Chương 30: Một khi động lòng chính là cả đời (PIC)
Dịch Tranh Hoa chỉ làm một lần, lần đầu tiên, sợ làm dữ dội quá, thân thể bạn nhỏ chịu không được, anh nghĩ như vậy, Trình Vân không chịu, quấn lấy anh lại làm hai lần, mới kết thúc.
Sau khi làm tình, hai người đều có vẻ hơi lười nhác, trên người đều có ít mồ hôi, nhưng hai người đều không động, cứ ôm như vậy, trong đêm yên tĩnh hưởng thụ loại cảm giác ôm nhau thân mật này.
Dịch Tranh Hoa ôm Trình Vân trong lòng, tay nhẹ nhàng xoa trên lưng cậu, đối với người trong lòng vô cùng thương tiếc, đầu Trình Vân dựa trên vai Dịch tiên sinh, cánh tay gác trước ngực Dịch tiên sinh.
Hai người đã làm rồi, thật sự đã làm rồi.... Dịch tiên sinh hiện tại là đã thật sự thuộc về cậu, cậu nghĩ hồi đầu tiên là cười, cười cười rồi nước mắt liền rơi, Dịch Tranh Hoa cảm giác được ẩm ướt trên vai, kéo người trong lòng ra, phát hiện người trong lòng lại đang khóc.
Lòng anh đau không chịu được, dùng bụng ngón tay lau đi nước mắt của cậu, ôn nhu hôn khóe môi cậu, thấp giọng nói: "Bảo bối, không khóc."
Trình Vân lại khóc dữ hơn, nước mắt như hạt châu đứt dây tí tách rơi xuống, mang theo giọng khóc gọi anh: "Dịch tiên sinh."
Dịch Tranh Hoa nhìn bảo bối của mình, phát hiện nước mắt cậu vẫn đang rơi, liền giơ tay tiếp tục dùng bụng ngón tay lau nước nơi khóe mắt, đầy mắt đau lòng.
Trình Vân ngồi thẳng người lên, chăn trượt xuống, lộ ra dấu vết xanh tím trên người cậu, cậu nhịn khó chịu nơi hông ngồi cưỡi trên thắt lưng Dịch tiên sinh, sau đó liền úp sấp trước ngực Dịch tiên sinh, bên tai là tiếng tim đập của Dịch tiên sinh, cậu cười cười, nói: "Dịch tiên sinh, có phải cảm thấy em rất xung động không?"
Dịch Tranh Hoa nửa dựa trên giường, tay đặt trên lưng Trình Vân, bụng ngón tay chà xát xương bả vai cậu, nhìn xoáy tóc của cậu, không nói chuyện.
Trình Vân cũng không kỳ vọng Dịch tiên sinh trả lời cậu, mắt cậu nhìn chăm chăm phía trước, tựa như đang nghiêm túc nhìn một chỗ, nhưng ánh mắt cậu lại rã rời, như đang xuyên qua nơi này nhìn chỗ khác.
Cậu tiếp tục nói: "Thực ra em cũng cảm thấy em cũng rất xung động."
Dịch Tranh Hoa kéo chăn lên, che phần lưng lộ ra của cậu, sau đó tay liền gác trên vai cậu, im lặng nghe cậu nói. ((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))
"Dịch tiên sinh, cái buổi tối tỏ tình với anh, được anh đáp ứng em thật sự rất cao hứng, thật sự rất vui vẻ....anh tốt với em như thế, ôn nhu với em như thế....lúc trước khi ở trong nhà, ba với mẹ đều bận việc, không quản em, cũng chưa từng đến trường xem em... đương nhiên cũng chưa từng xem Trình Huyên......nhật ký tuần đều là em tự viết...thành tích em giỏi hay kém, ba mẹ đều không để ý....mỗi lần trở về luôn sẽ mang quà cho em và Trình Huyên, mẹ có thể là sợ em nghĩ nhiều, luôn đưa cho em trước, sau đó mới cho Trình Huyên...Trình Huyên liền rất tức giận, sau đó thì mắng em...vừa đến thời gian rảnh rỗi....em bình thường đều sẽ ở trong phòng mình, tự tìm niềm vui..."
Trình Vân nói ngắt quãng, có thể là nghĩ đến đâu nói đến đó, cậu cười cười, tiếp tục nói: "Em có lúc ra khỏi phòng ngủ của mình, nhìn thấy Trình Huyên, hai đứa em liền sẽ mắng nhau mấy câu....căn nhà đó rất lớn, tuy luôn cãi nhau với Trình Huyên, nhưng, trong cái nhà đó, có thể cùng em thẳng thắn nói chuyện chỉ có Trình Huyên thôi...."
"Rồi đột nhiên ba mẹ đều về nhà, ở trong nhà rất lâu...thật sự rất lâu...sau đó mẹ nói với em việc làm ăn trong nhà xảy ra vấn đề...nói là Dịch gia có thể giúp đỡ...có điều cái giá là em đăng ký kết hôn với anh...tuy em chưa từng gặp anh, nhưng em vẫn đồng ý....căn nhà đó quá trống trải...em chỉ nghĩ...không bằng cứ vậy rời đi...em đi tra tư liệu của Dịch tiên sinh, đều nói anh lạnh lùng vô tình....em liền nghĩ lạnh lùng thì lạnh lùng thôi, đổi một hoàn cảnh khác, tệ nhất còn không phải giống hiện tại sao, dù sao đều là không ai quản..."
"Hôm đăng ký kết hôn Dịch tiên sinh xoa đầu em....em lúc đó thật sự...rất vui vẻ....em cảm thấy Dịch tiên sinh thật ôn nhu.....cười lên cũng rất đẹp... em lúc đó đã nghĩ có lẽ sau khi kết hôn sẽ không giống bây giờ...nhưng em không dám cầu mong gì xa xôi.... sau khi lãnh giấy xong, Dịch tiên sinh nói sau 1 năm thì ly hôn...em khi đó đã nghĩ, người ôn nhu thế này không thuộc về mình...sau 1 năm, em liền phải tự mình sống....Dịch tiên sinh tặng em quà khai giảng....cây bút máy đó em rất thích...không ngờ Dịch tiên sinh còn tặng em hai thùng tài liệu ôn tập, tuy em không thích làm đề, nhưng là Dịch tiên sinh đặc biệt mua cho em, em vẫn rất vui vẻ..." Trình Vân nói đến đây cười cười, cậu nhớ lại tâm tình khi đó, thật sự rất cao hứng a.
"Lúc em nhàm chán bèn lấy tài liệu ra làm...lại không ngờ sẽ ngủ mất...Dịch tiên sinh thật sự rất ôn nhu, rất thích Dịch tiên sinh....nhưng lại chỉ có thời gian 1 năm, em khi đó nghĩ em sẽ cố gắng trân trọng thời gian 1 năm này....em sau này không có Dịch tiên sinh làm sao đây...em bèn nghĩ tự mình học nấu ăn, tối thiểu không để mình đói chết....sau đó không ngờ sẽ có người mắng Dịch tiên sinh....Dịch tiên sinh tốt như thế, sao có thể bị người mắng?....Em rất tức giận, liền ra tay...."
"Em không muốn để Dịch tiên sinh biết em là đứa trẻ hư....nên đã đến một cửa hàng mua đồ che vết thương.... cuối cùng vẫn bị Dịch tiên sinh biết...." Cậu cười cười, tiếp tục nói: "Không ngờ Dịch tiên sinh không những không mắng em....còn nói em không bảo hộ tốt chính mình...bảo em đi luyện kỹ năng...Dịch tiên sinh thật sự rất ôn nhu tốt với em vô cùng...."
"Dịch tiên sinh còn nói chuyện thay em ở trường học...."
"Hồi công bố tin kết hôn của hai chúng ta, em rất vui vẻ....như vậy thì không có ai giành Dịch tiên sinh với em nữa...."
"Dịch tiên sinh còn mang em ra ngoài giải sầu...mang em đi chơi....thỏa mãn yêu cầu của em...."
"Trình Huyên đến tìm em nói chuyện.. em mới thật sự ý thức được em thích Dịch tiên sinh....thật sự rất thích rất thích....thích đến không muốn buông tay...."
"Em liền nghĩ hay là tranh thủ một lần vậy...."
"Không ngờ, tỏ tình hai lần đều thất bại...." Trình Vân cười khổ một tiếng, "Em cuối cùng đã không ôm hi vọng nữa, không ngờ Dịch tiên sinh sẽ đáp ứng...."
"Em không dám tin...em muốn càng thêm xác định chuyện này....muốn làm với Dịch tiên sinh...có phải rất tùy hứng không?"
"Em sợ Dịch tiên sinh sau này sẽ không cần em nữa...liền mỗi ngày muốn xác định quan hệ với Dịch tiên sinh...thậm chí nói với mẹ...."
"Dịch tiên sinh, từng chút ôn nhu như vậy chỉ thuộc về Trình Vân em, em phải nắm chắc....em sợ, em nắm không chắc, sau này sẽ mất...."
"Sau này lại chỉ có thể một mình....em sợ lắm...."
"Em chỉ có thể dốc hết sức bắt lấy ôn nhu thuộc về riêng em...."
Trình Vân như kể cho người khác chuyện của cậu với Dịch tiên sinh, nói ngắt quãng, nói đến đây, nước mắt cậu lần nữa rơi xuống, rơi ở ngực Dịch tiên sinh, chỉ nghe thấy cậu nói: "Dịch tiên sinh, anh sau này thương em nhiều hơn chút, được không?"
Dịch Tranh Hoa ôm eo người trong lòng, ôm xích người lên trên, môi rơi trên mắt cậu, hôn đi nước mắt, thấp giọng nói: "Bảo bối nhỏ của anh anh làm sao cũng thương không đủ....."
Trình Vân cười trong nước mắt, nhấc tay lau nước nơi khóe mắt: "Dịch tiên sinh, không được giữa chừng vứt bỏ em."
Anh cười ôn nhu, thấp giọng hứa: "Dịch Tranh Hoa anh, một khi động lòng chính là cả đời....."
Trình Vân cười hôn khóe môi anh: "Tốt."
"Bảo bối, chúng ta làm một hôn lễ hoành tráng đi."
Nếu Trình Vân đã không có cảm giác an toàn như vậy, anh sẽ cho cậu cảm giác an toàn, anh muốn để mọi người đều biết, đây là bảo bối của anh, bảo bối đặt trong tim.
"Được ạ."
Sau khi làm tình, hai người đều có vẻ hơi lười nhác, trên người đều có ít mồ hôi, nhưng hai người đều không động, cứ ôm như vậy, trong đêm yên tĩnh hưởng thụ loại cảm giác ôm nhau thân mật này.
Dịch Tranh Hoa ôm Trình Vân trong lòng, tay nhẹ nhàng xoa trên lưng cậu, đối với người trong lòng vô cùng thương tiếc, đầu Trình Vân dựa trên vai Dịch tiên sinh, cánh tay gác trước ngực Dịch tiên sinh.
Hai người đã làm rồi, thật sự đã làm rồi.... Dịch tiên sinh hiện tại là đã thật sự thuộc về cậu, cậu nghĩ hồi đầu tiên là cười, cười cười rồi nước mắt liền rơi, Dịch Tranh Hoa cảm giác được ẩm ướt trên vai, kéo người trong lòng ra, phát hiện người trong lòng lại đang khóc.
Lòng anh đau không chịu được, dùng bụng ngón tay lau đi nước mắt của cậu, ôn nhu hôn khóe môi cậu, thấp giọng nói: "Bảo bối, không khóc."
Trình Vân lại khóc dữ hơn, nước mắt như hạt châu đứt dây tí tách rơi xuống, mang theo giọng khóc gọi anh: "Dịch tiên sinh."
Dịch Tranh Hoa nhìn bảo bối của mình, phát hiện nước mắt cậu vẫn đang rơi, liền giơ tay tiếp tục dùng bụng ngón tay lau nước nơi khóe mắt, đầy mắt đau lòng.
Trình Vân ngồi thẳng người lên, chăn trượt xuống, lộ ra dấu vết xanh tím trên người cậu, cậu nhịn khó chịu nơi hông ngồi cưỡi trên thắt lưng Dịch tiên sinh, sau đó liền úp sấp trước ngực Dịch tiên sinh, bên tai là tiếng tim đập của Dịch tiên sinh, cậu cười cười, nói: "Dịch tiên sinh, có phải cảm thấy em rất xung động không?"
Dịch Tranh Hoa nửa dựa trên giường, tay đặt trên lưng Trình Vân, bụng ngón tay chà xát xương bả vai cậu, nhìn xoáy tóc của cậu, không nói chuyện.
Trình Vân cũng không kỳ vọng Dịch tiên sinh trả lời cậu, mắt cậu nhìn chăm chăm phía trước, tựa như đang nghiêm túc nhìn một chỗ, nhưng ánh mắt cậu lại rã rời, như đang xuyên qua nơi này nhìn chỗ khác.
Cậu tiếp tục nói: "Thực ra em cũng cảm thấy em cũng rất xung động."
Dịch Tranh Hoa kéo chăn lên, che phần lưng lộ ra của cậu, sau đó tay liền gác trên vai cậu, im lặng nghe cậu nói. ((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))
"Dịch tiên sinh, cái buổi tối tỏ tình với anh, được anh đáp ứng em thật sự rất cao hứng, thật sự rất vui vẻ....anh tốt với em như thế, ôn nhu với em như thế....lúc trước khi ở trong nhà, ba với mẹ đều bận việc, không quản em, cũng chưa từng đến trường xem em... đương nhiên cũng chưa từng xem Trình Huyên......nhật ký tuần đều là em tự viết...thành tích em giỏi hay kém, ba mẹ đều không để ý....mỗi lần trở về luôn sẽ mang quà cho em và Trình Huyên, mẹ có thể là sợ em nghĩ nhiều, luôn đưa cho em trước, sau đó mới cho Trình Huyên...Trình Huyên liền rất tức giận, sau đó thì mắng em...vừa đến thời gian rảnh rỗi....em bình thường đều sẽ ở trong phòng mình, tự tìm niềm vui..."
Trình Vân nói ngắt quãng, có thể là nghĩ đến đâu nói đến đó, cậu cười cười, tiếp tục nói: "Em có lúc ra khỏi phòng ngủ của mình, nhìn thấy Trình Huyên, hai đứa em liền sẽ mắng nhau mấy câu....căn nhà đó rất lớn, tuy luôn cãi nhau với Trình Huyên, nhưng, trong cái nhà đó, có thể cùng em thẳng thắn nói chuyện chỉ có Trình Huyên thôi...."
"Rồi đột nhiên ba mẹ đều về nhà, ở trong nhà rất lâu...thật sự rất lâu...sau đó mẹ nói với em việc làm ăn trong nhà xảy ra vấn đề...nói là Dịch gia có thể giúp đỡ...có điều cái giá là em đăng ký kết hôn với anh...tuy em chưa từng gặp anh, nhưng em vẫn đồng ý....căn nhà đó quá trống trải...em chỉ nghĩ...không bằng cứ vậy rời đi...em đi tra tư liệu của Dịch tiên sinh, đều nói anh lạnh lùng vô tình....em liền nghĩ lạnh lùng thì lạnh lùng thôi, đổi một hoàn cảnh khác, tệ nhất còn không phải giống hiện tại sao, dù sao đều là không ai quản..."
"Hôm đăng ký kết hôn Dịch tiên sinh xoa đầu em....em lúc đó thật sự...rất vui vẻ....em cảm thấy Dịch tiên sinh thật ôn nhu.....cười lên cũng rất đẹp... em lúc đó đã nghĩ có lẽ sau khi kết hôn sẽ không giống bây giờ...nhưng em không dám cầu mong gì xa xôi.... sau khi lãnh giấy xong, Dịch tiên sinh nói sau 1 năm thì ly hôn...em khi đó đã nghĩ, người ôn nhu thế này không thuộc về mình...sau 1 năm, em liền phải tự mình sống....Dịch tiên sinh tặng em quà khai giảng....cây bút máy đó em rất thích...không ngờ Dịch tiên sinh còn tặng em hai thùng tài liệu ôn tập, tuy em không thích làm đề, nhưng là Dịch tiên sinh đặc biệt mua cho em, em vẫn rất vui vẻ..." Trình Vân nói đến đây cười cười, cậu nhớ lại tâm tình khi đó, thật sự rất cao hứng a.
"Lúc em nhàm chán bèn lấy tài liệu ra làm...lại không ngờ sẽ ngủ mất...Dịch tiên sinh thật sự rất ôn nhu, rất thích Dịch tiên sinh....nhưng lại chỉ có thời gian 1 năm, em khi đó nghĩ em sẽ cố gắng trân trọng thời gian 1 năm này....em sau này không có Dịch tiên sinh làm sao đây...em bèn nghĩ tự mình học nấu ăn, tối thiểu không để mình đói chết....sau đó không ngờ sẽ có người mắng Dịch tiên sinh....Dịch tiên sinh tốt như thế, sao có thể bị người mắng?....Em rất tức giận, liền ra tay...."
"Em không muốn để Dịch tiên sinh biết em là đứa trẻ hư....nên đã đến một cửa hàng mua đồ che vết thương.... cuối cùng vẫn bị Dịch tiên sinh biết...." Cậu cười cười, tiếp tục nói: "Không ngờ Dịch tiên sinh không những không mắng em....còn nói em không bảo hộ tốt chính mình...bảo em đi luyện kỹ năng...Dịch tiên sinh thật sự rất ôn nhu tốt với em vô cùng...."
"Dịch tiên sinh còn nói chuyện thay em ở trường học...."
"Hồi công bố tin kết hôn của hai chúng ta, em rất vui vẻ....như vậy thì không có ai giành Dịch tiên sinh với em nữa...."
"Dịch tiên sinh còn mang em ra ngoài giải sầu...mang em đi chơi....thỏa mãn yêu cầu của em...."
"Trình Huyên đến tìm em nói chuyện.. em mới thật sự ý thức được em thích Dịch tiên sinh....thật sự rất thích rất thích....thích đến không muốn buông tay...."
"Em liền nghĩ hay là tranh thủ một lần vậy...."
"Không ngờ, tỏ tình hai lần đều thất bại...." Trình Vân cười khổ một tiếng, "Em cuối cùng đã không ôm hi vọng nữa, không ngờ Dịch tiên sinh sẽ đáp ứng...."
"Em không dám tin...em muốn càng thêm xác định chuyện này....muốn làm với Dịch tiên sinh...có phải rất tùy hứng không?"
"Em sợ Dịch tiên sinh sau này sẽ không cần em nữa...liền mỗi ngày muốn xác định quan hệ với Dịch tiên sinh...thậm chí nói với mẹ...."
"Dịch tiên sinh, từng chút ôn nhu như vậy chỉ thuộc về Trình Vân em, em phải nắm chắc....em sợ, em nắm không chắc, sau này sẽ mất...."
"Sau này lại chỉ có thể một mình....em sợ lắm...."
"Em chỉ có thể dốc hết sức bắt lấy ôn nhu thuộc về riêng em...."
Trình Vân như kể cho người khác chuyện của cậu với Dịch tiên sinh, nói ngắt quãng, nói đến đây, nước mắt cậu lần nữa rơi xuống, rơi ở ngực Dịch tiên sinh, chỉ nghe thấy cậu nói: "Dịch tiên sinh, anh sau này thương em nhiều hơn chút, được không?"
Dịch Tranh Hoa ôm eo người trong lòng, ôm xích người lên trên, môi rơi trên mắt cậu, hôn đi nước mắt, thấp giọng nói: "Bảo bối nhỏ của anh anh làm sao cũng thương không đủ....."
Trình Vân cười trong nước mắt, nhấc tay lau nước nơi khóe mắt: "Dịch tiên sinh, không được giữa chừng vứt bỏ em."
Anh cười ôn nhu, thấp giọng hứa: "Dịch Tranh Hoa anh, một khi động lòng chính là cả đời....."
Trình Vân cười hôn khóe môi anh: "Tốt."
"Bảo bối, chúng ta làm một hôn lễ hoành tráng đi."
Nếu Trình Vân đã không có cảm giác an toàn như vậy, anh sẽ cho cậu cảm giác an toàn, anh muốn để mọi người đều biết, đây là bảo bối của anh, bảo bối đặt trong tim.
"Được ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất