Chương 21: Nhớ Lại
"Em nhớ lại rồi?"
"Tuyết Nhu em nhớ lại rồi sao?"
Mộng Tuyết Nhu ôm đầu dựa vào người
Khánh Hữu Tuấn tỏ vẻ đau đớn
"Em...em nhớ ra rồi...lúc đó em đã bị một xe tải đâm vào"
"Sau đó...sau đó"
"Sau đó rồi sao...?"
"A...đầu em...đầu em đau quá.."
"Tuyết Nhu không nhớ được đừng ráng nữa"
Những hình ảnh trong đâu Mộng Tuyết Nhu gần rõ hơn khi xe của cô chuẩn bị nổ thì có một bàn tay đập bể cửa kính
"Em..lúc đó khi xe em đã lật ngửa...dầu ở xe tải không ngừng chảy ra..."
"Thì lúc đó...có một người đã đập bể cửa kính xe em"
"Và đã kéo em ra ngoài...cô ấy...cô ấy"
"Cô ấy sao.Tuyết Nhu?"
"Em...em không nhớ nữa...khi cứu em xong...em và cô ấy đã ngất đi vì vụ nồ"
"Sau đó...sau đó..khi em tỉnh lại thì đã là một nơi rất lạ"
"Nơi đó là nơi nào.. Tuyết Nhu"
Với những câu hỏi của Khánh Hữu Tuấn có vẻ như cùng với cơn đau dữ dội mà khiến Mộng Tuyết Nhu không chịu nổi nữa mà ngất vào trong lòng Khánh Hữu Tuấn
"Tuyết Nhu..Tuyết Nhu..cô ấy lại ngất nữa rồi"
'Là do mình..mình đã hỏi cô ấy quá nhiều"
Khánh Hữu Tuấn cảm thấy tự trách bản thân mà vuốt xoa nhẹ khuôn mặt Mộng Tuyết Nhu...đã có vài giọt nước mắt rơi xuống đôi má hồng hào của Mộng Tuyết Nhu
"Tuyết Nhu...anh vui lắm...em thực sự đang nằm trong vòng tay anh...anh cứ tưởng đó là lần cuối chúng ta gặp nhau"
Khánh Hữu Tuấn vốn là giám đốc/chủ của một gia tộc lớn nhất Thượng Hải, cho dù đứng trước biết bao nhiêu khó khắn thử thách, những đối thủ có ý định xấu với tập đoàn của ồng
Nhưng khi đứng trước người vợ của mình, Khánh Hữu Tuấn không khác gì một đứa trẻ cả... cuộc đời anh đến bây giờ chỉ khóc 3 lần
Lần 1 khi được sinh ra, lần 2 khi chứng kiến vụ tai nạn đó và lần 3 là khi anh đang ôm người anh yêu nhất trong lòng khi nghĩ cô ấy đã rời bỏ anh
Khánh Hữu Tuấn liền đặt Mộng Tuyết Nhu ngay ngắn lên giường sau sau trao một nụ hôn lê trán và bước ra ngoài
"Mình phải thu xếp đồ của cô ấy để chuyển về nhà mình"
Sau đó Khánh Hữu Tuấn gọi cho ai đó và ông đi ra ngoài, khi xuống dưới đã có một chiếc xe đợi sẵn, người mở cửa không ai khác chính là Địch Đình Vụ
"Giám đốc mời ngài...chúng ta sẽ tới nhà của phu nhân"
Sau đó 2 người liền đi tới nhà Mộng Tuyết Nhu khi bước vào thì
"Giám đốc..."
"Sao? Có chuyện gì?"
"Chúng ta làm vậy mà không có sự cho phép của phu nhân có sao không ạ"
Khánh Hữu Tuấn và Địch Đình Vụ nhớ lại hồi xưa khi Mộng Tuyết Nhu tức giận sẽ như thế nào
Cả 2 người bốc chốc rùng mình, cả 2 nhìn nhau
"Ngươi nhìn ta làm gì, cô ấy bây giờ phải chuyển về nhà đó chính là nơi cô ấy sống"
"Sao..sao ngài mở cửa ạ..."
Khánh Hữu Tuấn liền cốc miệng cái lên đầu Địch Đình Vụ
"Tên nhóc này, ngươi dám kêu ta làm à...ta kêu ngươi mở thì ngươi mở đi"
"Vâng..chứ không phải ngài sợ phu nhân biết hả"
"Ngươi nói gì cơ?"
"Dạ...dạ không...con có nói gì đâu chú Khánh"
Địch Đình Vụ liền đi vô trong nhưng rồi sau lại quay ra ngoài
"Chú...chú Khánh"
"Có chuyện gì?...có mỗi cái cửa cũng không mở được à?"
"Chú...cửa nhà khoa rồi"
Khánh Hữu Tuấn nghe xong liền lặng người nhìn Địch Đình Vụ rồi ông liền quay ra chỗ khác
"Thể...ngươi phá luồn cái cửa đó đi"
"Ta đi mua đồ uống"
"Chú Khánh...chú...đừng bỏ con lại... người ta sẽ nghĩ con vô ăn cướp mất"
Khánh Hữu Tuấn giả vờ không nghe thấy mà lên xe phóng đi để lại Địch Đình Vụ bất lực kêu phía sau
"Tuyết Nhu em nhớ lại rồi sao?"
Mộng Tuyết Nhu ôm đầu dựa vào người
Khánh Hữu Tuấn tỏ vẻ đau đớn
"Em...em nhớ ra rồi...lúc đó em đã bị một xe tải đâm vào"
"Sau đó...sau đó"
"Sau đó rồi sao...?"
"A...đầu em...đầu em đau quá.."
"Tuyết Nhu không nhớ được đừng ráng nữa"
Những hình ảnh trong đâu Mộng Tuyết Nhu gần rõ hơn khi xe của cô chuẩn bị nổ thì có một bàn tay đập bể cửa kính
"Em..lúc đó khi xe em đã lật ngửa...dầu ở xe tải không ngừng chảy ra..."
"Thì lúc đó...có một người đã đập bể cửa kính xe em"
"Và đã kéo em ra ngoài...cô ấy...cô ấy"
"Cô ấy sao.Tuyết Nhu?"
"Em...em không nhớ nữa...khi cứu em xong...em và cô ấy đã ngất đi vì vụ nồ"
"Sau đó...sau đó..khi em tỉnh lại thì đã là một nơi rất lạ"
"Nơi đó là nơi nào.. Tuyết Nhu"
Với những câu hỏi của Khánh Hữu Tuấn có vẻ như cùng với cơn đau dữ dội mà khiến Mộng Tuyết Nhu không chịu nổi nữa mà ngất vào trong lòng Khánh Hữu Tuấn
"Tuyết Nhu..Tuyết Nhu..cô ấy lại ngất nữa rồi"
'Là do mình..mình đã hỏi cô ấy quá nhiều"
Khánh Hữu Tuấn cảm thấy tự trách bản thân mà vuốt xoa nhẹ khuôn mặt Mộng Tuyết Nhu...đã có vài giọt nước mắt rơi xuống đôi má hồng hào của Mộng Tuyết Nhu
"Tuyết Nhu...anh vui lắm...em thực sự đang nằm trong vòng tay anh...anh cứ tưởng đó là lần cuối chúng ta gặp nhau"
Khánh Hữu Tuấn vốn là giám đốc/chủ của một gia tộc lớn nhất Thượng Hải, cho dù đứng trước biết bao nhiêu khó khắn thử thách, những đối thủ có ý định xấu với tập đoàn của ồng
Nhưng khi đứng trước người vợ của mình, Khánh Hữu Tuấn không khác gì một đứa trẻ cả... cuộc đời anh đến bây giờ chỉ khóc 3 lần
Lần 1 khi được sinh ra, lần 2 khi chứng kiến vụ tai nạn đó và lần 3 là khi anh đang ôm người anh yêu nhất trong lòng khi nghĩ cô ấy đã rời bỏ anh
Khánh Hữu Tuấn liền đặt Mộng Tuyết Nhu ngay ngắn lên giường sau sau trao một nụ hôn lê trán và bước ra ngoài
"Mình phải thu xếp đồ của cô ấy để chuyển về nhà mình"
Sau đó Khánh Hữu Tuấn gọi cho ai đó và ông đi ra ngoài, khi xuống dưới đã có một chiếc xe đợi sẵn, người mở cửa không ai khác chính là Địch Đình Vụ
"Giám đốc mời ngài...chúng ta sẽ tới nhà của phu nhân"
Sau đó 2 người liền đi tới nhà Mộng Tuyết Nhu khi bước vào thì
"Giám đốc..."
"Sao? Có chuyện gì?"
"Chúng ta làm vậy mà không có sự cho phép của phu nhân có sao không ạ"
Khánh Hữu Tuấn và Địch Đình Vụ nhớ lại hồi xưa khi Mộng Tuyết Nhu tức giận sẽ như thế nào
Cả 2 người bốc chốc rùng mình, cả 2 nhìn nhau
"Ngươi nhìn ta làm gì, cô ấy bây giờ phải chuyển về nhà đó chính là nơi cô ấy sống"
"Sao..sao ngài mở cửa ạ..."
Khánh Hữu Tuấn liền cốc miệng cái lên đầu Địch Đình Vụ
"Tên nhóc này, ngươi dám kêu ta làm à...ta kêu ngươi mở thì ngươi mở đi"
"Vâng..chứ không phải ngài sợ phu nhân biết hả"
"Ngươi nói gì cơ?"
"Dạ...dạ không...con có nói gì đâu chú Khánh"
Địch Đình Vụ liền đi vô trong nhưng rồi sau lại quay ra ngoài
"Chú...chú Khánh"
"Có chuyện gì?...có mỗi cái cửa cũng không mở được à?"
"Chú...cửa nhà khoa rồi"
Khánh Hữu Tuấn nghe xong liền lặng người nhìn Địch Đình Vụ rồi ông liền quay ra chỗ khác
"Thể...ngươi phá luồn cái cửa đó đi"
"Ta đi mua đồ uống"
"Chú Khánh...chú...đừng bỏ con lại... người ta sẽ nghĩ con vô ăn cướp mất"
Khánh Hữu Tuấn giả vờ không nghe thấy mà lên xe phóng đi để lại Địch Đình Vụ bất lực kêu phía sau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất