Chương 91
Lý sư bá trừng mắt nhìn bọn họ, tất cả những lời thô lỗ của Đức Minh đều lọt thẳng vào tai ông từng chữ một.
Thấy trong dược, Kim Hầu quả chỉ còn lại mấy cành trơ trụi, ông lập tức nổi trận lôi đình.
Lý sư bá thế nhưng là tu sĩ Kim Đan kỳ, đối đầu với Trúc Cơ kỳ thì khác nào mèo vớ chuột, thực lực không chỉ cách nhau một chút.
Lương Bình mau chóng buông lỏng áp chế Thế Hồn quyển, lui về phía sau hai bước, bước tới Lý sư bá cúi đầu, "Tham kiến Lý sư bá."
Lý sư bá nghi hoặc nhìn chằm chằm Đức Minh, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi là đệ tử của điện nào?"
Nhìn Lý sư bá cũng không thường xuyên xuất hiện trong sáu điện chính, Đức Minh nghĩ ông khẳng định không phải nhân vật trọng yếu nào.
Vì thế hắn không thèm chào, thậm chí còn ăn hùng tâm gan báo, ngẩng đầu nhìn thẳng Lý sư bá, không khách khí nói: "Ta là đệ tử của Thiên Cư điện."
Bởi vì hắn sinh ra trong một gia tộc tầm trung, lại là sủng nhi của cả nhà nên thường muốn gi được đấy.
Đức Minh liền cho rằng mình là đệ tử của chưởng môn Thiên Cư điện, thế nào cũng có mấy phần mặt mũi. Tuy không sợ Lý sư bá tu vi Kim Đan nhưng thái độ rất vô lý cuồng vọng.
Mà hắn không biết lời vừa dứt, Lý sư bá một chưởng liền đánh qua.
Một bàn tay kim quang lao thẳng tới Đức Minh, hắn vội vàng run rẩy mở Thế Hồn quyển, một con lợn da đen lập tức lao ra tấn công bàn tay kim quang.
Gió cuốn mây tan, kim quang chói mắt, lợn da đen bị đánh tan, kim chưởng uy lực không giảm chút nào đánh mạnh vào ngực Đức Minh.
Chỉ một chưởng mà đem hắn đánh bay, ngay lập tức Đức Minh bị hất văng ra xa, đập mạnh vào hàng rào trên sân, hàng rào bay lan tứ phía, Hoà Thuận nhanh chóng lấy tay áo che mặt chặn lại.
Mà Đức Minh đụng phải hàng rào, người lăn ra đó. Chờ hắn chống mặt đất ngồi dậy thì trong miệng liền phun ra một ngụm máu tươi, tản đầy trên đất.
Ngũ quan cũng theo đó mà chảy máu, thật sự rất dọa người.
"Đồ khốn kiếp, hôm nay ta phải lý luận với chưởng môn nhà ngươi một phen." Lý sư bá thân thủ một trảo, đem Đức Minh đang thổ huyết bắt lại, ngự thượng tiên khí nổi giận đùng đùng hướng Thiên Cư điện mà đi.
Mà Lương Bình không kịp cùng Hòa Thuận cáo từ, cũng nhanh chóng lấy ra pháp khí, đuổi theo hai người kia.
Hoà Thuận tránh được một kiếp, yên lặng nhìn ba người đi xa, khóe miệng cười lạnh.
Vận khí của nàng thật là quá tốt, vốn Lý sư bá tính ngày sẵn rồi, năm ngày sau mới chuẩn bị tới.
Nhưng không biết thế nào hôm nay vừa lúc luyện một lò Hoàng Long đan cấp cho đám đệ tử, lại thiếu 1 mẫu đất.
Nghĩ tới Hòa Thuận cũng có loại đất này, hơn nữa niên đại cũng khoảng sáu mươi năm, liền tự mình chạy tới một chuyến, đào một ít về dùng.
Ai dè vừa tới đã nghe có người chửi bới, còn dám cướp đồ của mình, liền cho hắn một chưởng rồi tìm chưởng môn lý luận.
Nghĩ tới Đức Minh gặp chưởng môn kia, không chết cũng tàn phế, Hòa Thuận tâm tình phá lệ tốt hơn. Không một chút để ý cả viện bừa bãi, tay chân lanh lẹ mà dọn dẹp.
Qua mấy tháng sau, Lương Bình sư huynh lại tới, nhưng lần này không có Đức Minh.
Hòa Thuận liền tò mò hỏi thăm: "Lương Bình sư huynh, lần này sao lại đi một người, Đức Minh sư huynh đâu?"
Lương Bình than nhẹ một tiếng, thần sắc bi thương nói: "Đức Minh sư huynh đã tiên đọa."
"Không thể nào?" Vừa nghe tin tên đáng ghét Đức Minh đã chết, Hòa Thuận nổi một trận mừng thầm trong lòng, nhưng vẻ mặt lại không biểu hiện gì.
Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi: " Lý sư bá hà khắc đến mức đánh chết sao?"
Lương Bình lắc đầu, buồn bã nói: "Không phải Lý sư bá. Ngày hôm đó sư bá chỉ đánh hắn bị thương rồi đưa trực tiếp lên Thiên Cư điện. Tìm sư phó lý luận, nhưng mà nghe nói Đức Minh sư huynh làm ra chuyện như vậy, sư phó rất tức giận, nên đánh Đức Minh sư huynh luôn."
"Ồ." Hòa Thuận tỉnh ngộ gật gật đầu nói:
"Nghĩa là chưởng môn chỉ vô tình đánh chết hắn. Mặc dù sư huynh Đức Minh vô lễ, đánh đập đồng môn, cướp tài sản nhưng tội không đến mức chết. Mà chưởng môn lại muốn dạy dỗ đệ tử một bài học. Tại sao vậy? Đánh mạnh quá chết luôn à."
Nghe Hoà Thuận nói ra rất nhiều tội ác của Đức Minh, sau đó lắc đầu thở dài nói thật đáng tiếc, Lương Bình bất lực giải thích: "Sư muội, ngươi hiểu lầm rồi, sư huynh Đức Minh không bị sư phó đánh chết."
"Thật là, ngươi nói lại không nói hết, làm ta hiểu lầm mấy lần, rốt cuộc Đức Minh sư huynh vì sao lại chết?"
Hòa Thuận rất bất mãn, cau mày trách, đây không phải đang đùa giỡn nàng sao.
Nhìn Hòa Thuận mất hứng, Trương Lương Bình cười, "Tiểu sư muội, là ngươi quá nóng lòng, ta còn chưa nói hết, ngươi liền đi tới kết luận. "
"Ngày ấy Đức Minh sư huynh bị sư phó đánh, thế nhưng cũng chỉ là giáo huấn một trận để hắn chịu nhận lỗi, sư phó còn trả lại ba quả Kim Hầu từ dược điền của mình cho Lý sư bá, nghe nói ngươi bị thương nên đặc biệt nhờ Lý sư mang tới cho ngươi hai viên Hoàng Long đan. Ngươi chưa lấy đan sao? Bằng không, sao có thể cho rằng sư phó đánh chết Đức Minh sư huynh."
Hòa Thuận vừa nghe có loại bồi thường này nhận ra Lý sư bá vốn không đưa gì cho nàng.
Ngày đó sau khi sự tình phát sinh, hắn chưa từng tới qua, chỉ phái đệ tử lại đưa ba bụi Kim Hầu làm cây non, cũng chả nói chuyện Hoàng Long đan với nàng.
Hoà Thuận không khỏi tức giận trong lòng, chỉ có thể thầm chửi rủa Lý sư bá.
Hay cho một Lý sư bá, mỗi tháng đều luyện ba, bốn lò đan dược mà còn tham của ta hai viên Hoàng Long đan.
Nhưng ngoài mặt Hoà Thuận cũng không thể nói là mình chưa nhận được, đành phải giả vờ ngu ngốc vỗ tay nói: "Lý sư bá sai người đến giao hai viên Hoàng Long rồi, nhưng ta lại bận không để ý. Sư huynh đưa thuốc cũng không nói gì với ta, ta tưởng là Lý sư bá nhìn thấy toàn bộ dược điền bị phá hủy, cho rằng ta đáng thương nên cho ta."
Nghe nàng nói như vậy, Trương Lương Bình cũng gật đầu nói: "Về việc Đức Minh sư huynh chết, nội môn đệ tử đều biết, nhưng tạm thời không có báo cho ngươi."
"Ngày ấy Đức Minh sư huynh bị sư phó hung hăng giáo huấn một trận, sư phó để ta mang hắn về động phủ. Ta đem hắn đưa về, liền đi Chính Sự điện nhận nhiệm vụ, cùng các sư huynh đệ ra cửa nửa tháng. Lúc ta trở lại, mới nghe nói Đức Minh sư huynh chết trong động phủ, đã tiên đoạ vài ngày rồi."
"Ồ, ngươi có biết là ai làm không?" Hòa Thuận có chút kinh ngạc.
Tuy Tiên Linh môn ở núi Mộc Nhật rất lớn, thế nhưng các động phủ đều cách các điện không quá xa, bởi vì nơi này linh khí dày nhất, đối với tu luyện cùng trồng linh thảo rất quan trọng.
Trương Lương Bình lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài: "Ta còn chưa tìm ra được ai làm, trước đó có một sư huynh khác có hẹn với hắn, cho nên đến động phủ của hắn, ném truyền thư vào rất lâu nhưng không có trả lời."
"Sư huynh đó biết cách điều khiển bọ nên bỏ một số con vào tường đá, sau đó mới phát hiện ra Đức Minh đã chết được vài ngày. Nghe nói cấm chế vẫn còn nguyên, không có bị hư hại gì, hẳn là Đức Minh sư huynh mở cấm chế, cho hung thủ đi vào."
Đệ tử ở giai đoạn Trúc Cơ có thể có động phủ riêng, cấm chế mạnh mẽ được giăng mỗi động phủ.
Nếu như có người muốn cưỡng ép phá cấm chế, tiếng ồn nhất định sẽ rất lớn, người trong phái sẽ phát hiện ra.
"Sau đó thì sao?" Hoà Thuận tò mò hỏi, Đức Minh này là báu vật của cả nhà, hắn ta chết trong phái, e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Quả nhiên, Trương Lương Bình cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Hắn là hi vọng của cả nhà, bình thường hắn thích gì đều cho hắn. Hiện tại hắn chết trong tông môn, tộc trưởng trong tộc đã đến Thiên Cư điện khóc mấy ngày cầu sư phó rồi."
Hoà Thuận gãi đầu, bối rối hỏi: "Sao ta không nghe được tin tức gì?"
Trương Lương Bình thấp giọng nói: "Việc này có liên quan đến bộ mặt của cả giáo phái, chưởng môn tự nhiên sẽ chặn tin tức, ta vẫn là lợi dụng vị trí địa lý, ở trong Thiên Cư điện mới phát hiện ra chuyện."
"Vậy gia tộc của hắn đưa ra điều kiện gì?" Hoà Thuận hoàn toàn không có hứng thú với nguyên nhân cái chết của Đức Minh, nàng chỉ tò mò xem có bao nhiêu thứ có thể dùng đổi mạng hắn.
Trương Lương Bình lần này hạ thấp giọng, lén lút nói: "Đối phương công phu sư tử ngoạm, ngay từ đầu nói điều kiện không biết là gì, yêu cầu rất cao. Chỉ là cuối cùng, chưởng môn chúng ta đáp ứng, nếu như trong gia tộc xuất hiện tiểu hài có linh căn, bất kể là thuần linh căn hay ngụy linh căn, tất cả đều trực tiếp cho nhập môn phái. Còn để lại một tấm ngọc bài cho nhà hắn, sau này trực tiếp mang ngọc bài đến là có thể nhập môn. Thật sự làm sư phó ói ra máu mà."
"Muốn bồi dưỡng được một tu sĩ Trúc Cơ không dễ dàng, lấy mấy thứ này đổi, thật đúng là tổn thất lớn nha." Hoà Thuận thở dài nhàn nhã.
Trương Lương Bình lần này đổi thành tươi cười, nói với Hòa Thuận: "Tiểu sư muội, ngươi cũng biết, mọi người lén phân chia dược đồng. Mặc dù ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, thế nhưng ta thực sự rất cần linh thảo. Hiện tại ta và Lý sư bá đã tách ta, ngươi giúp sư huynh một bận đi."
Những linh thảo này đối với Hòa Thuận tác dụng không lớn, nàng chỉ dùng để che tai mắt người khác, phân chia theo quy củ dược đồng nàng cũng có nghe qua.
Ngày ấy nàng chỉ không quen nhìn bộ dạng Đức Minh hống hách, cho nên mới giả vờ khóc lóc ngăn hắn lại, hiện tại chỉ còn lại Trương Lương Bình, nàng đương nhiên sẽ không tự gây rắc rối cho chính mình.
Vì vậy sau khi nghe hắn nói, Hòa Thuận nghênh đón hắn tiến vào, chỉ vào dược điền trong sân, hào phóng nói: "Nếu ngươi thích có thể lấy.. Nếu có loại đặc biệt cần có thể nói trước nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi trồng."
"Vậy trước tiên cảm ơn sư muội." Thấy Hoà Thuận hào phóng như vậy, Trương Lương Bình vô cùng vui mừng. Hắn ta đưa tay cám ơn Hoà Thuận, sải bước vào sân.
Thấy trong dược, Kim Hầu quả chỉ còn lại mấy cành trơ trụi, ông lập tức nổi trận lôi đình.
Lý sư bá thế nhưng là tu sĩ Kim Đan kỳ, đối đầu với Trúc Cơ kỳ thì khác nào mèo vớ chuột, thực lực không chỉ cách nhau một chút.
Lương Bình mau chóng buông lỏng áp chế Thế Hồn quyển, lui về phía sau hai bước, bước tới Lý sư bá cúi đầu, "Tham kiến Lý sư bá."
Lý sư bá nghi hoặc nhìn chằm chằm Đức Minh, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi là đệ tử của điện nào?"
Nhìn Lý sư bá cũng không thường xuyên xuất hiện trong sáu điện chính, Đức Minh nghĩ ông khẳng định không phải nhân vật trọng yếu nào.
Vì thế hắn không thèm chào, thậm chí còn ăn hùng tâm gan báo, ngẩng đầu nhìn thẳng Lý sư bá, không khách khí nói: "Ta là đệ tử của Thiên Cư điện."
Bởi vì hắn sinh ra trong một gia tộc tầm trung, lại là sủng nhi của cả nhà nên thường muốn gi được đấy.
Đức Minh liền cho rằng mình là đệ tử của chưởng môn Thiên Cư điện, thế nào cũng có mấy phần mặt mũi. Tuy không sợ Lý sư bá tu vi Kim Đan nhưng thái độ rất vô lý cuồng vọng.
Mà hắn không biết lời vừa dứt, Lý sư bá một chưởng liền đánh qua.
Một bàn tay kim quang lao thẳng tới Đức Minh, hắn vội vàng run rẩy mở Thế Hồn quyển, một con lợn da đen lập tức lao ra tấn công bàn tay kim quang.
Gió cuốn mây tan, kim quang chói mắt, lợn da đen bị đánh tan, kim chưởng uy lực không giảm chút nào đánh mạnh vào ngực Đức Minh.
Chỉ một chưởng mà đem hắn đánh bay, ngay lập tức Đức Minh bị hất văng ra xa, đập mạnh vào hàng rào trên sân, hàng rào bay lan tứ phía, Hoà Thuận nhanh chóng lấy tay áo che mặt chặn lại.
Mà Đức Minh đụng phải hàng rào, người lăn ra đó. Chờ hắn chống mặt đất ngồi dậy thì trong miệng liền phun ra một ngụm máu tươi, tản đầy trên đất.
Ngũ quan cũng theo đó mà chảy máu, thật sự rất dọa người.
"Đồ khốn kiếp, hôm nay ta phải lý luận với chưởng môn nhà ngươi một phen." Lý sư bá thân thủ một trảo, đem Đức Minh đang thổ huyết bắt lại, ngự thượng tiên khí nổi giận đùng đùng hướng Thiên Cư điện mà đi.
Mà Lương Bình không kịp cùng Hòa Thuận cáo từ, cũng nhanh chóng lấy ra pháp khí, đuổi theo hai người kia.
Hoà Thuận tránh được một kiếp, yên lặng nhìn ba người đi xa, khóe miệng cười lạnh.
Vận khí của nàng thật là quá tốt, vốn Lý sư bá tính ngày sẵn rồi, năm ngày sau mới chuẩn bị tới.
Nhưng không biết thế nào hôm nay vừa lúc luyện một lò Hoàng Long đan cấp cho đám đệ tử, lại thiếu 1 mẫu đất.
Nghĩ tới Hòa Thuận cũng có loại đất này, hơn nữa niên đại cũng khoảng sáu mươi năm, liền tự mình chạy tới một chuyến, đào một ít về dùng.
Ai dè vừa tới đã nghe có người chửi bới, còn dám cướp đồ của mình, liền cho hắn một chưởng rồi tìm chưởng môn lý luận.
Nghĩ tới Đức Minh gặp chưởng môn kia, không chết cũng tàn phế, Hòa Thuận tâm tình phá lệ tốt hơn. Không một chút để ý cả viện bừa bãi, tay chân lanh lẹ mà dọn dẹp.
Qua mấy tháng sau, Lương Bình sư huynh lại tới, nhưng lần này không có Đức Minh.
Hòa Thuận liền tò mò hỏi thăm: "Lương Bình sư huynh, lần này sao lại đi một người, Đức Minh sư huynh đâu?"
Lương Bình than nhẹ một tiếng, thần sắc bi thương nói: "Đức Minh sư huynh đã tiên đọa."
"Không thể nào?" Vừa nghe tin tên đáng ghét Đức Minh đã chết, Hòa Thuận nổi một trận mừng thầm trong lòng, nhưng vẻ mặt lại không biểu hiện gì.
Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi: " Lý sư bá hà khắc đến mức đánh chết sao?"
Lương Bình lắc đầu, buồn bã nói: "Không phải Lý sư bá. Ngày hôm đó sư bá chỉ đánh hắn bị thương rồi đưa trực tiếp lên Thiên Cư điện. Tìm sư phó lý luận, nhưng mà nghe nói Đức Minh sư huynh làm ra chuyện như vậy, sư phó rất tức giận, nên đánh Đức Minh sư huynh luôn."
"Ồ." Hòa Thuận tỉnh ngộ gật gật đầu nói:
"Nghĩa là chưởng môn chỉ vô tình đánh chết hắn. Mặc dù sư huynh Đức Minh vô lễ, đánh đập đồng môn, cướp tài sản nhưng tội không đến mức chết. Mà chưởng môn lại muốn dạy dỗ đệ tử một bài học. Tại sao vậy? Đánh mạnh quá chết luôn à."
Nghe Hoà Thuận nói ra rất nhiều tội ác của Đức Minh, sau đó lắc đầu thở dài nói thật đáng tiếc, Lương Bình bất lực giải thích: "Sư muội, ngươi hiểu lầm rồi, sư huynh Đức Minh không bị sư phó đánh chết."
"Thật là, ngươi nói lại không nói hết, làm ta hiểu lầm mấy lần, rốt cuộc Đức Minh sư huynh vì sao lại chết?"
Hòa Thuận rất bất mãn, cau mày trách, đây không phải đang đùa giỡn nàng sao.
Nhìn Hòa Thuận mất hứng, Trương Lương Bình cười, "Tiểu sư muội, là ngươi quá nóng lòng, ta còn chưa nói hết, ngươi liền đi tới kết luận. "
"Ngày ấy Đức Minh sư huynh bị sư phó đánh, thế nhưng cũng chỉ là giáo huấn một trận để hắn chịu nhận lỗi, sư phó còn trả lại ba quả Kim Hầu từ dược điền của mình cho Lý sư bá, nghe nói ngươi bị thương nên đặc biệt nhờ Lý sư mang tới cho ngươi hai viên Hoàng Long đan. Ngươi chưa lấy đan sao? Bằng không, sao có thể cho rằng sư phó đánh chết Đức Minh sư huynh."
Hòa Thuận vừa nghe có loại bồi thường này nhận ra Lý sư bá vốn không đưa gì cho nàng.
Ngày đó sau khi sự tình phát sinh, hắn chưa từng tới qua, chỉ phái đệ tử lại đưa ba bụi Kim Hầu làm cây non, cũng chả nói chuyện Hoàng Long đan với nàng.
Hoà Thuận không khỏi tức giận trong lòng, chỉ có thể thầm chửi rủa Lý sư bá.
Hay cho một Lý sư bá, mỗi tháng đều luyện ba, bốn lò đan dược mà còn tham của ta hai viên Hoàng Long đan.
Nhưng ngoài mặt Hoà Thuận cũng không thể nói là mình chưa nhận được, đành phải giả vờ ngu ngốc vỗ tay nói: "Lý sư bá sai người đến giao hai viên Hoàng Long rồi, nhưng ta lại bận không để ý. Sư huynh đưa thuốc cũng không nói gì với ta, ta tưởng là Lý sư bá nhìn thấy toàn bộ dược điền bị phá hủy, cho rằng ta đáng thương nên cho ta."
Nghe nàng nói như vậy, Trương Lương Bình cũng gật đầu nói: "Về việc Đức Minh sư huynh chết, nội môn đệ tử đều biết, nhưng tạm thời không có báo cho ngươi."
"Ngày ấy Đức Minh sư huynh bị sư phó hung hăng giáo huấn một trận, sư phó để ta mang hắn về động phủ. Ta đem hắn đưa về, liền đi Chính Sự điện nhận nhiệm vụ, cùng các sư huynh đệ ra cửa nửa tháng. Lúc ta trở lại, mới nghe nói Đức Minh sư huynh chết trong động phủ, đã tiên đoạ vài ngày rồi."
"Ồ, ngươi có biết là ai làm không?" Hòa Thuận có chút kinh ngạc.
Tuy Tiên Linh môn ở núi Mộc Nhật rất lớn, thế nhưng các động phủ đều cách các điện không quá xa, bởi vì nơi này linh khí dày nhất, đối với tu luyện cùng trồng linh thảo rất quan trọng.
Trương Lương Bình lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài: "Ta còn chưa tìm ra được ai làm, trước đó có một sư huynh khác có hẹn với hắn, cho nên đến động phủ của hắn, ném truyền thư vào rất lâu nhưng không có trả lời."
"Sư huynh đó biết cách điều khiển bọ nên bỏ một số con vào tường đá, sau đó mới phát hiện ra Đức Minh đã chết được vài ngày. Nghe nói cấm chế vẫn còn nguyên, không có bị hư hại gì, hẳn là Đức Minh sư huynh mở cấm chế, cho hung thủ đi vào."
Đệ tử ở giai đoạn Trúc Cơ có thể có động phủ riêng, cấm chế mạnh mẽ được giăng mỗi động phủ.
Nếu như có người muốn cưỡng ép phá cấm chế, tiếng ồn nhất định sẽ rất lớn, người trong phái sẽ phát hiện ra.
"Sau đó thì sao?" Hoà Thuận tò mò hỏi, Đức Minh này là báu vật của cả nhà, hắn ta chết trong phái, e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Quả nhiên, Trương Lương Bình cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Hắn là hi vọng của cả nhà, bình thường hắn thích gì đều cho hắn. Hiện tại hắn chết trong tông môn, tộc trưởng trong tộc đã đến Thiên Cư điện khóc mấy ngày cầu sư phó rồi."
Hoà Thuận gãi đầu, bối rối hỏi: "Sao ta không nghe được tin tức gì?"
Trương Lương Bình thấp giọng nói: "Việc này có liên quan đến bộ mặt của cả giáo phái, chưởng môn tự nhiên sẽ chặn tin tức, ta vẫn là lợi dụng vị trí địa lý, ở trong Thiên Cư điện mới phát hiện ra chuyện."
"Vậy gia tộc của hắn đưa ra điều kiện gì?" Hoà Thuận hoàn toàn không có hứng thú với nguyên nhân cái chết của Đức Minh, nàng chỉ tò mò xem có bao nhiêu thứ có thể dùng đổi mạng hắn.
Trương Lương Bình lần này hạ thấp giọng, lén lút nói: "Đối phương công phu sư tử ngoạm, ngay từ đầu nói điều kiện không biết là gì, yêu cầu rất cao. Chỉ là cuối cùng, chưởng môn chúng ta đáp ứng, nếu như trong gia tộc xuất hiện tiểu hài có linh căn, bất kể là thuần linh căn hay ngụy linh căn, tất cả đều trực tiếp cho nhập môn phái. Còn để lại một tấm ngọc bài cho nhà hắn, sau này trực tiếp mang ngọc bài đến là có thể nhập môn. Thật sự làm sư phó ói ra máu mà."
"Muốn bồi dưỡng được một tu sĩ Trúc Cơ không dễ dàng, lấy mấy thứ này đổi, thật đúng là tổn thất lớn nha." Hoà Thuận thở dài nhàn nhã.
Trương Lương Bình lần này đổi thành tươi cười, nói với Hòa Thuận: "Tiểu sư muội, ngươi cũng biết, mọi người lén phân chia dược đồng. Mặc dù ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, thế nhưng ta thực sự rất cần linh thảo. Hiện tại ta và Lý sư bá đã tách ta, ngươi giúp sư huynh một bận đi."
Những linh thảo này đối với Hòa Thuận tác dụng không lớn, nàng chỉ dùng để che tai mắt người khác, phân chia theo quy củ dược đồng nàng cũng có nghe qua.
Ngày ấy nàng chỉ không quen nhìn bộ dạng Đức Minh hống hách, cho nên mới giả vờ khóc lóc ngăn hắn lại, hiện tại chỉ còn lại Trương Lương Bình, nàng đương nhiên sẽ không tự gây rắc rối cho chính mình.
Vì vậy sau khi nghe hắn nói, Hòa Thuận nghênh đón hắn tiến vào, chỉ vào dược điền trong sân, hào phóng nói: "Nếu ngươi thích có thể lấy.. Nếu có loại đặc biệt cần có thể nói trước nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi trồng."
"Vậy trước tiên cảm ơn sư muội." Thấy Hoà Thuận hào phóng như vậy, Trương Lương Bình vô cùng vui mừng. Hắn ta đưa tay cám ơn Hoà Thuận, sải bước vào sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất