Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 169: Ước nguyện cực lạc

Trước Sau
Sau một tiếng “Meo” ấy, giữa thiên địa đột nhiên trào dâng một cỗ linh lực hỗn loạn thuần khiết hùng hậu xông thẳng về phía lưỡi đao Đại Vu!

Mèo đen vốn được Lâm Sơ nhốt trong Thanh Minh động thiên, nào ngờ lúc này lại chủ động chui ra, nhảy vào lồng ngực Lăng Phượng Tiêu.

Nó là linh thú tu vi ngàn năm, cũng là cảnh giới lục địa thần tiên.

—— thế nhưng, vẫn không thể địch nổi!

Linh lực hỗn loạn va chạm với huyết tinh sát khí, ban đầu còn giằng co trong chốc lát, sau đó lộ dần xu thế suy tàn, bị huyết tinh sát khí từ từ đè ép.

Đại Vu cười lạnh một tiếng, đột nhiên tăng thêm lực đạo!

Mèo run rẩy trốn vào lồng ngực Lăng Phượng Tiêu, vẫn là một con mèo nhát gan sợ phiền phức như vậy, mà giờ phút này mặc dù run như cầy sấy, nhưng vẫn cố gắng phóng thích linh lực chống chọi với Đại Vu.

Lăng Phượng Tiêu mím chặt môi, bế nó lên, chuẩn bị đặt xuống mặt đất: “Ngoan, trở về.”

Mèo dù gì cũng vô tội.

Nhưng thật không ngờ, ngay sau đó, trong chớp nhoáng, mèo vậy mà tránh thoát khỏi tay Lăng Phượng Tiêu, đột nhiên vồ về phía trước!

Cù vồ ấy, chính là tự dâng mình về lưỡi đao Đại Vu.

Đại Vu đột nhiên phát lực!

Mèo nghẹn ngào rên rỉ một tiếng.

Thực ngắn, thực dồn dập, tựa như tiếng rên rỉ khi động vật nhỏ bị quật mạnh xuống đất.

Nhưng cùng lúc đó, chiếc chuông bạch ngọc treo trên cổ mèo bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ, một cỗ linh lực bao la trống trải tưởng như dời núi lấp biển, sóng thần ngút trời, càn quét về phía Đại Vu!

Hai bên đối kháng, hai cỗ linh lực va chạm, sau đó đều tiêu tán trong không khí , Đại Vu phun ra một búng máu.

Nhưng thân hình hắn vẫn hiên ngang chẳng đổ.

Ánh sáng trên chiếc chuông bạch ngọc cũng dần dần tắt lịm, không biết còn có thể ủ đòn cho cú đánh tiếp theo hay không.

Lâm Sơ biết ánh sáng đó là gì.

Mèo là chủ nhân của Phù Thiên Tiên Cung trên Huyễn Đãng Sơn, lúc nó theo hai người họ rời Huyễn Đãng Sơn, toàn bộ Phù Thiên Tiên Cung hóa thành chiếc chuông bạch ngọc vẫn luôn đeo trên cổ nó, ánh sáng vừa rồi mà hắn thấy chính là đại trận hộ sơn của Phù Thiên Tiên Cung.

Vô luận chiếc chuông bạch ngọc này có thể chịu nổi cú đánh nữa hay không, Đại Vu vẫn còn dư sức!

Chỉ thấy thanh y của hắn tung bay giữa sương máu, hắn nhìn chằm chằm mèo đen, sau đó, ánh đao bạo khởi!

Muộn rồi.

Lâm Sơ vọt ra sau lưng Đại Vu.

Hắn nắm chặt Chiết Trúc kiếm trong tay, từ sau lưng xuyên thủng lồng ngực Đại Vu.

Chẳng có gì trở ngại, lưỡi kiếm xuyên thấu máu thịt, tưởng chừng người mà hắn đâm không phải Đại Vu cảnh giới lục địa thần tiên, mà chỉ là một phàm nhân tay trói gà không chặt.

Nhưng Lâm Sơ nhớ rất rõ ràng, xưa kia mỗi lần Đại Vu tranh đấu với Lăng Phượng Tiêu, khi binh khí đâm vào cơ thể hắn, hai bên va chạm, đều sẽ phát ra tiếng kim thạch chạm nhau, thân thể Đại Vu phảng phất như tường đồng vách sắt, không thể bị đả thương bởi bất luận vũ khí nào.

Lẽ nào Đại Vu quá mức khinh địch, không dùng linh lực hộ thể.

Hay liệu rằng Chiết Trúc kiếm, hoặc kiếm ý vô tình có điểm đặc biệt, có thể phá vỡ phòng ngự quanh người Đại Vu.

Hắn chợt nghĩ, tại quốc gia Cực Lạc, chính hắn cũng dễ như trở bàn tay dùng thức thứ tám “Bình Sinh Tâm Sự” của Trường Tương Tư, chặt đứt một cánh tay Đại Vu mà không hề gặp bất kỳ trở ngại nào.

Tuy nhiên, dù gì đi chăng nữa……

Kiếm, đâm vào ngực Đại Vu.

Góc độ đâm quá hoàn hảo, cảm giác cũng chẳng có gì đặc biệt, Lâm Sơ có thể chắc chắn, Chiết Trúc kiếm đã xuyên thủng trái tim Đại Vu.

Không ai có thể sống sót sau khi trái tim bị đâm thủng.

Lục địa thần tiên cũng không thể.

Bởi vì một ngày còn chưa phi thăng Tiên giới, ngày đó vẫn sẽ là nửa phàm bán tiên mà thôi.

Đại Vu kịch liệt ho khan, ho ra một đống máu.

Ngay sau đó, đao khí Lăng Phượng Tiêu bùng nổ, cách khoảng không chấn vỡ đan điền hắn!

Thân hình hắn giống như lá rụng trong gió mùa thu, bị lực đạo vô hình cuốn trôi, bay lên, hạ xuống, nặng nề mà ngã xuống mặt đất.

Sương máu trên đỉnh tháp vẫn nồng đậm như cũ, nhưng Đại Vu thoạt nhìn đã mất đi khả năng chống cự. Linh lực hỗn loạn đến từ mèo đen lại lần nữa vây khốn hắn, khiến hắn không thể động đậy.

Hơi thở Đại Vu trở nên nặng nhọc.

Lăng Phượng Tiêu bế mèo đen lên: “Thanh Viên.”

Không một hồi âm.

Lâm Sơ nhìn sang bên kia, thấy cơ thể mèo đen dường như đã mềm nhũn, hai móng vuốt nhỏ mập mạp ỉu xìu rủ xuống.

Đôi mắt nó vẫn mở to, nhưng lờ mờ bị một tầng sương mù bịt kín.

Lăng Phượng Tiêu đặt mèo đen xuống đất, lấy đan dược ra, bẻ hàm nó, nhét từng viên từng viên vào miệng.

Không thể nhét nổi.

Tất cả đều bị phun ra.

Y lại đổi thành đan dịch chữa thương, đổ vào miệng Thanh Viên, nhưng vẫn chẳng có chút hiệu quả nào, ngược lại còn khiến nó bị sặc.

Mèo yếu ớt ho vài tiếng, đôi mắt không thể nhắm được, tràn đầy mệt mỏi.

“Đừng ngủ,” Lăng Phượng Tiêu xoa bóp hai chân nó, “Nghe lời, đừng ngủ, uống thuốc đã.”

Mèo yếu ớt nhỏ giọng “Meo” một tiếng, cọ cọ đầu vào tay y.

Lâm Sơ tiến tới, nắm lấy một chân trước của nó.

Toàn bộ kinh mạch vỡ vụn.

Nhưng không ai biết linh lực chảy trong kinh mạch một con mèo như thế nào, cũng chẳng người nào có một nguồn linh lực hỗn loạn như mèo đen.

Đại Vu ngã xuống mặt đất bên cạnh, nghiêng đầu nhìn sang bên này, khóe miệng chảy máu, vẫn treo một nụ cười quỷ dị.



Giọng nói hắn càng ngày càng khản đặc, tựa như cối xay gió bị hỏng, cất tiếng: “Lâm Sơ, lại đây.”

Toàn bộ kinh mạch mèo đen tẫn phế, Đại Vu sao có thể không trọng thương, huống chi hắn còn bị xuyên thủng trái tim, đan điền vỡ nát. Giờ phút này hắn đã mất hết tất cả sức lực, không còn bất luận uy hiếp gì nữa, Lâm Sơ liền bước tới.

Kỳ thật hắn muốn biết, Đại Vu nói những lời này, rốt cuộc có hàm ý gì.

Hắn có thể chắc chắn rằng, bản thân chưa bao giờ giao thiệp với người này.

Hắn bước đến trước mặt Đại Vu.

Đại Vu ho khan vài tiếng, vọng bầu trời đêm: “Người sắp chết…… ngôn từ cũng thiện, có một chuyện, ngươi nhất định phải nghe.”

Lâm Sơ: “Chuyện gì?”

“Tám quyển bí tịch.” Đại Vu thều thào: “Phải giữ lấy…… không quá ba năm, ngươi tất phải dùng.”

Lâm Sơ chẳng cự tuyệt, cũng chẳng đáp ứng.

Hắn nhìn Đại Vu: “Ta biết ngươi sao?”

Đại Vu cười.

Nự cười thực tuyệt vọng, cũng thực thê lương.

Hắn nói: “Đây là lần thứ hai ngươi giết ta.”

Lâm Sơ: “Lần đầu tiên là khi nào?”

Đại Vu nói: “Hai mươi năm trước.”

Lâm Sơ: “Hai mươi năm trước, ta mới ra đời.”

Đại Vu ho khan vài tiếng: “Thế sự chẳng đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”

Lâm Sơ: “Ngươi là ai?”

Đại Vu: “Kẻ cùng đường.”

Lâm Sơ không còn lời nào để nói.

“Đi xem Tiểu Phượng Hoàng của ngươi đi,” thần sắc vừa điên cuồng vừa quỷ dị lại lần nữa xuất hiện trên mặt Đại Vu: “Qua đêm nay, sẽ không phải ……”

Hắn kịch liệt mà ho khan, không thể kiềm chế nổi nữa, sắc mặt dần dần tái nhợt, là bộ dáng của người sắp chết.

Nhưng sương máu trên đỉnh tháp vẫn mênh mông như biển, càng lúc càng nồng đậm, tinh tú màn đêm, cũng càng ngày càng đỏ rực ướt át.

Trăm ngàn tiếng khóc cùng nhau rên rỉ, u uất thống khổ.

Lăng Phượng Tiêu nâng đầu mèo đen lên.

Lâm Sơ nhẹ nhàng khảy khảy vành tai nó.

Lạnh.

Mèo cố sức mà mở to đôi mắt, chiếc đầu xù lông khó nhọc cọ cọ tay Lâm Sơ.

Cọ một chút, đã mất hết toàn bộ sức lực, mềm oặt rũ vào vòng tay Lăng Phượng Tiêu.

Đôi mắt ngọc lục bảo dần dần khép lại, chỉ cần nó nhắm nghiền, đôi mắt ấy sẽ không bao giờ mở ra được nữa.

Đại Vu trên mặt đất, cũng từ từ, khép lại đôi mắt mình.

Nhưng ngay khoảnh khắc đôi mắt hắn hoàn toàn nhắm nghiền, màn trời đêm chậm rãi xé toạc ra một lỗ hổng.

Ánh sáng trong veo ấm áp, nhẹ nhàng chiếu xuống người mèo đen.

Lâm Sơ cùng Lăng Phượng Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sau vết nứt màu trắng ấy, phảng phất như thể hư không vô tận.

Mà mèo đen dần thoi thóp lìa đời kia, cư nhiên lại lần nữa mở to đôi mắt ngọc lục bảo.

Tinh lực tan biến cũng dần dần trở về.

Luồng sáng trắng mềm mại khó tả ấy bao trùm lấy tầm mắt bọn họ. Trong ánh sáng, một bóng người lờ mờ xuất hiện.

Người quen.

Một vị cẩm y công tử, mặt mày tuấn tú phong lưu, đôi mắt vương vấn ý cười, bàn tay phe phẩy kim phiến. (kim phiến: quạt mạ vàng)

Lâm Sơ từng gặp vị công từ này trên Huyễn Đãng Sơn, từng chơi cờ với y, từng nghe y giảng giải về Thiên Đạo —— hắn không biết thân phận thật sự của vị công tử, chỉ biết y là người trên Tiên giới.

“Hắc Viên, sao lại ra nông nỗi này?” Công tử cười tủm tỉm nói.

Thanh Viên hung hung dữ dữ mà “Méo” một tiếng.

Công tử đỡ lấy nó từ vòng tay Lăng Phượng Tiêu, sau đó nhìn nhìn Lăng Phượng Tiêu, nói: “Bảo sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa phi thăng, hóa ra là chơi cùng mỹ nhân đến quên cả trời đất.”

Thanh Viên mặc kệ y.

Công tử quay sang Lăng Phượng Tiêu: “Đa tạ các hạ tương trợ Thanh Viên độ kiếp, hiện giờ nhân quả đã hết, ta đưa nó lên Tiên giới trước.”

Lăng Phượng Tiêu: “Thương thế nó thế nào?”

Công tử nói: “Không đáng ngại, Thiên giới có ta chăm sóc, còn vài vị chủ nhân cũ nữa, ba ngày sau sẽ khỏi hắn.”

Lăng Phượng Tiêu: “Đa tạ.”

Công tử đảo mắt sang nhìn Lâm Sơ: “Hóa ra là ngươi.”

Tiếp đến nhìn cảnh tượng sương mù đẫm máu chung quanh, khe khẽ nhíu mày: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Lâm Sơ có chút ngượng ngùng: “Đánh nhau ạ.”

“Không đúng……” Thanh âm công tử trầm trầm, nhìn trăng sao nhuốm máu trên trời: “Huyết đồ vu dã, Bắc Đẩu nghịch chiết…… Ai làm?”

Lăng Phượng Tiêu thăm dò hơi thở Đại Vu, sau đó trả lời công tử: “Hắn. Vẫn chưa chết.”

Công tử nhíu mày đi tới bên này, đang định tra xét, bất chợt khe nứt trong veo truyền đến giọng nói lanh lảnh: “Trần công tử! Mau trở về a! Thanh Minh với Nguyệt Hoa lại đánh nhau rồi!”

Trần công tử tức giận mắng: “Nhốt vào hồ Lĩnh núi Bổ Thiên.”

Sau đó thân ảnh dần dần hư ảo.

Trước khi đi Trần công tử ngữ tốc cực nhanh nói: “Huyễn thân của ta không thể duy trì quá dài, các ngươi nghe.”



Lâm Sơ: “Vâng.”

Trần công tử nói: “Người này không phải người, đã hóa thành linh thể, cho nên ta không biết nguyên thân của hắn là thứ gì, nhưng hắn dùng oán hận chúng sinh làm thức ăn, trước khi chết còn dẫn động dị tượng thiên địa để tăng cường sức mạnh…… thế gian sắp hỗn loạn rồi.”

Lăng Phượng Tiêu: “Vì sao hỗn loạn?”

Công tử hỏi: “Bây giờ là loạn thế? Hay thịnh thế?”

Lăng Phượng Tiêu: “Loạn thế.”

Công tử: “Đã loạn bao nhiêu năm rồi?”

Lăng Phượng Tiêu: “300 năm.”

“Thịnh thế sinh người, loạn thế sinh quỷ.” Công tử vọng sao máu trên trời: “Thời buổi loạn lạc, sinh linh đồ thán, oán khí chúng sinh đã tích tụ 300 năm, nào ngờ lại bị hắn dung nạp, chẳng cách nào tiêu tán…… Ngay khoảnh khắc hắn hoàn toàn chết đi, oán khí sinh linh sẽ tản mạn ra khắp trời đất, yêu ma hoành hành…… không thể ngăn chặn.”

Nói xong câu này, công tử tựa hồ vô cùng bất lực: “Mới vài năm ta không xuống xem, nào ngờ lại nhiễu loạn như vậy?”

Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Giải như thế nào?”

Công tử: “Ta chưa gặp chuyện này bao giờ ——”

Thân ảnh y càng thêm hư hư thực thực.

Giữa nhân gian và Thiên giới có một rào cản không thể vượt qua nổi, huyễn thân tiên nhân, chẳng thể duy trì lâu trong trần thế.

Công tử nói: “Các ngươi chỉ có thể hành động theo hoàn cảnh.”

Lăng Phượng Tiêu: “……”

Lăng Phượng Tiêu đã không còn gì để nói, nhưng Lâm Sơ lại có một câu hỏi.

Hắn nhìn công tử: “Tám quyển bí tịch……”

“Tám quyển bí tịch liên quan đến chúng sinh thiên hạ,” công tử như thể biết hắn định hỏi gì: “Hủy được thì hủy, vạn nhất không thể để tám quyển bí tịch rơi vào tay đồ đệ bất chính……”

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, dần dần tan biến, thân ảnh cũng từ từ tiêu tán giữa thiên địa.

Mèo thò đầu khỏi bờ vai công tử, “Meo” một tiếng từ biệt bọn họ.

Sau đó, vết nứt trong suốt dần dần khép lại, tựa hồ như chưa từng xuất hiện.

Nhưng đỉnh của tòa tháp, vẫn tràn ngập sương máu.

Lâm Sơ nghe thấy tiếng nức nở trong làn gió.

Công tử bảo, đấy là oán khí chúng sinh.

Oán khí một người, chẳng tính là gì. Cùng lằm là sau khi đột tử, biến thành u hồn lệ quỷ, bị tiên đạo hàng phục —— giống như bò thi, oán quỷ xung quanh Quỷ thành Mân Châu vậy.

Bá tính loạn thế, ăn không đủ no, áo không đủ mặc, thê ly tử tán, chỉ biết oán trời oán đất, oán vương oán triều……

Nếu như oán khí của toàn bộ người trong thiên hạ này đều tề tụ bên nhau……

“Ta biết vì sao Đại Vu lại lập nên Cực Lạc quốc.” Lâm Sơ nghe thấy Lăng Phượng Tiêu từ tốn nói: “Đều không phải hắn chấp mê bất ngộ, không biết Cực Lạc quốc chỉ là mộng tưởng hão huyền…… Mà là bá tính thiên hạ, thân hãm loạn ly, đều hy vọng vào một quốc gia Cực Lạc.”

Thanh âm Lăng Phượng Tiêu trầm xuống: “Công tử nói, hắn lấy oán khí chúng sinh làm cội nguồn sức mạnh, vì vậy hắn sẽ phải đi làm điều mà chúng sinh muốn. Cần phải tạo ra một ảo cảnh chẳng còn sầu lo, chẳng còn mất mát, để người trong thiên hạ, đều có thể an cư lạc nghiệp, áo cơm vô ưu.”

“Cho nên hắn mới có thể nói, việc này, không phải do hắn muốn hay không muốn.” Lăng Phượng Tiêu đến gần thi thể Đại Vu, tựa hồ định nói cho Lâm Sơ nghe, lại tựa hồ nói với chính mình: “Hắn cũng biết rằng, nếu nghị hòa, ngừng chiến, dưỡng dân sinh, trăm năm sau, bá tính sẽ có thể ấm no. Nhưng thiên hạ này ti tỉ bá tính, sinh thời loạn thế, giáo dục không thông, thiên tai nhân họa, thuế nặng đè người, ai sẽ tin…… vương triều có thể khiến mọi chuyện tốt đẹp hơn?”

Có lẽ, ngay từ đầu, bá tính tin tưởng vương triều.

Nhưng vương triều chỉ biết luyện binh, trưng thuế, nền chính trị hà khắc hung hãn hơn cọp, trăm năm nay, bọn họ đã sớm coi vương triều như thú dữ, oán hận vương triều như oán cọp.

Từ thất vọng mà thành tuyệt vọng, vương triều không thể tin tưởng được nữa, khổ cực hôm nay đã đến mức đỉnh điểm, ngày mai cũng chẳng còn hy vọng, bọn họ chỉ có thể quay đầu tin tưởng vào kiếp sau hư vô mờ mịt, hy vọng sau khi lìa đời đầu thai kiếp khác, sẽ sinh ra trong một vương quốc Cực Lạc giàu có an bình, chẳng còn đói kém, chẳng còn chiến loạn, chẳng còn vương triều cai trị nữa.

Đó là oán lực của chúng sinh, là cội nguồn sức mạnh kỳ dị của Đại Vu.

—— cũng là ước nguyện của chúng sinh.

Còn về Đại Vu rốt cuộc là thứ gì, tại sao lại có thể làm chủ được sức mạnh như vậy, bọn họ vẫn chưa biết.

Mà việc cấp bách trước mắt, là sau khi Đại Vu chết, oán khí sẽ dần dần khuếch tán. Dựa theo lời công tử nói, oán khí đã tích tụ mấy trăm năm, sẽ trực tiếp hóa thành oan hồn lệ quỷ, yêu ma hoành hoành khắp nơi, chẳng thể ngăn cản.

Hắn thấy thân thể Đại Vu dần dần tan biến.

Bắt đầu từ viền cơ thể, hóa thành tro bụi, tản mạn khắp thiên địa.

Bầu trời, mặt đất, huyết khí càng ngày càng nồng đậm.

Hắn cũng thấy Lăng Phượng Tiêu nhìn chăm chú vào thi thể Đại Vu, trầm mặc không nói lời nào.

Nơi đó đang lập loè một quầng ánh sáng đỏ như máu.

Thời điểm thi thể Đại Vu hoàn toàn tan biến, vật đó bỗng lộ ra toàn cảnh.

Đó là một vật đỏ như máu, tựa như tinh thể, lại tựa như huyết sắc trên trời dưới đất, ngưng tụ đè nén thành một cái lõi.

Đại Vu sở dĩ có thể ngưng tụ, điều khiển oán khí chúng sinh, rất có thể đều liên quan đến thứ này.

Nó hơi hơi đập nhẹ, giống như một trái tim, màu sắc bất tường và oán độc, theo nhịp đập của nó, tiết tấu của sương máu vờn quanh cũng đang dần dần biến hoá.

Một giọt máu loãng nhỏ xuống, chân trời xé toạc một đường sao băng đỏ thẫm vô cùng yêu tà.

Lâm Sơ thấy, viền của nó, bắt đầu tan chảy nhè nhẹ!

Người sáng suốt đều có thể đoán ra được, đợi đến khi trái tim này hoàn toàn tan rã, thì đó cũng chính là thời khắc mà toàn bộ sao quỷ trên trời rơi rụng, kết hợp với lời công tử nói, oán khí sẽ tràn ngập khắp thế gian, yêu ma tung hoành bốn phương trời.

Một bàn tay nâng trái tim lên.

Ngón tay thon dài, lãnh bạch như ngọc.

Là bàn tay của Lăng Phượng Tiêu.

“Bảo Bảo.” Lăng Phượng Tiêu nhìn hắn.

Ánh mắt thực ôn nhu, lại tựa hồ thực hiu quạnh.

Y nói cực kỳ chậm: “Bảo bảo, ta sắp bị vấy bẩn rồi.”

Ngay sau đó, y đem trái tim đỏ như máu ấy, mạnh mẽ ấn vào lồng ngực mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau