Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm
Chương 116: Tiêu Vô Khuyết
Trái Cây bị sốc trước sự lạnh lùng của Tiêu Thiều. Khóc nức nở vài tiếng: “Người nỡ lòng đối xử với con gái mình như vậy sao?”
Tiêu Thiều: “Cắt, chính là con gái ta.”
Lâm Sơ rùng mình.
Tiêu Thiều, thật là một người tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với chính mình, cũng tàn nhẫn với người khác.
Đa tạ lúc y biết được hắn là nam tử, không nói: “Cắt, chính là vị hôn thê của ta.”
Nhưng Trái Cây, không phải là một trái cây tầm thường.
Nó là một trái cây đã bị dọa sợ mất mật.
Trái Cây nói: “Ta là linh thể, không cắt được.”
Tiêu Thiều nói: “Thế không được hét toáng lên nữa.”
Trái Cây: “……”
Nó ủy ủy khuất khuất mà rầm rì một tiếng.
Lâm Sơ nhìn bóng trắng mơ hồ bên kia, hỏi: “Ngươi thật sự là Chiết Trúc sao?”
Hắn biết Chiết Trúc là thanh kiếm như thế nào.
Lạnh lẽo, trong veo, cầm trên tay, trọng lượng rất nhẹ, nhưng hàn ý rất nặng.
Làm thế nào mà biến thành Trái Cây chỉ biết kêu gào như thế này?
Trái Cây đáp: “Ta không phải Chiết Trúc.”
Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Trái Cây nói tiếp: “Nhưng ta tạm thời sống trong Chiết Trúc.”
Lâm Sơ: “?”
Lúc nói chuyện với hắn, Trái Cây thực ra ngoan ngoãn hơn một chút.
Thì ra nó không điểm hóa Chiết Trúc được.
Tác dụng của Mỹ Nhân Ân chính là dựa vào tạo hóa, trao linh hồn và linh thể cho những binh khí vốn dĩ không có sinh mệnh.
Nhưng với Chiết Trúc, nó không làm được.
Nghe giọng nói thì Trái Cây chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi, lời nói có hơi hỗn loạn.
Tóm lại ý tứ của nó là, Chiết Trúc ít nhất cũng phải tồn tại hơn ngàn năm, sức mạnh quá mức cường đại, trong khoảng thời gian ngắn không thể dưỡng ra hồn phách được. Nó chỉ có thể điểm hóa một chút, thành hay không thành, còn phải xem cơ duyên sau này.
Sau khi điểm hóa xong, nó hấp thu linh lực trong Chiết Trúc, tạo thành khối linh thể như hiện tại.
Nhưng Chiết Trúc vẫn chưa sinh ra hồn phách, linh thể này chỉ là một cái vỏ trống rỗng.
Linh thể muốn tìm hồn phách, giống như rễ cây muốn tìm nguồn nước vậy.
Lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Bởi vì Trái Cây là do hai nam nhân nuôi nấng, lớn lên bằng hơi thở của bọn họ, oán niệm thập phần to lớn, đã không phải một Trái Cây bình thường nữa.
Nó là một Trái Cây có ý thức.
—— sau đó, nó bị cái linh thể kia hút vào, vừa mở mắt, đã có thể xác.
Và là thể xác của một bé trai.
Trái cây sụp đổ.
Tuy vậy, hết thảy đều đã đúc thành, Trái Cây cũng không đơn thuần là trái cây nữa.
Nó là một bé trai.
Một bé trai.
Trái Cây kể tới đây, gần như sắp tắc thở.
“Ừ hử.” Tiêu Thiều nói: “Cho nên ngươi muốn tên Lăng Thiếu hay Lâm Thiếu? Tiêu Thiếu cũng có thể.”
Trái Cây nói: “Chẳng lẽ cứ phải có chữ Thiếu sao.”
Tiêu Thiều: “Ngươi muốn ngắn hơn.”
Trái cây khụt khịt một tiếng: “Cho dù ta không thể tên Doanh Doanh, chẳng lẽ ta không thể tên Vô Khuyết sao.”
Tiêu Thiều: “Có thể.”
Trái Cây nói: “Họ của ngươi là hoàng thất, có khí vận của nhân hoàng, ta muốn họ Tiêu.”
Tiêu Thiều: “Nếu ngươi gọi ta là cha, tự nhiên cũng có thể lấy họ Tiêu.”
Trái cây khuất nhục mà gọi một tiếng “Cha”.
Tiêu Thiều: “Ngoan lắm.”
Trái cây khuất nhục mà xoay người, đi sang chỗ khác.
Lâm Sơ nghĩ, tuy rằng Tiêu Thiều mất đi con gái, nhưng lại có thêm con trai, cũng coi như cân bằng hơn một ít.
Chợt nghe Trái Cây nói tiếp: “Con phải gọi Lâm Sơ là gì?”
Tiêu Thiều: “Con cũng có thể gọi là cha.”
Trái cây: “Người không phải chỉ có một cha thôi sao?”
Tiêu Thiều: “Con là người ư?”
Trái Cây gọi: “Cha.”
Lâm Sơ chưa chuẩn bị gì cũng đột nhiên biến thành cha, cảm thấy mình vẫn còn nhỏ tuổi, không nên thế này.
Nhưng Trái Cây trưởng thành được là do hắn cùng Tiêu Thiều thúc đẩy, Trái Cây quả thực cũng có thể xem như con trai của hai người họ.
Lâm Sơ: “……”
Hắn đang tiêu hóa một tiếng “Cha” này, chợt nghe Tiêu Thiều nói: “Con có hút hơi thở Tiêu Tuyên không?”
Lâm Sơ thầm nghĩ không tốt, lúc trước là hắn, Đại tiểu thư, Mỹ Nhân Ân và Tiêu Tuyên sống chung trong một chiếc xe ngựa, nhỡ Trái Cây là con của ba người thì sao?
Này có hơi hỗn loạn.
Trái cây tức giận nói: “Hắn có đẹp đâu. Chẳng lẽ con lớn lên giống hắn sao?”
Lâm Sơ lại nghĩ, nói như vậy, nếu Trái Cây hút hơi thở của ai, thì lớn lên sẽ giống người đó.
—— hắn bắt đầu tò mò ngoại hình của hắn và Lăng Phượng Tiêu kết hợp rốt cuộc trông như thế nào.
Dứt lời, Trái Cây đi tự kỷ một bên.
Lâm Sơ với Tiêu Thiều lại ngâm mình một lúc, cảm thấy đã ngâm đủ rồi, đầu óc choáng váng, tắm rửa một chút, mới bước ra khỏi suối nước nóng.
Mặc quần áo xong, Tiêu Thiều lau tóc cho hắn.
Lau được nửa chừng, Tiêu Thiều hỏi Trái Cây: “Vô Khuyết, con có linh lực không?”
Trái cây nói có, con là Nguyên Anh kỳ.
—— vì thế, Trái Cây đã bị bóc lột.
Trái Cây vừa phải dùng linh lực hong khô tóc cho Lâm Sơ, vừa phải khuyên nhủ Tiêu Thiều: “Con khuyên người nên đối xử với con thật tốt.”
Tiêu Thiều: “Ồ?”
Trái Cây nói: “Chẳng lẽ người không muốn có thêm khí linh sao? Chẳng lẽ người không muốn Vô Quý, thậm chí là những thanh đao khác hóa thành hình người sao? Chỉ khi nào tâm tình con tốt, bản thể của con mới kết thêm nhiều trái cây.”
Tiêu Thiều: “Ta chưa nghĩ tới.”
Trái Cây: “……”
Tiêu Thiều tiếp tục bóc lột: “Con có thể dùng linh lực, vậy cũng có thể khôi phục mắt cho Lâm Sơ.”
Trái Cây: “……”
Lâm Sơ cảm giác có một bàn tay ấn lên trán mình, một cỗ linh lực mát lạnh thẩm thấu, khơi thông khí huyết cho hắn.
Dùng linh lực loại bỏ máu tụ, cũng không phải thao tác quá khó, nhưng tại vì hắn và Tiêu Thiều hiện tại đều không có linh lực, hắn bị mù, đành phải dựa vào thảo dược chậm rãi trị liệu.
Mà bây giờ đã có Trái Cây, mọi chuyện đều dễ dàng được giải quyết.
Xung quanh hốc mắt hơi hơi đau đớn, cơn đau qua đi, lại nóng lên.
Trước mắt hắn thấy hơi chói chói.
Trái Cây nói: “Đừng nhìn vào ánh sáng vội, một lúc nữa sẽ tốt lên thôi.”
Tiêu Thiều dùng một cái khăn che mắt Lâm Sơ lại.
Bọn họ liền tính toán rời đi.
Tay Lâm Sơ bị thứ gì dắt lấy, dường như là một bàn tay rất mềm mại.
Tiêu Thiều hỏi: “Tại sao con không dắt ta?”
Trái Cây nói: “Cha hư.”
Tiêu Thiều lại hỏi: “Không phải con không thích chạm vào nam nhân sao?”
Trái cây nói: “Nhưng Chiết Trúc là kiếm của Lâm Sơ.”
Tiêu Thiều: “Ồ.”
Lâm Sơ cười một cái.
Vì thế, cảnh tượng liền biến thành Tiêu Thiều dắt hắn, hắn dắt Trái Cây.
Ra khỏi khu vực suối nước nóng, hơi nước tan đi, không khí khô ráo sáng sủa.
Trái cây vừa đi, vừa cãi nhau với Tiêu Thiều.
Đường núi không dễ đi, cho nên bọn họ đi rất thong thả, Lâm Sơ vừa đi vừa nhìn, phát hiện mắt mình bắt đầu thấy rõ hoa văn trên chiếc khăn bịt mắt.
Chất vải lụa đen, thêu kim sắc vân thủy*. (vân thủy là mây nước)
Hắn nói: “Ta nhìn được rồi.”
Hai người kia không còn cãi vã nữa.
Tiêu Thiều quay lại đối mặt hắn, vươn tay tháo chiếc khăn xuống.
Hai người đứng rất gần nhau, Lâm Sơ lại ngửi thấy hương hoa mai lạnh lẽo như có như không.
Chiếc khăn vừa tháo xuống, ánh nắng đột nhiên chiếu vào, được ngón tay Tiêu Thiều che lại.
Ánh sáng xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, Lâm Sơ thích ứng một lúc, nói: “Được rồi.”
Tiêu Thiều bỏ tay xuống.
Lâm Sơ ngẩng đầu lên.
Tiêu Thiều chỉ được gặp vài lần trong mộng cảnh, lúc này đang sống sờ sờ xuất hiện trước mắt hắn.
Vẫn là hắc bào hoa mỹ, thân hình thon dài, khí chất cao hoa lãnh đạm, cực kỳ giống hương hoa mai quạnh quẽ kia.
Người này vẫn dùng mặt nạ màu bạc che nửa khuôn mặt, không nhìn rõ tướng mạo, chỉ thấy được hình dáng chiếc cằm tinh xảo.
Hắn chạm phải ánh mắt Tiêu Thiều, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Tiêu Thiều cũng im lặng trong chốc lát, sau đó nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
—— Lâm Sơ nghĩ nghĩ, lúc bị hắn nhìn, người này thật ra rất thờ ơ lạnh lùng, rất có khí chất, một chút cũng không giống cái người vừa cãi nhau với Trái Cây kia.
Đang nghĩ ngợi, tay hắn chợt bị kéo kéo vài cái.
Lâm Sơ cúi đầu xuống.
Đập vào mắt chính là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như cánh hoa.
Trái Cây có một mái tóc đen tuyền mềm mại chấm vai, mặc một kiện váy trắng.
Giống hắn hay không, Lâm Sơ không rõ, nhưng có vẻ cũng giống. Mà đôi đồng tử đen như mực kia, cùng độ cong hơi hơi nhếch lên nơi khóe mắt, cực kỳ giống Đại tiểu thư.
Trái cây ngửa đầu nhìn hắn, bẹp bẹp đôi môi ửng hồng.
Bỗng nhiên Lâm Sơ cảm thấy trái tim có chút mềm đi.
Nhưng mà, ai có thể nghĩ tới, một bé gái xinh đẹp như vậy, cư nhiên lại là con trai chứ?
Bé gái xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ còn không có đủ tư cách trở thành Doanh Doanh, phải bị kêu Thiếu Thiếu sao?
Ngắm xong Trái Cây, hắn lại nhịn không được nhìn Tiêu Thiều.
—— sau đó chợt thấy Tiêu Thiều cũng đang nhìn hắn, ánh mắt khó đoán.
Tiêu Thiều bảo: “Về thôi.”
Lâm Sơ gật gật đầu.
—— chỉ thấy Tiêu Thiều thuận lý thành chương cũng dắt cái tay kia của Trái Cây.
Trái Cây rầm rì một tiếng.
Lâm Sơ cười cười.
Nhưng mà bây giờ, lại có rắc rối mới rồi.
Bọn họ nên giải thích với đại nương như thế nào đây?
Tại sao vừa đi ngâm suối nước nóng một chuyến, lại có thêm một đứa con gái rồi?
Tiêu Thiều: “Cắt, chính là con gái ta.”
Lâm Sơ rùng mình.
Tiêu Thiều, thật là một người tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với chính mình, cũng tàn nhẫn với người khác.
Đa tạ lúc y biết được hắn là nam tử, không nói: “Cắt, chính là vị hôn thê của ta.”
Nhưng Trái Cây, không phải là một trái cây tầm thường.
Nó là một trái cây đã bị dọa sợ mất mật.
Trái Cây nói: “Ta là linh thể, không cắt được.”
Tiêu Thiều nói: “Thế không được hét toáng lên nữa.”
Trái Cây: “……”
Nó ủy ủy khuất khuất mà rầm rì một tiếng.
Lâm Sơ nhìn bóng trắng mơ hồ bên kia, hỏi: “Ngươi thật sự là Chiết Trúc sao?”
Hắn biết Chiết Trúc là thanh kiếm như thế nào.
Lạnh lẽo, trong veo, cầm trên tay, trọng lượng rất nhẹ, nhưng hàn ý rất nặng.
Làm thế nào mà biến thành Trái Cây chỉ biết kêu gào như thế này?
Trái Cây đáp: “Ta không phải Chiết Trúc.”
Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Trái Cây nói tiếp: “Nhưng ta tạm thời sống trong Chiết Trúc.”
Lâm Sơ: “?”
Lúc nói chuyện với hắn, Trái Cây thực ra ngoan ngoãn hơn một chút.
Thì ra nó không điểm hóa Chiết Trúc được.
Tác dụng của Mỹ Nhân Ân chính là dựa vào tạo hóa, trao linh hồn và linh thể cho những binh khí vốn dĩ không có sinh mệnh.
Nhưng với Chiết Trúc, nó không làm được.
Nghe giọng nói thì Trái Cây chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi, lời nói có hơi hỗn loạn.
Tóm lại ý tứ của nó là, Chiết Trúc ít nhất cũng phải tồn tại hơn ngàn năm, sức mạnh quá mức cường đại, trong khoảng thời gian ngắn không thể dưỡng ra hồn phách được. Nó chỉ có thể điểm hóa một chút, thành hay không thành, còn phải xem cơ duyên sau này.
Sau khi điểm hóa xong, nó hấp thu linh lực trong Chiết Trúc, tạo thành khối linh thể như hiện tại.
Nhưng Chiết Trúc vẫn chưa sinh ra hồn phách, linh thể này chỉ là một cái vỏ trống rỗng.
Linh thể muốn tìm hồn phách, giống như rễ cây muốn tìm nguồn nước vậy.
Lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Bởi vì Trái Cây là do hai nam nhân nuôi nấng, lớn lên bằng hơi thở của bọn họ, oán niệm thập phần to lớn, đã không phải một Trái Cây bình thường nữa.
Nó là một Trái Cây có ý thức.
—— sau đó, nó bị cái linh thể kia hút vào, vừa mở mắt, đã có thể xác.
Và là thể xác của một bé trai.
Trái cây sụp đổ.
Tuy vậy, hết thảy đều đã đúc thành, Trái Cây cũng không đơn thuần là trái cây nữa.
Nó là một bé trai.
Một bé trai.
Trái Cây kể tới đây, gần như sắp tắc thở.
“Ừ hử.” Tiêu Thiều nói: “Cho nên ngươi muốn tên Lăng Thiếu hay Lâm Thiếu? Tiêu Thiếu cũng có thể.”
Trái Cây nói: “Chẳng lẽ cứ phải có chữ Thiếu sao.”
Tiêu Thiều: “Ngươi muốn ngắn hơn.”
Trái cây khụt khịt một tiếng: “Cho dù ta không thể tên Doanh Doanh, chẳng lẽ ta không thể tên Vô Khuyết sao.”
Tiêu Thiều: “Có thể.”
Trái Cây nói: “Họ của ngươi là hoàng thất, có khí vận của nhân hoàng, ta muốn họ Tiêu.”
Tiêu Thiều: “Nếu ngươi gọi ta là cha, tự nhiên cũng có thể lấy họ Tiêu.”
Trái cây khuất nhục mà gọi một tiếng “Cha”.
Tiêu Thiều: “Ngoan lắm.”
Trái cây khuất nhục mà xoay người, đi sang chỗ khác.
Lâm Sơ nghĩ, tuy rằng Tiêu Thiều mất đi con gái, nhưng lại có thêm con trai, cũng coi như cân bằng hơn một ít.
Chợt nghe Trái Cây nói tiếp: “Con phải gọi Lâm Sơ là gì?”
Tiêu Thiều: “Con cũng có thể gọi là cha.”
Trái cây: “Người không phải chỉ có một cha thôi sao?”
Tiêu Thiều: “Con là người ư?”
Trái Cây gọi: “Cha.”
Lâm Sơ chưa chuẩn bị gì cũng đột nhiên biến thành cha, cảm thấy mình vẫn còn nhỏ tuổi, không nên thế này.
Nhưng Trái Cây trưởng thành được là do hắn cùng Tiêu Thiều thúc đẩy, Trái Cây quả thực cũng có thể xem như con trai của hai người họ.
Lâm Sơ: “……”
Hắn đang tiêu hóa một tiếng “Cha” này, chợt nghe Tiêu Thiều nói: “Con có hút hơi thở Tiêu Tuyên không?”
Lâm Sơ thầm nghĩ không tốt, lúc trước là hắn, Đại tiểu thư, Mỹ Nhân Ân và Tiêu Tuyên sống chung trong một chiếc xe ngựa, nhỡ Trái Cây là con của ba người thì sao?
Này có hơi hỗn loạn.
Trái cây tức giận nói: “Hắn có đẹp đâu. Chẳng lẽ con lớn lên giống hắn sao?”
Lâm Sơ lại nghĩ, nói như vậy, nếu Trái Cây hút hơi thở của ai, thì lớn lên sẽ giống người đó.
—— hắn bắt đầu tò mò ngoại hình của hắn và Lăng Phượng Tiêu kết hợp rốt cuộc trông như thế nào.
Dứt lời, Trái Cây đi tự kỷ một bên.
Lâm Sơ với Tiêu Thiều lại ngâm mình một lúc, cảm thấy đã ngâm đủ rồi, đầu óc choáng váng, tắm rửa một chút, mới bước ra khỏi suối nước nóng.
Mặc quần áo xong, Tiêu Thiều lau tóc cho hắn.
Lau được nửa chừng, Tiêu Thiều hỏi Trái Cây: “Vô Khuyết, con có linh lực không?”
Trái cây nói có, con là Nguyên Anh kỳ.
—— vì thế, Trái Cây đã bị bóc lột.
Trái Cây vừa phải dùng linh lực hong khô tóc cho Lâm Sơ, vừa phải khuyên nhủ Tiêu Thiều: “Con khuyên người nên đối xử với con thật tốt.”
Tiêu Thiều: “Ồ?”
Trái Cây nói: “Chẳng lẽ người không muốn có thêm khí linh sao? Chẳng lẽ người không muốn Vô Quý, thậm chí là những thanh đao khác hóa thành hình người sao? Chỉ khi nào tâm tình con tốt, bản thể của con mới kết thêm nhiều trái cây.”
Tiêu Thiều: “Ta chưa nghĩ tới.”
Trái Cây: “……”
Tiêu Thiều tiếp tục bóc lột: “Con có thể dùng linh lực, vậy cũng có thể khôi phục mắt cho Lâm Sơ.”
Trái Cây: “……”
Lâm Sơ cảm giác có một bàn tay ấn lên trán mình, một cỗ linh lực mát lạnh thẩm thấu, khơi thông khí huyết cho hắn.
Dùng linh lực loại bỏ máu tụ, cũng không phải thao tác quá khó, nhưng tại vì hắn và Tiêu Thiều hiện tại đều không có linh lực, hắn bị mù, đành phải dựa vào thảo dược chậm rãi trị liệu.
Mà bây giờ đã có Trái Cây, mọi chuyện đều dễ dàng được giải quyết.
Xung quanh hốc mắt hơi hơi đau đớn, cơn đau qua đi, lại nóng lên.
Trước mắt hắn thấy hơi chói chói.
Trái Cây nói: “Đừng nhìn vào ánh sáng vội, một lúc nữa sẽ tốt lên thôi.”
Tiêu Thiều dùng một cái khăn che mắt Lâm Sơ lại.
Bọn họ liền tính toán rời đi.
Tay Lâm Sơ bị thứ gì dắt lấy, dường như là một bàn tay rất mềm mại.
Tiêu Thiều hỏi: “Tại sao con không dắt ta?”
Trái Cây nói: “Cha hư.”
Tiêu Thiều lại hỏi: “Không phải con không thích chạm vào nam nhân sao?”
Trái cây nói: “Nhưng Chiết Trúc là kiếm của Lâm Sơ.”
Tiêu Thiều: “Ồ.”
Lâm Sơ cười một cái.
Vì thế, cảnh tượng liền biến thành Tiêu Thiều dắt hắn, hắn dắt Trái Cây.
Ra khỏi khu vực suối nước nóng, hơi nước tan đi, không khí khô ráo sáng sủa.
Trái cây vừa đi, vừa cãi nhau với Tiêu Thiều.
Đường núi không dễ đi, cho nên bọn họ đi rất thong thả, Lâm Sơ vừa đi vừa nhìn, phát hiện mắt mình bắt đầu thấy rõ hoa văn trên chiếc khăn bịt mắt.
Chất vải lụa đen, thêu kim sắc vân thủy*. (vân thủy là mây nước)
Hắn nói: “Ta nhìn được rồi.”
Hai người kia không còn cãi vã nữa.
Tiêu Thiều quay lại đối mặt hắn, vươn tay tháo chiếc khăn xuống.
Hai người đứng rất gần nhau, Lâm Sơ lại ngửi thấy hương hoa mai lạnh lẽo như có như không.
Chiếc khăn vừa tháo xuống, ánh nắng đột nhiên chiếu vào, được ngón tay Tiêu Thiều che lại.
Ánh sáng xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, Lâm Sơ thích ứng một lúc, nói: “Được rồi.”
Tiêu Thiều bỏ tay xuống.
Lâm Sơ ngẩng đầu lên.
Tiêu Thiều chỉ được gặp vài lần trong mộng cảnh, lúc này đang sống sờ sờ xuất hiện trước mắt hắn.
Vẫn là hắc bào hoa mỹ, thân hình thon dài, khí chất cao hoa lãnh đạm, cực kỳ giống hương hoa mai quạnh quẽ kia.
Người này vẫn dùng mặt nạ màu bạc che nửa khuôn mặt, không nhìn rõ tướng mạo, chỉ thấy được hình dáng chiếc cằm tinh xảo.
Hắn chạm phải ánh mắt Tiêu Thiều, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Tiêu Thiều cũng im lặng trong chốc lát, sau đó nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
—— Lâm Sơ nghĩ nghĩ, lúc bị hắn nhìn, người này thật ra rất thờ ơ lạnh lùng, rất có khí chất, một chút cũng không giống cái người vừa cãi nhau với Trái Cây kia.
Đang nghĩ ngợi, tay hắn chợt bị kéo kéo vài cái.
Lâm Sơ cúi đầu xuống.
Đập vào mắt chính là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như cánh hoa.
Trái Cây có một mái tóc đen tuyền mềm mại chấm vai, mặc một kiện váy trắng.
Giống hắn hay không, Lâm Sơ không rõ, nhưng có vẻ cũng giống. Mà đôi đồng tử đen như mực kia, cùng độ cong hơi hơi nhếch lên nơi khóe mắt, cực kỳ giống Đại tiểu thư.
Trái cây ngửa đầu nhìn hắn, bẹp bẹp đôi môi ửng hồng.
Bỗng nhiên Lâm Sơ cảm thấy trái tim có chút mềm đi.
Nhưng mà, ai có thể nghĩ tới, một bé gái xinh đẹp như vậy, cư nhiên lại là con trai chứ?
Bé gái xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ còn không có đủ tư cách trở thành Doanh Doanh, phải bị kêu Thiếu Thiếu sao?
Ngắm xong Trái Cây, hắn lại nhịn không được nhìn Tiêu Thiều.
—— sau đó chợt thấy Tiêu Thiều cũng đang nhìn hắn, ánh mắt khó đoán.
Tiêu Thiều bảo: “Về thôi.”
Lâm Sơ gật gật đầu.
—— chỉ thấy Tiêu Thiều thuận lý thành chương cũng dắt cái tay kia của Trái Cây.
Trái Cây rầm rì một tiếng.
Lâm Sơ cười cười.
Nhưng mà bây giờ, lại có rắc rối mới rồi.
Bọn họ nên giải thích với đại nương như thế nào đây?
Tại sao vừa đi ngâm suối nước nóng một chuyến, lại có thêm một đứa con gái rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất