Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm
Chương 38: Ngươi thích không
Lúc Lâm Sơ tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng.
Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, khắc họa ra hình dáng Lăng Phượng Tiêu. Đại tiểu thư quả nhiên cả đêm không ngủ, lúc này đang xem một quyển sách, hơi cúi đầu, trên trán rơi xuống vài lọn tóc, tư thái vô cùng xinh đẹp.
Đao người này đã ra khỏi vỏ, đặt ở một bên, có thể tùy thời ra tay bất cứ lúc nào.
Kinh Phong Tế Vũ Uyển nằm ở trung tâm Bích Ngọc Thiên, vì vậy, bất cứ nơi nào có động tĩnh, Lăng Phượng Tiêu đều có thể chạy đến với tốc độ nhanh nhất.
Chỉ là, Lăng Phượng Tiêu hiện tại vẫn còn ở đây, chắc hẳn đêm qua không có việc gì phát sinh.
Lâm Sơ đứng dậy khỏi giường, xoa xoa đôi mắt.
Sau đó nghe thấy Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Lăng Phượng Tiêu: “Ngươi ngủ thật yên tĩnh.”
Lâm Sơ đúng là như vậy, cả hai đời chất lượng giấc ngủ của hắn đều rất tốt, chắc là do không có tâm sự gì.
Ngặt nỗi, Đại tiểu thư vậy mà thật sự bồi hắn ngủ suốt đêm, Lâm Sơ cảm thấy vô cùng vi diệu.
Đúng là không thể tin được, một tháng trước, hắn vẫn còn bị Đại tiểu thư uy hiếp lột da a.
Không chỉ lột da, còn muốn rút lưỡi cho chó ăn.
Đúng là thế sự vô thường.
Hắn rời giường rửa mặt, sau đó mặc thêm áo ngoài, cài vũ quan.
Lăng Phượng Tiêu chờ hắn mặc xong, khép lại sách trong tay, đặt ở một bên —— lúc này Lâm Sơ mới thấy rõ hóa ra là quyển 《 Thanh Huyền Dưỡng Mạch Kinh 》của hắn.
Cũng đúng, trong phòng hắn ngoại trừ sách giáo khoa, cũng chỉ có dưỡng mạch kinh và hai quyển bí tịch về Trúc Cơ mà thôi. Lăng Phượng Tiêu đương nhiên sẽ không đọc sách về Trúc Cơ, Lâm Sơ hoài nghi cảnh giới người này chắc chắn đã đến Nguyên Anh rồi.
Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, hoàn thành ba bước này, đã xong nền tảng tu tiên dưỡng khí, còn lại chỉ có tích lũy linh khí, cần cù luyện võ, sau khi tích lũy đủ thâm hậu, sẽ đến độ kiếp kỳ.
“Đêm qua không có việc gì,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Hôm nay nghỉ học.”
Lâm Sơ xem ngọc phù, quả nhiên thấy mặt trên hiện lên hàng chữ: “Ma vật Bắc Hạ lẻn vào, chưa xác nhận thanh trừ hết, hôm nay đạo hữu hãy ở lại trúc uyển, chớ nên ra cửa.”
Ngoài trúc uyển có chút ồn ào, là hai vị chân nhân đang khởi động pháp trận.
Lăng Phượng Tiêu thấy hắn nhìn sang đó, nói: “Ma vật bất đồng với người sống, phải dùng pháp trận tra xét.”
Lâm Sơ gật đầu.
Bắc Hạ, hắn đã từng đọc qua trong điển tịch, Nam Hạ chúng ta lấy tiên đạo làm chủ, Bắc Hạ lại lấy ma đạo dựng thân, lấy vu thuật làm quốc giáo.
Tu tiên tu ma, căn bản chỉ khác nhau ở con đường tu đạo, nhưng xét ở võ công và pháp thuật, ma đạo tàn nhẫn hơn một chút, vì vậy người dân Nam Hạ cho rằng Bắc Hạ tà ác tàn bạo, dân bên đó đều tu luyện tà ma ngoại đạo.
Mà ma vật xuất hiện trong Học Cung, thật sự là một chuyện lớn, có thể ai đó đã reo rắc ma chủng trong Học Cung, lây nhiễm chim bay cá nhảy, hoặc có Vu sư Bắc Hạ lẻn vào, mưu đồ bất chính, bất kể là khả năng nào, đều mười phần hiểm ác, không biết Học Cung sẽ đối phó như thế nào.
Lâm Sơ đang nghĩ ngợi lung tung, chợt thấy Đại tiểu thư ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt như có ý cười, hỏi: “Ngươi lại ngẩn người rồi?”
Đã quen với hung dữ, Đại tiểu thư đột nhiên giống như gió xuân hiền lành như vậy, nhất thời hắn có chút không thích ứng nổi.
Lâm Sơ nói: “Đang nghĩ về ma vật.”
“Nghĩ nó làm gì, tự dưng ô uế đầu óc,” Đại tiểu thư đứng dậy từ ghế tre bên cửa sổ, đến bên cạnh hắn, “Những việc này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần hằng ngày ở bên cạnh ta là được.”
Lâm Sơ “Ừm” một tiếng.
Nếu đổi thành kiếp trước, hắn tất nhiên không sợ ma vật, nhưng bây giờ tay trói gà không chặt, tuy rằng ma vật không có lý do gì tìm hắn, nhưng đi theo Đại tiểu thư vẫn an toàn hơn nhiều.
Vẫn là câu nói kia, xu lợi tị hại dù sao cũng là bản năng con người.
Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Sáng nào ngươi cũng dậy giờ này sao? Tiếp theo làm gì nữa?”
Lâm Sơ đáp: “Tiếp theo ta sẽ luyện dưỡng mạch kinh và thổ nạp pháp.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Ngươi cũng siêng năng phết.”
Lâm Sơ chớp chớp mắt.
Hắn cảm thấy Đại tiểu thư đang có xu hướng hóa thân thành Mộng tiên sinh, nếu đổi thành ngày xưa, mỗi sáng lúc hắn rời giường, Đại tiểu thư bên kia đã luyện đao trong vườn mẫu đơn rồi, mà lúc hắn chuẩn bị đi ngủ, Đại tiểu thư bên kia hoặc đèn trong phòng vẫn sáng, hoặc ở trung đình làm cái gì đấy, mức độ chăm chỉ thật kinh khủng, Lâm Sơ vẫn luôn sẵn sàng bị Đại tiểu thư phê bình lười biếng, không nghĩ tới cư nhiên còn được khen cần mẫn.
Tiếp đến, lại nghe Đại tiểu thư bảo: “Kỳ thật cũng không cần như vậy.”
Lâm Sơ: “?”
Đại tiểu thư, ngươi có bị sao không.
Ngay cả Mộng tiên sinh, tuy rằng khen ngợi chả có căn cứ gì, những vẫn muốn khích lệ mọi người tu luyện thật tốt mà.
Chỉ nghe Đại tiểu thư nói tiếp: “Dù sao ngươi tu luyện cũng chẳng khác gì không tu luyện.”
Lâm Sơ: “……”
Đây xác nhận là sự thật, nhưng rốt cuộc vẫn nghe không lọt tai, thực chói tai a.
Nhưng câu tiếp theo của Đại tiểu thư lại dễ nghe hơn: “Có ta ở đây, tóm lại sẽ không để ngươi bị khi dễ, ngươi có thể túy ý chơi bời, không cần ép mình tu luyện.”
Lâm Sơ cảm thấy không được.
Chưa nói đến hắn còn ôm hy vọng khôi phục tu vi, toàn bộ Học Cung không khí học tập mạnh mẽ như vậy, ai ai cũng khắc khổ tu đạo luyện võ, nếu hắn chỉ chơi bời lêu lổng, thật sự có hơi gà trong bầy hạc.
Hắn nói: “Nhưng mọi người đều khắc khổ tu luyện.”
“Ngươi quản bọn họ làm gì,” Đại tiểu thư nhìn hắn, nhàn nhạt nói, “Nếu đang khắc khổ tu luyện mà được ta dưỡng, chỉ sợ bọn họ lập tức từ bỏ tu luyện luôn.”
Lâm Sơ bị lời này của Đại tiểu thư chọc cười, nhớ tới khát vọng phú bà của Tiên Đạo Viện, không khỏi nở nụ cười.
Đại tiểu thư nhìn hắn, thanh âm đều nhẹ đi: “Thường ngày ngươi đừng ngại cười nhiều hơn chút.”
Đại tiểu thư hôm nay, thật sự là quá mức ôn nhu, quả thực giống như uống lộn thuốc, kiếp trước lúc Lâm Sơ ở ký túc xá, nghe bạn cùng phòng gọi điện cho bạn gái nhỏ, cũng chưa thấy tên đó dùng giọng điệu như vậy.
Hắn nghĩ nghĩ, thừa dịp bây giờ cá nóc đang biến thành cá heo, cuối cùng cũng hỏi ra được nghi vấn trong lòng: “Ngươi vì sao lại dưỡng ta?”
Đại tiểu thư tựa như nghe phải chuyện cười: “Ta không dưỡng ngươi, chẳng lẽ dưỡng Tiêu Linh Dương?”
Đúng vậy, ngươi không phải nên dưỡng Tiêu Linh Dương sao?
Lâm Sơ mờ mịt chớp chớp mắt: “Ta cảm thấy nên như vậy.”
“Người thân sẽ khác,” Đại tiểu thư nói, “Sau mấy năm nữa, lúc đó nó trưởng thành rồi, ta sẽ không quan tâm nó nữa, những ngươi lại cùng ta lâu dài bên nhau, ta đương nhiên là dưỡng ngươi rồi.”
Lời này nói rất tự nhiên, ngữ khí không hề dao động, chẳng khác gì một lời tuyên bố, khiến Lâm Sơ nhất định phải tin.
Nhưng mà, không nên như vậy.
Có rất nhiều người trong Tiên Đạo Viện đang há mồm chờ Đại tiểu thư dưỡng, Đại tiểu thư tại sao lại chọn trúng hắn, nghe hàm ý lời vừa rồi, còn có vẻ rất lâu dài.
Chẳng lẽ Đại tiểu thư vô cùng hoàn mỹ, võ công cao cường, một cực phẩm như vậy, lại thích loại cá mặn không có chí lớn chỉ biết ăn no chờ chết như hắn sao?
Này không khác gì cái bánh từ trên trời rơi xuống, xét trên góc độ xác suất thật ra cũng có chút khả năng.
Đang miên man suy nghĩ, chợt thấy ngọc phù Lăng Phượng Tiêu sáng lên.
Chốc lát sau, Lăng Phượng Tiêu nói: “Chúng ta xuống núi thôi.”
Lâm Sơ: “Gì cơ?”
“Ma vật Bắc Hạ lần này khác hẳn những lần trước, ngay cả pháp trận cũng khó phát hiện,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Đại tế tửu yêu cầu ta đi một chuyến đến Như Mộng Đường ở Tây Thục, bọn họ có môn nội công ‘Vạn Vật Trong Ta’, có thể quan sát vạn vật, cũng có thể phát hiện ma vật. Việt Nhược Hạc và Việt Nhược Vân vẫn chưa đủ trình độ, phải mời Việt lão đường chủ đến.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Lăng Phượng Tiêu bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, trong mắt vương ý cười nhàn nhạt: “Đến sau núi, ta dẫn ngươi đi xem Chiếu Dạ.”
Sau núi có chuồng linh thú, Chiếu Dạ là một con ngựa.
Con ngựa toàn thân trắng như tuyết, không chút tạp sắc, hai mắt có thần, bộ lông bóng mượt, thân hình mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là một con thần tuấn hiếm có.
Ngay khi con ngựa nhìn thấy Lâm Sơ, cái đầu to đùng của nó đã dịch lại gần, đôi mắt đen như hắc lưu ly có vẻ hiểu tiếng người đang nhìn hắn, có chút tò mò.
“Mày có vẻ biết thân thiết với ai đấy.” Đại tiểu thư xoay người lên ngựa, tư thế đẹp không tả xiết.
Chiếu Dạ tiếp tục tiến lại gần Lâm Sơ, tỏ ý muốn cọ cọ, Lâm Sơ lùi lại.
“Đừng dọa hắn.” Đại tiểu thư vỗ vỗ đầu ngựa.
Chiếu Dạ khịt mũi, vẫn hơi muốn tiến lên.
Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu ngồi trên lưng ngựa duỗi tay về phía hắn: “Lên.”
Mặt trời mới mọc nơi chân trời, ánh nắng hắt lên người Đại tiểu thư, nhất thời khiến người ta hoa mắt.
Lâm Sơ giật mình, vươn tay.
Lăng Phượng Tiêu nắm lấy cổ tay hắn, nâng hắn lên bằng một lực đạo vô hình, sau một lát đã vững vàng ngồi trên lưng ngựa.
Lăng Phượng Tiêu giật cương ngựa, Chiếu Dạ phóng về phía trước, tốc độ cực nhanh, lại cực ổn định, khiến người tựa như ngồi trên mây, lúc nó chạy hết tốc lực, gió núi ban mai ập vào mặt, thổi tung ống tay áo, vô cùng sảng khoái.
Trong tiếng gió, giọng nói Lăng Phượng Tiêu vang lên sau lưng.
“Việt lão đường chủ tuổi tác đã cao, có chút hồ đồ, ông ấy tính tình quái dị, lúc gặp mặt, ngàn vạn đừng nhiều lời với ông ấy,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Chỉ cần nói chuyện với ông ấy, ngươi sẽ biết bản lĩnh tranh cãi của huynh muội Việt gia từ đâu học được.”
Hóa ra là một lão giang tinh? Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn mà.
Hai bên đường núi, những dãy núi sừng sững vụt qua, trong mây mù, cây xanh và cây phong đỏ rực, đọng những giọt sương sớm trong veo, lại nhìn về phía trước, trời cao đường xa, tựa như không có điểm cuối, so với cùng ngồi xe với Lý Áp Mao mà nói, cảm giác thực sự rất khác.
Lăng Phượng Tiêu cúi người về phía trước, hỏi hắn: “Ngươi thích không?”
Bởi vì cưỡi ngựa, người này vốn dĩ ngồi sau Lâm Sơ, lúc này lại cúi người gần hơn, thanh âm dễ nghe chẳng nói, mùi hương lan xạ nhàn nhạt cũng quanh quẩn chóp mũi, khiến thần trí người ta mơ hồ, Lâm Sơ chưa bao giờ gần người khác như vậy, cơ thể gần như rối loạn, hô hấp cũng quên luôn, vô cùng lo lắng.
Không ổn.
Được người ta bao dưỡng, trước hết cũng phải kiểm tra tâm lý đã, hắn còn có chứng dị ứng nguy hiểm a.
Lăng Phượng Tiêu cho rằng hắn đang sợ hãi, cười khẽ: “Không ngã đâu, đừng sợ.”
Lâm Sơ “Ừm” một tiếng, nỗ lực bình ổn hô hấp.
Nhưng mà, sự quan tâm của Lăng Phượng Tiêu không chỉ an ủi bằng lời nói, mà còn hành động rất thiết thực, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Sơ, ổn định hắn trên lưng ngựa.
Lâm Sơ: “!!!”
Hắn bây giờ không khác gì một con cá bị sóng đánh vào bờ biển, một bên nội tâm hoảng loạn tuyệt vọng vẫy đuôi, một bên gian nan điều chỉnh hô hấp, thả lỏng thân thể, bình ổn tinh thần.
Lúc hắn sắp khắc phục được rồi, Lăng Phượng Tiêu lại hỏi: “Tốt hơn chưa?”
Lâm Sơ tim đập loạn nhịp, hô hấp cũng loạn, nháy mắt kiếm củi ba năm thiêu một giờ*, lại phải điều chỉnh lại lần nữa. (cố gắng trước đó tan biến trong nháy mắt)
Cuộc sống này vô pháp vượt qua a.
Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, khắc họa ra hình dáng Lăng Phượng Tiêu. Đại tiểu thư quả nhiên cả đêm không ngủ, lúc này đang xem một quyển sách, hơi cúi đầu, trên trán rơi xuống vài lọn tóc, tư thái vô cùng xinh đẹp.
Đao người này đã ra khỏi vỏ, đặt ở một bên, có thể tùy thời ra tay bất cứ lúc nào.
Kinh Phong Tế Vũ Uyển nằm ở trung tâm Bích Ngọc Thiên, vì vậy, bất cứ nơi nào có động tĩnh, Lăng Phượng Tiêu đều có thể chạy đến với tốc độ nhanh nhất.
Chỉ là, Lăng Phượng Tiêu hiện tại vẫn còn ở đây, chắc hẳn đêm qua không có việc gì phát sinh.
Lâm Sơ đứng dậy khỏi giường, xoa xoa đôi mắt.
Sau đó nghe thấy Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Lăng Phượng Tiêu: “Ngươi ngủ thật yên tĩnh.”
Lâm Sơ đúng là như vậy, cả hai đời chất lượng giấc ngủ của hắn đều rất tốt, chắc là do không có tâm sự gì.
Ngặt nỗi, Đại tiểu thư vậy mà thật sự bồi hắn ngủ suốt đêm, Lâm Sơ cảm thấy vô cùng vi diệu.
Đúng là không thể tin được, một tháng trước, hắn vẫn còn bị Đại tiểu thư uy hiếp lột da a.
Không chỉ lột da, còn muốn rút lưỡi cho chó ăn.
Đúng là thế sự vô thường.
Hắn rời giường rửa mặt, sau đó mặc thêm áo ngoài, cài vũ quan.
Lăng Phượng Tiêu chờ hắn mặc xong, khép lại sách trong tay, đặt ở một bên —— lúc này Lâm Sơ mới thấy rõ hóa ra là quyển 《 Thanh Huyền Dưỡng Mạch Kinh 》của hắn.
Cũng đúng, trong phòng hắn ngoại trừ sách giáo khoa, cũng chỉ có dưỡng mạch kinh và hai quyển bí tịch về Trúc Cơ mà thôi. Lăng Phượng Tiêu đương nhiên sẽ không đọc sách về Trúc Cơ, Lâm Sơ hoài nghi cảnh giới người này chắc chắn đã đến Nguyên Anh rồi.
Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, hoàn thành ba bước này, đã xong nền tảng tu tiên dưỡng khí, còn lại chỉ có tích lũy linh khí, cần cù luyện võ, sau khi tích lũy đủ thâm hậu, sẽ đến độ kiếp kỳ.
“Đêm qua không có việc gì,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Hôm nay nghỉ học.”
Lâm Sơ xem ngọc phù, quả nhiên thấy mặt trên hiện lên hàng chữ: “Ma vật Bắc Hạ lẻn vào, chưa xác nhận thanh trừ hết, hôm nay đạo hữu hãy ở lại trúc uyển, chớ nên ra cửa.”
Ngoài trúc uyển có chút ồn ào, là hai vị chân nhân đang khởi động pháp trận.
Lăng Phượng Tiêu thấy hắn nhìn sang đó, nói: “Ma vật bất đồng với người sống, phải dùng pháp trận tra xét.”
Lâm Sơ gật đầu.
Bắc Hạ, hắn đã từng đọc qua trong điển tịch, Nam Hạ chúng ta lấy tiên đạo làm chủ, Bắc Hạ lại lấy ma đạo dựng thân, lấy vu thuật làm quốc giáo.
Tu tiên tu ma, căn bản chỉ khác nhau ở con đường tu đạo, nhưng xét ở võ công và pháp thuật, ma đạo tàn nhẫn hơn một chút, vì vậy người dân Nam Hạ cho rằng Bắc Hạ tà ác tàn bạo, dân bên đó đều tu luyện tà ma ngoại đạo.
Mà ma vật xuất hiện trong Học Cung, thật sự là một chuyện lớn, có thể ai đó đã reo rắc ma chủng trong Học Cung, lây nhiễm chim bay cá nhảy, hoặc có Vu sư Bắc Hạ lẻn vào, mưu đồ bất chính, bất kể là khả năng nào, đều mười phần hiểm ác, không biết Học Cung sẽ đối phó như thế nào.
Lâm Sơ đang nghĩ ngợi lung tung, chợt thấy Đại tiểu thư ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt như có ý cười, hỏi: “Ngươi lại ngẩn người rồi?”
Đã quen với hung dữ, Đại tiểu thư đột nhiên giống như gió xuân hiền lành như vậy, nhất thời hắn có chút không thích ứng nổi.
Lâm Sơ nói: “Đang nghĩ về ma vật.”
“Nghĩ nó làm gì, tự dưng ô uế đầu óc,” Đại tiểu thư đứng dậy từ ghế tre bên cửa sổ, đến bên cạnh hắn, “Những việc này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần hằng ngày ở bên cạnh ta là được.”
Lâm Sơ “Ừm” một tiếng.
Nếu đổi thành kiếp trước, hắn tất nhiên không sợ ma vật, nhưng bây giờ tay trói gà không chặt, tuy rằng ma vật không có lý do gì tìm hắn, nhưng đi theo Đại tiểu thư vẫn an toàn hơn nhiều.
Vẫn là câu nói kia, xu lợi tị hại dù sao cũng là bản năng con người.
Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Sáng nào ngươi cũng dậy giờ này sao? Tiếp theo làm gì nữa?”
Lâm Sơ đáp: “Tiếp theo ta sẽ luyện dưỡng mạch kinh và thổ nạp pháp.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Ngươi cũng siêng năng phết.”
Lâm Sơ chớp chớp mắt.
Hắn cảm thấy Đại tiểu thư đang có xu hướng hóa thân thành Mộng tiên sinh, nếu đổi thành ngày xưa, mỗi sáng lúc hắn rời giường, Đại tiểu thư bên kia đã luyện đao trong vườn mẫu đơn rồi, mà lúc hắn chuẩn bị đi ngủ, Đại tiểu thư bên kia hoặc đèn trong phòng vẫn sáng, hoặc ở trung đình làm cái gì đấy, mức độ chăm chỉ thật kinh khủng, Lâm Sơ vẫn luôn sẵn sàng bị Đại tiểu thư phê bình lười biếng, không nghĩ tới cư nhiên còn được khen cần mẫn.
Tiếp đến, lại nghe Đại tiểu thư bảo: “Kỳ thật cũng không cần như vậy.”
Lâm Sơ: “?”
Đại tiểu thư, ngươi có bị sao không.
Ngay cả Mộng tiên sinh, tuy rằng khen ngợi chả có căn cứ gì, những vẫn muốn khích lệ mọi người tu luyện thật tốt mà.
Chỉ nghe Đại tiểu thư nói tiếp: “Dù sao ngươi tu luyện cũng chẳng khác gì không tu luyện.”
Lâm Sơ: “……”
Đây xác nhận là sự thật, nhưng rốt cuộc vẫn nghe không lọt tai, thực chói tai a.
Nhưng câu tiếp theo của Đại tiểu thư lại dễ nghe hơn: “Có ta ở đây, tóm lại sẽ không để ngươi bị khi dễ, ngươi có thể túy ý chơi bời, không cần ép mình tu luyện.”
Lâm Sơ cảm thấy không được.
Chưa nói đến hắn còn ôm hy vọng khôi phục tu vi, toàn bộ Học Cung không khí học tập mạnh mẽ như vậy, ai ai cũng khắc khổ tu đạo luyện võ, nếu hắn chỉ chơi bời lêu lổng, thật sự có hơi gà trong bầy hạc.
Hắn nói: “Nhưng mọi người đều khắc khổ tu luyện.”
“Ngươi quản bọn họ làm gì,” Đại tiểu thư nhìn hắn, nhàn nhạt nói, “Nếu đang khắc khổ tu luyện mà được ta dưỡng, chỉ sợ bọn họ lập tức từ bỏ tu luyện luôn.”
Lâm Sơ bị lời này của Đại tiểu thư chọc cười, nhớ tới khát vọng phú bà của Tiên Đạo Viện, không khỏi nở nụ cười.
Đại tiểu thư nhìn hắn, thanh âm đều nhẹ đi: “Thường ngày ngươi đừng ngại cười nhiều hơn chút.”
Đại tiểu thư hôm nay, thật sự là quá mức ôn nhu, quả thực giống như uống lộn thuốc, kiếp trước lúc Lâm Sơ ở ký túc xá, nghe bạn cùng phòng gọi điện cho bạn gái nhỏ, cũng chưa thấy tên đó dùng giọng điệu như vậy.
Hắn nghĩ nghĩ, thừa dịp bây giờ cá nóc đang biến thành cá heo, cuối cùng cũng hỏi ra được nghi vấn trong lòng: “Ngươi vì sao lại dưỡng ta?”
Đại tiểu thư tựa như nghe phải chuyện cười: “Ta không dưỡng ngươi, chẳng lẽ dưỡng Tiêu Linh Dương?”
Đúng vậy, ngươi không phải nên dưỡng Tiêu Linh Dương sao?
Lâm Sơ mờ mịt chớp chớp mắt: “Ta cảm thấy nên như vậy.”
“Người thân sẽ khác,” Đại tiểu thư nói, “Sau mấy năm nữa, lúc đó nó trưởng thành rồi, ta sẽ không quan tâm nó nữa, những ngươi lại cùng ta lâu dài bên nhau, ta đương nhiên là dưỡng ngươi rồi.”
Lời này nói rất tự nhiên, ngữ khí không hề dao động, chẳng khác gì một lời tuyên bố, khiến Lâm Sơ nhất định phải tin.
Nhưng mà, không nên như vậy.
Có rất nhiều người trong Tiên Đạo Viện đang há mồm chờ Đại tiểu thư dưỡng, Đại tiểu thư tại sao lại chọn trúng hắn, nghe hàm ý lời vừa rồi, còn có vẻ rất lâu dài.
Chẳng lẽ Đại tiểu thư vô cùng hoàn mỹ, võ công cao cường, một cực phẩm như vậy, lại thích loại cá mặn không có chí lớn chỉ biết ăn no chờ chết như hắn sao?
Này không khác gì cái bánh từ trên trời rơi xuống, xét trên góc độ xác suất thật ra cũng có chút khả năng.
Đang miên man suy nghĩ, chợt thấy ngọc phù Lăng Phượng Tiêu sáng lên.
Chốc lát sau, Lăng Phượng Tiêu nói: “Chúng ta xuống núi thôi.”
Lâm Sơ: “Gì cơ?”
“Ma vật Bắc Hạ lần này khác hẳn những lần trước, ngay cả pháp trận cũng khó phát hiện,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Đại tế tửu yêu cầu ta đi một chuyến đến Như Mộng Đường ở Tây Thục, bọn họ có môn nội công ‘Vạn Vật Trong Ta’, có thể quan sát vạn vật, cũng có thể phát hiện ma vật. Việt Nhược Hạc và Việt Nhược Vân vẫn chưa đủ trình độ, phải mời Việt lão đường chủ đến.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Lăng Phượng Tiêu bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, trong mắt vương ý cười nhàn nhạt: “Đến sau núi, ta dẫn ngươi đi xem Chiếu Dạ.”
Sau núi có chuồng linh thú, Chiếu Dạ là một con ngựa.
Con ngựa toàn thân trắng như tuyết, không chút tạp sắc, hai mắt có thần, bộ lông bóng mượt, thân hình mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là một con thần tuấn hiếm có.
Ngay khi con ngựa nhìn thấy Lâm Sơ, cái đầu to đùng của nó đã dịch lại gần, đôi mắt đen như hắc lưu ly có vẻ hiểu tiếng người đang nhìn hắn, có chút tò mò.
“Mày có vẻ biết thân thiết với ai đấy.” Đại tiểu thư xoay người lên ngựa, tư thế đẹp không tả xiết.
Chiếu Dạ tiếp tục tiến lại gần Lâm Sơ, tỏ ý muốn cọ cọ, Lâm Sơ lùi lại.
“Đừng dọa hắn.” Đại tiểu thư vỗ vỗ đầu ngựa.
Chiếu Dạ khịt mũi, vẫn hơi muốn tiến lên.
Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu ngồi trên lưng ngựa duỗi tay về phía hắn: “Lên.”
Mặt trời mới mọc nơi chân trời, ánh nắng hắt lên người Đại tiểu thư, nhất thời khiến người ta hoa mắt.
Lâm Sơ giật mình, vươn tay.
Lăng Phượng Tiêu nắm lấy cổ tay hắn, nâng hắn lên bằng một lực đạo vô hình, sau một lát đã vững vàng ngồi trên lưng ngựa.
Lăng Phượng Tiêu giật cương ngựa, Chiếu Dạ phóng về phía trước, tốc độ cực nhanh, lại cực ổn định, khiến người tựa như ngồi trên mây, lúc nó chạy hết tốc lực, gió núi ban mai ập vào mặt, thổi tung ống tay áo, vô cùng sảng khoái.
Trong tiếng gió, giọng nói Lăng Phượng Tiêu vang lên sau lưng.
“Việt lão đường chủ tuổi tác đã cao, có chút hồ đồ, ông ấy tính tình quái dị, lúc gặp mặt, ngàn vạn đừng nhiều lời với ông ấy,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Chỉ cần nói chuyện với ông ấy, ngươi sẽ biết bản lĩnh tranh cãi của huynh muội Việt gia từ đâu học được.”
Hóa ra là một lão giang tinh? Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn mà.
Hai bên đường núi, những dãy núi sừng sững vụt qua, trong mây mù, cây xanh và cây phong đỏ rực, đọng những giọt sương sớm trong veo, lại nhìn về phía trước, trời cao đường xa, tựa như không có điểm cuối, so với cùng ngồi xe với Lý Áp Mao mà nói, cảm giác thực sự rất khác.
Lăng Phượng Tiêu cúi người về phía trước, hỏi hắn: “Ngươi thích không?”
Bởi vì cưỡi ngựa, người này vốn dĩ ngồi sau Lâm Sơ, lúc này lại cúi người gần hơn, thanh âm dễ nghe chẳng nói, mùi hương lan xạ nhàn nhạt cũng quanh quẩn chóp mũi, khiến thần trí người ta mơ hồ, Lâm Sơ chưa bao giờ gần người khác như vậy, cơ thể gần như rối loạn, hô hấp cũng quên luôn, vô cùng lo lắng.
Không ổn.
Được người ta bao dưỡng, trước hết cũng phải kiểm tra tâm lý đã, hắn còn có chứng dị ứng nguy hiểm a.
Lăng Phượng Tiêu cho rằng hắn đang sợ hãi, cười khẽ: “Không ngã đâu, đừng sợ.”
Lâm Sơ “Ừm” một tiếng, nỗ lực bình ổn hô hấp.
Nhưng mà, sự quan tâm của Lăng Phượng Tiêu không chỉ an ủi bằng lời nói, mà còn hành động rất thiết thực, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Sơ, ổn định hắn trên lưng ngựa.
Lâm Sơ: “!!!”
Hắn bây giờ không khác gì một con cá bị sóng đánh vào bờ biển, một bên nội tâm hoảng loạn tuyệt vọng vẫy đuôi, một bên gian nan điều chỉnh hô hấp, thả lỏng thân thể, bình ổn tinh thần.
Lúc hắn sắp khắc phục được rồi, Lăng Phượng Tiêu lại hỏi: “Tốt hơn chưa?”
Lâm Sơ tim đập loạn nhịp, hô hấp cũng loạn, nháy mắt kiếm củi ba năm thiêu một giờ*, lại phải điều chỉnh lại lần nữa. (cố gắng trước đó tan biến trong nháy mắt)
Cuộc sống này vô pháp vượt qua a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất