Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70
Chương 9
"Vị trí này cũng là điểm yếu của gấu đen, ngoài chỗ này còn có vết thương nào khác không?”
“Không còn.” Anh rể Từ nói.
“Người này ra tay rất mạnh mẽ. Nếu lưỡi liềm không đâm vào tim thì con gấu đen sẽ không hề hấn gì, nhưng nếu muốn đâm vào tim thì phải canh rất chuẩn xác. Loài này da dày thịt béo, dao giết heo còn khó đâm vào chứ đừng nói đến một cái liềm.”
Những người xung quanh nghe vậy đều há hốc mồm vì ngạc nhiên.
So với cái liềm thì con dao giết heo không sắc bén bằng. Con gái nhà lão Từ nhìn qua có vẻ gầy yếu mỏng manh mà sức lực mạnh mẽ đến mức nào?
Nhìn dáng vẻ của cô thì có vẻ không bị thương chút nào sau khi đánh nhau với gấu đen. Chuyện này đúng là hư cấu quá rồi...
Ông Triệu nhìn xong thì chậm rãi ngồi dậy, mắt nhìn về phía Từ Đóa: “Đóa nha đầu, cháu nói thật cho ông nghe xem, có phải cháu từng học quyền cước không? Ra tay liền nhắm ngay điểm yếu, không phải ai cũng làm được như vậy đâu.”
Trên đường trở về Từ Đóa đã suy nghĩ nên giải thích như thế nào, nghe ông ấy hỏi liền giả bộ xấu hổ cười đáp: “Lúc nhỏ cháu từng được học một chút võ từ ông nội Tề ở cuối làng, chỉ là cũng không học được bao nhiêu, hôm nay là do cháu gặp may nên mới thế.”
Ông lão họ Tề kia không phải là dân địa phương ở đây, thời trẻ chạy nạn nên mới tới làng này sinh sống. Ông ấy không có con cái lại hiểu biết y học, cho nên từng làm thầy thuốc khám chữa bệnh trong làng.
Người ta nói ông ấy còn biết võ thuật, nhưng thật sự chả mấy người được gặp qua ông Tề, bây giờ người cũng đã chết vài năm trước, càng không thể gặp để hỏi chuyện.
Sở dĩ Từ Đóa tìm người này để che giấu cũng là vì chết thì sẽ không có đối chứng.
Hơn nữa cũng nhờ vậy mà sau này cô có làm gì khác lạ cũng sẽ không đến mức kỳ quái, tất cả đều có thể giải thích hợp lí được.
“Vậy cũng không có gì lạ.” Sau khi nghe được lời này ông Triệu lại gật đầu.
Khi mọi người nhìn thấy Từ Đóa, ánh mắt của bọn họ đều trở nên nóng bỏng như lửa, ồn ào vây xung quanh cô hỏi thăm tình huống lúc đó.
Chỉ có thím hai Trương là không cam lòng hỏi: “Chú Triệu, có khi nào con gấu kia đã chết trước đó rồi mới bị đâm thêm một nhát không?”
“Ý cô là nghi ngờ tôi nhìn lầm đấy hả?” Ông Triệu ngẩng đầu lên, vẻ mặt không vui nói: “Vậy cô tự lấy lưỡi liềm rồi đâm một nhát như vậy cho tôi coi thử xem.”
Thím hai Trương liền nghẹn họng.
“Không còn.” Anh rể Từ nói.
“Người này ra tay rất mạnh mẽ. Nếu lưỡi liềm không đâm vào tim thì con gấu đen sẽ không hề hấn gì, nhưng nếu muốn đâm vào tim thì phải canh rất chuẩn xác. Loài này da dày thịt béo, dao giết heo còn khó đâm vào chứ đừng nói đến một cái liềm.”
Những người xung quanh nghe vậy đều há hốc mồm vì ngạc nhiên.
So với cái liềm thì con dao giết heo không sắc bén bằng. Con gái nhà lão Từ nhìn qua có vẻ gầy yếu mỏng manh mà sức lực mạnh mẽ đến mức nào?
Nhìn dáng vẻ của cô thì có vẻ không bị thương chút nào sau khi đánh nhau với gấu đen. Chuyện này đúng là hư cấu quá rồi...
Ông Triệu nhìn xong thì chậm rãi ngồi dậy, mắt nhìn về phía Từ Đóa: “Đóa nha đầu, cháu nói thật cho ông nghe xem, có phải cháu từng học quyền cước không? Ra tay liền nhắm ngay điểm yếu, không phải ai cũng làm được như vậy đâu.”
Trên đường trở về Từ Đóa đã suy nghĩ nên giải thích như thế nào, nghe ông ấy hỏi liền giả bộ xấu hổ cười đáp: “Lúc nhỏ cháu từng được học một chút võ từ ông nội Tề ở cuối làng, chỉ là cũng không học được bao nhiêu, hôm nay là do cháu gặp may nên mới thế.”
Ông lão họ Tề kia không phải là dân địa phương ở đây, thời trẻ chạy nạn nên mới tới làng này sinh sống. Ông ấy không có con cái lại hiểu biết y học, cho nên từng làm thầy thuốc khám chữa bệnh trong làng.
Người ta nói ông ấy còn biết võ thuật, nhưng thật sự chả mấy người được gặp qua ông Tề, bây giờ người cũng đã chết vài năm trước, càng không thể gặp để hỏi chuyện.
Sở dĩ Từ Đóa tìm người này để che giấu cũng là vì chết thì sẽ không có đối chứng.
Hơn nữa cũng nhờ vậy mà sau này cô có làm gì khác lạ cũng sẽ không đến mức kỳ quái, tất cả đều có thể giải thích hợp lí được.
“Vậy cũng không có gì lạ.” Sau khi nghe được lời này ông Triệu lại gật đầu.
Khi mọi người nhìn thấy Từ Đóa, ánh mắt của bọn họ đều trở nên nóng bỏng như lửa, ồn ào vây xung quanh cô hỏi thăm tình huống lúc đó.
Chỉ có thím hai Trương là không cam lòng hỏi: “Chú Triệu, có khi nào con gấu kia đã chết trước đó rồi mới bị đâm thêm một nhát không?”
“Ý cô là nghi ngờ tôi nhìn lầm đấy hả?” Ông Triệu ngẩng đầu lên, vẻ mặt không vui nói: “Vậy cô tự lấy lưỡi liềm rồi đâm một nhát như vậy cho tôi coi thử xem.”
Thím hai Trương liền nghẹn họng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất