Chương 30: Ngôn Linh (4)
Edit: OnlyU
Toàn bộ địa phủ, ngoại trừ Địa Tạng Vương còn có thể nói một câu thì có thể nói Bát gia là độc đoán.
Quỷ Vương ngủ say nhiều năm, một mình Phạm Lam quản lý địa phủ, trong mắt hắn, Thập Điện Diêm La cũng nhập giới tử trần ai, căn bản không ai dám lớn tiếng với hắn chứ đừng nói là phản bác.
Âm sai cười khan, y là tiểu thần Bát gia đề bạt, chỉ có thể kiên trì nói ra.
Cũng may Phạm Lam không nói gì thêm, cũng không có ý trách tội y mà đi thẳng về phía trước.
Mười tám tầng địa ngục, mỗi tầng đều có một vị phán quan ra nghênh tiếp, một mực cung kính đi theo bên phải, thận trọng giải thích tình huống quỷ hồn thụ hình và mãn hạn đầu thai.
Phạm Lam khẽ gật đầu nhưng không nói lời nào, phán quan nhìn âm sai, thấy y lắc đầu một cái, cũng không dám hỏi vị đại thần tôn quý đến nơi dơ bẩn này làm gì.
Hắn đích thân đến?
Chuyện xấu thì không chắc nhưng chuyện tốt thì chắc chắn là không có rồi đó. Đây là người mà chỉ cần hắng giọng một cái thôi cũng có thể khiến cả địa phủ chấn động. Trong lúc nhất thời, mọi người bất an nhìn Phạm Lam đi về phía trước.
Khi đến Huyết Trì Địa Ngục, tiếng kêu rên lên đến tận trời bỗng im bặt.
* Huyết Trì Địa Ngục: Dành cho kẻ giảo trá, không tôn trọng người khác, bất hiếu với cha mẹ. Tại tầng địa ngục này, tội nhân sẽ bị dìm trong bể máu. Ảnh: China Culture.
Âm sai lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ mấy người cũng biết sợ nữa hả, sao khi còn sống làm chuyện xấu lại không sợ đi?
Phạm Lam đi tới, dừng chân tại Huyết Trì Địa Ngục, bàn tay phải vươn ta khỏi ống tay áo. Âm sai phát hiện mục đích của hắn, sợ hãi kêu lên: “Bát gia!”
Y đứng phía trước, cẩn thận hỏi: “Có gì quái dị sao?”
Phạm Lam thu tay về, nhìn quỷ hồn trôi nổi trong ao máu, có một hơi thở không thể quan sát, so với lệ quỷ còn hung hơn.
Không phải thứ mà quỷ hồn bình thường có thể có.
“Phạm Lam.” Một giọng nói hơi trầm từ phía sau truyền đến, toàn bộ Huyết Trì Địa Ngục u ám và hôi thối lạnh lẽo giống như đột nhiên được ánh mặt trời ấm áp bao bọc.
Phạm Lam quay đầu lại, thấy một người đàn ông lững thững đi đến, tay cầm tràng hạt, tóc trắng như tuyết, trên trán có một dấu ấn màu đỏ, mặc áo cà sa vô cùng thanh tịch.
Đối phương vuốt cằm một cái.
Âm sai và phán quan đồng thời hành lễ: “Địa Tạng Bồ Tát.”
* Địa Tạng hay Địa Tạng Vương (skt. क्षितिगर्भ, Kṣitigarbha; tiếng Trung: 地藏; bính âm: Dìzàng; Wade–Giles: Ti-tsang; jap.地蔵, Jizō; tib. ས་ཡི་སྙིང་པོ, sa’i snying po, kor.: 지장, 지장보살, ji jang, ji jang bosal) hay Địa Tạng vương Bồ tát là một vị Bồ-tát được tôn thờ trong Phật giáo Đông Á, thường được mô tả như một tỉ-khâu phương Đông. Địa Tạng Bồ-tát được biết đến bởi lời nguyện cứu độ tất cả chúng sinh trong lục đạo luân hồi vào thời kỳ sau khi Phật Thích-ca Mâu-ni nhập Niết-bàn cho đến khi Bồ-tát Di Lặc hạ sanh, và nguyện không chứng Phật quả nếu địa ngục chưa trống rỗng. Do đó, Địa Tạng thường được xem như là vị Bồ-tát của chúng sanh dưới địa ngục hay là giáo chủ của cõi U Minh
Phạm Lam đã có đáp án mong muốn, không muốn ở đây tiếp tục dọa đám âm sai sợ đến run rẩy bèn nói một tiếng với Địa Tạng Bồ Tát rồi rời đi.
Âm sai nhẹ nhàng thở ra, nhìn phán quan bên cạnh lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, chân mềm nhũn đỡ lấy bả vai đối phương: “Ôi mẹ ơi, ngài nói xem, Bát gia không có việc gì đến địa ngục kiểm tra cái gì, quỷ hồn của tôi bị dọa sợ muốn bay mất luôn.”
Phán quan điểm điểm cây bút trong tay, như có điều suy nghĩ lắc đầu một cái mà không nói ra lời trong lòng.
Vừa rồi lúc hắn nhìn thấy Bát gia muốn thò tay vào Huyết Trì, đáy mắt chợt lóe lên cảm xúc, có phải Huyết Trì có gì kỳ lạ không?
Không đúng, phải là địa phủ có vấn đề.
…
Tạ Miên và Mục Yêu đuổi theo Ngôn Linh Điểu thật lâu, xuyên qua ngã tư đông đúc, né mấy cô gái phát tờ rơi chỗ nào cũng có.
Con đường này tập hợp những thứ dơ bẩn lộn xộn, trong ngoài thùng rác trước các cửa hàng toàn là rác, tiếng nhạc lớn hết cỡ đinh tai nhức óc, còn có cả cá khô được bày lên giá phơi ngay ven đường.
Tạ Miên đẩy một ông chủ đang mời khách ra mà đuổi theo Ngôn Linh Điểu. Hai chân không bằng đôi cánh, cậu đành bảo Mục Yêu đi trước, còn cậu thì dựa theo định vị mà chạy theo.
Có lẽ thành công bắt được, Tạ Miên nhìn chấm đỏ bất động trong điện thoại di động, vị trí đó là một nhà ma nổi tiếng trong thành phố.
Cậu vòng qua hai ngõ nhỏ, đi đường tắt đến trước nhà ma, cúi người chống đầu gối thở không ra hơi.
Mục Yêu cười cười dìu cậu: “Thể lực của ông chủ không tồi nha.”
Tạ Miên cúi gập cả người, chật vật vươn tay về phía cô: “Chim đâu?”
Mục Yêu ồ một tiếng, chỉ chỉ vào nhà ma: “Bay vào đó rồi, chúng ta có đi vào không?”
Vừa nãy cô đang đuổi theo nó thì phát hiện con chim chết tiệt này không giống như chạy trối chết mà như đang dẫn đường bọn họ. Cô có linh cảm xấu.
Tạ Miên đáp một tiếng, thở hổn hển một lúc lâu mới bình phục được, sau đó cậu đứng thẳng người nói: “Vào xem thử, Vô Tự Quỷ Thư còn đang trong người nó, phải lấy lại.”
“Cô gọi điện thoại cho Minh Thu đi, bảo hắn để ý đến tiệm quan tài, chúng ta không có ở đó, Phạm Lam và Thất gia cũng vắng mặt, tôi sợ có người thừa dịp không có ai ở đó đột nhập vào.”
Mục Yêu gật đầu, lấy di động ra gọi cho một cái tên, rất lâu vẫn không ai bắt máy, lông mày càng lúc càng cau chặt. Cô gọi lại lần nữa nhưng vẫn không ai bắt máy. Cô đổi sang gọi cho Tiếu Sơn, kết quả có người nhận.
Mục Yêu nhẹ nhàng thở ra: “Cục cưng à, đi sang phòng kế bên xem có phải anh Minh Thu của cưng đang ngủ như chết hay không, lúc chị về sẽ mang cho cưng một rương táo…”
“Mục Yêu.”
!
Mấy ngón tay nhỏ nhắn của Mục Yêu lập tức siết chặt di động, móng tay đỏ tươi cào lên điện thoại vang lên mấy tiếng cực kỳ chói tai, ánh mắt cô lập tức trở nên nghiêm túc.
“Tiếu Sơn đâu?” Mục Yêu lạnh giọng hỏi.
Tạ Miên ngẩn ra, vội quay qua nhìn cô.
Bình thường Mục Yêu rất nghịch ngợm, trong tiệm quan tài, không ai là cô không dám trêu chọc, dù đang trong tình huống nguy hiểm đến cỡ nào đi nữa thì cô vẫn có thể nói đùa một câu, chưa từng có nét mặt lạnh lùng thế này.
Cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe được tiếng cô đang nghiến răng.
“Sao vậy?” Tạ Miên hỏi.
Mục Yêu hơi giãn hai đầu lông mày, lạnh lùng nói với đầu dây bên kia: “Con mẹ nó, nếu mày dám đụng đến một cọng tóc của hai người kia thì tao sẽ đào mả cả tổ tiên nhà mày, cho mày đời đời phải nằm phơi nắng, trọn đời không được siêu sinh.”
Cô nói xong liền hung hăng cúp điện thoại.
Tạ Miên: “….”
Mục Yêu cất điện thoại rồi hít sâu mấy hơi, một lúc lâu sau mới nguôi giận, quay đầu qua hỏi Tạ Miên: “Cậu nói xem có phải hắn bị ngu không?”
Tạ Miên không biết đối phương là ai, rất khó trả lời câu hỏi này, cậu suy nghĩ một chút bèn hỏi một câu trung hòa: “Tiếu Sơn và Minh Thu không sao chứ?”
Cô gật đầu đáp: “Tạm thời không sao.”
Tạ Miên thầm “ồ” một tiếng trong lòng, xem ra tên ngu đần kia không hẳn là ngu hết thuốc chữa, còn cứu được, cậu hơi yên tâm nói: “Vậy nhanh đi vào nhà ma thôi, không chừng có thể tìm được chút tin tức của Thất gia.”
Mục Yêu đáp: “Đi thôi.”
Căn nhà ma này là khu du lịch nổi tiếng, chủ đề là mười tám tầng địa ngục, muốn đi vào phải mua vé vào cửa, mỗi người 50 tệ.
Hai người mua vé ở quầy rồi tiến vào, phía trước là một hành lang thật dài, bóng đèn mờ mờ ảm đạm, dưới đất được cắm không ít hoa bỉ ngạn mô phỏng.
Vừa nhìn trông giống như máu được tát đầy đất vậy.
Mục Yêu làm kế toán, hàng năm không thu vào được bao nhiêu, không cam lòng hỏi: “Ông chủ, cậu nói xem có phải mấy người này thích bị coi thường không, chúng ta làm mai táng kiêm khách sạn, ở bảy ngày sẽ đưa đến địa phủ chơi một ngày mà họ không đến, lại đến đây chơi đồ giả này?”
Tạ Miên im lặng hai giây.
Cô nương à, đi dạo địa ngục giả một vòng thì gọi là tìm kích thích, đi dạo địa ngục thật là tìm đường chết đó cô nương, ai có chút đầu óc sẽ không đến chỗ cô ở đâu.
Chưa từng nghe nói khách sạn có chủ đề mai táng.
“Là ai nghĩ ra chủ đề này vậy?”
“Phạm Lam.”
Tạ Miên: “?”
“À, đó là hạng mục duy nhất hắn lên tiếng đề cử mà được tất cả số phiếu thông qua, chúng tôi đều nhất trí ý tưởng này rất hay, trước nay chưa từng có, rốt cuộc Phạm Lam cũng có tý tẹo tác dụng đối với tiệm quan tài.”
“…”
“Nếu không đã sớm đá hắn đi rồi, lãng phí thức ăn.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, dưới đất có một thứ không biết là thủy tinh hay là thạch anh đen thui, được bày hung dữ trên mặt đất, quanh co khúc khuỷu làm thành một dòng sông.
Trong đầu Tạ Miên bỗng lóe lên một ý nghĩ, cậu lắc đầu một cái cố gắng bắt được ý nghĩ đó, theo bản năng siết chặt ngón tay.
Dường như có hai người, một người mặc quần áo đen tuyền, tóc rất dài, gần như ẩn trong bóng đêm.
Người còn lại rất mơ hồ, không thấy rõ dáng dấp của người đó, chỉ thấy mơ hồ ống tay áo có thêu hoa mai màu trắng.
“Lần này ngươi trở về, lệ khí trên người lại nặng hơn.” Giọng nói rất nhẹ, cũng rất xa xôi, gần như phải dùng hết toàn lực mới có thể nghe được âm điệu mơ hồ này.
“Có vài người và quỷ không phải là không thể độ hóa, ngươi hãy thử cho họ cơ hội chuộc tội.”
“Chém giết có thể khiến ngươi cảm thấy bình yên sao…”
“Ông chủ.” Mục Yêu đã đi lên trước, không thấy Tạ Miên đâu bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cậu đang thất thần, gọi hai tiếng cũng không phản ứng.
“Ông chủ?” Cô vỗ vỗ lên vai cậu, Tạ Miên lấy lại tinh thần, nhất thời hơi mờ mịt: “Sao, sao vậy?”
Mục Yêu cau mày nhìn vẻ mặt cậu, trông không được tốt lắm, cô lo lắng nói: “Cậu làm sao vậy?”
Tạ Miên lắc đầu: “Không có việc gì, đi tiếp đi.”
Hai người đi qua “con sông” màu đen kia, cậu lơ đãng nhìn thoáng qua, luôn cảm thấy nơi này khá quen thuộc, dường như cậu đã từng đến một nơi giống vậy.
Nhưng cậu sợ quỷ nhất, chắc chắn trước kia chưa từng đi đến nhà ma.
Người đến thể nghiệm không ít, Mục Yêu và Tạ Miên đi ở chính giữa, nhìn quỷ hồn hai bên trần như nhộng quỷ trong trời băng đất tuyết.
Thi thể giống nhau cứng ngắc rồi lại sưng phồng lên, làn da hiện đã phủ sương giá nổi mụn nước lở loét, liếc mắt nhìn một cái đã thấy vô cùng thê thảm.
Tạ Miên hít một hơi lạnh, không nỡ nhìn thẳng mà dời tầm mắt nhìn về phía trước, ai ngờ đập vào mắt là tình cảnh còn thê thảm hơn vừa rồi, cơ thể nổi lên một lớp mụn nước lở loét dày đặc lần nữa, nó phồng to hết mức rồi như bị đè ép vỡ tan, cả người như bị xé ra vết thương thật lớn.
Vết thương lở loét máu thịt hòa lẫn vào nhau khiến người ta buồn nôn.
Bắt đầu từ đây là những tiếng kêu rên thảm thiết xé ruột xé gan, những thi thể quỷ hồn này được làm vô cùng chân thật, tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng khiến người ta tê cả da đầu.
Một người đến tham quan chỉ chỉ trỏ trỏ, nói với người bạn bên cạnh đây chính là địa ngục như trong phim ảnh, nếu thật sự có tồn tại thì quá đáng sợ.
Mục đích chủ yếu của Tạ Miên và Mục Yêu là tìm Ngôn Linh Điểu chứ không phải đi tham quan nên hai người đi nhanh hơn những người khác, lúc đến tầng thứ bảy của địa ngục, ngón tay Tạ Miên đột nhiên tê rần.
Một quỷ trẻ em đột nhiên nắm tay cậu. Nửa cái đầu của nó bị đánh nát, một đám sâu lớn nhỏ bò ra khỏi hốc mắt, chen lấn gặm nhắm não và máu thịt của nó.
Tạ Miên bị dọa sợ sững sờ ba giây, cắn chặt răng mới không hét lên thành tiếng. Mục Yêu vung roi bạc lên, tiếng hét của cậu mới thu lại.
Không đúng!
Tạ Miên nhìn Mục Yêu cũng là vẻ mặt hoảng sợ giống cậu, đồng thanh nói: “Quỷ ở đây là thật!”
Toàn bộ địa phủ, ngoại trừ Địa Tạng Vương còn có thể nói một câu thì có thể nói Bát gia là độc đoán.
Quỷ Vương ngủ say nhiều năm, một mình Phạm Lam quản lý địa phủ, trong mắt hắn, Thập Điện Diêm La cũng nhập giới tử trần ai, căn bản không ai dám lớn tiếng với hắn chứ đừng nói là phản bác.
Âm sai cười khan, y là tiểu thần Bát gia đề bạt, chỉ có thể kiên trì nói ra.
Cũng may Phạm Lam không nói gì thêm, cũng không có ý trách tội y mà đi thẳng về phía trước.
Mười tám tầng địa ngục, mỗi tầng đều có một vị phán quan ra nghênh tiếp, một mực cung kính đi theo bên phải, thận trọng giải thích tình huống quỷ hồn thụ hình và mãn hạn đầu thai.
Phạm Lam khẽ gật đầu nhưng không nói lời nào, phán quan nhìn âm sai, thấy y lắc đầu một cái, cũng không dám hỏi vị đại thần tôn quý đến nơi dơ bẩn này làm gì.
Hắn đích thân đến?
Chuyện xấu thì không chắc nhưng chuyện tốt thì chắc chắn là không có rồi đó. Đây là người mà chỉ cần hắng giọng một cái thôi cũng có thể khiến cả địa phủ chấn động. Trong lúc nhất thời, mọi người bất an nhìn Phạm Lam đi về phía trước.
Khi đến Huyết Trì Địa Ngục, tiếng kêu rên lên đến tận trời bỗng im bặt.
* Huyết Trì Địa Ngục: Dành cho kẻ giảo trá, không tôn trọng người khác, bất hiếu với cha mẹ. Tại tầng địa ngục này, tội nhân sẽ bị dìm trong bể máu. Ảnh: China Culture.
Âm sai lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ mấy người cũng biết sợ nữa hả, sao khi còn sống làm chuyện xấu lại không sợ đi?
Phạm Lam đi tới, dừng chân tại Huyết Trì Địa Ngục, bàn tay phải vươn ta khỏi ống tay áo. Âm sai phát hiện mục đích của hắn, sợ hãi kêu lên: “Bát gia!”
Y đứng phía trước, cẩn thận hỏi: “Có gì quái dị sao?”
Phạm Lam thu tay về, nhìn quỷ hồn trôi nổi trong ao máu, có một hơi thở không thể quan sát, so với lệ quỷ còn hung hơn.
Không phải thứ mà quỷ hồn bình thường có thể có.
“Phạm Lam.” Một giọng nói hơi trầm từ phía sau truyền đến, toàn bộ Huyết Trì Địa Ngục u ám và hôi thối lạnh lẽo giống như đột nhiên được ánh mặt trời ấm áp bao bọc.
Phạm Lam quay đầu lại, thấy một người đàn ông lững thững đi đến, tay cầm tràng hạt, tóc trắng như tuyết, trên trán có một dấu ấn màu đỏ, mặc áo cà sa vô cùng thanh tịch.
Đối phương vuốt cằm một cái.
Âm sai và phán quan đồng thời hành lễ: “Địa Tạng Bồ Tát.”
* Địa Tạng hay Địa Tạng Vương (skt. क्षितिगर्भ, Kṣitigarbha; tiếng Trung: 地藏; bính âm: Dìzàng; Wade–Giles: Ti-tsang; jap.地蔵, Jizō; tib. ས་ཡི་སྙིང་པོ, sa’i snying po, kor.: 지장, 지장보살, ji jang, ji jang bosal) hay Địa Tạng vương Bồ tát là một vị Bồ-tát được tôn thờ trong Phật giáo Đông Á, thường được mô tả như một tỉ-khâu phương Đông. Địa Tạng Bồ-tát được biết đến bởi lời nguyện cứu độ tất cả chúng sinh trong lục đạo luân hồi vào thời kỳ sau khi Phật Thích-ca Mâu-ni nhập Niết-bàn cho đến khi Bồ-tát Di Lặc hạ sanh, và nguyện không chứng Phật quả nếu địa ngục chưa trống rỗng. Do đó, Địa Tạng thường được xem như là vị Bồ-tát của chúng sanh dưới địa ngục hay là giáo chủ của cõi U Minh
Phạm Lam đã có đáp án mong muốn, không muốn ở đây tiếp tục dọa đám âm sai sợ đến run rẩy bèn nói một tiếng với Địa Tạng Bồ Tát rồi rời đi.
Âm sai nhẹ nhàng thở ra, nhìn phán quan bên cạnh lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, chân mềm nhũn đỡ lấy bả vai đối phương: “Ôi mẹ ơi, ngài nói xem, Bát gia không có việc gì đến địa ngục kiểm tra cái gì, quỷ hồn của tôi bị dọa sợ muốn bay mất luôn.”
Phán quan điểm điểm cây bút trong tay, như có điều suy nghĩ lắc đầu một cái mà không nói ra lời trong lòng.
Vừa rồi lúc hắn nhìn thấy Bát gia muốn thò tay vào Huyết Trì, đáy mắt chợt lóe lên cảm xúc, có phải Huyết Trì có gì kỳ lạ không?
Không đúng, phải là địa phủ có vấn đề.
…
Tạ Miên và Mục Yêu đuổi theo Ngôn Linh Điểu thật lâu, xuyên qua ngã tư đông đúc, né mấy cô gái phát tờ rơi chỗ nào cũng có.
Con đường này tập hợp những thứ dơ bẩn lộn xộn, trong ngoài thùng rác trước các cửa hàng toàn là rác, tiếng nhạc lớn hết cỡ đinh tai nhức óc, còn có cả cá khô được bày lên giá phơi ngay ven đường.
Tạ Miên đẩy một ông chủ đang mời khách ra mà đuổi theo Ngôn Linh Điểu. Hai chân không bằng đôi cánh, cậu đành bảo Mục Yêu đi trước, còn cậu thì dựa theo định vị mà chạy theo.
Có lẽ thành công bắt được, Tạ Miên nhìn chấm đỏ bất động trong điện thoại di động, vị trí đó là một nhà ma nổi tiếng trong thành phố.
Cậu vòng qua hai ngõ nhỏ, đi đường tắt đến trước nhà ma, cúi người chống đầu gối thở không ra hơi.
Mục Yêu cười cười dìu cậu: “Thể lực của ông chủ không tồi nha.”
Tạ Miên cúi gập cả người, chật vật vươn tay về phía cô: “Chim đâu?”
Mục Yêu ồ một tiếng, chỉ chỉ vào nhà ma: “Bay vào đó rồi, chúng ta có đi vào không?”
Vừa nãy cô đang đuổi theo nó thì phát hiện con chim chết tiệt này không giống như chạy trối chết mà như đang dẫn đường bọn họ. Cô có linh cảm xấu.
Tạ Miên đáp một tiếng, thở hổn hển một lúc lâu mới bình phục được, sau đó cậu đứng thẳng người nói: “Vào xem thử, Vô Tự Quỷ Thư còn đang trong người nó, phải lấy lại.”
“Cô gọi điện thoại cho Minh Thu đi, bảo hắn để ý đến tiệm quan tài, chúng ta không có ở đó, Phạm Lam và Thất gia cũng vắng mặt, tôi sợ có người thừa dịp không có ai ở đó đột nhập vào.”
Mục Yêu gật đầu, lấy di động ra gọi cho một cái tên, rất lâu vẫn không ai bắt máy, lông mày càng lúc càng cau chặt. Cô gọi lại lần nữa nhưng vẫn không ai bắt máy. Cô đổi sang gọi cho Tiếu Sơn, kết quả có người nhận.
Mục Yêu nhẹ nhàng thở ra: “Cục cưng à, đi sang phòng kế bên xem có phải anh Minh Thu của cưng đang ngủ như chết hay không, lúc chị về sẽ mang cho cưng một rương táo…”
“Mục Yêu.”
!
Mấy ngón tay nhỏ nhắn của Mục Yêu lập tức siết chặt di động, móng tay đỏ tươi cào lên điện thoại vang lên mấy tiếng cực kỳ chói tai, ánh mắt cô lập tức trở nên nghiêm túc.
“Tiếu Sơn đâu?” Mục Yêu lạnh giọng hỏi.
Tạ Miên ngẩn ra, vội quay qua nhìn cô.
Bình thường Mục Yêu rất nghịch ngợm, trong tiệm quan tài, không ai là cô không dám trêu chọc, dù đang trong tình huống nguy hiểm đến cỡ nào đi nữa thì cô vẫn có thể nói đùa một câu, chưa từng có nét mặt lạnh lùng thế này.
Cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe được tiếng cô đang nghiến răng.
“Sao vậy?” Tạ Miên hỏi.
Mục Yêu hơi giãn hai đầu lông mày, lạnh lùng nói với đầu dây bên kia: “Con mẹ nó, nếu mày dám đụng đến một cọng tóc của hai người kia thì tao sẽ đào mả cả tổ tiên nhà mày, cho mày đời đời phải nằm phơi nắng, trọn đời không được siêu sinh.”
Cô nói xong liền hung hăng cúp điện thoại.
Tạ Miên: “….”
Mục Yêu cất điện thoại rồi hít sâu mấy hơi, một lúc lâu sau mới nguôi giận, quay đầu qua hỏi Tạ Miên: “Cậu nói xem có phải hắn bị ngu không?”
Tạ Miên không biết đối phương là ai, rất khó trả lời câu hỏi này, cậu suy nghĩ một chút bèn hỏi một câu trung hòa: “Tiếu Sơn và Minh Thu không sao chứ?”
Cô gật đầu đáp: “Tạm thời không sao.”
Tạ Miên thầm “ồ” một tiếng trong lòng, xem ra tên ngu đần kia không hẳn là ngu hết thuốc chữa, còn cứu được, cậu hơi yên tâm nói: “Vậy nhanh đi vào nhà ma thôi, không chừng có thể tìm được chút tin tức của Thất gia.”
Mục Yêu đáp: “Đi thôi.”
Căn nhà ma này là khu du lịch nổi tiếng, chủ đề là mười tám tầng địa ngục, muốn đi vào phải mua vé vào cửa, mỗi người 50 tệ.
Hai người mua vé ở quầy rồi tiến vào, phía trước là một hành lang thật dài, bóng đèn mờ mờ ảm đạm, dưới đất được cắm không ít hoa bỉ ngạn mô phỏng.
Vừa nhìn trông giống như máu được tát đầy đất vậy.
Mục Yêu làm kế toán, hàng năm không thu vào được bao nhiêu, không cam lòng hỏi: “Ông chủ, cậu nói xem có phải mấy người này thích bị coi thường không, chúng ta làm mai táng kiêm khách sạn, ở bảy ngày sẽ đưa đến địa phủ chơi một ngày mà họ không đến, lại đến đây chơi đồ giả này?”
Tạ Miên im lặng hai giây.
Cô nương à, đi dạo địa ngục giả một vòng thì gọi là tìm kích thích, đi dạo địa ngục thật là tìm đường chết đó cô nương, ai có chút đầu óc sẽ không đến chỗ cô ở đâu.
Chưa từng nghe nói khách sạn có chủ đề mai táng.
“Là ai nghĩ ra chủ đề này vậy?”
“Phạm Lam.”
Tạ Miên: “?”
“À, đó là hạng mục duy nhất hắn lên tiếng đề cử mà được tất cả số phiếu thông qua, chúng tôi đều nhất trí ý tưởng này rất hay, trước nay chưa từng có, rốt cuộc Phạm Lam cũng có tý tẹo tác dụng đối với tiệm quan tài.”
“…”
“Nếu không đã sớm đá hắn đi rồi, lãng phí thức ăn.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, dưới đất có một thứ không biết là thủy tinh hay là thạch anh đen thui, được bày hung dữ trên mặt đất, quanh co khúc khuỷu làm thành một dòng sông.
Trong đầu Tạ Miên bỗng lóe lên một ý nghĩ, cậu lắc đầu một cái cố gắng bắt được ý nghĩ đó, theo bản năng siết chặt ngón tay.
Dường như có hai người, một người mặc quần áo đen tuyền, tóc rất dài, gần như ẩn trong bóng đêm.
Người còn lại rất mơ hồ, không thấy rõ dáng dấp của người đó, chỉ thấy mơ hồ ống tay áo có thêu hoa mai màu trắng.
“Lần này ngươi trở về, lệ khí trên người lại nặng hơn.” Giọng nói rất nhẹ, cũng rất xa xôi, gần như phải dùng hết toàn lực mới có thể nghe được âm điệu mơ hồ này.
“Có vài người và quỷ không phải là không thể độ hóa, ngươi hãy thử cho họ cơ hội chuộc tội.”
“Chém giết có thể khiến ngươi cảm thấy bình yên sao…”
“Ông chủ.” Mục Yêu đã đi lên trước, không thấy Tạ Miên đâu bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cậu đang thất thần, gọi hai tiếng cũng không phản ứng.
“Ông chủ?” Cô vỗ vỗ lên vai cậu, Tạ Miên lấy lại tinh thần, nhất thời hơi mờ mịt: “Sao, sao vậy?”
Mục Yêu cau mày nhìn vẻ mặt cậu, trông không được tốt lắm, cô lo lắng nói: “Cậu làm sao vậy?”
Tạ Miên lắc đầu: “Không có việc gì, đi tiếp đi.”
Hai người đi qua “con sông” màu đen kia, cậu lơ đãng nhìn thoáng qua, luôn cảm thấy nơi này khá quen thuộc, dường như cậu đã từng đến một nơi giống vậy.
Nhưng cậu sợ quỷ nhất, chắc chắn trước kia chưa từng đi đến nhà ma.
Người đến thể nghiệm không ít, Mục Yêu và Tạ Miên đi ở chính giữa, nhìn quỷ hồn hai bên trần như nhộng quỷ trong trời băng đất tuyết.
Thi thể giống nhau cứng ngắc rồi lại sưng phồng lên, làn da hiện đã phủ sương giá nổi mụn nước lở loét, liếc mắt nhìn một cái đã thấy vô cùng thê thảm.
Tạ Miên hít một hơi lạnh, không nỡ nhìn thẳng mà dời tầm mắt nhìn về phía trước, ai ngờ đập vào mắt là tình cảnh còn thê thảm hơn vừa rồi, cơ thể nổi lên một lớp mụn nước lở loét dày đặc lần nữa, nó phồng to hết mức rồi như bị đè ép vỡ tan, cả người như bị xé ra vết thương thật lớn.
Vết thương lở loét máu thịt hòa lẫn vào nhau khiến người ta buồn nôn.
Bắt đầu từ đây là những tiếng kêu rên thảm thiết xé ruột xé gan, những thi thể quỷ hồn này được làm vô cùng chân thật, tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng khiến người ta tê cả da đầu.
Một người đến tham quan chỉ chỉ trỏ trỏ, nói với người bạn bên cạnh đây chính là địa ngục như trong phim ảnh, nếu thật sự có tồn tại thì quá đáng sợ.
Mục đích chủ yếu của Tạ Miên và Mục Yêu là tìm Ngôn Linh Điểu chứ không phải đi tham quan nên hai người đi nhanh hơn những người khác, lúc đến tầng thứ bảy của địa ngục, ngón tay Tạ Miên đột nhiên tê rần.
Một quỷ trẻ em đột nhiên nắm tay cậu. Nửa cái đầu của nó bị đánh nát, một đám sâu lớn nhỏ bò ra khỏi hốc mắt, chen lấn gặm nhắm não và máu thịt của nó.
Tạ Miên bị dọa sợ sững sờ ba giây, cắn chặt răng mới không hét lên thành tiếng. Mục Yêu vung roi bạc lên, tiếng hét của cậu mới thu lại.
Không đúng!
Tạ Miên nhìn Mục Yêu cũng là vẻ mặt hoảng sợ giống cậu, đồng thanh nói: “Quỷ ở đây là thật!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất