Chương 3
Edit + beta: Pyng
Quá trưa, có người lại đây mang mấy đệ tử bọn họ đến Trừng Nhạc Phong tham gia đại điển bái sư.
Ngoại trừ chưởng môn và trưởng lão, các phong chấp sự, đệ tử nội môn chỉ cần đến tu vi Nguyên Anh Kỳ cũng có thể thu đồ đệ.
Người dẫn dắt bọn họ tự xưng là Giang chấp sự, gương mặt chữ điền không giận tự uy, nhìn qua bước chân chậm rì rì, kỳ thật tốc độ nhanh như bay, một đám đệ tử phải chạy chậm mới đuổi kịp.
Chờ cho bọn họ thở hồng hộc dừng lại, phía trước xuất hiện thềm đá vừa dài vừa dốc, Quý Tịch híp mắt nhìn, không thấy điểm cuối.
"Đây là Thông Thiên Giai của Vô Nhai Phái, phía trên chính là Trừng Nhạc Phong."
Giang chấp sự đảo mắt qua mặt mỗi người, "Chư vị đã vào tiên môn, cần biết chướng ngại rất dài, đây là cửa thứ nhất."
Ý là muốn bọn họ đi lên, vừa mới chạy chậm một đường, hiện tại lại phải leo lên thềm đá không thấy điểm cuối, nhiều đệ tử trên mặt đều lộ tia ủy khuất, trong khoảng thời gian ngắn không có ai động đậy.
Quý Tịch lại chờ không kịp, hắn vội vã đi gặp Linh An Quân, đẩy đám người dẫn đầu bước lên thềm đá.
Thời Tầm thấy thế theo sát ngay sau, Giang chấp sự nhìn hai người ánh mắt khen ngợi, mấy đệ tử còn lại cũng lục tục đi lên.
Quý Tịch từ ngoại viện chạy tới, vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi, hiện tại leo thềm đá, một hơi mấy chục bậc, Thời Tầm bị ném lại phía sau một khoảng lớn.
Hắn dừng lại thở dốc, ngẩng đầu vẫn thấy phía trước như cũ không có điểm cuối, chỉ có thể thấy thềm đá xa xa khuất trong mây mù.
Thanh âm Giang chấp sự không biết từ nơi nào vang lên, "Trên Thông Thiên Giai có bố trí trận pháp, có thể dò ra dục vọng hoá ảo giác, chư vị chớ nên bị mê hoặc tâm trí."
Đám người xôn xao một trận, Giang chấp sự thanh giọng nói, chúng đệ tử lập tức an tĩnh lại, buồn bực leo thềm đá.
Quý Tịch trong lòng phun tào, bây giờ mới nói, làm người ta không có chút chuẩn bị nào.
Hắn lại leo thêm mấy chục bậc, tốc độ rõ ràng giảm xuống không ít, trên vai bị một lực lượng vô hình gắt gao ngăn chặn, hơi không chú ý sẽ trực tiếp ngã xuống khỏi thềm đá.
Trong nguyên tác, căn bản chưa từng đề cập đến Thông Thiên Giai, Đoạn Du còn chưa kịp tới tham gia tân chiêu đã bị Linh An Quân mang đi rồi.
Quý Tịch lại lần nữa dừng lại nghỉ ngơi, đột nhiên phát giác xung quanh cực kì yên tĩnh, một chút tiếng người cũng không có.
Hắn quay đầu liền thấy, phía sau từng tầng sương mù bốc lên, nào có thân ảnh những người khác.
Xem ra trận pháp đã mở, Quý Tịch trấn định tự nhiên, tiếp tục kéo bước chân nặng nề leo lên.
Ảo giác tới rất nhanh, bóng người mơ hồ xuất hiện trước mắt Quý Tịch, thanh âm đứt quãng, "Quý Tịch, mệt mỏi sao, mau tới bên bà."
Quý Tịch trên mặt không tỏ vẻ gì, đáy lòng cười lạnh.
Thông Thiên Giai chỉ có bản lĩnh này?
Hắn trực tiếp vòng qua bóng người, cả ánh mắt cũng khinh thường đem cho.
Thân là linh hồn dị thế, thức hải Quý Tịch có quá nhiều cảnh tượng mà Thông Thiên giai vô pháp lý giải, một lúc sau mới chậm rãi hoá ra ảo giác thứ hai.
Một thân bạch y mờ ảo, tóc đen bay bay, Quý Tịch liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Linh An Quân.
Nhưng trên mặt không có ngũ quan, chỉ có trống rỗng, nhìn qua có chút quỷ dị.
Này trách không được Quý Tịch, là nhân vật trong sách, Linh An Quân vốn dĩ không có mặt, tuy rằng có một số Đại Đại vẽ fanart, nhưng Quý Tịch vẫn cảm thấy thiếu gì đó.
Vì thế Thông Thiên Giai hoá ra Linh An Quân liền thành như vậy.
Ngay cả như thế, tinh thần Quý Tịch vẫn rung lên, áp lực trên người ngày càng nặng nề, thẳng đến cuối.
Linh An Quân còn ở phía trên chờ hắn, hắn làm sao có thể lãnh phí thời gian ở chỗ này?
Vô luận bóng người không mặt phát sầu dùng thanh âm gì cùng Quý Tịch nói chuyện, Quý Tịch thế như chẻ tre, không bao lâu lại bò thêm mấy chục bậc.
Hắn thấy ảo giác, bước chân vẫn cũng không bị kéo chậm, ngược lại càng thêm kiên định leo lên, Thông Thiên Giai nhận ra hắn là khối xương cứng, chậm rãi triệu hồi trận pháp, chuyển tấn công sang những đệ tử khác.
Trên trán Quý Tịch lăn xuống giọt mồ hôi to như hạt đậu, hắn mặc dày, quần áo trên người ướt dẫm, sợi tóc cũng dính bên mặt.
Không biết đi bao lâu, Quý Tịch thở hồng hộc, xoa đôi mắt nhìn về phía trước.
Đại khái còn khoảng hai trăm bậc, mà ở thềm đá cuối, có một bóng người đứng đó.
Ảo giác vẫn còn? Quý Tịch nhìn không rõ lắm, hơi thất thần dưới chân khẽ trượt, ngã trên thềm đá.
Khi hắn ngã xuống, bóng người tựa hồ di chuyển, Quý Tịch lao lực mà bò dậy, một bàn tay ở bên cạnh duỗi ra, kéo hắn lên.
Sắc mặt Giang chấp sự ôn hoà, vỗ vỗ vai Quý Tịch, "Không tồi, tiếp tục đi."
Quý Tịch ngẩng đầu nhìn lại, bóng người phía trên đã biến mất không thấy.
Lúc này Lam Tước đang tuần tra trong môn phái, đi ngang qua Thông Thiên Giai nhận thấy hơi thở của Lâm Từ Khanh, "A" một tiếng.
"Tiên quân vì sao đến đây?"
Não nó dung lượng không đủ, dừng lại không lâu lắm, rồi bay đi.
-
Quý Tịch cảm tạ Giang chấp sự, một tiếng trống làm tinh thần nâng thêm hăng hái thềm đá, mệt đến nửa sống nửa chết.
Trên Trừng Nhạc Phong đã sớm có đệ tử chờ đợi, thuần thục làm một phép tẩy sạch cho Quý Tịch, rồi cho hắn một độ thường phục màu trắng của đệ tử, để hắn đi đến phòng phía sau thay.
Bộ y phục này vải rệt bất phàm, nhẹ nhàng lại ấm áp, Quý Tịch đổi đi áo vải thô, càng thêm cao quý, tinh tế.
Chỉ là Quý Tịch chưa từng mặc qua trường bào nào phức tạp như vậy, lung tung buộc thắt một hồi, nhìn qua miễn cưỡng bình thường, cũng vừa người.
Những người khác lục tục đi lên, sau khi mọi người đổi y phục xong, lại đi theo Giang chấp sự đến đại sảnh.
Thời Tầm nghiêng người tới bên cạnh Quý Tịch, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Quý, ngươi lên lúc nào thế?"
Đoạn cuối cùng y gần như là phải bò để lên, cả người thần trí không rõ, đợi lúc tỉnh lại đã thấy Quý Tịch ở trong đội ngũ
Thiên phú càng cao, ở Thông Thiên Giai càng nhẹ nhàng, Quý Tịch là linh mạch hạ phẩm, Thời Tầm đương nhiên cho rằng hắn đi lên sau.
Quý Tịch lười nhiều lời, chỉ nói: "Ta đi chậm lắm."
Trong đại sảnh Trừng Nhạc Phong, vài trưởng lão muốn thu đồ đệ đều ở đó, Quý Tịch nhìn xung quanh, chỉ thấy ba vị.
Hắn nhìn bộ dáng ba người này, cảm thấy không ai giống Linh An Quân.
Nhậm Nguyên nói với Giang chấp sự: "Chưởng môn và Từ Khanh đều không tới, có thể bắt đầu rồi."
Giang chấp sự đồng ý, để tân đệ tử tiến lên báo ra tên họ cùng thiên phú linh mạch, Quý Tịch kéo tay áo Thời Tầm, "Từ Khanh là ai?"
Ánh mắt thời Tầm nháy mắt trở nên khó có thể hình dung, y thấp giọng trả lời: "Ngươi không biết? Linh An Quân tên Từ Khanh."
Quý Tịch đúng thật không biết, nguyên tác lấy góc nhìn của Đoạn Du, viết đến sư tôn toàn dùng Linh An Quân, hình như chưa bao giờ nhắc tới tên thật của Linh An Quân.
Chính mình thế nhưng còn không biết tên thật của Linh An Quân, Quý Tịch hổ thẹn, cũng cực kì thất vọng.
Hoá ra Linh An Quân không ở đây......
Trong phòng, Nghiêm Tiêu tiến lên một bước, hành lễ tự giới thiệu nói: "Đệ tử Nghiêm Tiêu, linh mạch kim hệ thượng phẩm."
Hắn nhìn ba vị trưởng lqox trên đqif, ánh mắt chờ mong, nhưng bọn họ không ai lên tiếng.
Trên mặt Nghiêm Tiêu biểu tình mờ mịt, lúc này một vị sư huynh toà phong khác mở miệng, "Ta là đệ tử thân truyền của Tam trưởng lão, ngươi và ta cùng hệ linh mạch, có nguyện bái ta làm sư không?"
Hắn tiến vào Vô Nhai Phái, lấy mục tiêu là trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão, hiện tại thấp một bậc, chênh lệch không thể nói là không lớn.
Vị sư huynh kia thấy hắn hồi lâu không đáp đã biết hắn có ý gì, không lên tiếng nữa.
Giang chấp sự xua tay ý bảo hắn đừng chặn đường, nói: "Vị tiếp theo."
Tiếp đó là Quý Tịch, hắn đi ra khỏi đám người: "Đệ tử Quý Tịch, hạ phẩm mộc hệ."
Khi hắn bước ra, có nhiều người hai mắt sáng lên, nhưng nghe thấy hắn linh mạch hạ phẩm, lại ngậm miệng.
Giang chấp sự đang muốn nói, hỏi Quý Tịch có nguyện ý là đồ đệ hắn không, trên đài đột nhiên có người mở miệng nói: "Mộc hệ? Chi bằng tới môn hộ của ta."
Là Tam trưởng lão Tả Khâu, linh mạch kim hệ, chủ tu kiếm thuật.
Giang chấp sự nhanh nhạy nói: "Thu làm đệ tử nội môn?"
"Tả Khâu ta thu đồ đệ, có khi nào thu nội môn chưa?"
Lời này cũng không giả, trên Đan Hà Phong của hắn không có đệ tử nội môn nào, là trưởng lão thu đệ tử thân truyền nhiều nhất.
Nhưng thu một linh mạch hạ phẩm, thật sự...... Không dám tin tưởng.
Nghiêm Tiêu bộ dáng bị sét đánh, nhìn không được hỏi: "Vì sao trưởng lão nguyện ý thu một linh mạch hạ phẩm làm đồ đệ, cũng không liếc mắt nhìn thượng phẩm kim hệ ta một cái?"
Tả Khâu quét ánh mắt về phía hắn, hai chân hắn run lên thiếu chút thì quỳ xuống, cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Trong phòng nhiều người tầm mắt khác nhau, đa số là hâm mộ Quý Tịch, Tả Khâu hỏi một câu: "Ngươi có bằng lòng không?"
Thực tế Quý Tịch vẫn tự mình hiểu lấy, tuy hắn nói với Thời Tầm muốn bái Linh An Quân làm sư, những lời đó cũng chỉ giống như thiếu nam thiếu nữ muốn XXX với thần tượng, chỉ là thuận miệng nói.
Hiện tại hắn có cơ hội làm đệ tử thân truyền của Tam trưởng lão, đã là kết quả tốt nhất.
Quý Tịch đang muốn đồng ý, có người lên tiếng ngăn lại.
"Chậm đã."
Thanh âm như nước suối lạnh trên núi, cả người như ngâm hàn khí, Quý Tịch quay đầu lại nhìn.
Một đoạ thân ảnh màu trắng từ Ngoại Tính phi thân tiến vào, vóc người đĩnh bạt, khuân mặt cực kỳ anh tuấn, mày kiếm môi mỏng, mắt lạnh hơi ngưng.
Y tiến lên ngồi ở vị trí của Ngũ trưởng lão, đúng là Linh An Quân, Lâm Từ Khanh.
Quý Tịch quên cả hô hấp, nhìn chằm chằm y không chớp mắt.
Hắm còn tưởng rằng hôm nay sẽ không gặp được Linh An Quân, hiện tại Linh An Quân đột nhiên xuất hiện, trong lòng Quý Tịch chỉ còn bốn chữ.
Chết, cũng, không, hối.
Linh An Quân so với bản vẽ fanart còn phải đẹp hơn cả vạn lần!
Quý Tịch gắt gao véo bàn tay, dùng đau đớn giảm vớt cảm xúc kích động.
Ánh mắt hắn quá nhiệt liệt, Lâm Từ Khanh liếc mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó lại dời đi.
Trái tim Quý Tịch kinh hoàng, y vừa nhìn ta!
Trên đài Tả Khâu bát mãn nói: "Sư đệ, ta còn tưởng ngươi không đến đấy."
Lâm Từ Khanh đối với chuyện chiêu sinh chưa bao giờ để bụng tới, lần này đột nhiên giữa đường xuất hiện, có biến.
Y không phải muốn cướp đồ đệ của mình chứ?
Tả Khâu trong lòng cảnh giác, sự thật chứng minh phỏng đoán của hắn không sai, Lâm Từ Khanh nói: "Ta cố ý tới là muốn thu Quý Tịch làm đồ đệ, mong sư huynh thành toàn."
Quý Tịch ôm ngực, Linh An Quân kêu tên hắn!
Từ từ...... Hắn vừa mới nói cái gì? Thu ai làm đồ đệ cơ?
Khắp nơi đều là thanh âm hút khí, Tả Khâu còn muốn nói chuyện, Lâm Từ Khanh lại tiếp: "Môn hạ sư huynh đệ tử đông đảo, tất nhiên sẽ không để bụng một người, cảm tạ sư huynh."
Tả Khâu: "......"
Hắn ghét nhất chính là điểm này của Lâm Từ Khanh, không đạt được mục đích, thề không bỏ qua, việc hắn đã nhận định, người khác tuyệt không có cơ hội lắm miệng.
Trong lúc nhất thời tầm mắt mọi người trong đại sảnh đều dừng trên người Quý Tịch, cơ hồ hình thành thực chất, muốn xem đệ tử thiên phú hạ phẩm này rốt cuộc có cái gì bất đồng, thế nhưng được cả hai vị trưởng lão ưu ái, trong đó một người còn là Linh An Quân mấy trăm năm qua chỉ thu một đồ đệ.
Đương sự Quý Tịch đầu óc hiện tại còn chưa thanh tỉnh, hắn hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
Hắn yên lặng hung hăng véo mu bàn tay mình một cái, đau đến chảy nước mắt.
Lâm Từ Khanh đem một màn này thu vào đáy mắt, hơi thở ngừng một chút.
Quý Tịch che lại mu bàn tay bị véo hồng hồng, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Từ Khanh, thấy y đứng dậy đi đến bên này.
Lâm Từ Khanh đứng trước mặt Quý Tịch, thiếu niên thân hình nhỏ gầy, khuôn mặt ước chừng chỉ lớn bằng bàn tay, thủy quang hốc mắt chưa hết, "kinh hoàng thất thố" nhìn mình.
Quý Tịch kỳ thực kích động sắp ngất, đại não một mảnh hỗn loạn, không có phản ứng gì khác.
Lâm Từ Khanh môi mỏng khẽ mở: "Đi thôi, cùng ta đến Vân Phất Phong."
Y chuẩn bị đưa Quý Tịch rời đi, Giang chấp sự nói nhanh: "Ngũ trưởng lão! Thu làm đệ tử nội môn sao?"
Thanh âm Lâm Từ Khanh từ Ngoại Thính sâu kín truyền tới: "Thân truyền."
Tay lấy bút của Giang chấp sự run nhè nhẹ, đại điển bái sư năm nay, thập phần không giống bình thường.
Đợi sau khi đại điển bái sư kết thúc, Trác Tự Minh tò mò hỏi: "Quý Tịch này, có chỗ nào đặc biệt sao?"
Tả Khâu hừ nhẹ một tiếng, rời đi trước, Nhậm Nguyên ở phía sau cười đến cao thâm khó dò, "Người thứ nhất leo xong Thông Thiên Giai, sao có thể chỉ là thiên phú hạ phẩm?"
-
Quá trưa, có người lại đây mang mấy đệ tử bọn họ đến Trừng Nhạc Phong tham gia đại điển bái sư.
Ngoại trừ chưởng môn và trưởng lão, các phong chấp sự, đệ tử nội môn chỉ cần đến tu vi Nguyên Anh Kỳ cũng có thể thu đồ đệ.
Người dẫn dắt bọn họ tự xưng là Giang chấp sự, gương mặt chữ điền không giận tự uy, nhìn qua bước chân chậm rì rì, kỳ thật tốc độ nhanh như bay, một đám đệ tử phải chạy chậm mới đuổi kịp.
Chờ cho bọn họ thở hồng hộc dừng lại, phía trước xuất hiện thềm đá vừa dài vừa dốc, Quý Tịch híp mắt nhìn, không thấy điểm cuối.
"Đây là Thông Thiên Giai của Vô Nhai Phái, phía trên chính là Trừng Nhạc Phong."
Giang chấp sự đảo mắt qua mặt mỗi người, "Chư vị đã vào tiên môn, cần biết chướng ngại rất dài, đây là cửa thứ nhất."
Ý là muốn bọn họ đi lên, vừa mới chạy chậm một đường, hiện tại lại phải leo lên thềm đá không thấy điểm cuối, nhiều đệ tử trên mặt đều lộ tia ủy khuất, trong khoảng thời gian ngắn không có ai động đậy.
Quý Tịch lại chờ không kịp, hắn vội vã đi gặp Linh An Quân, đẩy đám người dẫn đầu bước lên thềm đá.
Thời Tầm thấy thế theo sát ngay sau, Giang chấp sự nhìn hai người ánh mắt khen ngợi, mấy đệ tử còn lại cũng lục tục đi lên.
Quý Tịch từ ngoại viện chạy tới, vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi, hiện tại leo thềm đá, một hơi mấy chục bậc, Thời Tầm bị ném lại phía sau một khoảng lớn.
Hắn dừng lại thở dốc, ngẩng đầu vẫn thấy phía trước như cũ không có điểm cuối, chỉ có thể thấy thềm đá xa xa khuất trong mây mù.
Thanh âm Giang chấp sự không biết từ nơi nào vang lên, "Trên Thông Thiên Giai có bố trí trận pháp, có thể dò ra dục vọng hoá ảo giác, chư vị chớ nên bị mê hoặc tâm trí."
Đám người xôn xao một trận, Giang chấp sự thanh giọng nói, chúng đệ tử lập tức an tĩnh lại, buồn bực leo thềm đá.
Quý Tịch trong lòng phun tào, bây giờ mới nói, làm người ta không có chút chuẩn bị nào.
Hắn lại leo thêm mấy chục bậc, tốc độ rõ ràng giảm xuống không ít, trên vai bị một lực lượng vô hình gắt gao ngăn chặn, hơi không chú ý sẽ trực tiếp ngã xuống khỏi thềm đá.
Trong nguyên tác, căn bản chưa từng đề cập đến Thông Thiên Giai, Đoạn Du còn chưa kịp tới tham gia tân chiêu đã bị Linh An Quân mang đi rồi.
Quý Tịch lại lần nữa dừng lại nghỉ ngơi, đột nhiên phát giác xung quanh cực kì yên tĩnh, một chút tiếng người cũng không có.
Hắn quay đầu liền thấy, phía sau từng tầng sương mù bốc lên, nào có thân ảnh những người khác.
Xem ra trận pháp đã mở, Quý Tịch trấn định tự nhiên, tiếp tục kéo bước chân nặng nề leo lên.
Ảo giác tới rất nhanh, bóng người mơ hồ xuất hiện trước mắt Quý Tịch, thanh âm đứt quãng, "Quý Tịch, mệt mỏi sao, mau tới bên bà."
Quý Tịch trên mặt không tỏ vẻ gì, đáy lòng cười lạnh.
Thông Thiên Giai chỉ có bản lĩnh này?
Hắn trực tiếp vòng qua bóng người, cả ánh mắt cũng khinh thường đem cho.
Thân là linh hồn dị thế, thức hải Quý Tịch có quá nhiều cảnh tượng mà Thông Thiên giai vô pháp lý giải, một lúc sau mới chậm rãi hoá ra ảo giác thứ hai.
Một thân bạch y mờ ảo, tóc đen bay bay, Quý Tịch liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Linh An Quân.
Nhưng trên mặt không có ngũ quan, chỉ có trống rỗng, nhìn qua có chút quỷ dị.
Này trách không được Quý Tịch, là nhân vật trong sách, Linh An Quân vốn dĩ không có mặt, tuy rằng có một số Đại Đại vẽ fanart, nhưng Quý Tịch vẫn cảm thấy thiếu gì đó.
Vì thế Thông Thiên Giai hoá ra Linh An Quân liền thành như vậy.
Ngay cả như thế, tinh thần Quý Tịch vẫn rung lên, áp lực trên người ngày càng nặng nề, thẳng đến cuối.
Linh An Quân còn ở phía trên chờ hắn, hắn làm sao có thể lãnh phí thời gian ở chỗ này?
Vô luận bóng người không mặt phát sầu dùng thanh âm gì cùng Quý Tịch nói chuyện, Quý Tịch thế như chẻ tre, không bao lâu lại bò thêm mấy chục bậc.
Hắn thấy ảo giác, bước chân vẫn cũng không bị kéo chậm, ngược lại càng thêm kiên định leo lên, Thông Thiên Giai nhận ra hắn là khối xương cứng, chậm rãi triệu hồi trận pháp, chuyển tấn công sang những đệ tử khác.
Trên trán Quý Tịch lăn xuống giọt mồ hôi to như hạt đậu, hắn mặc dày, quần áo trên người ướt dẫm, sợi tóc cũng dính bên mặt.
Không biết đi bao lâu, Quý Tịch thở hồng hộc, xoa đôi mắt nhìn về phía trước.
Đại khái còn khoảng hai trăm bậc, mà ở thềm đá cuối, có một bóng người đứng đó.
Ảo giác vẫn còn? Quý Tịch nhìn không rõ lắm, hơi thất thần dưới chân khẽ trượt, ngã trên thềm đá.
Khi hắn ngã xuống, bóng người tựa hồ di chuyển, Quý Tịch lao lực mà bò dậy, một bàn tay ở bên cạnh duỗi ra, kéo hắn lên.
Sắc mặt Giang chấp sự ôn hoà, vỗ vỗ vai Quý Tịch, "Không tồi, tiếp tục đi."
Quý Tịch ngẩng đầu nhìn lại, bóng người phía trên đã biến mất không thấy.
Lúc này Lam Tước đang tuần tra trong môn phái, đi ngang qua Thông Thiên Giai nhận thấy hơi thở của Lâm Từ Khanh, "A" một tiếng.
"Tiên quân vì sao đến đây?"
Não nó dung lượng không đủ, dừng lại không lâu lắm, rồi bay đi.
-
Quý Tịch cảm tạ Giang chấp sự, một tiếng trống làm tinh thần nâng thêm hăng hái thềm đá, mệt đến nửa sống nửa chết.
Trên Trừng Nhạc Phong đã sớm có đệ tử chờ đợi, thuần thục làm một phép tẩy sạch cho Quý Tịch, rồi cho hắn một độ thường phục màu trắng của đệ tử, để hắn đi đến phòng phía sau thay.
Bộ y phục này vải rệt bất phàm, nhẹ nhàng lại ấm áp, Quý Tịch đổi đi áo vải thô, càng thêm cao quý, tinh tế.
Chỉ là Quý Tịch chưa từng mặc qua trường bào nào phức tạp như vậy, lung tung buộc thắt một hồi, nhìn qua miễn cưỡng bình thường, cũng vừa người.
Những người khác lục tục đi lên, sau khi mọi người đổi y phục xong, lại đi theo Giang chấp sự đến đại sảnh.
Thời Tầm nghiêng người tới bên cạnh Quý Tịch, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Quý, ngươi lên lúc nào thế?"
Đoạn cuối cùng y gần như là phải bò để lên, cả người thần trí không rõ, đợi lúc tỉnh lại đã thấy Quý Tịch ở trong đội ngũ
Thiên phú càng cao, ở Thông Thiên Giai càng nhẹ nhàng, Quý Tịch là linh mạch hạ phẩm, Thời Tầm đương nhiên cho rằng hắn đi lên sau.
Quý Tịch lười nhiều lời, chỉ nói: "Ta đi chậm lắm."
Trong đại sảnh Trừng Nhạc Phong, vài trưởng lão muốn thu đồ đệ đều ở đó, Quý Tịch nhìn xung quanh, chỉ thấy ba vị.
Hắn nhìn bộ dáng ba người này, cảm thấy không ai giống Linh An Quân.
Nhậm Nguyên nói với Giang chấp sự: "Chưởng môn và Từ Khanh đều không tới, có thể bắt đầu rồi."
Giang chấp sự đồng ý, để tân đệ tử tiến lên báo ra tên họ cùng thiên phú linh mạch, Quý Tịch kéo tay áo Thời Tầm, "Từ Khanh là ai?"
Ánh mắt thời Tầm nháy mắt trở nên khó có thể hình dung, y thấp giọng trả lời: "Ngươi không biết? Linh An Quân tên Từ Khanh."
Quý Tịch đúng thật không biết, nguyên tác lấy góc nhìn của Đoạn Du, viết đến sư tôn toàn dùng Linh An Quân, hình như chưa bao giờ nhắc tới tên thật của Linh An Quân.
Chính mình thế nhưng còn không biết tên thật của Linh An Quân, Quý Tịch hổ thẹn, cũng cực kì thất vọng.
Hoá ra Linh An Quân không ở đây......
Trong phòng, Nghiêm Tiêu tiến lên một bước, hành lễ tự giới thiệu nói: "Đệ tử Nghiêm Tiêu, linh mạch kim hệ thượng phẩm."
Hắn nhìn ba vị trưởng lqox trên đqif, ánh mắt chờ mong, nhưng bọn họ không ai lên tiếng.
Trên mặt Nghiêm Tiêu biểu tình mờ mịt, lúc này một vị sư huynh toà phong khác mở miệng, "Ta là đệ tử thân truyền của Tam trưởng lão, ngươi và ta cùng hệ linh mạch, có nguyện bái ta làm sư không?"
Hắn tiến vào Vô Nhai Phái, lấy mục tiêu là trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão, hiện tại thấp một bậc, chênh lệch không thể nói là không lớn.
Vị sư huynh kia thấy hắn hồi lâu không đáp đã biết hắn có ý gì, không lên tiếng nữa.
Giang chấp sự xua tay ý bảo hắn đừng chặn đường, nói: "Vị tiếp theo."
Tiếp đó là Quý Tịch, hắn đi ra khỏi đám người: "Đệ tử Quý Tịch, hạ phẩm mộc hệ."
Khi hắn bước ra, có nhiều người hai mắt sáng lên, nhưng nghe thấy hắn linh mạch hạ phẩm, lại ngậm miệng.
Giang chấp sự đang muốn nói, hỏi Quý Tịch có nguyện ý là đồ đệ hắn không, trên đài đột nhiên có người mở miệng nói: "Mộc hệ? Chi bằng tới môn hộ của ta."
Là Tam trưởng lão Tả Khâu, linh mạch kim hệ, chủ tu kiếm thuật.
Giang chấp sự nhanh nhạy nói: "Thu làm đệ tử nội môn?"
"Tả Khâu ta thu đồ đệ, có khi nào thu nội môn chưa?"
Lời này cũng không giả, trên Đan Hà Phong của hắn không có đệ tử nội môn nào, là trưởng lão thu đệ tử thân truyền nhiều nhất.
Nhưng thu một linh mạch hạ phẩm, thật sự...... Không dám tin tưởng.
Nghiêm Tiêu bộ dáng bị sét đánh, nhìn không được hỏi: "Vì sao trưởng lão nguyện ý thu một linh mạch hạ phẩm làm đồ đệ, cũng không liếc mắt nhìn thượng phẩm kim hệ ta một cái?"
Tả Khâu quét ánh mắt về phía hắn, hai chân hắn run lên thiếu chút thì quỳ xuống, cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Trong phòng nhiều người tầm mắt khác nhau, đa số là hâm mộ Quý Tịch, Tả Khâu hỏi một câu: "Ngươi có bằng lòng không?"
Thực tế Quý Tịch vẫn tự mình hiểu lấy, tuy hắn nói với Thời Tầm muốn bái Linh An Quân làm sư, những lời đó cũng chỉ giống như thiếu nam thiếu nữ muốn XXX với thần tượng, chỉ là thuận miệng nói.
Hiện tại hắn có cơ hội làm đệ tử thân truyền của Tam trưởng lão, đã là kết quả tốt nhất.
Quý Tịch đang muốn đồng ý, có người lên tiếng ngăn lại.
"Chậm đã."
Thanh âm như nước suối lạnh trên núi, cả người như ngâm hàn khí, Quý Tịch quay đầu lại nhìn.
Một đoạ thân ảnh màu trắng từ Ngoại Tính phi thân tiến vào, vóc người đĩnh bạt, khuân mặt cực kỳ anh tuấn, mày kiếm môi mỏng, mắt lạnh hơi ngưng.
Y tiến lên ngồi ở vị trí của Ngũ trưởng lão, đúng là Linh An Quân, Lâm Từ Khanh.
Quý Tịch quên cả hô hấp, nhìn chằm chằm y không chớp mắt.
Hắm còn tưởng rằng hôm nay sẽ không gặp được Linh An Quân, hiện tại Linh An Quân đột nhiên xuất hiện, trong lòng Quý Tịch chỉ còn bốn chữ.
Chết, cũng, không, hối.
Linh An Quân so với bản vẽ fanart còn phải đẹp hơn cả vạn lần!
Quý Tịch gắt gao véo bàn tay, dùng đau đớn giảm vớt cảm xúc kích động.
Ánh mắt hắn quá nhiệt liệt, Lâm Từ Khanh liếc mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó lại dời đi.
Trái tim Quý Tịch kinh hoàng, y vừa nhìn ta!
Trên đài Tả Khâu bát mãn nói: "Sư đệ, ta còn tưởng ngươi không đến đấy."
Lâm Từ Khanh đối với chuyện chiêu sinh chưa bao giờ để bụng tới, lần này đột nhiên giữa đường xuất hiện, có biến.
Y không phải muốn cướp đồ đệ của mình chứ?
Tả Khâu trong lòng cảnh giác, sự thật chứng minh phỏng đoán của hắn không sai, Lâm Từ Khanh nói: "Ta cố ý tới là muốn thu Quý Tịch làm đồ đệ, mong sư huynh thành toàn."
Quý Tịch ôm ngực, Linh An Quân kêu tên hắn!
Từ từ...... Hắn vừa mới nói cái gì? Thu ai làm đồ đệ cơ?
Khắp nơi đều là thanh âm hút khí, Tả Khâu còn muốn nói chuyện, Lâm Từ Khanh lại tiếp: "Môn hạ sư huynh đệ tử đông đảo, tất nhiên sẽ không để bụng một người, cảm tạ sư huynh."
Tả Khâu: "......"
Hắn ghét nhất chính là điểm này của Lâm Từ Khanh, không đạt được mục đích, thề không bỏ qua, việc hắn đã nhận định, người khác tuyệt không có cơ hội lắm miệng.
Trong lúc nhất thời tầm mắt mọi người trong đại sảnh đều dừng trên người Quý Tịch, cơ hồ hình thành thực chất, muốn xem đệ tử thiên phú hạ phẩm này rốt cuộc có cái gì bất đồng, thế nhưng được cả hai vị trưởng lão ưu ái, trong đó một người còn là Linh An Quân mấy trăm năm qua chỉ thu một đồ đệ.
Đương sự Quý Tịch đầu óc hiện tại còn chưa thanh tỉnh, hắn hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
Hắn yên lặng hung hăng véo mu bàn tay mình một cái, đau đến chảy nước mắt.
Lâm Từ Khanh đem một màn này thu vào đáy mắt, hơi thở ngừng một chút.
Quý Tịch che lại mu bàn tay bị véo hồng hồng, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Từ Khanh, thấy y đứng dậy đi đến bên này.
Lâm Từ Khanh đứng trước mặt Quý Tịch, thiếu niên thân hình nhỏ gầy, khuôn mặt ước chừng chỉ lớn bằng bàn tay, thủy quang hốc mắt chưa hết, "kinh hoàng thất thố" nhìn mình.
Quý Tịch kỳ thực kích động sắp ngất, đại não một mảnh hỗn loạn, không có phản ứng gì khác.
Lâm Từ Khanh môi mỏng khẽ mở: "Đi thôi, cùng ta đến Vân Phất Phong."
Y chuẩn bị đưa Quý Tịch rời đi, Giang chấp sự nói nhanh: "Ngũ trưởng lão! Thu làm đệ tử nội môn sao?"
Thanh âm Lâm Từ Khanh từ Ngoại Thính sâu kín truyền tới: "Thân truyền."
Tay lấy bút của Giang chấp sự run nhè nhẹ, đại điển bái sư năm nay, thập phần không giống bình thường.
Đợi sau khi đại điển bái sư kết thúc, Trác Tự Minh tò mò hỏi: "Quý Tịch này, có chỗ nào đặc biệt sao?"
Tả Khâu hừ nhẹ một tiếng, rời đi trước, Nhậm Nguyên ở phía sau cười đến cao thâm khó dò, "Người thứ nhất leo xong Thông Thiên Giai, sao có thể chỉ là thiên phú hạ phẩm?"
-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất