Tiên Thê Nam Đương

Chương 22: Mời ăn điểm tâm

Trước Sau
Edit: Hân

Beta: LP

_____

Thẩm Cường tìm được hai phần đất xây mộ, một phần nằm ở nghĩa trang địa phương, còn phần kia thì ở quê hắn. Phần đất ở quê được bán nguyên khu, diện tích vô cùng  rộng lớn, cảnh quan xung quanh cũng không tệ. Phần ở nghĩa trang thì tiện cho việc trông coi lại gần hơn một chút.

Mới sáng tinh mơ Phượng Dương đã dẫn cục nợ Ban ra ngoài. Cậu cũng đâu còn cách nào khác, không dẫn theo thế nào y cũng tự đi theo.

Hai người, một chim tụ họp với Thẩm Cường rồi về quê Thẩm Cường trước. Quê Thẩm Cường cách thành phố Bàn Vân 120 km, nếu đi đường cao tốc thì mất chưa đến hai tiếng. Thẩm Cường tự lái xe Jeep chở bố mẹ mình, con trai lão Lưu là Lưu Giang Hà lái Hummer chở Ban Dục, Phượng Dương và nhóc Hoa Thành.

Hôm qua lão Lưu tìm mạng nhện đến hoa cả mắt nên hôm nay không lái xe được, bà nội Ban bèn bảo ông chú sang trông coi siêu thị.

Khi đoàn người về tới quê Thẩm Cường, xe không thể đi vào trong ruộng. Vậy nên cụ ông, cụ bà ở lại nhà họ hàng, còn Phượng Dương, Ban Dục và Lưu Giang Hà theo Thẩm Cường đi bộ ra ruộng.

“Chỗ tôi nói nằm ở đằng kia kìa.” Thẩm Cường chỉ vào ngọn núi cao nhất phía xa mà nói: “Chỗ chúng tôi nhiều núi non, khu đất đó tựa lưng vào ngọn núi ấy, mặt trước hướng về dòng nước, xung quanh cũng yên tĩnh lắm. Tôi nghe những người bán đất mộ bảo rằng nơi như vậy thuộc loại có phong thủy tốt, tuy nhiên đến tận bây giờ chúng tôi vẫn chưa quyết định được, nên tôi mới nghĩ đến việc hỏi thử cậu. Người khác nói tôi không tin, nhưng cậu nói tôi tin ngay.”

“Đúng là phong thủy ở đây khá tốt, nhưng e là chỉ mấy năm nữa sẽ có thay đổi.” Phượng Dương nói: “Khu đất này đắt không?”

“Đòi 70 vạn.” Thẩm Cường nói: “Thật ra người già đều có lòng hoài cổ. Hai ông bà cụ nhà tôi đều muốn được về quê chôn cất. Nhưng nếu để hai cụ biết giá, chắc chắn hai cụ chẳng cho tôi mua đâu. Lần trước tôi nói với hai cụ giá đất ở đây chỉ 20 vạn thôi.”

“70 vạn, lưng tựa nơi cao, phía sau thông thoáng, mặt hướng về nước, phía trước thênh thang.” Phượng Dương dừng chân cách khu đất kia chưa đầy 20 mét: “Quả đúng là một vị trí tốt. Nếu anh dư dả tiền bạc, tôi khuyên anh nên mua. Nhưng nơi này không làm đất mộ được đâu.”

“Vì sao vậy?”

“Hôm nay là núi, ngày mai chưa chắc đã là núi chứ sao.” Ban Dục nói: “Gió lùa.”

“Gió lùa?” Thẩm Cường không hiểu ý Ban Dục cho lắm, bèn hỏi Phượng Dương: “Gió lùa gì cơ?”

“Gió lùa vào miệng anh ấy.” Phượng Dương lườm Ban Dục một cái: “Tóm lại cụ ông, cụ bà không yên nghỉ ở đây được đâu. Nhưng mảnh đất này đáng với cái giá đó, anh có thể suy xét thêm. Với lại quanh đây chỉ khu đất này là có phong thủy tốt, nhưng lại không thờ cúng chôn cất được. Còn chỗ nghĩa trang, lát nữa tôi cũng có việc phải qua đó một chuyến, để tôi chọn một khu ở đó cũng được.”

Thẩm Cường gật gù nghiền ngẫm lời Phượng Dương vừa nói.

Có thay đổi…

Mấy năm gần đây liên tục có tin đồn sắp mở đường sắt cao tốc qua chỗ này, song chưa ai nhận được tin chính thức cả. Không lẽ đó chính là thay đổi…

Thẩm Cường không hỏi thêm mà quyết định sau khi trở về sẽ bàn bạc cẩn thận với vợ.

Phượng Dương cảm thấy linh khí ở đây dồi dào hơn trong thành phố nhiều nên không về vội mà đi dạo loanh quanh gần đó. Hoa Thành cũng nhân cơ hội bắt được ít sâu bọ. Chỉ mình Ban Dục là nghiêng đầu trầm ngâm sau khi bị Phượng Dương quát một tiếng vì để lộ thông tin.

Sao bỗng dưng y lại nói thế nhỉ? Rõ ràng bản thân y còn chẳng biết gió lùa là sao cơ mà!

Bản Dục phát hiện dạo gần đây càng ngày càng có nhiều chuyện khiến y khó hiểu, đầu óc rối tinh rối mù tựa như có hàng ngàn mảnh ghép bị lãng quên nay chợt nhớ ra. Nhưng những mảnh ghép này xảy ra lúc nào thì y lại không rõ.

Cũng may có thể khẳng định một điều, Phượng Dương là của y, của y, của y!

Phượng Dương biết cỏ Tiên Giác đang hấp thụ linh khí, cậu càng đến gần ngọn núi to nó càng hấp thụ nhiều hơn, tất nhiên vẫn không thể sánh được với lúc ở Thần giới. Với tốc độ hiện tại dù không ăn không uống, chỉ hấp thụ thôi thì một nghìn năm nữa cũng chẳng thể phi thăng được. Nhưng ít ra vẫn được nhiều hơn ở trong nội thành.

Xem ra sau này phải tìm tới nơi linh khí dồi dào hơn nữa.

Từ khi xuất phát, cụ ông, cụ bà đã có ý định tới chơi nhà họ hàng mấy ngày nên lúc về trên xe Thẩm Cường chỉ còn mình Thẩm Cường. Hắn hẹn sẽ tới đón hai cụ vào hai ngày sau.

Lưu Giang Hà tiếp tục lái xe. Trên xe, Ban Dục đưa bình giữ nhiệt cho Phượng Dương: “Dương Dương, khi nãy gió lớn, uống chút đồ ấm đi.”

Mỗi lần nghĩ tới long tinh Phượng Dương lại giận, giận lây sang việc tên này ép cậu ở trong nhà họ Ban. Nhưng dẫu sao Ban Dục cũng có ý tốt, hơn nữa thương tích do bị roi đánh của cậu chuyển biến tốt lên cũng là sự thật. Vậy nên giận thì giận, bực mình thì bực mình, cậu vẫn đón nhận sự săn sóc của người ta.

Cậu cầm bình sữa bò nóng, tò mò hỏi Ban Dục: “Sao anh cứ mời tôi uống sữa bò nóng vậy?”

Hình như cậu chưa bao giờ nói mình thích uống cái này mà nhỉ?

Ban Dục: “Em nhỏ con, uống thêm ít sữa bò có khi sẽ cao thêm được đấy.”

Phương Dương đang định ấn mở nắp, nghe vậy lập tức nhét lại bình sữa vào ngực Ban Dục: “Anh thích thì đi mà uống.”

Lưu Giang Hà ngồi phía trước nhủ thầm trong bụng: Đại thiếu gia đúng là biết ăn nói!

Gần nghĩa trang có rất nhiều người bán vòng hoa, vàng mã. Hôm nay Thẩm Cường chỉ tới xem đất mộ, không cần mua mấy thứ này, Phượng Dương không biết Tết Thanh Minh trường học mở cổng đóng cổng vào lúc nào nên quyết định mua trước. Cậu không mua tiền giấy mà chỉ mua thỏi vàng, áng chừng mười túi to cùng với vài bộ quần áo giấy nữa.



Bãi đỗ xe cách điểm hóa vàng của nghĩa trang khá xa. Để không phải xách đống đồ lỉnh kỉnh đó theo, Phượng Dương hóa thoi vàng giấy và quần áo luôn.

Khi cậu hóa thỏi vàng, Thẩm Cường tò mò quan sát. Hắn muốn biết Phượng Dương đốt vàng mã thế nào để xem cách mình hóa vàng cho tổ tiên từ trước tới nay đã đúng hay chưa để còn học tập. Hắn thấy người nhận tiền thứ nhất tên là Vạn Hướng, Phượng Dương viết cái tên này trên mặt đất. Thẩm Cường không biết người này có quan hệ gì với Phượng Dương, nhưng người tiếp theo khiến người ta hết sức ngỡ ngàng.

Khi viết tên con quỷ thứ hai được nhận tiền, Phượng Dương viết tên của chính cậu!

Có ai lại đốt vàng mã cho chính mình bao giờ!

Sống lưng Thẩm Cường lạnh toát: “Phượng Dương, cậu, cậu viết tên mình làm gì?”

Phượng Dương đáp: “Là một người bạn cùng tên thôi, không phải tôi đâu. Anh đừng nghĩ lung tung.”

Bấy giờ Thẩm Cường mới thở phào nhẹ nhõm. Song khi nhìn vẻ mặt của Phượng Dương, không hiểu sao hắn cứ cảm thấy quái quái. Thật ra đây không phải lần đầu hắn tới nghĩa trang này. Trước kia hắn cũng tới đây tham gia tang lễ của một vài người họ hàng, hay nhà bạn bè có tang rồi. Nhưng lần nào tới hoặc ít hoặc nhiều đều cảm thấy nặng nề u ám, lần này không hiểu sao lại không còn cảm giác như vậy nữa. Chẳng khác gì tới những nơi công cộng khác cả.

Ban Dục đứng gần Phượng Dương nhưng không để ý Phượng Dương đốt vàng mã cho ai, y cứ ngây ra ngắm nhìn góc mặt nghiêng của Phượng Dương… Sao bảo bối của y đẹp quá vậy, đẹp đến mức khiến y lại muốn chữa thương cho cậu nữa rồi.

Bấy giờ Lưu Giang Hà mới hỏi: “Mợ chủ, tôi thấy ai cũng rửa tay bằng rượu trắng, cậu muốn rửa không? Để tôi đi mua một chai.”

Phượng Dương xua tay từ chối. Khi thấy những thứ cậu đốt đều đã hóa tro tàn, cậu hất cằm về một phía của nghĩa trang: “Đi xem đất nào.”

Thầy phong thủy của nghĩa trang đã dùng phương pháp của mình để phân chia cấp bậc cho mỗi khu đất, từ đó quyết định giá cả tương ứng. Thấp nhất là 28 800 đến cao nhất là 168 800, có tất cả chín cấp bậc với giá thành khác nhau để lựa chọn. Đa số người cho rằng cái gì càng đắt càng đẹp, nhưng cuối cùng Phượng Dương lại chọn cho Thẩm Cường một khu có giá 128 800.

Ở đây còn mấy khu đất có giá này, Thẩm Cường không quyết định mua ngay mà muốn hỏi ý bố mẹ trước đã.

Phượng Dương tới đây chỉ để xem giúp, vậy nên lúc này cậu cũng không nói thêm gì. Cậu chỉ bảo Thẩm Cường trước khi chia tay, có thể đưa cụ bà cầm chơi hạt châu bằng gỗ mà Ban Dục tặng, cái đó tốt cho cơ thể.

“Vậy được rồi, anh tiễn cậu đến đây thôi.” Thẩm Cường nói: “Sau này không có công việc gì cũng giữ liên lạc thường xuyên nhé.”

“Vâng.” Phương Dương lên xe trở về nội thành với Ban Dục.

“Dương Dương, chúng ta về nhà chứ?” Ban Bánh Dẻo hỏi.

“Anh về nhà đi, tôi có việc cần làm.” Phượng Dương nói: “Đừng bám theo tôi, theo nữa tôi đánh đấy!”

“Đánh thì đánh, tôi sợ em chắc!” Ban Dục nghiêng người, chống khuỷu tay lên cửa xe, trưng ra vẻ mặt kiên định không ai ngăn được tôi yêu em.

Phượng Dương sắp bị chọc giận đến mức trơ lì, bèn ngoảnh mặt ra cửa sổ.

Kể cũng lạ, Vạn Hướng từng nói đừng đánh Ban Dục, chỉ cần nói lời khiến Ban Dục đau lòng cũng khiến ánh sáng công đức của cậu suy yếu. Nhưng rõ ràng hôm qua lúc cậu đuổi đánh Ban Dục, ánh sáng công đức của cậu không những không yếu đi, ngược lại còn sáng thêm.

Hoa Thành cũng không biết tại, sau đó trong một lần gặp mặt Bạch Thần và Vệ Đông Vũ, chủ tớ hai người bỗng vỡ lẽ.

Phượng Dương gặp lại vợ chồng Bạch Thần là nhờ có Thẩm Cường móc nối giúp. Nguyên nhân cũng đơn giản thôi, Bạch Thần và Vệ Đông Vĩ muốn công khai nhưng không biết tỉ lệ thành công cao hay thấp, hai người nhiều lần nghe thấy Thầm Cường khen Phượng Dương rất giỏi, công thêm với việc lần trước Phượng Dương đoán được quan hệ của họ, bèn quyết định đi hỏi Phượng Dương xem sao. Chỉ hỏi một câu thôi mà, trên người đâu mất miếng thịt nào, hai vợ chồng bèn hẹn gặp Phượng Dương tại nhà.

Ban keo dính tự giác đi theo.

Phượng Dương và Ban Dục ngồi trên sofa, Bạch Thần và Vệ Đông Vũ ngồi ở ghế đối diện. Thời gian là 11 giờ tối ngày thứ tư. Đành phải vậy thôi, ban ngày Phượng Dương không có thời gian, Bạch Thần và Vệ Đông Vũ cũng phải đi làm.

“Chúng tôi quen biết cũng được mười lăm năm rồi, yêu nhau ba năm.” Bạch Thần nói: “Gia đình giục kết hôn liên tục, nhưng chúng tôi không kết hôn, vì vậy…”

“Cái này hai anh không nói tôi cũng đoán được.” Phượng Dương nói: “Vào trọng tâm đi. Nếu hai người công khai thành công, cho tôi thuê căn nhà này được không?”

“Hả?” Bạch Thần sửng sốt: “Cậu muốn thuê nhà à?”

“Em ấy không thuê đâu!” Ban Dục cướp lời.

“Anh im đi!” Phượng Dương lén lút đạp cho Ban Dục một cái dưới gầm bàn: “Tôi thuê! Sao lại không thuê? Không thuê thì tôi sống ở đâu!”

“Sống trong nhà chúng ta chứ đâu! Chúng ta có nhà mà! Nhà này bé tẹo, nhà chúng ta rộng hơn nhiều, lại còn có cả rừng, Hoa Thành ở đó cũng có chỗ chơi đùa.”

“Yê! Cô gia muôn năm!” Hoa Thành nhanh nhảu nịnh nọt!

“Muôn năm cái đầu mi! Cút ra kia quay mặt vào tường!” Phượng Dương xách Hoa Thành lên ném ra xa.

Hoa Thành giật mình xòe cánh bay tới trước một bức tường, hạ cánh úp mặt vào tường không nhúc nhích. Bạch Thần và Vệ Đông Vũ thấy vậy thì kinh ngạc, không ngờ con chim này thông minh đến vậy, biết làm nhiều trò quá!

Bạch Thần nhìn Hoa Thành một lúc lâu rồi mới mở miệng: “Nếu chúng tôi công khai thành công, có thể cho cậu thuê căn nhà này. Đông Vũ, anh thấy sao?”

Vệ Đông Vũ gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề. Nếu đã có thể công khai ở bên nhau thì còn ai rỗi hơi chui đường ngầm nữa?”

Phượng Dương nói: “Vậy hai anh cho tôi ngày sinh tháng đẻ, tôi chọn ngày cho các anh. Với lại khi đi gặp bố mẹ hai bên nhớ phải mang theo…” Phượng Dương chỉ vào Ban Dực: “Hạt châu bằng gỗ lần trước anh ấy tặng cho anh.”



Vệ Đông Vũ đơ người: “Hạt châu gỗ bị cháu gái tôi lấy nghịch mất rồi.”

Bạch Thần: “Một hạt được không? Của tôi vẫn còn.”

Phượng Dương đáp: “Xác suất thành công 100% hay 50%, các anh tự chọn đi.”

Vệ Đông Vũ: “!!!”

Bạch Thần hỏi Vệ Đông Vũ: “Không lấy về được à?”

Vệ Đông Vũ nói: “Cháu gái anh về Mỹ rồi.” Đặng hỏi Ban Dục: “Người anh em, cậu còn cái đó không? Nếu còn thì cho tôi một viên với, không thì cho tôi mua cũng được.”

Ban Dục sờ soạng trong túi, móc ra một cái túi vải: “Cái này hả?”

Vệ Đông Vũ gật đầu theo phản xạ, trong lòng lại nhủ thầm: “Cái quái gì vậy?!”

Túi vải của Ban Dục phồng rất to. Nhưng trước khi y móc túi vải ra, túi quần y xẹp lép trông không hề giống như đang đựng đồ gì đó.

Phượng Dương và Bạch Thần cũng chú ý tới. Phượng Dương phát hiện cái túi vải be bé của Ban Dục chẳng phải túi vải bình thường. Còn Bạch Thần không hiểu gì cả, bèn hỏi Ban Dục: “Tặng chúng tôi một viên hoặc bán cho chúng tôi một viên này được không?”

Ban Dục hào phóng bốc một nắm khoảng mười mấy viên ra đưa cho hai người: “Cho các anh cũng được thôi, nhưng không được cho vị hôn thê của tôi thuê nhà.”

Bạch Thần và Vệ Đông Vũ cầu cứu nhìn Phượng Dương. Phượng Dương hỏi Ban Dục: “Có phải anh lại muốn ăn đòn nữa không?”

Ban Dục gân cổ cãi: “Đánh là thương, mắng là yêu, ăn đòn thì ăn đòn.” 

Bức tượng tên Hoa Thành nghe vậy thì quay thân hình mập mạp sang kêu: “Thảo nào thảo nào!”

Phượng Dương bỗng đứng bật dậy: “Các anh biết số di động của tôi rồi đấy, nhớ nhắn ngày sinh tháng đẻ qua cho tôi, sau đó tôi sẽ nhắn ngày cho các anh.” Dứt lời, cậu để tay lên đầu Ban Dục làm động tác đánh hai cái, nhưng không có lần nào là đánh thật.

Hoa Thành: “Quác, quác, quác! Lại sáng hơn rồi!”

Phượng Dương suýt té ngửa, tức anh ách. Cậu dứt khoát đi thay giày, không thèm gọi Ban Dục mà cùng Hoa Thành rời khỏi nhà Bạch Thần luôn.

Ban Dục tức tốc theo sau. Nhưng khi ra đến chỗ đổi giày dép ở bậc cửa, y bỗng nhìn thấy một thứ trên kệ giày. Y tiện tay cầm lên rồi hỏi: “Tặng cho tôi cái này được không?”

Sau khi nhìn rõ thứ đó, Bạch Thần gật đầu: “Được chứ.”

Lấy đồ xong Ban Dục vội chạy theo ngay, nhưng lần này Phượng Dương đi rất nhanh, hơn nữa trông cậu có vẻ không vui.

Hoa Thành nghĩ ngợi rồi nói: “Cô gia, hay là tạm thời anh đừng đuổi theo nữa. Chờ chút đi, nếu không chắc chắn chủ nhân của tôi sẽ càng giận hơn đấy.”

Ban Dục ngẫm thấy Hoa Thành nói cũng có lí, sau khi xác nhận Phượng Dương đã về khách sạn, bèn leo lên chiếc xe do lão Lưu cầm lái quay về nhà.

Ông nội Ban đang đọc báo, ngẩng đầu lên thì thấy cháu trai trở về, mặt buồn rười rượi, bèn hỏi: “Tiểu Dục à, sao thế con?”

Ban Dục ngồi xuống phía đối diện ông cụ: “Dương Dương không thích ta đi theo em ấy.”

Ông nội Ban chậm rãi gấp tờ báo lại: “Không ai thích bị bám theo mọi lúc cả. Ông nói với con rồi mà? Theo đuổi người mình thích cũng phải có độ căng độ giãn, nếu con theo chặt quá, chắc chắn đối phương sẽ không vui. Thay vì ngày ngày bám theo như vậy, sao không bắt đầu bằng việc sắm vai bạn bè, có một giai đoạn giảm sóc thì các con cũng có nhiều cơ hội hiểu biết đối phương hơn.”

Ban Dục ngẫm thấy cũng có lí: “Ông nói đúng lắm, cảm ơn ông đã bày cách cho ta.”

Ban Dục đặt thứ lấy được ở nhà Bạch Thần trước mặt ông nội Ban.

Ông nội Ban thấy nó giống đồ ăn vặt đóng gói, nhưng chữ trên bao bì toàn tiếng nước ngoài. Ông cụ không hiểu lắm, bèn hỏi: “Cái gì thế cháu?”

Ban Dục nói: “Mang điểm tâm về cho ông đó.”

Ông nội Ban nghe vậy thì vui lắm. Tuy gần đây cháu trai cả cứ luôn miệng gọi ông cụ là Thừa Tướng Rùa làm đau hết cả tim! Nhưng cháu trai cả đã biết tâm sự với ông, còn biết mang điểm tâm về cho ông ăn, cái này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ trong lòng thằng cháu vẫn có người ông nội này!

Ông nội Ban háo hức xé vỏ ra cắn hai miếng, thấy hơi khô, hơi cứng, hương vị là lạ. Ông hoang mang lật ngược mặt còn lại của bao bì, phát hiện trên đó vẫn còn dán nhãn mác.

Thức ăn cho rùa hiệu Bảo Thụy, nhập khẩu từ Đức! Khách yên tâm mua, rùa ăn ngon miệng!

Ngày sản xuất: 05/02/2016.

Hạn sử dụng: 3 năm kể từ ngày sản xuất.

Thừa Tướng già xòe ngón tay ra đếm, hết hạn rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau