Tiên Trúc

Chương 54: Ấm Đông Ngọc Vụn

Trước Sau
Sáng sớm hôm sau, Hòa Thuận liền cáo biệt thôn dân và đi tìm Anh Hoa. Nàng nói nếu có bất kỳ vấn đề gì về tu luyện có thể đến gặp nàng cùng Tiểu Hắc tại bờ sông. Họ sẽ sống tạm thời ở đó.

Chỉ là lúc bọn họ rời đi, lão thôn trưởng dẫn nàng đi nói luyên thuyên hồi lâu, nói không có ngươi cũng không có bọn họ, đa tạ các kiểu. Lão còn muốn cảm tạ Hòa Thuận nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không có thứ gì, liền kêu mọi người mang thịt khô ra đưa cho nàng.

Đây là khẩu phần ăn của cả làng nên Hoà Thuận không dám nhận. Trong thôn có thêm trăm, mười người, tự nuôi sống bản thân còn là vấn đề khó.

Mặc dù đội săn thú đã trở lại nhưng tất cả mọi người đều bị thương, tình trạng sức khỏe không tốt lắm nên chưa thể đi săn lại trong thời gian này.

Cuối cùng Hoà Thuận không nhận thịt khô, tay trắng từ biệt mọi người, nàng cưỡi hổ đi về phía sông Cát Trắng.

Hoà Thuận đứng bên bờ sông, nơi xảy ra cuộc chiến ngày hôm qua, hầu hết vũ khí nàng làm đều được dân làng mang về, ngoại trừ những nhà gỗ đổ nát và xương của quỷ hộ vệ nằm rải rác bên bờ sông. Nàng đi vào đống đổ nát, muốn tìm thử xem có vật gì tốt không.

Ở một gian thoạt nhìn giống nhà gỗ của quỷ hộ vệ, nàng tìm được một cái túi phổ thống. Tu sĩ dùng đều là túi trữ vật, túi này xuất hiện ở đây thật sự rất là khả nghi.

Hoà Thuận mở chiếc túi ra, bên trong là một nắm cát thô màu xanh nhạt to bằng hạt vừng. Nàng nhìn chằm chằm vào cát trong tay, nghi ngờ hỏi Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, ngươi cho rằng đây là Ấm Đông Ngọc?"

Tiểu Hắc cũng nghiêng đầu nhìn: "Hẳn là vậy. Không phải Anh Hoa đã nói Ấm Đông Ngọc có màu xanh nhạt sao?"

"Thoạt nhìn thì giống nhưng không nghĩ tới Ấm Đông Ngọc đều nhỏ như này, thật sự là kỳ quái. Chẳng qua nghe nói chỉ ở đây mới có Ấm Đông Ngọc, nếu không ta cũng chẳng muốn ở nơi này chút nào."

Hoà Thuận để cát trượt trở lại vào túi theo kẽ ngón tay, siết chặt miệng túi, ném nó vào túi trữ vật, nhìn nơi này mới ngày hôm qua xảy ra sát chiến, nàng cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc sống ở đây, cắt một số cành cây và buộc chúng lại với nhau để làm một cây chổi, nàng quét tất cả xương của quỷ hộ vệ đi. Sau đó đốt cháy hết ván gỗ mục nát.

Nàng cũng quét tro xám xuống sông, nhìn tro trộn với nước bị cuốn trôi, Hoà Thuận cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Chọn một căn nhà gỗ hoàn chỉnh và khá sạch sẽ, nàng tùy tiện dọn dẹp rồi bắt đầu sống trong đó. Tiểu Hắc cùng Hổ Nhi được Hoà Thuận sai vào rừng đi săn, nàng không có thời gian quản khẩu phần ăn của chúng nó nữa.

Hòa Thuận hiện tại trừ luyện khí thì những thứ khác hoàn toàn không quan tâm. Ấm Đông Ngọc vụn được nàng luyện chế thành một khối không hình dạng. Cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì, mỗi ngày ngồi ở bờ sông trên tảng đá sờ Ấm Đông Ngọc, vừa sờ vừa nghĩ.

Suy nghĩ rất là lâu, cuối cùng trong bảy ngày đó Hoà Thuận đã luyện chế ra 4 viên hạt châu trong suốt. Sau khi luyện xong, Hoà Thuận vội vàng tìm một chỗ thoáng đãng bên bờ sông, lấy ra một hạt châu đặt trên hòn đá, hạt châu ấy dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, nhìn rất đẹp.

Hổ Nhi bị những hạt châu xinh đẹp này thu hút, đứng sang một bên vươn đầu ngửi ngửi, có lẽ phát hiện chúng không ăn được nên nó không có hứng thú đi đến bên cạnh cỏ ngủ ngon lành.

Tiểu Hắc thì ngược lại cảm thấy rất thú vị. Nó thấy Hoà Thuận không phản đối, liền dùng móng vuốt nắm lấy hạt và nhìn chúng một cách cẩn thận. Sau khi nhìn một lúc lâu, nó không phát hiện ra điều gì kỳ lạ, vậy nên nó đã đánh rơi hạt châu, đang định hỏi Hoà Thuận thì thấy nàng cùng Tiên Khấp chỉ thẳng vào nó.



"Ngươi muốn làm gì, lấy ta làm bia sao!" Nó vội vàng bay sang một bên mắng.

Thấy Tiểu Hắc né tránh, Hoà Thuận không nói lời nào vẫn nhắm vào hạt châu mà đánh. Nàng cũng không dùng quá nhiều sức, va chạm vào hạt châu kêu đinh một tiếng liền biến mất, trong hạt châu trong suốt chợt xuất hiện một nhóm nhỏ ngũ sắc.

"Ngươi lại xằng bậy gì đó?" Tiểu Hắc nhìn Hòa Thuận đi tới nhặt hạt châu lên, nghĩ thầm người này lại bắt đầu dở hơi rồi.

Hoà Thuận lại đặt hạt châu lên đá và nói: "Ta muốn xem Ấm Đông Ngọc có thể chịu được bao nhiêu công kích. Chỉ có hiểu rõ một loại vật liệu, chúng ta mới có thể tận dụng luyện chế vũ khí tốt hơn."

Nói xong, nàng lại đi ra xa rồi bắn vào hạt châu. Lần này đòn tấn công lại bị hút vào, ngay lúc Hoà Thuận muốn lại gần kiểm tra thì hạt châu đột nhiên phát nổ.

Sức mạnh của Tiên Khấp bị hạt châu hấp thụ lúc này được giải phóng hoàn toàn tạo ra một cái hố sâu hai thước, Hoà Thuận cùng Tiểu Hắc cũng bị ảnh hưởng, trực tiếp bị bay đi cách đó hai ba thước.

Hổ Nhi đang ngủ cũng bị đá nổ đập vào người, nó đứng dậy lắc lắc lớp sỏi xuống, bất mãn gầm gừ vài tiếng rồi đi về phía bờ sông đối diện. Nhìn nhìn xung quanh, nó đã cách Hoà Thuận đủ xa, nó lại yên tâm ngủ thiếp đi.

Khi Hoà Thuận bị nổ bay đi, nàng quay nửa vòng rồi tiếp đất bằng mặt, Hoà Thuận cố gắng chống tay lên và nhổ cát trong miệng ra. Vụ nổ xảy ra quá đột ngột khiến nàng không kịp mở lên lớp bảo vệ, cát cào xước hết cả mặt.

Mà Tiểu Hắc lại may mắn hơn nàng nhiều, sau khi bị nổ tung, nó lộn nhào vài vòng trên không rồi ổn định lại cơ thể bằng cánh. Nó bay trở về nhìn thấy Hoà Thuận đang hoảng hốt, không nhịn được cười phá lên.

"Ha ha, cười chết ta. Ai bảo ngươi không có việc gì thì làm loạn, hiện tại thành mèo cát."

Hoà Thuận đứng dậy phủi cát trên người, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Hắc, cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Nàng vội vàng lấy ra một chiếc gương đồng xem xét, vết thương trên mặt không nghiêm trọng lắm, chỉ là ngoài da bị trầy xước nhưng diện tích hơi lớn, toàn bộ khuôn mặt đều là vết thương.

"A, không biết có phá tướng không đây?" Nhìn đồng trầy trụa trong gương, Hoà Thuận lo lắng nói.

Tiểu Hắc cười đến chảy cả nước mắt, vừa cười vừa nói đứt quãng: "Cũng không nhìn xem chính mình tuổi tác đã lớn, phá hay không phá tương lai ngươi đều đã sớm không ai thèm lấy, còn sợ cái gì."

"Hừ, ngươi lắm mồm. Cứ cười đi, cười cho chết ngươi." Hoà Thuận tức giận đi tới một tảng đá, lấy ra viên hạt châu khác đặt lên trên. Lần này nàng chạy thật xa, lại đánh Tiên Khấp vào hạt châu, đợi một lúc không có động tĩnh gì mới chạy lại nhặt.

Thấy Hoà Thuận lấy một hạt khác để chơi đùa, Tiểu Hắc bỏ cuộc.

"Ngươi có thể đừng lãng phí Ấm Đông Ngọc như vậy được không, ngươi chỉ có bốn viên cũng không trân trọng. Hơn nữa nội đan ma thú cũng không nhiều, cũng đừng tùy tiện sử dụng, ta và Hổ Nhi săn nội đan cấp 4 vất vả lắm chứ đùa."

"Ta cũng không muốn lãng phí như vậy, nhưng ta cũng không rõ vì sao không luyện thành lá chắn mà lại luyện thành hạt châu. Nếu như không làm rõ năng lực của nó, ngươi bảo ta dùng kiểu gì? Tựa như lúc nãy ném ra làm phòng ngự không phải chúng ta sớm thăng thiên à."

"Ngươi lại luyện ra thứ mà chính mình cũng không biết sử dụng?" Tiếu Hắc khó tin nhìn nàng, nó chưa từng nghe qua có người luyện pháp bảo mà chính mình cũng không biết sử dụng.

Hoà Thuận liếc nhìn nó: "Ta hiện tại đang cố gắng, hai ngươi đừng lười biếng, ra ngoài săn ma thú cho ta."



"Mỗi ngày bắt một con còn không đủ, nếu giết hết ma thú thì thôn dân này sẽ chết đói đấy."

Hoà Thuận mím miệng lẩm bẩm: "Ai có thể giết hết ma thú? Không đi thì quên đi."

Thấy Hoà Thuận cất hạt châu đi không có ý định thử lại, Tiểu Hắc quay người lại nói: "Sao ngươi lại cất đi, không phải nói còn thử lại sao?"

Hoà Thuận lắc đầu nói: "Ta biết rồi, nó không thể lần lượt hấp pháp thuật, ngày mai ta sẽ thử xem nó có thể hấp thu bao nhiêu."

"Ta không biết ngươi đang làm cái gì, luyện chế thành tấm khiên có thể hấp thu vô hạn pháp thuật là một thứ tốt, nhưng ngươi lại luyện thành hạt châu, hấp thu một lần sẽ nổ tung."

Lại bị Tiểu Hắc xỏ xiên, Hoà Thuận nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi thì biết cái gì? Ta đã hỏi qua trưởng thôn, những tấm khiên kia mặc dù có thể hấp thụ pháp thuật nhưng hai ba năm sau chúng sẽ vỡ ra biến thành cát bụi. Không có sự hấp thụ nào là vĩnh viễn cả."

Sau khi nói xong Hoà Thuận phớt lờ Tiểu Hắc, nhặt chiếc ngăn gỗ vuông mà dân làng ném bên bờ sông để đào Ấm Đông Ngọc, cởi giày và vớ, xắn ống y phục lên đứng trong sông Cát Trắng bắt đầu đào Ấm Đông Ngọc.

Mà Tiểu Hắc đã sớm chạy vào rừng rậm hái táo gai chua, loại quả to bằng nắm tay có lớp vỏ dày và cứng. Cùi thì chua ngọt rất hợp khẩu vị của Tiểu Hắc, móng vuốt sắc nhọn của nó có thể dễ dàng moi ra lớp vỏ cứng của quả, mỗi khi có thời gian, nó sẽ tìm ăn không biết mệt mỏi.

Sau khi tự tay mình thử qua, Hoà Thuận cuối cùng cũng nhận ra lý do tại sao Diệt Thế lão ma đầu lại bắt nhiều dân làng đi tìm ngọc đến vậy.

Sản lượng ngọc thật sự quá ít, chỉ có trong vịnh trước mặt mới có Ấm Đông Ngọc. Còn nàng đứng dưới sông không ngừng bới cát mịn rửa sạch trong nước, phơi khô cả tiếng đồng hồ cũng không thấy một hạt Ấm Đông Ngọc nào xuất hiện.

Nàng bắt đầu tự hỏi có phải Ấm Đông Ngọc đã hết từ lâu không, dù sao nó cũng đã bị lùng sục trong nhiều năm nay.

Sau khi cúi xuống đứng trong nước một canh giờ, Hoà Thuận khó có thể duỗi thẳng lưng.

Lúc trời gần tối, Hổ Nhi ngủ say đã tỉnh chạy qua sông, gầm gừ kêu đói bụng, còn Tiểu Hắc trở về sau khi ăn đủ táo chua.

Hoà Thuận đứng dưới sông, cả hai tay ôm một ngăn kéo gỗ hình vuông, vui mừng hét lên: "Ta đã tìm thấy Ấm Đông Ngọc rồi, cuối cùng cũng tìm thấy rồi."

Tiểu Hắc tò mò bay lên phía trước, hét lên như bị lừa: "Ngươi thực sự có bản lĩnh."

Bên trong ngăn kéo gỗ hình vuông được Hoà Thuận giơ cao, có một cục cát mịn mỏng. Trong lớp cát mịn, có một viên Ấm Đông Ngọc to bằng hạt vừng không thể nhìn rõ. Nghe những gì Tiểu Hắc nói, nàng tức giận ôm lấy chiếc hộp gỗ, đây là thứ nàng tìm được sau khi ngâm mình trong nước cả ngày đến nỗi thắt lưng sắp đứt đến nơi.

Hoà Thuận lúc này vừa mệt vừa tức, nàng nhìn chằm chằm Tiểu Hắc với vẻ mặt không chắc chắn, đột nhiên nghĩ tới một thứ. Nàng vỗ đùi hưng phấn nói: "Ta làm sao không nghĩ tới nhỉ?"

Tiểu Hắc thấy nàng hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm mình, trong lòng không khỏi sởn gai ốc, không biết nàng lại nghĩ ra cái gì hại nó đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau