Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi
Chương 33: Tượng Thận Long
"Tí tách, tí tách..."
Băng trên đỉnh động nhanh chóng tan chảy dưới nhiệt độ cao, các vong hồn nằm sấp trên pho tượng xao động bất an, Cố Duy Sanh vội vã đè tay Lâu Tiêu lại: "Lâu Tiêu, bình tĩnh một chút."
Kiến đông cắn chết voi, nếu lúc này Lâu Tiêu muốn thanh tẩy tất cả vong hồn trong động, kết quả cuối cùng cũng chỉ đả thương địch một ngàn tự hại mình tám trăm.
Trong nháy mắt hai người da kề da, nghiệp hỏa nhanh chóng thối lui, Lão Bạch meo một tiếng, khí tức của mèo đen lập tức vây lấy Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu.
Vong hồn chỉ còn lại bản năng nhai nuốt đương nhiên sẽ không có bao nhiêu trí thông minh, vừa thấy uy hiếp không còn nữa, sinh vật trước mắt lại biến thành "đồng loại", bên trong sơn động khôi phục lại yên tĩnh như lúc ban đầu.
"Đó là cái gì?" Cố Duy Sanh nhìn pho tượng bị vô số oan hồn bao lấy, y nắm chặt tay Lâu Tiêu, chỉ lo người này lại nổi điên lần nữa, "Trông có chút quen mắt."
"Sừng hươu bờm đỏ, vảy ngược ở yết hầu..." Lâu Tiêu trầm thấp nói, "Là Thận Long."
Thận Long? Cố Duy Sanh sững sờ, Thận Long là Thận, trong thần thoại cổ đại, Thận có hai loại hình thái, một là Ngao lớn động vật có vỏ cứng, hai là Thận Long họ hàng gần với rồng.
Thận Long có thể nuốt mây nhả khói, cũng có thể phun khí tạo ra ảo ảnh, nếu dị tượng bên trong Bình Sơn là do pho tượng này mà ra, vậy sẽ không khó để giải thích sương mù trên núi tại sao lại dày đặc như vậy.
"Chẳng trách Lão Bạch nói nơi này có long khí," Cố Duy Sanh đi chậm lại, nắm tay Lâu Tiêu từ từ tới gần pho tượng, "Bên trong pho tượng hẳn là tồn tại một tia linh khí của chân long."
Dừng một chút, Cố Duy Sanh lại nói: "Nghe nói Thận Long có thực lực cường đại che chở một phương, có nó ở đây, sao Bình Sơn lại biến thành dáng vẻ như vầy?"
[Còn không phải là vì có người vây nó ở trong sơn động vạn quỷ khóc lóc này sao,] Lão Bạch meo một tiếng, [Thận Long lẽ ra nên sinh sống ở sông lớn, hồ lớn hay trong biển, chỉ dựa vào một dòng suối cạn như vậy đã muốn nhốt một con rồng, em thấy Chung gia điên thật rồi.]
"Chắc là Chung gia," Lâu Tiêu kéo Cố Duy Sanh ngồi xuống, hắn phủi phủi mặt đất, đưa ra đáp án không giống Lão Bạch, "Tụ Âm Trận lấy cốt nhục của con người làm chất dẫn, xem ra Chung gia muốn cải tạo triệt để pho tượng này."
Theo động tác của Lâu Tiêu, một nhỏ trận pháp bị che lấp dưới mặt đất bỗng hiện ra, hình của trận pháp rất phức tạp và tinh diệu, nhưng Cố Duy Sanh vừa liếc mắt là nhận ra trong đó bị thiếu một phần.
"Không thấy xương để làm trụ cho trận pháp..." Cố Duy Sanh lấy ngón tay miêu tả lại hoa văn trận pháp, "Hẳn là xương ngón tay bên trong bụng cá."
"Thế thì loại trận pháp nhỏ này không thể làm thay đổi toàn bộ khí tràng ở Bình Sơn, nơi Chung gia bày trận chắc chắn không chỉ nơi này."
Mấy bộ xương khô kia.
Trong đầu Cố Duy Sanh đột nhiên lóe nên mấy bộ xương lắc lư trong sương mù dày đặc: "Là mấy bộ xương du đãng ở quanh đây, thảo nào mấy sự kiện kỳ lạ ở Bình Sơn đều có liên quan đến xương cốt, thì ra thật sự là Chung gia đang giở trò."
Tuy không biết mấy bộ xương kia làm thế nào mà thoát được trói buộc của trận pháp, nhưng sau khi chắp vá lại số lượng xương khô đã nhìn thấy, chắc chắn Chung gia đã bày hơn trăm tụ âm trận trên núi này.
Long tính thuần dương, ngày nào cũng bị nhốt trong suối bị âm khí ăn mòn, chẳng trách trên tượng Thận Long lúc nào cũng mang theo một luồng tà khí không thể xem thường.
Nhưng lý do Chung gia làm như vậy là gì? Cố Duy Sanh hơi nhíu mày, không chỉ không mang pho tượng Thận Long có linh khí của chân long về nhà cung phụng trấn trạch, trái lại còn muốn trăm phương ngàn kế biến thiện long thành tà long, lẽ nào đầu óc Chung gia thật sự có vấn đề?
"Chung gia không dùng được pho tượng này," Lâu Tiêu nhàn nhạt nói, "Đường chúng đi là bàng môn tà đạo, có thể bị chúng lợi dụng đương nhiên phải là tà long mới được."
"Hơn nữa pho tượng kia chắc không phải là vật của Chung gia, Bình Sơn là tài sản của Phó gia, lão già Phó Viễn kia sẽ không ngoan ngoãn chìa ra lợi ích trong tay mình."
Cố Duy Sanh nghiêng người sang, vô tình nhưng cố ý ngăn tầm mắt Lâu Tiêu nhìn về phía pho tượng: "Sao anh biết?"
"Trước khi tham gia chương trình nhìn ít tài liệu," Lâu Tiêu tỉnh bơ nói, "Đường Ninh là người đại diện không tồi."
Cố Duy Sanh: "...." Xem ra đến lúc phải trừ lương Tiểu Phương Mộc rồi.
"Bình Sơn có sản vật phong phú còn có một mỏ ngọc, Phó Viễn muốn nhanh chóng khai quật hết tất cả tài phú của ngọn núi này, cho nên ông ta lập ra một kế hoạch khai thác rất quá khích," Lâu Tiêu đứng lên, "Chuyện này cũng không phải bí mật trong giới kinh doanh ở thành phố S, năm đó Phó gia bởi vì phần kế hoạch này kiếm đầy bộn đầy bát, Phó Minh Huân còn vì thế mà chạy đến trước mặt em trai tôi khoe mẽ mấy tháng trời."
Em trai? Cố Duy Sanh có chút ngoài ý muốn, tiểu thiên sư rất ít khi nhắc đến người nhà, đây là lần đầu tiên Cố Duy Sanh nghe nói trong nhà đối phương còn có một đứa em trai.
Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải lúc tán gẫu chuyện gia đình, Cố Duy Sanh hỏi Lâu Tiêu điều y thấy khó hiểu nhất: "Kế hoạch quá khích?"
"Chính là cưỡng chế khai thác bất chấp môi trường sinh thái của Bình Sơn," Lâu Tiêu giải thích, "Chờ Phó gia khai thác hết tất cả tài phú trên núi, Bình Sơn cũng đã biến thành một ngọn núi hoang thủng trăm ngàn lỗ."
"Không chỉ như vậy, năm đó Phó gia vì muốn nhanh chóng thúc đẩy dự án Bình Sơn, còn xử lý luôn những người bình thường sống trên núi."
Việc này Phó gia che giấu rất tốt, nếu không phải lần này Lâu Tiêu vì nhiệm vụ nên mới tra rõ Bình Sơn, hắn cũng sẽ không phát hiện chuyện xưa bị chôn vùi.
Cố Duy Sanh chỉ rất ít tiếp xúc với nhân loại, song không có nghĩa y là "quỷ đần", Lâu Tiêu vừa dứt lời, y lập tức hiểu được mưu hèn kế bẩn của Chung gia và Phó gia.
Thận Long thiện chí giúp người cầu gì được nấy, nếu như tượng của nó thật sự bị chôn ở Bình Sơn, như vậy Bình Sơn chính là vùng đất được nó bảo vệ, người dân sống trên núi đương nhiên cũng là con dân được nó che chở.
Phó gia vì tài phú mà đứng bên đối lập với Thận Long, bọn chúng nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết phiền phức lớn như Thận Long.
Không nghi ngờ gì nữa, Chung gia chính là "biện pháp" của Phó gia.
Một bên vì tài, một bên vì rồng, hai nhà này cũng coi như ăn nhịp với nhau.
"Ầm!"
Trong lúc Cố Duy Sanh xuất thần, một vong hồn nằm nhoài trên tượng Thận Long bỗng nhiên vỡ tan, cơ thể bán trong suốt của nó bị nổ thành vô số mảnh vỡ li ti, sau đó hóa thành từng điểm âm khí chảy vào khe suối.
Một tia dương khí yếu ớt thoáng qua, Lão Bạch tức giận giẫm nhẹ vai Cố Duy Sanh: [Chung gia này độc ác quá đi, dám dùng vạn quỷ cắn thân để hút đi dương khí trên pho tượng, nếu như Thận Long thật sự có linh, vậy không phải nó sẽ đau chết luôn à.]
Nếu như không có linh khí, thì dương khí chính là món quỷ hồn yêu thích nhất, nhưng so với phương thức hương diễm va chạm răng môi của nữ quỷ và thư sinh, trực tiếp cắn xé máu thịt mới là phương pháp hiệu quả nhất.
Lão Bạch tai thính mắt tinh, những vết tích loang lổ trên pho tượng đương nhiên chạy không thoát khỏi mắt nó, tuy nó cũng xem như là đồng loại này nọ của vong hồn, nhưng nó không thể tiếp thu kiểu ăn uống mất lý trí làm đất trời oán giận này.
Cố Duy Sanh giơ tay vỗ vỗ móng vuốt Lão Bạch: "Dùng vong hồn để thay đổi khí tràng Thận Long, lại dùng dương khí của Thận Long để tiêu giảm âm khí do vong hồn ngưng kết, thủ đoạn của Chung độc thật đấy."
"Cảm ơn người đẹp đã khen ngợi."
Âm thanh xa lạ của một người đàn ông truyền đến từ cửa động, Cố Duy Sanh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đường sam, nhìn y cười cợt nhả.
Đường sam
Đi bên cạnh người đàn ông là một nữ quỷ xinh đẹp hai chân lơ lửng, từ khí tức và độ dài của tóc, ả này chính là quỷ hầu đã mang Lang Thu Ngọc đi.
"Không phải hội trưởng đại nhân đây sao?" Người đàn ông không biết rút đâu ra một chiếc quạt giấy bắt đầu phe phẩy, "Hôm nay vậy mà không bốc hỏa, chẳng lẽ nghiệp hoả của hội trưởng đại nhân mất linh?"
"Chung Tử Bình."
Lâu Tiêu buông tay Cố Duy Sanh, kim phù dính nghiệp hỏa lập tức từ trong túi Lâu Tiêu bay ra, đánh về phía yết hầu người đàn ông nhanh đến mức không kịp đỡ.
Mắt thấy Lâu Tiêu sử dụng nghiệp hỏa không chút trở ngại, trong mắt người đàn ông tên Chung Tử Bình hiện lên một tia kinh ngạc, gã phất tay dùng quạt xếp cuống quýt chặn lại, nghiệp hỏa kim phù lập tức đốt mặt quạt thành một lỗ thủng lớn.
Nhìn dáng vẻ chật vật của đối phương, Cố Duy Sanh không nhịn được cong cong khóe môi, tuy nghiệp hỏa chỉ có tác dụng đối với tội lỗi và hồn phách, nhưng nếu có người bởi vậy mà xem nhẹ nhiệt độ của nghiệp hỏa, vậy Cố Duy Sanh cũng chỉ có thể một phút mặc niệm đối với chỉ số thông minh bỏ nhà ra đi của đối phương.
Nghiệp hỏa nóng rực, ngay khi Chung Tử Bình khép hai ngón tay chuẩn bị thi pháp chống lại, kim phù trước mặt gã lại giống như chơi đủ rồi "xẹt" một tiếng bay trở về bên cạnh chủ nhân.
Lâu Tiêu thu hồi nghiệp hỏa: "Đùa thôi, đừng coi là thật."
"Roẹt!"
"Người nhà họ Lâu có được kèm quỷ có khác, đã sớm nghe nói hội trưởng Lâu đã tìm được kèm quỷ cho mình, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên là một báu vật."
"Cheng!"
Khước Sương rời vỏ, Cố Duy Sanh một kiếm chém rơi nửa trên quạt xếp trong tay Chung Tử Bình, kiếm phong sắc bén thậm chí còn chém bay vài sợi tóc của quỷ hầu không biết tên kia.
"Nói tiếng người," Cố Duy Sanh lười biếng thu hồi Khước Sương, "Nếu không thứ lần sau rơi chính là đầu lưỡi của ngươi."
Nghe xong lời này, Chung Tử Bình lại không giận, gã vuốt ve băng sương trên mặt cắt của quạt, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Lâu Tiêu: "Chẳng trách nghiệp hỏa của mày lại trở nên nghe lời rất nhiều, thì ra là vì tìm được một băng mỹ nhân."
"Nhưng băng mỹ nhân có thể áp chế nghiệp hỏa được bao lâu đây?" Chung Tử Bình chuyển đề tài, "Lâu Tiêu, sơn động này không liên quan đến mày, tao khuyên mày không nên phá hỏng chuyện tốt của Chung gia."
"Chỉ cần bây giờ mày rời đi, tao sẽ thả nữ ca sĩ kia."
Lâu Tiêu cười lạnh: "Không liên quan đến tao? Chung Tử Bình, mày nghĩ tao ngu như mày chắc?"
Không nói đến quỷ hầu kia một đường dẫn hắn đến sơn động này, chỉ nói đến hình ảnh vạn quỷ cắn thân phía sau hắn, muốn nói Chung gia không phải vì đối phó hắn, sợ là chỉ có kẻ ngu mới tin.
Dùng một pho tượng Thận Long để đổi lấy mạng hắn, Chung gia hào phóng thật đấy.
Nếu không có Cố Duy Sanh ở đây, nếu không phải hắn không bị mất khống chế, Chung Tử Bình sao có thể nhảy ra đàm phán với hắn lúc này.
—— Dưới tình huống hắn bình yên vô sự, đối phương khẳng định sẽ không trơ mắt tùy ý hắn phá hủy trận pháp, làm sạch Bình Sơn.
Lại mắc nợ Quỷ Tiên lần nữa, Lâu Tiêu nghiêng đầu nhìn gò má Cố Duy Sanh, lần này hắn phải lấy gì trả đây?
"Bắt người thường làm con tin, một chút tiến bộ mày cũng không có."
Lâu Tiêu thôi không nhìn nữa, đầu ngón tay hắn dấy lên một tia nghiệp hỏa.
"Tao sẽ dùng mày để trao đổi con tin, Chung Tử Bình."
Băng trên đỉnh động nhanh chóng tan chảy dưới nhiệt độ cao, các vong hồn nằm sấp trên pho tượng xao động bất an, Cố Duy Sanh vội vã đè tay Lâu Tiêu lại: "Lâu Tiêu, bình tĩnh một chút."
Kiến đông cắn chết voi, nếu lúc này Lâu Tiêu muốn thanh tẩy tất cả vong hồn trong động, kết quả cuối cùng cũng chỉ đả thương địch một ngàn tự hại mình tám trăm.
Trong nháy mắt hai người da kề da, nghiệp hỏa nhanh chóng thối lui, Lão Bạch meo một tiếng, khí tức của mèo đen lập tức vây lấy Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu.
Vong hồn chỉ còn lại bản năng nhai nuốt đương nhiên sẽ không có bao nhiêu trí thông minh, vừa thấy uy hiếp không còn nữa, sinh vật trước mắt lại biến thành "đồng loại", bên trong sơn động khôi phục lại yên tĩnh như lúc ban đầu.
"Đó là cái gì?" Cố Duy Sanh nhìn pho tượng bị vô số oan hồn bao lấy, y nắm chặt tay Lâu Tiêu, chỉ lo người này lại nổi điên lần nữa, "Trông có chút quen mắt."
"Sừng hươu bờm đỏ, vảy ngược ở yết hầu..." Lâu Tiêu trầm thấp nói, "Là Thận Long."
Thận Long? Cố Duy Sanh sững sờ, Thận Long là Thận, trong thần thoại cổ đại, Thận có hai loại hình thái, một là Ngao lớn động vật có vỏ cứng, hai là Thận Long họ hàng gần với rồng.
Thận Long có thể nuốt mây nhả khói, cũng có thể phun khí tạo ra ảo ảnh, nếu dị tượng bên trong Bình Sơn là do pho tượng này mà ra, vậy sẽ không khó để giải thích sương mù trên núi tại sao lại dày đặc như vậy.
"Chẳng trách Lão Bạch nói nơi này có long khí," Cố Duy Sanh đi chậm lại, nắm tay Lâu Tiêu từ từ tới gần pho tượng, "Bên trong pho tượng hẳn là tồn tại một tia linh khí của chân long."
Dừng một chút, Cố Duy Sanh lại nói: "Nghe nói Thận Long có thực lực cường đại che chở một phương, có nó ở đây, sao Bình Sơn lại biến thành dáng vẻ như vầy?"
[Còn không phải là vì có người vây nó ở trong sơn động vạn quỷ khóc lóc này sao,] Lão Bạch meo một tiếng, [Thận Long lẽ ra nên sinh sống ở sông lớn, hồ lớn hay trong biển, chỉ dựa vào một dòng suối cạn như vậy đã muốn nhốt một con rồng, em thấy Chung gia điên thật rồi.]
"Chắc là Chung gia," Lâu Tiêu kéo Cố Duy Sanh ngồi xuống, hắn phủi phủi mặt đất, đưa ra đáp án không giống Lão Bạch, "Tụ Âm Trận lấy cốt nhục của con người làm chất dẫn, xem ra Chung gia muốn cải tạo triệt để pho tượng này."
Theo động tác của Lâu Tiêu, một nhỏ trận pháp bị che lấp dưới mặt đất bỗng hiện ra, hình của trận pháp rất phức tạp và tinh diệu, nhưng Cố Duy Sanh vừa liếc mắt là nhận ra trong đó bị thiếu một phần.
"Không thấy xương để làm trụ cho trận pháp..." Cố Duy Sanh lấy ngón tay miêu tả lại hoa văn trận pháp, "Hẳn là xương ngón tay bên trong bụng cá."
"Thế thì loại trận pháp nhỏ này không thể làm thay đổi toàn bộ khí tràng ở Bình Sơn, nơi Chung gia bày trận chắc chắn không chỉ nơi này."
Mấy bộ xương khô kia.
Trong đầu Cố Duy Sanh đột nhiên lóe nên mấy bộ xương lắc lư trong sương mù dày đặc: "Là mấy bộ xương du đãng ở quanh đây, thảo nào mấy sự kiện kỳ lạ ở Bình Sơn đều có liên quan đến xương cốt, thì ra thật sự là Chung gia đang giở trò."
Tuy không biết mấy bộ xương kia làm thế nào mà thoát được trói buộc của trận pháp, nhưng sau khi chắp vá lại số lượng xương khô đã nhìn thấy, chắc chắn Chung gia đã bày hơn trăm tụ âm trận trên núi này.
Long tính thuần dương, ngày nào cũng bị nhốt trong suối bị âm khí ăn mòn, chẳng trách trên tượng Thận Long lúc nào cũng mang theo một luồng tà khí không thể xem thường.
Nhưng lý do Chung gia làm như vậy là gì? Cố Duy Sanh hơi nhíu mày, không chỉ không mang pho tượng Thận Long có linh khí của chân long về nhà cung phụng trấn trạch, trái lại còn muốn trăm phương ngàn kế biến thiện long thành tà long, lẽ nào đầu óc Chung gia thật sự có vấn đề?
"Chung gia không dùng được pho tượng này," Lâu Tiêu nhàn nhạt nói, "Đường chúng đi là bàng môn tà đạo, có thể bị chúng lợi dụng đương nhiên phải là tà long mới được."
"Hơn nữa pho tượng kia chắc không phải là vật của Chung gia, Bình Sơn là tài sản của Phó gia, lão già Phó Viễn kia sẽ không ngoan ngoãn chìa ra lợi ích trong tay mình."
Cố Duy Sanh nghiêng người sang, vô tình nhưng cố ý ngăn tầm mắt Lâu Tiêu nhìn về phía pho tượng: "Sao anh biết?"
"Trước khi tham gia chương trình nhìn ít tài liệu," Lâu Tiêu tỉnh bơ nói, "Đường Ninh là người đại diện không tồi."
Cố Duy Sanh: "...." Xem ra đến lúc phải trừ lương Tiểu Phương Mộc rồi.
"Bình Sơn có sản vật phong phú còn có một mỏ ngọc, Phó Viễn muốn nhanh chóng khai quật hết tất cả tài phú của ngọn núi này, cho nên ông ta lập ra một kế hoạch khai thác rất quá khích," Lâu Tiêu đứng lên, "Chuyện này cũng không phải bí mật trong giới kinh doanh ở thành phố S, năm đó Phó gia bởi vì phần kế hoạch này kiếm đầy bộn đầy bát, Phó Minh Huân còn vì thế mà chạy đến trước mặt em trai tôi khoe mẽ mấy tháng trời."
Em trai? Cố Duy Sanh có chút ngoài ý muốn, tiểu thiên sư rất ít khi nhắc đến người nhà, đây là lần đầu tiên Cố Duy Sanh nghe nói trong nhà đối phương còn có một đứa em trai.
Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải lúc tán gẫu chuyện gia đình, Cố Duy Sanh hỏi Lâu Tiêu điều y thấy khó hiểu nhất: "Kế hoạch quá khích?"
"Chính là cưỡng chế khai thác bất chấp môi trường sinh thái của Bình Sơn," Lâu Tiêu giải thích, "Chờ Phó gia khai thác hết tất cả tài phú trên núi, Bình Sơn cũng đã biến thành một ngọn núi hoang thủng trăm ngàn lỗ."
"Không chỉ như vậy, năm đó Phó gia vì muốn nhanh chóng thúc đẩy dự án Bình Sơn, còn xử lý luôn những người bình thường sống trên núi."
Việc này Phó gia che giấu rất tốt, nếu không phải lần này Lâu Tiêu vì nhiệm vụ nên mới tra rõ Bình Sơn, hắn cũng sẽ không phát hiện chuyện xưa bị chôn vùi.
Cố Duy Sanh chỉ rất ít tiếp xúc với nhân loại, song không có nghĩa y là "quỷ đần", Lâu Tiêu vừa dứt lời, y lập tức hiểu được mưu hèn kế bẩn của Chung gia và Phó gia.
Thận Long thiện chí giúp người cầu gì được nấy, nếu như tượng của nó thật sự bị chôn ở Bình Sơn, như vậy Bình Sơn chính là vùng đất được nó bảo vệ, người dân sống trên núi đương nhiên cũng là con dân được nó che chở.
Phó gia vì tài phú mà đứng bên đối lập với Thận Long, bọn chúng nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết phiền phức lớn như Thận Long.
Không nghi ngờ gì nữa, Chung gia chính là "biện pháp" của Phó gia.
Một bên vì tài, một bên vì rồng, hai nhà này cũng coi như ăn nhịp với nhau.
"Ầm!"
Trong lúc Cố Duy Sanh xuất thần, một vong hồn nằm nhoài trên tượng Thận Long bỗng nhiên vỡ tan, cơ thể bán trong suốt của nó bị nổ thành vô số mảnh vỡ li ti, sau đó hóa thành từng điểm âm khí chảy vào khe suối.
Một tia dương khí yếu ớt thoáng qua, Lão Bạch tức giận giẫm nhẹ vai Cố Duy Sanh: [Chung gia này độc ác quá đi, dám dùng vạn quỷ cắn thân để hút đi dương khí trên pho tượng, nếu như Thận Long thật sự có linh, vậy không phải nó sẽ đau chết luôn à.]
Nếu như không có linh khí, thì dương khí chính là món quỷ hồn yêu thích nhất, nhưng so với phương thức hương diễm va chạm răng môi của nữ quỷ và thư sinh, trực tiếp cắn xé máu thịt mới là phương pháp hiệu quả nhất.
Lão Bạch tai thính mắt tinh, những vết tích loang lổ trên pho tượng đương nhiên chạy không thoát khỏi mắt nó, tuy nó cũng xem như là đồng loại này nọ của vong hồn, nhưng nó không thể tiếp thu kiểu ăn uống mất lý trí làm đất trời oán giận này.
Cố Duy Sanh giơ tay vỗ vỗ móng vuốt Lão Bạch: "Dùng vong hồn để thay đổi khí tràng Thận Long, lại dùng dương khí của Thận Long để tiêu giảm âm khí do vong hồn ngưng kết, thủ đoạn của Chung độc thật đấy."
"Cảm ơn người đẹp đã khen ngợi."
Âm thanh xa lạ của một người đàn ông truyền đến từ cửa động, Cố Duy Sanh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đường sam, nhìn y cười cợt nhả.
Đường sam
Đi bên cạnh người đàn ông là một nữ quỷ xinh đẹp hai chân lơ lửng, từ khí tức và độ dài của tóc, ả này chính là quỷ hầu đã mang Lang Thu Ngọc đi.
"Không phải hội trưởng đại nhân đây sao?" Người đàn ông không biết rút đâu ra một chiếc quạt giấy bắt đầu phe phẩy, "Hôm nay vậy mà không bốc hỏa, chẳng lẽ nghiệp hoả của hội trưởng đại nhân mất linh?"
"Chung Tử Bình."
Lâu Tiêu buông tay Cố Duy Sanh, kim phù dính nghiệp hỏa lập tức từ trong túi Lâu Tiêu bay ra, đánh về phía yết hầu người đàn ông nhanh đến mức không kịp đỡ.
Mắt thấy Lâu Tiêu sử dụng nghiệp hỏa không chút trở ngại, trong mắt người đàn ông tên Chung Tử Bình hiện lên một tia kinh ngạc, gã phất tay dùng quạt xếp cuống quýt chặn lại, nghiệp hỏa kim phù lập tức đốt mặt quạt thành một lỗ thủng lớn.
Nhìn dáng vẻ chật vật của đối phương, Cố Duy Sanh không nhịn được cong cong khóe môi, tuy nghiệp hỏa chỉ có tác dụng đối với tội lỗi và hồn phách, nhưng nếu có người bởi vậy mà xem nhẹ nhiệt độ của nghiệp hỏa, vậy Cố Duy Sanh cũng chỉ có thể một phút mặc niệm đối với chỉ số thông minh bỏ nhà ra đi của đối phương.
Nghiệp hỏa nóng rực, ngay khi Chung Tử Bình khép hai ngón tay chuẩn bị thi pháp chống lại, kim phù trước mặt gã lại giống như chơi đủ rồi "xẹt" một tiếng bay trở về bên cạnh chủ nhân.
Lâu Tiêu thu hồi nghiệp hỏa: "Đùa thôi, đừng coi là thật."
"Roẹt!"
"Người nhà họ Lâu có được kèm quỷ có khác, đã sớm nghe nói hội trưởng Lâu đã tìm được kèm quỷ cho mình, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên là một báu vật."
"Cheng!"
Khước Sương rời vỏ, Cố Duy Sanh một kiếm chém rơi nửa trên quạt xếp trong tay Chung Tử Bình, kiếm phong sắc bén thậm chí còn chém bay vài sợi tóc của quỷ hầu không biết tên kia.
"Nói tiếng người," Cố Duy Sanh lười biếng thu hồi Khước Sương, "Nếu không thứ lần sau rơi chính là đầu lưỡi của ngươi."
Nghe xong lời này, Chung Tử Bình lại không giận, gã vuốt ve băng sương trên mặt cắt của quạt, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Lâu Tiêu: "Chẳng trách nghiệp hỏa của mày lại trở nên nghe lời rất nhiều, thì ra là vì tìm được một băng mỹ nhân."
"Nhưng băng mỹ nhân có thể áp chế nghiệp hỏa được bao lâu đây?" Chung Tử Bình chuyển đề tài, "Lâu Tiêu, sơn động này không liên quan đến mày, tao khuyên mày không nên phá hỏng chuyện tốt của Chung gia."
"Chỉ cần bây giờ mày rời đi, tao sẽ thả nữ ca sĩ kia."
Lâu Tiêu cười lạnh: "Không liên quan đến tao? Chung Tử Bình, mày nghĩ tao ngu như mày chắc?"
Không nói đến quỷ hầu kia một đường dẫn hắn đến sơn động này, chỉ nói đến hình ảnh vạn quỷ cắn thân phía sau hắn, muốn nói Chung gia không phải vì đối phó hắn, sợ là chỉ có kẻ ngu mới tin.
Dùng một pho tượng Thận Long để đổi lấy mạng hắn, Chung gia hào phóng thật đấy.
Nếu không có Cố Duy Sanh ở đây, nếu không phải hắn không bị mất khống chế, Chung Tử Bình sao có thể nhảy ra đàm phán với hắn lúc này.
—— Dưới tình huống hắn bình yên vô sự, đối phương khẳng định sẽ không trơ mắt tùy ý hắn phá hủy trận pháp, làm sạch Bình Sơn.
Lại mắc nợ Quỷ Tiên lần nữa, Lâu Tiêu nghiêng đầu nhìn gò má Cố Duy Sanh, lần này hắn phải lấy gì trả đây?
"Bắt người thường làm con tin, một chút tiến bộ mày cũng không có."
Lâu Tiêu thôi không nhìn nữa, đầu ngón tay hắn dấy lên một tia nghiệp hỏa.
"Tao sẽ dùng mày để trao đổi con tin, Chung Tử Bình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất