Chương 17: Tiểu Hồ Tiên (6)
Edit: OnlyU
Phạm Lam quét mắt nhìn, sau đó buông cổ tay Tạ Miên ra, đầu ngón tay thò vào túi áo của cậu lục lọi, cuối cùng lấy ra một món.
Hai ngón tay thon dài kẹp lấy Vô Tự Quỷ Thư, hắn trở tay vung lên, phiến gỗ nhẹ bẫng rơi xuống đất biến thành một cánh cửa cực lớn, nặng nề nện xuống khiến mặt đất chấn động, lập tức ngăn cái đuôi bên ngoài.
Tạ Miên chưa hoàn hồn thở hổn hển, ngọn đèn đã bị gió thổi tắt, xung quanh tối đen chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ.
Toàn bộ thạch thất là mùi thối rữa và mùi hồ ly tanh tưởi, gần như khiến người ta không thở nổi, nhưng cậu lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng mơ hồ tỏa ra từ người Phạm Lam, giống như mùi băng tuyết, lành lạnh thơm mát.
Cái đuôi bị ngăn bên ngoài vẫn còn đang hung hăng xông tới, nó tự biến thành vòi rồng, hút lấy và đánh nát tám cây cột, toàn bộ mái vòm lung lay sắp đổ, nhưng Vô Tự Quỷ Thư vẫn không chút sứt mẻ.
Tạ Miên áp chế hô hấp, lớn tiếng hỏi: “Cái đuôi này là ảo giác hồ yêu lưu lại hả?”
Tiếng gió át đi câu hỏi của cậu nhưng Phạm Lam vẫn nghe được trọng điểm, hắn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tiểu Diêm Vương thật thông minh, em còn có thể nghĩ ra gì không?”
Cậu cau mày suy nghĩ một chút, gần như nghĩ ra gì đó nhưng lại không rõ ràng, cậu lắc đầu: “Tôi có cảm giác nơi này không thích hợp, giống…”
Tạ Miên còn chưa dứt lời, bỗng một vật từ trong lòng cậu bay ra ngoài, là một ánh lửa đỏ.
“Giáng Chu!”
Giáng Chu không có khế ước với tiệm quan tài, chết đi sẽ hồn phi phách tán!
Tạ Miên không hề nghĩ ngợi vươn tay ra, chỉ kịp nắm lấy chóp đuôi của nó, bàn tay cậu đụng mạnh vào Vô Tự Quỷ Thư, lập tức ngón tay đau đến run lên.
Giáng Chu biến mất trong nháy mắt, chỉ kịp kêu một tiếng thảm thiết.
“Phạm Lam!” Tạ Miên cảm nhận được cổ tay bị người khác nắm chặt, cậu giãy mấy cái nhưng không thoát được: “Anh buông ra. Giáng Chu…”
“Thảo nào nó tình nguyện nghịch ý tôi, trốn trên người em muốn theo tới, thì ra là có lý do.”
“Anh có ý gì?”
Phạm Lam cầm tay Tạ Miên nhẹ nhàng xoa hai cái, vết bỏng rát trên tay cậu dịu bớt không ít.
“Ý của tôi là, Giáng Chu và hồ yêu này là đồng tộc.”
Tạ Miên ngẩng ra, quên cả phản kháng mà tùy ý hắn nắm tay, cậu còn đang sững sờ: “Giáng Chu và hồ yêu kia là cùng một tộc?”
Lần đầu tiên cậu trong thấy Giáng Chu là trong ký túc xá của Bao Hạo văn, khi đó cậu còn tưởng Giáng Chu là một tiểu hồ ly chưa khai hóa, không ngờ nó đến từ Thanh Khâu!
“Không đúng, không phải Giáng Chu luôn ở bên cạnh anh sao?”
“Ừ, lúc tôi gặp Giáng Chu thì nó còn rất nhỏ.” Phạm Lam xoa nhẹ cổ tay Tạ Miên, thuận thế kéo kéo sợi chỉ đỏ trong lòng bàn tay cậu.
Tạ Miên nhịn không được giật giật cổ tay: “Ngứa. Còn gì nữa không?”
Hắn bấm một cái: “Đừng nhúc nhích, trên Vô Tự Quỷ Thư có quỷ lực của tôi, may là cậu ra tay chậm, nếu nhanh thì bàn tay này đã bị phế rồi.”
Tạ Miên mím môi, thật ra ngứa chỉ là một chuyện, còn một chuyện là cậu bị hắn nắm tay xoa xoa, cảm giác hơi run chân.
“Tôi tự làm.” Tạ Miên rút tay lại.
Phạm Lam ngước mắt lên nhưng vẫn không buông tay cậu ra mà nói: “Lần đầu tiên hai hồ yêu đến nhân giới, gặp một thiên sư muốn thu nhận họ. Giáng Chu sắp chết, còn tiểu hồ ly kia không biết đi đâu.”
“Hai hồ ly lén chạy ra ngoài, tộc Đồ Sơn không phái người đi tìm sao?” Tạ Miên bị hắn cắt ngang, lập tức bị dời sự chú ý, tùy ý để hắn xoa tay.
“Có đi tìm, mạng của Giáng Chu là tôi giữ lại, còn tiểu hồ ly kia đã hình thần câu diệt rồi.”
*Độ kiếp thất bại thì không còn gì, hoàn toàn tan biến.
Tạ Miên cả kinh: “Hình thần câu diệt, không phải nói mỗi cái đuôi của cửu vĩ hồ là một mạng sao?”
Phạm Lam ừ một tiếng: “Nhưng nó chết trong nháy mắt, đồng thời hồn phách không về địa phủ.” Hắn nói xong lại lấy Vô Tự Quỷ Thư trong túi Tạ Miên ra, vẽ một cái lên trên, đầu ngón tay điểm điểm một chỗ.
Tạ Miên nhìn Vô Tự Quỷ Thư đến xuất thần, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm nhưng cậu lại không nói rõ được.
Phạm Lam nói tiếp: “Hành vi chạy trốn ra khỏi tộc được cho là tàn nhẫn, một khi bị bắt lại sẽ chịu cực hình, bị thiên hỏa thiêu đốt 49 ngày, đồng thời hồn phách bị giam trong tụ hồn mộc vĩnh viễn.”
“Chính là cánh cửa thứ hai làm từ tụ hồn mộc đó hả?” Tạ Miên hỏi.
“Ừ, tụ hồn mộc chính là tụ tập hồn phách, dù là lệ quỷ hay hồn phách, chỉ cần tới gần sẽ bị hút vào, sau đó bị cắn nuốt không còn gì, cũng là cách thức đặc biệt mà tộc Đồ Sơn dùng để xử phạt người trốn đi.” Phạm Lam suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tộc Đồ Sơn khác người thường, cho rằng tộc của họ là tinh khiết nhất, dù hồn phách bị nuốt cũng không thể vào luân hồi.”
Bản thân Tạ Miên là người vô cùng thông minh, được Phạm Lam nhắc nhở, cậu nhanh chóng hiểu ý của hắn: “Ý của anh là, Giáng Chu và tiểu hồ ly có thể vì đấu tranh mà chạy trốn, vừa lúc ở đây có tụ hồn mộc, tiểu hồ ly kia hẳn là đã chui vào tụ hồn mộc sau khi chết.”
Phạm Lam còn muốn nói gì đó bỗng dừng lại, nhướng mày nhìn Tạ Miên, cố ý dẫn đường cho cậu: “Còn gì nữa không?”
Tạ Miên trầm tư một lát rồi nói: “Tụ hồn mộc khi đó không lớn, lúc nó đi vào, tàn hồn bị nó hấp thu ngược lại, mượn lúc này sửa lại hồn, tránh thoát tộc Đồ Sơn đuổi bắt.”
Tạ Miên nói xong, phát hiện Phạm Lam như cười như không nhìn cậu, lập tức cảm thấy không chắc lắm: “Sao, sao vậy, tôi nói không đúng sao?”
Hắn cười nói: “không có, tiểu Diêm Vương của tôi thật thông minh.”
“Không, không đâu.” Tạ Miên khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp: “Nó ở trong tụ hồn mộc thu công đức, hẳn là không được địa phủ và thiên giới thừa nhận nên không kiêng dè hại người. Chẳng qua tôi không rõ, dù nó đã sửa hồn, theo lý thì động tĩnh lớn như vậy, sớm nên kinh động Bát gia ở địa phủ mới đúng.”
Phạm Lam im lặng, sau đó ngẩng đầu nói: “Thời gian đó Bát gia xảy ra chút chuyện, địa phủ chấn động một trận, sổ sinh tử cũng vì vậy thiếu mất một góc.”
Tạ Miên không hiểu chuyện này, chỉ cảm thấy vượt quá khả năng hiểu biết của cậu, theo bản năng hỏi một câu: “Địa phủ cũng có động đất à?”
Không biết qua bao lâu Phạm Lam mới ngẩng đầu lên, ánh mắt không nhìn ra là tâm trạng gì: “Ừ, từ lúc sáng lập địa phủ đến giờ chỉ chấn động hai lần. Lần đầu tiên là Trảm Vũ ngủ say đến mười mấy vạn năm.”
Một hình ảnh chợt lóe qua trong đầu Tạ Miên, lúc cậu muốn nhìn rõ thì nó lại biến mất, nhắm mắt suy nghĩ thế nào cũng không nhớ được. Phảng phất như đó là chuyện của kiếp trước vậy.
“Tiểu Diêm Vương.”
“Hả? Sao thế, anh có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Phạm Lam cười khẽ: “Chỉ là tôi cảm thấy so với lúc mới đến tiệm quan tài, em đã trưởng thành không ít, thật sự có chút giống tiểu Diêm Vương rồi.”
Tạ Miên cảm thấy mấy lời này khá khó chịu, theo bản năng nắm cổ tay hắn, dù bị đông lạnh run cũng không buông ra, năm ngón tay dùng sức bóp chặt, sức lực rất lớn đến nỗi Phạm Lam phải cau mày.
“Ôi chao, quá mạnh.” Phạm Lam cười híp mắt nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật hỏi Tạ Miên: “Tiểu Diêm Vương, có phải em thích tôi không?”
Tạ Miên như bị bỏng, lập tức buông tay hắn ra, lắp ba lắp bắp lùi ra sau: “Không có không có.”
Phạm Lam được đà đến gần, nửa người trên như kề sát vào ngực cậu. Eo Tạ Miên không tốt như hắn, luôn có cảm giác eo như bị gãy làm hai đoạn.
“Thật sự không có sao?” Phạm Lam thất vọng cau mày.
Cậu cắn môi, phảng phất như hạ quyết tâm rất lớn nắm ngón tay, sau đó đè lên cánh tay của hắn, vừa định nói chuyện thì chợt nghe hắn thở dài: “Đáng tiếc, tôi đẹp như vậy mà.”
“…. Chúng ta đi tìm Giáng Chu đi.”
Tạ Miên bước nhanh vòng qua hắn đi về phía trước, Phạm Lam nhìn lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhắm mắt, đầu lông mày nhíu chặt, phảng phất như che giấu tâm trạng nào đó.
Từ lúc Tạ Miên đến tiệm quan tài, hắn thường vô tình hữu ý dẫn đường, vừa muốn cậu nhanh chóng trưởng thành, chân chính tiếp nhận trọng trách, vừa có tư tâm, mong cậu chậm một chút hãy trưởng thành.
Phạm Lam thả lỏng ngón tay, không để bản thân sa vào quá lâu, chớp mắt một cái đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, gương mặt luôn nở nụ cười như có như không đuổi theo Tạ Miên.
Nếu như cuối cùng hắn phải đi hết con đường kia thì không thể để Tạ Miên băng qua lửa một lần nữa, cậu đã chết một lần rồi, không cần chịu khổ nữa.
…
Kha Nghiễn đứng bên cạnh hết nhìn cái này lại nhìn cái kia, hoàn toàn không nghe rõ hai người đang nói gì, cho đến khi nghe Phạm Lam trắng trợn tự khen bản thân một câu, hắn sợ đến ngây người.
Có người không biết xấu hổ đến mức này sao?
Hắn đang cảm khái thì bỗng thấy hai người cất bước tiến lên bèn lập tức đuổi theo, không biết bật lửa của hắn văng đi đâu rồi, hắn đơn giản lấy di động ra chiếu sáng.
Đây mới là tầng ba, dựa theo mười tám tầng địa ngục thì còn đến mười lăm tầng.
Kha Nghiễn không dám đi cuối cùng, cũng không dám dẫn đầu, đành đi song song với Tạ Miên. Bậc thang nhỏ hẹp va phải đau chân, cuối cùng còn đụng trúng miếng sắt trên đó.
Tạ Miên shhh một tiếng, cố gắng nhịn.
Đến tầng thứ tư, hình như có tiếng động, cách đó khá cao là thứ gì đó không biết có phải là cửa sổ hay không, có điều ánh trăng vụn vặt rọi vào, chiếu ra cái bóng thưa thớt. Tạ Miên cúi đầu nhìn, sàn nhà biến thành màu đỏ tươi như máu khác hẳn màu đen kịt ở tầng ba.
Không đều lắm, cậu bỗng nghĩ đến hoa bỉ ngạn nở rộ,
“Nơi này tối quá, không thấy rõ gì cả.” Kha Nghiễn nhỏ giọng phàn nàn.
Tạ Miên cẩn thận quan sát cả tầng bốn, thoạt nhìn khác với thạch thất ở tầng ba, điểm giống là khung cửa và cánh cửa bằng gỗ cũ nát, tất cả mục nát rơi ra như tổ kiến đầy nguy cơ.
“Anh còn muốn thấy gì nữa?” Tạ Miên nghe hắn ồn ào đến đau đầu, cười cười đi đến gần nói: “Mới vừa rồi cái đuôi kia không đủ kích thích, hay là lần này cho anh cái đầu luôn, vui không?”
Kha Nghiễn luôn nghĩ Phạm Lam đáng sợ, còn Tạ Miên thoạt nhìn rất ôn hòa, thế mà không ngờ cậu cũng đáng sợ như vậy, hắn bị giọng nói nhẹ nhàng của cậu hù đến giật mình run rẩy: “Đừng nói nữa.”
Tạ Miên bước lên một bước, cười nói: “Trên cái đầu có cái miệng to dính đầy máu, răng dài cả thước, đầu lưỡi đầy gai ngược thật dài, liếm một cái là xương thịt đều tiêu tan.”
“A a a a a…” Kha Nghiễn bị dọa ôm đầu co ro dưới sàn, di động lơ đãng chiếu đến một cái bàn gỗ nhỏ trong góc, trên đó có một bài vị nhỏ.
— Bài vị Đạo trưởng Lưu Chí Viễn.
Phạm Lam quét mắt nhìn, sau đó buông cổ tay Tạ Miên ra, đầu ngón tay thò vào túi áo của cậu lục lọi, cuối cùng lấy ra một món.
Hai ngón tay thon dài kẹp lấy Vô Tự Quỷ Thư, hắn trở tay vung lên, phiến gỗ nhẹ bẫng rơi xuống đất biến thành một cánh cửa cực lớn, nặng nề nện xuống khiến mặt đất chấn động, lập tức ngăn cái đuôi bên ngoài.
Tạ Miên chưa hoàn hồn thở hổn hển, ngọn đèn đã bị gió thổi tắt, xung quanh tối đen chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ.
Toàn bộ thạch thất là mùi thối rữa và mùi hồ ly tanh tưởi, gần như khiến người ta không thở nổi, nhưng cậu lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng mơ hồ tỏa ra từ người Phạm Lam, giống như mùi băng tuyết, lành lạnh thơm mát.
Cái đuôi bị ngăn bên ngoài vẫn còn đang hung hăng xông tới, nó tự biến thành vòi rồng, hút lấy và đánh nát tám cây cột, toàn bộ mái vòm lung lay sắp đổ, nhưng Vô Tự Quỷ Thư vẫn không chút sứt mẻ.
Tạ Miên áp chế hô hấp, lớn tiếng hỏi: “Cái đuôi này là ảo giác hồ yêu lưu lại hả?”
Tiếng gió át đi câu hỏi của cậu nhưng Phạm Lam vẫn nghe được trọng điểm, hắn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tiểu Diêm Vương thật thông minh, em còn có thể nghĩ ra gì không?”
Cậu cau mày suy nghĩ một chút, gần như nghĩ ra gì đó nhưng lại không rõ ràng, cậu lắc đầu: “Tôi có cảm giác nơi này không thích hợp, giống…”
Tạ Miên còn chưa dứt lời, bỗng một vật từ trong lòng cậu bay ra ngoài, là một ánh lửa đỏ.
“Giáng Chu!”
Giáng Chu không có khế ước với tiệm quan tài, chết đi sẽ hồn phi phách tán!
Tạ Miên không hề nghĩ ngợi vươn tay ra, chỉ kịp nắm lấy chóp đuôi của nó, bàn tay cậu đụng mạnh vào Vô Tự Quỷ Thư, lập tức ngón tay đau đến run lên.
Giáng Chu biến mất trong nháy mắt, chỉ kịp kêu một tiếng thảm thiết.
“Phạm Lam!” Tạ Miên cảm nhận được cổ tay bị người khác nắm chặt, cậu giãy mấy cái nhưng không thoát được: “Anh buông ra. Giáng Chu…”
“Thảo nào nó tình nguyện nghịch ý tôi, trốn trên người em muốn theo tới, thì ra là có lý do.”
“Anh có ý gì?”
Phạm Lam cầm tay Tạ Miên nhẹ nhàng xoa hai cái, vết bỏng rát trên tay cậu dịu bớt không ít.
“Ý của tôi là, Giáng Chu và hồ yêu này là đồng tộc.”
Tạ Miên ngẩng ra, quên cả phản kháng mà tùy ý hắn nắm tay, cậu còn đang sững sờ: “Giáng Chu và hồ yêu kia là cùng một tộc?”
Lần đầu tiên cậu trong thấy Giáng Chu là trong ký túc xá của Bao Hạo văn, khi đó cậu còn tưởng Giáng Chu là một tiểu hồ ly chưa khai hóa, không ngờ nó đến từ Thanh Khâu!
“Không đúng, không phải Giáng Chu luôn ở bên cạnh anh sao?”
“Ừ, lúc tôi gặp Giáng Chu thì nó còn rất nhỏ.” Phạm Lam xoa nhẹ cổ tay Tạ Miên, thuận thế kéo kéo sợi chỉ đỏ trong lòng bàn tay cậu.
Tạ Miên nhịn không được giật giật cổ tay: “Ngứa. Còn gì nữa không?”
Hắn bấm một cái: “Đừng nhúc nhích, trên Vô Tự Quỷ Thư có quỷ lực của tôi, may là cậu ra tay chậm, nếu nhanh thì bàn tay này đã bị phế rồi.”
Tạ Miên mím môi, thật ra ngứa chỉ là một chuyện, còn một chuyện là cậu bị hắn nắm tay xoa xoa, cảm giác hơi run chân.
“Tôi tự làm.” Tạ Miên rút tay lại.
Phạm Lam ngước mắt lên nhưng vẫn không buông tay cậu ra mà nói: “Lần đầu tiên hai hồ yêu đến nhân giới, gặp một thiên sư muốn thu nhận họ. Giáng Chu sắp chết, còn tiểu hồ ly kia không biết đi đâu.”
“Hai hồ ly lén chạy ra ngoài, tộc Đồ Sơn không phái người đi tìm sao?” Tạ Miên bị hắn cắt ngang, lập tức bị dời sự chú ý, tùy ý để hắn xoa tay.
“Có đi tìm, mạng của Giáng Chu là tôi giữ lại, còn tiểu hồ ly kia đã hình thần câu diệt rồi.”
*Độ kiếp thất bại thì không còn gì, hoàn toàn tan biến.
Tạ Miên cả kinh: “Hình thần câu diệt, không phải nói mỗi cái đuôi của cửu vĩ hồ là một mạng sao?”
Phạm Lam ừ một tiếng: “Nhưng nó chết trong nháy mắt, đồng thời hồn phách không về địa phủ.” Hắn nói xong lại lấy Vô Tự Quỷ Thư trong túi Tạ Miên ra, vẽ một cái lên trên, đầu ngón tay điểm điểm một chỗ.
Tạ Miên nhìn Vô Tự Quỷ Thư đến xuất thần, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm nhưng cậu lại không nói rõ được.
Phạm Lam nói tiếp: “Hành vi chạy trốn ra khỏi tộc được cho là tàn nhẫn, một khi bị bắt lại sẽ chịu cực hình, bị thiên hỏa thiêu đốt 49 ngày, đồng thời hồn phách bị giam trong tụ hồn mộc vĩnh viễn.”
“Chính là cánh cửa thứ hai làm từ tụ hồn mộc đó hả?” Tạ Miên hỏi.
“Ừ, tụ hồn mộc chính là tụ tập hồn phách, dù là lệ quỷ hay hồn phách, chỉ cần tới gần sẽ bị hút vào, sau đó bị cắn nuốt không còn gì, cũng là cách thức đặc biệt mà tộc Đồ Sơn dùng để xử phạt người trốn đi.” Phạm Lam suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tộc Đồ Sơn khác người thường, cho rằng tộc của họ là tinh khiết nhất, dù hồn phách bị nuốt cũng không thể vào luân hồi.”
Bản thân Tạ Miên là người vô cùng thông minh, được Phạm Lam nhắc nhở, cậu nhanh chóng hiểu ý của hắn: “Ý của anh là, Giáng Chu và tiểu hồ ly có thể vì đấu tranh mà chạy trốn, vừa lúc ở đây có tụ hồn mộc, tiểu hồ ly kia hẳn là đã chui vào tụ hồn mộc sau khi chết.”
Phạm Lam còn muốn nói gì đó bỗng dừng lại, nhướng mày nhìn Tạ Miên, cố ý dẫn đường cho cậu: “Còn gì nữa không?”
Tạ Miên trầm tư một lát rồi nói: “Tụ hồn mộc khi đó không lớn, lúc nó đi vào, tàn hồn bị nó hấp thu ngược lại, mượn lúc này sửa lại hồn, tránh thoát tộc Đồ Sơn đuổi bắt.”
Tạ Miên nói xong, phát hiện Phạm Lam như cười như không nhìn cậu, lập tức cảm thấy không chắc lắm: “Sao, sao vậy, tôi nói không đúng sao?”
Hắn cười nói: “không có, tiểu Diêm Vương của tôi thật thông minh.”
“Không, không đâu.” Tạ Miên khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp: “Nó ở trong tụ hồn mộc thu công đức, hẳn là không được địa phủ và thiên giới thừa nhận nên không kiêng dè hại người. Chẳng qua tôi không rõ, dù nó đã sửa hồn, theo lý thì động tĩnh lớn như vậy, sớm nên kinh động Bát gia ở địa phủ mới đúng.”
Phạm Lam im lặng, sau đó ngẩng đầu nói: “Thời gian đó Bát gia xảy ra chút chuyện, địa phủ chấn động một trận, sổ sinh tử cũng vì vậy thiếu mất một góc.”
Tạ Miên không hiểu chuyện này, chỉ cảm thấy vượt quá khả năng hiểu biết của cậu, theo bản năng hỏi một câu: “Địa phủ cũng có động đất à?”
Không biết qua bao lâu Phạm Lam mới ngẩng đầu lên, ánh mắt không nhìn ra là tâm trạng gì: “Ừ, từ lúc sáng lập địa phủ đến giờ chỉ chấn động hai lần. Lần đầu tiên là Trảm Vũ ngủ say đến mười mấy vạn năm.”
Một hình ảnh chợt lóe qua trong đầu Tạ Miên, lúc cậu muốn nhìn rõ thì nó lại biến mất, nhắm mắt suy nghĩ thế nào cũng không nhớ được. Phảng phất như đó là chuyện của kiếp trước vậy.
“Tiểu Diêm Vương.”
“Hả? Sao thế, anh có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Phạm Lam cười khẽ: “Chỉ là tôi cảm thấy so với lúc mới đến tiệm quan tài, em đã trưởng thành không ít, thật sự có chút giống tiểu Diêm Vương rồi.”
Tạ Miên cảm thấy mấy lời này khá khó chịu, theo bản năng nắm cổ tay hắn, dù bị đông lạnh run cũng không buông ra, năm ngón tay dùng sức bóp chặt, sức lực rất lớn đến nỗi Phạm Lam phải cau mày.
“Ôi chao, quá mạnh.” Phạm Lam cười híp mắt nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật hỏi Tạ Miên: “Tiểu Diêm Vương, có phải em thích tôi không?”
Tạ Miên như bị bỏng, lập tức buông tay hắn ra, lắp ba lắp bắp lùi ra sau: “Không có không có.”
Phạm Lam được đà đến gần, nửa người trên như kề sát vào ngực cậu. Eo Tạ Miên không tốt như hắn, luôn có cảm giác eo như bị gãy làm hai đoạn.
“Thật sự không có sao?” Phạm Lam thất vọng cau mày.
Cậu cắn môi, phảng phất như hạ quyết tâm rất lớn nắm ngón tay, sau đó đè lên cánh tay của hắn, vừa định nói chuyện thì chợt nghe hắn thở dài: “Đáng tiếc, tôi đẹp như vậy mà.”
“…. Chúng ta đi tìm Giáng Chu đi.”
Tạ Miên bước nhanh vòng qua hắn đi về phía trước, Phạm Lam nhìn lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhắm mắt, đầu lông mày nhíu chặt, phảng phất như che giấu tâm trạng nào đó.
Từ lúc Tạ Miên đến tiệm quan tài, hắn thường vô tình hữu ý dẫn đường, vừa muốn cậu nhanh chóng trưởng thành, chân chính tiếp nhận trọng trách, vừa có tư tâm, mong cậu chậm một chút hãy trưởng thành.
Phạm Lam thả lỏng ngón tay, không để bản thân sa vào quá lâu, chớp mắt một cái đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, gương mặt luôn nở nụ cười như có như không đuổi theo Tạ Miên.
Nếu như cuối cùng hắn phải đi hết con đường kia thì không thể để Tạ Miên băng qua lửa một lần nữa, cậu đã chết một lần rồi, không cần chịu khổ nữa.
…
Kha Nghiễn đứng bên cạnh hết nhìn cái này lại nhìn cái kia, hoàn toàn không nghe rõ hai người đang nói gì, cho đến khi nghe Phạm Lam trắng trợn tự khen bản thân một câu, hắn sợ đến ngây người.
Có người không biết xấu hổ đến mức này sao?
Hắn đang cảm khái thì bỗng thấy hai người cất bước tiến lên bèn lập tức đuổi theo, không biết bật lửa của hắn văng đi đâu rồi, hắn đơn giản lấy di động ra chiếu sáng.
Đây mới là tầng ba, dựa theo mười tám tầng địa ngục thì còn đến mười lăm tầng.
Kha Nghiễn không dám đi cuối cùng, cũng không dám dẫn đầu, đành đi song song với Tạ Miên. Bậc thang nhỏ hẹp va phải đau chân, cuối cùng còn đụng trúng miếng sắt trên đó.
Tạ Miên shhh một tiếng, cố gắng nhịn.
Đến tầng thứ tư, hình như có tiếng động, cách đó khá cao là thứ gì đó không biết có phải là cửa sổ hay không, có điều ánh trăng vụn vặt rọi vào, chiếu ra cái bóng thưa thớt. Tạ Miên cúi đầu nhìn, sàn nhà biến thành màu đỏ tươi như máu khác hẳn màu đen kịt ở tầng ba.
Không đều lắm, cậu bỗng nghĩ đến hoa bỉ ngạn nở rộ,
“Nơi này tối quá, không thấy rõ gì cả.” Kha Nghiễn nhỏ giọng phàn nàn.
Tạ Miên cẩn thận quan sát cả tầng bốn, thoạt nhìn khác với thạch thất ở tầng ba, điểm giống là khung cửa và cánh cửa bằng gỗ cũ nát, tất cả mục nát rơi ra như tổ kiến đầy nguy cơ.
“Anh còn muốn thấy gì nữa?” Tạ Miên nghe hắn ồn ào đến đau đầu, cười cười đi đến gần nói: “Mới vừa rồi cái đuôi kia không đủ kích thích, hay là lần này cho anh cái đầu luôn, vui không?”
Kha Nghiễn luôn nghĩ Phạm Lam đáng sợ, còn Tạ Miên thoạt nhìn rất ôn hòa, thế mà không ngờ cậu cũng đáng sợ như vậy, hắn bị giọng nói nhẹ nhàng của cậu hù đến giật mình run rẩy: “Đừng nói nữa.”
Tạ Miên bước lên một bước, cười nói: “Trên cái đầu có cái miệng to dính đầy máu, răng dài cả thước, đầu lưỡi đầy gai ngược thật dài, liếm một cái là xương thịt đều tiêu tan.”
“A a a a a…” Kha Nghiễn bị dọa ôm đầu co ro dưới sàn, di động lơ đãng chiếu đến một cái bàn gỗ nhỏ trong góc, trên đó có một bài vị nhỏ.
— Bài vị Đạo trưởng Lưu Chí Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất