Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70
Chương 27
Từ Đóa cười cười mà nhận tờ giấy có số điện thoại, cô cũng đưa cho anh ta hai bình dầu gấu, nói: “Thứ này trị phong thấp, nứt da.”
Dương Thạc không nhịn được sự tò mò trong lòng mà hỏi cô: “Con gấu chó này là do hai người giết à? Là chú giết phải không?”
Từ Đóa: “Không, là tôi giết.”
Dương Thạc: “…”
Em gái à, cô nghiêm túc sao? Cô cũng biết nói đùa à haha.
Sau khi bán xong mật gấu, cả hai cha con đến Cung Tiêu Xã mua ít đồ, rồi đến bưu điện để gửi thư, sau đó cả hai liền trở về thôn Dương Thụ.
Về đến cửa nhà, hai cha con Từ Đóa thấy bà Từ đang nói chuyện với người khác: “Sao cháu lại khách sáo như vậy? Đều là hàng xóm láng giềng, tặng nhau chút đồ ăn thôi mà, sao còn đáp lễ làm gì? Cháu vừa tặng quà vừa nói lời cảm ơn, như vậy không phải là quá khách sáo với nhà thím sao?
Từ Đóa nhìn thấy, liền nhận ra đây là vợ của Chu lão tam, ngày hôm qua con trai của cô ta khóc nháo vì nồi thịt nhà cô mà không thèm về, nên cô ta đến hỏi Từ Đóa cách nấu thịt gấu hầm.
“Đây đều là dưa muối nhà cháu làm, cũng không phải đồ vật đáng giá gì, thím đừng ghét bỏ là được.”
Vợ của Chu lão tam cũng xua tay, cười nói tiếp: “Em gái Tiểu Đóa còn chỉ dạy cháu cách hầm thịt gấu mà, sau đó cháu trở về làm thử, Tiểu Hổ cùng cha nó đều khen ngon, cháu phải cảm ơn em gái thật tốt mới được.”
Cả hai đang nói chuyện, thì thấy ông Từ và Từ Đóa trở về, cô ta tiến lên chào hỏi hỏi: “Chú Từ và em gái Tiểu Đóa đã trở lại rồi à?” Sau đó bọn họ lại nói chuyện vài câu, cô ta luôn miệng cảm ơn Từ Đóa, rồi mới chào tạm biệt về nhà.
Cô ta vừa đi, thì bà Từ vừa cười vừa thở dài nói: “Đây là lần thứ năm nhà mình được tặng quà trong hôm nay đấy, mỗi người đều mang quà qua đây để cảm ơn Tiểu Đóa nhà chúng ta, mẹ từ chối cũng không được, trứng vịt dưa muối trong nhà nhiều đến nỗi ăn không hết.”
Ông Từ nghe thấy con gái bảo bối của ông được người khác cám ơn còn tặng quà như vậy, ông cũng cảm thấy vui vẻ, ông để chiếc xe cẩu vào một góc sân nhà, rồi mang theo lá trà mà Từ Đóa mua cho ông vào nhà pha trà uống.
Từ Đóa lấy trong túi ra lọ kem bảo vệ da cũng lọ kem dưỡng tay đưa cho bà Từ, cô cười nói với bà: “Mẹ, đây là quà con tặng mẹ.”
Dương Thạc không nhịn được sự tò mò trong lòng mà hỏi cô: “Con gấu chó này là do hai người giết à? Là chú giết phải không?”
Từ Đóa: “Không, là tôi giết.”
Dương Thạc: “…”
Em gái à, cô nghiêm túc sao? Cô cũng biết nói đùa à haha.
Sau khi bán xong mật gấu, cả hai cha con đến Cung Tiêu Xã mua ít đồ, rồi đến bưu điện để gửi thư, sau đó cả hai liền trở về thôn Dương Thụ.
Về đến cửa nhà, hai cha con Từ Đóa thấy bà Từ đang nói chuyện với người khác: “Sao cháu lại khách sáo như vậy? Đều là hàng xóm láng giềng, tặng nhau chút đồ ăn thôi mà, sao còn đáp lễ làm gì? Cháu vừa tặng quà vừa nói lời cảm ơn, như vậy không phải là quá khách sáo với nhà thím sao?
Từ Đóa nhìn thấy, liền nhận ra đây là vợ của Chu lão tam, ngày hôm qua con trai của cô ta khóc nháo vì nồi thịt nhà cô mà không thèm về, nên cô ta đến hỏi Từ Đóa cách nấu thịt gấu hầm.
“Đây đều là dưa muối nhà cháu làm, cũng không phải đồ vật đáng giá gì, thím đừng ghét bỏ là được.”
Vợ của Chu lão tam cũng xua tay, cười nói tiếp: “Em gái Tiểu Đóa còn chỉ dạy cháu cách hầm thịt gấu mà, sau đó cháu trở về làm thử, Tiểu Hổ cùng cha nó đều khen ngon, cháu phải cảm ơn em gái thật tốt mới được.”
Cả hai đang nói chuyện, thì thấy ông Từ và Từ Đóa trở về, cô ta tiến lên chào hỏi hỏi: “Chú Từ và em gái Tiểu Đóa đã trở lại rồi à?” Sau đó bọn họ lại nói chuyện vài câu, cô ta luôn miệng cảm ơn Từ Đóa, rồi mới chào tạm biệt về nhà.
Cô ta vừa đi, thì bà Từ vừa cười vừa thở dài nói: “Đây là lần thứ năm nhà mình được tặng quà trong hôm nay đấy, mỗi người đều mang quà qua đây để cảm ơn Tiểu Đóa nhà chúng ta, mẹ từ chối cũng không được, trứng vịt dưa muối trong nhà nhiều đến nỗi ăn không hết.”
Ông Từ nghe thấy con gái bảo bối của ông được người khác cám ơn còn tặng quà như vậy, ông cũng cảm thấy vui vẻ, ông để chiếc xe cẩu vào một góc sân nhà, rồi mang theo lá trà mà Từ Đóa mua cho ông vào nhà pha trà uống.
Từ Đóa lấy trong túi ra lọ kem bảo vệ da cũng lọ kem dưỡng tay đưa cho bà Từ, cô cười nói với bà: “Mẹ, đây là quà con tặng mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất