chỉ còn dịu nhẹ, khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Cố Cảnh ôm nhóc mập nói mình có một số việc phải giao cho cấp dưới. Tâm trạng của Mộc Tử Dịch vốn đang tốt đẹp liền xách hai cái túi đi vào trong tiệm trước, vừa đi vừa gào lên: "Ông Trần, chúng cháu mua cho ông nhiều đồ ăn vặt lắm, mau ra ăn thử đi."
Ông Trần đứng từ xa đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài sân. Nhìn thấy Mộc Tử Dịch bày từng món đồ ăn ngon miệng lên mặt bàn, ông vui sướng bật cười lộ cả nếp nhăn: "Chỉ ngửi thôi đã thấy thơm rồi. Nhiều năm nay ông chẳng được ăn mấy thứ này."
"Đúng vậy, mấy cái này đều được nhóc mập với Cố Cảnh kiểm tra trước xem có ngon hay không rồi chúng con mới mua thêm một phần mang về cho ông đấy." Mộc Tử Dịch vừa nói chuyện vừa lấy đôi đũa dùng một lần ra nhét vào tay ông Trần.
"Đúng rồi, nhóc con đâu?" Lúc này ông Trần mới chợt nhớ đến, ông còn chưa được nhìn thấy bảo bối yêu quý của ông đâu cả!
"Meo u~" Tiếng mèo kêu vừa truyền tới, hai người đã thấy Cố Cảnh ôm nhóc mập đứng ở trong sân.
Trên đầu nhóc mập đội chiếc mũ in hình mickey. Nó kiêu ngạo giơ móng vuốt ra dùng sức chỉ vào hình mickey trên mũ của mình: "Meo meo u~" Có đẹp hong nè?
Ông Trần cười tít cả mắt, cực kì phối hợp nói: "Đẹp, quá đẹp luôn! Nào nhóc mập, để cho ông ôm một cái."
Nhóc mập được khen thì cực kỳ vui sướng, chủ động rời khỏi cái ôm của Cố Cảnh nhảy bổ vào lòng ông Trần, được ông Trần ôm ấp xoa nắn một phen.
Đợi đến khi ông Trần bình tĩnh lại, nhóc mập mới chỉ sang Cố Cảnh, chỉ Mộc Tử Dịch rồi lại chỉ vào chiếc mũ ở trên đầu mình.
Ông Trần nhìn theo một lượt, phát hiện ra Cố Cảnh cũng đội một chiếc mũ cùng kiểu ở trên đầu. Mộc Tử Dịch không đội nhưng cậu vẫn treo mũ vào thắt lưng.
Nụ cười của ông Trần lại càng tươi rói, thậm chí ông còn trở nên kích động. Ông nói: "Ông biết cái này, cái này gọi là... là... mũ gia đình, đúng không?"
"Meo meo meo~" - Nhóc mập tỏ vẻ đắc ý. Đây là do nó chọn đó!
"Nhóc mập giỏi quá! Chiếc mũ này đẹp lắm! Ra ngoài mà đội như này thì người ta sẽ biết ngay là người một nhà..."
...
Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh nhìn thấy ông Trần gượng gạo khen nhóc mập đủ kiểu, khiến đuôi nhóc con đều sắp vểnh lên tận trời. Hai người chỉ đành yên lặng nhìn nhau mỉm cười.
Tối hôm nay, Cố Cảnh đi tắm rửa trước. Sau khi tắm xong, anh mặc chiếc áo T-shirt dài tay mà hôm nay bọn họ vừa mới mua về. Chiếc áo T-shirt trắng tinh, ở giữa in hình con chuột mickey thật lớn cực kỳ đáng yêu, đằng sau còn in hình một cái tai mickey, bên dưới là một dòng chữ tiếng anh.
Mộc Tử Dịch không nhịn được bật cười khanh khách rồi cầm điện thoại chụp cho Cố Cảnh một tấm. Sau đó cậu mới cười nói: "Sao chưa giặt đã mặc rồi?"
"Chủ quán nói không cần giặt, có thể trực tiếp mặc lên người." Cố Cảnh nói rất tự nhiên.
"Vậy hả? Sao em không nhớ chủ quán có nói câu này nhỉ?"
"Có." Cố Cảnh khẳng định chắc nịch, không hề cảm thấy chột dạ chút nào.
Mộc Tử Dịch nghi ngờ nhìn anh chằm chằm. Kết quả không đến hai giây sau, cậu đã phát hiện mặt của Cố Cảnh dần dần đỏ bừng lên. Đôi mắt của anh cũng bắt đầu nhìn ngó xung quanh tránh né ánh mắt của cậu.
Cậu không khỏi cười thầm trong lòng. Rõ ràng là anh muốn mặc quần áo gia đình với cậu đến mức không thể chờ đợi thêm, vậy mà còn làm ra vẻ như vậy nữa! Thôi vậy, người mình thích mà, chiều anh ấy một lần cũng được!
Mộc Tử Dịch nói: "Được rồi, để em bế nhóc mập vào tắm cùng rồi mặc áo cho nó. Em cũng sẽ mặc."
Cố Cảnh khoát tay lia lịa: “Ông Trần đã đưa nó đi tắm rồi, áo cũng ở chỗ ông ấy." Dứt lời, anh chợt ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Quần áo của em ở trong phòng tắm."
Vốn dĩ anh còn tưởng người này sẽ đồng ý mặc bộ quần áo gia đình này với anh nhanh như vậy. Bởi vì hình vẽ ở trên áo thực sự có hơi...
Dù sao thì Mộc Tử Dịch cũng là một chàng thanh niên trai tráng mạnh mẽ. làm sao cậu có thể thích kiểu quần áo in hình vẽ hoạt hình như thế này cơ chứ? Lúc đầu khi bọn họ đòi mua bộ quần áo này, Mộc Tử Dịch đã tỏ vẻ bất đắc dĩ rồi.
Kì thực Cố Cảnh cũng không muốn mua kiểu áo trẻ trâu như vậy đâu. Thế nhưng bọn họ đã đi rất nhiều cửa hàng quần áo mà chỉ tìm được mỗi nơi này có bán quần áo tương tự với đồ tình nhân, cũng có thể coi như là quần áo gia đình. Anh nghĩ thầm, trẻ trâu cũng chẳng sao. Anh đã đọc được bao nhiêu bí kíp theo đuổi tình yêu như vậy, chắc sẽ không đến nỗi không lừa được Mộc Tử Dịch mặc quần áo gia đình với mình đâu!
Anh nghĩ, mình cứ chủ động đi tắm trước, mặc bộ quần áo mới này lên người, lại nhờ ông Trần thay quần áo cho nhóc mập. Còn về phần Mộc Tử Dịch, anh đã treo sẵn đồ trong phòng tắm rồi. Có lẽ đến lúc đó người này cũng sẽ tự giác mặc vào thôi.
Vậy mà anh không hề ngờ được rằng, không cần anh lừa gạt mà Mộc Tử Dịch đã ngoan ngoãn đồng ý. Cái người này thực sự quá tự giác, tự giác đến mức Cố Cảnh sung sướng không thôi.
Mộc Tử Dịch hơi ngẩn người rồi lập tức bật cười: "Cố tiên sinh tiến bộ hơn rồi! Xem ra, anh đã cố ý sắp xếp đầy đủ cho bọn em từ trước!"
Cố Cảnh cười nhẹ đáp: "Nhờ người làm thầy giáo như em dạy giỏi."
"Không tệ không tệ, tiếp tục cố gắng!" Mộc Tử Dịch cười lớn vỗ vai anh rồi bước vào phòng tắm.
Đợi đến khi cậu ra khỏi phòng tắm thì thấy Cố Cảnh đang ngồi trên chiếc giường lớn của cậu, cầm gậy đồ chơi của mèo chơi đùa với nhóc mập nhà cậu. Khóe môi của anh còn khẽ cong cong mỉm cười.
Hình ảnh này khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp. Mộc Tử Dịch lặng lẽ cầm điện thoại lên chụp lại một tấm.
Chụp xong, cậu mới giơ tay vẫy vẫy với với bọn họ, cười nói: "Đi thôi, tranh thủ lúc tiệm bánh bao còn chưa đến giờ bán hàng, một nhà ba người chúng ta đi tìm ông Trần chụp ảnh với nhau đi nào."
Cố Cảnh mỉm cười đứng dậy. Nhóc mập thì nhào tới chỗ Mộc Tử Dịch, bám vào bắp chân cậu một cách vững vàng mà chuẩn xác.
Mộc Tử Dịch khom người bế nó lên ôm vào lòng. Cậu đang định vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó theo thói quen thì chỉ cảm thấy sự thô ráp của vải may. theo thói quen muốn vùi mặt vào trong đám lông mèo, nhưng dán lên lại là vải. Cậu vẫn tiếp tục cọ mặt vào lớp vải đáng ghét này, buồn bực lên tiếng: "Thơm thật đấy, không tệ!"
Nhóc mập vui vẻ giơ móng vuốt vỗ vào người chủ nhân của mình. Rõ ràng nó rất thích được người khác khen nó thơm. Ừm, nó chính là con mèo ham hư vinh như vậy đấy, chỉ thích được khen ngợi mà thôi!
Mộc Tử Dịch với Cố Cảnh lập tức ôm theo mập đi xuống tầng, đúng lúc đồ đặt mua ở quán đồ dùng dành cho thú cưng được gửi tới. Thế nhưng nơi gửi đến là ở trước cửa. Mộc Tử Dịch chỉ đành tạm thời bỏ qua ý định chụp ảnh, chạy ra ngoài cửa vận chuyển đồ đạc với ông Trần và mấy người cấp dưới.
Đợi đến khi chuyển đồ xong xuôi, cậu quay lại sân sau. Còn chưa kịp gọi mấy người ông Trần thì cậu đã nghe thấy tiếng gõ cửa gỗ ở sân sau.
Cậu chạy ra mở cửa, nhíu mày nhìn hai người đang đứng ở bên ngoài rồi hỏi: "Xin hỏi hai người là?"
Một trong hai người đó trông có vẻ phải bảy tám mươi tuổi, trên người mặc áo đạo, toàn thân toát ra khí chất thanh cao của người tu tiên. Người còn lại nhìn không quá ba mươi bốn tuổi đang mặc một bộ quần áo thời Đường màu đen, dáng dấp nho nhã lịch sự.
Cậu chỉ nghe thấy người đàn ông trung niên nho nhã kia dò hỏi: "Xin hỏi, Mộc Tử Dịch có ở đây không?"
Vừa nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Mộc Tử Dịch lập tức tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất