Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt
Chương 66: Hồi Bốn: Hãy để hồi ức đẹp nhất sống mãi trong tim anh ta
- Anh tỉnh rồi. - Phương Vũ đang chườm khăn lạnh lên trán Kha Ngạn. Tất cả mọi người đều đang vây quanh anh, không thiếu sót một ai cả.
- Đây là... Ây da! - Đau đớn từ vết sưng trên bắp chân Kha Ngạn truyền vào đại não anh một cơn trận nhức nhói khôn tả. Anh bặm môi đến bật máu, đôi mắt khẽ híp lại thành một đường kẻ đen tuyền.
Đây là bệnh viện. Mùi cồn hăng hăng, tường sơn trắng xóa, bọn nhện lén lút làm ổ ở trên trần, sàn nhà in đầy dấu giày dơ bẩn. Kha Ngạn vừa ngồi ôm chân trái, vừa âm thầm đánh giá tình hình.
- Anh bị sao thế hả A Dũ?
Kha Thế Dũ nhàn nhạt đáp:
- Sau khi anh và chú Phương cãi nhau, anh bỗng chạy một mạch về khu rừng Mù Sương, nói cụ thể hơn là nhằm thẳng hướng con suối Gác. Rồi anh bị rơi xuống hố do thợ săn làm để bẫy thú, nên chân trái mới thành ra nông nổi này.
- Lúc đó em đuổi theo anh à?
- ... Làm ơn gọi bác sĩ đến khám mau đi! Anh trai tôi bị lú lẫn nặng lắm rồi!
Lang Quân Tử bật cười ha hả:
- Nó không đi theo anh thì làm sao mà biết được tường tận đến thế... Hỏi câu gì mà ngốc dữ vậy?
- Cũng may không đạp trúng bẫy thú, nếu không là thành quỷ một giò rồi. - Giọng nói của Từ Kiện Khang không hề có nửa điểm mỉa mai, nhưng cũng không có một chút gì gọi là tình cảm.
- Em có thấy... Ừm.. Ở bên bờ suối ấy...
- Sao cơ? - Kha Thế Dũ nhăn mặt hỏi.
- Có người nào đi câu cá, hoặc giả là ngồi tán gẫu với nhau không?
Kha Thế Dũ hơi trợn mắt, đây là biểu cảm anh ta hay làm khi đang cố nhớ lại.
- ... Anh nhớ mình đứng cách họ khoảng chừng một trăm mét và nghe rõ mồn một tất tần tật những gì họ kể...
Lang Quân Tử che mặt cười như được mùa. Y không ngờ bất tỉnh có thể khiến cho não bộ bệnh nhân trở nên hài hước đến vậy.
- Đi tìm bác sĩ chuyên khoa thần kinh ngay! Anh tôi bị mắc bệnh hoang tưởng luôn rồi! Đứng xa như thế mà nghe rõ mồn một thì anh chắc là Thuận Phong Nhĩ đầu thai chuyển thế!
Kha Ngạn không nói nữa. Vì mừng rỡ quá mức nên anh quên mất việc kiểm soát ngôn ngữ. Khiến cho Kha Thế Dũ lên cơn.
Băng Dương là người băng bó và chăm sóc vết thương cho Kha Ngạn, đồng thời cũng là người đứng ra khám và kê toa thuốc. Chức vụ quân y của Băng Dương vốn không phải hữu danh vô thực.
Kristian tới. Ông đến cùng cậu trợ lý nhỏ của mình - Richard Trương. Nhưng cậu ta đã bị đuổi ra ngoài uống cà phê với đám người hành pháp và bọn Phương Vũ rồi.
Trong phòng chỉ còn lại Kha Ngạn và Kristian, bầu không khí vốn dĩ đã ngột ngạt, nay lại càng ngột ngạt hơn.
- Gánh xiếc đã được người của tôi thu vào đoàn biểu diễn nghệ thuật quốc gia, nên tương lai không còn phải chạy ăn từng bữa nữa. Còn viện phí của cô gái đó, cũng đã được tôi chi trả toàn bộ rồi. Chẳng những thế, con gái của cô ấy đã được nhận tiền trợ cấp cho đến năm mười tám tuổi, kèm theo một suất học bổng toàn phần.
Kha Ngạn nghe xong, liền thở phào nhẹ nhõm.
- Cô bé đó kể rằng trước khi cùng mẹ đến rạp xiếc, đã cùng chúng bạn chơi trò trốn tìm gần nhà mẹ con họ Hàn và Cảnh Hòa. Vì muốn được thắng chúng bạn, nên cô bé đã cả gan chui xuống tầng hầm của nhà bọn họ, nấp ở đấy cho đến khi nghe mẹ gọi mới ra.
- Tầng hầm đó... Tôi hiểu rồi! Thảo nào mà con hổ chỉ lăm lăm tấn công có mỗi mình mẹ con bé gái ấy. - Kha Ngạn thảng thốt nói.
Kristian đứng chắp tay sau lưng, tầm mắt ông khẽ tản mác đi. Không biết ông đang ngắm vòm trời rạng đông tan tản sáng, hay đang nhìn vào bức tượng bồ câu trong hồ nước nhân tạo, hoặc cũng có thể ông đang quán chiếu tâm mình.
Kha Ngạn vừa nói, vừa dùng ngón tay vẽ những ký tự vô hình trong không khí:
- Bọn chúng đã nắm được thóp của Cảnh Hòa ngay từ đầu... Đầu tiên, họ khiến Cảnh Hòa gặp một scandal lớn, rồi mới bắt tay thực hiện kế hoạch. Do các nạn nhân đều đã từng xảy ra mâu thuẫn với Cảnh Hòa, cộng thêm việc bị buộc phải giải nghệ vì vướng phải scandal, nên dư luận rất dễ bị đánh lừa mà hướng mũi dùi về phía cô ta. Chưa kể đến là hàng loạt tin đồn Cảnh Hòa có liên quan tới một đường dây ma túy, nên dư luận càng tin rằng cô ta là một kẻ nghiện ngập thần trí không bình thường.
Mặc dù xét về tình, Cảnh Hòa và mẹ con họ Hàn chỉ là quá sợ chết mà không dám đứng ra tố giác hung thủ, chứ không phải là kẻ sát nhân thực sự. Nhưng xét về phương diện pháp luật, họ đã vi phạm Thông tư xxx, Điều xxx, Mục xxxx, "Tội che giấu và không tố giác tội phạm"; với số nạn nhân nay đã vượt quá hàng hai, họ có thể nhận lãnh án chung thân, thấp nhất cũng phải hai mươi năm tù.
- Hãy để hồi ức đẹp nhất về bọn họ sống mãi trong tim anh ta, đừng tiết lộ chi cả. - Kristian nhàn nhạt đáp. Có cảm tưởng anh đang lạc vào một tiết dạy Văn và Kristian là thầy giáo đang đặt một câu mở bài cho anh làm.
- Tôi đã hiểu hướng đi của tổ chức đó rồi...
- Suỵt... - Kristian đặt ngón trỏ lên môi. - Cậu lo mà ăn cháo dưỡng sức đi. Nigel phải thức cả đêm mới nấu xong đấy.
- Nó làm riết khiến mọi người tưởng nó là mẹ tôi. - Kha Ngạn cười méo xệch.
Cháo lươn nấu khoai môn mềm ngọt, rắc thêm chút tiêu đen xay nhuyễn rồi trộn đều lên ăn. Cẩn thận hơn, nên thổi phù phù muỗng cháo một hồi cho nguội bớt, sau đó chầm chậm cảm nhận hương vị thơm bùi của lát khoai môn xen lẫn vị thanh mát của miếng thịt lươn trắng ngần.
Ngon nhưng còn nóng quá, Kha Ngạn đành đầu hàng sau khi húp được vài muỗng cháo.
Kristian đã kéo ghế ngồi xuống trong lúc Kha Ngạn dùng bữa, ông vắt tréo chân, hai tay khoanh trước ngực, thỉnh thoảng ông lắc đầu từ bên này sang bên kia cho đỡ mỏi.
- Chiều nay bọn họ về rồi... - Kristian chuyển sang tư thế đan tay sau đầu, người ông ta hơi ngả về sau, ắt hẳn tuổi tác đã giới hạn sức lự́c của ông ta.
- Ai ra đón nhỉ?
- Tôn Bách Nhật... Anh ta đã lâu không xuất hiện rồi...
oOo
Tôn Bách Nhật sẽ đón cậu chủ vào lúc bảy giờ tối, nhưng giữa chừng bị thay đổi kế hoạch, nên thành thử ra đêm nay hắn được nghỉ phép.
- Tôi yêu cậu... Nhưng tôi muốn biết rõ đêm hôm đó cậu đã bỏ cái gì vào trong phòng của tôi?
- Không gọi tôi là "Em" nữa sao? Trở mặt nhanh như trở bàn tay nhỉ? - Tôn Bách Nhật vừa đánh xe về bên trái, vừa cất giọng hỏi.
- ... Đoạn băng... Đã tới tay ba tôi... - Hà Tễ cười khan nói. -... Tuy rằng ông ấy chưa xem qua, nhưng những lời đồn thổi đã tới tai ông ấy, ắt hẳn ông ấy đã biết hết mọi chuyện...
- Đêm đó tôi diễn kịch tốt chứ? Vờ như là mình bị cưỡng hiếp ấy?
- Tại sao phải gạt tôi?
- Về mà hỏi ba của mày vì lý do gì lại phải đi hãm hại ba tao, khiến cho ông ấy phải chết mất xác như vậy!
- Tôi chưa hề quay bất kỳ đoạn băng nào cả. Nên khi nhìn thấy sự xuất hiện của nó, tôi biết ngay là em và ông Robbie bày trò.
- Loại thuốc này trên chợ đen mới có, chức năng chính là bẫy những quan khách chính trị ở phe đối lập. Mày đần độn như vầy mà được nếm thử mùi vị thuốc kích dục cao cấp, thiết nghĩ nên biết ơn đi.
Tôn Bách Nhật nói xong liền tắt máy. Đôi mắt của hắn ửng đỏ, rồi từng giọt, từng giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống.
Nguyễn Hữu Chí đã khăn gói về quê nội bên chồng sinh sống, cũng tức là nhà của Đặng Chấn Hưng - Cha nuôi kiêm quản gia của Hà Tễ. Quán phở được sang nhượng cho một đôi vợ chồng trẻ vừa mới phá sản do hiện tượng "bong bóng chứng khoán", với mức giá 0 đồng, bao gồm bí quyết nấu phở cho đến mối hàng quen của Nguyễn Hữu Chí, tất cả đều được ông trao lại hết. Vợ chồng họ quyết định lấy quán phở làm nhà, vì sau khi trả xong hết khoản nợ, hai người không còn chốn nào để dung thân cả...
Cảnh còn người mất. Âu cũng là quy luật thời gian. Vạn vật có hợp, có tan, có chia ly, có cay đắng... Huống hồ chi, Nguyễn Hữu Chí chỉ là một hòn sỏi bé nhỏ trước sau gì cũng bị dòng chảy thời gian mài mòn chứ?
Tôn Bách Nhật không còn nơi để ăn phở nữa, hắn cười buồn quành xe lại, đi tới một địa điểm khác ăn tối. Có tiền trong túi, thức ăn ngon lại bán ê hề ngoài phố, nhưng đôi khi không thể mang đến cảm giác ngon miệng, do chủ quán không còn là cố nhân...
Đậu xe vào bãi đàng hoàng, nhận lấy thẻ giữ xe xong xuôi, Tôn Bách Nhật chậm rãi thả mình dạo bước trên con phố đêm. Con trăng mùa xuân mảnh dẻ như cánh mai vàng, phơn phớt sắc xuân nồng hậu, phảng phất hương gió đêm cay cay bởi khói bếp.
Vệ Minh không cho phép hắn đi đón, nên tối nay, hắn chỉ có một mình... Như mọi khi...
Chân của hắn cứ thế mà dạm từng bước một trên nền gạch vỉa hè khô cằn, rồi chầm chậm vòng qua lối này, rẽ hết lối kia, nhưng vẫn không sao tìm được một quán hàng nào vừa ý cả. Mặc dù mùi thức ăn chung quanh tỏa ra rất hấp dẫn.
Cha của Tôn Bách Nhật là một người đàn ông mang trong mình thân phận gián điệp hai mang. Tới chết, cũng không ai biết ông ấy thực sự theo phe nào. Giống như Chương Khải Minh vậy... Chắc cùng tên, cùng một số phận. Thế còn Vệ Minh thì sao? Chẳng lẽ kết cục cũng chẳng khác chi hai người đó...
Tôn Bách Nhật đâm sầm vào... một cây cột điện. Xung quanh vang lên vài tiếng cười khúc khích, ắt hẳn đã cố gắng kiềm chế lắm, nhưng không được.
Một cụ bà tốt bụng lôi chai dầu cù là ra cho Tôn Bách Nhật mượn; vừa đưa, vừa nhỏ giọng trách cứ, bảo rằng "Sao chưa già mà còn lẫn hơn cả bà nữa dzậy con?"
Giọng nói miền Tây chân chất làm cho đáy lòng Tôn Bách Nhật đượm chút ngọt. Hắn rối rít cảm ơn, rồi xoa dầu thật nhanh vào vết sưng trên trán để tránh làm lãng phí thêm thời gian của cụ bà. Người già mà, còn bao nhiêu thời gian nữa chứ?
Chào tạm biệt cụ bà, Tôn Bách Nhật quyết định dẹp thói kén ăn sang một bên, hắn tắp vào một quán cháo lòng đông nghẹt khách ở gần đấy làm một tô cho ấm bụng.
Ngồi ghép với Tôn Bách Nhật là một chàng thanh niên tóc dài mặc áo lụa cài nút phối với quần lĩnh đen, kiểu dáng giống hệt với hình tượng gã võ sinh thời Trung Hoa dân quốc mà hắn thỉnh thoảng thấy trên truyền hình. Nói cụ thể hơn là giống với trang phục mà Lý Tiểu Long thường mặc trong các bộ phim võ thuật.
Người nọ khá dễ gần, y tự nhiên bắt chuyện với Tôn Bách Nhật như thể hai người là bạn học cùng lớp lâu ngày gặp lại. Tôn Bách Nhật thận trọng đối đáp với y. Từng câu, từng chữ được chắt lọc một cách kỹ càng.
- Anh có biết nhà của Vệ Giải Thần ở đâu không? - Thiết Liên nhếch miệng hỏi Tôn Bách Nhật.
Vệ Giải Thần là một thằng điên đúng nghĩa. Sau khi nhìn thấy Vệ Khương, y đột nhiên nảy sinh hứng thú có con, rồi "vác" từ đâu về một người vợ và một đám nhóc tì sinh ba kháu khỉnh. Không cưới hỏi, không đăng ký kết hôn, chỉ làm giấy khai sinh cho tụi nhỏ mà thôi. Điều đó khiến cho cô vợ hờ của y phát điên, bởi vì Vệ gia vốn là một trong năm trăm tập đoàn gia đình trị có sức ảnh hưởng toàn quốc. Được làm dâu nhà này là một giấc mộng hào môn của những cô gái lười lao động. Cho nên bây giờ phải ngậm quả đắng một cách oán hận.
- Tôi không biết... Anh có thể đến đồn cảnh sát mà hỏi thăm.
- Tơ duyên của anh đang chuyển sang màu đen. Quyết định hàn gắn và hay nhấn chìm nó trong bể máu là toàn quyền của anh. - Thiết Liên vừa lắc lắc cổ tay trái, vừa nhàn nhạt nói. Chiếc đồng hồ trên cổ tay trái của y bị vuột ra, rồi rơi xuống đất, tạo thành một tiếng vang thanh thúy.
- Mưa rồi! - Một thực khách ngồi bàn bên tức giận đập bàn. Ngồi chờ mãi mới tới lượt mình mà bây giờ trời lại đổ mưa to. Đầu năm, đầu tháng gì mà xui không thể tả nổi.
Thiết Liên không biến mất. Y chỉ hòa vào màn mưa đêm nặng hạt. Như thể đóa sen trong hồ đang đùa giỡn với đất trời.
Tôn Bách Nhật bỏ dở tô cháo, hắn kéo ghế đứng dậy rời đi, sau khi thanh toán xong phần ăn.
Bãi đậu xe cách đó khoảng hơn vài trăm mét, dầm mưa một chút chắc cũng chẳng sao, Tôn Bách Nhật luôn ỷ vào tuổi tác mà coi thường sức khỏe của bản thân.
Trên đầu của Tôn Bách Nhật bỗng xuất hiện một vùng tối. Ánh sáng của những ngọn đèn đường đã bị tán ô ngăn cản. Cái ô này... vào ngày chôn cất mẹ hắn, hắn đã từng nhìn thấy một lần.
Hà Nhất Hương bất thình lình đứng sau lưng Tôn Bách Nhật, khiến hắn bị đau tim một phen.
- Ông chưa chết sao?
- Tôi chưa chết... mà ba của cậu cũng vậy... - Hà Nhất Hương dúi chiếc ô vào tay Tôn Bách Nhật. - Cha con tôi tối nay đã đặt chỗ tại một nhà hàng khá nổi tiếng... Cậu có muốn đi chung không?
Hà Nhất Hương đã già sọm đi, từ sau cái chết đột ngột của Mạc Ngân Thần. Lần lượt từng người trong tổ trọng án ngày xưa đã nằm xuống đất mẹ. Nay chỉ còn lại mình ông đơn độc trên cõi đời này, gặm nhấm hồi ức một cách đau đáu khôn nguôi.
Hà Tễ đứng bên kia đường, lưng tựa vào chiếc Maybach xanh đen năng động, trên người vận vest đen sang trọng. Gã đứng khoanh tay nhìn chằm chằm Tôn Bách Nhật, trên miệng treo một nụ cười vô cùng nhợt nhạt.
- Vào trong xe nói chuyện đi. Tôi mới vừa ăn cháo xong nên còn no.
Hạ Nhất Hương gật đầu thật nhẹ, rồi sóng vai Tôn Bách Nhật sang đường.
- Tôi không muốn con mình là một thằng súc vật đi cưỡng hiếp con cái nhà người ta. Nên nếu cậu cảm thấy cái cúi đầu tạ lỗi của nó vẫn chưa đủ để gột sạch vết nhơ kia, tôi sẽ tống nó vào tù. Nhưng, đổi lại, tin tức về Tôn Ngọc Minh sẽ theo tôi xuống mồ.
- Được, tôi chấp thuận.
Tờ giấy cam kết được đưa ra. Tôn Bách Nhật cẩn thận đọc từ đầu đến cuối, rồi cầm bút ký tên xác nhận.
- Phần thưởng của cậu. - Chiếc USB được cách điệu thành hình chiếc chìa khóa xinh xinh. Bên trong có thực sự chứa đựng lời giải về cái chết của Tôn Ngọc Minh không, hồi sau sẽ rõ...
Tôn Bách Nhật bán tín bán nghi nhét chiếc USB vào trong túi áo khoác, rồi nhìn hai cha con họ Hà mà cười nhạt.
Đợi cho Tôn Bách Nhật đi một đỗi rất xa, Hà Tễ mới mở cửa xe bước xuống, rồi giơ tay lên vẫy chào hắn. Bóng lưng ấy đơn độc bước đi trong màn mưa đêm buốt giá, vóc dáng cao ráo của hắn cũng không thể giúp che đậy những đường nét đau đớn mà hắn đang dìm sâu vào tận đáy lòng.
- Ba... Tại sao ba lại nói những lời như vậy với em ấy?
- Nửa đời này, tôi vì trở thành anh hùng mà mất đi gần như tất cả... Anh thì bị bắt làm con tin, tra tấn đánh đập đến nỗi đầu óc trì độn. Người tôi yêu thì phải chết một cách tức tưởi. Mẹ của anh thì lở dở một đời người. Cho nên, nửa đời sau, tôi quyết phải trở thành gian hùng.
- Ba...
- Trở về nhà! Ngay-lập-tức.
- Con biết... Nếu như não bộ của con không bị chấn động, chắc bây giờ con đã trở thành một viên cảnh sát tốt. Và đã có thể làm hãnh diện dòng họ Hà nhà mình.
Hà Tễ ngừng nói, gã quỳ xuống, dập đầu tạ tội với cha mình.
Mưa vẫn cứ rả rích rơi. Đọng lại trên gương mặt thấm đẫm nước mắt của cả gã và hắn.
oOo
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Xưng hô của Tôn Bách Nhật là "hắn" và Hà Tễ là "gã" nha.Thành thật xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này. Orz
Giải thích một chút về tên của Hà Tễ:
Hà Tễ: "Hà" trong "Thiên Hà" hoặc "Ngân Hà", "Tễ" trong "Tễ Dạ Trà". Hà Nhất Hương mượn từ "Trà" để biến nó thành nghĩa "Trí tụê thông thái như một chiếc bình trà chứa đựng cả vũ trụ", tức là sâu rộng vô cùng, không có giới hạn. Nhưng, do chữ "Hà" còn đồng âm với từ "Hà" trong "Rạn nứt", nên từ cái tên tốt lành, nó đã chuyển thành cái tên đầy điềm gở: "Chiếc ấm trà bị sứt mẻ", cũng tức là đầu óc đần độn, ngu xuẩn.
Song vẫn còn có cách để biến chiếc ấm sứt trở nên lành lặn, đó là dùng đất sét đắp nặn vào những chỗ hư hỏng, rồi đem phơi nắng vài ngày. Tôn Bách Nhật có nghĩa là "Tôn lên muôn vạn ánh mặt trời", dùng sức nóng của mình mà hàn gắn lại chiếc ấm sứt vô dụng mang tên Hà Tễ. Có thể ban đầu sẽ khiến đối phương bỏng rát, đau xót... Nhưng cũng sẽ khiến đối phương trưởng thành.
- Đây là... Ây da! - Đau đớn từ vết sưng trên bắp chân Kha Ngạn truyền vào đại não anh một cơn trận nhức nhói khôn tả. Anh bặm môi đến bật máu, đôi mắt khẽ híp lại thành một đường kẻ đen tuyền.
Đây là bệnh viện. Mùi cồn hăng hăng, tường sơn trắng xóa, bọn nhện lén lút làm ổ ở trên trần, sàn nhà in đầy dấu giày dơ bẩn. Kha Ngạn vừa ngồi ôm chân trái, vừa âm thầm đánh giá tình hình.
- Anh bị sao thế hả A Dũ?
Kha Thế Dũ nhàn nhạt đáp:
- Sau khi anh và chú Phương cãi nhau, anh bỗng chạy một mạch về khu rừng Mù Sương, nói cụ thể hơn là nhằm thẳng hướng con suối Gác. Rồi anh bị rơi xuống hố do thợ săn làm để bẫy thú, nên chân trái mới thành ra nông nổi này.
- Lúc đó em đuổi theo anh à?
- ... Làm ơn gọi bác sĩ đến khám mau đi! Anh trai tôi bị lú lẫn nặng lắm rồi!
Lang Quân Tử bật cười ha hả:
- Nó không đi theo anh thì làm sao mà biết được tường tận đến thế... Hỏi câu gì mà ngốc dữ vậy?
- Cũng may không đạp trúng bẫy thú, nếu không là thành quỷ một giò rồi. - Giọng nói của Từ Kiện Khang không hề có nửa điểm mỉa mai, nhưng cũng không có một chút gì gọi là tình cảm.
- Em có thấy... Ừm.. Ở bên bờ suối ấy...
- Sao cơ? - Kha Thế Dũ nhăn mặt hỏi.
- Có người nào đi câu cá, hoặc giả là ngồi tán gẫu với nhau không?
Kha Thế Dũ hơi trợn mắt, đây là biểu cảm anh ta hay làm khi đang cố nhớ lại.
- ... Anh nhớ mình đứng cách họ khoảng chừng một trăm mét và nghe rõ mồn một tất tần tật những gì họ kể...
Lang Quân Tử che mặt cười như được mùa. Y không ngờ bất tỉnh có thể khiến cho não bộ bệnh nhân trở nên hài hước đến vậy.
- Đi tìm bác sĩ chuyên khoa thần kinh ngay! Anh tôi bị mắc bệnh hoang tưởng luôn rồi! Đứng xa như thế mà nghe rõ mồn một thì anh chắc là Thuận Phong Nhĩ đầu thai chuyển thế!
Kha Ngạn không nói nữa. Vì mừng rỡ quá mức nên anh quên mất việc kiểm soát ngôn ngữ. Khiến cho Kha Thế Dũ lên cơn.
Băng Dương là người băng bó và chăm sóc vết thương cho Kha Ngạn, đồng thời cũng là người đứng ra khám và kê toa thuốc. Chức vụ quân y của Băng Dương vốn không phải hữu danh vô thực.
Kristian tới. Ông đến cùng cậu trợ lý nhỏ của mình - Richard Trương. Nhưng cậu ta đã bị đuổi ra ngoài uống cà phê với đám người hành pháp và bọn Phương Vũ rồi.
Trong phòng chỉ còn lại Kha Ngạn và Kristian, bầu không khí vốn dĩ đã ngột ngạt, nay lại càng ngột ngạt hơn.
- Gánh xiếc đã được người của tôi thu vào đoàn biểu diễn nghệ thuật quốc gia, nên tương lai không còn phải chạy ăn từng bữa nữa. Còn viện phí của cô gái đó, cũng đã được tôi chi trả toàn bộ rồi. Chẳng những thế, con gái của cô ấy đã được nhận tiền trợ cấp cho đến năm mười tám tuổi, kèm theo một suất học bổng toàn phần.
Kha Ngạn nghe xong, liền thở phào nhẹ nhõm.
- Cô bé đó kể rằng trước khi cùng mẹ đến rạp xiếc, đã cùng chúng bạn chơi trò trốn tìm gần nhà mẹ con họ Hàn và Cảnh Hòa. Vì muốn được thắng chúng bạn, nên cô bé đã cả gan chui xuống tầng hầm của nhà bọn họ, nấp ở đấy cho đến khi nghe mẹ gọi mới ra.
- Tầng hầm đó... Tôi hiểu rồi! Thảo nào mà con hổ chỉ lăm lăm tấn công có mỗi mình mẹ con bé gái ấy. - Kha Ngạn thảng thốt nói.
Kristian đứng chắp tay sau lưng, tầm mắt ông khẽ tản mác đi. Không biết ông đang ngắm vòm trời rạng đông tan tản sáng, hay đang nhìn vào bức tượng bồ câu trong hồ nước nhân tạo, hoặc cũng có thể ông đang quán chiếu tâm mình.
Kha Ngạn vừa nói, vừa dùng ngón tay vẽ những ký tự vô hình trong không khí:
- Bọn chúng đã nắm được thóp của Cảnh Hòa ngay từ đầu... Đầu tiên, họ khiến Cảnh Hòa gặp một scandal lớn, rồi mới bắt tay thực hiện kế hoạch. Do các nạn nhân đều đã từng xảy ra mâu thuẫn với Cảnh Hòa, cộng thêm việc bị buộc phải giải nghệ vì vướng phải scandal, nên dư luận rất dễ bị đánh lừa mà hướng mũi dùi về phía cô ta. Chưa kể đến là hàng loạt tin đồn Cảnh Hòa có liên quan tới một đường dây ma túy, nên dư luận càng tin rằng cô ta là một kẻ nghiện ngập thần trí không bình thường.
Mặc dù xét về tình, Cảnh Hòa và mẹ con họ Hàn chỉ là quá sợ chết mà không dám đứng ra tố giác hung thủ, chứ không phải là kẻ sát nhân thực sự. Nhưng xét về phương diện pháp luật, họ đã vi phạm Thông tư xxx, Điều xxx, Mục xxxx, "Tội che giấu và không tố giác tội phạm"; với số nạn nhân nay đã vượt quá hàng hai, họ có thể nhận lãnh án chung thân, thấp nhất cũng phải hai mươi năm tù.
- Hãy để hồi ức đẹp nhất về bọn họ sống mãi trong tim anh ta, đừng tiết lộ chi cả. - Kristian nhàn nhạt đáp. Có cảm tưởng anh đang lạc vào một tiết dạy Văn và Kristian là thầy giáo đang đặt một câu mở bài cho anh làm.
- Tôi đã hiểu hướng đi của tổ chức đó rồi...
- Suỵt... - Kristian đặt ngón trỏ lên môi. - Cậu lo mà ăn cháo dưỡng sức đi. Nigel phải thức cả đêm mới nấu xong đấy.
- Nó làm riết khiến mọi người tưởng nó là mẹ tôi. - Kha Ngạn cười méo xệch.
Cháo lươn nấu khoai môn mềm ngọt, rắc thêm chút tiêu đen xay nhuyễn rồi trộn đều lên ăn. Cẩn thận hơn, nên thổi phù phù muỗng cháo một hồi cho nguội bớt, sau đó chầm chậm cảm nhận hương vị thơm bùi của lát khoai môn xen lẫn vị thanh mát của miếng thịt lươn trắng ngần.
Ngon nhưng còn nóng quá, Kha Ngạn đành đầu hàng sau khi húp được vài muỗng cháo.
Kristian đã kéo ghế ngồi xuống trong lúc Kha Ngạn dùng bữa, ông vắt tréo chân, hai tay khoanh trước ngực, thỉnh thoảng ông lắc đầu từ bên này sang bên kia cho đỡ mỏi.
- Chiều nay bọn họ về rồi... - Kristian chuyển sang tư thế đan tay sau đầu, người ông ta hơi ngả về sau, ắt hẳn tuổi tác đã giới hạn sức lự́c của ông ta.
- Ai ra đón nhỉ?
- Tôn Bách Nhật... Anh ta đã lâu không xuất hiện rồi...
oOo
Tôn Bách Nhật sẽ đón cậu chủ vào lúc bảy giờ tối, nhưng giữa chừng bị thay đổi kế hoạch, nên thành thử ra đêm nay hắn được nghỉ phép.
- Tôi yêu cậu... Nhưng tôi muốn biết rõ đêm hôm đó cậu đã bỏ cái gì vào trong phòng của tôi?
- Không gọi tôi là "Em" nữa sao? Trở mặt nhanh như trở bàn tay nhỉ? - Tôn Bách Nhật vừa đánh xe về bên trái, vừa cất giọng hỏi.
- ... Đoạn băng... Đã tới tay ba tôi... - Hà Tễ cười khan nói. -... Tuy rằng ông ấy chưa xem qua, nhưng những lời đồn thổi đã tới tai ông ấy, ắt hẳn ông ấy đã biết hết mọi chuyện...
- Đêm đó tôi diễn kịch tốt chứ? Vờ như là mình bị cưỡng hiếp ấy?
- Tại sao phải gạt tôi?
- Về mà hỏi ba của mày vì lý do gì lại phải đi hãm hại ba tao, khiến cho ông ấy phải chết mất xác như vậy!
- Tôi chưa hề quay bất kỳ đoạn băng nào cả. Nên khi nhìn thấy sự xuất hiện của nó, tôi biết ngay là em và ông Robbie bày trò.
- Loại thuốc này trên chợ đen mới có, chức năng chính là bẫy những quan khách chính trị ở phe đối lập. Mày đần độn như vầy mà được nếm thử mùi vị thuốc kích dục cao cấp, thiết nghĩ nên biết ơn đi.
Tôn Bách Nhật nói xong liền tắt máy. Đôi mắt của hắn ửng đỏ, rồi từng giọt, từng giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống.
Nguyễn Hữu Chí đã khăn gói về quê nội bên chồng sinh sống, cũng tức là nhà của Đặng Chấn Hưng - Cha nuôi kiêm quản gia của Hà Tễ. Quán phở được sang nhượng cho một đôi vợ chồng trẻ vừa mới phá sản do hiện tượng "bong bóng chứng khoán", với mức giá 0 đồng, bao gồm bí quyết nấu phở cho đến mối hàng quen của Nguyễn Hữu Chí, tất cả đều được ông trao lại hết. Vợ chồng họ quyết định lấy quán phở làm nhà, vì sau khi trả xong hết khoản nợ, hai người không còn chốn nào để dung thân cả...
Cảnh còn người mất. Âu cũng là quy luật thời gian. Vạn vật có hợp, có tan, có chia ly, có cay đắng... Huống hồ chi, Nguyễn Hữu Chí chỉ là một hòn sỏi bé nhỏ trước sau gì cũng bị dòng chảy thời gian mài mòn chứ?
Tôn Bách Nhật không còn nơi để ăn phở nữa, hắn cười buồn quành xe lại, đi tới một địa điểm khác ăn tối. Có tiền trong túi, thức ăn ngon lại bán ê hề ngoài phố, nhưng đôi khi không thể mang đến cảm giác ngon miệng, do chủ quán không còn là cố nhân...
Đậu xe vào bãi đàng hoàng, nhận lấy thẻ giữ xe xong xuôi, Tôn Bách Nhật chậm rãi thả mình dạo bước trên con phố đêm. Con trăng mùa xuân mảnh dẻ như cánh mai vàng, phơn phớt sắc xuân nồng hậu, phảng phất hương gió đêm cay cay bởi khói bếp.
Vệ Minh không cho phép hắn đi đón, nên tối nay, hắn chỉ có một mình... Như mọi khi...
Chân của hắn cứ thế mà dạm từng bước một trên nền gạch vỉa hè khô cằn, rồi chầm chậm vòng qua lối này, rẽ hết lối kia, nhưng vẫn không sao tìm được một quán hàng nào vừa ý cả. Mặc dù mùi thức ăn chung quanh tỏa ra rất hấp dẫn.
Cha của Tôn Bách Nhật là một người đàn ông mang trong mình thân phận gián điệp hai mang. Tới chết, cũng không ai biết ông ấy thực sự theo phe nào. Giống như Chương Khải Minh vậy... Chắc cùng tên, cùng một số phận. Thế còn Vệ Minh thì sao? Chẳng lẽ kết cục cũng chẳng khác chi hai người đó...
Tôn Bách Nhật đâm sầm vào... một cây cột điện. Xung quanh vang lên vài tiếng cười khúc khích, ắt hẳn đã cố gắng kiềm chế lắm, nhưng không được.
Một cụ bà tốt bụng lôi chai dầu cù là ra cho Tôn Bách Nhật mượn; vừa đưa, vừa nhỏ giọng trách cứ, bảo rằng "Sao chưa già mà còn lẫn hơn cả bà nữa dzậy con?"
Giọng nói miền Tây chân chất làm cho đáy lòng Tôn Bách Nhật đượm chút ngọt. Hắn rối rít cảm ơn, rồi xoa dầu thật nhanh vào vết sưng trên trán để tránh làm lãng phí thêm thời gian của cụ bà. Người già mà, còn bao nhiêu thời gian nữa chứ?
Chào tạm biệt cụ bà, Tôn Bách Nhật quyết định dẹp thói kén ăn sang một bên, hắn tắp vào một quán cháo lòng đông nghẹt khách ở gần đấy làm một tô cho ấm bụng.
Ngồi ghép với Tôn Bách Nhật là một chàng thanh niên tóc dài mặc áo lụa cài nút phối với quần lĩnh đen, kiểu dáng giống hệt với hình tượng gã võ sinh thời Trung Hoa dân quốc mà hắn thỉnh thoảng thấy trên truyền hình. Nói cụ thể hơn là giống với trang phục mà Lý Tiểu Long thường mặc trong các bộ phim võ thuật.
Người nọ khá dễ gần, y tự nhiên bắt chuyện với Tôn Bách Nhật như thể hai người là bạn học cùng lớp lâu ngày gặp lại. Tôn Bách Nhật thận trọng đối đáp với y. Từng câu, từng chữ được chắt lọc một cách kỹ càng.
- Anh có biết nhà của Vệ Giải Thần ở đâu không? - Thiết Liên nhếch miệng hỏi Tôn Bách Nhật.
Vệ Giải Thần là một thằng điên đúng nghĩa. Sau khi nhìn thấy Vệ Khương, y đột nhiên nảy sinh hứng thú có con, rồi "vác" từ đâu về một người vợ và một đám nhóc tì sinh ba kháu khỉnh. Không cưới hỏi, không đăng ký kết hôn, chỉ làm giấy khai sinh cho tụi nhỏ mà thôi. Điều đó khiến cho cô vợ hờ của y phát điên, bởi vì Vệ gia vốn là một trong năm trăm tập đoàn gia đình trị có sức ảnh hưởng toàn quốc. Được làm dâu nhà này là một giấc mộng hào môn của những cô gái lười lao động. Cho nên bây giờ phải ngậm quả đắng một cách oán hận.
- Tôi không biết... Anh có thể đến đồn cảnh sát mà hỏi thăm.
- Tơ duyên của anh đang chuyển sang màu đen. Quyết định hàn gắn và hay nhấn chìm nó trong bể máu là toàn quyền của anh. - Thiết Liên vừa lắc lắc cổ tay trái, vừa nhàn nhạt nói. Chiếc đồng hồ trên cổ tay trái của y bị vuột ra, rồi rơi xuống đất, tạo thành một tiếng vang thanh thúy.
- Mưa rồi! - Một thực khách ngồi bàn bên tức giận đập bàn. Ngồi chờ mãi mới tới lượt mình mà bây giờ trời lại đổ mưa to. Đầu năm, đầu tháng gì mà xui không thể tả nổi.
Thiết Liên không biến mất. Y chỉ hòa vào màn mưa đêm nặng hạt. Như thể đóa sen trong hồ đang đùa giỡn với đất trời.
Tôn Bách Nhật bỏ dở tô cháo, hắn kéo ghế đứng dậy rời đi, sau khi thanh toán xong phần ăn.
Bãi đậu xe cách đó khoảng hơn vài trăm mét, dầm mưa một chút chắc cũng chẳng sao, Tôn Bách Nhật luôn ỷ vào tuổi tác mà coi thường sức khỏe của bản thân.
Trên đầu của Tôn Bách Nhật bỗng xuất hiện một vùng tối. Ánh sáng của những ngọn đèn đường đã bị tán ô ngăn cản. Cái ô này... vào ngày chôn cất mẹ hắn, hắn đã từng nhìn thấy một lần.
Hà Nhất Hương bất thình lình đứng sau lưng Tôn Bách Nhật, khiến hắn bị đau tim một phen.
- Ông chưa chết sao?
- Tôi chưa chết... mà ba của cậu cũng vậy... - Hà Nhất Hương dúi chiếc ô vào tay Tôn Bách Nhật. - Cha con tôi tối nay đã đặt chỗ tại một nhà hàng khá nổi tiếng... Cậu có muốn đi chung không?
Hà Nhất Hương đã già sọm đi, từ sau cái chết đột ngột của Mạc Ngân Thần. Lần lượt từng người trong tổ trọng án ngày xưa đã nằm xuống đất mẹ. Nay chỉ còn lại mình ông đơn độc trên cõi đời này, gặm nhấm hồi ức một cách đau đáu khôn nguôi.
Hà Tễ đứng bên kia đường, lưng tựa vào chiếc Maybach xanh đen năng động, trên người vận vest đen sang trọng. Gã đứng khoanh tay nhìn chằm chằm Tôn Bách Nhật, trên miệng treo một nụ cười vô cùng nhợt nhạt.
- Vào trong xe nói chuyện đi. Tôi mới vừa ăn cháo xong nên còn no.
Hạ Nhất Hương gật đầu thật nhẹ, rồi sóng vai Tôn Bách Nhật sang đường.
- Tôi không muốn con mình là một thằng súc vật đi cưỡng hiếp con cái nhà người ta. Nên nếu cậu cảm thấy cái cúi đầu tạ lỗi của nó vẫn chưa đủ để gột sạch vết nhơ kia, tôi sẽ tống nó vào tù. Nhưng, đổi lại, tin tức về Tôn Ngọc Minh sẽ theo tôi xuống mồ.
- Được, tôi chấp thuận.
Tờ giấy cam kết được đưa ra. Tôn Bách Nhật cẩn thận đọc từ đầu đến cuối, rồi cầm bút ký tên xác nhận.
- Phần thưởng của cậu. - Chiếc USB được cách điệu thành hình chiếc chìa khóa xinh xinh. Bên trong có thực sự chứa đựng lời giải về cái chết của Tôn Ngọc Minh không, hồi sau sẽ rõ...
Tôn Bách Nhật bán tín bán nghi nhét chiếc USB vào trong túi áo khoác, rồi nhìn hai cha con họ Hà mà cười nhạt.
Đợi cho Tôn Bách Nhật đi một đỗi rất xa, Hà Tễ mới mở cửa xe bước xuống, rồi giơ tay lên vẫy chào hắn. Bóng lưng ấy đơn độc bước đi trong màn mưa đêm buốt giá, vóc dáng cao ráo của hắn cũng không thể giúp che đậy những đường nét đau đớn mà hắn đang dìm sâu vào tận đáy lòng.
- Ba... Tại sao ba lại nói những lời như vậy với em ấy?
- Nửa đời này, tôi vì trở thành anh hùng mà mất đi gần như tất cả... Anh thì bị bắt làm con tin, tra tấn đánh đập đến nỗi đầu óc trì độn. Người tôi yêu thì phải chết một cách tức tưởi. Mẹ của anh thì lở dở một đời người. Cho nên, nửa đời sau, tôi quyết phải trở thành gian hùng.
- Ba...
- Trở về nhà! Ngay-lập-tức.
- Con biết... Nếu như não bộ của con không bị chấn động, chắc bây giờ con đã trở thành một viên cảnh sát tốt. Và đã có thể làm hãnh diện dòng họ Hà nhà mình.
Hà Tễ ngừng nói, gã quỳ xuống, dập đầu tạ tội với cha mình.
Mưa vẫn cứ rả rích rơi. Đọng lại trên gương mặt thấm đẫm nước mắt của cả gã và hắn.
oOo
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Xưng hô của Tôn Bách Nhật là "hắn" và Hà Tễ là "gã" nha.Thành thật xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này. Orz
Giải thích một chút về tên của Hà Tễ:
Hà Tễ: "Hà" trong "Thiên Hà" hoặc "Ngân Hà", "Tễ" trong "Tễ Dạ Trà". Hà Nhất Hương mượn từ "Trà" để biến nó thành nghĩa "Trí tụê thông thái như một chiếc bình trà chứa đựng cả vũ trụ", tức là sâu rộng vô cùng, không có giới hạn. Nhưng, do chữ "Hà" còn đồng âm với từ "Hà" trong "Rạn nứt", nên từ cái tên tốt lành, nó đã chuyển thành cái tên đầy điềm gở: "Chiếc ấm trà bị sứt mẻ", cũng tức là đầu óc đần độn, ngu xuẩn.
Song vẫn còn có cách để biến chiếc ấm sứt trở nên lành lặn, đó là dùng đất sét đắp nặn vào những chỗ hư hỏng, rồi đem phơi nắng vài ngày. Tôn Bách Nhật có nghĩa là "Tôn lên muôn vạn ánh mặt trời", dùng sức nóng của mình mà hàn gắn lại chiếc ấm sứt vô dụng mang tên Hà Tễ. Có thể ban đầu sẽ khiến đối phương bỏng rát, đau xót... Nhưng cũng sẽ khiến đối phương trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất