Tiên Sinh! Có Mèo Của Ngài Đến Tìm Ngài
Chương 2: Nhớ kỹ, em bây giờ là người
Lê Hạo dạy bảo cả đêm, thuyết phục rằng cậu hiện tại không phải là mèo, sau đó chỉ thấy vật nhỏ ủy khuất ngã vật ra giường, nói: "Em rõ ràng là mèo mà."
Lê Hạo tức giận, quát ầm lên: "Em bây giờ là người, cứ nói mình là mèo, người ta nhìn thấy không bắt em đem đi giải phẫu mới lạ."
"Giải phẫu là gì?" Hôi Hôi từ trên giường nhảy xuống, ham học hỏi nhìn kẻ đứng trước mặt: "Người ta bắt Hôi Hôi đi giải phẫu anh cũng cho sao?"
"Giải phẫu là đem em trói ở trên giường, sau đó dùng dao mổ toạt bụng em ra." Lê Hạo thấp giọng hù dọa: "Thế nên nếu em cứ đi khắp nơi tự xưng mình là mèo, người ta sẽ bắt em lại ngay trước khi tôi tìm thấy em."
Vật nhỏ bị dọa sợ, vèo một cái nhào vào lòng Lê Hạo, lớn tiếng khóc: "Em sẽ ngoan mà chủ nhân, em sẽ không nói mình là mèo nữa, anh đừng để những người đó bắt em đi."
"..." Lòng Lê Hạo mềm nhũn, vội nói: "Đừng khóc, đừng khóc, có tôi ở đây không ai dám bắt em đi, chỉ cần em đừng đi khắp nơi tự xưng mình là mèo, còn nữa, đừng gọi tôi là chủ nhân, như vậy người khác nghe được sẽ nghĩ tôi là tên biếи ŧɦái."
"..." Hôi Hôi khó hiểu nhìn hắn, đôi mắt sáng trong veo.
Khóe miệng Lê Hạo co giật: "Chẳng lẽ đến biếи ŧɦái là gì em cũng không biết sao?"
"Không phải." Hôi Hôi lắc lư cái đầu nhỏ, giọng chắc nịch nói: "Anh không phải là biếи ŧɦái sao? Thúy Hoa ca ca rõ ràng là nói vậy mà."
"Tôi khinh, tên đó mới đích thực là biếи ŧɦái ấy." Lê Hạo nổi đóa, rồi đột nhiên phản ứng: "Em nói ai cơ? Thúy Hoa nào?"
"Là Thúy Hoa a, là cái người mỗi sáng đều tới lôi anh khỏi giường, còn gọi em là mèo xấu xí nữa đó."
"Thúy Hoa...Thôi Hoa"Lê Hạo bất giác ôm bụng cười lớn, sau đó vỗ nhẹ vào vai Hôi Hôi: "Cậu bé ngoan, cái tên này nghe thật là hay, ngày mai Thúy Hoa ca ca của em tới, nhớ dùng hết sức gọi tên cậu ta thật to vào."
Hôi Hôi chẳng hiểu Lê Hạo vì sao lại cười, cậu ngáp dài đầy mệt mỏi, chỉ là Lê Hạo thế nhưng lại không cho Hôi Hôi ngủ, dựng thẳng người cậu dậy hỏi: "Sao em lại có thể biến thành người? Có phải tất cả loài mèo trên thế giới này đều có thể biến thành người hay không?"
"..." Hôi Hôi nghiêng đầu: "Em không biết nữa, em biến được thành người là do Tiếu Thành niệm thần chú."
"Tiếu Thành?" Đây là lần thứ hai Lê Hạo nghe Hôi Hôi nhắc đến người này, hắn vô cùng hiếu kỳ: "Tiếu Thành là ai vậy?"
"Tiếu Thành là vị hôn phu của em."
"Cái gì?" Lê Hạo đột nhiên bật dậy: "Vị hôn phu?"
Hôi Hôi giật mình nhìn hắn, đôi mắt ánh lên tia sợ hãi vội co rúm người. Lê Hạo lập tức ý thức được chính mình có phần hơi kích động, lúng túng ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Là vị hôn phu của em sao lại cho phép em đến tìm tôi?"
"Ân...Hắn ngại Hôi Hôi lớn lên xấu xí nên đem em ném vào vườn hoa, về sau thì bị anh phát hiện." Hôi Hôi đặt gối nằm lên đầu gối, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào đó.
"Thật quá quắt, Hôi Hôi nhà chúng ta lớn lên không hề xấu xí, là do hắn ta không có mắt nhìn." Lê Hạo lòng đầy căm phẫn, lúc sau lại hỏi: "Hôi Hôi là tên tôi đặt khi em là mèo, em hẳn là có một cái tên người, vậy bình thường bọn họ gọi em là gì?"
"Gọi là Văn Thụy điện hạ."
"Ồ, điện hạ à." Lê Hạo nở nụ cười: "Xem ra Hôi Hôi là người đứng đầu a."
"Em họ Kim, phong hào là Văn Thụy, cha mẹ đều qua đời trước khi kịp đặt tên chữ cho em."
A, ngực Lê Hạo có chút khó chịu, cha mẹ cả tên còn chưa kịp đặt cho con liền qua đời, đáng chết nhất là tên hôn phu đểu cáng kia, một chút trách nhiệm cũng không có. Lê Hạo nghiến răng, túm chặt bả vai Hôi Hôi tuyên thệ: "Từ giờ trở đi em sẽ tên là Kim Văn Thụy, kể từ giờ phút này nếu gặp được tên hôn phu kia thì phải nói cho tôi biết, tôi gặp hắn một lần thì đánh hắn một lần."
"A..." Hôi Hôi hơi khó hiểu ngẩng đầu: "Em không gọi là Hôi Hôi nữa sao?"
"Ừ thì ~~~~" Lê Hạo giải thích: "Hôi Hôi là tên đặt lúc còn là mèo, bây giờ em thành người rồi nên phải dùng tên khác, có tên thì mới có thể làm chứng minh thư cho em, bằng không em sẽ không được công nhận là công dân Trung Quốc, mà làm gì có ai lại tên Kim Hôi Hôi bao giờ, Kim Văn Thụy nghe giống tên người hơn."
Hôi Hôi bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm: "Người ta rõ ràng là mèo."
"Em bây giờ không còn là mèo nữa mà là người là người là người." Lê Hạo tức đến phát điên, túm bả vai nhỏ ra sức lắc: "Nhớ kỹ em bây giờ là người, lặp lại một lần xem nào."
"Ân ~~~~ em là người." Hôi Hôi ủy khuất nhìn hắn: "Không phải mèo, là người."
"...Cũng không tệ lắm, lần tới bỏ vế sau đi." Lê Hạo hài lòng gật đầu, hỏi: "Em tên là gì?"
"Tên Hôi..."
"Cái gì cơ~~~~~" Lê Hạo trừng mắt: "Tên gì?"
Hôi Hôi sợ đến phát run, vội nói: "Là Kim Văn Thụy, Văn Thụy" sau đó còn nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: "Tên cúng cơm là Hôi Hôi."
"Như vậy mới đúng." Lê Hạo xoa xoa đầu nhỏ: "Như vậy mới thông minh, mới không bị người khác bắt đi nghiên cứu."
Lê Hạo tức giận, quát ầm lên: "Em bây giờ là người, cứ nói mình là mèo, người ta nhìn thấy không bắt em đem đi giải phẫu mới lạ."
"Giải phẫu là gì?" Hôi Hôi từ trên giường nhảy xuống, ham học hỏi nhìn kẻ đứng trước mặt: "Người ta bắt Hôi Hôi đi giải phẫu anh cũng cho sao?"
"Giải phẫu là đem em trói ở trên giường, sau đó dùng dao mổ toạt bụng em ra." Lê Hạo thấp giọng hù dọa: "Thế nên nếu em cứ đi khắp nơi tự xưng mình là mèo, người ta sẽ bắt em lại ngay trước khi tôi tìm thấy em."
Vật nhỏ bị dọa sợ, vèo một cái nhào vào lòng Lê Hạo, lớn tiếng khóc: "Em sẽ ngoan mà chủ nhân, em sẽ không nói mình là mèo nữa, anh đừng để những người đó bắt em đi."
"..." Lòng Lê Hạo mềm nhũn, vội nói: "Đừng khóc, đừng khóc, có tôi ở đây không ai dám bắt em đi, chỉ cần em đừng đi khắp nơi tự xưng mình là mèo, còn nữa, đừng gọi tôi là chủ nhân, như vậy người khác nghe được sẽ nghĩ tôi là tên biếи ŧɦái."
"..." Hôi Hôi khó hiểu nhìn hắn, đôi mắt sáng trong veo.
Khóe miệng Lê Hạo co giật: "Chẳng lẽ đến biếи ŧɦái là gì em cũng không biết sao?"
"Không phải." Hôi Hôi lắc lư cái đầu nhỏ, giọng chắc nịch nói: "Anh không phải là biếи ŧɦái sao? Thúy Hoa ca ca rõ ràng là nói vậy mà."
"Tôi khinh, tên đó mới đích thực là biếи ŧɦái ấy." Lê Hạo nổi đóa, rồi đột nhiên phản ứng: "Em nói ai cơ? Thúy Hoa nào?"
"Là Thúy Hoa a, là cái người mỗi sáng đều tới lôi anh khỏi giường, còn gọi em là mèo xấu xí nữa đó."
"Thúy Hoa...Thôi Hoa"Lê Hạo bất giác ôm bụng cười lớn, sau đó vỗ nhẹ vào vai Hôi Hôi: "Cậu bé ngoan, cái tên này nghe thật là hay, ngày mai Thúy Hoa ca ca của em tới, nhớ dùng hết sức gọi tên cậu ta thật to vào."
Hôi Hôi chẳng hiểu Lê Hạo vì sao lại cười, cậu ngáp dài đầy mệt mỏi, chỉ là Lê Hạo thế nhưng lại không cho Hôi Hôi ngủ, dựng thẳng người cậu dậy hỏi: "Sao em lại có thể biến thành người? Có phải tất cả loài mèo trên thế giới này đều có thể biến thành người hay không?"
"..." Hôi Hôi nghiêng đầu: "Em không biết nữa, em biến được thành người là do Tiếu Thành niệm thần chú."
"Tiếu Thành?" Đây là lần thứ hai Lê Hạo nghe Hôi Hôi nhắc đến người này, hắn vô cùng hiếu kỳ: "Tiếu Thành là ai vậy?"
"Tiếu Thành là vị hôn phu của em."
"Cái gì?" Lê Hạo đột nhiên bật dậy: "Vị hôn phu?"
Hôi Hôi giật mình nhìn hắn, đôi mắt ánh lên tia sợ hãi vội co rúm người. Lê Hạo lập tức ý thức được chính mình có phần hơi kích động, lúng túng ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Là vị hôn phu của em sao lại cho phép em đến tìm tôi?"
"Ân...Hắn ngại Hôi Hôi lớn lên xấu xí nên đem em ném vào vườn hoa, về sau thì bị anh phát hiện." Hôi Hôi đặt gối nằm lên đầu gối, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào đó.
"Thật quá quắt, Hôi Hôi nhà chúng ta lớn lên không hề xấu xí, là do hắn ta không có mắt nhìn." Lê Hạo lòng đầy căm phẫn, lúc sau lại hỏi: "Hôi Hôi là tên tôi đặt khi em là mèo, em hẳn là có một cái tên người, vậy bình thường bọn họ gọi em là gì?"
"Gọi là Văn Thụy điện hạ."
"Ồ, điện hạ à." Lê Hạo nở nụ cười: "Xem ra Hôi Hôi là người đứng đầu a."
"Em họ Kim, phong hào là Văn Thụy, cha mẹ đều qua đời trước khi kịp đặt tên chữ cho em."
A, ngực Lê Hạo có chút khó chịu, cha mẹ cả tên còn chưa kịp đặt cho con liền qua đời, đáng chết nhất là tên hôn phu đểu cáng kia, một chút trách nhiệm cũng không có. Lê Hạo nghiến răng, túm chặt bả vai Hôi Hôi tuyên thệ: "Từ giờ trở đi em sẽ tên là Kim Văn Thụy, kể từ giờ phút này nếu gặp được tên hôn phu kia thì phải nói cho tôi biết, tôi gặp hắn một lần thì đánh hắn một lần."
"A..." Hôi Hôi hơi khó hiểu ngẩng đầu: "Em không gọi là Hôi Hôi nữa sao?"
"Ừ thì ~~~~" Lê Hạo giải thích: "Hôi Hôi là tên đặt lúc còn là mèo, bây giờ em thành người rồi nên phải dùng tên khác, có tên thì mới có thể làm chứng minh thư cho em, bằng không em sẽ không được công nhận là công dân Trung Quốc, mà làm gì có ai lại tên Kim Hôi Hôi bao giờ, Kim Văn Thụy nghe giống tên người hơn."
Hôi Hôi bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm: "Người ta rõ ràng là mèo."
"Em bây giờ không còn là mèo nữa mà là người là người là người." Lê Hạo tức đến phát điên, túm bả vai nhỏ ra sức lắc: "Nhớ kỹ em bây giờ là người, lặp lại một lần xem nào."
"Ân ~~~~ em là người." Hôi Hôi ủy khuất nhìn hắn: "Không phải mèo, là người."
"...Cũng không tệ lắm, lần tới bỏ vế sau đi." Lê Hạo hài lòng gật đầu, hỏi: "Em tên là gì?"
"Tên Hôi..."
"Cái gì cơ~~~~~" Lê Hạo trừng mắt: "Tên gì?"
Hôi Hôi sợ đến phát run, vội nói: "Là Kim Văn Thụy, Văn Thụy" sau đó còn nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: "Tên cúng cơm là Hôi Hôi."
"Như vậy mới đúng." Lê Hạo xoa xoa đầu nhỏ: "Như vậy mới thông minh, mới không bị người khác bắt đi nghiên cứu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất