Chương 59: Tống tiên sinh
Tính ra, ta rời nhà đã bốn tháng, lúc trở về, phụ vương và mẫu hậu đã nhìn ta rồi đau lòng nói: “Bối nhi, con gầy quá.”
Ta cười nói: “Không phải đâu, là do mọi người lâu không nhìn thấy con nên cảm thấy vậy thôi.”
“Nói bậy, đại ca con không thấy con gầy chắc?” Mẫu hậu nóng giận chất vấn đại ca: “Sao con không chăm sóc tốt cho đệ đệ?”
Đại ca cũng không phản bác, chỉ cúi đầu nhận sai: “Vâng, là con không phải.”
“Quên đi, trở về bình an là tốt rồi, các con lần này xuất hành không gặp chuyện gì ngoài ý muốn chứ?” Phụ vương hỏi.
Không đợi đại ca đại tẩu tiếp chuyện, ta giành trả lời trước: “Không có việc gì, không có chuyện gì phát sinh cả.”
Phụ vương hoài nghi xem ta, mặt hướng về phía đại ca. Đại ca trầm tĩnh trả lời: “Cũng không phát sinh đại sự gì, chỉ là Đóa nhi cùng phụ hoàng cách xa lâu ngày gặp lại, cho nên ở thêm vài ngày, chậm trễ chút thời gian.”
“À, thì ra là thế.” Đối với lời đại ca nói, phụ vương luôn rất tin tưởng.
Phụ vương mẫu hậu nói chuyện phiếm cùng chúng ta một lát, cả các đệ đệ muội muội cũng quấn quít một hồi chúng ta mới có thể trở về nghỉ ngơi.
Chỗ của ta cách hành cung của đại ca cũng không xa, tiện đường đi chung. Ta lên tiếng cám ơn đại ca, nghe vậy, đại ca chỉ cười nói: “Huynh đã đáp ứng việc của đệ, đương nhiên sẽ làm chu đáo, chỉ có điều, lần sau không được viện cớ nữa, người thương tổn đệ phải bị trừng phạt.”
Đại tẩu cũng lên tiếng phụ họa theo.
Ta mỉm cười: “Chuyện như vậy sau này sẽ không phát sinh nữa đâu.” Ta cũng sẽ không yêu một người như người kia nữa, như vậy sẽ không tiếp tục bị thương tổn.
Trở về mấy ngày nay, mẫu hậu mỗi ngày đều phân phó hạ nhân chưng đủ các thứ bổ dưỡng mang đến cho ta, bảo là muốn đem mấy lượng thịt mất đi kéo trở về khiến ta dở khóc dở cười.
Ngày lại khôi phục như trước, yên lặng như nước mặt hồ, không chút gợn sóng.
Ta rõ ràng mới hơn… 20 tuổi mà thôi, vì cái gì, ta lại cảm thấy như ta đã già, đối với sự tình gì cũng không có tình cảm mãnh liệt, ngày qua ngày, không có lý tưởng, không mục đích.
Hai muội muội song sinh thường đem chuyện này giễu cợt ta: “Nhị ca, huynh cần một tình yêu rồi đó.”
Ta phụt cười một cái, tình yêu, đã cách ta rất xa rồi.
Phụ vương mỗi tháng sẽ theo thông lệ, cải trang xuất môn thị sát dân tình, chính là vi phục xuất tuần mà người ta thường hay nói đó. Nhưng phụ vương cũng không đi xa, mà là ngay tại kinh thành.
Thi thoảng, phụ vương cũng sẽ mang theo một vài huynh đệ chúng ta theo ra ngoài, thế nhưng lúc này, lại chỉ có một mình phụ vương.
Ngày đó, vào sáng sớm, đại nội tổng quản theo phụ vương ra ngoài lại trở lại, nói chúng ta chuẩn bị một chút, một lát phụ vương sẽ mang theo khách nhân cùng về.
Chúng ta hỏi hắn đó là ai, thì tổng quản tiết lộ rằng, là người phụ vương mới quen tại một quán trà trong kinh thành, lúc ấy vị cao nhân này đang khẩu chiến cùng quần hùng về tình trạng Chu Thần quốc hiện nay, kết quả là đại thắng, khiến mọi người á khẩu không trả lời được. Vì thế phụ vương liền tiến lên kết giao, theo hắn nói chuyện thì cảm thấy hắn là một kẻ tài trí hơn người, liền muốn thu lưu hắn.
Phụ vương cũng tỏ rõ thân phận với hắn, nào ngờ hắn cư nhiên không hề giật mình, thần sắc như thường, nói mình du đãng tứ phương, vô ý lại bị cuốn vào phân tranh của triều đình. Sau đó, vì sự mời gọi nhiệt tình của phụ vương, hắn mới đồng ý đến hoàng cung vài ngày.
Ý tứ của phụ vương chính là thừa dịp mấy ngày này lưu lại hắn.
Có một số việc, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu hắn thật lòng không muốn làm quan, tại sao lại cùng với đám người kia tụ tập lại ba hoa khoác lác? Còn đối với các quốc gia hiện nay rõ như lòng bàn tay? Này thế đạo cao nhân nhiều như vậy sao? Vừa ra khỏi ngõ đã gặp, còn gặp được người thấy biến không sợ hãi, trời sinh tính đạm bạc hay chỉ là một loại sách lược, cố nâng bản thân mình, mưu cầu phát triển danh lợi, không phải sao?
Việc của triều đình ta không xen vào, nhưng nếu hắn thực sự có tài, vậy thu vào cũng tốt.
Mẫu hậu thu xếp một bàn tiệc sơn hào hải vị để chiêu đãi khách nhân, còn đại ca mang ta theo tới cửa cung để nghênh đón, ta không thể không thán a, này thật là vinh dự quá trời.
Chờ chúng ta tới cửa cung, phụ vương cũng dẫn theo một người đi tới, người nọ bộ dáng khiêm tốn, luôn có chừng mực bước theo sau phụ vương một khoảng cách. Chỉ là, càng đi tới gần, ta như thế nào cảm thấy càng ngày càng quen thuộc, không lẽ ta sinh ra ảo giác?
Người nọ mặc một bộ thanh sam, không phải y phục Chu Thần quốc, là nhân sĩ Đại Nghĩa quốc, không thấy rõ diện mạo, nhưng thân hình cùng người kia rất giống.
Lắc đầu, bỏ đi ý nghĩ kỳ quái, ta không phải là chán quá hóa rồ đó chứ.
Chờ bọn họ tới gần, nhìn vẻ mặt của đại ca, ta nhưng thật ra lại tin tưởng, đây không phải là ảo giác, Tống Khiêm quả thật đến Chu Thần quốc, mà còn quang minh chính đại đi vào hoàng cung, hắn muốn xem ta cùng người nhà nói như thế nào đây mà.
Đại ca phẫn nộ chỉ vào hắn: “Ngươi đến đây làm gì? Nơi này là Chu Thần quốc, không tới phiên ngươi dương oai.”
Tống Khiêm mỉm cười không đáp.
Phụ vương hỏi đại ca: “Con biết Tống tiên sinh?”
Đại ca nghẹn lời, cũng không thể nói người này đã từng xâm phạm ta.
Tống Khiêm đáp: “Tại hạ cùng đại vương tử từng gặp qua một lần, nhị vương tử là cố nhân của tại hạ, chỉ có điều, hai vị vương tử với tại hạ có chút hiểu lầm.” Vừa nói hắn vừa nhìn về phía ta.
Ta đành phải lên tiếng: “Tống công tử quá lời, sự tình trước kia, bổn vương tử đã sớm quên hết, Tống công tử cũng không cần nhớ rõ.” Ta thật chán ghét một Tống Khiêm giả dối thế này.
“Nếu đã quên, thì bắt đầu lại một lần nữa chẳng phải tốt hơn sao.” Hắn đột nhiên hành lễ với phụ vương: “Khẩn cầu vương thượng cho phép Tống mỗ theo đuổi hoàng tử của quý quốc.”
“Ta không cho phép.” Phụ vương chưa mở lời, đại ca đã lên tiếng trước.
Phụ vương nhìn ta, hỏi: “Chuyện này ta cũng không thể làm chủ, phải xem ý kiến của Bối nhi thế nào đã.”
Ta nói: “Nếu mục đích của Tống công tử đến đây là như vậy, thì mời ngươi trở về, ta và ngươi không có khả năng.”
Phụ vương buông tay, bất đắc dĩ nhìn Tống Khiêm.
“Vậy Tống mỗ đành phải đi thôi.” Nói xong liền tiến lên như muốn đi.
“Tống tiên sinh xin dừng bước.” Phụ vương gọi hắn lại, “Ngươi là khách nhân ta mời đến, những người còn lại không có quyền đuổi ngươi đi.” Xong, phụ vương quay đầu nói với ta: “Bối nhi, sao con lại cư xử vô lý với khách nhân như thế.”
Đại ca vội vàng nói giúp ta: “Phụ vương, người này chính là người bất lương, cần gì phải giữ lại.”
“Tự nhi, con nói Tống tiên sinh rắp tâm bất lương, vậy con thử nói xem, các con quen biết nhau như thế nào, bất lương ở đâu, để ta được biết thái độ làm người của Tống tiên sinh.”
“Đúng vậy, con thấy hành vi cử chỉ của vị Tống tiên sinh này đều như người biết lễ nghĩa, sẽ không làm ra chuyện bất lương đâu.” Tam đệ Ngô Dạ nói.
“Cái này…” Đại ca xem ta, không biết phải mở lời thế nào.
Biết là vô ích, ta cũng chỉ có thể nói: “Quên đi, đây là khách nhân của phụ vương, nhi thần không dám đuổi, chỉ là, ta cùng vị Tống tiên sinh này bát tự không hợp, không thể phụng bồi, nhi thần xin được cáo lui trước.” Nói xong, ta liền đi về phía tẩm cung của mình.
“Nhi thần đi xem Nhị đệ.” Đại ca cũng vội bước theo.
“Nhị đệ, đại ca vô năng, không thể đuổi hắn đi được.” Đại ca buồn rầu xin lỗi ta.
“Hắn muốn thế nào thì tùy hắn, đại ca, huynh cần phải chú ý đến hắnmột chút, đệ sợ hắn có ý đồ khác.” Tuy rằng đoán không ra hắn muốn làm gì, nhưng hắn là người làm việc gì cũng có mục đích.
Khi nào thì bắt đầu, sự tín nhiệm của ta với Tống Khiêm đã không còn chút giá trị nào cả?
“Được, đại ca sẽ chú ý, đệ cũng đừng đau buồn, người như vậy, không đáng đâu.” Đại ca vỗ nhẹ lên vai ta an ủi.
Ta nở nụ cười thật tươi: “Đệ không khó chịu, chỉ là không muốn cùng hắn có bất kỳ liên quan nào nữa, hy vọng hắn nhanh rời đi.”
Cứ như vậy, Tống Khiêm đã ở lại hoàng cung, phụ hoàng tôn hắn làm Tống tiên sinh, mà ta, khi hắn xuất hiện, ta luôn tận lực tránh né.
Ta cười nói: “Không phải đâu, là do mọi người lâu không nhìn thấy con nên cảm thấy vậy thôi.”
“Nói bậy, đại ca con không thấy con gầy chắc?” Mẫu hậu nóng giận chất vấn đại ca: “Sao con không chăm sóc tốt cho đệ đệ?”
Đại ca cũng không phản bác, chỉ cúi đầu nhận sai: “Vâng, là con không phải.”
“Quên đi, trở về bình an là tốt rồi, các con lần này xuất hành không gặp chuyện gì ngoài ý muốn chứ?” Phụ vương hỏi.
Không đợi đại ca đại tẩu tiếp chuyện, ta giành trả lời trước: “Không có việc gì, không có chuyện gì phát sinh cả.”
Phụ vương hoài nghi xem ta, mặt hướng về phía đại ca. Đại ca trầm tĩnh trả lời: “Cũng không phát sinh đại sự gì, chỉ là Đóa nhi cùng phụ hoàng cách xa lâu ngày gặp lại, cho nên ở thêm vài ngày, chậm trễ chút thời gian.”
“À, thì ra là thế.” Đối với lời đại ca nói, phụ vương luôn rất tin tưởng.
Phụ vương mẫu hậu nói chuyện phiếm cùng chúng ta một lát, cả các đệ đệ muội muội cũng quấn quít một hồi chúng ta mới có thể trở về nghỉ ngơi.
Chỗ của ta cách hành cung của đại ca cũng không xa, tiện đường đi chung. Ta lên tiếng cám ơn đại ca, nghe vậy, đại ca chỉ cười nói: “Huynh đã đáp ứng việc của đệ, đương nhiên sẽ làm chu đáo, chỉ có điều, lần sau không được viện cớ nữa, người thương tổn đệ phải bị trừng phạt.”
Đại tẩu cũng lên tiếng phụ họa theo.
Ta mỉm cười: “Chuyện như vậy sau này sẽ không phát sinh nữa đâu.” Ta cũng sẽ không yêu một người như người kia nữa, như vậy sẽ không tiếp tục bị thương tổn.
Trở về mấy ngày nay, mẫu hậu mỗi ngày đều phân phó hạ nhân chưng đủ các thứ bổ dưỡng mang đến cho ta, bảo là muốn đem mấy lượng thịt mất đi kéo trở về khiến ta dở khóc dở cười.
Ngày lại khôi phục như trước, yên lặng như nước mặt hồ, không chút gợn sóng.
Ta rõ ràng mới hơn… 20 tuổi mà thôi, vì cái gì, ta lại cảm thấy như ta đã già, đối với sự tình gì cũng không có tình cảm mãnh liệt, ngày qua ngày, không có lý tưởng, không mục đích.
Hai muội muội song sinh thường đem chuyện này giễu cợt ta: “Nhị ca, huynh cần một tình yêu rồi đó.”
Ta phụt cười một cái, tình yêu, đã cách ta rất xa rồi.
Phụ vương mỗi tháng sẽ theo thông lệ, cải trang xuất môn thị sát dân tình, chính là vi phục xuất tuần mà người ta thường hay nói đó. Nhưng phụ vương cũng không đi xa, mà là ngay tại kinh thành.
Thi thoảng, phụ vương cũng sẽ mang theo một vài huynh đệ chúng ta theo ra ngoài, thế nhưng lúc này, lại chỉ có một mình phụ vương.
Ngày đó, vào sáng sớm, đại nội tổng quản theo phụ vương ra ngoài lại trở lại, nói chúng ta chuẩn bị một chút, một lát phụ vương sẽ mang theo khách nhân cùng về.
Chúng ta hỏi hắn đó là ai, thì tổng quản tiết lộ rằng, là người phụ vương mới quen tại một quán trà trong kinh thành, lúc ấy vị cao nhân này đang khẩu chiến cùng quần hùng về tình trạng Chu Thần quốc hiện nay, kết quả là đại thắng, khiến mọi người á khẩu không trả lời được. Vì thế phụ vương liền tiến lên kết giao, theo hắn nói chuyện thì cảm thấy hắn là một kẻ tài trí hơn người, liền muốn thu lưu hắn.
Phụ vương cũng tỏ rõ thân phận với hắn, nào ngờ hắn cư nhiên không hề giật mình, thần sắc như thường, nói mình du đãng tứ phương, vô ý lại bị cuốn vào phân tranh của triều đình. Sau đó, vì sự mời gọi nhiệt tình của phụ vương, hắn mới đồng ý đến hoàng cung vài ngày.
Ý tứ của phụ vương chính là thừa dịp mấy ngày này lưu lại hắn.
Có một số việc, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu hắn thật lòng không muốn làm quan, tại sao lại cùng với đám người kia tụ tập lại ba hoa khoác lác? Còn đối với các quốc gia hiện nay rõ như lòng bàn tay? Này thế đạo cao nhân nhiều như vậy sao? Vừa ra khỏi ngõ đã gặp, còn gặp được người thấy biến không sợ hãi, trời sinh tính đạm bạc hay chỉ là một loại sách lược, cố nâng bản thân mình, mưu cầu phát triển danh lợi, không phải sao?
Việc của triều đình ta không xen vào, nhưng nếu hắn thực sự có tài, vậy thu vào cũng tốt.
Mẫu hậu thu xếp một bàn tiệc sơn hào hải vị để chiêu đãi khách nhân, còn đại ca mang ta theo tới cửa cung để nghênh đón, ta không thể không thán a, này thật là vinh dự quá trời.
Chờ chúng ta tới cửa cung, phụ vương cũng dẫn theo một người đi tới, người nọ bộ dáng khiêm tốn, luôn có chừng mực bước theo sau phụ vương một khoảng cách. Chỉ là, càng đi tới gần, ta như thế nào cảm thấy càng ngày càng quen thuộc, không lẽ ta sinh ra ảo giác?
Người nọ mặc một bộ thanh sam, không phải y phục Chu Thần quốc, là nhân sĩ Đại Nghĩa quốc, không thấy rõ diện mạo, nhưng thân hình cùng người kia rất giống.
Lắc đầu, bỏ đi ý nghĩ kỳ quái, ta không phải là chán quá hóa rồ đó chứ.
Chờ bọn họ tới gần, nhìn vẻ mặt của đại ca, ta nhưng thật ra lại tin tưởng, đây không phải là ảo giác, Tống Khiêm quả thật đến Chu Thần quốc, mà còn quang minh chính đại đi vào hoàng cung, hắn muốn xem ta cùng người nhà nói như thế nào đây mà.
Đại ca phẫn nộ chỉ vào hắn: “Ngươi đến đây làm gì? Nơi này là Chu Thần quốc, không tới phiên ngươi dương oai.”
Tống Khiêm mỉm cười không đáp.
Phụ vương hỏi đại ca: “Con biết Tống tiên sinh?”
Đại ca nghẹn lời, cũng không thể nói người này đã từng xâm phạm ta.
Tống Khiêm đáp: “Tại hạ cùng đại vương tử từng gặp qua một lần, nhị vương tử là cố nhân của tại hạ, chỉ có điều, hai vị vương tử với tại hạ có chút hiểu lầm.” Vừa nói hắn vừa nhìn về phía ta.
Ta đành phải lên tiếng: “Tống công tử quá lời, sự tình trước kia, bổn vương tử đã sớm quên hết, Tống công tử cũng không cần nhớ rõ.” Ta thật chán ghét một Tống Khiêm giả dối thế này.
“Nếu đã quên, thì bắt đầu lại một lần nữa chẳng phải tốt hơn sao.” Hắn đột nhiên hành lễ với phụ vương: “Khẩn cầu vương thượng cho phép Tống mỗ theo đuổi hoàng tử của quý quốc.”
“Ta không cho phép.” Phụ vương chưa mở lời, đại ca đã lên tiếng trước.
Phụ vương nhìn ta, hỏi: “Chuyện này ta cũng không thể làm chủ, phải xem ý kiến của Bối nhi thế nào đã.”
Ta nói: “Nếu mục đích của Tống công tử đến đây là như vậy, thì mời ngươi trở về, ta và ngươi không có khả năng.”
Phụ vương buông tay, bất đắc dĩ nhìn Tống Khiêm.
“Vậy Tống mỗ đành phải đi thôi.” Nói xong liền tiến lên như muốn đi.
“Tống tiên sinh xin dừng bước.” Phụ vương gọi hắn lại, “Ngươi là khách nhân ta mời đến, những người còn lại không có quyền đuổi ngươi đi.” Xong, phụ vương quay đầu nói với ta: “Bối nhi, sao con lại cư xử vô lý với khách nhân như thế.”
Đại ca vội vàng nói giúp ta: “Phụ vương, người này chính là người bất lương, cần gì phải giữ lại.”
“Tự nhi, con nói Tống tiên sinh rắp tâm bất lương, vậy con thử nói xem, các con quen biết nhau như thế nào, bất lương ở đâu, để ta được biết thái độ làm người của Tống tiên sinh.”
“Đúng vậy, con thấy hành vi cử chỉ của vị Tống tiên sinh này đều như người biết lễ nghĩa, sẽ không làm ra chuyện bất lương đâu.” Tam đệ Ngô Dạ nói.
“Cái này…” Đại ca xem ta, không biết phải mở lời thế nào.
Biết là vô ích, ta cũng chỉ có thể nói: “Quên đi, đây là khách nhân của phụ vương, nhi thần không dám đuổi, chỉ là, ta cùng vị Tống tiên sinh này bát tự không hợp, không thể phụng bồi, nhi thần xin được cáo lui trước.” Nói xong, ta liền đi về phía tẩm cung của mình.
“Nhi thần đi xem Nhị đệ.” Đại ca cũng vội bước theo.
“Nhị đệ, đại ca vô năng, không thể đuổi hắn đi được.” Đại ca buồn rầu xin lỗi ta.
“Hắn muốn thế nào thì tùy hắn, đại ca, huynh cần phải chú ý đến hắnmột chút, đệ sợ hắn có ý đồ khác.” Tuy rằng đoán không ra hắn muốn làm gì, nhưng hắn là người làm việc gì cũng có mục đích.
Khi nào thì bắt đầu, sự tín nhiệm của ta với Tống Khiêm đã không còn chút giá trị nào cả?
“Được, đại ca sẽ chú ý, đệ cũng đừng đau buồn, người như vậy, không đáng đâu.” Đại ca vỗ nhẹ lên vai ta an ủi.
Ta nở nụ cười thật tươi: “Đệ không khó chịu, chỉ là không muốn cùng hắn có bất kỳ liên quan nào nữa, hy vọng hắn nhanh rời đi.”
Cứ như vậy, Tống Khiêm đã ở lại hoàng cung, phụ hoàng tôn hắn làm Tống tiên sinh, mà ta, khi hắn xuất hiện, ta luôn tận lực tránh né.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất