Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70
Chương 48
Trong lòng cô ta không tránh khỏi có chút sợ hãi, sắc mặt trở nên âm trầm bất định.
Từ Đóa nhìn theo, cùng với tiếng gió ném thẳng chổi xuống chân chị dâu cả Từ.
Chị dâu cả Từ giật mình, vội vàng lùi lại hai bước.
Sau đó, Từ Đóa còn phải dùng thêm vài lần chổi mới đuổi được cô ta ra ngoài, khi bước qua ngưỡng cửa cô ta còn suýt vấp ngã, vô cùng xấu hổ.
Bực quá, cô ta đành đứng ở cửa chỉ vào mặt Từ Đóa mắng: "Cô đối xử với chị dâu cô như vậy sao? Cô có còn giáo dưỡng không thế? Thảo nào tiểu Trang bỏ cô mà đi, nếu tôi là anh ta, tôi cũng không cần cô!"
Khi cô ta đang mắng chửi say sưa, đột nhiên có người phía sau cô ta kêu lên: "Này, đây không phải là thầy tiểu Trang sao? Thầy tiểu Trang đã về."
Đại lão đã trở về?
Nghe được giọng nói kinh động như vậy, không riêng chị dâu cả Từ, mà ngay cả Từ Đóa cầm cây chổi đứng trong sân cũng ngơ ngác ngạc nhiên.
Cô nhìn theo động tác của chị dâu cả Từ đang khiếp sợ mà quay đầu nhìn về một phía, tầm mắt Từ Đóa cũng dời qua phía tây một chút, cuối cùng dừng trên một bóng dáng cao gầy nhưng lại thẳng tắp đầy mạnh mẽ của một người.
Hàng cây bạch dương cao thẳng được trồng ven đường ở nông thôn, xa xa là từng dãy núi cao xanh mướt, giữa ngày hè tiếng côn trùng vang lên trong trẻo, vùng nông thôn của bọn họ như chốn đào viên yên bình thanh thản.
Những cảnh đẹp mỹ lệ yên bình kia, giờ phút này còn không lóa mắt bằng bóng dáng người đàn ông mặc áo xanh quần đen đứng yên lặng ở đó.
Đôi mắt Từ Đóa mở to, bỗng nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt.
Ôi trời, người này trông như thế nào thì cô thấy không rõ ràng lắm, nhưng đôi mắt chó của cô thiếu chút nữa đã bị một thân khí vận màu vàng kim trên người này làm lóa mắt.
Trước kia khi cô còn ở Tu Chân giới, cô chưa từng biết rằng bản thân lại có năng lực nhìn thấy khí vận trên thân người khác!
Từ Đóa nhắm mắt lại để ngăn chặn nước mắt rơi xuống, trong lòng cô như có mấy ngàn con ngựa chạy như điên qua.
Nhưng dáng vẻ của cô trong mắt người khác lại có ý nghĩa khác.
Mọi người đều nghĩ rằng: “Tiểu Đóa chắc kinh ngạc và vui mừng lắm? Biểu hiện trên mặt rõ ràng như vậy mà.”
Những người có quan hệ tốt với Từ gia thì thở dài trong lòng.
Từ Đóa nhìn theo, cùng với tiếng gió ném thẳng chổi xuống chân chị dâu cả Từ.
Chị dâu cả Từ giật mình, vội vàng lùi lại hai bước.
Sau đó, Từ Đóa còn phải dùng thêm vài lần chổi mới đuổi được cô ta ra ngoài, khi bước qua ngưỡng cửa cô ta còn suýt vấp ngã, vô cùng xấu hổ.
Bực quá, cô ta đành đứng ở cửa chỉ vào mặt Từ Đóa mắng: "Cô đối xử với chị dâu cô như vậy sao? Cô có còn giáo dưỡng không thế? Thảo nào tiểu Trang bỏ cô mà đi, nếu tôi là anh ta, tôi cũng không cần cô!"
Khi cô ta đang mắng chửi say sưa, đột nhiên có người phía sau cô ta kêu lên: "Này, đây không phải là thầy tiểu Trang sao? Thầy tiểu Trang đã về."
Đại lão đã trở về?
Nghe được giọng nói kinh động như vậy, không riêng chị dâu cả Từ, mà ngay cả Từ Đóa cầm cây chổi đứng trong sân cũng ngơ ngác ngạc nhiên.
Cô nhìn theo động tác của chị dâu cả Từ đang khiếp sợ mà quay đầu nhìn về một phía, tầm mắt Từ Đóa cũng dời qua phía tây một chút, cuối cùng dừng trên một bóng dáng cao gầy nhưng lại thẳng tắp đầy mạnh mẽ của một người.
Hàng cây bạch dương cao thẳng được trồng ven đường ở nông thôn, xa xa là từng dãy núi cao xanh mướt, giữa ngày hè tiếng côn trùng vang lên trong trẻo, vùng nông thôn của bọn họ như chốn đào viên yên bình thanh thản.
Những cảnh đẹp mỹ lệ yên bình kia, giờ phút này còn không lóa mắt bằng bóng dáng người đàn ông mặc áo xanh quần đen đứng yên lặng ở đó.
Đôi mắt Từ Đóa mở to, bỗng nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt.
Ôi trời, người này trông như thế nào thì cô thấy không rõ ràng lắm, nhưng đôi mắt chó của cô thiếu chút nữa đã bị một thân khí vận màu vàng kim trên người này làm lóa mắt.
Trước kia khi cô còn ở Tu Chân giới, cô chưa từng biết rằng bản thân lại có năng lực nhìn thấy khí vận trên thân người khác!
Từ Đóa nhắm mắt lại để ngăn chặn nước mắt rơi xuống, trong lòng cô như có mấy ngàn con ngựa chạy như điên qua.
Nhưng dáng vẻ của cô trong mắt người khác lại có ý nghĩa khác.
Mọi người đều nghĩ rằng: “Tiểu Đóa chắc kinh ngạc và vui mừng lắm? Biểu hiện trên mặt rõ ràng như vậy mà.”
Những người có quan hệ tốt với Từ gia thì thở dài trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất