Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70
Chương 24
Cô nhân viên kia thấy vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, đập tay cái bàn tính gảy trên bàn khiến nó vang lên tiếng “loảng xoảng loảng xoảng”, vừa đập vừa tức giận nói: “Mật gấu thì có thể được xem là dược liệu quý giá gì, bọn họ tưởng có thể bán được giá cao à? Nằm mơ đi! Tôi đoán một lát nữa bọn họ cũng trở về cầu tôi thu mua thôi, tôi sẽ không thu đâu…”
Trong lúc cô ta đang nói thì một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính trông có vẻ nhã nhặn lịch sự đi đến hỏi: “Chỗ các người có mật gấu không?”
Cô nhân viên kia đang nói thì bị cắt ngang, lời bị kẹt trong cổ họng, một hồi lâu mới miễn cưỡng nhả ra từng chữ: “Không có.”
“Vậy cô có thể giúp tôi hỏi xem có chỗ nào bán mật gấu không? Tôi cần dùng gấp, tôi nguyện ý trả giá 500 đồng.”
Vừa mới đuổi người bán mật gấu đi, thì lại có khách tới muốn mua mật gấu giá 500 đồng.
Cô ta có thể lấy giá 400 đồng thu về, lúc này bán lại cho người đàn ông trẻ tuổi thì cô ta còn thừa 100 đồng, nhưng sự thật là cô ta đá tiền ra ngoài rồi.
Trong chốc lát, xung quanh liền nổi lên tiếng cười của không ít khách hàng lẫn nhân viên trong tiệm. Cô nhân nữ lúng túng, gương mặt đỏ bừng gắt gỏng nói: “Tôi nói không có là không có, anh không hiểu tiếng người à?”
Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính nghe vậy, cau mày lại, xoay người muốn rời đi, thì bị một nhân viên tầm hai mươi mấy tuổi gọi lại: “Đồng chí, anh khoan đi đã, tôi biết ai có mật gấu anh cần đấy.”
Thời đại này, Cung Tiêu Xã và cửa hàng bách hóa là nơi buôn bán được ưa chuộng nhất, cái gì cũng bán, đồng thời cũng thu mua rất nhiều đồ vật.
Ban đầu ông Từ dẫn Từ Đóa đến Vạn Niên Lâu, chủ yếu là vì nơi đó là nơi thu mua dược liệu lớn nhất vùng này. Ông cho rằng mật gấu nếu bán ở nơi đó sẽ có giá cao, không ngờ hai cha con lại đụng phải chuyện thế này.
Ông Từ vẫn luôn trầm mặt, sự tức giận trong ông tùy thời có thể bùng nổ, nhưng ông vẫn kiềm chế cơn giận bực tức trong lòng mà an ủi cô con gái nhỏ của ông: “Tiểu Đóa, chúng ta không nên tức giận mấy chuyện này, không đáng vì loại người như thế mà tức giận, cha biết mấy chỗ thu mua dược liệu, để cha dẫn con qua đó.”
Trong lúc cô ta đang nói thì một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính trông có vẻ nhã nhặn lịch sự đi đến hỏi: “Chỗ các người có mật gấu không?”
Cô nhân viên kia đang nói thì bị cắt ngang, lời bị kẹt trong cổ họng, một hồi lâu mới miễn cưỡng nhả ra từng chữ: “Không có.”
“Vậy cô có thể giúp tôi hỏi xem có chỗ nào bán mật gấu không? Tôi cần dùng gấp, tôi nguyện ý trả giá 500 đồng.”
Vừa mới đuổi người bán mật gấu đi, thì lại có khách tới muốn mua mật gấu giá 500 đồng.
Cô ta có thể lấy giá 400 đồng thu về, lúc này bán lại cho người đàn ông trẻ tuổi thì cô ta còn thừa 100 đồng, nhưng sự thật là cô ta đá tiền ra ngoài rồi.
Trong chốc lát, xung quanh liền nổi lên tiếng cười của không ít khách hàng lẫn nhân viên trong tiệm. Cô nhân nữ lúng túng, gương mặt đỏ bừng gắt gỏng nói: “Tôi nói không có là không có, anh không hiểu tiếng người à?”
Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính nghe vậy, cau mày lại, xoay người muốn rời đi, thì bị một nhân viên tầm hai mươi mấy tuổi gọi lại: “Đồng chí, anh khoan đi đã, tôi biết ai có mật gấu anh cần đấy.”
Thời đại này, Cung Tiêu Xã và cửa hàng bách hóa là nơi buôn bán được ưa chuộng nhất, cái gì cũng bán, đồng thời cũng thu mua rất nhiều đồ vật.
Ban đầu ông Từ dẫn Từ Đóa đến Vạn Niên Lâu, chủ yếu là vì nơi đó là nơi thu mua dược liệu lớn nhất vùng này. Ông cho rằng mật gấu nếu bán ở nơi đó sẽ có giá cao, không ngờ hai cha con lại đụng phải chuyện thế này.
Ông Từ vẫn luôn trầm mặt, sự tức giận trong ông tùy thời có thể bùng nổ, nhưng ông vẫn kiềm chế cơn giận bực tức trong lòng mà an ủi cô con gái nhỏ của ông: “Tiểu Đóa, chúng ta không nên tức giận mấy chuyện này, không đáng vì loại người như thế mà tức giận, cha biết mấy chỗ thu mua dược liệu, để cha dẫn con qua đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất