Tiện Thụ Và Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Thành Đôi Rồi
Chương 7
Vì phòng ngừa thụ lại trốn, tra công sai người dùng xích sắt trói y trong phòng, lâu lâu còn đến làm y. Thụ lại không chịu lên tiếng, tra công thẹn quá thành giận, dùng các thủ đoạn Ma giáo tra tấn y đến trầm mê trong bể dục, phát ra thanh âm mà chính y cũng không muốn nghe.
Thụ sống còn không bằng một con chó, hận ý lúc ban đầu cũng tan đi, chỉ còn lòng tràn đầy mệt mỏi.
Cả ngày y ôm đầu gối nhìn chằm chằm vào hư không.
Y nghĩ, tại sao y vẫn còn sống? Y mệt mỏi quá, y không muốn sống nữa.
Y cắn lưỡi tự sát.
Nhưng không ngờ y muốn chết cũng không chết được, thị nữ đưa cơm phát hiện, nhanh chân bẩm báo cho tra công, dưới cơn thịnh nộ, tra công chộp Độc y tới, bắt Độc y làm thế nào cũng phải giữ lại mạng của thụ.
Độc y căng thẳng chiến đấu, tốn hết sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng kéo lại mạng thụ về.
Tra công cắt đứt gân tay của thụ, làm y không có sức cầm dao găm tự sát.
Lại cắt đứt gân chân của y, làm y lại không có sức chạy trốn.
Còn nhét vải mềm vào trong miệng y, làm y không thể cắn lưỡi.
Y muốn sống không được muốn chết không xong.
Lúc này máu đầu tim của trọn một năm đã lấy xong rồi. Thụ không rõ, đầu lưỡi mình đã đứt, nói không nên lời, tại sao tra công còn không buông tha y…
Tra công thậm chí còn làm y.
Y thật sự không rõ, tựa như y không rõ tại sao mình còn sống.
Không, như vậy cũng không coi là còn sống.
Y nghĩ, nếu có kiếp sau, y không bao giờ yêu ai nữa, yêu đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, đến cuối cùng còn thảm hơn cái xác không hồn.
Trừ người hầu mỗi ngày tới đưa cơm, không ai còn nhớ rõ tòa trang viên xa hoa này, còn giam cầm một cấm luyến thất sủng.
Nhưng thật ra tân sủng vẫn luôn nhớ tới y, tân sủng luôn cảm thấy y là mối họa, bởi vì đôi khi tra công uống say, trong miệng không gọi tên bạch nguyệt quang, mà là tên thụ.
Tân sủng ghen ghét đến sắp nổi điên, thả ra lời đồn trên giang hồ, nói đứa con út mà vị chưởng môn nào đó tìm hơn bốn năm, thực ra là nam sủng của giáo chủ Ma giáo, đường đường là nam nhi mà luôn nằm dưới thân giáo chủ, cam nguyện trở nên hèn hạ.
Sau đó, vào một đêm không ai chú ý, tân sủng lén mang thụ ra khỏi trang viên, thả ngoài nơi hẻo lánh tự sinh tự diệt. Tân sủng lại tạo ra biểu hiện giả thụ tự mình trốn đi, mưu toan xóa đi dấu vết của người nọ trong tim tra công.
Thụ sống còn không bằng một con chó, hận ý lúc ban đầu cũng tan đi, chỉ còn lòng tràn đầy mệt mỏi.
Cả ngày y ôm đầu gối nhìn chằm chằm vào hư không.
Y nghĩ, tại sao y vẫn còn sống? Y mệt mỏi quá, y không muốn sống nữa.
Y cắn lưỡi tự sát.
Nhưng không ngờ y muốn chết cũng không chết được, thị nữ đưa cơm phát hiện, nhanh chân bẩm báo cho tra công, dưới cơn thịnh nộ, tra công chộp Độc y tới, bắt Độc y làm thế nào cũng phải giữ lại mạng của thụ.
Độc y căng thẳng chiến đấu, tốn hết sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng kéo lại mạng thụ về.
Tra công cắt đứt gân tay của thụ, làm y không có sức cầm dao găm tự sát.
Lại cắt đứt gân chân của y, làm y lại không có sức chạy trốn.
Còn nhét vải mềm vào trong miệng y, làm y không thể cắn lưỡi.
Y muốn sống không được muốn chết không xong.
Lúc này máu đầu tim của trọn một năm đã lấy xong rồi. Thụ không rõ, đầu lưỡi mình đã đứt, nói không nên lời, tại sao tra công còn không buông tha y…
Tra công thậm chí còn làm y.
Y thật sự không rõ, tựa như y không rõ tại sao mình còn sống.
Không, như vậy cũng không coi là còn sống.
Y nghĩ, nếu có kiếp sau, y không bao giờ yêu ai nữa, yêu đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, đến cuối cùng còn thảm hơn cái xác không hồn.
Trừ người hầu mỗi ngày tới đưa cơm, không ai còn nhớ rõ tòa trang viên xa hoa này, còn giam cầm một cấm luyến thất sủng.
Nhưng thật ra tân sủng vẫn luôn nhớ tới y, tân sủng luôn cảm thấy y là mối họa, bởi vì đôi khi tra công uống say, trong miệng không gọi tên bạch nguyệt quang, mà là tên thụ.
Tân sủng ghen ghét đến sắp nổi điên, thả ra lời đồn trên giang hồ, nói đứa con út mà vị chưởng môn nào đó tìm hơn bốn năm, thực ra là nam sủng của giáo chủ Ma giáo, đường đường là nam nhi mà luôn nằm dưới thân giáo chủ, cam nguyện trở nên hèn hạ.
Sau đó, vào một đêm không ai chú ý, tân sủng lén mang thụ ra khỏi trang viên, thả ngoài nơi hẻo lánh tự sinh tự diệt. Tân sủng lại tạo ra biểu hiện giả thụ tự mình trốn đi, mưu toan xóa đi dấu vết của người nọ trong tim tra công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất