Chương 18: Truy Phong
Chuyện là thế này, Tống Khiêm từ phòng ta đi ra, gõ cửa phòng Âu Dương Sơ Tuyết nhiều lần mà không thấy trả lời.
Hắn liền tìm điếm tiểu nhị hỏi có thấy Âu Dương Sơ Tuyết ra ngoài không. Đại mỹ nhân như Âu Dương Sơ Tuyết thì nhất cử nhất động đều gây chú ý, thế nhưng điếm tiểu nhị một mực chắc chắn sau khi bọn họ trở về, phòng Âu Dương Sơ Tuyết không hề có động tĩnh, càng không có chuyện đã xuất môn.
Đến đây Tống Khiêm mới ý thức được sự nghiêm trọng, lập tức phá khai cửa phòng. Bên trong vô cùng ngăn nắp, không có dấu vết xô xát, tựa như chủ nhân chỉ tự mình ra ngoài một lát. Chính là trên giường hỗn độn cho thấy sự bất thường, Âu Dương Sơ Tuyết là một người ưa sạch sẽ, nàng tuyệt đối không chấp nhận được nơi mình ngủ có một tia hỗn độn.
Trên tủ đầu giường có một phong thư, rõ ràng chủ nhân của nó không hề e ngại, muốn cho chúng ta thấy nó.
Tống Khiêm mở phong thư ra, trên đó là một hàng chữ viết theo thể phiêu thượng, “Muốn tìm Âu Dương Sơ Tuyết, đến rừng phong ngoài thành.”
Điếm tiểu nhị nói: “Rừng phong cách đây không xa, là một nơi rất đẹp, người trong thành hay ra đó du ngoạn trong Tết Thanh minh.” Xem ra kẻ bắt đi Âu Dương Sơ Tuyết là một kẻ ngông cuồng, không chút sợ hãi.
Tống Khiêm lòng nóng như lửa đốt, muốn đến đó ngay lập tức, cứ như chậm một giây Âu Dương Sơ Tuyết sẽ mất đi một miếng thịt.
Ta chua xót hỏi: “Nếu là ta gặp nguy hiểm, ngươi cũng sẽ gấp như vậy sao?”
Tống Khiêm trả lời: “Đương nhiên, ngươi là thân nhân của ta, ta có trách nhiệm bảo vệ ngươi.” Ta chưa bao giờ chán ghét hai chữ “thân nhân” như lúc này.
“Ngươi ở khách điếm hảo hảo nghỉ ngơi, ta cứu Âu Dương Sơ Tuyết xong sẽ trở lại.”
“Ta đi cùng ngươi.” Ta không chịu nổi cảm giác chờ đợi, đặc biệt lại là hắn đi đến nơi nguy hiểm, ta tình nguyện bên hắn lúc ấy.
“Được rồi.” Hắn vậy nhưng không phản đối, “Một mình ngươi ở đây, vạn nhất có người đến tìm ngươi gây chuyện, ta sẽ không chiếu cố được.” Là sợ ta gặp chuyện không may sẽ liên lụy đến hắn sao? Trong lòng hắn, hóa ra ta vô năng đến vậy.
Không tránh khỏi phải khoái mã gia tiên [1], ta không chịu nổi đau đớn do xóc nảy, chính là lúc này đây hắn đem ta ôm ở phía trước.
Khi chúng ta đến được rừng phong, nơi này dị thường quạnh quẽ, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Sau đó một hồng y nhân đứng đón gió, mặt nạ màu đỏ che giấu dung mạo của hắn, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ. Bên cạnh hắn là Âu Dương Sơ Tuyết đang bị khống chế. Âu Dương Sơ Tuyết thấy Tống Khiêm liền gọi: “Khiêm ca ca.”
Tống Khiêm xoay người xuống ngựa, “Tuyết nhi, ngươi thế nào, có bị sao không?”
Âu Dương Sơ Tuyết định trả lời nhưng hồng y nhân lập tức nói: “Yên tâm, ta sao nỡ thương tổn võ lâm đệ nhất mỹ nhân.”
“Ngươi muốn gì?”
“Chỉ là muốn luận bàn cùng Tống đại hiệp một chút, ta cũng không có ác ý. Nếu ngươi thắng, ta sẽ thả người trong lòng trở về bên ngươi. Nếu tại hạ may mắn thắng được, ta vẫn sẽ không thương tổn vị cô nương này, chỉ là thỉnh Tống đại hiệp quay về Phong Vũ sơn trang.” Hồng y nhân thong thả nói.
“Xin hỏi các hạ là ai, Tống Khiêm ta không luận bàn cùng hạng người vô danh.”
“Tại hạ Thiên Diệp giáo chủ Hồng Diệp, xin chỉ giáo.” Có điều hắn không có vẻ gì là muốn để người ta chỉ giáo cả.
“Hy vọng giáo chủ nói lời giữ lời.” Tống Khiêm triển khai tư thế.
“Tất nhiên.” Hồng Diệp ra vẻ làm chủ nói trước, cùng Tống Khiêm bắt đầu giao đấu.
Võ công của Hồng Diệp có phần khác biệt với Tống Khiêm, Tống Khiêm là lực bạt thiên quân, nhưng Hồng Diệp lại lấy nhu thắng cương, hai thân ảnh mờ ảo qua lại, đối với kẻ ngoại đạo như ta, thật khó phân biệt bên nào cao thấp.
Nếu nhìn dưới khía cạnh thưởng thức mà nói, đây là một trận giao đấu tuyệt luân vô song.
Bằng niềm tin tuyệt đối với Tống Khiêm, ta không lo sợ hắn thua, ta chỉ lo đối phương gian lận.
Quả nhiên là vậy, dần dần thể lực đối phương không chống đỡ nổi nữa, có thể thấy hắn đang sắp thua, Âu Dương Sơ Tuyết vui mừng ra mặt, còn kẻ đang chế trụ nàng vẫn diện vô biểu tình.
Đột nhiên sắc mặt Âu Dương Sơ Tuyết đại biến, ngay sau đó, một vật từ hướng nàng phóng về phía Tống Khiêm. Dùng ngón chân cũng đoán ra đó chính là ám khí.
Tống Khiêm đang hết sức tập trung đấu cùng Hồng Diệp, không rảnh phân tâm, Âu Dương Sơ Tuyết thì đang bị chế trụ, còn ta lại không có võ công. Ám khí vẫn đang lao đến, chúng ta lại không cách nào ngăn lại được.
Chẳng lẽ ta thật sự phải trơ mắt nhìn Tống Khiêm bị thương tổn sao? Ta lựa chọn nhắm mắt lại.
Sau đó ta nghe thấy “choeng” một tiếng, là thanh âm kim loại va vào nhau. Ta mở hai mắt thì thấy Tống Khiêm và Hồng Diệp đã ngừng lại, đứng trước mặt họ là một thiếu niên.
Thiếu niên thanh xuân, trong sáng, theo tiêu chuẩn kiếp trước của ta, hắn chính là một dương quang mĩ thiếu niên (mĩ thiếu niên tỏa ánh mặt trời). Thiếu niên hướng đến Hồng Diệp nói: “Không thể tưởng được đường đường là giáo chủ Thiên Diệp mà lại phải nhờ vào đâm lén sau lưng mới có thể thủ thắng, thật sự khiến tại hạ được mở rộng tầm mắt.” Khi nói những lời này, hắn cười lộ ra hàm răng trắng sáng, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Hồng Diệp trừng mắt nhìn thuộc hạ của mình rồi ôm quyền đối với Tống Khiêm: “Thật hổ thẹn với Tống đại hiệp, tại hạ quản giáo không nghiêm, về giáo nhất định sẽ hảo hảo trừng phạt hắn.”
“Ngươi muốn đối xử với thuộc hạ của ngươi như thế nào là việc của ngươi, chỉ hy vọng giáo chủ tuân thủ ước định.”
“Hảo, Hồng Diệp ta nói được thì làm được.” Hắn ra hiệu cho thuộc hạ, thuộc hạ hắn đành cam chịu thả Âu Dương Sơ Tuyết. Sau đó, Hồng Diệp cùng thuộc hạ của hắn liền rời đi.
Âu Dương Sơ Tuyết nép vào lòng Tống Khiêm, Tống Khiêm cẩn thận kiểm tra, thấy không có gì đáng ngại mới quay đầu cảm tạ ân nhân cứu mạng.
Thiếu niên nói: “Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, đều là người trong giang hồ, không cần tạ ơn làm gì.” Trên mặt hắn hiện rõ sự nhiệt tình của tuổi trẻ. Ta hy vọng nhiều năm về sau hắn vẫn có thể duy trì sự chân thành như bây giờ.
Thiếu niên trước mắt mang lại cho ta cảm giác vô cùng thân thiết, tựa như ta đã từng gặp hắn, chính là thực tế không phải vậy. Trên đời này có những người sức lôi cuốn như vậy.
Thiếu niên cùng chúng ta trở lại khách điếm. Hắn nói hắn tên Truy Phong, hắn cùng nương sống nương tựa vào nhau. Xuất môn lần này là để tìm đại phu, mẫu thân hắn mắc một loại bệnh kì lạ, các đại phu quanh vùng đều thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp).
Sau khi biết ta là Bàn Nhược, hắn mừng quýnh cả lên, kéo tay ta hô lên “Nương được cứu rồi, nương được cứu rồi.” Lúc này ta mới biết, hóa ra ta sau khi chữa trị cho Tống Liêm rồi được hắn thu nhận làm nghĩa tử liền trở nên tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ.
Hắn vốn là muốn đi Phong Vũ sơn trang tìm ta, thật không ngờ lại gặp ta ở đây.
Trên thế giới có những chuyện vừa khéo như vậy, chính là người tốt được đền đáp. Nếu hắn không ra tay tương trợ, chúng ta đương nhiên sẽ thất bại thảm hại mà trở về, nói không chừng còn gặp những chuyện phiền toái khác. Hắn cũng sẽ bỏ lỡ chúng ta, uổng công một chuyến.
Mọi chuyện trên thế gian đều đã có sự an bài trong đó.
Thực trùng hợp là hắn sống ở dưới chân Thiên Sơn, theo hắn nói, ở nhà hắn có một vị lão nhân tiên phong đạo cốt, tên là Thanh Phong. Hắn đi lần này cũng phải nhờ đến vị lão nhân đó thay hắn chiếu cố mẫu thân. Đó chẳng phải là người Tống Khiêm muốn tìm sao?
Sự tình thuận tiện đến không ngờ. Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn quyết định ngày mai sẽ xuất phát. Mẫu thân Truy Phong bệnh nặng không thể chậm trễ, hơn nữa, sớm xác nhận thân phận của vị lão nhân kia một ngày, chúng ta cũng sẽ sớm yên tâm một ngày.
Đêm đó, Truy Phong cùng ta và Tống Khiêm nằm chung một giường. Tống Khiêm tuy bên ngoài không lộ ra biểu tình gì nhưng ta biết hắn thực ra nhẹ nhõm không ít. Có người khác ở cùng, ta đành an phận ngủ thẳng đến hừng đông.
Cũng không nghĩ rằng Âu Dương Sơ Tuyết sẽ lại gặp chuyện bất trắc.
[1] Khoái mã gia tiên: Ngựa đã nhanh lại thêm roi ngựa, nghĩa là gặp việc rất gấp, không thể không dốc toàn lực để giải quyết.
Hắn liền tìm điếm tiểu nhị hỏi có thấy Âu Dương Sơ Tuyết ra ngoài không. Đại mỹ nhân như Âu Dương Sơ Tuyết thì nhất cử nhất động đều gây chú ý, thế nhưng điếm tiểu nhị một mực chắc chắn sau khi bọn họ trở về, phòng Âu Dương Sơ Tuyết không hề có động tĩnh, càng không có chuyện đã xuất môn.
Đến đây Tống Khiêm mới ý thức được sự nghiêm trọng, lập tức phá khai cửa phòng. Bên trong vô cùng ngăn nắp, không có dấu vết xô xát, tựa như chủ nhân chỉ tự mình ra ngoài một lát. Chính là trên giường hỗn độn cho thấy sự bất thường, Âu Dương Sơ Tuyết là một người ưa sạch sẽ, nàng tuyệt đối không chấp nhận được nơi mình ngủ có một tia hỗn độn.
Trên tủ đầu giường có một phong thư, rõ ràng chủ nhân của nó không hề e ngại, muốn cho chúng ta thấy nó.
Tống Khiêm mở phong thư ra, trên đó là một hàng chữ viết theo thể phiêu thượng, “Muốn tìm Âu Dương Sơ Tuyết, đến rừng phong ngoài thành.”
Điếm tiểu nhị nói: “Rừng phong cách đây không xa, là một nơi rất đẹp, người trong thành hay ra đó du ngoạn trong Tết Thanh minh.” Xem ra kẻ bắt đi Âu Dương Sơ Tuyết là một kẻ ngông cuồng, không chút sợ hãi.
Tống Khiêm lòng nóng như lửa đốt, muốn đến đó ngay lập tức, cứ như chậm một giây Âu Dương Sơ Tuyết sẽ mất đi một miếng thịt.
Ta chua xót hỏi: “Nếu là ta gặp nguy hiểm, ngươi cũng sẽ gấp như vậy sao?”
Tống Khiêm trả lời: “Đương nhiên, ngươi là thân nhân của ta, ta có trách nhiệm bảo vệ ngươi.” Ta chưa bao giờ chán ghét hai chữ “thân nhân” như lúc này.
“Ngươi ở khách điếm hảo hảo nghỉ ngơi, ta cứu Âu Dương Sơ Tuyết xong sẽ trở lại.”
“Ta đi cùng ngươi.” Ta không chịu nổi cảm giác chờ đợi, đặc biệt lại là hắn đi đến nơi nguy hiểm, ta tình nguyện bên hắn lúc ấy.
“Được rồi.” Hắn vậy nhưng không phản đối, “Một mình ngươi ở đây, vạn nhất có người đến tìm ngươi gây chuyện, ta sẽ không chiếu cố được.” Là sợ ta gặp chuyện không may sẽ liên lụy đến hắn sao? Trong lòng hắn, hóa ra ta vô năng đến vậy.
Không tránh khỏi phải khoái mã gia tiên [1], ta không chịu nổi đau đớn do xóc nảy, chính là lúc này đây hắn đem ta ôm ở phía trước.
Khi chúng ta đến được rừng phong, nơi này dị thường quạnh quẽ, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Sau đó một hồng y nhân đứng đón gió, mặt nạ màu đỏ che giấu dung mạo của hắn, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ. Bên cạnh hắn là Âu Dương Sơ Tuyết đang bị khống chế. Âu Dương Sơ Tuyết thấy Tống Khiêm liền gọi: “Khiêm ca ca.”
Tống Khiêm xoay người xuống ngựa, “Tuyết nhi, ngươi thế nào, có bị sao không?”
Âu Dương Sơ Tuyết định trả lời nhưng hồng y nhân lập tức nói: “Yên tâm, ta sao nỡ thương tổn võ lâm đệ nhất mỹ nhân.”
“Ngươi muốn gì?”
“Chỉ là muốn luận bàn cùng Tống đại hiệp một chút, ta cũng không có ác ý. Nếu ngươi thắng, ta sẽ thả người trong lòng trở về bên ngươi. Nếu tại hạ may mắn thắng được, ta vẫn sẽ không thương tổn vị cô nương này, chỉ là thỉnh Tống đại hiệp quay về Phong Vũ sơn trang.” Hồng y nhân thong thả nói.
“Xin hỏi các hạ là ai, Tống Khiêm ta không luận bàn cùng hạng người vô danh.”
“Tại hạ Thiên Diệp giáo chủ Hồng Diệp, xin chỉ giáo.” Có điều hắn không có vẻ gì là muốn để người ta chỉ giáo cả.
“Hy vọng giáo chủ nói lời giữ lời.” Tống Khiêm triển khai tư thế.
“Tất nhiên.” Hồng Diệp ra vẻ làm chủ nói trước, cùng Tống Khiêm bắt đầu giao đấu.
Võ công của Hồng Diệp có phần khác biệt với Tống Khiêm, Tống Khiêm là lực bạt thiên quân, nhưng Hồng Diệp lại lấy nhu thắng cương, hai thân ảnh mờ ảo qua lại, đối với kẻ ngoại đạo như ta, thật khó phân biệt bên nào cao thấp.
Nếu nhìn dưới khía cạnh thưởng thức mà nói, đây là một trận giao đấu tuyệt luân vô song.
Bằng niềm tin tuyệt đối với Tống Khiêm, ta không lo sợ hắn thua, ta chỉ lo đối phương gian lận.
Quả nhiên là vậy, dần dần thể lực đối phương không chống đỡ nổi nữa, có thể thấy hắn đang sắp thua, Âu Dương Sơ Tuyết vui mừng ra mặt, còn kẻ đang chế trụ nàng vẫn diện vô biểu tình.
Đột nhiên sắc mặt Âu Dương Sơ Tuyết đại biến, ngay sau đó, một vật từ hướng nàng phóng về phía Tống Khiêm. Dùng ngón chân cũng đoán ra đó chính là ám khí.
Tống Khiêm đang hết sức tập trung đấu cùng Hồng Diệp, không rảnh phân tâm, Âu Dương Sơ Tuyết thì đang bị chế trụ, còn ta lại không có võ công. Ám khí vẫn đang lao đến, chúng ta lại không cách nào ngăn lại được.
Chẳng lẽ ta thật sự phải trơ mắt nhìn Tống Khiêm bị thương tổn sao? Ta lựa chọn nhắm mắt lại.
Sau đó ta nghe thấy “choeng” một tiếng, là thanh âm kim loại va vào nhau. Ta mở hai mắt thì thấy Tống Khiêm và Hồng Diệp đã ngừng lại, đứng trước mặt họ là một thiếu niên.
Thiếu niên thanh xuân, trong sáng, theo tiêu chuẩn kiếp trước của ta, hắn chính là một dương quang mĩ thiếu niên (mĩ thiếu niên tỏa ánh mặt trời). Thiếu niên hướng đến Hồng Diệp nói: “Không thể tưởng được đường đường là giáo chủ Thiên Diệp mà lại phải nhờ vào đâm lén sau lưng mới có thể thủ thắng, thật sự khiến tại hạ được mở rộng tầm mắt.” Khi nói những lời này, hắn cười lộ ra hàm răng trắng sáng, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Hồng Diệp trừng mắt nhìn thuộc hạ của mình rồi ôm quyền đối với Tống Khiêm: “Thật hổ thẹn với Tống đại hiệp, tại hạ quản giáo không nghiêm, về giáo nhất định sẽ hảo hảo trừng phạt hắn.”
“Ngươi muốn đối xử với thuộc hạ của ngươi như thế nào là việc của ngươi, chỉ hy vọng giáo chủ tuân thủ ước định.”
“Hảo, Hồng Diệp ta nói được thì làm được.” Hắn ra hiệu cho thuộc hạ, thuộc hạ hắn đành cam chịu thả Âu Dương Sơ Tuyết. Sau đó, Hồng Diệp cùng thuộc hạ của hắn liền rời đi.
Âu Dương Sơ Tuyết nép vào lòng Tống Khiêm, Tống Khiêm cẩn thận kiểm tra, thấy không có gì đáng ngại mới quay đầu cảm tạ ân nhân cứu mạng.
Thiếu niên nói: “Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, đều là người trong giang hồ, không cần tạ ơn làm gì.” Trên mặt hắn hiện rõ sự nhiệt tình của tuổi trẻ. Ta hy vọng nhiều năm về sau hắn vẫn có thể duy trì sự chân thành như bây giờ.
Thiếu niên trước mắt mang lại cho ta cảm giác vô cùng thân thiết, tựa như ta đã từng gặp hắn, chính là thực tế không phải vậy. Trên đời này có những người sức lôi cuốn như vậy.
Thiếu niên cùng chúng ta trở lại khách điếm. Hắn nói hắn tên Truy Phong, hắn cùng nương sống nương tựa vào nhau. Xuất môn lần này là để tìm đại phu, mẫu thân hắn mắc một loại bệnh kì lạ, các đại phu quanh vùng đều thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp).
Sau khi biết ta là Bàn Nhược, hắn mừng quýnh cả lên, kéo tay ta hô lên “Nương được cứu rồi, nương được cứu rồi.” Lúc này ta mới biết, hóa ra ta sau khi chữa trị cho Tống Liêm rồi được hắn thu nhận làm nghĩa tử liền trở nên tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ.
Hắn vốn là muốn đi Phong Vũ sơn trang tìm ta, thật không ngờ lại gặp ta ở đây.
Trên thế giới có những chuyện vừa khéo như vậy, chính là người tốt được đền đáp. Nếu hắn không ra tay tương trợ, chúng ta đương nhiên sẽ thất bại thảm hại mà trở về, nói không chừng còn gặp những chuyện phiền toái khác. Hắn cũng sẽ bỏ lỡ chúng ta, uổng công một chuyến.
Mọi chuyện trên thế gian đều đã có sự an bài trong đó.
Thực trùng hợp là hắn sống ở dưới chân Thiên Sơn, theo hắn nói, ở nhà hắn có một vị lão nhân tiên phong đạo cốt, tên là Thanh Phong. Hắn đi lần này cũng phải nhờ đến vị lão nhân đó thay hắn chiếu cố mẫu thân. Đó chẳng phải là người Tống Khiêm muốn tìm sao?
Sự tình thuận tiện đến không ngờ. Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn quyết định ngày mai sẽ xuất phát. Mẫu thân Truy Phong bệnh nặng không thể chậm trễ, hơn nữa, sớm xác nhận thân phận của vị lão nhân kia một ngày, chúng ta cũng sẽ sớm yên tâm một ngày.
Đêm đó, Truy Phong cùng ta và Tống Khiêm nằm chung một giường. Tống Khiêm tuy bên ngoài không lộ ra biểu tình gì nhưng ta biết hắn thực ra nhẹ nhõm không ít. Có người khác ở cùng, ta đành an phận ngủ thẳng đến hừng đông.
Cũng không nghĩ rằng Âu Dương Sơ Tuyết sẽ lại gặp chuyện bất trắc.
[1] Khoái mã gia tiên: Ngựa đã nhanh lại thêm roi ngựa, nghĩa là gặp việc rất gấp, không thể không dốc toàn lực để giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất