Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm
Chương 110: Mặt ngoài phu thê
Giọng điệu Đại nương vô cùng tha thiết :“Kể cho đại nương nghe một chút xem nào!”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, chẳng lẽ còn phải nói, hắn phát hiện ra vị hôn thê của mình là nam nhân sao?
Chuyện này, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà, cẩn thận ngẫm lại, lúc ở cùng với Lăng Tiêu, Lăng Phượng Tiêu, cũng có rất nhiều sơ hở.
Đại tiểu thư từng ám chỉ với hắn rất nhiều lần, nhưng hắn đều theo tiềm thức cố tìm lý do che lấp cho Đại tiểu thư.
Lâm Sơ muốn bóp chết mình ngay lúc đó.
Nhưng vô luận trước đây Tiêu Thiều có ám chỉ với hắn hay không, Lâm Sơ đều bị chân tướng này đập cho hai mắt biến thành màu đen.
Lăng Phượng Tiêu là nam nhân!
Hôn thê của hắn nam nhân!
Bọn họ còn vừa mới kết tóc, còn bàn chuyện song tu!
Tại sao lại như vậy?
Đây là sự thật sao?
Vô luận thế nào cũng cảm thấy không thật.
Lâm Sơ tự véo mình trong chăn bông, cảm thấy chân thật đến kinh người.
Lâm Sơ: “……”
Còn nữa.
Tại sao Tiêu Thiều lại cho rằng hắn là nữ tử?
Lúc hắn ở Học Cung đâu có mặc váy, cũng đâu có kẻ mi, rốt cuộc là chỗ nào giống nữ tử hả?
Lâm Sơ không hình dung nổi.
Hai mắt hắn đã biến thành màu đen, chỉ nghe Tiêu Thiều nói với đại nương: “Một chút việc vặt, ta sẽ dỗ nàng.”
Nghe thanh âm, có vẻ đang làm bộ bình tĩnh.
Đại nương vừa lòng nói: “Hiểu được là tốt. Nương tử mà, phải dỗ dành nhiều một chút.”
Tiêu Thiều đáp: “Đa tạ đại nương.”
“Không cần khách khí!” Đại nương sang sảng nói: “Ta vừa mới nấu canh gừng cho tiểu nương tử, đặt trên bàn rồi, con nhớ thổi nguội với thêm đường vào nhé.”
Tiêu Thiều: “Đã rõ.”
Đại nương lại ấn chặt đôi tay họ vào nhau, lúc này mới yên tâm rời đi.
Tiếng cửa phòng mở ra, đại nương đi rồi.
Đại nương đi rồi, e rằng đã đến lúc phải giải quyết mọi chuyện.
Lâm Sơ không biết nên nói cái gì, cũng không biết tâm tình phức tạp của mình lúc này là như thế nào.
Đây là sự thật sao?
Bất quá, ngay sau đó, tâm lý hắn lại trở về trạng thái cân bằng.
Bởi vì hắn nghe thấy Tiêu Thiều nói: “Ta không tin.”
Lâm Sơ: “Ta cũng không tin.”
Tiêu Thiều hỏi: “Vậy ngươi chứng minh đi?”
Người này không tự chứng minh, ngược lại còn muốn hắn chứng minh, Lâm Sơ trả lời: “Ngươi cũng phải chứng minh.”
Tiêu Thiều trầm mặc: “Nhưng ngươi không nhìn được.”
Lâm Sơ gian nan mà tổ chức ngôn ngữ: “…… Ta không tin mắt thấy là thật.”
Đại tiểu thư đâu?
Đại tiểu thư xinh đẹp như vậy đâu?
Là giả ư?
Hắn lật chăn bông ra, mở to mắt, mờ mịt mà nhìn trần nhà —— tuy rằng tạm thời mù lòa, trước mắt một mảnh đen kịt, cái gì cũng không nhìn được.
Sau đó, hắn cảm thấy Tiêu Thiều đang đến gần.
Hắn đã quá mẫn cảm với người này, tuy rằng nội tâm thập phần cự tuyệt, thân thể lại không sinh ra bất cứ phản ứng gì.
Ngón tay hơi lạnh của Tiêu Thiều chạm vào hầu kết hắn, còn bóp bóp một chút.
Tiếp đến, Lâm Sơ cảm thấy Tiêu Thiều đang ấn ấn lên ngực mình.
Hắn giống như một con cá mặn bị phơi khô trên bờ cát, bất động, tiếp nhận quá trình kiểm tra.
—— sờ nữa cũng vô dụng, bằng phẳng giống ngươi mà.
Cuối cùng, Tiêu Thiều cũng dừng tay lại.
Y không dịch xuống nữa, chắc là biết, xuống nữa cũng không có kết quả mong đợi đâu.
Sau đó, Lâm Sơ nghe thấy y nói: “Ngươi có thể sờ ta.”
Lâm Sơ tâm tình phức tạp mà tiến lại xác nhận lần nữa.
Ngực đã chạm rồi, sờ soạng lên phía trên, sờ thấy một cái hầu kết, lại dịch lên trên, muốn sờ thử xương quai hàm, đột nhiên chạm phải một thứ kim loại lạnh lẽo —— là mặt nạ, trong ảo cảnh Tiêu Thiều cũng đeo mặt nạ. Khi đó hắn còn nghĩ, trong ảo cảnh mọi người đều thay đổi diện mạo, người này lại làm điều thừa, đeo thêm mặt nạ, che che giấu giấu, không phải thứ tốt, kém xa Đại tiểu thư quang minh lỗi lạc.
Xác nhận xong, Lâm Sơ thu tay về.
Sau đó, hắn nghe thấy Tiêu Thiều hỏi: “Tại sao Mỹ Nhân Ân có thể kết trái?”
Lâm Sơ hữu khí vô lực đáp: “Bị ngươi đe dọa.”
Bây giờ hắn mới biết Mỹ Nhân Ân lớn lên gian nan như thế nào rồi!
—— ngày ngày sống chung với hai tên nam nhân, còn có thể kết trái được, cũng thật sự làm khó nó.
Nghĩ đến Mỹ Nhân Ân, liền nghĩ đến linh cây không nên để lâu trong túi giới tử, nếu không cây rất dễ chết.
Hắn liền lấy chậu ngọc bích trồng Mỹ Nhân Ân ra.
Tiêu Thiều nhận lấy, đặt nó lên bàn, nhàn nhạt nói: “Sắp chín rồi.”
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng trước khi đi sẽ trả nó cho Tiêu Tuyên, không ngờ mọi việc ập đến, không thể trả lại hắn, đành phải tiếp tục chăm sóc nó vậy.
Bây giờ đến phiên Lâm Sơ đặt câu hỏi: “Ngươi…… tại sao lại cho rằng ta là nữ tử?”
“Nếu ngươi không phải nữ tử, thì làm sao Đào Nguyên Quân có thể gả ngươi cho ta được?” Tiêu Thiều đáp: “Mẫu thân ta cũng bảo như vậy, cho nên từ nhỏ đến lớn ta luôn biết rằng mình có một vị hôn thê.”
Nói xong câu này, y dừng một chút, nói tiếp: “Lúc ta còn nhỏ, bởi vì Phượng Hoàng Huyết quấy nhiễu, cả ngày hôn mê, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ ràng, không nhớ rõ tướng mạo của Đào Nguyên Quân, chỉ nhớ được mang máng, hình như đã từng gặp qua ngươi.”
Lâm Sơ: “?”
Nếu gặp rồi, thì phải biết ta là một thằng con trai chứ.
Nào ngờ, Tiêu Thiều lại nói tiếp: “Lúc nhỏ ngươi mặc váy trắng, còn bảo ta hãy chờ ngươi.”
Lâm Sơ: “Đấy có lẽ không phải ta đâu.”
“Hôn thư của chúng ta đựng trong ống ngọc, chỉ có máu của người chỉ định mới mở ra được.” Tiêu Thiều nói, “Ngươi có thể mở ra ống ngọc, vậy chắc chắn đó không thể là người khác.”
Được rồi.
Chẳng lẽ tiểu ngốc tử lúc nhỏ cũng từng mặc nữ trang sao?
“Sau này, ta hỏi mẫu thân, mẫu thân lại bảo, lúc Đào Nguyên Quân tới Phượng Hoàng Sơn Trang, cũng không mang theo đồ đệ y.” Tiêu Thiều nói: “Chẳng lẽ là ảo giác của ta ư.”
Lâm Sơ: “Đúng vậy.”
“Ngươi thường ngày chẳng có biểu cảm gì, chẳng lẽ không phải do dịch dung gây ra sao?”
Lâm Sơ: “Ta luôn luôn như vậy.”
“Ngươi luôn luôn ngoan ngoãn như vậy, bị ta ôm tới ôm lui, đâu giống một nam hài tử đâu.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Ta…… Thích ứng trong mọi hoàn cảnh.”
Không khí nhất thời vô cùng xấu hổ.
Thật lâu sau, Lâm Sơ sợ Tiêu Thiều bị tức chết, hỏi: “Ngươi…… Không sao chứ?”
Ngay sau đó, hắn nghe thấy thanh âm Tiêu Thiều: “Doanh Doanh của ta đâu?”
Doanh Doanh?
Lâm Sơ đang suy nghĩ Doanh Doanh là cái gì, chợt nghe Tiêu Thiều hỏi: “Còn chưa sinh ra, đã biến mất rồi?”
Hóa ra là đứa con gái, người này rốt cuộc cũng đặt được tên cho con rồi.
Không phải, làm sao sinh con được chứ, không ai trong hai người họ có thể sinh con cả.
Đôi tay Tiêu Thiều ấn lên ngực hắn giật giật, túm lấy quần áo trên người hắn: “Ngươi đưa Doanh Doanh của ta đi đâu rồi?”
Có lẽ tinh thần Tiêu Thiều không còn bình thường nữa rồi.
Đúng vậy, tinh thần Lâm Sơ bây giờ cũng không còn bình thường nữa.
Hắn nói: “Ngươi cũng đưa Doanh Doanh của ta đi đâu rồi.”
Không khí nhất thời phi thường xấu hổ.
Bầu không khí xấu hổ bất ngờ bị canh gà thơm nức của đại nương phá vỡ.
“May quá!” Sau một tiếng bát đập mạnh xuống bàn, là tiếng nói sang sảng của đại nương: “Ta còn tưởng hai con giận nhau cái gì, hóa ra là tiểu nương tử tuổi trẻ, thân thể yếu ớt, sinh non hài tử sao! Tiêu tướng công, mất hài tử, nương tử con cũng quá thương tâm rồi, con lại còn chất vấn nàng, con không xứng với chức phu quân này gì cả!”
Lâm Sơ: “……”
Đại nương nghe được đoạn sau của cuộc đối thoại, sinh ra một số hiểu lầm kỳ quái.
Đại nương nhiệt tình, quả thật là người khó đối phó nhất trên đời.
Tình cảnh này, cho dù biết đại nương hiểu lầm cái gì, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nghe mà thôi.
Quả nhiên, Tiêu Thiều đáp: “Ta nhất thời mất khống chế.”
“Mất khống chế? Hôm nay mất, ngày mai mất, mấy ngày sau làm sao mà sống được đây?” Chỉ nghe thấy giọng nói, Lâm Sơ cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng trừng mắt mắng mỏ của đại nương như thế nào.
Chuyện này, không phải lỗi của một mình Tiêu Thiều, Lâm Sơ cố gắng gánh vác một phần tức giận của đại nương, nói: “Là ta không thể sinh.”
“Trời ạ! Tuổi còn trẻ, làm sao mà không thể sinh được chứ?” Đại nương cảm thán.
Không, tuổi còn trẻ, nhưng thật sự không thể sinh được a.
“Con gái, con cứ yên tâm đi, mỗi ngày đại nương sẽ pha nước đường, hầm canh gà cho con, chỉ mấy ngày nữa thôi, cơ thể lại khỏe lên rồi!” Lúc nói chuyện với hắn, ngữ khí đại nương vô cùng hóa ái: “Không chừng sau khi khỏe lại, lại mang thai một lần nữa thì sao!”
An ủi Lâm Sơ xong, lập tức lại quay đầu phê bình Tiêu Thiều: “Nếu lại đối xử không tốt với nương tử, đại nương chắc chắn sẽ không tha cho con!”
Tiêu Thiều: “Vâng ạ.”
Không biết tại sao, Lâm Sơ cảm thấy rất buồn cười.
Không ngờ, câu tiếp theo của đại nương lại quay sang hắn: “Con gái a, quỳ thủy* của con có đều không?”
Quỳ thủy: kinh nguyệt
Lâm Sơ vì phù hợp với vai diễn của mình, đáp: “Không đều ạ.”
“Vậy có vẻ phiền toái rồi,” đại nương nói: “Nhưng mà thôn chúng ta có mấy trăm phương thuốc cổ truyền lận, đại nương sẽ ngày ngày nấu thuốc cho con, dần dần sẽ tốt lên thôi!”
Lâm Sơ: “……”
Hắn nghe thấy một tiếng cười rất nhẹ.
Chính mình vừa rồi còn cười Tiêu Thiều, bây giờ lại bị y cười lại, đúng là phong thủy luân lưu chuyển a.
Có điều, tuy bây giờ hắn không còn dịch dung nữa, vậy mà vẫn không bị đại nương nhận ra giới tính thật, mặc dù mặc nữ trang cũng phải kẻ mi, xõa tóc, cộng với tuổi còn trẻ, nên cơ thể chưa nảy nở hết, nhưng không thể phủ nhận là khối thân thể này rất thanh tú xinh đẹp.
Thế nên ngày xưa Tiêu Thiều đối mặt với một nam nhân, vẫn có thể mặt không đổi sắc mà ôm ấp hôn hít.
Thật đúng là tạo hóa trêu ngươi mà.
Vất vả lắm mới ứng phó xong đại nương, lại phải uống canh.
Nhưng sự thật tàn khốc là, cho dù Lâm Sơ hiểu rõ hai người bây giờ cần phải bình tĩnh lại, tránh xa cái tên nam nhân lừa gạt tình cảm của mình ra. Nhưng hiện giờ hắn đang mù lòa, đành phải để Tiêu Thiều bón cơm vậy.
Tiêu Thiều bắt đầu bón cơm cho hắn, thái độ tiêu cực hơn rất nhiều so với lúc bón thuốc vừa nãy.
Bón cơm xong, còn phải hầu hạ rửa mặt, thậm chí là ngủ cùng một giường.
Giường rất nhỏ, chăn chỉ có một chiếc, dựa vào cảm giác, Lâm Sơ biết rằng hiện giờ mỗi người đều đang chiếm cứ một bên chăn, ở giữa chỉ cách khoảng trống bằng bàn tay.
Nếu đại nương nhìn thấy, chỉ sợ lại muốn ngang ngược chỉ trích, phê bình bọn họ bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng.
Lâm Sơ không ngủ được, trở mình rất nhiều.
Hắn biết Tiêu Thiều cũng không ngủ được.
Nhưng bất cứ ai vừa mất đi vị hôn thê, lại còn mất đi đứa con gái, chỉ sợ cũng đều phải bi thương đến thức trắng đêm không ngủ.
Thật vất vả mới miễn cưỡng ngủ được, còn mơ một đống thứ kỳ quái linh tinh, lúc tỉnh dậy, hắn vô cùng mệt mỏi.
Tiêu Thiều cũng tỉnh rồi, nghe âm thanh, hình như là đang tưới nước cho Mỹ Nhân Ân.
Tưới xong, nói: “Ta mơ thấy Doanh Doanh.”
Giọng điệu cũng vô cùng mệt mỏi.
Lâm Sơ nghĩ, Doanh Doanh sao, trên thế giới này, có lẽ nó đã từng tồn tại.
Lúc ấy trong mắt Tiêu Thiều hắn là nữ tử, mà trong mắt hắn Đại tiểu thư cũng là nữ tử. Có lẽ lúc đó, đã từng có một bé Doanh Doanh.
Nhưng sau ngày hôm qua, con gái yêu quý của bọn họ đã biến mất khỏi thế giới này mãi mãi rồi.
Đó chính là, Doanh Doanh Schrodinger.
Lâm Sơ cuối cùng cũng nhận ra sự thật tàn khốc, từ lúc hắn đứng trên đỉnh cao ốc, bị thiên lôi bổ xuống nơi quỷ quái này, bóng ma vật lý hiện đại, cứ nhất định phải đeo bám hắn cả đời.
Trên thế giới này, không có Đại tiểu thư, không có Sơ muội, cũng không có Doanh Doanh, chỉ có hai tên nam tử mệnh đầy chông gai mà thôi.
Lâm Sơ thở dài.
Mấy ngày kế tiếp, hắn vẫn phải tĩnh dưỡng tại Chốn đào nguyên này, cùng Tiêu Thiều làm mặt ngoài phu thê, ngày qua ngày ở bên nhau.
Làm thế nào để hòa hợp, đây mới là vấn đề.
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, chẳng lẽ còn phải nói, hắn phát hiện ra vị hôn thê của mình là nam nhân sao?
Chuyện này, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà, cẩn thận ngẫm lại, lúc ở cùng với Lăng Tiêu, Lăng Phượng Tiêu, cũng có rất nhiều sơ hở.
Đại tiểu thư từng ám chỉ với hắn rất nhiều lần, nhưng hắn đều theo tiềm thức cố tìm lý do che lấp cho Đại tiểu thư.
Lâm Sơ muốn bóp chết mình ngay lúc đó.
Nhưng vô luận trước đây Tiêu Thiều có ám chỉ với hắn hay không, Lâm Sơ đều bị chân tướng này đập cho hai mắt biến thành màu đen.
Lăng Phượng Tiêu là nam nhân!
Hôn thê của hắn nam nhân!
Bọn họ còn vừa mới kết tóc, còn bàn chuyện song tu!
Tại sao lại như vậy?
Đây là sự thật sao?
Vô luận thế nào cũng cảm thấy không thật.
Lâm Sơ tự véo mình trong chăn bông, cảm thấy chân thật đến kinh người.
Lâm Sơ: “……”
Còn nữa.
Tại sao Tiêu Thiều lại cho rằng hắn là nữ tử?
Lúc hắn ở Học Cung đâu có mặc váy, cũng đâu có kẻ mi, rốt cuộc là chỗ nào giống nữ tử hả?
Lâm Sơ không hình dung nổi.
Hai mắt hắn đã biến thành màu đen, chỉ nghe Tiêu Thiều nói với đại nương: “Một chút việc vặt, ta sẽ dỗ nàng.”
Nghe thanh âm, có vẻ đang làm bộ bình tĩnh.
Đại nương vừa lòng nói: “Hiểu được là tốt. Nương tử mà, phải dỗ dành nhiều một chút.”
Tiêu Thiều đáp: “Đa tạ đại nương.”
“Không cần khách khí!” Đại nương sang sảng nói: “Ta vừa mới nấu canh gừng cho tiểu nương tử, đặt trên bàn rồi, con nhớ thổi nguội với thêm đường vào nhé.”
Tiêu Thiều: “Đã rõ.”
Đại nương lại ấn chặt đôi tay họ vào nhau, lúc này mới yên tâm rời đi.
Tiếng cửa phòng mở ra, đại nương đi rồi.
Đại nương đi rồi, e rằng đã đến lúc phải giải quyết mọi chuyện.
Lâm Sơ không biết nên nói cái gì, cũng không biết tâm tình phức tạp của mình lúc này là như thế nào.
Đây là sự thật sao?
Bất quá, ngay sau đó, tâm lý hắn lại trở về trạng thái cân bằng.
Bởi vì hắn nghe thấy Tiêu Thiều nói: “Ta không tin.”
Lâm Sơ: “Ta cũng không tin.”
Tiêu Thiều hỏi: “Vậy ngươi chứng minh đi?”
Người này không tự chứng minh, ngược lại còn muốn hắn chứng minh, Lâm Sơ trả lời: “Ngươi cũng phải chứng minh.”
Tiêu Thiều trầm mặc: “Nhưng ngươi không nhìn được.”
Lâm Sơ gian nan mà tổ chức ngôn ngữ: “…… Ta không tin mắt thấy là thật.”
Đại tiểu thư đâu?
Đại tiểu thư xinh đẹp như vậy đâu?
Là giả ư?
Hắn lật chăn bông ra, mở to mắt, mờ mịt mà nhìn trần nhà —— tuy rằng tạm thời mù lòa, trước mắt một mảnh đen kịt, cái gì cũng không nhìn được.
Sau đó, hắn cảm thấy Tiêu Thiều đang đến gần.
Hắn đã quá mẫn cảm với người này, tuy rằng nội tâm thập phần cự tuyệt, thân thể lại không sinh ra bất cứ phản ứng gì.
Ngón tay hơi lạnh của Tiêu Thiều chạm vào hầu kết hắn, còn bóp bóp một chút.
Tiếp đến, Lâm Sơ cảm thấy Tiêu Thiều đang ấn ấn lên ngực mình.
Hắn giống như một con cá mặn bị phơi khô trên bờ cát, bất động, tiếp nhận quá trình kiểm tra.
—— sờ nữa cũng vô dụng, bằng phẳng giống ngươi mà.
Cuối cùng, Tiêu Thiều cũng dừng tay lại.
Y không dịch xuống nữa, chắc là biết, xuống nữa cũng không có kết quả mong đợi đâu.
Sau đó, Lâm Sơ nghe thấy y nói: “Ngươi có thể sờ ta.”
Lâm Sơ tâm tình phức tạp mà tiến lại xác nhận lần nữa.
Ngực đã chạm rồi, sờ soạng lên phía trên, sờ thấy một cái hầu kết, lại dịch lên trên, muốn sờ thử xương quai hàm, đột nhiên chạm phải một thứ kim loại lạnh lẽo —— là mặt nạ, trong ảo cảnh Tiêu Thiều cũng đeo mặt nạ. Khi đó hắn còn nghĩ, trong ảo cảnh mọi người đều thay đổi diện mạo, người này lại làm điều thừa, đeo thêm mặt nạ, che che giấu giấu, không phải thứ tốt, kém xa Đại tiểu thư quang minh lỗi lạc.
Xác nhận xong, Lâm Sơ thu tay về.
Sau đó, hắn nghe thấy Tiêu Thiều hỏi: “Tại sao Mỹ Nhân Ân có thể kết trái?”
Lâm Sơ hữu khí vô lực đáp: “Bị ngươi đe dọa.”
Bây giờ hắn mới biết Mỹ Nhân Ân lớn lên gian nan như thế nào rồi!
—— ngày ngày sống chung với hai tên nam nhân, còn có thể kết trái được, cũng thật sự làm khó nó.
Nghĩ đến Mỹ Nhân Ân, liền nghĩ đến linh cây không nên để lâu trong túi giới tử, nếu không cây rất dễ chết.
Hắn liền lấy chậu ngọc bích trồng Mỹ Nhân Ân ra.
Tiêu Thiều nhận lấy, đặt nó lên bàn, nhàn nhạt nói: “Sắp chín rồi.”
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng trước khi đi sẽ trả nó cho Tiêu Tuyên, không ngờ mọi việc ập đến, không thể trả lại hắn, đành phải tiếp tục chăm sóc nó vậy.
Bây giờ đến phiên Lâm Sơ đặt câu hỏi: “Ngươi…… tại sao lại cho rằng ta là nữ tử?”
“Nếu ngươi không phải nữ tử, thì làm sao Đào Nguyên Quân có thể gả ngươi cho ta được?” Tiêu Thiều đáp: “Mẫu thân ta cũng bảo như vậy, cho nên từ nhỏ đến lớn ta luôn biết rằng mình có một vị hôn thê.”
Nói xong câu này, y dừng một chút, nói tiếp: “Lúc ta còn nhỏ, bởi vì Phượng Hoàng Huyết quấy nhiễu, cả ngày hôn mê, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ ràng, không nhớ rõ tướng mạo của Đào Nguyên Quân, chỉ nhớ được mang máng, hình như đã từng gặp qua ngươi.”
Lâm Sơ: “?”
Nếu gặp rồi, thì phải biết ta là một thằng con trai chứ.
Nào ngờ, Tiêu Thiều lại nói tiếp: “Lúc nhỏ ngươi mặc váy trắng, còn bảo ta hãy chờ ngươi.”
Lâm Sơ: “Đấy có lẽ không phải ta đâu.”
“Hôn thư của chúng ta đựng trong ống ngọc, chỉ có máu của người chỉ định mới mở ra được.” Tiêu Thiều nói, “Ngươi có thể mở ra ống ngọc, vậy chắc chắn đó không thể là người khác.”
Được rồi.
Chẳng lẽ tiểu ngốc tử lúc nhỏ cũng từng mặc nữ trang sao?
“Sau này, ta hỏi mẫu thân, mẫu thân lại bảo, lúc Đào Nguyên Quân tới Phượng Hoàng Sơn Trang, cũng không mang theo đồ đệ y.” Tiêu Thiều nói: “Chẳng lẽ là ảo giác của ta ư.”
Lâm Sơ: “Đúng vậy.”
“Ngươi thường ngày chẳng có biểu cảm gì, chẳng lẽ không phải do dịch dung gây ra sao?”
Lâm Sơ: “Ta luôn luôn như vậy.”
“Ngươi luôn luôn ngoan ngoãn như vậy, bị ta ôm tới ôm lui, đâu giống một nam hài tử đâu.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Ta…… Thích ứng trong mọi hoàn cảnh.”
Không khí nhất thời vô cùng xấu hổ.
Thật lâu sau, Lâm Sơ sợ Tiêu Thiều bị tức chết, hỏi: “Ngươi…… Không sao chứ?”
Ngay sau đó, hắn nghe thấy thanh âm Tiêu Thiều: “Doanh Doanh của ta đâu?”
Doanh Doanh?
Lâm Sơ đang suy nghĩ Doanh Doanh là cái gì, chợt nghe Tiêu Thiều hỏi: “Còn chưa sinh ra, đã biến mất rồi?”
Hóa ra là đứa con gái, người này rốt cuộc cũng đặt được tên cho con rồi.
Không phải, làm sao sinh con được chứ, không ai trong hai người họ có thể sinh con cả.
Đôi tay Tiêu Thiều ấn lên ngực hắn giật giật, túm lấy quần áo trên người hắn: “Ngươi đưa Doanh Doanh của ta đi đâu rồi?”
Có lẽ tinh thần Tiêu Thiều không còn bình thường nữa rồi.
Đúng vậy, tinh thần Lâm Sơ bây giờ cũng không còn bình thường nữa.
Hắn nói: “Ngươi cũng đưa Doanh Doanh của ta đi đâu rồi.”
Không khí nhất thời phi thường xấu hổ.
Bầu không khí xấu hổ bất ngờ bị canh gà thơm nức của đại nương phá vỡ.
“May quá!” Sau một tiếng bát đập mạnh xuống bàn, là tiếng nói sang sảng của đại nương: “Ta còn tưởng hai con giận nhau cái gì, hóa ra là tiểu nương tử tuổi trẻ, thân thể yếu ớt, sinh non hài tử sao! Tiêu tướng công, mất hài tử, nương tử con cũng quá thương tâm rồi, con lại còn chất vấn nàng, con không xứng với chức phu quân này gì cả!”
Lâm Sơ: “……”
Đại nương nghe được đoạn sau của cuộc đối thoại, sinh ra một số hiểu lầm kỳ quái.
Đại nương nhiệt tình, quả thật là người khó đối phó nhất trên đời.
Tình cảnh này, cho dù biết đại nương hiểu lầm cái gì, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nghe mà thôi.
Quả nhiên, Tiêu Thiều đáp: “Ta nhất thời mất khống chế.”
“Mất khống chế? Hôm nay mất, ngày mai mất, mấy ngày sau làm sao mà sống được đây?” Chỉ nghe thấy giọng nói, Lâm Sơ cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng trừng mắt mắng mỏ của đại nương như thế nào.
Chuyện này, không phải lỗi của một mình Tiêu Thiều, Lâm Sơ cố gắng gánh vác một phần tức giận của đại nương, nói: “Là ta không thể sinh.”
“Trời ạ! Tuổi còn trẻ, làm sao mà không thể sinh được chứ?” Đại nương cảm thán.
Không, tuổi còn trẻ, nhưng thật sự không thể sinh được a.
“Con gái, con cứ yên tâm đi, mỗi ngày đại nương sẽ pha nước đường, hầm canh gà cho con, chỉ mấy ngày nữa thôi, cơ thể lại khỏe lên rồi!” Lúc nói chuyện với hắn, ngữ khí đại nương vô cùng hóa ái: “Không chừng sau khi khỏe lại, lại mang thai một lần nữa thì sao!”
An ủi Lâm Sơ xong, lập tức lại quay đầu phê bình Tiêu Thiều: “Nếu lại đối xử không tốt với nương tử, đại nương chắc chắn sẽ không tha cho con!”
Tiêu Thiều: “Vâng ạ.”
Không biết tại sao, Lâm Sơ cảm thấy rất buồn cười.
Không ngờ, câu tiếp theo của đại nương lại quay sang hắn: “Con gái a, quỳ thủy* của con có đều không?”
Quỳ thủy: kinh nguyệt
Lâm Sơ vì phù hợp với vai diễn của mình, đáp: “Không đều ạ.”
“Vậy có vẻ phiền toái rồi,” đại nương nói: “Nhưng mà thôn chúng ta có mấy trăm phương thuốc cổ truyền lận, đại nương sẽ ngày ngày nấu thuốc cho con, dần dần sẽ tốt lên thôi!”
Lâm Sơ: “……”
Hắn nghe thấy một tiếng cười rất nhẹ.
Chính mình vừa rồi còn cười Tiêu Thiều, bây giờ lại bị y cười lại, đúng là phong thủy luân lưu chuyển a.
Có điều, tuy bây giờ hắn không còn dịch dung nữa, vậy mà vẫn không bị đại nương nhận ra giới tính thật, mặc dù mặc nữ trang cũng phải kẻ mi, xõa tóc, cộng với tuổi còn trẻ, nên cơ thể chưa nảy nở hết, nhưng không thể phủ nhận là khối thân thể này rất thanh tú xinh đẹp.
Thế nên ngày xưa Tiêu Thiều đối mặt với một nam nhân, vẫn có thể mặt không đổi sắc mà ôm ấp hôn hít.
Thật đúng là tạo hóa trêu ngươi mà.
Vất vả lắm mới ứng phó xong đại nương, lại phải uống canh.
Nhưng sự thật tàn khốc là, cho dù Lâm Sơ hiểu rõ hai người bây giờ cần phải bình tĩnh lại, tránh xa cái tên nam nhân lừa gạt tình cảm của mình ra. Nhưng hiện giờ hắn đang mù lòa, đành phải để Tiêu Thiều bón cơm vậy.
Tiêu Thiều bắt đầu bón cơm cho hắn, thái độ tiêu cực hơn rất nhiều so với lúc bón thuốc vừa nãy.
Bón cơm xong, còn phải hầu hạ rửa mặt, thậm chí là ngủ cùng một giường.
Giường rất nhỏ, chăn chỉ có một chiếc, dựa vào cảm giác, Lâm Sơ biết rằng hiện giờ mỗi người đều đang chiếm cứ một bên chăn, ở giữa chỉ cách khoảng trống bằng bàn tay.
Nếu đại nương nhìn thấy, chỉ sợ lại muốn ngang ngược chỉ trích, phê bình bọn họ bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng.
Lâm Sơ không ngủ được, trở mình rất nhiều.
Hắn biết Tiêu Thiều cũng không ngủ được.
Nhưng bất cứ ai vừa mất đi vị hôn thê, lại còn mất đi đứa con gái, chỉ sợ cũng đều phải bi thương đến thức trắng đêm không ngủ.
Thật vất vả mới miễn cưỡng ngủ được, còn mơ một đống thứ kỳ quái linh tinh, lúc tỉnh dậy, hắn vô cùng mệt mỏi.
Tiêu Thiều cũng tỉnh rồi, nghe âm thanh, hình như là đang tưới nước cho Mỹ Nhân Ân.
Tưới xong, nói: “Ta mơ thấy Doanh Doanh.”
Giọng điệu cũng vô cùng mệt mỏi.
Lâm Sơ nghĩ, Doanh Doanh sao, trên thế giới này, có lẽ nó đã từng tồn tại.
Lúc ấy trong mắt Tiêu Thiều hắn là nữ tử, mà trong mắt hắn Đại tiểu thư cũng là nữ tử. Có lẽ lúc đó, đã từng có một bé Doanh Doanh.
Nhưng sau ngày hôm qua, con gái yêu quý của bọn họ đã biến mất khỏi thế giới này mãi mãi rồi.
Đó chính là, Doanh Doanh Schrodinger.
Lâm Sơ cuối cùng cũng nhận ra sự thật tàn khốc, từ lúc hắn đứng trên đỉnh cao ốc, bị thiên lôi bổ xuống nơi quỷ quái này, bóng ma vật lý hiện đại, cứ nhất định phải đeo bám hắn cả đời.
Trên thế giới này, không có Đại tiểu thư, không có Sơ muội, cũng không có Doanh Doanh, chỉ có hai tên nam tử mệnh đầy chông gai mà thôi.
Lâm Sơ thở dài.
Mấy ngày kế tiếp, hắn vẫn phải tĩnh dưỡng tại Chốn đào nguyên này, cùng Tiêu Thiều làm mặt ngoài phu thê, ngày qua ngày ở bên nhau.
Làm thế nào để hòa hợp, đây mới là vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất