Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 28: . Hướng Tử Mà Sinh

Trước Sau
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên nhìn về phía nữ tử cạnh mình:

“Nhiễm cô nương, ký ức của ta có chút thiếu sót về những viên đan dược này, làm phiền ngươi phân biệt chúng giúp ta.”

“…”

Nhiễm Thanh Mặc nghe xong, nhìn Hứa Nguyên một cái, ánh mắt có chút kỳ lạ và ngờ vực.

Về việc Hứa Nguyên mất trí nhớ có chọn lọc, nàng thấy khá kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ kỳ lạ ở chỗ nào.

Suy nghĩ một chút, không nghĩ ra kết quả, Nhiễm Thanh Mặc gật đầu đồng ý:

“Ừm, bình này là Cửu Hoàn Đan, bình này là Huyết Linh Dung Thân Đan, bình này…bình này…”

Khi nói đến viên đan cuối cùng, Nhiễm Thanh Mặc nhíu mày một chút, nhìn chăm chú vào bình nhỏ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra:

“Còn bình này…ta không biết.”

“Không biết cũng không sao.” Hứa Nguyên đáp nhẹ nhàng.

Nhiễm Thanh Mặc không biết viên Ách Vẫn Đan này cũng là điều bình thường.

Ách Vẫn Đan là đan dược được chế tạo ra để tu luyện với Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết, mà Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết lại là công pháp tự chế, từ lúc được sáng tạo ra vẫn nằm yên trong động phủ này.

Có thể nói, ngoài Hứa Nguyên từng là người chơi, trong thế giới này không còn người thứ hai biết về sự tồn tại của công pháp tu luyện này.

Đến gần cầm lấy hai bình ngọc, Hứa Nguyên liếc mắt qua bình còn lại, tạm dừng một chút, nhẹ nhàng nói với Nhiễm Thanh Mặc:

“Ngươi giữ lại viên Cửu Hoàn Đan này chữa thương đi.”

“…”

Nhiễm Thanh Mặc lập tức nâng mắt lên, đôi mắt trong veo của nàng ấy hơi lập lòe.

Nàng biết giá trị của viên Cửu Hoàn Đan này.

Nhẹ nhàng nhấp nhấp môi đỏ, Nhiễm Thanh Mặc nhìn Hứa Nguyên, đột nhiên hỏi:

“À, có thể cho ta một hộp ngọc không?”

“Hộp ngọc?”

Hứa Nguyên liếc nhìn hộp ngọc kia một cái, nói thoáng qua: “Trực tiếp lấy đi.”

“Ờm.”



Nhiễm Thanh Mặc gật đầu, nàng cầm một hộp ngọc trong tay, mở ra, trong ánh mắt của Hứa Nguyên, trực tiếp đưa tay ngọc mảnh mai vào ngực tìm kiếm gì đó.

“…”

Tổ chức lại ngôn ngữ, Hứa Nguyên nhỏ giọng hỏi:

“Ngươi đang làm gì thế?”

Nhiễm Thanh Mặc không nói gì, im lặng lấy Xà Tâm Liên từ trong ngực ra, đặt vào hộp ngọc.

Thấy vậy Hứa Nguyên hơi kinh ngạc.

Hắn nhớ rõ trước khi nhảy vực, hắn đã để thứ đó trong ngực của mình.

Chắc là trong lúc hắn bất tỉnh, tảng băng lớn này đã lén lút lấy lại chiến lợi phẩm của nàng.

Hơi mỉm cười.

Đậy kín nắp hộp, Nhiễm Thanh Mặc chỉnh sửa cổ áo, đứng lên đưa hộp ngọc cho Hứa Nguyên, nhẹ nhàng nói:

“Ta…ta lấy thứ này đổi với ngươi.”

“…”

Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của nàng, Hứa Nguyên im lặng một lúc, cười nhẹ, không từ chối: "Được, ta nhận, ngươi đặt vào nhẫn tu di giúp ta đi."

“Ừm.” Nhiễm Thanh Mặc gật đầu, chỉ cần nghĩ trong đầu một tí, chiếc hộp ngọc trong tay đã biến mất không thấy.

Hết lời, trong một khoảnh khắc cả hai đều không có gì để nói.

Nhiễm Thanh Mặc cũng không cảm thấy xấu hổ gì, lườm Hứa Nguyên một cái, sau đó tự lấy đi viên Cửu Hoàn Đan mà mình đổi được, ngồi vào một góc động phủ để dưỡng thương.

Hứa Nguyên thì từ từ nhặt chiếc áo Huyết Ngọc Lưu Ly trên đất và hai quyển sách cổ lên, ngồi lên giường ngọc trong động phủ.

Đây là động phủ của hắn, hắn ngủ trên giường, Nhiễm Thanh Mặc ngủ dưới đất, rất hợp lý.

Động phủ này hẳn là có thể xem như là một chỗ an toàn.

Trong tuyến nhiệm vụ thế giới Vương Đạo Nhiệt Huyết của ≪Thương Nguyên≫, tình huống mà vai chính của bộ phim gặp phải cũng giống như hiện tại, phía sau mông cũng có truy binh, hơn nữa bởi vì lúc đó cốt truyện đã bước vào giai đoạn giữa, những truy binh này có thể đánh vai chính trong giai đoạn giữa chạy loạn khắp thế giới, tất nhiên là không vừa.

Tuy rằng không nhất định có thể lăng không mà đi giống như Nhiễm Thanh Mặc, nhưng ở bên cạnh vách núi vượt nóc băng tường để tìm người thì không thành vấn đề.

Nhưng cho dù là thế, những kẻ đuổi giết kia lại chưa bao giờ tìm được vai chính bên trong động phủ này.

Nghĩ đến hẳn là bên ngoài động phủ này có thứ gì đó hoặc là có trận pháp che đậy sự nhận biết.



Nghĩ như thế, tầm mắt Hứa Nguyên lại nhìn quanh một vòng động phủ này.

Lúc mới tỉnh không có chú ý, lúc này Hứa Nguyên mới phát hiện động phủ này không có lối vào.

Nó giống như một cái hõm trống được khảm bên trong ngọn núi.

Phương thức mà hắn và Nhiễm Thanh Mặc bị hút vào, hẳn là thông qua kích hoạt truyền tống trận nào đó đã được thiết lập sẵn.

Thông qua trí nhớ trong quá khứ và thông tin hiện có, phân tích đơn giản ra được một kết luận rằng động phủ này an toàn, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.

Đã qua nhiều ngày từ lúc xuyên việt, đến bây giờ mới được xem như thực sự tạm thời an toàn.

Nghĩ vậy, Hứa Nguyên khẽ thở dài một hơi.

Nếu như không phải phương thức xuyên việt quá mức thấp kém của mình, giờ phút này có thể đã bị các thủ hạ của cha nguyên thân đón về làm đỉnh hào nhị thế tổ.

Không đến nông nỗi này.

Hứa Nguyên lắc đầu, không nghĩ nữa.

Hắn chưa bao giờ là một người sợ trắc trở.

Có trắc trở, phàn nàn vô dụng, vậy thì tìm cách giải quyết nó, một sự thật rất đơn giản.

Ngồi ở đầu giường băng ngọc, Hứa Nguyên nương theo ánh sáng của Dạ Minh Châu khảm trên vách đá, bắt đầu lật xem quyển công pháp gọi là Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết trong tay.

Thứ này, là biện pháp khả thi duy nhất trước mắt giải quyết được tính bài xích thân thể và ý hồn của hắn.

Tuy rằng hắn đã lấy được một quả Huyết Linh Dung Thân Đan, nhưng không có cách nào dùng trực tiếp.

Là dược thì độc ba phần, đối với người tu hành đan dược rất có ích, ngược lại đối với người bình thường lại có thể là một loại kịch độc.

Huyết Linh Dung Thân Đan là đan dược do các loại thiên tài địa bảo đỉnh cấp luyện chế thành, nguyên khí to lớn ẩn chứa trong đó hoàn toàn không phải là một người bình thường như Hứa Nguyên có thể tiêu hóa.

Trực tiếp ăn vào, hơn phân nửa sẽ rơi vào kết cục bạo thể mà chết.

Nhưng cũng may có bản công pháp Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết này trong tay.

Thứ này, chính là mấu chốt giải quyết sự không ổn định giữa thân thể và ý hồn của hắn.

Hướng tử mà sinh, lấy luyện thân hồn – phương thức mà trong sách miêu tả.

Chỉ là khi bí tịch hóa thành hiện thực, Hứa Nguyên muốn luyện thành hiển nhiên không thể động chuột như trong trò chơi là có thể ‘ấn phím để học’.

Trong một quãng thời gian, ở động phủ nhỏ hẹp này chỉ còn lại tiếng xào xạc của trang sách giấy thỉnh thoảng lật qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau