Chương 59: Lời hứa
Diêm Bất Độ bỏ mình, mắt nhuyễn ngư yêu lăn vào bụi cỏ, tâm cảnh chìm trong bóng tối.
Tiếp đó, bóng tối vỡ vụn, không gian xung quanh Thời Kính Chi và Doãn Từ hóa hư vô.
Tiểu pháp trận ngừng hoạt động, ngôi mộ trên núi hoang cũng biến mất. Cảnh tượng trước mắt chuyển từ núi Tung Vụ về lại núi Hồi Liên. Do đó, dưới chân hai người giờ đây chỉ có vực sâu và sương mù đậm đặc.
Tâm ma trở lại kéo theo đèn đầu người và bụi cây gai xuất hiện.
Bục đá vô hình rung lắc sắp rơi, Doãn Từ mượn điểm tựa cuối cùng và ôm Thời Kính Chi trở về bên vách đá. Lúc này, Thời Kính Chi vẫn còn ngơ ngác nhìn hư không, như thể đang cố nhớ lại điều gì.
Khi tiếp đất Doãn Từ không dùng Thời Kính Chi làm đệm đỡ. Y cố tình nghiêng người, lưng va vào mặt đá làm đầu óc y chấn động.
Diêm Bất Độ đã để lại những manh mối quan trọng qua đoạn hồi ức ở núi Tung Vụ.
Ví dụ thứ nhất, gã thật sự cất giấu thị nhục; ví dụ thứ hai, dù có vô số bản đồ thì họ vẫn phải đi tìm một "chìa khóa"; ví dụ thứ ba là Diêm Bất Độ từng tiếp xúc với thần tiên- mà cao thủ như gã sẽ không nhận lầm giữa thần tiên và người phàm uống rượu tiên.
Tuy nhiên, giờ khắc này Doãn Từ hoàn toàn không có tâm trạng suy nghĩ sâu xa về những manh mối ấy.
Vết bớt hình nhện trên ngực Diêm Bất Độ cũng như kích cỡ và màu sắc của nó giống hệt vết bớt của Thời Kính Chi.
Hai gã thiên tài cùng mang trong mình sự cố chấp và du͙ƈ vọиɠ cháy bỏng, lại có cùng triệu chứng của một thứ bệnh lạ khó gặp trên đời. Như vậy, có hay chăng khả năng đây chỉ là trùng hợp đơn thuần?
Mà, Doãn Từ đã từng chứng kiến dáng vẻ của Thời Kính Chi ngày "định dục".
Hơn hai mươi năm trước, hang Tụ Dị, núi Khô, trước khi chết, nhóc câm của y cũng mọc rần rần những mạch máu xanh sẫm, miệng mũi trào máu đen, sốt cao không ngừng. Chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến thằng bé đau thảm thiết.
'Hồi bé ta từng sốt cao, sau khi sốt thì xuất hiện thứ này.'
... Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều chỉ là trùng hợp?
Không thể nào.
Doãn Từ nằm bên mé đá, y không đứng dậy, cũng không để Thời Kính Chi đứng dậy. Tay ôm eo Thời Kính Chi, y giam giữ đối phương trong lồng ngực.
Thời Kính Chi nhìn Doãn Từ bằng ánh mắt mịt mờ, nét mặt vẫn có chút hoanng mang.
Những cánh tay bóng đong đưa hòng tóm lấy bụi gai nhưng vô ích. Bụi gai tua tủa những gai sắc nhọn mang đến cảm giác nhói đau, song Doãn Từ không hề có ý định buông tay.
Một tháng hai người ở trong tâm cảnh hóa ra chỉ bằng thời gian mấy nén nhang bên ngoài. Vị trí mặt trời chưa di chuyển nhiều, trời xanh như tắm, gió lành lạnh trôi, hết thảy còn nguyên như trước.
Doãn Từ đã chứng kiến Không Thạch viên tịch và Diêm Bất Độ tự sát bằng thái độ lạnh lùng. Kinh qua vạn sự khắp thế gian, y tưởng cõi lòng mình đã sớm bị xói mòn. Nào ngờ hôm nay, khi quá khứ của bản thân lội về, y lại thấy cổ họng nghẹn ngào ngăn chặn mọi lời chực trào ra đầu lưỡi.
Thì ra, "nhân tâm" của y vẫn chưa kịp thối rữa thành nắm đất.
Phải rồi, y đã từng nghĩ đến chuyện này. Nếu nhóc câm của y còn sống thì hẳn phải lớn đến đây. Ai có thể ngờ suy nghĩ bâng khuâng ngày xưa lại trở thành hiện thực- có lẽ, dùng nhân duyên và quái bệnh làm cầu nối, y đã tìm lại được linh hồn của hai mươi tư năm về trước.
Tuy nhiên vẫn còn một số điểm khả nghi. Thứ nhất, nhóc câm biết mặt Doãn Từ, Thời Kính Chi lại không nhận ra y. Thứ hai, y tận mắt chứng kiến bộ xương nát vụn đã bị gặm rỉa sạch sẽ của nhóc câm, trong khi Thời Kính Chi lại đứng trước mặt y nguyên vẹn. Thứ ba, Doãn Từ tự đánh giá bản thân không dễ bị lừa, mà nguồn gốc của Thời Kính Chi lại hoàn toàn bí ẩn, nhân tính cũng thuộc dạng chắp vá. Xem ra phải có kẻ cố tình sắp đặt hết thảy sau màn.
Rốt cuộc "định dục" mà Diêm Bất Độ nhắc đến là gì? Đằng sau căn "quái bệnh" nọ là bóng dáng của ai?
Doãn Từ nhắm mắt. Khi hai mắt mở ra lần nữa, giọng y đã trở nên bình tĩnh như thường. Y gằn từng chữ:
"Người nói năm ba tuổi người sốt cao, rồi vết bớt kỳ lạ kia xuất hiện. Như vậy, người còn nhớ được bao nhiêu chuyện về đợt sốt cao lúc bấy giờ?"
Thời Kính Chi chau mày: "Không nhớ được bao nhiêu, thậm chí còn quên tiệt những chuyện xảy ra trước khi cơn sốt tới. Ngay chính việc sốt cao ta cũng nghe kể lại từ miệng người ta thôi."
Sau đó Thời Kính Chi tự tiếp lời mà không cần Doãn Từ dẫn dắt.
"Qua chuyện hôm nay thì xem ra, tình trạng của ta rất giống với Diêm Bất Độ... Chẳng qua ta chưa nghe nói đến 'định dục' bao giờ. Chắc chắn hắn biết nhiều về chứng bệnh này hơn ta."
Tiếc rằng Diêm Bất Độ đã sớm chôn thây ngoài sơn dã, giờ chỉ e đến bộ xương cũng chẳng tìm ra.
Thời Kính Chi đã nghĩ thấu vấn đề này, do đó chút hồ hởi thoạt đầu của hắn khi tìm được manh mối mới cũng chưa đến độ vượt tầm lý trí.
"Chúng ta an toàn rồi A Từ, ngươi thả tay ra đã." Thời Kính Chi vừa nói vừa vỗ vỗ lên cánh tay Doãn Từ.
Nhưng Doãn Từ không chịu.
Manh mối đứt đoạn? Không sao. Thời Kính Chi không nhớ nổi chuyện quá khứ ư? Chẳng hề gì.
Chỉ biết bây giờ, Thời Kính Chi đã ở bên y, chỉ cần vậy thôi là y sẽ luôn có cách để tra rõ sự tình ngày ấy. Nghĩ đoạn, Doãn Từ đỡ đầu Thời Kính Chi, năm ngón tay luồn sâu vào mái tóc và kéo hắn áp sát ngực mình.
Rồi y cứ nằm nguyên như thế mà nhìn lên bầu trời.
Nhóc câm trong lòng y không phải một vật tiêu sầu. Đứa bé ấy giống với một cây đinh, ghim mảnh hồn tàn của y vào nhân thế. Tuy Doãn Từ không cho rằng "sống tiếp kiểu này" là chuyện may mắn, nhưng dẫu sao vẫn tốt hơn hẳn trạng thái lún sâu vào cuồng điên và đắm chìm trong sát nghiệt.
Y đã từng không thể hoàn thành lời hứa với nhóc câm, để đến giờ đây, y tìm được cơ hội cứu vãn.
Trần thế hỗn độn, giữa bóng tối âm u, y lại chạm tay vào một góc số mệnh. Trái tim chai sạn nhiều năm chậm rãi lắc mình, co lại, làm Doãn Từ đau ê ẩm.
Đứa trẻ năm xưa vô tội, tuyệt nhiên không thể đùa bỡn y. Như vậy, kẻ dám đoạt người từ tay y chắc chắn sẽ phải trả giá đắt, bất luận thân thế và địa vị.
Nếu là người phàm, gϊếŧ là xong. Nếu là thần tiên, y sẽ kéo thần tiên xuống phàm trần.
Mà Thời Kính Chi nằm trong lồng ngực y cuối cùng cũng nhận thấy có điều không ổn: "Ngươi sao thế?"
"Ta đang nghĩ về chứng bệnh của sư tôn." Doãn Từ vẫn nhìn lên bầu trời.
"Chuyện này bàn sau cũng được mà. Ngươi mệt rồi, cứ nằm đây nghỉ chốc lát, ta sẽ đi xem Tô Tứ với Diêm Thanh... A Từ?"
"Ừ," Doãn Từ không buông tay, "Hiện đã có được manh mối, chúng ta cùng chung sức là có thể tra rõ căn bệnh này."
Nói đoạn Doãn Từ cúi đầu, bờ môi nhẹ nhàng chạm lên đỉnh đầu Thời Kính Chi. Đôi mắt y nhìn xuyên qua người trước mặt, nhìn về hình bóng của hơn hai chục năm trước.
'Nhóc câm, dẫu sao ngươi cũng không thể nói ra nguyện vọng của mình. Vậy thì bổn tọa hứa sẽ giúp ngươi sống lâu trăm tuổi, vô sầu vô lo.'
Doãn Từ cong khóe miệng.
Đúng như câu hỏi của Thời Kính Chi trong tâm cảnh, y thật sự có thể trở thành "thần tiên đến tiễn hắn đoạn đường cuối".
"... Thời Kính Chi, ta hứa sẽ giúp ngươi sống lâu trăm tuổi, vô sầu vô lo."
... dẫu có phải chống lại mệnh trời thêm một lần nữa. Y không chỉ muốn hắn sống lâu trăm tuổi, mà còn mong hắn được chết an yên.
Nghe đến đây, Thời Kính Chi hít một hơi sâu và lấy tay đè lên trán. Bỗng chốc, màn lá đỏ lại lả tả bay giữa không trung, khiến đầu hắn vụt đau nhói không ngừng. Dường như có thứ gì đó muốn phá xác nhưng lại không biết cách, làm hắn phải chịu đủ đau đớn.
Vì vậy hắn chỉ đành nghiến răng mà nhẫn nhịn: "Đồ nhi ngoan, không cần đến trăm tuổi, chín chín thôi cũng đủ rồi."
Cảm xúc bộn bề hằn trong ánh mắt Doãn Từ, y mỉm cười và thả sư phụ: "Được rồi."
Nửa canh giờ trôi qua.
Thầy trò hai người đun tuyết và xử lý vết thương xong xuôi rồi đánh thức hai hạ nhân đang nằm bất tỉnh.
Tâm ma của Tô Tứ và Diêm Thanh chưa biến mất, nhưng ít ra đã không còn gì đe dọa đến tính mạng họ nữa. Chẳng qua, vết thương thứ thiệt trên người họ đẩy phái Khô Sơn vào tình thế họa vô đơn chí.
Sau khi tỉnh lại, Tô Tứ sờ vết thương theo phản xạ để rồi lẩm bẩm liên hồi. Còn Diêm Thanh, vừa mở mắt đã thấy bụi gai trải đầy đất làm cậu ta cứ ngỡ mình đang mơ, thế là cậu ta lại nhắm mắt, trở mình, quyết định tiếp tục bất tỉnh.
Thời Kính Chi thấy cảm xúc lẫn lộn khi lại nhìn thấy đôi mắt quỷ kia thêm một lần nữa.
Hồi lâu, Thời chưởng môn mới hắng giọng và cất tiếng uy nghiêm: "... Diêm Thanh, còn không đứng dậy là trừ tiền tiêu vặt."
Diêm Thanh lập tức ngồi phắt dậy từ trong cơn hấp hối, lưng thậm chí còn ưỡn thẳng hơn cả cột cờ của Thời Kính Chi.
Thấy mọi người đã tỉnh táo hết, Thời Kính Chi lại bắt đầu chắp tay sau lưng và giả vờ đường bệ: "Ta và A Từ đã đánh bại nhị chủ sân si, hai ngươi không cần lo lắng nữa. Tuy nhiên trận Phật Tâm cũng gây ra khá nhiều trở ngại, do đó, đợi các ngươi lấy hơi xong thì mọi người sẽ lập tức tiến vào chùa Kiến Trần, vào càng sớm thì càng sớm được nghỉ ngơi."
Diêm Thanh gật đầu ngoan ngoãn. Lúc này cậu ta vẫn cư xử với Tô Tứ như thường, như thể cảnh tâm ma chưa từng tồn tại. Trong khi Tô Tứ thì lại vò đầu gãi tai, cứ chốc chốc lại liếc nhìn Diêm Thanh bằng khuôn mặt đỏ bừng vì nhẫn nhịn.
Chẳng qua, lòng cảnh giác của hắn ta đến cuối cùng vẫn đánh bại suy nghĩ "biết điều một lát": "Chưởng môn, cái đám dưới đất là thứ gì vậy, dầu gì ngài cũng nên giải thích một tí chứ?"
Trưng ra bộ mặt nhiệt tình, Thời Kính Chi trả lời không cần nghĩ ngợi: "Tàn tích mà nhị chủ sân si lưu lại."
Doãn Từ ngẩn người chốc lát rồi phá lên cười sảng khoái. Nhất thời cầm lòng không đặng mà nghĩ đến nhóc câm làm y suýt thì quên đi tấm da hồ ly của hắn.
Thật may, y không khỏi nghĩ thầm.
Tuy rằng cõi lòng vỡ vụn, nhưng may sao Thời Kính Chi cũng không có khí chất già nua hoặc tiêu cực lánh đời. Sức sống của hắn còn hừng hực như xưa, vẫn kịp để y giữ tay hắn lại, cũng vẫn kịp để y níu lấy nguồn sáng ấy.
Vẫn kịp cho mọi điều.
Nắng chiều trượt mất, đêm chảy bình yên.
Bởi thuật pháp Diêm Bất Độ gài vào nơi đây đã biến mất, nên ngoại trừ tâm ma của mỗi người ra thì không còn gì cản đường họ thêm nữa. Nhân chặng đường núi miên man, Thời Kính Chi chắt lọc câu từ và kể cho mọi người nghe chuyện tâm cảnh, coi như để tỏ rõ mục đích chuyến đi lần này.
Bốn bề xung quanh trời yên biển lặng, người môn mình không thiếu một ai, Thời chưởng môn bởi thế mà vui vẻ vô cùng. Chỉ là so với lúc mới tới đây thì đồ đệ của hắn đã có sự thay đổi mơ hồ nào đó.
Thời Kính Chi cảm giác Doãn Từ cứ nhìn hắn bằng ánh mắt lạ thường kể từ khi rời tiểu pháp trận. Trận Phật Tâm có hiệu lực khiến tâm ma của đồ đệ lại tìm về, ấy thế nhưng đôi mắt của y lại không tăm tối nữa.
Tuy nhiên, Doãn Từ vẫn nắm cổ tay hắn một cách tương đối tự nhiên. Như vậy xem ra, chuyện "đồ đệ khôi phục thị lực" có vẻ chỉ nằm trong tưởng tượng của hắn.
Có điều cảm giác ấy rất dễ chịu, thành ra Thời Kính Chi cũng không muốn truy hỏi mà cứ để mặc cho Doãn Từ dắt lấy tay mình.
Diêm Thanh không trải qua tâm cảnh một tháng nên vẫn thấy quen với tình huống hiện giờ. Cậu ta đỡ đuôi rắn cho Tô Tứ mà không phát giác có gì lạ thường cả: "Đã có manh mối rồi gì sao chúng ta còn phải lên núi tiếp?"
"Dù ta với A Từ đã thấy ngôi mộ hoang kia, nhưng núi Tung Vụ rộng như thế thì không thể lục soát từng tấc đất một được."
Thời Kính Chi nhau nhảu nói.
"Đại sư Không Thạch là cao tăng nổi danh chùa Kiến Trần, những năm gần đây chùa Kiến Trần chưa từng bỏ cuộc trong việc tìm lại di cốt đại sư. Ngoài ra, sẽ không ai hiểu rõ về vị trí trận đánh cuối cùng giữa Không Thạch và Diêm Bất Độ hơn chùa Kiến Trần."
"Chính xác," Doãn Từ chủ động bổ sung, "Hơn nữa có một điểm ta để ý: Diêm Bất Độ mang thanh kiếm của đại sư Không Thạch đi nhưng lại không đem trở về trước mộ đại sư. Mà Diêm Bất Độ chưa bao giờ làm việc vô nghĩa..."
"... Khả năng cao thanh kiếm này cũng ẩn giấu điều gì đó. Vả lại, hắn đã đặt manh mối trước cổng chùa Kiến Trần, chúng ta kiếm được manh mối xong bỏ về giữa chừng thì cứ cảm giác thiếu mất cái gì đấy."
Thời Kính Chi tiếp lời.
"Những chuyện liên quan đến Diêm Bất Độ, dù là manh mối nhỏ đến đâu thì cũng đáng thử một lần."
Nghe vậy Tô Tứ hơi khựng lại. Nhìn theo bóng lưng Thời Kính Chi, nét mặt hắn ta có vẻ nghiền ngẫm.
"A Tứ?" Trong lúc kéo hắn ta lên bậc thang, lần đầu tiên Diêm Thanh cảm nhận được bầu không khí bất thường.
"Mất tập trung thôi." Tô Tứ khẽ cau mày. "Đi, lên chùa Kiến Trần rồi nói... Yên tâm, ta sẽ không lừa ngươi chuyện gì thêm nữa."
_______
Tác giả có lời:
Doãn ma đầu: Ta mù, nhưng ta giả vờ đấy
Thời hồ ly: ?
Tiếp đó, bóng tối vỡ vụn, không gian xung quanh Thời Kính Chi và Doãn Từ hóa hư vô.
Tiểu pháp trận ngừng hoạt động, ngôi mộ trên núi hoang cũng biến mất. Cảnh tượng trước mắt chuyển từ núi Tung Vụ về lại núi Hồi Liên. Do đó, dưới chân hai người giờ đây chỉ có vực sâu và sương mù đậm đặc.
Tâm ma trở lại kéo theo đèn đầu người và bụi cây gai xuất hiện.
Bục đá vô hình rung lắc sắp rơi, Doãn Từ mượn điểm tựa cuối cùng và ôm Thời Kính Chi trở về bên vách đá. Lúc này, Thời Kính Chi vẫn còn ngơ ngác nhìn hư không, như thể đang cố nhớ lại điều gì.
Khi tiếp đất Doãn Từ không dùng Thời Kính Chi làm đệm đỡ. Y cố tình nghiêng người, lưng va vào mặt đá làm đầu óc y chấn động.
Diêm Bất Độ đã để lại những manh mối quan trọng qua đoạn hồi ức ở núi Tung Vụ.
Ví dụ thứ nhất, gã thật sự cất giấu thị nhục; ví dụ thứ hai, dù có vô số bản đồ thì họ vẫn phải đi tìm một "chìa khóa"; ví dụ thứ ba là Diêm Bất Độ từng tiếp xúc với thần tiên- mà cao thủ như gã sẽ không nhận lầm giữa thần tiên và người phàm uống rượu tiên.
Tuy nhiên, giờ khắc này Doãn Từ hoàn toàn không có tâm trạng suy nghĩ sâu xa về những manh mối ấy.
Vết bớt hình nhện trên ngực Diêm Bất Độ cũng như kích cỡ và màu sắc của nó giống hệt vết bớt của Thời Kính Chi.
Hai gã thiên tài cùng mang trong mình sự cố chấp và du͙ƈ vọиɠ cháy bỏng, lại có cùng triệu chứng của một thứ bệnh lạ khó gặp trên đời. Như vậy, có hay chăng khả năng đây chỉ là trùng hợp đơn thuần?
Mà, Doãn Từ đã từng chứng kiến dáng vẻ của Thời Kính Chi ngày "định dục".
Hơn hai mươi năm trước, hang Tụ Dị, núi Khô, trước khi chết, nhóc câm của y cũng mọc rần rần những mạch máu xanh sẫm, miệng mũi trào máu đen, sốt cao không ngừng. Chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến thằng bé đau thảm thiết.
'Hồi bé ta từng sốt cao, sau khi sốt thì xuất hiện thứ này.'
... Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều chỉ là trùng hợp?
Không thể nào.
Doãn Từ nằm bên mé đá, y không đứng dậy, cũng không để Thời Kính Chi đứng dậy. Tay ôm eo Thời Kính Chi, y giam giữ đối phương trong lồng ngực.
Thời Kính Chi nhìn Doãn Từ bằng ánh mắt mịt mờ, nét mặt vẫn có chút hoanng mang.
Những cánh tay bóng đong đưa hòng tóm lấy bụi gai nhưng vô ích. Bụi gai tua tủa những gai sắc nhọn mang đến cảm giác nhói đau, song Doãn Từ không hề có ý định buông tay.
Một tháng hai người ở trong tâm cảnh hóa ra chỉ bằng thời gian mấy nén nhang bên ngoài. Vị trí mặt trời chưa di chuyển nhiều, trời xanh như tắm, gió lành lạnh trôi, hết thảy còn nguyên như trước.
Doãn Từ đã chứng kiến Không Thạch viên tịch và Diêm Bất Độ tự sát bằng thái độ lạnh lùng. Kinh qua vạn sự khắp thế gian, y tưởng cõi lòng mình đã sớm bị xói mòn. Nào ngờ hôm nay, khi quá khứ của bản thân lội về, y lại thấy cổ họng nghẹn ngào ngăn chặn mọi lời chực trào ra đầu lưỡi.
Thì ra, "nhân tâm" của y vẫn chưa kịp thối rữa thành nắm đất.
Phải rồi, y đã từng nghĩ đến chuyện này. Nếu nhóc câm của y còn sống thì hẳn phải lớn đến đây. Ai có thể ngờ suy nghĩ bâng khuâng ngày xưa lại trở thành hiện thực- có lẽ, dùng nhân duyên và quái bệnh làm cầu nối, y đã tìm lại được linh hồn của hai mươi tư năm về trước.
Tuy nhiên vẫn còn một số điểm khả nghi. Thứ nhất, nhóc câm biết mặt Doãn Từ, Thời Kính Chi lại không nhận ra y. Thứ hai, y tận mắt chứng kiến bộ xương nát vụn đã bị gặm rỉa sạch sẽ của nhóc câm, trong khi Thời Kính Chi lại đứng trước mặt y nguyên vẹn. Thứ ba, Doãn Từ tự đánh giá bản thân không dễ bị lừa, mà nguồn gốc của Thời Kính Chi lại hoàn toàn bí ẩn, nhân tính cũng thuộc dạng chắp vá. Xem ra phải có kẻ cố tình sắp đặt hết thảy sau màn.
Rốt cuộc "định dục" mà Diêm Bất Độ nhắc đến là gì? Đằng sau căn "quái bệnh" nọ là bóng dáng của ai?
Doãn Từ nhắm mắt. Khi hai mắt mở ra lần nữa, giọng y đã trở nên bình tĩnh như thường. Y gằn từng chữ:
"Người nói năm ba tuổi người sốt cao, rồi vết bớt kỳ lạ kia xuất hiện. Như vậy, người còn nhớ được bao nhiêu chuyện về đợt sốt cao lúc bấy giờ?"
Thời Kính Chi chau mày: "Không nhớ được bao nhiêu, thậm chí còn quên tiệt những chuyện xảy ra trước khi cơn sốt tới. Ngay chính việc sốt cao ta cũng nghe kể lại từ miệng người ta thôi."
Sau đó Thời Kính Chi tự tiếp lời mà không cần Doãn Từ dẫn dắt.
"Qua chuyện hôm nay thì xem ra, tình trạng của ta rất giống với Diêm Bất Độ... Chẳng qua ta chưa nghe nói đến 'định dục' bao giờ. Chắc chắn hắn biết nhiều về chứng bệnh này hơn ta."
Tiếc rằng Diêm Bất Độ đã sớm chôn thây ngoài sơn dã, giờ chỉ e đến bộ xương cũng chẳng tìm ra.
Thời Kính Chi đã nghĩ thấu vấn đề này, do đó chút hồ hởi thoạt đầu của hắn khi tìm được manh mối mới cũng chưa đến độ vượt tầm lý trí.
"Chúng ta an toàn rồi A Từ, ngươi thả tay ra đã." Thời Kính Chi vừa nói vừa vỗ vỗ lên cánh tay Doãn Từ.
Nhưng Doãn Từ không chịu.
Manh mối đứt đoạn? Không sao. Thời Kính Chi không nhớ nổi chuyện quá khứ ư? Chẳng hề gì.
Chỉ biết bây giờ, Thời Kính Chi đã ở bên y, chỉ cần vậy thôi là y sẽ luôn có cách để tra rõ sự tình ngày ấy. Nghĩ đoạn, Doãn Từ đỡ đầu Thời Kính Chi, năm ngón tay luồn sâu vào mái tóc và kéo hắn áp sát ngực mình.
Rồi y cứ nằm nguyên như thế mà nhìn lên bầu trời.
Nhóc câm trong lòng y không phải một vật tiêu sầu. Đứa bé ấy giống với một cây đinh, ghim mảnh hồn tàn của y vào nhân thế. Tuy Doãn Từ không cho rằng "sống tiếp kiểu này" là chuyện may mắn, nhưng dẫu sao vẫn tốt hơn hẳn trạng thái lún sâu vào cuồng điên và đắm chìm trong sát nghiệt.
Y đã từng không thể hoàn thành lời hứa với nhóc câm, để đến giờ đây, y tìm được cơ hội cứu vãn.
Trần thế hỗn độn, giữa bóng tối âm u, y lại chạm tay vào một góc số mệnh. Trái tim chai sạn nhiều năm chậm rãi lắc mình, co lại, làm Doãn Từ đau ê ẩm.
Đứa trẻ năm xưa vô tội, tuyệt nhiên không thể đùa bỡn y. Như vậy, kẻ dám đoạt người từ tay y chắc chắn sẽ phải trả giá đắt, bất luận thân thế và địa vị.
Nếu là người phàm, gϊếŧ là xong. Nếu là thần tiên, y sẽ kéo thần tiên xuống phàm trần.
Mà Thời Kính Chi nằm trong lồng ngực y cuối cùng cũng nhận thấy có điều không ổn: "Ngươi sao thế?"
"Ta đang nghĩ về chứng bệnh của sư tôn." Doãn Từ vẫn nhìn lên bầu trời.
"Chuyện này bàn sau cũng được mà. Ngươi mệt rồi, cứ nằm đây nghỉ chốc lát, ta sẽ đi xem Tô Tứ với Diêm Thanh... A Từ?"
"Ừ," Doãn Từ không buông tay, "Hiện đã có được manh mối, chúng ta cùng chung sức là có thể tra rõ căn bệnh này."
Nói đoạn Doãn Từ cúi đầu, bờ môi nhẹ nhàng chạm lên đỉnh đầu Thời Kính Chi. Đôi mắt y nhìn xuyên qua người trước mặt, nhìn về hình bóng của hơn hai chục năm trước.
'Nhóc câm, dẫu sao ngươi cũng không thể nói ra nguyện vọng của mình. Vậy thì bổn tọa hứa sẽ giúp ngươi sống lâu trăm tuổi, vô sầu vô lo.'
Doãn Từ cong khóe miệng.
Đúng như câu hỏi của Thời Kính Chi trong tâm cảnh, y thật sự có thể trở thành "thần tiên đến tiễn hắn đoạn đường cuối".
"... Thời Kính Chi, ta hứa sẽ giúp ngươi sống lâu trăm tuổi, vô sầu vô lo."
... dẫu có phải chống lại mệnh trời thêm một lần nữa. Y không chỉ muốn hắn sống lâu trăm tuổi, mà còn mong hắn được chết an yên.
Nghe đến đây, Thời Kính Chi hít một hơi sâu và lấy tay đè lên trán. Bỗng chốc, màn lá đỏ lại lả tả bay giữa không trung, khiến đầu hắn vụt đau nhói không ngừng. Dường như có thứ gì đó muốn phá xác nhưng lại không biết cách, làm hắn phải chịu đủ đau đớn.
Vì vậy hắn chỉ đành nghiến răng mà nhẫn nhịn: "Đồ nhi ngoan, không cần đến trăm tuổi, chín chín thôi cũng đủ rồi."
Cảm xúc bộn bề hằn trong ánh mắt Doãn Từ, y mỉm cười và thả sư phụ: "Được rồi."
Nửa canh giờ trôi qua.
Thầy trò hai người đun tuyết và xử lý vết thương xong xuôi rồi đánh thức hai hạ nhân đang nằm bất tỉnh.
Tâm ma của Tô Tứ và Diêm Thanh chưa biến mất, nhưng ít ra đã không còn gì đe dọa đến tính mạng họ nữa. Chẳng qua, vết thương thứ thiệt trên người họ đẩy phái Khô Sơn vào tình thế họa vô đơn chí.
Sau khi tỉnh lại, Tô Tứ sờ vết thương theo phản xạ để rồi lẩm bẩm liên hồi. Còn Diêm Thanh, vừa mở mắt đã thấy bụi gai trải đầy đất làm cậu ta cứ ngỡ mình đang mơ, thế là cậu ta lại nhắm mắt, trở mình, quyết định tiếp tục bất tỉnh.
Thời Kính Chi thấy cảm xúc lẫn lộn khi lại nhìn thấy đôi mắt quỷ kia thêm một lần nữa.
Hồi lâu, Thời chưởng môn mới hắng giọng và cất tiếng uy nghiêm: "... Diêm Thanh, còn không đứng dậy là trừ tiền tiêu vặt."
Diêm Thanh lập tức ngồi phắt dậy từ trong cơn hấp hối, lưng thậm chí còn ưỡn thẳng hơn cả cột cờ của Thời Kính Chi.
Thấy mọi người đã tỉnh táo hết, Thời Kính Chi lại bắt đầu chắp tay sau lưng và giả vờ đường bệ: "Ta và A Từ đã đánh bại nhị chủ sân si, hai ngươi không cần lo lắng nữa. Tuy nhiên trận Phật Tâm cũng gây ra khá nhiều trở ngại, do đó, đợi các ngươi lấy hơi xong thì mọi người sẽ lập tức tiến vào chùa Kiến Trần, vào càng sớm thì càng sớm được nghỉ ngơi."
Diêm Thanh gật đầu ngoan ngoãn. Lúc này cậu ta vẫn cư xử với Tô Tứ như thường, như thể cảnh tâm ma chưa từng tồn tại. Trong khi Tô Tứ thì lại vò đầu gãi tai, cứ chốc chốc lại liếc nhìn Diêm Thanh bằng khuôn mặt đỏ bừng vì nhẫn nhịn.
Chẳng qua, lòng cảnh giác của hắn ta đến cuối cùng vẫn đánh bại suy nghĩ "biết điều một lát": "Chưởng môn, cái đám dưới đất là thứ gì vậy, dầu gì ngài cũng nên giải thích một tí chứ?"
Trưng ra bộ mặt nhiệt tình, Thời Kính Chi trả lời không cần nghĩ ngợi: "Tàn tích mà nhị chủ sân si lưu lại."
Doãn Từ ngẩn người chốc lát rồi phá lên cười sảng khoái. Nhất thời cầm lòng không đặng mà nghĩ đến nhóc câm làm y suýt thì quên đi tấm da hồ ly của hắn.
Thật may, y không khỏi nghĩ thầm.
Tuy rằng cõi lòng vỡ vụn, nhưng may sao Thời Kính Chi cũng không có khí chất già nua hoặc tiêu cực lánh đời. Sức sống của hắn còn hừng hực như xưa, vẫn kịp để y giữ tay hắn lại, cũng vẫn kịp để y níu lấy nguồn sáng ấy.
Vẫn kịp cho mọi điều.
Nắng chiều trượt mất, đêm chảy bình yên.
Bởi thuật pháp Diêm Bất Độ gài vào nơi đây đã biến mất, nên ngoại trừ tâm ma của mỗi người ra thì không còn gì cản đường họ thêm nữa. Nhân chặng đường núi miên man, Thời Kính Chi chắt lọc câu từ và kể cho mọi người nghe chuyện tâm cảnh, coi như để tỏ rõ mục đích chuyến đi lần này.
Bốn bề xung quanh trời yên biển lặng, người môn mình không thiếu một ai, Thời chưởng môn bởi thế mà vui vẻ vô cùng. Chỉ là so với lúc mới tới đây thì đồ đệ của hắn đã có sự thay đổi mơ hồ nào đó.
Thời Kính Chi cảm giác Doãn Từ cứ nhìn hắn bằng ánh mắt lạ thường kể từ khi rời tiểu pháp trận. Trận Phật Tâm có hiệu lực khiến tâm ma của đồ đệ lại tìm về, ấy thế nhưng đôi mắt của y lại không tăm tối nữa.
Tuy nhiên, Doãn Từ vẫn nắm cổ tay hắn một cách tương đối tự nhiên. Như vậy xem ra, chuyện "đồ đệ khôi phục thị lực" có vẻ chỉ nằm trong tưởng tượng của hắn.
Có điều cảm giác ấy rất dễ chịu, thành ra Thời Kính Chi cũng không muốn truy hỏi mà cứ để mặc cho Doãn Từ dắt lấy tay mình.
Diêm Thanh không trải qua tâm cảnh một tháng nên vẫn thấy quen với tình huống hiện giờ. Cậu ta đỡ đuôi rắn cho Tô Tứ mà không phát giác có gì lạ thường cả: "Đã có manh mối rồi gì sao chúng ta còn phải lên núi tiếp?"
"Dù ta với A Từ đã thấy ngôi mộ hoang kia, nhưng núi Tung Vụ rộng như thế thì không thể lục soát từng tấc đất một được."
Thời Kính Chi nhau nhảu nói.
"Đại sư Không Thạch là cao tăng nổi danh chùa Kiến Trần, những năm gần đây chùa Kiến Trần chưa từng bỏ cuộc trong việc tìm lại di cốt đại sư. Ngoài ra, sẽ không ai hiểu rõ về vị trí trận đánh cuối cùng giữa Không Thạch và Diêm Bất Độ hơn chùa Kiến Trần."
"Chính xác," Doãn Từ chủ động bổ sung, "Hơn nữa có một điểm ta để ý: Diêm Bất Độ mang thanh kiếm của đại sư Không Thạch đi nhưng lại không đem trở về trước mộ đại sư. Mà Diêm Bất Độ chưa bao giờ làm việc vô nghĩa..."
"... Khả năng cao thanh kiếm này cũng ẩn giấu điều gì đó. Vả lại, hắn đã đặt manh mối trước cổng chùa Kiến Trần, chúng ta kiếm được manh mối xong bỏ về giữa chừng thì cứ cảm giác thiếu mất cái gì đấy."
Thời Kính Chi tiếp lời.
"Những chuyện liên quan đến Diêm Bất Độ, dù là manh mối nhỏ đến đâu thì cũng đáng thử một lần."
Nghe vậy Tô Tứ hơi khựng lại. Nhìn theo bóng lưng Thời Kính Chi, nét mặt hắn ta có vẻ nghiền ngẫm.
"A Tứ?" Trong lúc kéo hắn ta lên bậc thang, lần đầu tiên Diêm Thanh cảm nhận được bầu không khí bất thường.
"Mất tập trung thôi." Tô Tứ khẽ cau mày. "Đi, lên chùa Kiến Trần rồi nói... Yên tâm, ta sẽ không lừa ngươi chuyện gì thêm nữa."
_______
Tác giả có lời:
Doãn ma đầu: Ta mù, nhưng ta giả vờ đấy
Thời hồ ly: ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất