Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm
Chương 65: Sư tỷ
Nhưng mà, biểu ca đang hôn mê nên không thể chú ý cử chỉ của mình được, vẫn cứ không buông tay.
Lâm Sơ giãy giụa mấy lần không được, nhìn sang mèo đen bộ dáng mọi sự không liên quan đến mình, cảm thấy vô cùng bất lực.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể dùng một tay đẩy biểu ca vào bên trong một chút, nằm xuống cạnh y, đắp chăn lên.
Tuy rằng thực sự quá gần biều ca, nhưng vậy cũng có chỗ tốt, nếu biểu ca xảy ra chuyện, hắn cũng có thể cảm nhận được.
Lâm Sơ ngồi lên đầu giường, bắt đầu dùng một tay lật xem 《 Tịch Diệt 》.
Cuốn bí tịch này của Thanh Minh ma quân được xây dựng dựa trên người tu luyện có kinh mạch tắc nghẽn, không cách nào sử dụng linh lực nền tảng.
Nên quyển sách này cũng chẳng có tâm pháp hay pháp thuật thần thông gì hết, tất cả đều là “Thuật”.
Ý tứ của ma quân là, linh lực hùng hậu, chắc chắn là tu luyện chính đạo, nhưng nếu luyện “Thuật” đến cực hạn, cũng đáng sợ không kém, cho dù không có sức mạnh hủy thiên diệt địa, nhưng cũng có thể nhẹ nhàng giết người trong vô hình.
Ví dụ như Tịch Diệt châm, đối mặt với kẻ địch có linh lực hộ thể, có thân pháp né tránh, vậy làm thế nào vừa có thể bảo vệ bản thân, vừa có thể đâm châm độc vào đúng vị trí, hủy diệt toàn bộ kinh mạch kẻ địch?
Thật sự rất khó, nhưng cũng không phải không có cách.
Địch có linh lực hộ thể, thì tìm kiếm sơ hở, nếu không có sơ hở, thì dụ cho địch lộ ra sơ hở. Địch có thân pháp tuyệt diệu, vậy thủ pháp của ngươi càng phải tuyệt diệu hơn địch.
Lâm Sơ mơ hồ xem qua nửa đầu cuốn sách, cảm thấy cuốn bí tịch này cũng không phải một cuốn cơ bản.
Tuy nói là dành cho người kinh mạch không thông luyện tập, nhưng nó lại yêu cầu kinh nghiệm thực chiến, trực giác, còn có thân pháp, thậm chí cả tố chất tâm lý, tất cả đều phải thuộc hàng đầu.
Mà một người ngay từ đầu đã kinh mạch không thông, cho dù có được quyển sách này, cũng không thể học nổi.
Người đó hoặc đã từng có tu vi tuyệt đỉnh, hoặc phải có thiên phú khủng bố, mới có thể thoát ly linh lực mà tu luyện “Thuật” được.
Nghĩ cũng đúng, Thanh Minh ma quân trước khi bị phế bỏ kinh mạch, đã từng là ma quân sát phạt khắp ma đạo, cho dù không còn tu vi, nhãn lực vẫn cực kỳ cao. Dưới tình huống như vậy sáng lập ra công pháp này, đương nhiên cũng không dành cho những kẻ đầu đường xó chợ tu luyện rồi.
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cảm thấy đời trước hắn cũng coi như tu luyện thành công, luận bàn với người khác trình độ không hề thấp, hẳn là có thể bước vào ngạch cửa tu luyện 《 Tịch Diệt 》.
Một ngạch cửa khác chính là tài lực, như Tịch Diệt châm, Tịch Diệt kiếm, tất cả đều phải cần độc vật trân quý khó tìm để luyện chế.
Ngạch cửa này, Lâm Sơ cảm thấy, bản thân cũng có thể vượt qua được.
Dù sao, hắn bây giờ không chỉ có phú bà, mà còn có một con phú miêu —— tuy rằng không biết vì sao mèo này cứ luôn đi theo hắn.
Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể là mèo đen nợ Lăng Tiêu nhiều nhân quả nhất, phải ở lại báo ân, vừa lúc hắn có kỹ thuật vuốt mèo thành thạo, mèo ta liền ở lại với hai người bọn họ luôn.
Tưởng tượng như vậy, thì hắn cũng chẳng có phú miêu gì cả, vẫn phải dựa vào biểu ca thì mới được mèo đen này ưu ái.
Lâm Sơ: “……”
Thế sự cứ luôn lặp lại như vậy, nếu mèo đen quả thật bởi vì nợ biểu ca mới ở lại, thì hắn vẫn là một con hamster vô dụng, chỉ biết tiêu tiền.
Đã thành thói quen rồi.
Mèo đen: “Meo.”
Lâm Sơ nhìn nó.
Sau khi độ kiếp, dựa theo cách nói của tiên đạo, chính là tiến vào Đại Thừa kỳ, chỉ còn đợi phi thăng.
Người đến bước này, thực lực vô cùng cường đại, nửa người tu tiên nửa tiên nhân, được gọi là “Lục Địa Thần Tiên”.
Thế nên, mèo này bây giờ chính là mèo Lục Địa Thần Tiên.
Một con mèo như vậy mà vẫn không biến thành người, cũng thật là một kỳ sự.
Mèo thấy hắn nhìn mình, nịnh nọt kêu: “Meo.”
Sau đó lại leo lên người hắn.
Lâm Sơ đành phải đặt sách xuống, vuốt lông cho quàng thượng.
Vuốt được một lúc, hỏi: “Ngươi có thể biến thành người không?”
Quàng thượng bỗng nhiên đanh đá nhảy nhởn, tức giận kêu một tiếng: “Méo.”
Lâm Sơ tiếp tục vuốt lông.
Mèo phát ra tiếng kêu dễ chịu: “Meo.”
Thôi.
Không phải mèo, sao biết niềm vui của mèo.
Nếu con mèo này vì được vuốt lông mà lựa chọn ở lại với ai, chắc hẳn do hắn có tuyệt kỹ vuốt lông cao siêu mà ở lại với hắn đi.
Hiện giờ bên ngoài đã chạng vạng tối, tinh tú nổi lên, màn đêm buông xuống.
Lâm Sơ dần dần buồn ngủ, nhưng biểu ca vẫn còn chưa tỉnh, tay hắn vẫn chưa được buông ra.
Lâm Sơ từ bỏ đấu tranh tâm lý, chui vào trong chăn, quyết định cứ như vậy mà ngủ.
Nhưng mà…… cảm giác nắm tay kia thật sự quá mãnh liệt, mèo lại còn cố chen vào giữa hai người họ ngủ, nên hắn phải mất một lúc lâu mới ngủ được.
Ai có thể ngờ rằng, một tên bị dị ứng với người khác, cư nhiên có thể tay trong tay ngủ cùng với người khác chứ?
Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Sơ tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai nữa, chỉ còn một con mèo đen đang ngủ lăn quay.
Hắn nhìn ra ngoài giường.
Chạm phải ánh mắt biểu ca.
Biểu ca vẫn ôn nhu như vậy, nhưng vẻ mặt có hơi phức tạp.
“Tối hôm qua……” Biểu ca nói, “Là ta thất lễ.”
Cảm giác thân thể của Lâm Sơ dần dần trở lại.
Không biết có phải do tâm lý tác động hay không, hắn cảm thấy tay phải mình cứ nóng lên, có chút hoảng hốt.
Hắn nói: “Không sao đâu.”
Biểu ca: “Ngươi giận rồi sao?”
Ta không có.
Ta chỉ là vẫn chưa hoàn toàn tỉnh dậy mà thôi.
Lâm Sơ lại vùi vùi vào trong chăn: “Không có.”
Hắn đâu phải cô nương, biểu ca cũng đâu phải cô nương, cho dù ngủ chung một đêm, còn lôi lôi kéo kéo tay —— thực chất vẫn không đến mức “Thất lễ”.
Lại qua một lúc, hắn mới tỉnh táo hơn, ngồi dậy từ trên giường, xoa xoa đôi mắt.
Xoa xong đôi mắt, phát hiện biểu ca lại đang nhìn hắn.
Bởi vì ánh nắng ban mai mờ nhạt, toàn bộ đường nét Lăng Tiêu đều thực nhu hòa.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ khó hiểu, Lâm Sơ suy tư, chợt nghĩ tới một phép so sánh vô cùng phù hợp.
Đó là một loại ánh mắt đang nhìn mèo con.
Lâm Sơ: “……”
Hắn hỏi: “Ngươi khỏe lại chưa?”
“Đa tạ ngươi,” Lăng Tiêu nói, “Tu dưỡng mấy ngày nữa sẽ ổn cả thôi.”
Đã nhắc đến đề tài này, Lâm Sơ lập tức nghĩ đến Chân Ngôn Chú trên người Lăng Tiêu.
Hắn nói: “Hôm qua ta thấy trên người ngươi có chú văn.”
“Chú văn?” Vẻ mặt Lăng Tiêu không có gì là ngoài ý muốn, tay phải ấn lên sườn bụng mình: “Cái này?”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Lăng Tiêu nói: “Không sao.”
Lâm Sơ: “?”
“Vu thuật Bắc Hạ, cũng chẳng phải độc nhất vô nhị,” Lăng Tiêu ngồi xuống mép giường, nhìn hắn, “Nam Hạ Bắc Hạ, vốn là một thể.”
Cái này Lâm Sơ biết.
Trong môn học “Tú Chiếu tiên sinh tỉ mỉ giảng Nam Hạ sử”, từng đề cập qua kiến thức này.
Nói là trước đây cũng không có Nam Hạ Bắc Hạ, chỉ có Đại Hạ triều nhất thống thiên hạ.
Sau đó quốc lực Đại Hạ suy yếu, Đê tộc ở phía Bắc được thể xâm lấn, một đường xông thẳng vào quốc đô, giam giữ hoàng đế và mấy vị hoàng tử.
May mà có một chi hoàng thất mang theo trọng thần chạy thoát được, chạy về phía nam đất Thục, tuy mất đi nửa giang sơn, nhưng may mắn vẫn giữ được dòng dõi, đỡ tân đế đăng cơ, vẫn xưng là Đại Hạ triều.
Sau này có một vị hoàng tử bị Đê tộc giam giữ tìm được đường sống trong tuyệt cảnh, không chỉ không giống những người khác buồn bực mà chết, ngược lại còn được tộc trưởng Đê tộc tin tưởng, cuối cùng dựa vào mưu kế cùng đủ thứ thủ đoạn, soán vị.
Hắn lên làm hoàng đế, vương triều cũng xưng là “Đại Hạ triều”.
Nhưng hoàng tử này tu luyện pháp môn âm tà cổ quái, Đê tộc lại lấy ma đạo dựng thân, hai bên kết hợp, hợp thành vu thuật Bắc Hạ chính thống như bây giờ.
Nếu lúc ấy hoặc hoàng đế Nam Hạ cúi đầu, chủ động thoái vị trở về Bắc Hạ, hoặc là hắn thoái vị, nghênh hoàng đế Nam Hạ trở về, Đại Hạ triều có thể vẫn là Đại Hạ triều nhất thống thiên hạ.
Nhưng không, hiển nhiên chẳng có ai muốn thoái vị, hai người đều cho rằng mình mới là Đại Hạ chính thống, Nam Hạ phỉ nhổ Bắc Hạ đi vào tà đạo, Bắc Hạ khinh thường Nam Hạ tham sống sợ chết, mâu thuẫn chẳng những không bình ổn, còn ngày càng tồi tệ hơn, rồi sau nữa, chiến tranh liên miên không ngừng, đã kết thành huyết hải thâm thù, mới thành cục diện như bây giờ.
Lăng Tiêu nói: “Cho nên, Nam Hạ cũng có điển tịch về vu thuật cổ, đến nay vẫn còn thiếu mấy bản.”
Lâm Sơ gật đầu.
Nói như vậy, Chân Ngôn Chú trên người biểu ca, không phải là do Bắc Hạ làm hại?
“Một người nếu như chưa chết, đều sẽ không giữ được bí mật.” Lăng Tiêu nhàn nhạt nói: “Trừ phi hạ Chân Ngôn Chú.”
Lâm Sơ nhìn y.
Vì vậy, Lăng Tiêu có một bí mật không thể nói ra, nếu bí mật này bị bại lộ, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, cho nên mới phải dùng Chân Ngôn Chú.
“Khi đó ta còn rất nhỏ,” Lăng Tiêu nói, “Đừng nói về nó nữa.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Bởi vì tác dụng của Chân Ngôn Chú, cho dù biểu ca nguyện ý nói cho hắn, cũng không thể nói được.
“Nhưng ta…… Chưa bao giờ lừa gạt ngươi,” Lăng Tiêu cười cười, thay đổi đề tài, “Định khi nào về Học Cung?”
“Ta không biết.” Lâm Sơ nói, “Ta muốn đi Vạn Quỷ Uyên.”
Lăng Tiêu: “Hửm?”
“Có một sư tỷ nhờ ta đi hái một đóa bạch cốt hoa.” Lâm Sơ nói.
Lăng Tiêu: “Sư tỷ?”
Lâm Sơ: “…… Ừ.”
Lăng Tiêu: “Ngươi có bằng hữu là sư tỷ từ bao giờ?”
Lâm Sơ: “……”
Lăng Tiêu: “Hửm?”
Lâm Sơ cảm thấy tình huống này hơi sai sai.
Hắn nhớ ra, biểu ca dù sao cũng là biểu ca của Lăng Phượng Tiêu.
Mà hắn lại giúp một cô nương không phải Đại tiểu thư làm một việc nguy hiểm như hái bạch cốt hoa, biểu ca đúng là có lý do chính đáng để không vui.
Nhìn vẻ mặt nguy hiểm ngoài cười trong không cười của biểu ca, cùng một tiếng “Hửm?” hơi đè thấp, hắn có chút muốn thắt cổ a.
Lâm Sơ giãy giụa mấy lần không được, nhìn sang mèo đen bộ dáng mọi sự không liên quan đến mình, cảm thấy vô cùng bất lực.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể dùng một tay đẩy biểu ca vào bên trong một chút, nằm xuống cạnh y, đắp chăn lên.
Tuy rằng thực sự quá gần biều ca, nhưng vậy cũng có chỗ tốt, nếu biểu ca xảy ra chuyện, hắn cũng có thể cảm nhận được.
Lâm Sơ ngồi lên đầu giường, bắt đầu dùng một tay lật xem 《 Tịch Diệt 》.
Cuốn bí tịch này của Thanh Minh ma quân được xây dựng dựa trên người tu luyện có kinh mạch tắc nghẽn, không cách nào sử dụng linh lực nền tảng.
Nên quyển sách này cũng chẳng có tâm pháp hay pháp thuật thần thông gì hết, tất cả đều là “Thuật”.
Ý tứ của ma quân là, linh lực hùng hậu, chắc chắn là tu luyện chính đạo, nhưng nếu luyện “Thuật” đến cực hạn, cũng đáng sợ không kém, cho dù không có sức mạnh hủy thiên diệt địa, nhưng cũng có thể nhẹ nhàng giết người trong vô hình.
Ví dụ như Tịch Diệt châm, đối mặt với kẻ địch có linh lực hộ thể, có thân pháp né tránh, vậy làm thế nào vừa có thể bảo vệ bản thân, vừa có thể đâm châm độc vào đúng vị trí, hủy diệt toàn bộ kinh mạch kẻ địch?
Thật sự rất khó, nhưng cũng không phải không có cách.
Địch có linh lực hộ thể, thì tìm kiếm sơ hở, nếu không có sơ hở, thì dụ cho địch lộ ra sơ hở. Địch có thân pháp tuyệt diệu, vậy thủ pháp của ngươi càng phải tuyệt diệu hơn địch.
Lâm Sơ mơ hồ xem qua nửa đầu cuốn sách, cảm thấy cuốn bí tịch này cũng không phải một cuốn cơ bản.
Tuy nói là dành cho người kinh mạch không thông luyện tập, nhưng nó lại yêu cầu kinh nghiệm thực chiến, trực giác, còn có thân pháp, thậm chí cả tố chất tâm lý, tất cả đều phải thuộc hàng đầu.
Mà một người ngay từ đầu đã kinh mạch không thông, cho dù có được quyển sách này, cũng không thể học nổi.
Người đó hoặc đã từng có tu vi tuyệt đỉnh, hoặc phải có thiên phú khủng bố, mới có thể thoát ly linh lực mà tu luyện “Thuật” được.
Nghĩ cũng đúng, Thanh Minh ma quân trước khi bị phế bỏ kinh mạch, đã từng là ma quân sát phạt khắp ma đạo, cho dù không còn tu vi, nhãn lực vẫn cực kỳ cao. Dưới tình huống như vậy sáng lập ra công pháp này, đương nhiên cũng không dành cho những kẻ đầu đường xó chợ tu luyện rồi.
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cảm thấy đời trước hắn cũng coi như tu luyện thành công, luận bàn với người khác trình độ không hề thấp, hẳn là có thể bước vào ngạch cửa tu luyện 《 Tịch Diệt 》.
Một ngạch cửa khác chính là tài lực, như Tịch Diệt châm, Tịch Diệt kiếm, tất cả đều phải cần độc vật trân quý khó tìm để luyện chế.
Ngạch cửa này, Lâm Sơ cảm thấy, bản thân cũng có thể vượt qua được.
Dù sao, hắn bây giờ không chỉ có phú bà, mà còn có một con phú miêu —— tuy rằng không biết vì sao mèo này cứ luôn đi theo hắn.
Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể là mèo đen nợ Lăng Tiêu nhiều nhân quả nhất, phải ở lại báo ân, vừa lúc hắn có kỹ thuật vuốt mèo thành thạo, mèo ta liền ở lại với hai người bọn họ luôn.
Tưởng tượng như vậy, thì hắn cũng chẳng có phú miêu gì cả, vẫn phải dựa vào biểu ca thì mới được mèo đen này ưu ái.
Lâm Sơ: “……”
Thế sự cứ luôn lặp lại như vậy, nếu mèo đen quả thật bởi vì nợ biểu ca mới ở lại, thì hắn vẫn là một con hamster vô dụng, chỉ biết tiêu tiền.
Đã thành thói quen rồi.
Mèo đen: “Meo.”
Lâm Sơ nhìn nó.
Sau khi độ kiếp, dựa theo cách nói của tiên đạo, chính là tiến vào Đại Thừa kỳ, chỉ còn đợi phi thăng.
Người đến bước này, thực lực vô cùng cường đại, nửa người tu tiên nửa tiên nhân, được gọi là “Lục Địa Thần Tiên”.
Thế nên, mèo này bây giờ chính là mèo Lục Địa Thần Tiên.
Một con mèo như vậy mà vẫn không biến thành người, cũng thật là một kỳ sự.
Mèo thấy hắn nhìn mình, nịnh nọt kêu: “Meo.”
Sau đó lại leo lên người hắn.
Lâm Sơ đành phải đặt sách xuống, vuốt lông cho quàng thượng.
Vuốt được một lúc, hỏi: “Ngươi có thể biến thành người không?”
Quàng thượng bỗng nhiên đanh đá nhảy nhởn, tức giận kêu một tiếng: “Méo.”
Lâm Sơ tiếp tục vuốt lông.
Mèo phát ra tiếng kêu dễ chịu: “Meo.”
Thôi.
Không phải mèo, sao biết niềm vui của mèo.
Nếu con mèo này vì được vuốt lông mà lựa chọn ở lại với ai, chắc hẳn do hắn có tuyệt kỹ vuốt lông cao siêu mà ở lại với hắn đi.
Hiện giờ bên ngoài đã chạng vạng tối, tinh tú nổi lên, màn đêm buông xuống.
Lâm Sơ dần dần buồn ngủ, nhưng biểu ca vẫn còn chưa tỉnh, tay hắn vẫn chưa được buông ra.
Lâm Sơ từ bỏ đấu tranh tâm lý, chui vào trong chăn, quyết định cứ như vậy mà ngủ.
Nhưng mà…… cảm giác nắm tay kia thật sự quá mãnh liệt, mèo lại còn cố chen vào giữa hai người họ ngủ, nên hắn phải mất một lúc lâu mới ngủ được.
Ai có thể ngờ rằng, một tên bị dị ứng với người khác, cư nhiên có thể tay trong tay ngủ cùng với người khác chứ?
Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Sơ tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai nữa, chỉ còn một con mèo đen đang ngủ lăn quay.
Hắn nhìn ra ngoài giường.
Chạm phải ánh mắt biểu ca.
Biểu ca vẫn ôn nhu như vậy, nhưng vẻ mặt có hơi phức tạp.
“Tối hôm qua……” Biểu ca nói, “Là ta thất lễ.”
Cảm giác thân thể của Lâm Sơ dần dần trở lại.
Không biết có phải do tâm lý tác động hay không, hắn cảm thấy tay phải mình cứ nóng lên, có chút hoảng hốt.
Hắn nói: “Không sao đâu.”
Biểu ca: “Ngươi giận rồi sao?”
Ta không có.
Ta chỉ là vẫn chưa hoàn toàn tỉnh dậy mà thôi.
Lâm Sơ lại vùi vùi vào trong chăn: “Không có.”
Hắn đâu phải cô nương, biểu ca cũng đâu phải cô nương, cho dù ngủ chung một đêm, còn lôi lôi kéo kéo tay —— thực chất vẫn không đến mức “Thất lễ”.
Lại qua một lúc, hắn mới tỉnh táo hơn, ngồi dậy từ trên giường, xoa xoa đôi mắt.
Xoa xong đôi mắt, phát hiện biểu ca lại đang nhìn hắn.
Bởi vì ánh nắng ban mai mờ nhạt, toàn bộ đường nét Lăng Tiêu đều thực nhu hòa.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ khó hiểu, Lâm Sơ suy tư, chợt nghĩ tới một phép so sánh vô cùng phù hợp.
Đó là một loại ánh mắt đang nhìn mèo con.
Lâm Sơ: “……”
Hắn hỏi: “Ngươi khỏe lại chưa?”
“Đa tạ ngươi,” Lăng Tiêu nói, “Tu dưỡng mấy ngày nữa sẽ ổn cả thôi.”
Đã nhắc đến đề tài này, Lâm Sơ lập tức nghĩ đến Chân Ngôn Chú trên người Lăng Tiêu.
Hắn nói: “Hôm qua ta thấy trên người ngươi có chú văn.”
“Chú văn?” Vẻ mặt Lăng Tiêu không có gì là ngoài ý muốn, tay phải ấn lên sườn bụng mình: “Cái này?”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Lăng Tiêu nói: “Không sao.”
Lâm Sơ: “?”
“Vu thuật Bắc Hạ, cũng chẳng phải độc nhất vô nhị,” Lăng Tiêu ngồi xuống mép giường, nhìn hắn, “Nam Hạ Bắc Hạ, vốn là một thể.”
Cái này Lâm Sơ biết.
Trong môn học “Tú Chiếu tiên sinh tỉ mỉ giảng Nam Hạ sử”, từng đề cập qua kiến thức này.
Nói là trước đây cũng không có Nam Hạ Bắc Hạ, chỉ có Đại Hạ triều nhất thống thiên hạ.
Sau đó quốc lực Đại Hạ suy yếu, Đê tộc ở phía Bắc được thể xâm lấn, một đường xông thẳng vào quốc đô, giam giữ hoàng đế và mấy vị hoàng tử.
May mà có một chi hoàng thất mang theo trọng thần chạy thoát được, chạy về phía nam đất Thục, tuy mất đi nửa giang sơn, nhưng may mắn vẫn giữ được dòng dõi, đỡ tân đế đăng cơ, vẫn xưng là Đại Hạ triều.
Sau này có một vị hoàng tử bị Đê tộc giam giữ tìm được đường sống trong tuyệt cảnh, không chỉ không giống những người khác buồn bực mà chết, ngược lại còn được tộc trưởng Đê tộc tin tưởng, cuối cùng dựa vào mưu kế cùng đủ thứ thủ đoạn, soán vị.
Hắn lên làm hoàng đế, vương triều cũng xưng là “Đại Hạ triều”.
Nhưng hoàng tử này tu luyện pháp môn âm tà cổ quái, Đê tộc lại lấy ma đạo dựng thân, hai bên kết hợp, hợp thành vu thuật Bắc Hạ chính thống như bây giờ.
Nếu lúc ấy hoặc hoàng đế Nam Hạ cúi đầu, chủ động thoái vị trở về Bắc Hạ, hoặc là hắn thoái vị, nghênh hoàng đế Nam Hạ trở về, Đại Hạ triều có thể vẫn là Đại Hạ triều nhất thống thiên hạ.
Nhưng không, hiển nhiên chẳng có ai muốn thoái vị, hai người đều cho rằng mình mới là Đại Hạ chính thống, Nam Hạ phỉ nhổ Bắc Hạ đi vào tà đạo, Bắc Hạ khinh thường Nam Hạ tham sống sợ chết, mâu thuẫn chẳng những không bình ổn, còn ngày càng tồi tệ hơn, rồi sau nữa, chiến tranh liên miên không ngừng, đã kết thành huyết hải thâm thù, mới thành cục diện như bây giờ.
Lăng Tiêu nói: “Cho nên, Nam Hạ cũng có điển tịch về vu thuật cổ, đến nay vẫn còn thiếu mấy bản.”
Lâm Sơ gật đầu.
Nói như vậy, Chân Ngôn Chú trên người biểu ca, không phải là do Bắc Hạ làm hại?
“Một người nếu như chưa chết, đều sẽ không giữ được bí mật.” Lăng Tiêu nhàn nhạt nói: “Trừ phi hạ Chân Ngôn Chú.”
Lâm Sơ nhìn y.
Vì vậy, Lăng Tiêu có một bí mật không thể nói ra, nếu bí mật này bị bại lộ, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, cho nên mới phải dùng Chân Ngôn Chú.
“Khi đó ta còn rất nhỏ,” Lăng Tiêu nói, “Đừng nói về nó nữa.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Bởi vì tác dụng của Chân Ngôn Chú, cho dù biểu ca nguyện ý nói cho hắn, cũng không thể nói được.
“Nhưng ta…… Chưa bao giờ lừa gạt ngươi,” Lăng Tiêu cười cười, thay đổi đề tài, “Định khi nào về Học Cung?”
“Ta không biết.” Lâm Sơ nói, “Ta muốn đi Vạn Quỷ Uyên.”
Lăng Tiêu: “Hửm?”
“Có một sư tỷ nhờ ta đi hái một đóa bạch cốt hoa.” Lâm Sơ nói.
Lăng Tiêu: “Sư tỷ?”
Lâm Sơ: “…… Ừ.”
Lăng Tiêu: “Ngươi có bằng hữu là sư tỷ từ bao giờ?”
Lâm Sơ: “……”
Lăng Tiêu: “Hửm?”
Lâm Sơ cảm thấy tình huống này hơi sai sai.
Hắn nhớ ra, biểu ca dù sao cũng là biểu ca của Lăng Phượng Tiêu.
Mà hắn lại giúp một cô nương không phải Đại tiểu thư làm một việc nguy hiểm như hái bạch cốt hoa, biểu ca đúng là có lý do chính đáng để không vui.
Nhìn vẻ mặt nguy hiểm ngoài cười trong không cười của biểu ca, cùng một tiếng “Hửm?” hơi đè thấp, hắn có chút muốn thắt cổ a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất