Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm
Chương 181: Hai trăm mười ba
Vị Xuyên.
Trời cao mây nhạt.
Bốn năm kỵ binh lướt nhẹ qua núi non trùng điệp, từ trên cao vọng xuống thượng nguồn dòng sông.
Tạ Tử Thiệp ngắm nhìn bốn phía: “Khắp nơi bằng phẳng, không có lợi thế địa hình, phải nỗ lực nhiều hơn mới được.”
Việt Nhược Hạc nói: “Có người tu tiên với Vu sư ở đây, cho dù địa thế thuận lợi, cũng chẳng chiếm được bao nhiêu tiện nghi, chi bằng lấy cứng đối cứng.”
Dứt lời, dùng cùi chỏ huých huých người bên cạnh: “Mây Trắng huynh, Hoành Luyện Tông các ngươi tới bao nhiêu người?”
Thương Mân đáp: “Hoành Luyện Tông ta luôn luôn trung thành với vương triều, lão môn chủ cả đời thủ vệ ở Cự Bắc quan, ta nghĩ Kim Đan kỳ trở lên, đều sẽ tới.”
Việt Nhược Hạc bày tỏ: “Kỳ thật mấy môn phái chúng ta, luận về cống hiến cho vương triều, có thể được phong hầu bái tướng rồi ấy chứ.”
“Quái lạ.” Tạ Tử Thiệp nói: “Đêm tuyết tâm sự năm đó, một đám các ngươi đều bảo theo hiệp đạo, mà hiện giờ tuổi tác lớn dần, lại muốn phong hầu bái tướng, công danh lợi lộc sao.”
“Tạ sư tỷ, ngươi có điều không biết.” Việt Nhược Hạc nói: “Mấy hôm trước ta cùng Mây Trắng huynh uống rượu, ngà ngà say, đàm luận tới nửa đêm, chính là nói về việc này.”
“Ồ?” Tạ Tử Thiệp nhướng mày.
Thương Mân tiếp nối những gì Việt Nhược Hạc vừa nói: “Chúng ta cứ tưởng, hiệp khách giao du giang hồ, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, nhưng suốt cuộc đời này, dù cho trở thành anh hùng một phương, được hưởng mỹ danh giang hồ, cả đời bất quá cũng chỉ cứu được trên dưới trăm người, nhiều nhất vài ngàn người mà thôi. Nhưng nếu vì vương triều tận lực, làm tể làm tướng, lại có thể cứu giúp chúng sinh —— tỷ như một trận chiến này của chúng ta, nếu thắng, thiên hạ thống nhất, nhân dân có thể an cư lạc nghiệp —— đây là thứ mà một đời vì hiệp cũng không làm được.”
“Có vẻ hợp lý.” Tạ Tử Thiệp gật đầu: “Các ngươi khởi nguồn từ ‘kiếm tư vì hiệp’, nghiễm nhiên đã trở thành ‘vì hiệp đại nghĩa’.”
“Lời khen này xấu hổ quá.” Việt Nhược Hạc đối với Tạ sư tỷ, vậy mà không hề tranh cãi, ngược lại còn cảm thấy thẹn thùng trong lòng.
“Ý định đã quyết, đao kiếm không có mắt, ta chẳng ở tiền tuyến, các ngươi phải thật bảo trọng.” Tạ Tử Thiệp mỉm cười.
Thương Mân bày tỏ: “Tạ sư tỷ, không dối gạt ngươi, đến lúc này, ta không còn sợ chết như trước kia nữa.”
“Hồng nhan rồi sẽ nhạt phai, hiệp giả chung quy tuẫn đạo.” Tạ Tử Thiệp nói: “Các ngươi có nguyện vọng tuẫn đạo của các ngươi, ta cũng có nguyện vọng tuẫn đạo của ta, người có đạo, đều sẽ không sợ chết.”
Nói đến đây, nàng cười hào sảng, quay sang Lâm Sơ nhướng mày: “Nhưng chẳng ngờ tiên nhân không nhiễm bụi trần cũng tới chiến trường, ta có điểm không thông.”
Việt Nhược Hạc: “Khụ, cái này, cái này…… từ thời xa xưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cho nên…… tiên quân, cũng có lúc khổ sở vì mỹ nhân ải.”
Thương Mân thêm mắm dặm muối: “Gia quyến Lâm huynh dù sao cũng là Đại tiểu thư……”
Lâm Sơ nghe nội dung trêu đùa của họ, nghiễm nhiên phải đội cho hắn cái mũ “Thấy sắc quên mình” mới vừa lòng.
Kỳ thật cũng đúng.
Bọn họ tự đi mà không đứng đắn, Đại tiểu thư vẫn là đứng đắn nhất.
Lăng Phượng Tiêu lên tiếng: “Nếu không dị nghị, hôm nay sẽ hạ trại ở cao điểm này.”
Tạ Tử Thiệp cũng trở lại trạng thái đứng đắn: “Kỵ binh Bắc Hạ dày đặc, chiến mã dũng mãnh, đến lúc hai quân đối chọi, thân ở cao điểm, sẽ bù đắp được địa hình xấu bên kỵ binh ta, rất ổn thỏa.”
Đại sư tỷ đã đồng ý, những người khác cũng không dị nghị nữa.
“Trận chiến Vị Xuyên, liên quan mật thiết đến nhuệ khí quân đội, mấu chốt nằm ở kỵ binh xung phong của Bắc Hạ.” Lăng Phượng Tiêu nhìn quanh cao điểm, nhàn nhạt nói: “Giữa trận phải dày, áo giáp phải nặng, phối hợp với hai cánh khinh kỵ cầm thương tác chiến.” (khinh kỵ là kỵ binh giáp nhẹ)
Một vị tướng lĩnh trẻ tuổi bên cạnh y lên tiếng: “Điện hạ, Trịnh tướng quân dưới trướng An Bình thành, có một chi trọng kỵ, tung hoành Bắc cương, chưa từng bại trận, có thể điều tới.” (trọng kỵ là kỵ binh giáp nặng)
“Trọng kỵ An Bình thành không thể động tới, 2 thành An Bình, Trấn Xa, cần thời khắc phòng bị Bắc Hạ tập kích bất ngờ.”
Thương Mân nói: “Điện hạ, Hoành Luyện Tông ta lấy thuật pháp tương trợ. Nội công Hoành Luyện Tông vừa khéo phòng thủ, kẻ hèn này xung phong kỵ binh, chắc chắn không thành vấn đề.”
Lăng Phượng Tiêu: “Đa tạ.”
Thương Mân nói: “Vốn là như vậy.”
“Kỵ binh Bắc Hạ, cố nhiên có thể sợ, nhưng vu thuật Bắc Hạ, so với tiên đạo chính thống triều ta, há có thể sánh kịp.” Việt Nhược Hạc nói.
Tạ Tử Thiệp: “Đây là phúc lớn.”
Lâm Sơ nghĩ, tuy rằng Việt Nhược Hạc suốt ngày một bộ ngụy biện, nhưng khi nói những lời này lại rất có đạo lý.
Cho dù Bắc Hạ có hàng vạn vu thuật quỷ quyệt, nhưng suy cho cùng đều bắt nguồn từ một mạch tà thuật dị tộc, chẳng qua là độc, chú, thi, cổ, những thuật pháp công kích âm tà. Nhưng Nam Hạ kế thừa tiên đạo chính thống, lại có ngàn năm truyền thừa, nhiều môn phái lớn nhỏ khác nhau, có chính có tà, mỗi người đều có tuyệt học của riêng mình.
Tỷ như Hoành Luyện Tông của Thương Mân, dốc lòng với phòng thủ tinh tuyệt, có thể xem như tường đồng vách sắt.
Lại tỷ như Như Mộng Đường có thể hóa thân vạn vật, ẩn nấp hơi thở, dùng vào trinh sát, tập kích bất ngờ, quả thật giống như thần thánh trợ giúp vậy.
Lại tỷ như Nam Hải Kiếm Phái am hiểu đối đầu chính diện kẻ địch nhất, Huyễn Hải Lâu có thể mê hoặc nhân tâm, Nam Sơn Y Cốc diệu thủ hồi xuân*…… thật sự là nhiều đếm không xuể. (tay thần y chữa bách bệnh)
Nếu những môn phái này có thể hỗ trợ cho quân đội, sức chiến đấu của Nam Hạ, chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội.
Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là, Bắc Hạ không có Đại Vu.
Lâm Sơ đang nghĩ như vậy, chợt nghe Thương Mân nói: “Nhưng Vu sư Bắc Hạ xảo trá, khó mà phòng bị, thật sự rất khó xử lý.”
“Giao cho ta,” Lăng Phượng Tiêu nói: “Các ngươi chuyên tâm đối địch là được.”
Thương Mân vâng một tiếng.
Lâm Sơ lại miên man nghĩ, người nắm giữ sức mạnh khủng bố như Đại Vu, hiện giờ đã biến thành Lăng Phượng Tiêu.
Mấu chốt là, chuyện này, Bắc Hạ không biết.
Nếu như biết, Tiêu Tuyên gửi tới không phải thư ứng chiến nữa, mà là thư đầu hàng.
“Nhưng lúc đệ tử tiên đạo đối địch, ngược lại vẫn còn một tầng lo âu…… Người tu tiên dính quá nhiều máu tanh, nghe nói thiên địa bất dung, sẽ bị tử lôi xóa sổ thần hồn…… Hôi phi yên diệt* như vậy, sẽ không được đầu thai kiếp khác.” Việt Nhược Hạc nói. (tan thành khói bụi)
“Chiến sự bắt nguồn từ ta, hết thảy nhân quả, sẽ do một mình ta gánh chịu, người khác vô can.” Lăng Phượng Tiêu cong cong môi, nhàn nhạt nói: “Trước khi khai chiến ta sẽ tự bái tế thiên địa, nói rõ chuyện này, các ngươi không cần lo lắng.”
Việt Nhược Hạc đáp: “Cảm tạ điện hạ.”
Lăng Phượng Tiêu vọng giang sơn phương xa vô ngần, hỏi Tạ Tử Thiệp: “Loạn ly Đại Hạ, đã bao nhiêu năm rồi?”
Tạ Tử Thiệp đáp: “Hai trăm mười ba năm.”
Chỉ thấy Lăng Phượng Tiêu khe khẽ rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Đến lúc rồi.”
Trời cao mây nhạt.
Bốn năm kỵ binh lướt nhẹ qua núi non trùng điệp, từ trên cao vọng xuống thượng nguồn dòng sông.
Tạ Tử Thiệp ngắm nhìn bốn phía: “Khắp nơi bằng phẳng, không có lợi thế địa hình, phải nỗ lực nhiều hơn mới được.”
Việt Nhược Hạc nói: “Có người tu tiên với Vu sư ở đây, cho dù địa thế thuận lợi, cũng chẳng chiếm được bao nhiêu tiện nghi, chi bằng lấy cứng đối cứng.”
Dứt lời, dùng cùi chỏ huých huých người bên cạnh: “Mây Trắng huynh, Hoành Luyện Tông các ngươi tới bao nhiêu người?”
Thương Mân đáp: “Hoành Luyện Tông ta luôn luôn trung thành với vương triều, lão môn chủ cả đời thủ vệ ở Cự Bắc quan, ta nghĩ Kim Đan kỳ trở lên, đều sẽ tới.”
Việt Nhược Hạc bày tỏ: “Kỳ thật mấy môn phái chúng ta, luận về cống hiến cho vương triều, có thể được phong hầu bái tướng rồi ấy chứ.”
“Quái lạ.” Tạ Tử Thiệp nói: “Đêm tuyết tâm sự năm đó, một đám các ngươi đều bảo theo hiệp đạo, mà hiện giờ tuổi tác lớn dần, lại muốn phong hầu bái tướng, công danh lợi lộc sao.”
“Tạ sư tỷ, ngươi có điều không biết.” Việt Nhược Hạc nói: “Mấy hôm trước ta cùng Mây Trắng huynh uống rượu, ngà ngà say, đàm luận tới nửa đêm, chính là nói về việc này.”
“Ồ?” Tạ Tử Thiệp nhướng mày.
Thương Mân tiếp nối những gì Việt Nhược Hạc vừa nói: “Chúng ta cứ tưởng, hiệp khách giao du giang hồ, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, nhưng suốt cuộc đời này, dù cho trở thành anh hùng một phương, được hưởng mỹ danh giang hồ, cả đời bất quá cũng chỉ cứu được trên dưới trăm người, nhiều nhất vài ngàn người mà thôi. Nhưng nếu vì vương triều tận lực, làm tể làm tướng, lại có thể cứu giúp chúng sinh —— tỷ như một trận chiến này của chúng ta, nếu thắng, thiên hạ thống nhất, nhân dân có thể an cư lạc nghiệp —— đây là thứ mà một đời vì hiệp cũng không làm được.”
“Có vẻ hợp lý.” Tạ Tử Thiệp gật đầu: “Các ngươi khởi nguồn từ ‘kiếm tư vì hiệp’, nghiễm nhiên đã trở thành ‘vì hiệp đại nghĩa’.”
“Lời khen này xấu hổ quá.” Việt Nhược Hạc đối với Tạ sư tỷ, vậy mà không hề tranh cãi, ngược lại còn cảm thấy thẹn thùng trong lòng.
“Ý định đã quyết, đao kiếm không có mắt, ta chẳng ở tiền tuyến, các ngươi phải thật bảo trọng.” Tạ Tử Thiệp mỉm cười.
Thương Mân bày tỏ: “Tạ sư tỷ, không dối gạt ngươi, đến lúc này, ta không còn sợ chết như trước kia nữa.”
“Hồng nhan rồi sẽ nhạt phai, hiệp giả chung quy tuẫn đạo.” Tạ Tử Thiệp nói: “Các ngươi có nguyện vọng tuẫn đạo của các ngươi, ta cũng có nguyện vọng tuẫn đạo của ta, người có đạo, đều sẽ không sợ chết.”
Nói đến đây, nàng cười hào sảng, quay sang Lâm Sơ nhướng mày: “Nhưng chẳng ngờ tiên nhân không nhiễm bụi trần cũng tới chiến trường, ta có điểm không thông.”
Việt Nhược Hạc: “Khụ, cái này, cái này…… từ thời xa xưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cho nên…… tiên quân, cũng có lúc khổ sở vì mỹ nhân ải.”
Thương Mân thêm mắm dặm muối: “Gia quyến Lâm huynh dù sao cũng là Đại tiểu thư……”
Lâm Sơ nghe nội dung trêu đùa của họ, nghiễm nhiên phải đội cho hắn cái mũ “Thấy sắc quên mình” mới vừa lòng.
Kỳ thật cũng đúng.
Bọn họ tự đi mà không đứng đắn, Đại tiểu thư vẫn là đứng đắn nhất.
Lăng Phượng Tiêu lên tiếng: “Nếu không dị nghị, hôm nay sẽ hạ trại ở cao điểm này.”
Tạ Tử Thiệp cũng trở lại trạng thái đứng đắn: “Kỵ binh Bắc Hạ dày đặc, chiến mã dũng mãnh, đến lúc hai quân đối chọi, thân ở cao điểm, sẽ bù đắp được địa hình xấu bên kỵ binh ta, rất ổn thỏa.”
Đại sư tỷ đã đồng ý, những người khác cũng không dị nghị nữa.
“Trận chiến Vị Xuyên, liên quan mật thiết đến nhuệ khí quân đội, mấu chốt nằm ở kỵ binh xung phong của Bắc Hạ.” Lăng Phượng Tiêu nhìn quanh cao điểm, nhàn nhạt nói: “Giữa trận phải dày, áo giáp phải nặng, phối hợp với hai cánh khinh kỵ cầm thương tác chiến.” (khinh kỵ là kỵ binh giáp nhẹ)
Một vị tướng lĩnh trẻ tuổi bên cạnh y lên tiếng: “Điện hạ, Trịnh tướng quân dưới trướng An Bình thành, có một chi trọng kỵ, tung hoành Bắc cương, chưa từng bại trận, có thể điều tới.” (trọng kỵ là kỵ binh giáp nặng)
“Trọng kỵ An Bình thành không thể động tới, 2 thành An Bình, Trấn Xa, cần thời khắc phòng bị Bắc Hạ tập kích bất ngờ.”
Thương Mân nói: “Điện hạ, Hoành Luyện Tông ta lấy thuật pháp tương trợ. Nội công Hoành Luyện Tông vừa khéo phòng thủ, kẻ hèn này xung phong kỵ binh, chắc chắn không thành vấn đề.”
Lăng Phượng Tiêu: “Đa tạ.”
Thương Mân nói: “Vốn là như vậy.”
“Kỵ binh Bắc Hạ, cố nhiên có thể sợ, nhưng vu thuật Bắc Hạ, so với tiên đạo chính thống triều ta, há có thể sánh kịp.” Việt Nhược Hạc nói.
Tạ Tử Thiệp: “Đây là phúc lớn.”
Lâm Sơ nghĩ, tuy rằng Việt Nhược Hạc suốt ngày một bộ ngụy biện, nhưng khi nói những lời này lại rất có đạo lý.
Cho dù Bắc Hạ có hàng vạn vu thuật quỷ quyệt, nhưng suy cho cùng đều bắt nguồn từ một mạch tà thuật dị tộc, chẳng qua là độc, chú, thi, cổ, những thuật pháp công kích âm tà. Nhưng Nam Hạ kế thừa tiên đạo chính thống, lại có ngàn năm truyền thừa, nhiều môn phái lớn nhỏ khác nhau, có chính có tà, mỗi người đều có tuyệt học của riêng mình.
Tỷ như Hoành Luyện Tông của Thương Mân, dốc lòng với phòng thủ tinh tuyệt, có thể xem như tường đồng vách sắt.
Lại tỷ như Như Mộng Đường có thể hóa thân vạn vật, ẩn nấp hơi thở, dùng vào trinh sát, tập kích bất ngờ, quả thật giống như thần thánh trợ giúp vậy.
Lại tỷ như Nam Hải Kiếm Phái am hiểu đối đầu chính diện kẻ địch nhất, Huyễn Hải Lâu có thể mê hoặc nhân tâm, Nam Sơn Y Cốc diệu thủ hồi xuân*…… thật sự là nhiều đếm không xuể. (tay thần y chữa bách bệnh)
Nếu những môn phái này có thể hỗ trợ cho quân đội, sức chiến đấu của Nam Hạ, chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội.
Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là, Bắc Hạ không có Đại Vu.
Lâm Sơ đang nghĩ như vậy, chợt nghe Thương Mân nói: “Nhưng Vu sư Bắc Hạ xảo trá, khó mà phòng bị, thật sự rất khó xử lý.”
“Giao cho ta,” Lăng Phượng Tiêu nói: “Các ngươi chuyên tâm đối địch là được.”
Thương Mân vâng một tiếng.
Lâm Sơ lại miên man nghĩ, người nắm giữ sức mạnh khủng bố như Đại Vu, hiện giờ đã biến thành Lăng Phượng Tiêu.
Mấu chốt là, chuyện này, Bắc Hạ không biết.
Nếu như biết, Tiêu Tuyên gửi tới không phải thư ứng chiến nữa, mà là thư đầu hàng.
“Nhưng lúc đệ tử tiên đạo đối địch, ngược lại vẫn còn một tầng lo âu…… Người tu tiên dính quá nhiều máu tanh, nghe nói thiên địa bất dung, sẽ bị tử lôi xóa sổ thần hồn…… Hôi phi yên diệt* như vậy, sẽ không được đầu thai kiếp khác.” Việt Nhược Hạc nói. (tan thành khói bụi)
“Chiến sự bắt nguồn từ ta, hết thảy nhân quả, sẽ do một mình ta gánh chịu, người khác vô can.” Lăng Phượng Tiêu cong cong môi, nhàn nhạt nói: “Trước khi khai chiến ta sẽ tự bái tế thiên địa, nói rõ chuyện này, các ngươi không cần lo lắng.”
Việt Nhược Hạc đáp: “Cảm tạ điện hạ.”
Lăng Phượng Tiêu vọng giang sơn phương xa vô ngần, hỏi Tạ Tử Thiệp: “Loạn ly Đại Hạ, đã bao nhiêu năm rồi?”
Tạ Tử Thiệp đáp: “Hai trăm mười ba năm.”
Chỉ thấy Lăng Phượng Tiêu khe khẽ rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Đến lúc rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất