Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 16: Hồi Sáu: Cùng tôi chơi trò đuổi bắt nào! (b)

Trước Sau
An Kỳ ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ một lát, đành liều mạng gật đầu đồng ý với Băng Tùy.

Băng Tùy thấy anh đã ưng thuận, cụ liền đem ra một bộ dụng cụ y tế đặt trên quầy.

Băng Duyên bưng ra một chậu nước ấm, kèm theo một cái khăn vải mềm màu xanh bạc hà nhỏ.

Vệ Minh đứng nép sát vào bức tường, im lặng quan sát cách làm của Băng Tùy để học nghề.

- Xem này. Mùi kinh ghê chưa? - Băng Tùy vừa gỡ lớp băng quấn vừa chặc chặc lưỡi cảm thán. - Để lâu xíu nữa là sẽ bị nhiễm trùng nặng luôn.

- Có cần thay nẹp cho cậu cao không? - Băng Duyên lo lắng đề nghị.

- Ừm. Em đi lấy giùm anh đi. - Dường như hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ, nên Băng Tùy chậm rãi giải thích. - Cô ấy là vợ tôi.

An Kỳ và Vệ Minh ăn ý giữ im lặng, không hỏi han thêm chi nữa. Vốn dĩ trên đời này thiếu chi chuyện kỳ quái giống vậy chứ?

- Cậu trẻ. Lại đây giúp già rửa vết thương cho cậu cao mau.

Vệ Minh giúp An Kỳ vệ sinh cánh tay phải, thỉnh thoảng cậu lại chun mũi vì mùi hôi từ miệng vết thương của anh bốc lên. An Kỳ buồn cười giơ tay nhéo nhéo chóp mũi Vệ Minh cho bõ ghét.

Băng Tùy thuần thục tiến hành các bước trị liệu cho An Kỳ. Tuy thao tác có hơi chậm chạp một chút, nhưng mà bù lại cụ ông làm rất tận tâm.

Băng Duyên đứng trông quầy, lâu lâu quay lại xem chừng Băng Tùy. Sức khỏe của chồng chị không tốt cho lắm. Cũng hơn tám mươi tuổi rồi mà, đâu còn trẻ trung gì đâu...

- Cứ để đó đi anh, một lát em dẹp giùm cho. - Băng Duyên nói. Đoạn, chị tiến tới chỗ họ, dọn dẹp các thứ đồ đạc bày biện trên bàn, rồi đem ra để ở nhà sau.

Băng Tùy cầm ống hít trị hen suyễn lên mũi, hít lấy hít để. Bệnh khó thở của cụ lại tái phát rồi.

- Anh có sao không, anh Tùy? - Băng Duyên nghe tiếng thở nặng nề phát ra từ Băng Tùy, chị vội vàng chạy lên xem.

An Kỳ cùng Vệ Minh nhìn nhau đầy vẻ khó xử.

Vợ thì trung niên, còn chồng thì... cao niên. Thật sự chuyện này nhìn xa đúng là hài kịch, mà nhìn gần lại là bi kịch mà.

Băng Duyên sợ hãi lục tung khắp các ngăn tủ, tìm kiếm hộp đựng thuốc của Băng Tùy.

- Em khỏi tìm nữa. Anh vứt nó đi từ mấy bữa trước rồi. - Băng Tùy ôm lồng ngực nóng rát của mình, nét mặt cụ bỗng chốc toát ra sự hạnh phúc vô bờ.

- Để em kê lại cho. - Băng Duyên rơm rớm nước mắt. Tay chị run run soạn thuốc.

- Khỏi. Để anh yên, Phù Dung. Anh muốn được giải thoát. Xin em đấy. Anh van xin em đấy... - Băng Tùy nói xong, bèn òa khóc tức tưởi. Khuôn mặt già nua xấu xí trông vừa đáng thương vừa kỳ dị cực kỳ.

An Kỳ và Vệ Minh đành phải thất lễ không từ mà đi.

Tình yêu đích thực, liệu có tồn tại à?

Đã đi qua hơn ba cửa tiệm rồi, mà dư âm tiếng khóc của Băng Tùy vẫn văng vẳng bên tai họ.

Hàng xóm xung quanh dường như đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, nên không một ai qua thăm hỏi hết.

Sự vô tâm của người đời, đôi khi cũng là một điều tốt...

Tốt lắm...

Họ đi cạnh nhau, trong lòng mỗi người đều ngổn ngang trăm mối tâm sự.

Nếu được sinh ra một lần nữa, trong một gia đình hoàn toàn bình thường, liệu họ có thể gặp được nhau không nhỉ?

Nghĩ đến đó, bất giác An Kỳ khẽ nhoẻn miệng cười, có thể vợ chồng anh sẽ không rơi vào hoàn cảnh "tôi sống, anh chết" này.

Nhưng mà, vốn dĩ ngay từ đầu, người mà cô ta yêu đâu phải là anh...

- Lại đây mau đi An Kỳ. - Vệ Minh hồ hởi nói.

'Hóa ra là xe bán kẹo kéo.'

- Bán cho tôi mười cây. Anh ăn không? Tôi mua cho. Thôi! Lấy cho tôi hai mươi cây luôn đi.

'Ê! Đằng đó! Đằng này chưa trả lời mà.'

An Kỳ lắc đầu ngao ngán. Nghiện mà còn ngại nữa.



Vệ Minh nhón chân cạy miệng An Kỳ, nhét thanh kẹo vào. An Kỳ trèo trẹo nhai như bò nhai rơm vậy.

- Tìm muốn đỏ mắt mới kiếm được chỗ bán kẹo kéo. - Vệ Minh hạnh phúc nhai ngon lành. - Bây giờ loại kẹo này không còn phổ biến cho lắm.

Mỗi lần được "thả" ra ngoài chơi, cậu đều tìm tới hàng quà vặt của bác Hói mua ăn, để được nghe kể những câu chuyện kỳ thú ở trên đời này.

Tuổi thơ Vệ Minh vốn dĩ gắn bó với đòn roi từ người cha ruột của mình, Vệ Úy. Không biết tin đồn là do ai khởi xướng, mà Vệ Úy luôn nghi ngờ Vệ Minh không phải là giọt máu do ông tạo ra. Mặc dù đã xét nghiệm DNA rất nhiều lần, song ông vẫn ghét bỏ cậu như cũ...

- Này, anh đứng im cho tôi. - Vệ Minh với tay lấy một chiếc áo phông xanh xám, ướm nó lên người An Kỳ. - Hợp đấy chứ?

- Mua nữa chi?

- Mấy cái kia anh mặc chật nứt hà. Mặc cỡ này thoải mái hơn. - Vệ Minh tay thì lựa, miệng thì nói không ngừng. - Dì ơi, lấy cho con hai bộ này.

Cô chủ shop tươi cười nói:

- Chỗ dì còn bán nhiều kiểu cỡ anh trai con lắm. Hôm nào ghé mua ủng hộ nghen. À mà...

- Chuyện gì vậy dì?

Trần Mộng đảo mắt nhìn túi đựng thuốc trên tay An Kỳ, dì ngập ngừng hỏi:

- Tụi con có gặp cái gì... lạ lạ ở tiệm thuốc Tây đó không vậy? Ý dì là... một người phụ nữ trung niên hay đeo khẩu trang cho có ấy?

Cả hai đồng loạt lắc đầu.

- Ừ, thế thì tốt. Hàng xóm ở đây ai cũng ngại Băng Tùy hết, và con gái ông ta nữa chứ.

"E hèm." - Đặng Hùng đang khiêng hàng vào shop, chú chợt đứng lại, tằng hắng nhắc nhở vợ.

- Thôi không làm phiền tụi con nữa. Dì vào trong phụ ổng một tay đây. - Trần Mộng giật bắn mình, dì vội giả lả kiếm cớ tháo lui.

Vệ Minh kéo An Kỳ rời khỏi shop quần áo, cậu khó hiểu quay sang hỏi An Kỳ:

- Con gái? Loạn luân sao? Không ai báo với sở tại à?

An Kỳ đang liếc nhìn cái túi áo khoác phồng phồng của Vệ Minh, nghe xong, anh im lặng không đáp. Chuyện thiên hạ hơi đâu mà lo.

- Chỗ kia bán đồ lót kìa. - Anh bẻ cổ Vệ Minh sang bên phải và nói. - Chúng ta trễ hẹn với Diệp Xuy rồi.

- Mỗi người hai hộp.

- Ừm.

- Sau đó ghé mua hai phần cơm hộp. Với một ít đồ dùng nhà bếp nữa.

- Ừm.

- Đúng rồi. Phải mua thêm cho anh một cái nón. Với cả khẩu trang luôn.

- Ừm.

- Tôi hết tiền mặt rồi. Lại chỗ ATM đằng kia rút tiền mới được.

- Ừm.

- Anh ngoan thật đấy.

- Ừ... Không!

...

Diệp Xuy đang xem bảng điểm của con gái gửi về, nhìn thấy bọn họ sắp sửa đi tới, bác liền bấm nút mở cửa xe. Bác không hỏi han chi về việc họ dạo chợ lâu quá hết. Tờ giấy mệnh giá một trăm đồng kia đã "an ủi" tâm hồn yếu ớt của bác hết rồi.

- Chở bọn cháu tới nhà trọ gần nhất được không bác? Cháu sẽ trả thêm tiền cho bác...

- Okay, okay. - Diệp Xuy mừng quýnh lên, vội vàng gật đầu đồng ý với bọn họ.

"Khục... khục... khục..." - An Kỳ hết nhìn Vệ Minh rồi đến Diệp Xuy, hai người này giống nhau như đúc, ham tiền đến lộ ra luôn.



Vệ Minh điềm nhiên như không, cậu bình thản chống cằm ngắm phong cảnh ven đường, xem như là xả stress cho bản thân vậy.

...

Thái độ của chủ nhà trọ không mấy thân thiện, khiến cho Diệp Xuy xấu hổ hết sức. Bác gượng gạo quay sang hỏi ý kiến bọn họ. Song bất ngờ thay là cả hai người đều đồng ý. Là dân xã hội đen lâu năm, chút chuyện vặt này thật không xứng đáng được đặt vào trong mắt của bọn họ.

Vệ Minh dúi vào tay Diệp Xuy thêm một tờ một trăm đồng nữa. Chút đỉnh tiền này so với công cứu mạng của bác thật sự là quá ít ỏi mà.

Diệp Xuy vừa đi ra ngoài xe, vừa len lén lấy bút thử tiền giả ra, thử tiếp. Sau đó lấm lét nhét vào bóp, rồi chạy như bay tới chỗ đậu xe.

Bác sợ bọn nghiện lên cơn xin đểu lắm lắm.

oOo

- Tắm chung đi. - Vệ Minh vừa lột đồ vừa mở miệng đề nghị. - Cho nó mau. Chúng ta không dư thời giờ để lãng phí đâu.

- Hơi chật một chút đấy. - An Kỳ cũng thoát y theo. Cánh tay bị bó bột được anh quấn bằng chiếc áo khoác không thấm nước để tránh làm ướt vết thương.

Anh ngẩng người nhìn cơ thể trần trụi của Vệ Minh. Khắp nơi đều toàn là sẹo. Vết rạch này, vết cắt này, vết thương này, vết bỏng này,... Hình như theo tháng năm, chúng đã vô tình kết thành một lớp áo giáp dày cộm, che lấp đi con người thật của cậu.

Vệ Minh kéo cái thùng nhựa nhỏ qua một bên, rồi vặn vòi nước rửa vết thương ở chân phải. Trong khi đó thì An Kỳ loay hoay điều chỉnh máy nước nóng.

Cơ thể cả hai đôi lúc vô tình va chạm vào nhau, tạo nên những thanh âm vô cùng mờ ám.

"Rào."

Rốt cuộc cũng điều chỉnh nhiệt độ vừa ý, An Kỳ bật vòi sen, mở nước ra để cả hai cùng tắm.

Vệ Minh tráng xong cái thùng, cậu liền vặn vòi nước, hứng nước sẵn. Để phòng cúp nước giữa chừng thì phiền lắm.

Chiều cao của hai người chênh lệch rõ rệt, chóp mũi Vệ Minh thỉnh thoảng lại cọ cọ trên khoang bụng của An Kỳ.

Tắm tắm, gội gội. Gần xong rồi...

- Này, cậu cầm nó chi vậy hả? - An Kỳ kinh hãi hỏi dồn.

- Ngoan, khai ra mau. - Vệ Minh mân mê dương v*t của An Kỳ, cậu dùng ngón tay vẽ thành hình thù nào đó trên ngực anh. - Tại sao anh lại có thể trốn thoát khỏi tay gã kia một cách dễ dàng thế hả? Gạt gẫm là trẻ hư, cần phải phạt nặng để răn đe nha.

Vệ Minh khẽ thổi khí vào lồng ngực An Kỳ, xua tan ký hiệu bí ẩn mà cậu mới vừa vẽ nơi ấy.

Một phút trôi qua trong sự đau đớn của An Kỳ, không biết là do nước nóng quá khiến mắt anh đục ngầu như loài sói hoang tới kỳ phát tình, hay là do Vệ Minh kích thích giùm anh đây?

- Buông ra cho tôi! Nếu không thì đừng trách...

- Có dám hiếp tôi không hả? Thằng này thách đấy! Nói, tại sao mày lại trốn thoát được hả? - Lực đạo trên tay Vệ Minh tăng dần, tàn nhẫn vặn xoắn nó như vắt giẻ lau bàn vậy. Chắc là ảnh hưởng từ công việc bán quán đi?

- ĐMM! - Sắc mặt An Kỳ tối sầm, anh phẫn nộ mở miệng văng tục với Vệ Minh. Hóa ra sự niềm nở từ hồi chiều tối đến giờ là giả sao? Chút tình cảm ít ỏi mới vừa được vun đắp lúc nãy, bỗng chốc tan biến hết. Không còn sót lại mẩu vụn nào cả.

- Nói!!!

- Cậu ấy thả tao đi. Chuyện chỉ có thế thôi. Mày tin hay không thì tùy. - An Kỳ uất hận trả lời.

Vệ Minh buông lơi nó ra, rồi với tay lấy xà phòng, chà xát hai lòng bàn tay thật sạch sẽ. Mạnh đến nỗi, có cảm tưởng cậu muốn rửa sạch luôn cả trái tim mình. Sau đó múc nước tẩy bọt xà phòng.

An Kỳ xuýt xoa hạ bộ của mình, có một chỗ trên người anh, mà nó còn đau hơn nơi này nữa kìa. Chỉ là... anh không muốn biểu hiện ra cho Vệ Minh biết. Anh vốn dĩ ghét bị thất thế trước mặt người khác từ đó tới giờ...

Vệ Minh với tay lấy khăn tắm, khoác hờ trên người, rồi bước ra ngoài trước. Để lại An Kỳ hụt hẫng đứng một mình trong phòng tắm phủ mờ hơi nước nóng bỏng. Nóng bỏng đến mức thiêu đốt toàn bộ niềm tin của anh dành cho cậu...

Vệ Minh lau khô cơ thể, sau đó mặc quần lót, rồi tới quần đùi, cuối cùng là áo cotton thoáng mát. Cậu trải ghế bố ra nằm ngủ, khẩu súng thân thương thì nằm dưới lớp áo cotton mà cậu đang mặc.

'Bị gạt một lần là quá đủ rồi. Tỉnh táo giùm tao đi, Vệ Minh.' - Cậu xoay người úp mặt vào tường, tránh né đi ánh nhìn của An Kỳ.

- Này. - Vệ Minh hốt hoảng bật ngồi dậy, khẩu súng rơi xuống đũng quần của cậu.

- Cậu bị thương ở chân, cần phải băng bó lại. Đừng có mà ỷ y nữa. - An Kỳ vừa nói vừa cầm chân phải của Vệ Minh, dùng bông gòn đã nhúng cồn y tế chấm lên miệng vết thương sát khuẩn. - Là lỗi của tôi, không chịu giải thích rõ ràng với cậu. Làm lành nhé?

- Ư... Ừm. - Vệ Minh gắt gao giữ lấy khẩu súng, mặt thì chôn vào gối giường. Không thèm đếm xỉa gì đến hành động cũng như thái độ của An Kỳ.

Anh khẽ nhếch miệng cười, vết sẹo kéo dài từ bên đuôi chân mày trái kéo xuống dưới má phải hằn thật sâu, toát ra cái vẻ hoang dại đầy gợi dục và thú tính.

'Đêm nay trăng tròn rồi nhỉ... Chắc phải hóa sói thôi.' - Anh vừa quấn băng vải lên cái chân mảnh khảnh của cậu, vừa âm thầm bàn tính kế hoạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau