Tiếng Chuông Ngày Đông

Chương 2: Quyết Định

Trước Sau
p class="watch-page-fiction-content">Sau khi Khánh Vỹ Tịnh tắm rửa xong cậu xuống phòng ăn, nơi đó đã có ba của cậu đang đợi sẵn

""Tĩnh Tĩnh đó à mau ngồi xuống ăn cơm, cha có chuyện muốn nói"

Khánh Vỹ Tịnh khi nghe ba nói, cậu trở nên căng thẳng cậu chậm chậm ngồi xuống bàn ăn

"Vâng thưa cha, có chuyện gì thế ạ?"

Lúc này Khánh Hữu Tuấn đang ăn bỏ muỗng nĩa xuống, nhìn Khánh Vỹ Tịnh với ánh mắt dịu dàng mà nói

"Hồi nãy ta đã thấy hết rồi, việc con tự ý léo qua hàng rào để giải cứu cô bé kia"

"Con...con xin lỗi"

"Không con đừng xin lỗi, ta không trách con mà ngược lại ta lại rất tự hào về con"

Khánh Vỹ Tịnh lúc này nhìn cha cậu với vẻ mặt bất ngờ, cậu không ngờ đến cha cậu, một người luôn nghiêm khắc, đáng sợ bây giờ đang nói những điều nãy với cậu

Khánh Vỹ Tịnh vẻ mặt có chút không tin

"Cha, người nói thật chứ"

"Thật, sự dũng cảm và bản lĩnh chính là 2 yếu tố không thể thiếu với người kế thừa Khánh gia, thật sự ta rất tự hào về con"

Lúc này vẻ mặt của Khánh Hữu Tuấn trở nên trầm lại có chút phiền lòng

"Tĩnh Tĩnh cha xin lỗi, 5 năm qua con đã chịu khổ rồi, là người làm cha thật sự cha và mẹ không nỡ thấy con như vậy, nhưng vì luật lệ của gia tộc đối với người thừa kế mà đã làm con chịu khổ rồi"

Khánh Vỹ Tịnh nghe những lời này xong cậu không hề oán trách cha cậu mà lại rất vui, vì cậu đã được cha cậu công nhận

"Thưa cha, con không buồn đâu ạ ngược lại con cảm thấy rất vui khi cha đã tự hào về con"

Cha cậu khi nghe xong, khuôn mặt trở nên vô cùng xúc động, ông cứ tưởng bấy lâu nay Khánh Vỹ Tịnh luôn căm ghét mình vì đã quá khắc nghiệt với cậu, nhưng khi nghe những lời Khánh Vỹ Tịnh nói đã đập tan suy nghĩ đó

"A đúng rồi, Tĩnh Tĩnh mai là sinh nhật con rồi nên mai con hãy dậy sớm nhé cha có một bất ngờ cho con"

Nói xong Khánh Hữu Tuấn liền đứng dậy có chút khẩn trương

"Bây giờ ta phải ra ngoài, con hãy ăn đi nhé"

Ông nhanh tay mặc một bộ áo ấm để ra ngoài bỏ lại Khánh Vỹ Tịnh đang chút khó hiểu nhìn về phía ông

Lúc này trong phòng đột trở nên yên tĩnh chỉ còn mỗi Khánh Vỹ Tịnh vẫn đang ngơ ngác ngồi ở đó với một đống suy nghĩ

"Cha, ông ấy vẫn còn nhớ sinh nhật mình?"

"Tại sao hôm nay cha lại lạ như vậy lại nhớ đến sinh nhật mình, hầu như mọi năm trước khi tổ chức sinh nhật đều vắng mặt cha"

"Thôi không suy nghĩ nữa, mình phải ăn mau lên rồi lên phòng đọc sách"

Trong khi đó ở bên ngoài Khánh Hữu Tuấn ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng trên tay đang cầm chiếc điện thoại gọi cho ai đó

"Alo, đã tìm thấy nhà cô bé đó thưa"

"Thưa giám đốc đã tìm thấy rồi ạ, bây giờ tôi sẽ gửi địa chỉ qua ngay"

"Ừm, tốt lắm"



Sau khi

Nói xong ông cất điện thoại đạp ga về địa chỉ mới được nhận, đến nơi đó là 1 con hẻm nhỏ Khánh Hữu Tuấn bước vào, nơi này bốc ra 1 mùi hôi nồng, ở đó có một căn trọ tồi tàn, rách nát, Ông đứng nhìn hồi lâu

"Tại sao ở trong con hẻm này lại có 1 ngôi nhà, trước đây mình không hề biết trong hẻm này vẫn có người sống"

Khánh Hữu Tuấn suy nghĩ hồi lâu rồi cũng gõ cửa hỏi có ai ở trong không

"Xin chào, có ai ở nhà không"

"Ra đây,Xin chờ 1 chút"

Lúc này cánh cửa mục nát mở ra, đứng trước mặt ông là một cô bé với dáng người gầy gò, nhưng vẫn giữ đc nét hồng hào trên khuôn mặt, mái tóc đen dài

"Xin hỏi chú đến đây có chuyện gì không ạ?"

"Chào con, con có phải là Nhâm Liễu Phương không?"

Nhâm Liễu Phương tỏ ra vẻ mặt lo lắng

"Vâng, Đúng ạ, con là Nhâm Liễu Phương, có chuyện gì không ạ"

Thấy cô bé lễ phép vậy, Khánh Hữu Tuấn khẽ cười, cúi xuống nhẹ nhàng xoa đầu Nhâm Liễu Phương

"Đứa trẻ ngoan, hôm nay ta tìm con để bàn một việc, ta có thể vào nhà chứ?"

"Vâng, được ạ, mời chú vô ạ"

Khánh Hữu Tuấn cùng cô bé Nhâm Liễu Phương đi vô nhà, đập vào mắt ông lúc này là 1 không gian chật hẹp chỉ có 3 căn phòng nhỏ, kèm theo đó là một mùi kỳ lạ xộc thẳng vào mũi ông

"Cháu mời chú dùng nước ạ"

Đôi bàn tay nhỏ nhắn, gầy gò đang run rẩy vì bưng mâm nước cố gắng không để bị đổ

Thấy cảnh đó trong lòng Khánh Hữu Tuấn có một quyết định mạnh mẽ trong lòng

"Cô bé, con tên là Nhâm Liễu Phương phải không"

"Vâng ạ, con tên là Nhâm Liễu Phương"

"Ha Ha, Nhâm Liễu Phương cái tên thật đẹp, ta có thể gọi con là Tiểu Phương được không?"

Nhâm Liễu Phương đỏ mặt ngại ngùng, vì ngoài bà nội và cậu bạn Khánh Vỹ Tịnh khen tên mình thì đây là người thứ 3

"Vâng...vâng được a"

Vẻ mặt của Khánh Hữu Tuấn trở nên hiền dịu, khuôn mặt trìu mến của ông bất giác làm Nhâm Liễu Phương quên đi nỗi lo lắng vừa nãy

"Đứa trẻ ngoan, sao trong nhà chỉ có mình con vậy?"

Đến đây Nhâm Liễu Phương trở nên im lặng, cô buồn bả cúi mặt xuống, giọng nói dần trở nên nghẹn ngào

"Con..con..con từ nhỏ không có cha mẹ, lúc con còn bé bà nội luôn chăm sóc nuôi lớn con, bà nội đã chừng này tuổi nhưng vẫn luôn phải dậy sớm đi làm mỗi ngày để có tiền nuôi cháu!"

Nhâm Liễu Phương vừa nói khoé mắt 2 bên cô đã đỏ dần, gương mặt hiện rõ sự tủi thân

Khánh Hữu Tuấn cảm thấy nghẹn ngào trong lòng, ông không ngờ cô bé ngoan ngoãn hiền lành như Nhâm Liễu Phương lại có hoàn cảnh như vậy

"Tiểu Phương ngoan, đừng khóc hôm nay ta đến đây để bàn với con một chuyện"



"Ta chưa giới thiệu cho con, ta tên là Khánh Hữu Tuấn"

Lúc này Nhâm Liễu Phương trở nên kinh ngạc, cô vội lau đi nước mắt 2 bên mắt

"Họ..Họ Khánh, chú...chú là cha của Khánh Vỹ Tịnh ạ"

"Đúng vậy, ta chính là cha của Tĩnh Tĩnh"

Bỗng nhiên Nhâm Liễu Phương oà khóc liên tục xin lỗi Khánh Hữu Tuấn khiến ông trở nên ngơ ngác

"Oa..Oa, Cháu...Cháu xin lỗi, vì cháu mà Khánh Vỹ Tịnh lại đánh nhau với tên họ Trần kia, cháu...cháu"

Nhìn thấy cảnh này Khánh Hữu Tuấn có chút giận dữ với tên nhóc họ Trần kia

"Tiểu Phương ngoan, ta không tới để mắng cháu, ta muốn mời cháu và bà đến nhà ta sống!"

Nhâm Liễu Phương có chút bất ngờ, nước mắt 2 bên má vẫn đang chảy ra

"Chú nói thật chứ?"

"Đương nhiên, ta muốn mời cháu về nhà ta sống để có thể trở thành người bạn đầu tiên của Tĩnh Tĩnh"

"Thằng nhóc đó từ bé đến bây giờ, vẫn không có một người bạn nào cả, một phần là do ta vì luật lệ của gia tộc mà đã quá nghiêm khắc với nó"

"Thật sự ta có lỗi với nó, nên ta tới đây để bàn với cháu, ta mong cháu đồng ý, ngày mai là sinh nhật nó ta muốn tạo cho nó một bất ngờ"

Cùng lúc đó, cánh cửa nhà mở ra người bước vào là một bà cụ đang mặc bộ đồ rách đó chính là bà của Nhâm Liễu Phương

"bà, bà mừng đã về, bà có mệt không? Con đi lấy nước cho bà uống"

Bà của Nhâm Liễu Phương xoa đầu dỗ dành Nhâm Liễu Phương

"Phương Phương ngoan, sao con lại khóc, nhà có khách à"

Bà thấy người đàn ông cao to, lịch lãm trong nhà

"Cho hỏi cậu đến đây có việc gì?"

"Xin chào, bà chính là người nhà của Nhâm Liễu Phương?"

Sau đó Khánh Hữu Tuấn đã kể lại hết mọi chuyện vừa nãy khi bà không có ở nhà

Bà của Nhâm Liễu Phương liền trở nên hài hoà, vui vẻ

"Được, được ta đồng ý, sáng ngày mai ta sẽ cùng Phương Phương chuyển tới"

Sau khi nghe được đáp án mình muốn, Khánh Hữu Tuấn nở một nụ cười hiền dịu ánh mắt nhìn về 2 bà cháu

"Sáng sớm mai ta sẽ qua đón, bây giờ ta có việc rồi, tạm biệt 2 bà cháu"

Khánh Hữu Tuấn nhìn về phía Nhâm Liễu Phương cười hiền dịu

"Tiểu Phương ta cảm ơn!"

Sau đó Khánh Hữu Tuấn liền bước ra ngoài ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng đạp ga phóng đi

"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau