Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 138: Nhất diệp cô chu

Trước Sau
Lâm Sơ hỏi: “Phụ hoàng huynh …… không sao chứ?”

“Không tốt,” Tiêu Thiều nhàn nhạt nói: “Đã dùng tiên dược kéo dài mệnh, ít thì ba tháng, nhiều thì ba năm, nhưng đã không còn tỉnh táo nữa.”

Dứt lời, lại nói: “Sau khi Tạ Tử Thiệp vào triều, phái chủ hòa lớn mạnh, đang cắn xé các đại thần phái chủ chiến, sau vụ việc Cự Bắc Quan, lại có vài vị đại thần quay sang chủ hòa, cục diện trong triều rối như tơ vò. Ta khuynh hướng chủ chiến, Tiêu Linh Dương tất nhiên cũng theo ta, chủ hòa chắc chắn sẽ không để nó lên làm hoàng đế.”

Triều đình đấu đá, Lâm Sơ không hiểu.

Nhưng hắn biết, cục diện mà Tiêu Thiều phải đối mặt đang vô cùng phức tạp.

Những vấn đề liên quan đến triều chính, đều dây mơ rễ má với nhau, không thể dùng vũ lực giải quyết được.

Tiêu Thiều theo phái chủ chiến, phái chủ hòa khiến y rất phiền lòng.

—— văn nhân không có vũ lực, nếu có thể dùng một đao giải quyết thì tốt rồi.

Nhưng tương lai thì sao?

Mỗi một đại thần đều là một cánh tay đắc lực, đều có mưu lược và tài học phi thường, một nửa bá tánh Nam Hạ còn có thể duy trì sinh kế đến nay, viện trợ cứu tế thiên tai ở khắp nơi còn có thể tiếp tục, đều nhờ vào những cải cách pháp chế của họ. Không có bọn họ, bộ máy chính quyền sẽ không thể vận hành trơn tru được, triều đình lập tức loạn lạc, mà nếu triều đình loạn lạc, thì ngày mà thiên hạ đại loạn cũng không còn xa nữa.

Cho nên, đối phó văn nhân, chỉ có thể cân nhắc lợi hại, tính kế chế ngự.

Tiêu Thiều vẫn còn đôi chút nội liễm, không nhìn ra được cảm xúc, nếu đổi thành lớp da Đại tiểu thư, Lâm Sơ đoán chừng y đã khó chịu đến mức nổ thành cá nóc luôn rồi.

Lâm Sơ vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Thiều xoa dịu.

“Bên này vẫn còn chút chuyện.” Tiêu Thiều hôn lên trán hắn: “Nửa đêm mới về được, em ngủ trước đi.”

Dường như y sắp đi rồi.

Lâm Sơ kéo kéo ống tay áo y, bắt đầu sắp xếp tìm từ.

Nhưng Tiêu Thiều dường như cho rằng hắn bất an, nói: “Đồ Long Vệ và Phượng Hoàng Sơn Trang đều nằm trong tay ta, sẽ không xảy ra chuyện.”

Lâm Sơ đáp: “Nhưng huynh…… phiền lòng đúng không?”

“Sớm muộn cũng có ngày này.” Tiêu Thiều nói: “Chỉ là hiện tại…… rất loạn, mấy ngày nữa thôi, chỉ sợ tiên đạo cũng loạn.”

“Đôi khi ta nghĩ, làm thế nào mới có thể truyền tin về Kiếm Các, để Kiếm Các đưa em trở về.”

Lâm Sơ ngây ngẩn cả người.

Nửa ngày sau, hắn mới hỏi: “…… Tại sao?”

“Vương triều rung chuyển,” Tiêu Thiều nói: “Có một số việc, rất dơ bẩn, không muốn em nhìn thấy. Đại Vu cũng không biết đang mưu tính cái gì, rất có thể sẽ liên quan đến《 Trường Tương Tư 》, em rất nguy hiểm, nếu về Kiếm Các, sẽ không bị cuốn vào nữa.”

Lâm Sơ hỏi: “Thế còn huynh?”

“Ta vẫn còn chuyện phải làm.” Tiêu Thiều đáp.

Lâm Sơ nhìn vào mắt y: “Nhưng bọn họ đã tìm được ta rồi.”

Tiêu Thiều: “Bọn họ?”

Lâm Sơ: “Kiếm Các.”

Tiêu Thiều khựng lại.

Thật lâu sau, Lâm Sơ mới nghe y thấp giọng gọi: “Bảo Bảo.”

Lâm Sơ “ừm” một tiếng.

Tiêu Thiều: “Em phải đi sao?”

Lâm Sơ: “…… Ta nghe huynh.”

Sau một hồi tĩnh lặng dài, Tiêu Thiều mới nói: “Chờ ta trở về.”

Lâm Sơ đáp: “Được.”

Tiêu Thiều chạm chạm bờ môi hắn, sau đó offline.

Lâm Sơ tựa bên cửa sổ, chờ Tiêu Thiều trở về.

Đầu hắn bây giờ trống rỗng, không muốn suy nghĩ, chỉ máy móc mà vuốt vuốt lông mèo.

Giữa đêm đầu xuân, trăng lạnh như nước, chỉ còn mèo đen là ấm áp đôi chút.

Lúc Lăng Phượng Tiêu mở cửa bước vào, trăng đã treo lên giữa trời.

Lâm Sơ nhìn y, hỏi: “Ta phải đi sao?”

Lăng Phượng Tiêu không nói gì.

Lâm Sơ ngửi thấy mùi hương trên người y.

Thanh hàn, còn cuốn theo khí lạnh bên ngoài.

Hắn bị đè lên tường.

Kỳ thật hắn có thể dễ dàng phản kháng, nhưng cơ thể hắn tựa như đã quen với sự tồn tại của một người như vậy, nhất thời không phản ứng kịp.

Lăng Phượng Tiêu bắt đầu hôn hắn, rất lâu.

Nụ hôn này thật sâu, phảng phất như bủa vây khắp người hắn, không cho phép hắn chối từ dù chỉ một chút.

Lâm Sơ không biết còn có thể hôn như vậy.

Hắn không thở nổi, cả người nhũn ra, lúc hai đôi môi tách ra, hắn chỉ biết dựa vào vai Lăng Phượng Tiêu thở hổn hển.

Lăng Phượng Tiêu không nói gì thêm, nhưng hắn đã biết.

Hắn hỏi: “Trái Cây theo ai?”

“Ta,” Thanh âm Lăng Phượng Tiêu hơi khàn khàn, “Nó quá ồn ào, còn hay gây rối, sẽ cản trở em.”

Trái Cây vọt ra từ không khí, lớn tiếng nói: “Không cho!”

Lâm Sơ: “Cùng ta…… Cũng có thể.”



Đôi mắt Trái Cây ướt nhẹp, giọng nói cũng nghẹn ngào theo: “Không cho Lâm Sơ đi!”

Lăng Phượng Tiêu mặt mày vô cảm nói: “Con theo ta.”

Trái Cây òa khóc, lại quay về Thanh Minh động thiên tự bế, chắc là đi la lối khóc lóc với sư huynh rồi.

Lâm Sơ ôm mèo đen lên, đặt nó vào vòng tay Lăng Phượng Tiêu: “Mèo cho huynh.”

Hắn quay về Kiếm Các, có các trưởng lão độ kiếp ở đó, chắc chắn không sợ Đại Vu, nhưng Lăng Phượng Tiêu bên này chỉ có một mình, sẽ rất nguy hiểm.

Có mèo bên cạnh, sẽ tốt hơn nhiều.

Mèo nhỏ giọng kêu một tiếng, muốn bò vào lòng Lâm Sơ, nhưng lại bị Lâm Sơ đẩy về.

Lâm Sơ nói với nó: “Nhân quả của ngươi còn chưa hết, đi theo y.”

Mèo u buồn rúc vào lòng Lăng Phượng Tiêu, xem dáng vẻ, chắc là cũng muốn tự bế rồi.

Lâm Sơ cảm thấy bản thân cũng muốn tự bế.

Nhưng nghĩ nghĩ, Lăng Phượng Tiêu chắc hẳn còn muốn tự bế hơn cả hắn.

“Ta không có gì cho em cả,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Chỉ có cái này.”

Một thứ lạnh lẽo được thả vào tay Lâm Sơ, nương ánh đèn chiếu, là một lệnh bài đỏ thắm như máu.

Phượng Hoàng Lệnh.

Lâm Sơ hỏi: “Huynh không cần sao?”

“Có khuôn mặt Lăng Phượng Tiêu ở đây là được rồi.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Đưa em làm sính lễ.”

Lâm Sơ nhận lấy.

Phú bà chung quy vẫn là phú bà.

Từ nay về sau, tất cả các tiền trang, cửa hàng, tiêu cục của Phượng Hoàng Sơn Trang, đều phải nghe lệnh của hắn.

“Người Bắc Hạ, không cần tiếp xúc,” Lăng Phượng Tiêu nói. “Đồ đệ dụng tâm hiểm ác của Nam Hạ, cũng không được gặp. Em về Kiếm Các rồi, hãy một lòng tu luyện, chuyện thiên hạ, cứ coi như không có gì xảy ra.”

Lâm Sơ: “Ừm.”

Hắn hỏi: “Nếu đánh giặc thì sao?”

Lăng Phượng Tiêu chỉ nói: “Em là người thế ngoại hửm.”

Lâm Sơ không nói gì.

Lăng Phượng Tiêu cũng chẳng nói.

Rốt cuộc, y nhẹ nhàng nói: “Là ta không tốt.”

Lâm Sơ: “Không?”

“Nếu vương triều yên ổn, hoặc ta có năng lực bảo vệ em vẹn toàn, chắc chắn sẽ không để em đi.” Lăng Phượng Tiêu ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ: “Nếu có ngày ấy, ta đến đón em.”

Lâm Sơ nói: “Được.”

Nhưng hắn nghĩ, Lăng Phượng Tiêu làm được như vậy đã là tốt lắm rồi.

Luận tu vi, luận mưu lược, vô luận là ai đi chăng nữa, đều không thể ưu tú được bằng Lăng Phượng Tiêu.

Lăng Phượng Tiêu năm nay mới hai mươi.

Hắn cảm thấy, ngày Lăng Phượng Tiêu tới đón hắn, chắc chắn sẽ đến.

Mà nếu hắn ở lại bên Lăng Phượng Tiêu, sẽ càng thêm phiền toái mà thôi.

Người này không chút do dự lao vào vũng nước đục vương triều phân tranh, nếu bên người còn mang theo hamster, thì có khi còn phải bận tâm giữ cho hamster của mình không bị vấy bẩn nữa.

Đại Vu không biết rốt cuộc đang âm mưu gì, nhỡ đâu hamster của mình xảy ra chuyện thì sao.

Lâm Sơ cố gắng thoát khỏi trạng thái tự bế, nghĩ thầm, hắn đi rồi, Lăng Phượng Tiêu sẽ có thể không cố kỵ mà hô phong hoán vũ trong vũng nước đục ấy.

Hắn nhìn Lăng Phượng Tiêu.

Lăng Phượng Tiêu đang ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ, thần sắc trong mắt nặng nề, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng chắc chắn chẳng phải việc dễ chịu.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt hắn, Lăng Phượng Tiêu lại cúi người xuống hôn hắn.

Nụ hôn này ôn nhu hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng Lâm Sơ cảm thấy sự ôn nhu này thật bi thương.

Lăng Phượng Tiêu bế hắn lên giường, đè hắn xuống gối hôn sâu.

Da thịt tương dán, Lâm Sơ cảm thấy y sắp muốn làm gì đó, như kiểu song tu chẳng hạn, vì thế tận lực thả lỏng thân thể một chút.

Không biết đã hôn bao lâu, Lăng Phượng Tiêu buông hắn ra, chỉ ôm hắn, không làm thêm động tác gì nữa.

Lăng Phượng Tiêu nói: “Ngủ đi.”

Lại nói, ngày mai ta đi trước, em đi sau, nếu thấy em đi, sợ rằng lại không cho em đi nữa.

Lâm Sơ đương nhiên thuận theo y.

Vì thế liền ngủ.

Nhưng hắn không ngủ được, mà hắn biết Lăng Phượng Tiêu cũng không ngủ được.

Nhưng mọi chuyện đã định, sáng sớm hôm sau, Lăng Phượng Tiêu thức dậy trước, hắn vẫn làm bộ ngủ.

Đôi môi lành lạnh áp vào trán hắn, lại vuốt vuốt tóc hắn, sau đó còn gấp gấp mép chăn, lúc này mới rời đi.

Lăng Phượng Tiêu vừa đi, Lâm Sơ cũng lặng lẽ rời giường.

Hắn cũng không biết đến tột cùng mình đang làm gì nữa, chỉ biết âm thầm nhìn Lăng Phượng Tiêu bất chấp sự phản kháng của Tiêu Linh Dương lôi hắn ra khỏi phòng, sau đó lại bất chấp tiếng kêu gào của Tiêu Linh Dương nhét hắn vào xe ngựa, không khí vẫn còn vang vọng tiếng gào thét của Tiêu Linh Dương “Ta không về” “Lăng Phượng Tiêu đồ vô nhân tính” hoặc là “Ta muốn Lâm Sơ đưa ngươi đi luôn đi” gì đó.

Lâm Sơ cảm thấy hơi buồn cười, nghĩ thầm cuối cùng Tiêu Linh Dương đã biết ai là anh rể mình rồi, không dẫn mấy ví dụ thiếu chủ Nam Hải Kiếm Phái, trưởng tử An tướng quân gì đó nữa.

Nhưng đợi đến khi xe ngựa mất hút trên quan đạo, không còn bóng dáng đâu nữa, lòng hắn lại dâng lên một nỗi u sầu.

Trở lại Học Cung, hắn báo cho trưởng lão trở về thôi.



Trưởng lão đương nhiên rất đỗi vui mừng, thật cao hứng, các đệ tử cũng rất vui vẻ.

Nhưng Lâm Sơ cảm thấy mặt hắn chẳng có cảm xúc gì cả, không khớp với bầu không khí vui vẻ như vậy, nào ngờ còn được trưởng lão khen ngợi “Quả nhiên là phong phạm của các chủ Kiếm Các”.

Đoàn người khởi hành, một đường hướng bắc, đi một đoạn đường bộ, đến bến đò Vọng Nam Tân, đổi sang đường thủy.

Cách bến đò không xa có một tòa tiểu đình, bày một quán rượu lộ thiên.

Quán rượu này thường thường vô kỳ, rượu cũng nửa cũ nửa mới, không thu hút bất cứ sự chú ý nào.

Nhưng Lâm Sơ phảng phất như bị giữ chặt tâm tư, nhìn chăm chú vào quán rượu ấy, thẳng đến nhìn thấy một vạt áo đỏ thẫm bên cạnh cửa sổ.

Hắn bảo Vân Lam: “Dừng lại.”

Vân Lam liền dừng.

Lâm Sơ xuống xe, đi tới quán rượu, đẩy ra cửa gỗ.

Lăng Phượng Tiêu nhìn hắn, trên bàn đang bày một vò rượu, hai cái ly trống không.

Bên trong thính đường không một bóng người, chỉ có chưởng quầy ngủ gật trên quầy hàng.

“Ta ngẫm nghĩ,” Lăng Phượng Tiêu rót rượu, “Vẫn là muốn đến tiễn em.”

Lâm Sơ bước lên trước.

Lăng Phượng Tiêu đứng dậy, nâng ly với hắn.

Lâm Sơ cầm lấy ly rượu còn lại trên bàn, từ từ uống cạn.

Trước đây, Lăng Phượng Tiêu luôn không cho hắn uống rượu, cho nên đây là lần đầu tiên hắn được uống loại rượu này.

Rượu thực cay, theo cổ họng chảy xuống, tựa như một ngọn lửa buốt giá.

Lăng Phượng Tiêu cũng một hơi uống cạn ly rượu, nói với hắn: “Bảo trọng.”

Lâm Sơ: “Huynh cũng vậy.”

Đáy mắt Lăng Phượng Tiêu phảng phất như ập lên một tầng sương mù, cắn chặt môi, bàn tay cầm ly rượu cũng hơi run rẩy.

Có lẽ y sắp không kiềm chế được cảm xúc nữa, Lâm Sơ nghĩ, có khi ngay khoảnh khắc tiếp theo người này sẽ giống như cảnh tượng trong thoại bản miêu tả, đập ly rượu xuống mặt đất, chặt đứt lưu luyến khôn nguôi này.

Nhưng Lăng Phượng Tiêu không làm như vậy.

Y chỉ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đặt ly lên bàn, đế ly đụng vào mặt bàn, thậm chí còn không phát ra tiếng động.

Y nói: “Ta lại tiễn em một đoạn.”

Bên ngoài trời mưa lất phất, tựa như sương khói thấm ướt vai áo.

Lăng Phượng Tiêu đưa cho Lâm Sơ một chiếc ô trúc, hắn cũng giơ nó lên che.

Đoàn người Kiếm Các đang chờ bên bến đò.

Trước khi lên đò, Lăng Phượng Tiêu nói: “Từ biệt tại đây.”

Lâm Sơ nói: “Bảo trọng.”

Lăng Phượng Tiêu: “Ừ.”

Lâm Sơ tiến lên trước, bước lên chiếc thuyền do Vân Lam dẫn.

Thân thuyền hơi hơi rung động, sau đó xuôi dòng mà xuống.

Nam Quốc, giữa tháng ba.

Mưa bụi mênh mông không dứt.

Cách sương khói mờ mịt, Lâm Sơ vọng con đường xa xa.

Lăng Phượng Tiêu một thân hồng y, che một chiếc ô đỏ, rõ ràng là chói mắt nhất thiên địa, nhưng giữa khung cảnh mờ mịt ấy, lại diễm lệ đến có phần trống vắng.

Lăng Phượng Tiêu cũng đang nhìn hắn.

Đợi đến khi mưa bụi và sương khói hoàn toàn xóa nhòa gương mặt ấy, hắn chợt thấy chiếc ô trong tay Lăng Phượng Tiêu bị gió thổi bay xuống đất, lăn lăn vài vòng, bất động.

Lăng Phượng Tiêu xoay người trở về.

Lâm Sơ vẫn vọng theo hướng ấy, mãi đến khi bóng hồng ảnh kia càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất trong màn nước vô biên vô tận.

Người đi rồi, thế gian này cũng không còn gì luyến tiếc nữa.

Lâm Sơ cũng xoay người, đi từ đuôi thuyền đến đầu thuyền.

Linh Tố lập tức tiến lên hầu hạ: “Các chủ, đường thủy đi mất hai ngày, qua Phong Lăng Tân, rẽ về hướng bắc, ngược dòng Thiên Hà, là đến chân núi Tuyết Sơn rồi.”

Lâm Sơ: “Ừ.”

Linh Tố hỏi: “Các chủ, ngài không vào khoang sao?”

Lâm Sơ: “Ngươi vào trước đi.”

Linh Tố “Vâng” một tiếng, lui vào khoang thuyền.

Đầu thuyền chỉ còn lại một mình Lâm Sơ.

Hắn nhìn hai bên bờ sông.

Chỉ thấy trời xanh bát ngát, nước sông dập dềnh, duy độc một chiếc thuyền lẻ loi cô đơn cưỡi sương mà đi, ẩn cư trần thế.

Hắn chợt thấy thiên địa rộng lớn, mênh mông vô tận.

Mà nhân sinh trong thiên địa, bỗng như một lữ khách.

Chỉ là nhất diệp cô chu mà thôi.

Quyển trung: Phong Vũ Như Hối, hết.

Quyển hạ: Thiên Ý Như Đao

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau