Chương 33: Tân nương say ngủ
“Phu thê giao bái.” Khách khứa đến dự lễ hôn đều nhìn về phía Tống Khiêm và Âu Dương Sơ Tuyết. Đây là thời khắc quan trọng nhất, sau thời khắc này, võ lâm sẽ xuất hiện một giai thoại, một đôi bạn đời kinh điển: gia thế hiển hách, trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã, cuối cùng cũng thành thân. Không biết sẽ làm tan nát bao trái tim thiếu nữ, biết bao người mơ ước có một tình yêu như vậy.
Ta thầm cười nhạt, phía sau cái tình yêu hoàn mỹ đó là một trái tim đau đớn.
Tống Liêm dịu dàng nhìn tân nương của mình, chuẩn bị cho cái cúi đầu cuối cùng.
Đúng lúc này, biến cố phát sinh, tân nương trong y phục màu đỏ chầm chậm ngã xuống. Chú rể phản ứng rất nhanh, đỡ lấy thân thể nàng.
Mọi ngươi thấy vậy vô cùng kinh ngạc, không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, rốt cục ta cũng có thể cười thật lòng, cười đến run rẩy. Tống Khiêm, không từ thủ đoạn cũng được, tâm địa ác độc thì đã sao, ta nói rồi, ta sẽ không buông tay.
Tống Khiêm mang theo nụ cười cứng ngắc trên môi nhìn về phía ta, ta cũng không quan tâm hắn cảm thấy ra sao vào lúc này, ta dùng tư thái của một thầy thuốc tiến về phía bọn họ. Ta nắm lấy bàn tay Âu Dương Sơ Tuyết, cảm nhận mạch đập của nàng, sau đó thản nhiên nói với vợ chồng Tống Liêm đang lo lắng cạnh đó: “Xin hai vị lão nhân yên tâm, tẩu tử không có gì đáng ngại, hẳn là mấy ngày nay bôn ba vất vả nên có thể lực không chống đỡ nổi mà mê man.”
Hai lão nhân nửa tin nữa ngờ: “Thật sao?”
Ta lại liếc sang Âu Dương Sơ Tuyết lúc này đang nằm trong lòng Tống Khiêm, ra vẻ nghiêm túc: “Tình huống cụ thể còn phải quan sát thêm mới được, trước mắt chỉ có thể kết luận như vậy.”
“Bàn Nhược có cách nào làm Tuyết nhi tỉnh lại tiếp tục làm hôn lễ không?” Người hỏi chính là Tống Khiêm. Những người khác đều giương ánh mắt trông đợi nhìn ta.
Ta suy nghĩ một lát rồi nghiêm mặt nói: “Nếu muốn ép nàng tỉnh lại cũng không phải không thể, nhưng ta đề nghị nên để nàng hảo hảo nghỉ ngơi một chút, quan sát thêm rồi tính sau. Ngày lành có nhiều mà tẩu tử chỉ có một.” Ta đối mặt với Tống Khiêm nói.
“Vậy cứ làm theo lời Nhược nhi đi, Khiêm nhi, ngươi phù Tuyết nhi vào nghỉ ngơi.” Tống Liêm như già đi mười tuổi, một việc vui như vậy lại phát sinh sự cố, dù là người đã trải qua sương gió vất vả như Tống Liêm cũng không kìm được ý nghĩ hay là mời đạo sĩ đến xem phong thủy như thế nào.
Ta đi theo Tống Khiêm, đưa Âu Dương Sơ Tuyết vào phòng tân hôn của họ, Tống Liêm ở ngoài trấn an khách khứa.
Phòng tân hôn rất đẹp, chạm khắc hoa văn rồng phượng, rực rỡ sắc đỏ, vô cùng chói mắt. Xung quanh đều bị sắc đỏ bao trùm mà ta cùng bộ y phục thuần trắng hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Tống Khiêm cẩn thận đặt Âu Dương Sơ Tuyết xuống giường, vô cùng lo lắng nhìn nàng rồi quay sang nhìn ta: “Bàn Nhược, rốt cuộc Tuyết nhị ra sao?”
“Không phải ta vừa nói sao, nàng không có gì đáng ngại.”
Hắn bắt lấy tay ta rồi chậm rãi tới gần, gần đến nỗi ta tưởng như hắn muốn hôn ta. Khi cách mặt ta một tấc, hắn ngừng lại: “Bàn Nhược, ngươi nói thật đi.”
Ta không hề chùn bước trước anh mắt lạnh thấu xương của hắn, thậm chí ta còn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt hắn: “Sự thật là nếu ngươi không hủy bỏ hôn ước với Âu Dương Sơ Tuyết thì nàng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.”
“Ngươi thật đê tiện.” Hắn cực kỳ phẫn nộ nói.
“Ta vốn là một kẻ đê tiện.” Nụ cười trên môi càng nở rộ.
“Nếu ta không hủy bỏ hôn ước với nàng, nàng sẽ chết sao?” Buông tay ta ra, hắn lui về sau một bước.
“Không, chỉ hôn mê bất tỉnh thôi.” Ta đáp.
“Được, ta hiểu rồi.” Hắn rời khỏi phòng tân hôn, lưu lại mình ta cùng Âu Dương Sơ Tuyết đang mê man bất tỉnh.
Âu Dương Sơ Tuyết ngủ vô cùng bình thản, mọi ồn ã ngoài kia đều không ảnh hưởng tới nàng, cho tới giờ, nàng luôn là người hạnh phúc. Trong lòng nàng, hết thảy đều là màu trắng, là sự thuần khiết, có điều nàng không biết, dù là bông tuyết phiêu diêu trong bầu trời cũng có tạp chất.
Đôi khi ta nghĩ, nếu ta là một nữ nhân thì Tống Khiêm có thể bỏ Âu Dương Sơ Tuyết mà đến với ta hay không? Đáp án vẫn là không, Âu Dương Sơ Tuyết đại biểu cho giấc mộng của bao nam nhân, nàng xinh đẹp, thuần khiết, vô hại. Thứ mà một nam nhân, nhất là nam nhân như Tống Khiêm muốn, chính là một nữ tử cần đến sự che chở của bọn họ, có thể sánh cùng mình sánh đôi.
Giống như năm đó Tống Liêm không chút do dự mà chọn Tống phu nhân, không hề bận tâm đến Bàn Ly, Tống Khiêm cũng vậy, hắn nhất định sẽ chọn Âu Dương Sơ Tuyết mà bỏ mặc ta.
Biết rõ vậy mà ta vẫn cố chấp bắt lấy toàn bộ nắm cát trong tay, ta thật hết thuốc chữa.
Ta cười tự giễu bước vào đại sảnh, khách khứa đều đã ngồi vào vị trí, hôn lễ đã không có nhưng tiệc rượu vẫn phải tiếp tục. Tống Khiêm qua lại trong đám khách mời, biểu đạt sự áy náy với họ và nhận lại lời an ủi từ người khác.
Tiểu Ngọc và Hồng Diệp đứng bên ta, theo ánh mắt của ta, họ cũng nhìn ra thân ảnh cao lớn kia. Sau đó, Hồng Diệp quay sang tặng ta một cái cười thật tươi, ta cũng cười rạng rỡ đáp lại.
Ba ngày trôi qua, Âu Dương Sơ Tuyết vẫn ngủ an tường như trước nhưng Tống gia đã rối loạn hết cả. Cha mẹ Âu Dương Sơ Tuyết nghe tin vội vàng tới, vẫn không có biện pháp giải quyết. Bốn vị lão nhân nắm tay ta tha thiết cầu ta nghĩ cách cứu nàng, bất kể cần dược liệu gì họ cũng tìm được.
Ta chỉ có thể bất đắc dĩ đáp, “Ta tìm không ra là bệnh gì, không thể tùy tiện kê đơn.”
Tống Khiêm không thèm giữ ý với ta, lần lượt đưa về các danh y từ phương xa tới, kết luận của không khác gì với ta: theo mạch tượng của mà nói, bệnh nhân chính là quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi. Còn nghỉ ngơi đến khi nào khi không ai biết.
Sắc mặt Tống Khiêm càng lúc càng khó coi, Tống Liêm vừa một bên lo lắng cho con dâu, một bên còn không quên an ủi ta: “Không phải Khiêm nhi không tin tưởng ngươi, hắn chỉ là quá lo lắng muốn tăng cơ hội chữa khỏi thôi.”
Ta cũng thản nhiên mỉm cười: “Ta hiểu mà, ngươi không cần lo lắng.” Giữa ta và Tống Khiêm còn tồn tại thứ gọi là lòng tin sao?
Năm ngày trôi qua, Âu Dương Hùng đề nghị, “Cứ tiếp tục như thế này cũng không giải quyết được gì, không bằng chúng ta tạm đưa Tuyết nhi về “Vô Trần bảo”, biện pháp sẽ tính sau.”
Lao lực suốt mấy ngày nay, sắc mặt Tống Khiêm đã tái xanh tái xám, hai mắt không còn linh hoạt như trước: “Vậy phiền hai vị, chất nhân sẽ tiếp tục tìm cách.”
“Vất vả cho ngươi.” Sự quan tâm của Tống Khiêm dành cho con gái mình đã được Âu Dương Hùng xem thấy, càng thêm coi trọng và tin tưởng thanh niên suýt thành con rể của mình này. “Ai, hôn sự của các ngươi đành từ bỏ thôi, là Tuyết nhi của chúng ta không có cái phúc này.”
“Bá phụ ngàn vạn lần không nên nói vậy, dù Tuyết nhi có thể tỉnh lại hay không, nàng vẫn là thê tử duy nhất của Tống Khiêm ta.” Tống Khiêm vội vàng bày tỏ tấm lòng.
Đúng là một trượng phu đủ thâm tình trọng nghĩa, ta đột nhiên hiểu ra, nếu hắn thật sự yêu nàng thì sao có thể để nàng cứ mê man như vậy, cho dù thân bại danh liệt cũng phải bảo vệ an toàn cho người mình yêu mới đúng. Tống Khiêm, ngươi đối tốt với Âu Dương Sơ Tuyết có bao phần là tình yêu, hay ngươi hướng tới những thứ khác từ thân thế của nàng?
Âu Dương Sơ Tuyết đi rồi, sơn trang vẫn bao phủ trong một bầu không khí u ám, mọi người như bị lấy đi sinh khí, trở nên buồn bã, lặng thinh.
Một ngày, Tống Liêm nhận được một phong thư từ “Vô Trần bảo”, trong thư viết: Âu Dương Sơ Tuyết vừa quay về bảo thì hôm sau đã tỉnh lại, đại phu đến khám cũng không thấy có gì khác thường, về chuyện vì sao nàng đột nhiên hôn mê rồi đột nhiên tỉnh lại, không ai biết nguyên do, chỉ có thể qua loa nói là do khí hậu không hợp, hoặc là do quá mệt mỏi.
Tống Liêm lập tức hồi âm tỏ ý chúc mừng, chỉ nói hai nhà đều chưa đề xuất thành thân với ai khác, ý tứ của hai bên là muốn tiếp tục hôn ước dang dở.
Trên giang hồ dần xuất hiện một lời đồn: thật ra Âu Dương Sơ Tuyết chỉ giả bệnh để hủy bỏ hôn ước với Tống Khiêm, còn nguyên nhân tại sao thì không ai biết. Có lẽ là Tống Khiêm quá vĩ đại, Âu Dương Sơ Tuyết cảm thấy rất áp lực nếu phải làm minh chủ phu nhân. Cũng có thể là do Âu Dương Sơ Tuyết không muốn rời xa cha mẹ, rời xa cuộc sống được nâng niu chiều chuộng.”
Cuối cùng mọi chuyện đều đi đúng hướng ta dự liệu. Về phần nguyên nhân Âu Dương Sơ Tuyết mê man thì đó là “Thùy Mộng” trong nàng vẫn chưa giải hết, ngày thành thân của họ, ta đã dùng một loại thuốc bột kích phát nó mà thôi. Loại thuốc bột này chỉ có tác dụng với người từng trúng “Thùy Mộng”, hơn nữa từ nay về sau, độc trong người nàng đã hoàn toàn được hóa giải.
Ta thầm cười nhạt, phía sau cái tình yêu hoàn mỹ đó là một trái tim đau đớn.
Tống Liêm dịu dàng nhìn tân nương của mình, chuẩn bị cho cái cúi đầu cuối cùng.
Đúng lúc này, biến cố phát sinh, tân nương trong y phục màu đỏ chầm chậm ngã xuống. Chú rể phản ứng rất nhanh, đỡ lấy thân thể nàng.
Mọi ngươi thấy vậy vô cùng kinh ngạc, không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, rốt cục ta cũng có thể cười thật lòng, cười đến run rẩy. Tống Khiêm, không từ thủ đoạn cũng được, tâm địa ác độc thì đã sao, ta nói rồi, ta sẽ không buông tay.
Tống Khiêm mang theo nụ cười cứng ngắc trên môi nhìn về phía ta, ta cũng không quan tâm hắn cảm thấy ra sao vào lúc này, ta dùng tư thái của một thầy thuốc tiến về phía bọn họ. Ta nắm lấy bàn tay Âu Dương Sơ Tuyết, cảm nhận mạch đập của nàng, sau đó thản nhiên nói với vợ chồng Tống Liêm đang lo lắng cạnh đó: “Xin hai vị lão nhân yên tâm, tẩu tử không có gì đáng ngại, hẳn là mấy ngày nay bôn ba vất vả nên có thể lực không chống đỡ nổi mà mê man.”
Hai lão nhân nửa tin nữa ngờ: “Thật sao?”
Ta lại liếc sang Âu Dương Sơ Tuyết lúc này đang nằm trong lòng Tống Khiêm, ra vẻ nghiêm túc: “Tình huống cụ thể còn phải quan sát thêm mới được, trước mắt chỉ có thể kết luận như vậy.”
“Bàn Nhược có cách nào làm Tuyết nhi tỉnh lại tiếp tục làm hôn lễ không?” Người hỏi chính là Tống Khiêm. Những người khác đều giương ánh mắt trông đợi nhìn ta.
Ta suy nghĩ một lát rồi nghiêm mặt nói: “Nếu muốn ép nàng tỉnh lại cũng không phải không thể, nhưng ta đề nghị nên để nàng hảo hảo nghỉ ngơi một chút, quan sát thêm rồi tính sau. Ngày lành có nhiều mà tẩu tử chỉ có một.” Ta đối mặt với Tống Khiêm nói.
“Vậy cứ làm theo lời Nhược nhi đi, Khiêm nhi, ngươi phù Tuyết nhi vào nghỉ ngơi.” Tống Liêm như già đi mười tuổi, một việc vui như vậy lại phát sinh sự cố, dù là người đã trải qua sương gió vất vả như Tống Liêm cũng không kìm được ý nghĩ hay là mời đạo sĩ đến xem phong thủy như thế nào.
Ta đi theo Tống Khiêm, đưa Âu Dương Sơ Tuyết vào phòng tân hôn của họ, Tống Liêm ở ngoài trấn an khách khứa.
Phòng tân hôn rất đẹp, chạm khắc hoa văn rồng phượng, rực rỡ sắc đỏ, vô cùng chói mắt. Xung quanh đều bị sắc đỏ bao trùm mà ta cùng bộ y phục thuần trắng hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Tống Khiêm cẩn thận đặt Âu Dương Sơ Tuyết xuống giường, vô cùng lo lắng nhìn nàng rồi quay sang nhìn ta: “Bàn Nhược, rốt cuộc Tuyết nhị ra sao?”
“Không phải ta vừa nói sao, nàng không có gì đáng ngại.”
Hắn bắt lấy tay ta rồi chậm rãi tới gần, gần đến nỗi ta tưởng như hắn muốn hôn ta. Khi cách mặt ta một tấc, hắn ngừng lại: “Bàn Nhược, ngươi nói thật đi.”
Ta không hề chùn bước trước anh mắt lạnh thấu xương của hắn, thậm chí ta còn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt hắn: “Sự thật là nếu ngươi không hủy bỏ hôn ước với Âu Dương Sơ Tuyết thì nàng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.”
“Ngươi thật đê tiện.” Hắn cực kỳ phẫn nộ nói.
“Ta vốn là một kẻ đê tiện.” Nụ cười trên môi càng nở rộ.
“Nếu ta không hủy bỏ hôn ước với nàng, nàng sẽ chết sao?” Buông tay ta ra, hắn lui về sau một bước.
“Không, chỉ hôn mê bất tỉnh thôi.” Ta đáp.
“Được, ta hiểu rồi.” Hắn rời khỏi phòng tân hôn, lưu lại mình ta cùng Âu Dương Sơ Tuyết đang mê man bất tỉnh.
Âu Dương Sơ Tuyết ngủ vô cùng bình thản, mọi ồn ã ngoài kia đều không ảnh hưởng tới nàng, cho tới giờ, nàng luôn là người hạnh phúc. Trong lòng nàng, hết thảy đều là màu trắng, là sự thuần khiết, có điều nàng không biết, dù là bông tuyết phiêu diêu trong bầu trời cũng có tạp chất.
Đôi khi ta nghĩ, nếu ta là một nữ nhân thì Tống Khiêm có thể bỏ Âu Dương Sơ Tuyết mà đến với ta hay không? Đáp án vẫn là không, Âu Dương Sơ Tuyết đại biểu cho giấc mộng của bao nam nhân, nàng xinh đẹp, thuần khiết, vô hại. Thứ mà một nam nhân, nhất là nam nhân như Tống Khiêm muốn, chính là một nữ tử cần đến sự che chở của bọn họ, có thể sánh cùng mình sánh đôi.
Giống như năm đó Tống Liêm không chút do dự mà chọn Tống phu nhân, không hề bận tâm đến Bàn Ly, Tống Khiêm cũng vậy, hắn nhất định sẽ chọn Âu Dương Sơ Tuyết mà bỏ mặc ta.
Biết rõ vậy mà ta vẫn cố chấp bắt lấy toàn bộ nắm cát trong tay, ta thật hết thuốc chữa.
Ta cười tự giễu bước vào đại sảnh, khách khứa đều đã ngồi vào vị trí, hôn lễ đã không có nhưng tiệc rượu vẫn phải tiếp tục. Tống Khiêm qua lại trong đám khách mời, biểu đạt sự áy náy với họ và nhận lại lời an ủi từ người khác.
Tiểu Ngọc và Hồng Diệp đứng bên ta, theo ánh mắt của ta, họ cũng nhìn ra thân ảnh cao lớn kia. Sau đó, Hồng Diệp quay sang tặng ta một cái cười thật tươi, ta cũng cười rạng rỡ đáp lại.
Ba ngày trôi qua, Âu Dương Sơ Tuyết vẫn ngủ an tường như trước nhưng Tống gia đã rối loạn hết cả. Cha mẹ Âu Dương Sơ Tuyết nghe tin vội vàng tới, vẫn không có biện pháp giải quyết. Bốn vị lão nhân nắm tay ta tha thiết cầu ta nghĩ cách cứu nàng, bất kể cần dược liệu gì họ cũng tìm được.
Ta chỉ có thể bất đắc dĩ đáp, “Ta tìm không ra là bệnh gì, không thể tùy tiện kê đơn.”
Tống Khiêm không thèm giữ ý với ta, lần lượt đưa về các danh y từ phương xa tới, kết luận của không khác gì với ta: theo mạch tượng của mà nói, bệnh nhân chính là quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi. Còn nghỉ ngơi đến khi nào khi không ai biết.
Sắc mặt Tống Khiêm càng lúc càng khó coi, Tống Liêm vừa một bên lo lắng cho con dâu, một bên còn không quên an ủi ta: “Không phải Khiêm nhi không tin tưởng ngươi, hắn chỉ là quá lo lắng muốn tăng cơ hội chữa khỏi thôi.”
Ta cũng thản nhiên mỉm cười: “Ta hiểu mà, ngươi không cần lo lắng.” Giữa ta và Tống Khiêm còn tồn tại thứ gọi là lòng tin sao?
Năm ngày trôi qua, Âu Dương Hùng đề nghị, “Cứ tiếp tục như thế này cũng không giải quyết được gì, không bằng chúng ta tạm đưa Tuyết nhi về “Vô Trần bảo”, biện pháp sẽ tính sau.”
Lao lực suốt mấy ngày nay, sắc mặt Tống Khiêm đã tái xanh tái xám, hai mắt không còn linh hoạt như trước: “Vậy phiền hai vị, chất nhân sẽ tiếp tục tìm cách.”
“Vất vả cho ngươi.” Sự quan tâm của Tống Khiêm dành cho con gái mình đã được Âu Dương Hùng xem thấy, càng thêm coi trọng và tin tưởng thanh niên suýt thành con rể của mình này. “Ai, hôn sự của các ngươi đành từ bỏ thôi, là Tuyết nhi của chúng ta không có cái phúc này.”
“Bá phụ ngàn vạn lần không nên nói vậy, dù Tuyết nhi có thể tỉnh lại hay không, nàng vẫn là thê tử duy nhất của Tống Khiêm ta.” Tống Khiêm vội vàng bày tỏ tấm lòng.
Đúng là một trượng phu đủ thâm tình trọng nghĩa, ta đột nhiên hiểu ra, nếu hắn thật sự yêu nàng thì sao có thể để nàng cứ mê man như vậy, cho dù thân bại danh liệt cũng phải bảo vệ an toàn cho người mình yêu mới đúng. Tống Khiêm, ngươi đối tốt với Âu Dương Sơ Tuyết có bao phần là tình yêu, hay ngươi hướng tới những thứ khác từ thân thế của nàng?
Âu Dương Sơ Tuyết đi rồi, sơn trang vẫn bao phủ trong một bầu không khí u ám, mọi người như bị lấy đi sinh khí, trở nên buồn bã, lặng thinh.
Một ngày, Tống Liêm nhận được một phong thư từ “Vô Trần bảo”, trong thư viết: Âu Dương Sơ Tuyết vừa quay về bảo thì hôm sau đã tỉnh lại, đại phu đến khám cũng không thấy có gì khác thường, về chuyện vì sao nàng đột nhiên hôn mê rồi đột nhiên tỉnh lại, không ai biết nguyên do, chỉ có thể qua loa nói là do khí hậu không hợp, hoặc là do quá mệt mỏi.
Tống Liêm lập tức hồi âm tỏ ý chúc mừng, chỉ nói hai nhà đều chưa đề xuất thành thân với ai khác, ý tứ của hai bên là muốn tiếp tục hôn ước dang dở.
Trên giang hồ dần xuất hiện một lời đồn: thật ra Âu Dương Sơ Tuyết chỉ giả bệnh để hủy bỏ hôn ước với Tống Khiêm, còn nguyên nhân tại sao thì không ai biết. Có lẽ là Tống Khiêm quá vĩ đại, Âu Dương Sơ Tuyết cảm thấy rất áp lực nếu phải làm minh chủ phu nhân. Cũng có thể là do Âu Dương Sơ Tuyết không muốn rời xa cha mẹ, rời xa cuộc sống được nâng niu chiều chuộng.”
Cuối cùng mọi chuyện đều đi đúng hướng ta dự liệu. Về phần nguyên nhân Âu Dương Sơ Tuyết mê man thì đó là “Thùy Mộng” trong nàng vẫn chưa giải hết, ngày thành thân của họ, ta đã dùng một loại thuốc bột kích phát nó mà thôi. Loại thuốc bột này chỉ có tác dụng với người từng trúng “Thùy Mộng”, hơn nữa từ nay về sau, độc trong người nàng đã hoàn toàn được hóa giải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất