Tiên Sinh, Em Thích Anh

Chương 14: Nhật thường

Trước Sau
Dịch và edit: PUPANDA

Làng du lịch này theo phong cách thôn quê, phòng của Dịch Tranh Hoa với Trình Vân, là căn hộ có cả phòng khách với phòng bếp, hiện tại các cửa phòng đều đang mở, đứng ở phòng khách có thể nhìn khắp bài trí trong phòng.

Trình Vân đỏ mặt vào phòng khách, Dịch Tranh Hoa lúc này vừa vặn thay đồ xong đi ra, mặc đồ ngủ thoải mái đi rót ly nước, vừa uống vừa nói: "Bạn nhỏ, nghỉ ngơi trước đi, nếu không buổi chiều không có tinh thần."

Lúc Trình Vân ngẩng đầu nhìn Dịch Tranh Hoa, từ trong ánh mắt của anh nhìn thấy ý cười rõ ràng, cậu cũng không biết Dịch tiên sinh đang cười gì, gật đầu với anh, kéo vali vào phòng ngủ, tìm đồ ngủ của mình ra thay.

Dịch Tranh Hoa đặc biệt săn sóc chờ ở ngoài 10p, cho bạn nhỏ đủ thời gian thay đồ.

Trình Vân chưa từng ngủ cùng phòng ngủ với Dịch Tranh Hoa, hai người vào buổi tối lại cũng kỳ tích chưa từng thấy mặt, sau khi Dịch Tranh Hoa đến phòng ngủ, nhìn thấy đồ ngủ của bạn nhỏ trực tiếp nhịn không được cười, đồ ngủ của bạn nhỏ là đan xen đen trắng, như con bò sữa, hơn nữa bộ đồ này đặc biệt rộng rãi, như bao lấy bạn nhỏ bên trong, làm bạn nhỏ trông càng nhỏ bé, Trình Vân thế này, Dịch Tranh Hoa bỗng dưng cảm thấy có chút đáng yêu.

Trình Vân vốn bởi vì phải ngủ cùng giường với Dịch tiên sinh, có chút khẩn trương, Dịch tiên sinh vừa cười, cậu càng khẩn trương hơn, cậu đứng bên giường, có chút lúng túng nói với anh: "Dịch tiên sinh, cái kia....tư thế ngủ của em không tốt lắm."

Dịch Tranh Hoa chỉ nhướng mày, nói: "Không sao, giường rất lớn, đủ cho em lăn."

Trình Vân mím môi không nói, này căn bản không phải vấn đề lăn hay không, lúc cậu ngủ thường có thứ gì ở bên cạnh, cậu giơ chân liền trực tiếp gác lên, ngủ tư thế như thế cậu sẽ đặc biệt thoải mái, cậu sợ lát nữa nhịn không được ôm Dịch tiên sinh.

Dịch Tranh Hoa cầm ly, hỏi Trình Vân: "Bạn nhỏ, muốn uống nước không?"

Trình Vân lắc đầu.

Dịch Tranh Hoa để ly đến trên tủ đầu giường, trực tiếp lên giường, anh tất nhiên nhìn ra bạn nhỏ không tự nhiên, anh chỉ có thể biểu hiện thản nhiên chút, nếu hai người đều lúng túng, vậy giấc này phỏng chừng cũng khỏi cần ngủ nữa.

Trình Vân thấy Dịch tiên sinh rất thản nhiên nằm một bên giường, cậu nghĩ ngợi cảm thấy không có gì, chỉ hi vọng mình lát nữa lúc ngủ có thể an phận chút, cậu chạy chậm đến bên kia giường, bò lên giường, quy củ nằm yên, cười nói với Dịch tiên sinh: "Dịch tiên sinh, ngủ trưa ngon."

  

Dịch Tranh Hoa bỏ cuốn sách tùy tiện mò ra xuống, nói với bạn nhỏ câu ngủ trưa ngon, lấy di động ra, lướt lướt, xem tin thông báo, phát hiện không có việc gấp gì, bỏ di động xuống, định ngủ, khó lắm mới có thời gian rảnh rỗi này tất nhiên phải hưởng thụ.



Trình Vân tuy nói tướng ngủ cậu không tốt, nhưng tư thế ngủ trưa vẫn rất quy củ, nhiều nhất chỉ là chăn đang đắp bị đạp qua một bên, Dịch Tranh Hoa ngủ 20 phút thì dậy, sau khi đắp chăn cho bạn nhỏ, tùy tiện lấy cuốn sách, ngồi trong phòng khách xem sách.

Ngủ trưa không thể ngủ thời gian quá dài, 1 tiếng sau, Dịch Tranh Hoa bỏ sách xuống đi gọi bạn nhỏ còn chưa tỉnh, nói ra, bạn nhỏ ngủ thời gian thật dài a, đã ngủ trong xe cả đường, đến nơi ăn bữa cơm lại tiếp tục ngủ, quả nhiên là trẻ đang độ tuổi lớn ngủ nhiều.



Dịch Tranh Hoa đẩy cửa vào liền nhìn thấy bạn nhỏ ngủ ngon lành trên giường, lúc anh đi ra bạn nhỏ còn quy củ ngủ, hiện tại đi vào bạn nhỏ lại chỉ ngủ bên mép giường, động tí nữa, thì sẽ té xuống, Dịch Tranh Hoa nhìn tư thế ngủ nguy hiểm này của bạn nhỏ, nhíu mày chậm rãi đến gần bạn nhỏ.

Mặt của bạn nhỏ ngủ đỏ hồng, có thể là ngủ đủ rồi, cũng có thể là nghe thấy tiếng bước chân của anh, trong ánh mắt chấn kinh của Dịch Tranh Hoa, bạn nhỏ cứ thế té xuống, anh đều không kịp đến kéo lại, chỉ nghe thấy một tiếng 'rầm', cùng với một tiếng hô đau: "Ai da, tôi từ trên mái nhà té xuống à!"

Trình Vân vốn còn mơ màng, lúc té xuống, tay thuận thế kéo một cái, kéo cả chăn xuống theo, cậu mở mắt nhìn sàn nhà, tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì? Tôi có phải từ trên lầu té xuống không?

Dịch Tranh Hoa bước nhanh đến bên kia giường, phát hiện bạn nhỏ nằm trên sàn, vẻ mặt mờ mịt nhìn sàn nhà, Trình Vân nhìn thấy Dịch tiên sinh đến, trực tiếp ngồi dậy.

  

Dịch Tranh Hoa nhìn dáng vẻ này của cậu, nhịn không được nhếch môi cười, thấp giọng hỏi: "Té đau không?"

Trình Vân động đậy cơ thể, phát hiện không có chỗ té bị đau, lắc đầu.

Dịch Tranh Hoa ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với bạn nhỏ ngồi trên sàn: "Té tỉnh chưa?"

Ánh mắt Trình Vân trợn trừng, cứ nhìn thẳng thừng Dịch tiên sinh như thế, tiếng nói hơi khàn, có chút không có tinh thần nói: "Tỉnh rồi, em vừa nãy còn tưởng em từ trên mái nhà té xuống."

Dịch Tranh Hoa nhìn dáng vẻ này của bạn nhỏ, lòng mềm nhũn, đè chỏm tóc vểnh lên trên đỉnh đầu xuống, cười nói: "Nằm mơ hả?"

Trình Vân thấp giọng dạ một tiếng, bấy giờ mới bò dậy, phủi bụi không tồn tại trên người, đặt chăn bị mình kéo rớt về trên giường, trải chăn lại ngay ngắn, cười nói: "Dịch tiên sinh, em đi rửa mặt."

Dịch tiên sinh đứng lên, nói: "Đi đi."

Sau khi bạn nhỏ vào nhà vệ sinh, Dịch Tranh Hoa liền ra ngoài rót ly nước, bạn nhỏ tẩy rửa xong thì đưa nước qua: "Uống ly nước đi."



Trình Vân đón lấy ly, cười nói cảm ơn, sau khi tỉnh ngủ uống một ly nước thật sự là rất dễ chịu.

Chờ sau khi sửa soạng xong, hai người đội nón lên, định ra ngoài dạo chơi, chiều nay họ muốn đi trồng rau, hái rau.

Ở đây vạch ra một khu vực lớn để trồng rau cải, không những dùng để cung cấp đồ ăn cho làng du lịch này, còn cung cấp cho du khách có khu vực để trồng trọt hái rau cải, phòng ở có kèm phòng bếp riêng, còn có thể hái rau cải về tự nấu ăn.

Hai người Dịch Tranh Hoa và Trình Vân cầm một tấm bản đồ, sải bước thong dong, theo chỉ thị của bản đồ, đến khu lán rau cải.

Trình Vân từ nhỏ đều là sống trong thành thị, đến ruộng vườn vẫn là lần đầu tiên.

Lúc đi đường đất, leo đồi dốc đều rất hưng phấn, đi đường bước chân đều mang theo khoan khoái, luôn nghiêng người nói chuyện với Dịch tiên sinh, cho dù vấp té cũng như cũ cười ha hả, Dịch Tranh Hoa sợ cậu té ngã nữa, bảo cậu đi chậm chút, đừng có nghiêng người nói chuyện nữa.

"Dịch tiên sinh, anh lúc trước từng đến đây chưa?" Trình Vân phủi đất vừa té ngã dính lên quần áo, hỏi.

"Chưa từng." Dịch Tranh Hoa leo lên dốc nhỏ, đứng bên trên chờ bạn nhỏ, trả lời.

"Em cũng chưa. Vậy hai ta đều là lần đầu rồi." Trình Vân biết Dịch tiên sinh đây là lần đầu đến, hơn nữa là cùng với cậu, đột nhiên liền có chút hưng phấn, mắt híp thành trăng khuyết.

Dịch tiên sinh đành chịu cười cười: "Bạn nhỏ, đi đường đất còn không chuyên tâm, cẩn thận ngã nữa."

Trình Vân nghĩ đến dáng vẻ vừa té ngã của mình, cười ra tiếng: "Ngã nữa, Dịch tiên sinh phải kéo em."

Dịch Tranh Hoa nhìn cậu: "Anh không kéo được em a."

Trình Vân mỗi lần té ngã đều là không kịp phòng bị, không cách dự tính trước, Dịch Tranh Hoa căn bản đoán không được.

Trình Vân nhìn bóng lưng cao to của Dịch tiên sinh, ngước đầu nhìn lên, lẩm bẩm nói: "Dịch tiên sinh, em sẽ cẩn thận. Đi thôi."

Hai người cứ vậy câu được câu chăng trò chuyện, rất nhanh liền đến nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau