Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 170: Phượng Hoàng tắm hỏa

Trước Sau
Ngợp trời huyết sắc, phút chốc chợt thoáng ngừng lại.

Lăng Phượng Tiêu từ từ nhắm nghiền hai mắt.

Thần sắc y thực bình tĩnh, tưởng chừng đang làm một việc vô cùng bình thường.

Như kiểu ăn một viên đan, uống một ly nước…… tầm thường như vậy.

Sương máu đột nhiên dâng trào!

Lăng Phượng Tiêu nhíu mày lại, tựa hồ đang chịu đựng một cơn đau thống khổ cực độ.

Lâm Sơ nắm lấy tay y, cố gắng rót linh lực của mình vào.

Lăng Phượng Tiêu nắm chặt tay hắn, lực đạo rất lớn, ngón tay run lên nhè nhẹ.

Tay thực lạnh, lạnh đến thấu xương.

Linh lực mà Lâm Sơ rót vào cơ thể y ngay lập tức bị oán khí phẫn nộ vặn vẹo bắn ra ngoài!

Đó là một cỗ oán khí âm tà thuần khiết đến cực điểm, vừa mới chạm vào, bên tai đã vang lên tiếng ngàn vạn yêu ma gào thét.

Đó là chúng sinh thiên hạ, 300 năm nay bị vây trong chiến loạn đói kém, tích tụ oán hận lệ quỷ vô cùng bi ai tuyệt vọng.

Cát tụ có thể thành tháp, sông tụ có thể thành biển, oán hận chúng sinh một khi tụ về một thể, thì đó chính là lực lượng khiến toàn bộ thiên hạ rung chuyển.

Mà theo như lời vị Trần công tử kia …… oán khí một khi rụng lả tả khắp trời đất, đó sẽ là sự khởi đầu của thời loạn thế yêu ma hoành hành.

Khi đó, Lâm Sơ còn đang mông lung, Đại Vu đã chết, Tiêu Tuyên thoạt nhìn không giỏi đánh giặc, yêu ma hoành hành là lúc, đại địa chia thành hai phe người quỷ, chiến sự bùng nổ liên miên. Hắn tự hỏi, Lăng Phượng Tiêu sẽ làm gì.

Chắc hẳn y sẽ nghị hòa với Bắc Hạ, sau đó bắt đầu bố trí chiến sự, cuối cùng bày mưu tính kế, bách chiến bách thắng, vang danh sử sách.

Nhưng Lăng Phượng Tiêu lại không làm như vậy.

Y chủ động đem cốt lõi của oán hận kia, dung nạp vào thân thể của mình.

Hậu quả sẽ như thế nào, Lâm Sơ không biết.

Sẽ tẩu hỏa nhập ma, mất đi thần trí, bị oán khí điều khiển, biến thành một Đại Vu thứ hai sao?

Hắn chẳng làm được gì cả, chỉ có thể vươn tay phải, nhẹ nhàng vén những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi vương trên trán Lăng Phượng Tiêu.

Khóe mắt Lăng Phượng Tiêu đọng một giọt lệ đỏ như máu, từ từ chảy xuống.

Hắn duỗi tay lau đi giọt lệ ấy, huyết sắc tươi đẹp vấn vương nơi khóe mắt bắt đầu trượt xuống gò má tái nhợt của Lăng Phượng Tiêu, diễm sắc ướt át đến nao lòng.

Sương máu chung quanh, tựa hồ lại dày đặc thêm một chút, màn sương bất tường này rõ ràng ẩn chứa ác ý, chậm rãi ngưng tụ quanh quẩn bọn họ, tạo thành một vòng xoáy đỏ như máu.

Một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt cổ tay hắn.

Hắn nghe thấy thanh âm Lăng Phượng Tiêu thì thầm bên tai: “Bảo bảo, ta đau quá.”

Lâm Sơ liền ôm chặt y, nhẹ nhàng vỗ về lưng y.

Lăng Phượng Tiêu gắt gao mà ôm lấy hắn, vùi mặt vào bờ vai hắn.

Cả người y đều run lên nhè nhẹ.

Lâm Sơ biết, một người phải chịu thống khổ đau đớn đến cùng cực, mới có thể có phản ứng như vậy.

Tất cả oán hận trong thiên địa đang ăn mòn thể xác, thần trí, thậm chí cả toàn bộ thần hồn y.

Đây không phải điều mà một người bình thường chịu đựng nổi, cũng không phải điều mà đơn độc một người phải gánh chịu.

Chẳng ai ép Lăng Phượng Tiêu làm như vậy cả, cũng chẳng ai trách cứ Lăng Phượng Tiêu nếu y không làm như vậy —— vốn dĩ y chẳng cần phải làm vậy.

Nhưng khoảnh khắc ấy, Lâm Sơ lại vô cùng tỉnh táo mà nhận ra rằng, đây là điều Lăng Phượng Tiêu sẽ làm.

Nếu giết một người có thể cứu mười người, giết vạn người có thể cứu mười vạn người, càng là quân chủ, thì càng phải quyết đoán mà giết.

Nhưng nếu vì cứu mười người, mười vạn người, trăm vạn người, phải hy sinh, là chính y thì sao?

Thánh nhân từng giảng, dám nhận lấy nhơ nhuốc của quốc gia, mới có thể làm chủ xã tắc, dám gánh chịu tai họa của quốc gia, mới có thể làm vua thiên hạ, vậy nhưng……

Lâm Sơ hỗn loạn hồi tưởng trong lòng một hồi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài buông xõa của Lăng Phượng Tiêu, ngẫu nhiên chớp mắt, chợt thấy bả vai mình đã bị máu tươi thấm đẫm phân nửa.

Máu tươi làm dòng lệ, tuôn trào tựa vô tận, là Lăng Phượng Tiêu đang khóc, hay là chúng sinh thiên hạ đang tuyệt vọng mà khóc thảm thiết?

Hắn nhớ lại dáng vẻ Lăng Phượng Tiêu an ủi mình ngày xưa, cũng học theo, dỗ dành Lăng Phượng Tiêu: “Đừng khóc.”

Lăng Phượng Tiêu hồi đáp bằng cách cắn lấy bờ vai hắn.

Lâm Sơ: “……”

Không sao.

Hắn tiếp tục vuốt tóc cho Lăng Phượng Tiêu.

Vuốt vuốt, lại nhớ tới Cực Lạc quốc, thời điểm hắn chắn một đao cho Lăng Phượng Tiêu, đột nhiên dùng được thức thứ tám “Bình sinh tâm sự” của《 Trường Tương Tư 》.

Tại Kiếm Các, sau khi lĩnh hội thức thứ bảy “Nhất Diệp Cô Chu”, thức thứ tám hắn lại không thể tiến cảnh, mà lúc dùng được nó, lúc lĩnh ngộ được, hắn mới nhận ra, một chiêu này, cần có điều kiện vô cùng ngoan độc.

Đó chẳng phải một chiêu thức hoàn toàn tấn công, cũng chẳng phải một chiêu thức hoàn toàn phòng thủ, càng đừng nói tới lấy công làm thủ, thậm chí lúc dùng đến nó, trên người sẽ lộ ra rất nhiều sơ hở, thời điểm đối mặt cường địch, ắt hẳn sẽ bị trọng thương.



Mà chiêu thức đó cũng chẳng phải một chiêu thức hoàn mỹ tinh xảo.

Nhưng lại có một nơi, vô cùng hoàn mỹ.

Phía sau.

Người sử dụng chiêu thức này, phía sau sẽ tuyệt đối an toàn.

Cho nên ý vị trong đó, không phải tấn công, cũng chẳng phải phòng thủ, mà để bảo vệ đồ vật phía sau, hoặc bảo vệ một người đứng sau.

Cũng chỉ trong hoàn cảnh như vậy, chiêu thức này mới có thể sử dụng.

Một người tu luyện 《 Trường Tương Tư 》, một kiếm tu không có cảm tình như hắn, chắc hẳn phải không có thứ gì hoặc ai đó bảo vệ mới đúng.

Nhưng nếu như người này là Lăng Phượng Tiêu, hắn lại có thể làm được.

Ngay cả 《 Trường Tương Tư 》, cũng cho phép hắn.

Lâm Sơ cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, động tác vuốt tóc cũng nhẹ đi rất nhiều.

Tiểu phượng hoàng gì chứ, vẫn đáng yêu như vậy mà.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, sương máu bên người vẫn nồng đậm như cũ, nhưng ác ý bén nhọn trong đó, vậy mà đã phai nhạt đi một phần.

Mà cùng lúc đó, sương máu —— chậm rãi rót vào cơ thể Lăng Phượng Tiêu.

Sương máu từ từ vờn quanh cơ thể y tựa như tầng tầng lớp lớp hồng liên, lại tựa như ngọn lửa lạnh băng.

Lâm Sơ chợt thấy cơ thể y ở trong lòng hắn dần dần hư ảo, tựa hồ bên trong có gì đó thay đổi, một lát sau lại biến trở về, minh minh diệt diệt, phảng phất đã không phải một người ở nhân thế nữa.

Liệt hỏa địa ngục liếm láp, sắc thái trước mắt dần dần nồng liệt, hắn phát giác bản thân đã không còn nhìn rõ thần sắc Lăng Phượng Tiêu, chỉ thấy một mảnh sương máu mơ hồ.

Hắn nghĩ, biến thành cái gì cũng được.

Thông qua hai mặt Phật tiến vào cõi hư không, hai người bọn họ biến thành hai đốm sáng, chẳng phải vẫn có thể vòng tới vòng lui, chơi đến không tồi hay sao.

Chỉ cần vẫn là Lăng Phượng Tiêu.

Chỉ cần Tiểu Phượng Hoàng còn có thể trở về.

Hắn cảm thấy nhịp tim mình đang dần dần gia tốc, thình thịch thình thịch, càng ngày càng trở nên rõ ràng.

“Lăng Phượng Tiêu,” hắn nghe thấy giọng điệu chính mình, “Lăng Phượng Tiêu, Tiêu Thiều……”

Hắn gọi đi gọi lại tên người ấy.

Vừa không ngừng mà kêu, vừa nghĩ, huynh đừng lầm đường lạc lối.

Ngữ điệu hắn không lớn, cũng không dùng nhiều lực, nhưng cuối cùng, thanh âm vẫn đọng chút nghèn nghẹn.

Sương máu đang giảm bớt, xu hướng rất rõ rệt.

Tình tú trên màn đêm, ánh sáng hung ác đỏ như máu, cũng đang dần dần suy yếu.

Và rồi sương máu tan biến, toàn bộ trút vào cơ thể Lăng Phượng Tiêu.

Thế giới trước mắt Lâm Sơ đã sáng tỏ hơn một ít.

Hiện giờ hắn không còn ôm Đan Chu cô nương vòng eo thon thả nữa.

Mà bị một sinh vật lạ ôm.

Sinh vật lạ dường như có gương mặt Tiêu Thiều.

Lâm Sơ hờ hững duỗi tay chọc chọc, là làn da người, độ ấm đang dần tăng trở lại.

Thế giới trước mắt lại tường tận thêm một chút.

Hắn phảng phất như một khán giả vừa được xem Phượng Hoàng niết bàn, bức thiết muốn biết liệu lần niết bàn này có thành công hay không, sinh ra một con phượng hoàng hay là một con gà nướng.

Vì thế hắn dụi dụi mắt mình.

Còn chưa dụi được mấy cái, cổ tay đã bị đè lại.

Lâm Sơ ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt Tiêu Thiều.

Thị giác bị huyết sắc kích thích quá độ dần dần khôi phục bình thường.

Hắn thấy một đôi đồng tử đen như mực.

Hình dáng vẫn đẹp đẽ như xưa, chỉ là mù mịt không ánh sáng, còn vương theo ý vị hờ hững vô cớ.

Tiêu Thiều giờ phút này, một thân áo đen hoa mỹ, y phục lờ mờ hoa văn huyết sắc nồng đậm uốn lượn, bên hông vẫn treo Vô Quý đao, sát khí không ngừng tuôn trào.

Trải qua hồng liên nghiệp hỏa, huyết hải vô nhai [1], khóe mắt y vẫn còn vấn vương lệ máu.

[1] thuật ngữ phật giáo, chỉ tầng địa ngục thứ bảy

Giờ này khắc này, nếu có người nói cho Lâm Sơ, hắn không phải thân ở nhân gian, mà là ở Tu La địa ngục, hoặc là âm phủ hoàng tuyền, Lâm Sơ đều sẽ tin.

Cuối cùng hắn bị sinh vật không biết là người hay yêu nghiệt này đè lại cổ tay, tiếp đó lại bị ép ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt y.

Khuôn mặt của Tiêu Thiều, cho dù ngắm bao nhiêu lần đi chăng nữa, thẩm mỹ đều phải bị cọ rửa một phen, càng đừng nói tới bầu không khí âm trầm quỷ dị lúc này, còn có một phen phong vị rất khác.

Lâm Sơ: “Tiêu Thiều?”



Hắn chợt thấy vẻ mặt Tiêu Thiều hơi hơi mê võng, tựa hồ đang hồi tưởng gì đó, sau một lúc lâu mới đáp: “Là ta.”

Thanh âm phảng phất như rượu mạnh, rượu mạnh khuấy với đá viên, xúc cảm thanh thanh lành lạnh.

Hồi đáp xong, y lại nhắm hờ mắt, khe khẽ nhíu mày, tựa hồ vẫn đang nhịn đau.

Lâm Sơ rướn người quan tâm: “Còn đau phải không?”

Tiêu Thiều lắc đầu.

Lâm Sơ thấy thần sắc mơ hồ của y lộ ra cố chấp và lạnh nhạt, khác hoàn toàn với ngày xưa, nên vẫn chưa thể yên tâm: “Huynh…… có sao không?”

Tiêu Thiều đáp: “Rất nhiều người đang khóc.”

Lâm Sơ: “Ừ?”

Tiếng khóc trong biển máu, chẳng biết đã biến mất tự bao giờ, hiện giờ hắn không còn nghe thấy nữa.

Đầu ngón tay Tiêu Thiều chậm rãi vuốt ve khuôn mặt hắn, vừa miêu tả những đường nét, vừa nói: “Hồn phách ta.”

Lâm Sơ bị y vuốt ve đến hơi hơi phát ngứa, khẽ nghiêng đầu sang một bên, không biết thế nào lại càng mời gọi Tiêu Thiều hơn.

Tiêu Thiều cưỡng chế bẻ mặt hắn trở lại, bắt hắn nhìn vào hai mắt mình, sau đó nói: “Đến gần em, sẽ khá hơn đôi chút.”

Vừa nói, vừa tiếp tục chạm chạm khuôn mặt hắn, đầu ngón tay miết nhẹ bờ môi, sau đó mặt mày vô cảm mà cúi đầu hôn hắn.

Người này có phần biến thái, sợ rằng đã đánh mất nhân tính, Lâm Sơ cảm nhận được.

Hắn sợ thần trí Tiêu Thiều xuất hiện vấn đề, hỏi: “Huynh còn nhớ rõ ta không?”

“Nhớ rõ.” Tiêu Thiều nhàn nhạt nói: “Bảo Bảo…… gọi ta, ta mới trở về.”

Dường như vẫn thanh tỉnh.

Lại còn gọi “Bảo bảo”, chứng minh người này vẫn là Tiêu Thiều, mà không phải sinh vật kỳ quái khác.

Lâm Sơ an tâm hơn một chút.

Lúc này, tốc độ sương máu mờ đi đã nhanh hơn trước rất nhiều, vì sao trên trời cũng dần dần khôi phục như cũ.

Cùng lúc đó, khí chất vốn có của Tiêu Thiều cũng loáng thoáng ẩn hiện.

Chờ đến khi hết thảy mọi thứ khôi phục bình thường, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng người huyên náo, rất nhiều Vu sư Bắc Hạ đang tiến về nơi này.

Như một lẽ hiển nhiên, vừa rồi bọn họ giao chiến với Đại Vu, gây ra náo động lớn như vậy, đám Vu sư đương nhiên sẽ phát hiện, nhưng vì biển máu cách trở, nên không thể vào được, hiện giờ biển máu tan đi, liền lũ lượt tiến vào.

Đêm dài lắm mộng, hắn thấy Tiêu Thiều chẳng tỏ vẻ gì, nên không trưng cầu ý kiến nữa, lôi kéo người trở về Thanh Minh động thiên.

Chào hỏi sư huynh xong, liền về phòng.

Phòng ngủ của ma quân đương nhiên phải dành cho ma quân, phòng ngủ của hai người họ trong động thiên là phòng dành cho khách.

Cánh cửa vừa đóng, Lâm Sơ dự cảm có điểm chẳng lành, phảng phất như bị một thứ gì đó vô hình khóa chặt.

Lông tơ cả người hắn dựng đứng, quay đầu xem thử Tiêu Thiều.

Tiêu Thiều đang nhìn hắn.

“Huynh …… không sao chứ?” Lâm Sơ hỏi lại lần nữa.

Tiêu Thiều: “Tạm ổn.”

Lâm Sơ: “…… Có muốn uống chút nước ấm không?”

Ánh mắt Tiêu Thiều nhìn hắn tựa hồ dâng lên một chút nghi hoặc, sau đó lắc đầu: “Không cần.”

Lâm Sơ vẫn còn nhiều lời muốn hỏi, trong khoảng thời gian ngắn, lại không biết nên hỏi từ đâu.

Hắn cân nhắc mãi, chọn đi chọn lại rất nhiều lần, cuối cùng cũng chọn được một câu hỏi trọng điểm ——— Huynh có còn là người không?

Nào ngờ, hắn vừa mới mở miệng định hỏi, đã bị người này đẩy ngã xuống giường.

Tiêu Thiều từ trên cao nhìn xuống, mặt mày vô cảm, nhưng vẫn đang trầm mê mà chạm chạm khuôn mặt hắn.

Từ vầng trán, đến gò má, đến khóe môi.

“Huynh……” Lâm Sơ vừa thốt ra được một chữ, liền không còn cách nào nói chuyện được nữa.

Bởi vì đầu ngón tay của Tiêu Thiều đã tách bờ môi hắn ra, hơn nữa bởi vì hắn nhất thời không phòng bị, đã xuyên qua môi răng, tiến vào rất sâu, đè lên đầu lưỡi hắn.

Ánh mắt Tiêu Thiều âm trầm, nhìn hắn, sau đó lại thêm một ngón tay nữa vào.

Lâm Sơ có chuyện muốn hỏi, vì thế cố gắng đẩy hai ngón tay kia ra ngoài, nhưng hành động này lại giống như hắn chủ động liếm cắn hai ngón tay thon dài lãnh bạch kia.

Hắn chợt thấy ánh mắt Tiêu Thiều càng ngày càng không đúng, trong lòng dần dần hoảng loạn.

Tiêu Thiều cúi xuống, dùng tay kia đè lại bả vai hắn.

“Tiên quân,” Lâm Sơ nghe thấy thanh âm khàn khàn của Tiêu Thiều, chậm rãi nói “Em thật sạch sẽ a.”

Lâm Sơ không dám hỏi nữa.

Hắn sớm nên biết đáp án. Tiêu Thiều từ trước đến nay đâu phải một người bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau