Chương 23
Edit: Cháo
82.
Tối qua? Nghiêm túc?
Bạch Hạ lại bị ép nhớ lại chuyện tối qua một lần nữa. Cậu nhớ sau khi hôn xong, hình như Tiền tiên sinh có nói mấy câu với cậu. Nhưng lúc đó đầu óc cậu sánh như tương hồ rồi, không nhớ nổi rốt cục đối phương đã nói gì.
Nhìn vẻ mặt của Tiền tiên sinh, hình như đó là chuyện rất quan trọng.
Bạch Hạ cắn môi dưới, quyết định vẫn làm theo kế hoạch, đổ hết mọi chuyện cho bia rượu, “Xin, xin lỗi, Tiền tiên sinh. Uống, uống say, không, không nhớ gì cả.”
Phối với vẻ mặt thuần lương vô tội đã chọc cười Tiền Ngộ Đan.
Xem ra, cậu trai muốn lừa anh để thoát khỏi bài kiểm tra.
83.
Trước mặt Tiền Ngộ Đan đang có hai con đường, một là tiến lên áp sát hai là kết thúc tại đây.
Từ khi học Đại học, anh đã là người biết bản thân muôn gì. Cậu trai thật sự rất hợp ý anh, không chỉ trên phương diện làm đồ uống đồ ngọt, mà còn cả sự thuần lương (thật thà lương thiện) khó có thể tìm được trong con người hiện nay. Sự thuần lương này không phải trời sinh có sẵn, mà là lắng đọng sau khi trải qua sóng lớn đào cát*.
*大浪淘沙 (sóng lớn rửa sạch cát đá): chỉ việc thông qua không ngừng tuyển chọn đào thải mà chọn ra những cái tốt nhất.
Loại lắng đọng này giống như viên nam châm thu hút người ta tới tìm tòi nghiên cứu quá khứ của cậu đồng thời hưởng thụ việc làm bạn với cậu của hiện tại.
Nói tóm lại, hai chữ ‘tốt đẹp’ đủ để khái quát cảm thụ của anh về cậu trai.
Câu ‘Tôi thích em’ tối hôm qua tuyệt đối không phải bộc phát nhất thời.
84.
“Tôi thích em.” Lúc Tiền Ngộ Đan lặp lại cậu nói đó một lần nữa, đầu Bạch Hạ thiếu chút nữa dừng máy.
Bạch Hạ dùng sức lắc đầu, cảm thấy mình còn chưa tỉnh rượu, lại xuất hiện huyễn thính, nghe thấy Tiền tiên sinh nói thích mình!
Đây đâu phải chuyện nghìn lẻ một đêm.
Cậu mới biết Tiền tiên sinh được bao lâu đâu, hơn nữa Tiền tiên sinh căn bản không phải người cùng một thế giới với cậu, sao anh có thể thích cậu được chứ?
Nhưng ngay tại thời điểm cậu liên tục phủ định ‘giọng nói ảo’** kia, thì ‘giọng nói ảo’ thứ hai xuất hiện, “Muốn làm bạn trai em, đó là lời nói thật lòng của tôi.”
**gốc: huyễn thính
Bạch Hạ cảm thấy thế giới này điên rồi. Tim cậu đập thình thịch, nhanh đến nỗi như muốn bay ra ngoài.
Tiền Ngộ Đan trong phút chốc không hiểu vẻ mặt của cậu trai có ý gì, “Tôi đường đột rồi, thật ra em không thích đàn ông?”
“Không, không, không phải.” Bạch Hạ không biết mình đang vội vàng chối cái gì. Cậu không dám nhìn mặt Tiền Ngộ Đan, cứ cảm thấy chỉ cần nhìn anh một cái thôi là cậu sẽ chui vào một lực hút có thể làm chết người.
“Vậy, ý là tôi có thể mời em nghiêm túc cân nhắc tấm lòng của tôi?”
Dường như cậu trai luống cuống hơn rồi.
Tiền Ngộ Đan cảm giác như mình đang ép con gái nhà lành, bất đắc dĩ cười thở dài, “Đừng tạo áp lực trong lòng. Không phải tôi muốn có câu trả lời ‘Được’ của em ngay hôm nay, chẳng qua tôi muốn nói tâm ý của mình ra với em thôi.”
Cuối cùng Bạch Hạ cũng miễn cưỡng tìm về chút lý trí. Cậu nghĩ thầm, sao lời bày tỏ của Tiền tiên sinh lại giống như bàn chuyện làm ăn vậy.
Làm ăn…
Tình yêu quả thật giống như một vụ làm ăn không thể xé đơn thanh toán.
Tình yêu…
Bạch Hạ bỗng nhớ tới túi bánh quy đường đỏ hình trái tim còn để trong ngăn kéo. Đó là túi bánh lần trước cậu xấu hổ không dám đưa cho Tiền Ngộ Đan.
Vậy nên cậu còn rối rắm gì nữa? Tại sao không thể cho Tiền tiên sinh một câu trả lời ngay lúc này? Cậu vẫn còn tự ti sao?
Hai tay Bạch Hạ buông xuống trước người, mười ngón tay xoắn lấy nhau. Do dự một lúc mới hỏi ra vấn đề trong lòng, “Tiền, Tiền tiên sinh, anh, anh, anh thích, thích… cái gì?” Cậu nuốt hơn nửa âm chữ ’em’ lại, cứ như sợ miêu tả lại sự thật là Tiền tiên sinh thích mình. Cứ như chỉ cần cậu nói câu đó ra khỏi miệng là sự thật đó sẽ biến mất vậy.
“Thích em,” Nhìn thấy bức tường trong lòng cậu trai đã phá ra một lỗ hổng, Tiền Ngộ Đan không muốn do dự thêm nữa, “Em chính là dáng vẻ mà tôi thích.”
“Thích việc em biết làm đồ ngọt.”
“Thích sự lương thiện của em.”
“Thích dáng vẻ em chơi đùa với Viên Viên.”
“Thích nụ cười của em, thích tật nói lắp của em, thích em gọi tôi là Tiền tiên sinh.”
“Nếu có thể, tôi muốn cho em một mái nhà.”
“Nhưng nói những thứ này bây giờ, hình như hơi sớm quá. Lại dọa em rồi sao?”
...
Toàn bộ lời nói trên như muốn nhấn chìm Bạch Hạ xuống một vũng tương hồ đặc dính vậy.
Cậu bỗng nhắm chặt mắt lại, một lát sau mở mắt ra, cẩn thận đánh giá Tiền Ngộ Đan.
Trong đôi mắt đen nhánh của Tiền tiên sinh như có ánh sao lấp lánh, giờ ánh sao đó nói muốn chiếu sáng cuộc sống của cậu.
Với người sợ bóng tối, thì chỉ có kẻ ngốc mới lắc đầu từ chối.
“Tiền, Tiền tiên sinh, hẳn, hẳn là, em, em, em, em, nên theo, theo, theo đuổi anh mới đúng.”
Câu nói của cậu trai vừa nhỏ vừa mơ hồ khiến người ta không nghe rõ.
Tiền Ngộ Đan nhướn mày cười một tiếng, “Cái gì?”
Bạch Hạ nuốt nước miếng, “Thật, thật ra, em, em, em cũng thích anh.”
Thích đến nỗi cho dù cả người mọc đầy lông nhím, nhưng em cũng an tâm lộ cái bụng mềm mại của mình để lấy lòng anh —
Đây là lời trong lòng cậu không dám nói ra.
END.
82.
Tối qua? Nghiêm túc?
Bạch Hạ lại bị ép nhớ lại chuyện tối qua một lần nữa. Cậu nhớ sau khi hôn xong, hình như Tiền tiên sinh có nói mấy câu với cậu. Nhưng lúc đó đầu óc cậu sánh như tương hồ rồi, không nhớ nổi rốt cục đối phương đã nói gì.
Nhìn vẻ mặt của Tiền tiên sinh, hình như đó là chuyện rất quan trọng.
Bạch Hạ cắn môi dưới, quyết định vẫn làm theo kế hoạch, đổ hết mọi chuyện cho bia rượu, “Xin, xin lỗi, Tiền tiên sinh. Uống, uống say, không, không nhớ gì cả.”
Phối với vẻ mặt thuần lương vô tội đã chọc cười Tiền Ngộ Đan.
Xem ra, cậu trai muốn lừa anh để thoát khỏi bài kiểm tra.
83.
Trước mặt Tiền Ngộ Đan đang có hai con đường, một là tiến lên áp sát hai là kết thúc tại đây.
Từ khi học Đại học, anh đã là người biết bản thân muôn gì. Cậu trai thật sự rất hợp ý anh, không chỉ trên phương diện làm đồ uống đồ ngọt, mà còn cả sự thuần lương (thật thà lương thiện) khó có thể tìm được trong con người hiện nay. Sự thuần lương này không phải trời sinh có sẵn, mà là lắng đọng sau khi trải qua sóng lớn đào cát*.
*大浪淘沙 (sóng lớn rửa sạch cát đá): chỉ việc thông qua không ngừng tuyển chọn đào thải mà chọn ra những cái tốt nhất.
Loại lắng đọng này giống như viên nam châm thu hút người ta tới tìm tòi nghiên cứu quá khứ của cậu đồng thời hưởng thụ việc làm bạn với cậu của hiện tại.
Nói tóm lại, hai chữ ‘tốt đẹp’ đủ để khái quát cảm thụ của anh về cậu trai.
Câu ‘Tôi thích em’ tối hôm qua tuyệt đối không phải bộc phát nhất thời.
84.
“Tôi thích em.” Lúc Tiền Ngộ Đan lặp lại cậu nói đó một lần nữa, đầu Bạch Hạ thiếu chút nữa dừng máy.
Bạch Hạ dùng sức lắc đầu, cảm thấy mình còn chưa tỉnh rượu, lại xuất hiện huyễn thính, nghe thấy Tiền tiên sinh nói thích mình!
Đây đâu phải chuyện nghìn lẻ một đêm.
Cậu mới biết Tiền tiên sinh được bao lâu đâu, hơn nữa Tiền tiên sinh căn bản không phải người cùng một thế giới với cậu, sao anh có thể thích cậu được chứ?
Nhưng ngay tại thời điểm cậu liên tục phủ định ‘giọng nói ảo’** kia, thì ‘giọng nói ảo’ thứ hai xuất hiện, “Muốn làm bạn trai em, đó là lời nói thật lòng của tôi.”
**gốc: huyễn thính
Bạch Hạ cảm thấy thế giới này điên rồi. Tim cậu đập thình thịch, nhanh đến nỗi như muốn bay ra ngoài.
Tiền Ngộ Đan trong phút chốc không hiểu vẻ mặt của cậu trai có ý gì, “Tôi đường đột rồi, thật ra em không thích đàn ông?”
“Không, không, không phải.” Bạch Hạ không biết mình đang vội vàng chối cái gì. Cậu không dám nhìn mặt Tiền Ngộ Đan, cứ cảm thấy chỉ cần nhìn anh một cái thôi là cậu sẽ chui vào một lực hút có thể làm chết người.
“Vậy, ý là tôi có thể mời em nghiêm túc cân nhắc tấm lòng của tôi?”
Dường như cậu trai luống cuống hơn rồi.
Tiền Ngộ Đan cảm giác như mình đang ép con gái nhà lành, bất đắc dĩ cười thở dài, “Đừng tạo áp lực trong lòng. Không phải tôi muốn có câu trả lời ‘Được’ của em ngay hôm nay, chẳng qua tôi muốn nói tâm ý của mình ra với em thôi.”
Cuối cùng Bạch Hạ cũng miễn cưỡng tìm về chút lý trí. Cậu nghĩ thầm, sao lời bày tỏ của Tiền tiên sinh lại giống như bàn chuyện làm ăn vậy.
Làm ăn…
Tình yêu quả thật giống như một vụ làm ăn không thể xé đơn thanh toán.
Tình yêu…
Bạch Hạ bỗng nhớ tới túi bánh quy đường đỏ hình trái tim còn để trong ngăn kéo. Đó là túi bánh lần trước cậu xấu hổ không dám đưa cho Tiền Ngộ Đan.
Vậy nên cậu còn rối rắm gì nữa? Tại sao không thể cho Tiền tiên sinh một câu trả lời ngay lúc này? Cậu vẫn còn tự ti sao?
Hai tay Bạch Hạ buông xuống trước người, mười ngón tay xoắn lấy nhau. Do dự một lúc mới hỏi ra vấn đề trong lòng, “Tiền, Tiền tiên sinh, anh, anh, anh thích, thích… cái gì?” Cậu nuốt hơn nửa âm chữ ’em’ lại, cứ như sợ miêu tả lại sự thật là Tiền tiên sinh thích mình. Cứ như chỉ cần cậu nói câu đó ra khỏi miệng là sự thật đó sẽ biến mất vậy.
“Thích em,” Nhìn thấy bức tường trong lòng cậu trai đã phá ra một lỗ hổng, Tiền Ngộ Đan không muốn do dự thêm nữa, “Em chính là dáng vẻ mà tôi thích.”
“Thích việc em biết làm đồ ngọt.”
“Thích sự lương thiện của em.”
“Thích dáng vẻ em chơi đùa với Viên Viên.”
“Thích nụ cười của em, thích tật nói lắp của em, thích em gọi tôi là Tiền tiên sinh.”
“Nếu có thể, tôi muốn cho em một mái nhà.”
“Nhưng nói những thứ này bây giờ, hình như hơi sớm quá. Lại dọa em rồi sao?”
...
Toàn bộ lời nói trên như muốn nhấn chìm Bạch Hạ xuống một vũng tương hồ đặc dính vậy.
Cậu bỗng nhắm chặt mắt lại, một lát sau mở mắt ra, cẩn thận đánh giá Tiền Ngộ Đan.
Trong đôi mắt đen nhánh của Tiền tiên sinh như có ánh sao lấp lánh, giờ ánh sao đó nói muốn chiếu sáng cuộc sống của cậu.
Với người sợ bóng tối, thì chỉ có kẻ ngốc mới lắc đầu từ chối.
“Tiền, Tiền tiên sinh, hẳn, hẳn là, em, em, em, em, nên theo, theo, theo đuổi anh mới đúng.”
Câu nói của cậu trai vừa nhỏ vừa mơ hồ khiến người ta không nghe rõ.
Tiền Ngộ Đan nhướn mày cười một tiếng, “Cái gì?”
Bạch Hạ nuốt nước miếng, “Thật, thật ra, em, em, em cũng thích anh.”
Thích đến nỗi cho dù cả người mọc đầy lông nhím, nhưng em cũng an tâm lộ cái bụng mềm mại của mình để lấy lòng anh —
Đây là lời trong lòng cậu không dám nói ra.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất