Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)
Chương 15: . Cần Một Con Thú Đi Đường
Hứa Nguyên trong hai ngày qua này có đôi khi cảm thấy, nếu như không phải lần này Nhiễm Thanh Mặc bắt hắn ra ngoài, khả năng chỉ cần thêm mấy năm nữa cơ thể này sẽ chết ở trên bụng nữ nhân.
Không cấm dục còn chưa tính, còn mẹ nó, tên này còn không rèn luyện.
Mà đáng sợ nhất chính là, trong cơ thể thỉnh thoảng sẽ có cảm giác bồn chồn không yên giống như nghiện thuốc lá, nhưng mạnh hơn nghiện thuốc lá mấy lần.
Cái này khiến Hứa Nguyên gần như chắc chắn rằng tên Tam công tử này ban đầu nhất định cắn thuốc kích thích.
Xuyên không mà không chỉ mang theo thân thể bệnh tật này, còn kế thừa những xui xẻo của tên Hứa Nguyên này nữa.
Mà thân thể yếu đuối đấy bệnh tật như này, để cho hai người tiến lên với tốc độ như rùa bò.
Trong lúc nghỉ ngơi, hô hấp của Hứa Nguyên cũng dần dần bình tĩnh lại, hắn nhìn nữ tử áo đen đang nhắm mắt dưỡng thần ở đối diện.
Ánh nắng xuyên thấu qua ngọn cây chiếu xuống dưới đất, những đốm sáng chiếu sáng làn da trắng của nàng.
Vừa nhìn thấy, Hứa Nguyên bỗng nhiên mở miệng nói:
"Nhiễm thiếu nữ, với tốc độ hiện tại của chúng ta, có lẽ phải mất một tháng nữa mới đến Thiên Môn Sơn."
"Ta biết."
Nhiễm Thanh Mặc vẫn nhắm mắt lại, giọng nói lạnh nhạt.
Hứa Nguyên hơi suy tư, nói khẽ:
"Thời gian dài như thế này, chúng ta lúc có thể bị đuổi kịp bất cứ lúc nào."
". . . ." Nhiễm Thanh Mặc không có trả lời, chỉ là mở mắt lẳng lặng nhìn xem hắn.
Hứa Nguyên hơi có vẻ xấu hổ mà cười cười.
Hắn đương nhiên biết những chuyện này đều là bởi vì thân thể này của hắn, nhưng mỗi lần dừng lại đều là khi hắn cố gắng tới mức không chịu nổi mới dừng lại, nhưng vì cực hạn của thân thể này quá thấp, thế nên phải dừng lại nhiều lần.
Dừng một chút, Hứa Nguyên hơi do dự, nhẹ giọng đề nghị:
"Cho nên, ngươi. . . Có thể đi bắt một con yêu thú, Ừm. . . Để cho ta thay đi bộ hay không."
Suy nghĩ thật lâu, Hứa Nguyên vẫn là nói ra đề nghị này.
Có nguy hiểm, nhưng không lớn.
Nếu như yêu thú có vấn đề, lấy thực lực Nhiễm Thanh Mặc thì hoàn toàn có thể trực tiếp diệt khẩu trước khi yêu thú kịp ra tay.
Nhiễm Thanh Mặc suy tư một lát, khẽ vuốt cằm, cầm kiếm đứng dậy, đứng thẳng tại chỗ hai giây, sau đó đưa mắt nhìn về phía bên cạnh, thân hình trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Hứa Nguyên ngây người, bỗng nhiên có một tiếng hổ gầm từ ngoài ngàn mét truyền tới.
"Ngao rống! ! ! !"
Sau đó là một tiếng vang trầm.
"Ầm!"
"Rống! ! ! !"
"Ầm!"
"Ngao ô. . ."
"Ầm!"
"Ô. . . ."
Mấy giây sau, trong tay Nhiễm Thanh Mặc mang theo một cái cự hổ màu trắng từ trên trời giáng xuống.
Thân thể khổng lồ của Bạch Hổ dài đến hai trượng nhưng ở trong tay Nhiễm Thanh Mặc lại giống như là một con mèo cỡ lớn, bị túm lấy cổ đè xuống không thể động đậy.
Nhiễm Thanh Mặc buông tay ra, chỉ chỉ Bạch Hổ nằm sấp trên mặt đất, đi tới phía Hứa Nguyên, nhẹ giọng hỏi:
"Nó, có thể chứ?"
Hứa Nguyên không nói chuyện.
Hắn nhìn thấy Nhiễm Thanh Mặc buông tay ra, về sau con lão hổ này liền lặng lẽ ngẩng đầu lên, một đôi mắt âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm phía sau lưng Nhiễm Thanh Mặc.
Sau một giây.
Con Bạch Hổ liền cố gắng dùng tính mạng của mình lao về Nhiễm Thanh Mặc nó đang có tư tưởng thà chết chứ không thể mất tự do.
Cự hổ màu trắng bỗng nhiên phát lực nhào về phía bóng hình nữ tử nhỏ yếu xinh đẹp, sau đó trực tiếp bị Nhiễm Thanh Mặc vung tay cầm bao kiếm đập thẳng vào đầu con hổ.
Trong nháy mắt đó,
Hứa Nguyên nhìn thấy được con hổ trắng khổng lồ đang bay trên không trung mà ánh mắt đang mê man dần đi.
"Oanh!"
Thân thể cao lớn của Bạch Hổ hóa thành tàn ảnh bay ngược ra sau, bay mấy chục mét làm gãy một loạt cây, tới khi gặp đại thụ mới dừng lại.
Nhiễm Thanh Mặc bước về phía Hứa Nguyên, quay đầu nhìn lão hổ kia một chút, thấp giọng thì thào:
"Hình như không thể. . . ."
Sau đó lại nhỏ giọng nói "Chờ một chút" với Hứa Nguyên, nàng cầm theo kiếm đi về phía bụi mù vừa rồi.
Sau một lát yên lặng, trong đám bụi mù xuất hiện một cái hình bóng màu trắng, Nhưng mà nó không tiếp tục nhào về phía Nhiễm Thanh Mặc, mà trực tiếp nhào lộn chạy về phía xa.
Nữ nhân này thật là khủng khiếp, nó phải trốn thật nhanh.
Nhiễm Thanh Mặc đạp chân xuống đất, thân ảnh biến mất tại chỗ.
"Ầm!"
Một tiếng vang trầm vạch phá rừng rậm yên tĩnh, hù dọa cho chim chóc bay tán loạn.
Nhiễm Thanh Mặc vững vàng rơi xuống đất, nhìn lão hổ bị đánh vào đầu cho sắp thành ngu ngốc rồi, nàng đưa tay cầm lấy nhúm da lông trên đầu của nó, kéo nó chậm rãi đi tới phía Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên nhìn một màn trước mắt, khóe môi giật giật.
Nhiễm Thanh Mặc gật gật đầu đối với Hứa Nguyên:
"Hiện tại chắc là có thể, ngươi đi lên thử một chút."
Hứa Nguyên há to miệng, liếc qua Bạch Hổ bất động nằm sấp trên mặt đất.
Bạch Hổ híp mắt, rõ ràng là đang giả chết, ánh mắt mang theo một chút cảnh cáo nhìn chằm chằm Hứa Nguyên.
Yêu thú đều có linh trí, chỉ là cao hoặc thấp, đến giờ phút này lớn Bạch Hổ đã hiểu được cái nữ nhân khủng bố này là muốn đem nó xem như tọa kỵ đưa cho cái nam nhân này.
Không cấm dục còn chưa tính, còn mẹ nó, tên này còn không rèn luyện.
Mà đáng sợ nhất chính là, trong cơ thể thỉnh thoảng sẽ có cảm giác bồn chồn không yên giống như nghiện thuốc lá, nhưng mạnh hơn nghiện thuốc lá mấy lần.
Cái này khiến Hứa Nguyên gần như chắc chắn rằng tên Tam công tử này ban đầu nhất định cắn thuốc kích thích.
Xuyên không mà không chỉ mang theo thân thể bệnh tật này, còn kế thừa những xui xẻo của tên Hứa Nguyên này nữa.
Mà thân thể yếu đuối đấy bệnh tật như này, để cho hai người tiến lên với tốc độ như rùa bò.
Trong lúc nghỉ ngơi, hô hấp của Hứa Nguyên cũng dần dần bình tĩnh lại, hắn nhìn nữ tử áo đen đang nhắm mắt dưỡng thần ở đối diện.
Ánh nắng xuyên thấu qua ngọn cây chiếu xuống dưới đất, những đốm sáng chiếu sáng làn da trắng của nàng.
Vừa nhìn thấy, Hứa Nguyên bỗng nhiên mở miệng nói:
"Nhiễm thiếu nữ, với tốc độ hiện tại của chúng ta, có lẽ phải mất một tháng nữa mới đến Thiên Môn Sơn."
"Ta biết."
Nhiễm Thanh Mặc vẫn nhắm mắt lại, giọng nói lạnh nhạt.
Hứa Nguyên hơi suy tư, nói khẽ:
"Thời gian dài như thế này, chúng ta lúc có thể bị đuổi kịp bất cứ lúc nào."
". . . ." Nhiễm Thanh Mặc không có trả lời, chỉ là mở mắt lẳng lặng nhìn xem hắn.
Hứa Nguyên hơi có vẻ xấu hổ mà cười cười.
Hắn đương nhiên biết những chuyện này đều là bởi vì thân thể này của hắn, nhưng mỗi lần dừng lại đều là khi hắn cố gắng tới mức không chịu nổi mới dừng lại, nhưng vì cực hạn của thân thể này quá thấp, thế nên phải dừng lại nhiều lần.
Dừng một chút, Hứa Nguyên hơi do dự, nhẹ giọng đề nghị:
"Cho nên, ngươi. . . Có thể đi bắt một con yêu thú, Ừm. . . Để cho ta thay đi bộ hay không."
Suy nghĩ thật lâu, Hứa Nguyên vẫn là nói ra đề nghị này.
Có nguy hiểm, nhưng không lớn.
Nếu như yêu thú có vấn đề, lấy thực lực Nhiễm Thanh Mặc thì hoàn toàn có thể trực tiếp diệt khẩu trước khi yêu thú kịp ra tay.
Nhiễm Thanh Mặc suy tư một lát, khẽ vuốt cằm, cầm kiếm đứng dậy, đứng thẳng tại chỗ hai giây, sau đó đưa mắt nhìn về phía bên cạnh, thân hình trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Hứa Nguyên ngây người, bỗng nhiên có một tiếng hổ gầm từ ngoài ngàn mét truyền tới.
"Ngao rống! ! ! !"
Sau đó là một tiếng vang trầm.
"Ầm!"
"Rống! ! ! !"
"Ầm!"
"Ngao ô. . ."
"Ầm!"
"Ô. . . ."
Mấy giây sau, trong tay Nhiễm Thanh Mặc mang theo một cái cự hổ màu trắng từ trên trời giáng xuống.
Thân thể khổng lồ của Bạch Hổ dài đến hai trượng nhưng ở trong tay Nhiễm Thanh Mặc lại giống như là một con mèo cỡ lớn, bị túm lấy cổ đè xuống không thể động đậy.
Nhiễm Thanh Mặc buông tay ra, chỉ chỉ Bạch Hổ nằm sấp trên mặt đất, đi tới phía Hứa Nguyên, nhẹ giọng hỏi:
"Nó, có thể chứ?"
Hứa Nguyên không nói chuyện.
Hắn nhìn thấy Nhiễm Thanh Mặc buông tay ra, về sau con lão hổ này liền lặng lẽ ngẩng đầu lên, một đôi mắt âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm phía sau lưng Nhiễm Thanh Mặc.
Sau một giây.
Con Bạch Hổ liền cố gắng dùng tính mạng của mình lao về Nhiễm Thanh Mặc nó đang có tư tưởng thà chết chứ không thể mất tự do.
Cự hổ màu trắng bỗng nhiên phát lực nhào về phía bóng hình nữ tử nhỏ yếu xinh đẹp, sau đó trực tiếp bị Nhiễm Thanh Mặc vung tay cầm bao kiếm đập thẳng vào đầu con hổ.
Trong nháy mắt đó,
Hứa Nguyên nhìn thấy được con hổ trắng khổng lồ đang bay trên không trung mà ánh mắt đang mê man dần đi.
"Oanh!"
Thân thể cao lớn của Bạch Hổ hóa thành tàn ảnh bay ngược ra sau, bay mấy chục mét làm gãy một loạt cây, tới khi gặp đại thụ mới dừng lại.
Nhiễm Thanh Mặc bước về phía Hứa Nguyên, quay đầu nhìn lão hổ kia một chút, thấp giọng thì thào:
"Hình như không thể. . . ."
Sau đó lại nhỏ giọng nói "Chờ một chút" với Hứa Nguyên, nàng cầm theo kiếm đi về phía bụi mù vừa rồi.
Sau một lát yên lặng, trong đám bụi mù xuất hiện một cái hình bóng màu trắng, Nhưng mà nó không tiếp tục nhào về phía Nhiễm Thanh Mặc, mà trực tiếp nhào lộn chạy về phía xa.
Nữ nhân này thật là khủng khiếp, nó phải trốn thật nhanh.
Nhiễm Thanh Mặc đạp chân xuống đất, thân ảnh biến mất tại chỗ.
"Ầm!"
Một tiếng vang trầm vạch phá rừng rậm yên tĩnh, hù dọa cho chim chóc bay tán loạn.
Nhiễm Thanh Mặc vững vàng rơi xuống đất, nhìn lão hổ bị đánh vào đầu cho sắp thành ngu ngốc rồi, nàng đưa tay cầm lấy nhúm da lông trên đầu của nó, kéo nó chậm rãi đi tới phía Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên nhìn một màn trước mắt, khóe môi giật giật.
Nhiễm Thanh Mặc gật gật đầu đối với Hứa Nguyên:
"Hiện tại chắc là có thể, ngươi đi lên thử một chút."
Hứa Nguyên há to miệng, liếc qua Bạch Hổ bất động nằm sấp trên mặt đất.
Bạch Hổ híp mắt, rõ ràng là đang giả chết, ánh mắt mang theo một chút cảnh cáo nhìn chằm chằm Hứa Nguyên.
Yêu thú đều có linh trí, chỉ là cao hoặc thấp, đến giờ phút này lớn Bạch Hổ đã hiểu được cái nữ nhân khủng bố này là muốn đem nó xem như tọa kỵ đưa cho cái nam nhân này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất