Chương 56: Vong Ân Bội Nghĩa
Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
"Rốt cuộc là cái gì, ngươi mau nói đi."
Thấy Anh Hoa do dự như vậy, Hoà Thuận rất không vui, không khỏi có chút cao giọng.
"Trưởng thôn nói dòng sông này đối với chúng ta rất quan trọng, mà ngươi lại là ân nhân của chúng ta, có một số chuyện ta không tiện nói thẳng." Anh Hoa nói xong cúi đầu không dám nhìn Hoà Thuận.
"Hừ." Hoà Thuận cười lạnh một tiếng, đặt đồ ăn trong tay xuống, chậm rãi nói.
"Các ngươi đều là vì Ấm Đông Ngọc! Đừng nghĩ một mình ta có thể đào được bao nhiêu? Nói thật ta đứng dưới sông một ngày cùng lắm đào ra một hạt. Hoá ra đây là cách các ngươi đối xử với ân nhân của mình. Trước đây thì nói bất kể thứ gì cũng có thể cho ta. Giờ thì sao? Một viên Ấm Đông Ngọc cũng đỏ mắt ghen tị. Các ngươi chỉ mong ta sớm rời đi, đúng không?"
Anh Hoa vội vàng xua tay nói: "Không, chúng ta không có ý đó, ta không nghĩ như vậy."
"Quên đi, ngươi không cần giải thích nữa. Ngươi trở về nói với bọn họ, muốn ta rời đi cũng không dễ như vậy, đến lúc ta muốn tự nhiên sẽ rời đi. Từ nay về sau người trong làng không được bén mảng đến sông Cát Trắng này. Ta mà phát hiện có người lẻn đến, đừng trách ta không nhắc trước." Hoà Thuận cắt lời Anh Hoa, tỏ rõ thái độ.
"Tỷ tỷ!" Anh Hoa xấu hổ nhìn nàng, nàng ta thật sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Một bên là dân làng, một bên là ân nhân, nàng chỉ hy vọng hai bên có thể hòa thuận.
Nàng không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy, Ấm Đông Ngọc sau này đào là được, tại sao phụ thân phải vội vàng đuổi Hoà Thuận đi, mối quan hệ rõ ràng rất tốt đẹp lại đi vào bế tắc.
"Đi đi, ngươi không cần tới đây nữa."
Thấy thái độ của Hoà Thuận trở nên lạnh lùng, Anh Hoa không còn cách nào khác đành phải rời đi cùng giỏ tre trên tay.
Nhìn thấy Anh Hoa đã đi vào rừng, Tiểu Hắc chắc chắn không có ai khác xung quanh mới mở miệng quạ nói: "Xem ra ngươi làm người tốt không công, mọi người hiện tại ước gì ngươi xéo đi ha."
"Đừng mỉa mai nữa. Ta không thèm chấp đám dân làng vô ơn này. Chỉ cần sau này không đến gây rắc rối cho ta, ta sẽ không quan tâm đến họ. Nên là ngươi, cố mà thu thập hết Ngọc dưới sông đi. Ta sẽ không để lại cho họ một viên nào." Hoà Thuận nhìn về hướng Anh Hoa rời đi, hành vi của đám dân làng này khiến nàng cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi.
Trong khoảng thời gian sau đó, dân làng không cử ai đi tìm Hoà Thuận nữa, mọi thứ đều bình lặng.
Tiểu Hắc cả ngày bận rộn trên sông, Hổ Nhi canh giữ khu vực sông như một người bảo vệ, còn Hoà Thuận thì đi săn một lượng lớn ma thú trong rừng.
Trước đây vì dân làng nên nàng không săn quá nhiều ma thú, chỉ cần đủ ăn hàng ngày nhân tiện thu thập một ít tài liệu là được. Nhưng bây giờ nàng không nghĩ vậy nữa, nàng sẽ giết bất cứ thứ gì nàng gặp phải.
Hoà Thuận mỗi ngày đều ra ngoài vào lúc rạng sáng và trở về với đôi mắt đỏ ngầu khi trời tối. Nàng giết hết tất cả ma thú trong phạm vi mười dặm xung quanh khiến khu rừng im lặng cả ngày, tựa như một khu rừng chết.
Nàng hoàn toàn chính là vì trả thù thôn dân Làng Cây mới đem ma thú xung quanh săn giết hết, thỏ khổng lồ cũng không định để lại một con. Sau này dân làng mà muốn săn bắn sẽ phải vào sâu trong rừng, nơi đó độ khó cao và nguy hiểm hơn nhiều.
Thật hiếm khi Hoà Thuận không đi săn vào hôm nay mà là ngồi bên bờ sông phân loại Ngọc. Suốt một tháng trời, Tiểu Hắc mỗi ngày đều phải vắt kiệt linh lực mới được nghỉ ngơi. Việc sử dụng thần thức và linh lực cường độ cao như vậy đã khiến quá trình tu luyện của nó tiến bộ rất nhanh.
Hoà Thuận hài lòng nhìn Ngọc đựng trong ba túi vải bình thường trên mặt đất, mỗi túi nặng mười cân. Cát trắng giờ chỉ còn lại rất ít ở sông Cát Trắng, theo ước tính của Tiểu Hắc nhiều nhất có thể đào được một ít nữa.
"Tiểu Thuận, có người tới." Tiểu Hắc đang chuẩn bị thu thập Ngọc cuối cùng thì đột nhiên cảm thấy có ba người đang tiến đến bờ sông.
Hoà Thuận vội vàng bỏ tất cả Ấm Đông Ngọc vào túi trữ vật sau đó rút con dao ngắn sáng loáng bên hông ra, cảnh giác nhìn về phía Tiểu Hắc chỉ.
Từ bụi cây thấy được Anh Hoa và cha nàng bước ra, theo sau là một người đàn ông lực lưỡng. Ngoại trừ Anh Hoa, hai người còn lại đều cầm hai quả bầu tròn to bằng đầu người. Hoà Thuận đã nhìn thấy thứ đó trong Làng Cây, sau khi nhặt nó lên và phơi khô, đổ ra ngoài có thể chất đầy đồ đạc, phần lớn là do dân làng dùng để đựng một số nguyên liệu làm bếp.
Đôi mắt Anh Hoa đỏ hoe tựa hồ như vừa mới khóc xong, nàng gượng cười đứng đó nhìn Hòa Thuận.
Hoà Thuận nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn thế nào?" Sau đó nàng đem dao trong tay đeo trở về thắt lưng.
Cha của Anh Hoa là chiến sĩ dũng mãnh nhất trong thôn, trước đây Hoà Thuận đã từng dùng Linh Thông Bàn xem qua, hắn ít nhất cũng tương đương Trúc Cơ Hậu Kỳ, dùng dao không thể đối phó với hắn nên Hoà Thuận lặng lẽ đem Tiên Khấp sau tay trái mở ra.
"Ta..." Anh Hoa ngập ngừng ấp úng nói không nên lời, nhát gan liếc phụ thân bên cạnh một cái. Bị phụ thân tàn bạo trừng mắt xong Anh Hoa mới xoắn y phục nói.
"Tỷ tỷ, lần trước là chúng ta không đúng, lần này phụ thân ta đại biểu cho thôn tới xin lỗi ngươi."
Cha nàng vội vàng cầm lấy quả bầu tròn trong tay nói: " Lâm cô nương, lần trước là lỗi của bọn ta, đây là mật ong hoàng gia mà trong thôn vất vả mới thu được. Hôm nay ta mang tất cả đến đây. Kính mong Lâm cô nương không tức giận nữa. Ngươi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân."
"Mật Ong Chúa!" Mặc dù không có ma thú cấp cao trong rừng rậm này nhưng có một con ong chúa cỡ nửa người cấp hai.
Mặc dù sức tấn công cá nhân không lớn, nhưng chỉ cần đi vào lãnh thổ của chúng, tất cả bọn ong sẽ tấn công người khác.
Đừng nói là phàm nhân, cho dù là Trúc Cơ Hậu Kỳ cũng không dám tùy tiện khiêu khích. Tuy nhiên mật ong nấu từ nước mật lấy từ nấm kẹo là một sản phẩm tốt có thể tăng cường tu vi và kéo dài tuổi thọ của người phàm, nhưng không dễ kiếm được.
Hoà Thuận có chút động dung, Hổ Nhi đã đạt tới tu vi tầng thứ 3, nếu như có thể lấy được mật này hẳn có thể tấn thăng tầng thứ 4.
Theo cách này, nó có thể trở nên lớn hơn và nhỏ hơn một cách tự do, nó không cần phải lúc nào cũng quá cỡ như vậy nữa.
Nhưng Hoà Thuận không hoàn toàn tin họ, nàng yêu cầu Tiểu Hắc sử dụng thần thức để kiểm tra những gì trong quả bầu tròn từ xa.
Tiểu Hắc quét chúng vài lần bằng thần thức sau đó nhìn sâu vào quả bầu tròn, nó chắc chắn rằng bên trong quả thực có mật ong với rất nhiều linh khí, vì vậy nó đã trực tiếp truyền âm cho Hoà Thuận.
Sau khi biết thực sự là mật ong, Hoà Thuận chỉ xuống đất và nói: "Ngươi không cần phải đến đây, chỉ cần đặt đồ xuống đất rồi có thể quay về. Ta sẽ nhận đồ, quay lại thôn quên chuyện trước đi, đừng trách ta vô lễ."
Cha của Anh Hoa và một người đàn ông khác nhìn nhau rồi cầm quả bầu tròn đi về phía trước. Mới đi được hai bước một cơn gió chợt thổi qua, Hoà Thuận ngửi thấy mùi hôi thối kỳ lạ.
"Nấm thối?" Hoà Thuận đột nhiên giật mình, nâng Tiên Khấp trong tay trái hét vào mặt họ: "Dừng lại!"
Thấy Hoà Thuận phát hiện ra gì đó, cả hai nhặt quả bầu tròn trên tay ném vào người nàng.
Tay trái của Hoà Thuận đang dùng Tiên Khấp đối mặt với hai người, tay phải nàng nhanh chóng lấy ra con dao ngắn ở thắt lưng chém vào quả bầu đang bay.
Tiên Khấp liên tiếp thực hiện hai đòn tấn công, hai quả bị đâm vào trước khi kịp bay tới, rồi bị Hoà Thuận chặt ra đập xuống đất.
Nước mật ong từ quả bầu bắn ra rắc lên người Hoà Thuận cùng con dao.
"Dám âm mưu hại ta, sống không kiên nhẫn!" Hoà Thuận giận dữ chỉ vào cha Anh Hoa với Tiên Khấp, định giết chết cả hai.
"Đừng." Chỉ Thấy Anh Hoa vọt tới nằm lên người cha nàng đang bị thương, khóc lóc thảm thiết cầu xin Hoà Thuận.
"Tỷ tỷ, xin hãy để cha ta đi. Trưởng thôn bắt cha ta làm vậy, nếu không sẽ xử lý theo gia quy."
"Ngươi cho rằng ta là cái gì? Trước kia ta không biết ngươi, ta liều mạng giúp ngươi luyện vũ khí cứu người, ngươi báo đáp ta như thế này à? Nhất định là ngươi quét sạch nấm vua muốn dụ con ong chúa đến giết ta. " Hoà Thuận tức giận khó nhịn, hướng một gã nam nhân khác bắn thẳng Tiên Khấp, khiến hắn tại chỗ liền đứt hơi bỏ mình.
Sau đó, nàng chuyển Tiên Khấp tới Anh Hoa nói: "Đừng nghĩ rằng ta không dám giết ngươi. Ngươi cũng là đồng phạm vì ngươi đưa bọn họ đến đây."
Anh Hoa nằm run rẩy bên cạnh người cha bị thương nặng, nàng ta nhắm mắt lại không dám nhìn Hoà Thuận, không ngừng khóc.
"Ầm." Ngay tại lúc Hoà Thuận vừa định giết Anh Hoa, một cây độc dài bằng ngón tay xuyên qua bầu trời bay tới, đâm thật sâu vào dưới chân Hoà Thuận, vừa vặn đụng phải nàng.
Hoà Thuận nhìn lên thấy hơn chục con ong chúa cỡ nửa người đang bay trong không trung, mấy con ong chúa không ngừng bay ra khỏi rừng.
"Tiểu Thuận, chạy mau." Ong chúa vừa xuất hiện, Tiểu Hắc liền cùng Hồ Nhi vội vàng chạy tới.
Hoà Thuận không để ý tới Anh Hoa cùng những người khác nữa, nàng nhảy lên lưng Hổ Nhi và mở lớp vỏ phòng thủ lên. Chẳng mấy chốc hàng chục mũi kim độc đã bị chặn bởi lớp vỏ phòng thủ, suýt chút nữa đâm thẳng vào mặt Hoà Thuận.
Những chiếc kim độc này đều là độc chết người, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trúng phải một cây cũng sẽ mất đi nửa cái mạng. Nhưng phàm nhân không có may mắn như vậy, chỉ cần trúng một vết là có chết ngay lập tức.
"Chạy mau!" Hoà Thuận hét lên, cùng Hổ Nhi bắt đầu chạy điên cuồng.
"Rốt cuộc là cái gì, ngươi mau nói đi."
Thấy Anh Hoa do dự như vậy, Hoà Thuận rất không vui, không khỏi có chút cao giọng.
"Trưởng thôn nói dòng sông này đối với chúng ta rất quan trọng, mà ngươi lại là ân nhân của chúng ta, có một số chuyện ta không tiện nói thẳng." Anh Hoa nói xong cúi đầu không dám nhìn Hoà Thuận.
"Hừ." Hoà Thuận cười lạnh một tiếng, đặt đồ ăn trong tay xuống, chậm rãi nói.
"Các ngươi đều là vì Ấm Đông Ngọc! Đừng nghĩ một mình ta có thể đào được bao nhiêu? Nói thật ta đứng dưới sông một ngày cùng lắm đào ra một hạt. Hoá ra đây là cách các ngươi đối xử với ân nhân của mình. Trước đây thì nói bất kể thứ gì cũng có thể cho ta. Giờ thì sao? Một viên Ấm Đông Ngọc cũng đỏ mắt ghen tị. Các ngươi chỉ mong ta sớm rời đi, đúng không?"
Anh Hoa vội vàng xua tay nói: "Không, chúng ta không có ý đó, ta không nghĩ như vậy."
"Quên đi, ngươi không cần giải thích nữa. Ngươi trở về nói với bọn họ, muốn ta rời đi cũng không dễ như vậy, đến lúc ta muốn tự nhiên sẽ rời đi. Từ nay về sau người trong làng không được bén mảng đến sông Cát Trắng này. Ta mà phát hiện có người lẻn đến, đừng trách ta không nhắc trước." Hoà Thuận cắt lời Anh Hoa, tỏ rõ thái độ.
"Tỷ tỷ!" Anh Hoa xấu hổ nhìn nàng, nàng ta thật sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Một bên là dân làng, một bên là ân nhân, nàng chỉ hy vọng hai bên có thể hòa thuận.
Nàng không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy, Ấm Đông Ngọc sau này đào là được, tại sao phụ thân phải vội vàng đuổi Hoà Thuận đi, mối quan hệ rõ ràng rất tốt đẹp lại đi vào bế tắc.
"Đi đi, ngươi không cần tới đây nữa."
Thấy thái độ của Hoà Thuận trở nên lạnh lùng, Anh Hoa không còn cách nào khác đành phải rời đi cùng giỏ tre trên tay.
Nhìn thấy Anh Hoa đã đi vào rừng, Tiểu Hắc chắc chắn không có ai khác xung quanh mới mở miệng quạ nói: "Xem ra ngươi làm người tốt không công, mọi người hiện tại ước gì ngươi xéo đi ha."
"Đừng mỉa mai nữa. Ta không thèm chấp đám dân làng vô ơn này. Chỉ cần sau này không đến gây rắc rối cho ta, ta sẽ không quan tâm đến họ. Nên là ngươi, cố mà thu thập hết Ngọc dưới sông đi. Ta sẽ không để lại cho họ một viên nào." Hoà Thuận nhìn về hướng Anh Hoa rời đi, hành vi của đám dân làng này khiến nàng cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi.
Trong khoảng thời gian sau đó, dân làng không cử ai đi tìm Hoà Thuận nữa, mọi thứ đều bình lặng.
Tiểu Hắc cả ngày bận rộn trên sông, Hổ Nhi canh giữ khu vực sông như một người bảo vệ, còn Hoà Thuận thì đi săn một lượng lớn ma thú trong rừng.
Trước đây vì dân làng nên nàng không săn quá nhiều ma thú, chỉ cần đủ ăn hàng ngày nhân tiện thu thập một ít tài liệu là được. Nhưng bây giờ nàng không nghĩ vậy nữa, nàng sẽ giết bất cứ thứ gì nàng gặp phải.
Hoà Thuận mỗi ngày đều ra ngoài vào lúc rạng sáng và trở về với đôi mắt đỏ ngầu khi trời tối. Nàng giết hết tất cả ma thú trong phạm vi mười dặm xung quanh khiến khu rừng im lặng cả ngày, tựa như một khu rừng chết.
Nàng hoàn toàn chính là vì trả thù thôn dân Làng Cây mới đem ma thú xung quanh săn giết hết, thỏ khổng lồ cũng không định để lại một con. Sau này dân làng mà muốn săn bắn sẽ phải vào sâu trong rừng, nơi đó độ khó cao và nguy hiểm hơn nhiều.
Thật hiếm khi Hoà Thuận không đi săn vào hôm nay mà là ngồi bên bờ sông phân loại Ngọc. Suốt một tháng trời, Tiểu Hắc mỗi ngày đều phải vắt kiệt linh lực mới được nghỉ ngơi. Việc sử dụng thần thức và linh lực cường độ cao như vậy đã khiến quá trình tu luyện của nó tiến bộ rất nhanh.
Hoà Thuận hài lòng nhìn Ngọc đựng trong ba túi vải bình thường trên mặt đất, mỗi túi nặng mười cân. Cát trắng giờ chỉ còn lại rất ít ở sông Cát Trắng, theo ước tính của Tiểu Hắc nhiều nhất có thể đào được một ít nữa.
"Tiểu Thuận, có người tới." Tiểu Hắc đang chuẩn bị thu thập Ngọc cuối cùng thì đột nhiên cảm thấy có ba người đang tiến đến bờ sông.
Hoà Thuận vội vàng bỏ tất cả Ấm Đông Ngọc vào túi trữ vật sau đó rút con dao ngắn sáng loáng bên hông ra, cảnh giác nhìn về phía Tiểu Hắc chỉ.
Từ bụi cây thấy được Anh Hoa và cha nàng bước ra, theo sau là một người đàn ông lực lưỡng. Ngoại trừ Anh Hoa, hai người còn lại đều cầm hai quả bầu tròn to bằng đầu người. Hoà Thuận đã nhìn thấy thứ đó trong Làng Cây, sau khi nhặt nó lên và phơi khô, đổ ra ngoài có thể chất đầy đồ đạc, phần lớn là do dân làng dùng để đựng một số nguyên liệu làm bếp.
Đôi mắt Anh Hoa đỏ hoe tựa hồ như vừa mới khóc xong, nàng gượng cười đứng đó nhìn Hòa Thuận.
Hoà Thuận nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn thế nào?" Sau đó nàng đem dao trong tay đeo trở về thắt lưng.
Cha của Anh Hoa là chiến sĩ dũng mãnh nhất trong thôn, trước đây Hoà Thuận đã từng dùng Linh Thông Bàn xem qua, hắn ít nhất cũng tương đương Trúc Cơ Hậu Kỳ, dùng dao không thể đối phó với hắn nên Hoà Thuận lặng lẽ đem Tiên Khấp sau tay trái mở ra.
"Ta..." Anh Hoa ngập ngừng ấp úng nói không nên lời, nhát gan liếc phụ thân bên cạnh một cái. Bị phụ thân tàn bạo trừng mắt xong Anh Hoa mới xoắn y phục nói.
"Tỷ tỷ, lần trước là chúng ta không đúng, lần này phụ thân ta đại biểu cho thôn tới xin lỗi ngươi."
Cha nàng vội vàng cầm lấy quả bầu tròn trong tay nói: " Lâm cô nương, lần trước là lỗi của bọn ta, đây là mật ong hoàng gia mà trong thôn vất vả mới thu được. Hôm nay ta mang tất cả đến đây. Kính mong Lâm cô nương không tức giận nữa. Ngươi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân."
"Mật Ong Chúa!" Mặc dù không có ma thú cấp cao trong rừng rậm này nhưng có một con ong chúa cỡ nửa người cấp hai.
Mặc dù sức tấn công cá nhân không lớn, nhưng chỉ cần đi vào lãnh thổ của chúng, tất cả bọn ong sẽ tấn công người khác.
Đừng nói là phàm nhân, cho dù là Trúc Cơ Hậu Kỳ cũng không dám tùy tiện khiêu khích. Tuy nhiên mật ong nấu từ nước mật lấy từ nấm kẹo là một sản phẩm tốt có thể tăng cường tu vi và kéo dài tuổi thọ của người phàm, nhưng không dễ kiếm được.
Hoà Thuận có chút động dung, Hổ Nhi đã đạt tới tu vi tầng thứ 3, nếu như có thể lấy được mật này hẳn có thể tấn thăng tầng thứ 4.
Theo cách này, nó có thể trở nên lớn hơn và nhỏ hơn một cách tự do, nó không cần phải lúc nào cũng quá cỡ như vậy nữa.
Nhưng Hoà Thuận không hoàn toàn tin họ, nàng yêu cầu Tiểu Hắc sử dụng thần thức để kiểm tra những gì trong quả bầu tròn từ xa.
Tiểu Hắc quét chúng vài lần bằng thần thức sau đó nhìn sâu vào quả bầu tròn, nó chắc chắn rằng bên trong quả thực có mật ong với rất nhiều linh khí, vì vậy nó đã trực tiếp truyền âm cho Hoà Thuận.
Sau khi biết thực sự là mật ong, Hoà Thuận chỉ xuống đất và nói: "Ngươi không cần phải đến đây, chỉ cần đặt đồ xuống đất rồi có thể quay về. Ta sẽ nhận đồ, quay lại thôn quên chuyện trước đi, đừng trách ta vô lễ."
Cha của Anh Hoa và một người đàn ông khác nhìn nhau rồi cầm quả bầu tròn đi về phía trước. Mới đi được hai bước một cơn gió chợt thổi qua, Hoà Thuận ngửi thấy mùi hôi thối kỳ lạ.
"Nấm thối?" Hoà Thuận đột nhiên giật mình, nâng Tiên Khấp trong tay trái hét vào mặt họ: "Dừng lại!"
Thấy Hoà Thuận phát hiện ra gì đó, cả hai nhặt quả bầu tròn trên tay ném vào người nàng.
Tay trái của Hoà Thuận đang dùng Tiên Khấp đối mặt với hai người, tay phải nàng nhanh chóng lấy ra con dao ngắn ở thắt lưng chém vào quả bầu đang bay.
Tiên Khấp liên tiếp thực hiện hai đòn tấn công, hai quả bị đâm vào trước khi kịp bay tới, rồi bị Hoà Thuận chặt ra đập xuống đất.
Nước mật ong từ quả bầu bắn ra rắc lên người Hoà Thuận cùng con dao.
"Dám âm mưu hại ta, sống không kiên nhẫn!" Hoà Thuận giận dữ chỉ vào cha Anh Hoa với Tiên Khấp, định giết chết cả hai.
"Đừng." Chỉ Thấy Anh Hoa vọt tới nằm lên người cha nàng đang bị thương, khóc lóc thảm thiết cầu xin Hoà Thuận.
"Tỷ tỷ, xin hãy để cha ta đi. Trưởng thôn bắt cha ta làm vậy, nếu không sẽ xử lý theo gia quy."
"Ngươi cho rằng ta là cái gì? Trước kia ta không biết ngươi, ta liều mạng giúp ngươi luyện vũ khí cứu người, ngươi báo đáp ta như thế này à? Nhất định là ngươi quét sạch nấm vua muốn dụ con ong chúa đến giết ta. " Hoà Thuận tức giận khó nhịn, hướng một gã nam nhân khác bắn thẳng Tiên Khấp, khiến hắn tại chỗ liền đứt hơi bỏ mình.
Sau đó, nàng chuyển Tiên Khấp tới Anh Hoa nói: "Đừng nghĩ rằng ta không dám giết ngươi. Ngươi cũng là đồng phạm vì ngươi đưa bọn họ đến đây."
Anh Hoa nằm run rẩy bên cạnh người cha bị thương nặng, nàng ta nhắm mắt lại không dám nhìn Hoà Thuận, không ngừng khóc.
"Ầm." Ngay tại lúc Hoà Thuận vừa định giết Anh Hoa, một cây độc dài bằng ngón tay xuyên qua bầu trời bay tới, đâm thật sâu vào dưới chân Hoà Thuận, vừa vặn đụng phải nàng.
Hoà Thuận nhìn lên thấy hơn chục con ong chúa cỡ nửa người đang bay trong không trung, mấy con ong chúa không ngừng bay ra khỏi rừng.
"Tiểu Thuận, chạy mau." Ong chúa vừa xuất hiện, Tiểu Hắc liền cùng Hồ Nhi vội vàng chạy tới.
Hoà Thuận không để ý tới Anh Hoa cùng những người khác nữa, nàng nhảy lên lưng Hổ Nhi và mở lớp vỏ phòng thủ lên. Chẳng mấy chốc hàng chục mũi kim độc đã bị chặn bởi lớp vỏ phòng thủ, suýt chút nữa đâm thẳng vào mặt Hoà Thuận.
Những chiếc kim độc này đều là độc chết người, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trúng phải một cây cũng sẽ mất đi nửa cái mạng. Nhưng phàm nhân không có may mắn như vậy, chỉ cần trúng một vết là có chết ngay lập tức.
"Chạy mau!" Hoà Thuận hét lên, cùng Hổ Nhi bắt đầu chạy điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất