Tiến Có Thể Công, Lui Có Thể Thụ
Chương 2
Học trưởng đem người đưa đến quán cà phê, trước tiên tự gọi cho mình một ly Americano, sau đó hỏi tiểu thiếu gia: "Muốn uống sữa hay là nước trái cây?"
Ở trước mặt tình địch cũng không thể thua khí thế, tiểu thiếu gia ném thẻ của mình đến quầy bar: "Tôi cũng uống cà phê."
Học trưởng liếc cậu một cái, nhìn tiểu thiếu gia đang nghiêm trang mà giả bộ lão luyện, sau đó cầm điện thoại quét mã QR Alipay cho nhân viên bán hàng, nói: "Cho hai ly Americano."
Trả tiền còn có thể bị đoạt trước, tiểu thiếu gia cảm thấy mình lại thua một ván, càng tức giận.
Cậu bưng cà phê uống một ngụm, nháy mắt đau khổ đến nhếch miệng.
Tiểu thiếu gia cảm thấy học trưởng chính là cố ý giở trò xấu, cúi đầu nhìn sách giáo khoa, dùng dư quang gắt gao nhìn chằm chằm học trưởng, muốn nhìn dáng vẻ đau khổ của đối phương sau khi uống cà phê.
Nhưng mà đối phương hiển nhiên là rất quen vị của Americano.
Học trưởng bưng ly cà phê nhấp một ngụm, động tác tự nhiên nhàn hạ, giơ tay nhấc chân đều là phong độ.
Tiểu thiếu gia nhìn thấy đôi tay thon dài, ngón tay khớp xương rõ ràng bưng ly cà phê đưa đến bên môi, đôi môi hồng nhuận kia nhấp nhẹ lên cạnh ly trắng tinh sạch sẽ, có điểm sững sờ.
Quá đẹp trai, cậu nghĩ, ngàn vạn lần không thể để Kiều Lạc thấy, bằng không sợ là mình sẽ thất tình.
Học trưởng nhìn động tác mờ ám của tiểu thiếu gia nghẹn cười, chờ đối phương ngắm mình đến sửng sốt mới vừa lòng.
Hắn đứng dậy rời khỏi bàn, lấy đường vuông cùng sữa, đặt trước mặt tiểu thiếu gia, sau đó mở sách giáo khoa ra: "Tốt lắm, học thôi."
Tiểu thiếu gia tức giận lấy vở ghi của mình ra, cao lãnh mà liếc học trưởng một cái, nói với phục vụ: "Lấy cho tôi một ly nước chanh, cám ơn."
Học trưởng nở nụ cười, một bên dùng bút máy viết tiêu đề trên bản nháp, một bên không chút để ý mà khích lệ: "Bạn nhỏ còn rất lễ phép."
Hắn lại gọi mình là bạn nhỏ!
Tiểu thiếu gia lại muốn tạc mao.
Sau đó trong miệng bị đút một khối thạch trái cây.
Vị quýt. Ngọt mà không ngấy. Đẩy lùi vị đắng của cà phê lưu lại trong miệng.
Học trưởng xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nói: "Mở sách giáo khoa trang thứ sáu mười, giảng một lần còn không biết liền trừ điểm rèn luyện của cậu."
Tiểu thiếu gia ngậm kẹo, một bên quai hàm hơi hơi phình lên, một cái tát đập lên móng vuốt của học trưởng đang động tay động chân, đặc biệt dữ mà nói: "Anh ít khinh thường người!"
Tiểu thiếu gia rất thông minh.
Học trưởng viết chữ thảo phóng khoáng tao nhã, tiểu thiếu gia viết chữ khải thanh thoát, quá trình giải đề thế nhưng nhanh đến kinh ngạc, về cơ bản chỉ cần nói mấy câu trọng điểm cậu liền hiểu rõ.
Tiểu thiếu gia vừa rồi còn tức giận, lúc học tập lại phá lệ nghiêm túc, mấy lọn tóc nhỏ rơi xuống một chút, nhìn nhu thuận hơn nhiều.
Học trưởng không nhịn được đưa tay xoa nhẹ tóc cậu một phen.
Tiểu thiếu gia lại bùng nổ rồi.
Tiểu thiếu gia trừng mắt liếc hắn một cái, nặng nề cắn từng chữ: "Cám ơn lão sư! Tôi học xong rồi! Tạm biệt!"
Cậu thu dọn cặp sách, mới vừa thu dọn xong đã bị người đối diện đoạt lại: "Bạn nhỏ sao lại trẻ con thế này, mời cậu ăn kẹo, kèm cậu học bổ túc, cậu không mời tôi ăn cơm sao?"
Tiểu thiếu gia cười meo meo, lộ ra một ngụm răng trắng, nói: "Đây là việc lão sư ngài phải làm."
Bị người này chọc tức một ngày, rốt cục hòa nhau một ván, tiểu thiếu gia chờ xem đối phương tức giận.
Người này rất trẻ con, học trưởng trong lòng buồn cười, đùa cậu nói: "Hửm, tiểu vô lương tâm, giảng bài một buổi trưa, họng tôi cũng khô rồi."
Tiểu thiếu gia chọc giận không thành, đã bị lương tâm của bản thân khiển trách trước.
Cậu túm quai cặp rối rắm mà suy nghĩ một lát, cảm thấy mình phải làm một người khoan dung hào phóng. Cho dù đối phương là tình địch.
Tiểu thiếu gia vì thế không được tự nhiên mà nói: "Quên đi, mời anh ăn cơm Tây."
Nghĩ nghĩ lại cường điệu: "Như vậy tôi sẽ không nợ anh cái gì."
Đây là muốn cùng hắn "Từ nay về sau giới hạn rõ ràng không thiếu nợ nhau"?
Nghĩ cũng đừng hòng.
Học trưởng rất thong dong mà báo tên nhà hàng.
Tiểu thiếu gia: "......"
Đây là nhà hàng của nhà cậu.
Học trưởng đương nhiên là cố ý, nhìn thấy tiểu thiếu gia vẻ mặt không còn gì để nói, đùa cậu: "Nhà hàng này không được sao? Không thành ý a...... Vậy quên đi, tôi vẫn là đưa cậu quay về trường học đi."
Tiểu thiếu gia: "Tôi chưa nói không được."
Học trưởng thay cậu xách cặp sách, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nói: "Vậy cám ơn bạn nhỏ."
Tiểu thiếu gia lần thứ hai đập một cái lên tay hắn, trừng ánh mắt cảnh cáo đối phương: "Không cho anh lại chọc mặt tôi, bằng không tự gánh lấy hậu quả."
Giống mèo con tức giận lại còn tự cho mình là "Tiểu lão hổ".
Học trưởng bị cậu manh đến tâm can run rẩy, nghẹn cười nói: "Đi, không chọc nữa."
Lần sau thử trực tiếp hôn xem sao.
Tiểu thiếu gia thật sự được che chở quá tốt, không biết lòng người hiểm ác.
Học trưởng cùng cậu ở bàn hai người của nhà hàng dùng cơm chiều, ngày hôm sau cả Phương gia đều bị kinh động —— tiểu thiếu gia nhà bọn họ tìm được bạn trai!
Tiểu thiếu gia: "????"
Đúng vậy, là tình địch của con!!!
Ở trước mặt tình địch cũng không thể thua khí thế, tiểu thiếu gia ném thẻ của mình đến quầy bar: "Tôi cũng uống cà phê."
Học trưởng liếc cậu một cái, nhìn tiểu thiếu gia đang nghiêm trang mà giả bộ lão luyện, sau đó cầm điện thoại quét mã QR Alipay cho nhân viên bán hàng, nói: "Cho hai ly Americano."
Trả tiền còn có thể bị đoạt trước, tiểu thiếu gia cảm thấy mình lại thua một ván, càng tức giận.
Cậu bưng cà phê uống một ngụm, nháy mắt đau khổ đến nhếch miệng.
Tiểu thiếu gia cảm thấy học trưởng chính là cố ý giở trò xấu, cúi đầu nhìn sách giáo khoa, dùng dư quang gắt gao nhìn chằm chằm học trưởng, muốn nhìn dáng vẻ đau khổ của đối phương sau khi uống cà phê.
Nhưng mà đối phương hiển nhiên là rất quen vị của Americano.
Học trưởng bưng ly cà phê nhấp một ngụm, động tác tự nhiên nhàn hạ, giơ tay nhấc chân đều là phong độ.
Tiểu thiếu gia nhìn thấy đôi tay thon dài, ngón tay khớp xương rõ ràng bưng ly cà phê đưa đến bên môi, đôi môi hồng nhuận kia nhấp nhẹ lên cạnh ly trắng tinh sạch sẽ, có điểm sững sờ.
Quá đẹp trai, cậu nghĩ, ngàn vạn lần không thể để Kiều Lạc thấy, bằng không sợ là mình sẽ thất tình.
Học trưởng nhìn động tác mờ ám của tiểu thiếu gia nghẹn cười, chờ đối phương ngắm mình đến sửng sốt mới vừa lòng.
Hắn đứng dậy rời khỏi bàn, lấy đường vuông cùng sữa, đặt trước mặt tiểu thiếu gia, sau đó mở sách giáo khoa ra: "Tốt lắm, học thôi."
Tiểu thiếu gia tức giận lấy vở ghi của mình ra, cao lãnh mà liếc học trưởng một cái, nói với phục vụ: "Lấy cho tôi một ly nước chanh, cám ơn."
Học trưởng nở nụ cười, một bên dùng bút máy viết tiêu đề trên bản nháp, một bên không chút để ý mà khích lệ: "Bạn nhỏ còn rất lễ phép."
Hắn lại gọi mình là bạn nhỏ!
Tiểu thiếu gia lại muốn tạc mao.
Sau đó trong miệng bị đút một khối thạch trái cây.
Vị quýt. Ngọt mà không ngấy. Đẩy lùi vị đắng của cà phê lưu lại trong miệng.
Học trưởng xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nói: "Mở sách giáo khoa trang thứ sáu mười, giảng một lần còn không biết liền trừ điểm rèn luyện của cậu."
Tiểu thiếu gia ngậm kẹo, một bên quai hàm hơi hơi phình lên, một cái tát đập lên móng vuốt của học trưởng đang động tay động chân, đặc biệt dữ mà nói: "Anh ít khinh thường người!"
Tiểu thiếu gia rất thông minh.
Học trưởng viết chữ thảo phóng khoáng tao nhã, tiểu thiếu gia viết chữ khải thanh thoát, quá trình giải đề thế nhưng nhanh đến kinh ngạc, về cơ bản chỉ cần nói mấy câu trọng điểm cậu liền hiểu rõ.
Tiểu thiếu gia vừa rồi còn tức giận, lúc học tập lại phá lệ nghiêm túc, mấy lọn tóc nhỏ rơi xuống một chút, nhìn nhu thuận hơn nhiều.
Học trưởng không nhịn được đưa tay xoa nhẹ tóc cậu một phen.
Tiểu thiếu gia lại bùng nổ rồi.
Tiểu thiếu gia trừng mắt liếc hắn một cái, nặng nề cắn từng chữ: "Cám ơn lão sư! Tôi học xong rồi! Tạm biệt!"
Cậu thu dọn cặp sách, mới vừa thu dọn xong đã bị người đối diện đoạt lại: "Bạn nhỏ sao lại trẻ con thế này, mời cậu ăn kẹo, kèm cậu học bổ túc, cậu không mời tôi ăn cơm sao?"
Tiểu thiếu gia cười meo meo, lộ ra một ngụm răng trắng, nói: "Đây là việc lão sư ngài phải làm."
Bị người này chọc tức một ngày, rốt cục hòa nhau một ván, tiểu thiếu gia chờ xem đối phương tức giận.
Người này rất trẻ con, học trưởng trong lòng buồn cười, đùa cậu nói: "Hửm, tiểu vô lương tâm, giảng bài một buổi trưa, họng tôi cũng khô rồi."
Tiểu thiếu gia chọc giận không thành, đã bị lương tâm của bản thân khiển trách trước.
Cậu túm quai cặp rối rắm mà suy nghĩ một lát, cảm thấy mình phải làm một người khoan dung hào phóng. Cho dù đối phương là tình địch.
Tiểu thiếu gia vì thế không được tự nhiên mà nói: "Quên đi, mời anh ăn cơm Tây."
Nghĩ nghĩ lại cường điệu: "Như vậy tôi sẽ không nợ anh cái gì."
Đây là muốn cùng hắn "Từ nay về sau giới hạn rõ ràng không thiếu nợ nhau"?
Nghĩ cũng đừng hòng.
Học trưởng rất thong dong mà báo tên nhà hàng.
Tiểu thiếu gia: "......"
Đây là nhà hàng của nhà cậu.
Học trưởng đương nhiên là cố ý, nhìn thấy tiểu thiếu gia vẻ mặt không còn gì để nói, đùa cậu: "Nhà hàng này không được sao? Không thành ý a...... Vậy quên đi, tôi vẫn là đưa cậu quay về trường học đi."
Tiểu thiếu gia: "Tôi chưa nói không được."
Học trưởng thay cậu xách cặp sách, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nói: "Vậy cám ơn bạn nhỏ."
Tiểu thiếu gia lần thứ hai đập một cái lên tay hắn, trừng ánh mắt cảnh cáo đối phương: "Không cho anh lại chọc mặt tôi, bằng không tự gánh lấy hậu quả."
Giống mèo con tức giận lại còn tự cho mình là "Tiểu lão hổ".
Học trưởng bị cậu manh đến tâm can run rẩy, nghẹn cười nói: "Đi, không chọc nữa."
Lần sau thử trực tiếp hôn xem sao.
Tiểu thiếu gia thật sự được che chở quá tốt, không biết lòng người hiểm ác.
Học trưởng cùng cậu ở bàn hai người của nhà hàng dùng cơm chiều, ngày hôm sau cả Phương gia đều bị kinh động —— tiểu thiếu gia nhà bọn họ tìm được bạn trai!
Tiểu thiếu gia: "????"
Đúng vậy, là tình địch của con!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất