Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70
Chương 23
Bọn họ vất vả nửa ngày, tìm được chút thổ sản vùng núi, giá trị cũng chỉ vài đồng, không ngờ một chai mật gấu lại có giá ba bốn trăm đồng?
Những người đến đây để mua bán đồ vật đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn hai cha con Từ gia đều là cảm thán lẫn hâm mộ. Có người nhịn không được, mà tiến lên khen ngợi ông Từ: “Ông thật lợi hại, có tuổi rồi mà vẫn kiếm được loại đồ vật quý giá như mật gấu.” Người này đoán rằng con gấu là do ông Từ giết rồi lấy mật.
“Ai nói thứ này là mật gấu?” Cô nhân viên nữ bị vả mặt, nên sắc mặt tái mét, quát lên: “Loại này còn có thể bị làm giả đấy, ai biết được đây có thể là mật heo hay mật trâu không? Tôi đoán mấy người mang đồ lung tung tầm bậy đến để lừa tiền thôi!”
Từ Đóa không để ý đến cô ta, cô lấy cái hộp chứa cái chai mật gấu đến trước mặt người đàn ông trung niên đã từng thu mua mật gấu, cô cười ngọt ngào nói: “Chào anh đồng chí, anh từng thu mua mật gấu nên chắc có kiến thức hơn bà thím này, anh có thể nhìn ra đây là mật gấu thật hay giả phải không?”
Đáng thương cho cô nhân viên kia, cô ta so với người đàn ông trung niên thì nhỏ hơn mười mấy tuổi, lại bị gọi là bà thím.
Vẻ ngoài của nguyên chủ rất xinh đẹp dịu dàng, Từ Đóa chỉ cười mỉm, hai má liền xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ, vì tuổi tác của cô còn nhỏ, khiến người đàn ông trung nhiên nhớ đến con gái nhỏ nhà ông ta, ngữ khí khi nói chuyện cũng trở nên ôn hòa hơn: “Tôi không cần nhìn, chỉ cần liếc mắt liền phân biệt được, đây đúng là mật của gấu chó thành niên.”
Cô nhân viên kia nghe vậy, sắc mặt liền khó coi cơn: “Gần đây chúng tôi không thiếu mật gấu, nếu các người muốn bán, tôi 300 đồng.”
“Nếu các người không thiếu, thì chúng tôi sẽ chạy qua bên Cung Tiêu Xã hỏi xem họ có thiếu không.” Từ Đóa cười mĩm mà đóng nắp hộp lại, rồi đặt cái hộp chứa chai mật gấu vào túi, cô kéo tay ông Từ vừa đi vừa cười nói: “Vừa lúc con muốn mua vài thứ, cha ơi, chúng ta đến Cung Tiêu Xã dạo chút đi.”
Cô nhân viên nữ nhìn thấy hai cha con Từ gia muốn rời đi, liền cắn môi nói: “310 đồng, không thể nhiều hơn được.”
Từ Đóa mắt điếc tai ngơ ngó lơ lời cô ta.
“350 đồng, cao nhất chỉ có thể thu 350 đồng thôi, dù các người đến Cung Tiêu Xã cũng không bán được cái giá này đâu.”
Ông Từ và Từ Đóa đã đi xuống bậc thang, cả hai cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn.
Những người đến đây để mua bán đồ vật đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn hai cha con Từ gia đều là cảm thán lẫn hâm mộ. Có người nhịn không được, mà tiến lên khen ngợi ông Từ: “Ông thật lợi hại, có tuổi rồi mà vẫn kiếm được loại đồ vật quý giá như mật gấu.” Người này đoán rằng con gấu là do ông Từ giết rồi lấy mật.
“Ai nói thứ này là mật gấu?” Cô nhân viên nữ bị vả mặt, nên sắc mặt tái mét, quát lên: “Loại này còn có thể bị làm giả đấy, ai biết được đây có thể là mật heo hay mật trâu không? Tôi đoán mấy người mang đồ lung tung tầm bậy đến để lừa tiền thôi!”
Từ Đóa không để ý đến cô ta, cô lấy cái hộp chứa cái chai mật gấu đến trước mặt người đàn ông trung niên đã từng thu mua mật gấu, cô cười ngọt ngào nói: “Chào anh đồng chí, anh từng thu mua mật gấu nên chắc có kiến thức hơn bà thím này, anh có thể nhìn ra đây là mật gấu thật hay giả phải không?”
Đáng thương cho cô nhân viên kia, cô ta so với người đàn ông trung niên thì nhỏ hơn mười mấy tuổi, lại bị gọi là bà thím.
Vẻ ngoài của nguyên chủ rất xinh đẹp dịu dàng, Từ Đóa chỉ cười mỉm, hai má liền xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ, vì tuổi tác của cô còn nhỏ, khiến người đàn ông trung nhiên nhớ đến con gái nhỏ nhà ông ta, ngữ khí khi nói chuyện cũng trở nên ôn hòa hơn: “Tôi không cần nhìn, chỉ cần liếc mắt liền phân biệt được, đây đúng là mật của gấu chó thành niên.”
Cô nhân viên kia nghe vậy, sắc mặt liền khó coi cơn: “Gần đây chúng tôi không thiếu mật gấu, nếu các người muốn bán, tôi 300 đồng.”
“Nếu các người không thiếu, thì chúng tôi sẽ chạy qua bên Cung Tiêu Xã hỏi xem họ có thiếu không.” Từ Đóa cười mĩm mà đóng nắp hộp lại, rồi đặt cái hộp chứa chai mật gấu vào túi, cô kéo tay ông Từ vừa đi vừa cười nói: “Vừa lúc con muốn mua vài thứ, cha ơi, chúng ta đến Cung Tiêu Xã dạo chút đi.”
Cô nhân viên nữ nhìn thấy hai cha con Từ gia muốn rời đi, liền cắn môi nói: “310 đồng, không thể nhiều hơn được.”
Từ Đóa mắt điếc tai ngơ ngó lơ lời cô ta.
“350 đồng, cao nhất chỉ có thể thu 350 đồng thôi, dù các người đến Cung Tiêu Xã cũng không bán được cái giá này đâu.”
Ông Từ và Từ Đóa đã đi xuống bậc thang, cả hai cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất