Chương 29: Thiên Diệp giáo chủ
Sau một hồi, Hồng Diệp rộng lượng ngừng lại, giao cây sáo trong tay cho thiếu nữ phía sau. Về phương diện âm nhạc mà nói, không thể không công nhận đó là một thủ khúc tuyệt vời. Chính là mọi người cũng không có tâm tình mà thưởng thức, tiếng vũ khí leng keng rơi xuống đất lần lượt vang lên. Giọng nói Hồng Diệp vang lên, trầm trầm rung động: “Các ngươi có thể lựa chọn thần phục ta, trở thành thị tòng dưới tay ta. Hoặc là chờ ta đại khai sát giới. Ta sẽ không cho các ngươi có cơ hội đợi đến bảy ngày sau có người chế ra giải dược.”
“Đê tiện.” Âu Dương Sơ Tuyết căm ghét nói.
“Tiểu cô nương được chiều chuộng muốn gì được nấy như ngươi vĩnh viễn không hiểu được, thứ mình mong muốn thì phải bất chấp thủ đoạn mà tranh đoạt, thắng làm vua thua làm giặc, không hơn.” Nắm chắc phần thắng, Hồng Diệp tâm tình tốt mà giải thích cho Âu Dương Sơ Tuyết.
Theo mặt nào đó mà nói, ta thực sự đồng ý với hắn, cho tới hiện giờ, hắn cũng chưa làm ra chuyện gì khiến trời không dung đất không tha, ít nhất, hắn còn cho người ta có cơ hội lựa chọn. Sống, hoặc chết, cũng không phải một quyết định khó khăn.
Chính là, hắn gây trở ngại cho Tống Khiêm của ta, cho nên, ta không thể ủng hộ hắn.
Ta ra hiệu cho Tiểu Ngọc cùng mọi người xung quanh tránh sang một bên, từng bước một đi lên lôi đài. Mọi người dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ta. Mấy người bên cạnh Hồng Diệp vội tiến lên định giải quyết ta lại bị Hồng Diệp liếc mắt ngăn cản, hắn muốn xem ta làm được cái gì. Ta là một người bình thường, không có năng lực siêu phàm, không thể xoay chuyển tình thế, nhưng, có một người có thể.
Ta lên lôi đài, đến bên Tống Khiêm, dùng toàn lực nói lớn: “Xin mọi người tin tưởng con mắt nhìn người của mình, minh chủ của các ngươi sẽ không để mọi người chịu nhục.” Thanh Phong hoàn [1] không chỉ có tác dụng tăng cường nội lực, nó còn có thể khiến người uống nó có một cơ thể bách độc bất xâm [2], cho nên, Tống Khiêm là người duy nhất trong đám võ lâm nhân sĩ không bị trúng độc.
Như để khẳng định những lời ta nói, Tống Khiêm xoay người một cái, nhân khi mọi người đang chăm chú nhìn ta mà phi thân lao ra phong tỏa huyệt đạo của mấy người “Thiên Diệp giáo” ngoài trừ Hồng Diệp, hắn làm vậy là để bọn họ không thể gây bất lợi cho những người đã mất năng lực bên dưới.
Hồng Diệp cùng tất cả mọi người đều như bừng tỉnh sau giấc mộng, dốc sức ra sát chiêu [3] với Tống Khiêm.
Thế nhưng đã muộn, võ công của hắn không bằng Tống Khiêm, rất nhanh hắn đã bại trận. Kẻ quá tự phụ nhất định không thể thành công, cho rằng kế hoạch của mình là thiên y vô phùng [4] mà đan thương thất mã [5] đến đây tuyên chiến, muốn tạo nên truyền thuyết. Chính là, trên đời này, kẻ tạo nên truyền thuyết, chỉ có thể là Tống Khiêm.
Một đường kiếm khí hoàn mỹ vút lên, tách mặt nạ của Hồng Diệp ra làm hai mảnh, “ba” một tiếng, mặt nạ rơi xuống đất, cũng tạo nên chấn động mạnh mẽ trong lòng mọi người.
Khi nhìn đến bộ mặt của Hồng Diệp, không gian lặng ngắt như tờ. Ta cứ nghĩ tất cả chỉ là ảo giác của ta, là người giống người mà thôi. Thiếu niên luôn tươi cười rạng rỡ, trong mắt không nhiễm một tia tạp chất như vậy… chỉ là đóng kịch sao. Trên đời này, thật thật giả giả, lòng dạ ta rối bời, ta không biết, thực sự không nhận ra trước mắt mình, đâu là chân thành, đâu là dối lừa nữa.
Chẳng lẽ, tất cả mọi người đều mang măng mặt nạ thiên sứ, còn ác ma, là bộ mặt thật của họ?
Cũng giống ta vô cùng khiếp sợ là Âu Dương Sơ Tuyết và Tống Khiêm, thiếu niên Truy Phong đã cứu chúng ta từ tay “Hồng Diệp”, vì mẫu thân giả cả ốm yếu mà bôn ba ngàn dặm, cười lên thật rạng ngời trong sáng đó hóa ra từ đầu đến cuối đều mang theo lớp mặt nạ lừa dối. Tất cả là để trà trộn vào chúng ta, tìm cơ hội xuống tay.
Nếu kế hoạch hoàn mỹ của hắn thành công, hắn có thể quang minh chính đại đoạt được vị trí minh chủ võ lâm, không cần tiết lộ thân phận thật của mình, được người người trong thiên hạ tôn sùng. Quả là giáo chủ “Thiên Diệp giáo”, tuổi nhỏ mà đã mưu đồ toàn diện như vậy. Hắn hẳn là hận ta đến chết, hắn có hay không hối hận khi trước không sớm trừ khử ta, để đến bây giờ tạo nên kết cục ngày hôm nay.
Chú thích:
[1] Thanh Phong hoàn: chính là dược hoàn Bàn Nhược vì Tống Khiêm mà bảy ngày bảy đêm tự tay canh chừng luyện ra. Thành phần của nó ngoài Tuyết liên còn có củ Trường Sinh (Bàn Nhược vì tìm thứ này mà ngã bị thương). Ta nhắc lại sợ mọi người quên, ha ha (mọi người: Tại ai hả?)
[2] nghĩa là không thể bị đầu độc. Cơ thể bách độc bất xâm là trăm độc cũng không thể xâm nhập cơ thể.
[3] sát chiêu: chiêu thức nhằm lấy mạng đối phương.
[4] thiên y vô phùng: chỉ sự hoàn mỹ không tỳ vết, ở đây là chỉ kế hoạch của Truy Phong là hoàn mỹ không kẻ hở, không thể thất bại.
[5] đan thương thất mã, giống với đơn thương độc mã, một người một ngựa. Chỉ việc một mình đối kháng với quân địch (số đông hơn rất nhiều)
Khi nhìn đến bộ mặt của Hồng Diệp, không gian lặng ngắt như tờ. Ta cứ nghĩ tất cả chỉ là ảo giác của ta, là người giống người mà thôi. Thiếu niên luôn tươi cười rạng rỡ, trong mắt không nhiễm một tia tạp chất như vậy… chỉ là đóng kịch sao. Trên đời này, thật thật giả giả, lòng dạ ta rối bời, ta không biết, thực sự không nhận ra trước mắt mình, đâu là chân thành, đâu là dối lừa nữa.
Chẳng lẽ, tất cả mọi người đều mang mặt nạ thiên sứ, còn ác ma, là bộ mặt thật của họ?
Cũng giống ta vô cùng khiếp sợ là Âu Dương Sơ Tuyết và Tống Khiêm, thiếu niên Truy Phong đã cứu chúng ta từ tay “Hồng Diệp”, vì mẫu thân giả cả ốm yếu mà bôn ba ngàn dặm, cười lên thật rạng ngời trong sáng đó hóa ra từ đầu đến cuối đều mang theo lớp mặt nạ lừa dối. Tất cả là để trà trộn vào chúng ta, tìm cơ hội xuống tay.
Nếu kế hoạch hoàn mỹ của hắn thành công, hắn có thể quang minh chính đại đoạt được vị trí minh chủ võ lâm, không cần tiết lộ thân phận thật của mình, được người người trong thiên hạ tôn sùng. Quả là giáo chủ “Thiên Diệp giáo”, tuổi nhỏ mà đã mưu đồ toàn diện như vậy. Hắn hẳn là hận ta đến chết, hắn có hay không hối hận khi trước không sớm trừ khử ta, để đến bây giờ tạo nên kết cục ngày hôm nay.
Tống Khiêm kề kiếm lên vai Truy Phong, Tống Liêm tiến đến trung tâm lôi đài, nói vài lời kết: ”Người này tâm cơ thâm trầm, cẩn trọng từng bước. Khi mấy đứa Khiêm nhi xuất môn, hắn tự biên tự diễn ra màn kịch cứu người, khiến Khiêm nhi coi hắn như ân nhân cứu mạng, không chút đề phòng. Tiếp đó theo Khiêm nhi về sơn trang, muốn thông qua thi đấu mà đoạt quán quân, chính là lại bại dưới tay nhi tử của ta. Vì thế, một kế thất bại, kế khác lại nảy sinh, vọng tưởng dùng độc khống chế chúng ta, đạt được dã tâm của mình. Chính là trời cao có mắt, chính nghĩa bất diệt, kẻ có tà niệm ắt thất bại.”
Truy Phong vẻ mặt thản nhiên, cứ như hắn mới cùng chúng ta đánh một ván cờ, chỉ là ván cờ này hắn đã không tính toán cẩn thận nên bị đối thủ chiếm mất thành trì, “Bản giáo chủ đã nói, được làm vua thua làm giặc, chỉ có vậy. Hôm nay ta rơi vào tay các ngươi, muốn chém muốn giết, tùy các ngươi.” Đoạn, hắn hất tóc sang một bên, tránh cho tóc bị lưỡi kiếm cắt đứt.
“Yêu nghiệt, giao giải dược ra đây, chúng ta có thể tha ngươi một mạng.” Người nói chính là Âu Dương Sơ Tuyết, không biết từ lúc nào nàng đã đến cạnh Tống Khiêm.
“Ha ha, nếu nói cho các ngươi ta vốn không có giải dược, mấy kẻ nhân sĩ chính đạo các ngươi có thể hay không đem ta ra lăng trì [1]?”
“Sẽ không,” Ta đáp, “Bởi vì ta nhất định sẽ chế ra giải dược.” Đối lại ánh mắt của ta, ánh mắt hắn ảm đạm, ngoảnh mặt quay đi. Truy Phòng, hay Hồng Diệp cũng vậy, ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi xứng đáng với sự tin cậy của ta sao?
“Ngươi đối chúng ta bất nhân, chúng ta sẽ không đối với ngươi bất nghĩa, nếu chúng ta lấy bạo lực áp chế bạo lực, vậy chẳng khác gì các ngươi sao? Chư vị, ta sẽ hủy đi võ công của Hồng Diệp cùng đồng bọn của hắn, đuổi về “Thiên Diệp giáo”, mọi người thấy thế nào?”
“Minh chủ anh minh.” Mọi người đồng thanh.
“Khiêm ca ca, ngươi quá thiện lương.” Âu Dương Sơ Tuyết dẩu môi, tỏ ý bất mãn.
Nàng sao hiểu được, giết một người so với không giết một người càng dễ dàng. Hiện tại, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của hắn đều phải cân nhắc kỹ lưỡng, không thể để bất cứ kẻ nào dị nghị, hắn là minh chủ của võ lâm, không phải Tống Khiêm của ai đó. Nàng càng không hiểu được, đó là: tước đoạt ước mơ mà ai đó hằng theo đuổi hay khả năng đạt được dã tâm của hắn còn tàn khốc hơn giết hắn ngàn lần.
Ba vị lão nhân vẫn bảo trì im lặng lúc này quay sang nhìn Tống Khiêm đầy tán thưởng, “Lúc này chỉ có ngươi có võ công, vậy ngươi động thủ đi.”
“Vâng.” Tống Khiêm cung kính trả lời. Hắn lui lại vài bước, tay phải đặt lên đỉnh đầu Truy Phong chuẩn bị phát công.
Ta quay mặt đi, dù hắn lừa ta đi nữa, ta cũng không đành lòng nhìn hắn đau đớn.
Biến cố lại phát sinh.Trong không trung vang lên một giọng nói hùng hậu: “Dừng tay.” Mạnh mẽ đánh văng tay Tống Khiêm ra.
Lại là một cao nhân, đại hội võ lâm lần này thật không yên ổn được một lúc.
Cao nhân đến từ hướng Hồng Diệp xuất hiện, ánh mắt chăm chú nhìn Hồng Diệp. Tóc bạc mà da dẻ hồng hào, trong ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt, nhìn không ra tuổi của hắn. Hồng Diệp hơi lộ vẻ không tự nhiên mở miệng: “Tham kiến sư phụ.”
Tống Liêm phu phụ, Âu Dương phu phụ, ba vị lão giả thấy rõ người tới liền sắc mặt đại biến, đồng loạt ôm quyền: “Ra là Vô Cực tôn giả giá lâm, thất lễ thất lễ. Không biết Vô Cực tôn giả đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?”
“Ta đến xem đứa đồ tôn không nên thân của ta, ha ha, lại gây thêm thêm phiền toái cho mọi người rồi.” Chỉ một câu nói liền đem mọi chuyện Hồng Diệp gây ra trở nên nhẹ như lông hồng. Hồng Diệp cúi đầu, không dám đối mặt với sư phụ.
“Nếu là đồ tôn của tôn giả, ngài đích thân tới thăm, chúng ta nên xem ở thể diện của ngài mà không truy cứu nữa. Chính là cứ vậy mà tha cho lệnh đồ tôn, Tống mỗ không thể công đạo với quần hùng thiên hạ, mong tôn giả lượng thứ.” Cung kính mà không chùn bước, không cho cơ hội thương lượng.
“Ha ha, lão phu cũng không phải muốn các ngươi xem ở thể diện của ta mà tha hắn, thể diện lão phu cũng không lớn đến vậy. Lão phu mong các ngươi không thương tổn hắn là có nguyên nhân khác.” Hắn làm như vô tình liếc nhìn ta một cái.
“Vậy mời tôn giả làm rõ.”
“Bởi vì hắn là cốt nhục Tống gia.”
Chú thích:
[1] lăng trì: còn gọi là tùng xẻo, một hình phạt thời phong kiến, sau mỗi hồi trống, đao phủ sẽ cắt một miếng thịt của phạm nhân, phạm nhân sẽ phải chịu đau đớn cho đến chết.
“Đê tiện.” Âu Dương Sơ Tuyết căm ghét nói.
“Tiểu cô nương được chiều chuộng muốn gì được nấy như ngươi vĩnh viễn không hiểu được, thứ mình mong muốn thì phải bất chấp thủ đoạn mà tranh đoạt, thắng làm vua thua làm giặc, không hơn.” Nắm chắc phần thắng, Hồng Diệp tâm tình tốt mà giải thích cho Âu Dương Sơ Tuyết.
Theo mặt nào đó mà nói, ta thực sự đồng ý với hắn, cho tới hiện giờ, hắn cũng chưa làm ra chuyện gì khiến trời không dung đất không tha, ít nhất, hắn còn cho người ta có cơ hội lựa chọn. Sống, hoặc chết, cũng không phải một quyết định khó khăn.
Chính là, hắn gây trở ngại cho Tống Khiêm của ta, cho nên, ta không thể ủng hộ hắn.
Ta ra hiệu cho Tiểu Ngọc cùng mọi người xung quanh tránh sang một bên, từng bước một đi lên lôi đài. Mọi người dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ta. Mấy người bên cạnh Hồng Diệp vội tiến lên định giải quyết ta lại bị Hồng Diệp liếc mắt ngăn cản, hắn muốn xem ta làm được cái gì. Ta là một người bình thường, không có năng lực siêu phàm, không thể xoay chuyển tình thế, nhưng, có một người có thể.
Ta lên lôi đài, đến bên Tống Khiêm, dùng toàn lực nói lớn: “Xin mọi người tin tưởng con mắt nhìn người của mình, minh chủ của các ngươi sẽ không để mọi người chịu nhục.” Thanh Phong hoàn [1] không chỉ có tác dụng tăng cường nội lực, nó còn có thể khiến người uống nó có một cơ thể bách độc bất xâm [2], cho nên, Tống Khiêm là người duy nhất trong đám võ lâm nhân sĩ không bị trúng độc.
Như để khẳng định những lời ta nói, Tống Khiêm xoay người một cái, nhân khi mọi người đang chăm chú nhìn ta mà phi thân lao ra phong tỏa huyệt đạo của mấy người “Thiên Diệp giáo” ngoài trừ Hồng Diệp, hắn làm vậy là để bọn họ không thể gây bất lợi cho những người đã mất năng lực bên dưới.
Hồng Diệp cùng tất cả mọi người đều như bừng tỉnh sau giấc mộng, dốc sức ra sát chiêu [3] với Tống Khiêm.
Thế nhưng đã muộn, võ công của hắn không bằng Tống Khiêm, rất nhanh hắn đã bại trận. Kẻ quá tự phụ nhất định không thể thành công, cho rằng kế hoạch của mình là thiên y vô phùng [4] mà đan thương thất mã [5] đến đây tuyên chiến, muốn tạo nên truyền thuyết. Chính là, trên đời này, kẻ tạo nên truyền thuyết, chỉ có thể là Tống Khiêm.
Một đường kiếm khí hoàn mỹ vút lên, tách mặt nạ của Hồng Diệp ra làm hai mảnh, “ba” một tiếng, mặt nạ rơi xuống đất, cũng tạo nên chấn động mạnh mẽ trong lòng mọi người.
Khi nhìn đến bộ mặt của Hồng Diệp, không gian lặng ngắt như tờ. Ta cứ nghĩ tất cả chỉ là ảo giác của ta, là người giống người mà thôi. Thiếu niên luôn tươi cười rạng rỡ, trong mắt không nhiễm một tia tạp chất như vậy… chỉ là đóng kịch sao. Trên đời này, thật thật giả giả, lòng dạ ta rối bời, ta không biết, thực sự không nhận ra trước mắt mình, đâu là chân thành, đâu là dối lừa nữa.
Chẳng lẽ, tất cả mọi người đều mang măng mặt nạ thiên sứ, còn ác ma, là bộ mặt thật của họ?
Cũng giống ta vô cùng khiếp sợ là Âu Dương Sơ Tuyết và Tống Khiêm, thiếu niên Truy Phong đã cứu chúng ta từ tay “Hồng Diệp”, vì mẫu thân giả cả ốm yếu mà bôn ba ngàn dặm, cười lên thật rạng ngời trong sáng đó hóa ra từ đầu đến cuối đều mang theo lớp mặt nạ lừa dối. Tất cả là để trà trộn vào chúng ta, tìm cơ hội xuống tay.
Nếu kế hoạch hoàn mỹ của hắn thành công, hắn có thể quang minh chính đại đoạt được vị trí minh chủ võ lâm, không cần tiết lộ thân phận thật của mình, được người người trong thiên hạ tôn sùng. Quả là giáo chủ “Thiên Diệp giáo”, tuổi nhỏ mà đã mưu đồ toàn diện như vậy. Hắn hẳn là hận ta đến chết, hắn có hay không hối hận khi trước không sớm trừ khử ta, để đến bây giờ tạo nên kết cục ngày hôm nay.
Chú thích:
[1] Thanh Phong hoàn: chính là dược hoàn Bàn Nhược vì Tống Khiêm mà bảy ngày bảy đêm tự tay canh chừng luyện ra. Thành phần của nó ngoài Tuyết liên còn có củ Trường Sinh (Bàn Nhược vì tìm thứ này mà ngã bị thương). Ta nhắc lại sợ mọi người quên, ha ha (mọi người: Tại ai hả?)
[2] nghĩa là không thể bị đầu độc. Cơ thể bách độc bất xâm là trăm độc cũng không thể xâm nhập cơ thể.
[3] sát chiêu: chiêu thức nhằm lấy mạng đối phương.
[4] thiên y vô phùng: chỉ sự hoàn mỹ không tỳ vết, ở đây là chỉ kế hoạch của Truy Phong là hoàn mỹ không kẻ hở, không thể thất bại.
[5] đan thương thất mã, giống với đơn thương độc mã, một người một ngựa. Chỉ việc một mình đối kháng với quân địch (số đông hơn rất nhiều)
Khi nhìn đến bộ mặt của Hồng Diệp, không gian lặng ngắt như tờ. Ta cứ nghĩ tất cả chỉ là ảo giác của ta, là người giống người mà thôi. Thiếu niên luôn tươi cười rạng rỡ, trong mắt không nhiễm một tia tạp chất như vậy… chỉ là đóng kịch sao. Trên đời này, thật thật giả giả, lòng dạ ta rối bời, ta không biết, thực sự không nhận ra trước mắt mình, đâu là chân thành, đâu là dối lừa nữa.
Chẳng lẽ, tất cả mọi người đều mang mặt nạ thiên sứ, còn ác ma, là bộ mặt thật của họ?
Cũng giống ta vô cùng khiếp sợ là Âu Dương Sơ Tuyết và Tống Khiêm, thiếu niên Truy Phong đã cứu chúng ta từ tay “Hồng Diệp”, vì mẫu thân giả cả ốm yếu mà bôn ba ngàn dặm, cười lên thật rạng ngời trong sáng đó hóa ra từ đầu đến cuối đều mang theo lớp mặt nạ lừa dối. Tất cả là để trà trộn vào chúng ta, tìm cơ hội xuống tay.
Nếu kế hoạch hoàn mỹ của hắn thành công, hắn có thể quang minh chính đại đoạt được vị trí minh chủ võ lâm, không cần tiết lộ thân phận thật của mình, được người người trong thiên hạ tôn sùng. Quả là giáo chủ “Thiên Diệp giáo”, tuổi nhỏ mà đã mưu đồ toàn diện như vậy. Hắn hẳn là hận ta đến chết, hắn có hay không hối hận khi trước không sớm trừ khử ta, để đến bây giờ tạo nên kết cục ngày hôm nay.
Tống Khiêm kề kiếm lên vai Truy Phong, Tống Liêm tiến đến trung tâm lôi đài, nói vài lời kết: ”Người này tâm cơ thâm trầm, cẩn trọng từng bước. Khi mấy đứa Khiêm nhi xuất môn, hắn tự biên tự diễn ra màn kịch cứu người, khiến Khiêm nhi coi hắn như ân nhân cứu mạng, không chút đề phòng. Tiếp đó theo Khiêm nhi về sơn trang, muốn thông qua thi đấu mà đoạt quán quân, chính là lại bại dưới tay nhi tử của ta. Vì thế, một kế thất bại, kế khác lại nảy sinh, vọng tưởng dùng độc khống chế chúng ta, đạt được dã tâm của mình. Chính là trời cao có mắt, chính nghĩa bất diệt, kẻ có tà niệm ắt thất bại.”
Truy Phong vẻ mặt thản nhiên, cứ như hắn mới cùng chúng ta đánh một ván cờ, chỉ là ván cờ này hắn đã không tính toán cẩn thận nên bị đối thủ chiếm mất thành trì, “Bản giáo chủ đã nói, được làm vua thua làm giặc, chỉ có vậy. Hôm nay ta rơi vào tay các ngươi, muốn chém muốn giết, tùy các ngươi.” Đoạn, hắn hất tóc sang một bên, tránh cho tóc bị lưỡi kiếm cắt đứt.
“Yêu nghiệt, giao giải dược ra đây, chúng ta có thể tha ngươi một mạng.” Người nói chính là Âu Dương Sơ Tuyết, không biết từ lúc nào nàng đã đến cạnh Tống Khiêm.
“Ha ha, nếu nói cho các ngươi ta vốn không có giải dược, mấy kẻ nhân sĩ chính đạo các ngươi có thể hay không đem ta ra lăng trì [1]?”
“Sẽ không,” Ta đáp, “Bởi vì ta nhất định sẽ chế ra giải dược.” Đối lại ánh mắt của ta, ánh mắt hắn ảm đạm, ngoảnh mặt quay đi. Truy Phòng, hay Hồng Diệp cũng vậy, ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi xứng đáng với sự tin cậy của ta sao?
“Ngươi đối chúng ta bất nhân, chúng ta sẽ không đối với ngươi bất nghĩa, nếu chúng ta lấy bạo lực áp chế bạo lực, vậy chẳng khác gì các ngươi sao? Chư vị, ta sẽ hủy đi võ công của Hồng Diệp cùng đồng bọn của hắn, đuổi về “Thiên Diệp giáo”, mọi người thấy thế nào?”
“Minh chủ anh minh.” Mọi người đồng thanh.
“Khiêm ca ca, ngươi quá thiện lương.” Âu Dương Sơ Tuyết dẩu môi, tỏ ý bất mãn.
Nàng sao hiểu được, giết một người so với không giết một người càng dễ dàng. Hiện tại, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của hắn đều phải cân nhắc kỹ lưỡng, không thể để bất cứ kẻ nào dị nghị, hắn là minh chủ của võ lâm, không phải Tống Khiêm của ai đó. Nàng càng không hiểu được, đó là: tước đoạt ước mơ mà ai đó hằng theo đuổi hay khả năng đạt được dã tâm của hắn còn tàn khốc hơn giết hắn ngàn lần.
Ba vị lão nhân vẫn bảo trì im lặng lúc này quay sang nhìn Tống Khiêm đầy tán thưởng, “Lúc này chỉ có ngươi có võ công, vậy ngươi động thủ đi.”
“Vâng.” Tống Khiêm cung kính trả lời. Hắn lui lại vài bước, tay phải đặt lên đỉnh đầu Truy Phong chuẩn bị phát công.
Ta quay mặt đi, dù hắn lừa ta đi nữa, ta cũng không đành lòng nhìn hắn đau đớn.
Biến cố lại phát sinh.Trong không trung vang lên một giọng nói hùng hậu: “Dừng tay.” Mạnh mẽ đánh văng tay Tống Khiêm ra.
Lại là một cao nhân, đại hội võ lâm lần này thật không yên ổn được một lúc.
Cao nhân đến từ hướng Hồng Diệp xuất hiện, ánh mắt chăm chú nhìn Hồng Diệp. Tóc bạc mà da dẻ hồng hào, trong ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt, nhìn không ra tuổi của hắn. Hồng Diệp hơi lộ vẻ không tự nhiên mở miệng: “Tham kiến sư phụ.”
Tống Liêm phu phụ, Âu Dương phu phụ, ba vị lão giả thấy rõ người tới liền sắc mặt đại biến, đồng loạt ôm quyền: “Ra là Vô Cực tôn giả giá lâm, thất lễ thất lễ. Không biết Vô Cực tôn giả đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?”
“Ta đến xem đứa đồ tôn không nên thân của ta, ha ha, lại gây thêm thêm phiền toái cho mọi người rồi.” Chỉ một câu nói liền đem mọi chuyện Hồng Diệp gây ra trở nên nhẹ như lông hồng. Hồng Diệp cúi đầu, không dám đối mặt với sư phụ.
“Nếu là đồ tôn của tôn giả, ngài đích thân tới thăm, chúng ta nên xem ở thể diện của ngài mà không truy cứu nữa. Chính là cứ vậy mà tha cho lệnh đồ tôn, Tống mỗ không thể công đạo với quần hùng thiên hạ, mong tôn giả lượng thứ.” Cung kính mà không chùn bước, không cho cơ hội thương lượng.
“Ha ha, lão phu cũng không phải muốn các ngươi xem ở thể diện của ta mà tha hắn, thể diện lão phu cũng không lớn đến vậy. Lão phu mong các ngươi không thương tổn hắn là có nguyên nhân khác.” Hắn làm như vô tình liếc nhìn ta một cái.
“Vậy mời tôn giả làm rõ.”
“Bởi vì hắn là cốt nhục Tống gia.”
Chú thích:
[1] lăng trì: còn gọi là tùng xẻo, một hình phạt thời phong kiến, sau mỗi hồi trống, đao phủ sẽ cắt một miếng thịt của phạm nhân, phạm nhân sẽ phải chịu đau đớn cho đến chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất