Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 20: Thăm ban
Bệnh trầm cảm?
Cô gái như Đường Giai Nhiễm thoạt nhìn thật không giống như sẽ mắc bệnh trầm cảm.
"Cô ấy vì sao lại mắc bệnh này?" Diệp Niệm Ninh hỏi.
"Vì cậu chết đó, cô ấy là fan cực kỳ trung thành của cậu, là fan từ khi cậu mới debut đến lúc bị mọi người sỉ vả. Cô ấy vẫn luôn tìm người giúp cậu tẩy trắng, nhưng không ngờ, còn chưa tìm được thì cậu đã tạch rồi."
"Khụ, bất ngờ thật, anh đã chết rồi mà còn có thể thay đổi cuộc đời con gái nhà người ta luôn."
Diệp Niệm Ninh không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu còn chưa khởi động xe, cho nên bây giờ cậu vẫn đang ở ngoài cửa tiệm bánh ngọt, từ góc độ này nhìn qua cậu vừa lúc có thể trông thấy bóng dáng Hứa Quan Đương đang đón khách.
"Ừm, cho nên ngàn vạn lần cậu đừng chết."
"Vậy tôi thật sự chưa từng thấy Hứa Quan Đường ở nơi nào khác?" Diệp Niệm Ninh cau mày, sao cậu vẫn cứ cảm thấy giữa cậu và Hứa Quan Đường không chỉ đơn giản là quan hệ đàn anh đàn em như vậy.
88 kiểm ra ghi chép một lúc, rồi sau đó nói: "... Có lẽ từng thấy qua tấm ảnh trong ngăn kéo ở văn phòng của anh cậu."
Tấm ảnh trong ngăn kéo của anh?
Diệp Niệm Ninh nghĩ nghĩ, rồi sau đó tự cốc một cái nhẹ vào đầu.
Cậu nhớ rồi, Hứa Quan Đường hình như là bạn của anh cậu. Mấy năm trước cậu còn thấy anh ta trong bữa tiệc sinh nhật của anh hai. Chỉ là từ khi anh cậu đi trên con đường trở thành tổng tài bá đạo, thì những người anh em kia của anh ấy hình như cũng đã biến mất toàn bộ.
Nghe anh cậu nói, có người cắt đứt quan hệ, có người ra nước ngoài học, mà nhiều nhất là không muốn gặp lại. Cũng không biết, Hứa Quan Đường này là dạng tồn tại gì với anh cậu.
Tinh tinh!
Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại nhìn nhìn, là Tống Tử Khiêm gửi WeChat cho cậu, nhưng trước Tống Tử Khiêm là tin nhắn Thời Yến An đã gửi cho cậu, chẳng qua có lẽ cậu và 88 bàn chuyện quá nghiêm túc nên không nghe thấy.
( Thời Yến An): Tôi không tức giận, chỉ là về sau đừng để tôi xuất hiện trong trò đại mạo hiểm của cậu.
Diệp Niệm Ninh nhấp nhấp môi, vừa nhìn cái này là biết cậu đã chọc giận Thời Yến An rồi. Haizzzz, thật cmn phiền, cái thứ nhiệm vụ gì mà, làm mối quan hệ bạn bè thân thiết thành ra như vậy.
( Niệm Niệm): Xin lỗi, về sau tôi sẽ không như vậy nữa.
Rời khỏi giao diện chat với Thời Yến An, click vào thanh chat với Tống Tử Khiêm.
( Người đại diện Tống đại): Cậu đến sở điện ảnh hả?
( Niệm Ninh): Còn chưa đi, tôi mới đến tiệm bánh ngọt đặt bánh.
( Người đại diện Tống đại): Vậy khi nào cậu đi vậy?
( Niệm Ninh): Chắc 12 giờ hơn, đồ ngọt tôi đã nói với bọn họ là giao đến đoàn phim lúc hai giờ, chờ xong tôi còn phải đi đặt bữa chiều nữa.
( Người đại diện Tống đại): Nếu không cậu cứ dứt khoát trễ chút đi, tối nay tôi sẽ đặt cho bọn họ bữa cơm.
( Niệm Ninh): Sao vậy? Anh tìm tôi có việc gì à?
( Người đại diện Tống đại): Cậu không biết à? Anh cậu tới thành phố H đó.
Diệp Niệm Ninh kinh ngạc mở to hai mắt, đáp lại: Không biết, để tôi hỏi anh tôi một chút.
"Tút tút tút..."
Điện thoại đại khái đổ chuông chừng mười mấy giây mới được kết nối, "Alo, có việc mau nói, có rắm mau thả, anh đang vội lên máy bay."
"Anh, anh tới thành phố H?"
"Chưa tới, không phải bây giờ anh còn đang chuẩn bị lên máy bay sao?"
"Này sao anh không nói cho em biết?"
"Không phải bây giờ em đã tự biết rồi sao?"
"Xí, đây vẫn là do Tống Tử Khiêm nói với em em mới biết được. Anh nói anh xem, có phải là thấy sắc quên nghĩa rồi hay không? Ngay cả anh ta còn biết hành trình của anh trước đứa em trai này nữa." Diệp Niệm Ninh bĩu môi bất mãn nói.
"Đừng nói lung tung, là trong lúc vô tình anh bàn chuyện cùng Tử Khiêm có nhắc tới."
"Hừ!"
Kỳ thật Diệp Niệm Ninh không tức giận tí xíu nào, chỉ muốn đùa một chút thôi, nhưng bây giờ cậu lại đột nhiên cảm thấy có chỗ không thích hợp, từ khi nào mà anh cậu lại thân với Tống Tử Khiêm như thế?
Hơn nữa vì sao anh cậu nói chuyện với Tống Tử Khiêm mà ngay cả chuyện mình đi công tác ở đâu cũng nói luôn, trong khi đối với cậu thì một câu chào buổi sáng cũng không có? Anh làm anh trai tôi hơi lâu rồi đấy!!
"Em không có sắp xếp nào khác đấy chứ? Nếu không có thì em phải đến đây đón anh trước, 12 giờ anh đến sân bay Trung tâm."
"Oke!"
Cúp điện thoại Diệp Niệm Ninh mới gửi tin lại cho Tống Tử Khiêm: Vậy chờ tôi về rồi cùng đi đón anh tôi.
( Người đại diện Tống đại): 【OK.jpg】
Đã biết khi nào Diệp Thanh Lâm sẽ đến thành phố H, Diệp Niệm Ninh dứt khoát về khách sạn ngủ bù trước.
Vào lúc 11 giờ rưỡi, Tống Tử Khiêm gõ gõ cửa phòng Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh buông laptop ra, cầm một bịch poca vừa ăn vừa đi ra mở cửa.
"Đi thôi." Tống Tử Khiêm cười nói với cậu.
Diệp Niệm Ninh kỳ quái nhìn thoáng qua Tống Tử Khiêm, sao cứ cảm thấy dường như Tống Tử Khiêm có hơi phấn khích nhỉ?
"Ngư Nhi đâu?"
"Em ấy đi chơi cùng bạn bè của mình tại thành phố H rồi." Tống Tử Khiêm đi vào phòng, động tác thuần thục mà nhanh chóng dọn dẹp hết đồ đạc trên bàn trà cùng ghế sô pha, sau đó xoay người nhướng mày với Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh vội vàng nhét hết mấy miếng khoai tây chiên còn sót lại trong bịch poca vào miệng, mơ hồ nói không rõ tiếng với Tống Tử Khiêm: "Chờ tôi thay quần áo xíu đã."
"Cậu nhanh lên nào, bây giờ đang là giờ cao điểm giữa trưa đó!" Tống Tử Khiêm hô lên với cửa phòng ngủ.
Khoảng chừng ba phút sau, Diệp Niệm Ninh thay một bộ quần áo bình thường đi ra, Tống Tử Khiêm trên dưới đánh giá cậu một phen, rồi sau đó nói: "Đội nón và đeo khẩu trang lên, đi thôi."
Diệp Niệm Ninh gật đầu, ngoan ngoãn cầm nón và khẩu trang trên sô pha lên mang vào, "Anh lái xe đi, tôi lười."
"Cậu lấy xe ở đâu ra đấy?"
Tống Tử Khiêm nhận chìa khóa xe nhìn xem, là một chiếc siêu xe.
"Thuê, chẳng lẽ anh cho rằng tôi đi mua chắc?"
"Ai mà biết được cậu."
Mắt Diệp Niệm Ninh trợn trắng, vươn tay nắm thành nắm tay, dùng sức đấm Tống Tử Khiêm một cái không nặng không nhẹ.
*
Mặc dù là cao điểm giữa trưa nhưng bọn họ rất may mắn là không bị kẹt xe, từ lúc đón người đến khách sạn lại đến nhà hàng, dọc đường đi vô cùng thông thuận.
"Tiểu Ốc Mãn Nguyệt? Nhà hàng bạn anh mở?" Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn tên nhà hàng, thắc mắc nói.
"Ừ, chờ cậu ta xong sẽ tới đây, anh giới thiệu cho hai người làm quen." Diệp Thanh Lâm nói một cái tên phòng riêng với nhân viên phục vụ, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt người phục vụ lập tức mang theo một chút kinh hỉ cùng chân thành.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến phòng riêng, không quá hai phút thì lại có phục vụ bưng một bàn đồ ăn tiến vào, Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, "Anh gọi đồ ăn khi nào vậy?"
"Không phải anh gọi, là bạn anh gọi cho chúng ta, tất cả đều là những món át chủ bài ở đây, hai người nếm thử xem có ngon không."
Diệp Thanh Lâm giúp nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên, chờ khi đồ ăn đã lên hết anh mới ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Diệp Niệm Ninh nhìn một bàn công phu tinh xảo trước mặt, mùi hương thức ăn tràn ra tứ phía. Cậu nếm thử một đũa, cảm thấy cũng bình thường. Thế nhưng nguyên nhân rất lớn có lẽ là bởi vì cậu đã ăn qua nhiều sơn hào hải vị, cho nên mới cảm thấy rất bình thường.
"Ăn ngon không?" Diệp Thanh Lâm nhìn cậu hỏi.
"Khá ngon." Diệp Niệm Ninh nhún vai trả lời.
Diệp Thanh Lâm vừa thấy biểu tình này liền biết ý của cậu, vì thế anh trợn trắng mắt với Diệp Niệm Ninh, "Cái miệng này của em bị chính mình nuôi đến kén chọn rồi."
"Em trai không hài lòng sao? Xem ra lần sau anh phải đích thân xuống bếp mới được." Mới vừa đi tới cửa liền nghe thấy đoạn đối thoại giữa Diệp Thanh Lâm cùng Diệp Niệm Ninh, Hứa Quan Đường vừa cười nói vừa đi vào phòng.
Diệp Niệm Ninh nhìn thấy Hứa Quan Đường, trên mặt bỗng chốc lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu chỉ vào Hứa Quan Đường sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Hứa Quan Đường và Diệp Thanh Lâm ôm nhau một cái, lại bắt tay với Tống Tử Khiêm một hồi, lúc này mới chuyển tầm mắt đến trên người Diệp Niệm Ninh, "Làm sao vậy em trai?"
"Đần rồi hả? Mau gọi anh trai!" Diệp Thanh Lâm gõ đầu Diệp Niệm Ninh một cái, Diệp Niệm Ninh ôm đầu, không tình nguyện gọi Hứa Quan Đường một tiếng anh.
"Nè, đây là quà gặp mặt anh trai cho em!" Hứa Quan Đường móc bao lì xì từ trong túi ra đưa cho Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh trừng mắt liếc anh ta một cái, "Này anh, đây không phải là tiền vừa rồi tôi thanh toán trong tiệm anh đấy chứ?"
"Cũng không khác mấy!"
Cô gái như Đường Giai Nhiễm thoạt nhìn thật không giống như sẽ mắc bệnh trầm cảm.
"Cô ấy vì sao lại mắc bệnh này?" Diệp Niệm Ninh hỏi.
"Vì cậu chết đó, cô ấy là fan cực kỳ trung thành của cậu, là fan từ khi cậu mới debut đến lúc bị mọi người sỉ vả. Cô ấy vẫn luôn tìm người giúp cậu tẩy trắng, nhưng không ngờ, còn chưa tìm được thì cậu đã tạch rồi."
"Khụ, bất ngờ thật, anh đã chết rồi mà còn có thể thay đổi cuộc đời con gái nhà người ta luôn."
Diệp Niệm Ninh không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu còn chưa khởi động xe, cho nên bây giờ cậu vẫn đang ở ngoài cửa tiệm bánh ngọt, từ góc độ này nhìn qua cậu vừa lúc có thể trông thấy bóng dáng Hứa Quan Đương đang đón khách.
"Ừm, cho nên ngàn vạn lần cậu đừng chết."
"Vậy tôi thật sự chưa từng thấy Hứa Quan Đường ở nơi nào khác?" Diệp Niệm Ninh cau mày, sao cậu vẫn cứ cảm thấy giữa cậu và Hứa Quan Đường không chỉ đơn giản là quan hệ đàn anh đàn em như vậy.
88 kiểm ra ghi chép một lúc, rồi sau đó nói: "... Có lẽ từng thấy qua tấm ảnh trong ngăn kéo ở văn phòng của anh cậu."
Tấm ảnh trong ngăn kéo của anh?
Diệp Niệm Ninh nghĩ nghĩ, rồi sau đó tự cốc một cái nhẹ vào đầu.
Cậu nhớ rồi, Hứa Quan Đường hình như là bạn của anh cậu. Mấy năm trước cậu còn thấy anh ta trong bữa tiệc sinh nhật của anh hai. Chỉ là từ khi anh cậu đi trên con đường trở thành tổng tài bá đạo, thì những người anh em kia của anh ấy hình như cũng đã biến mất toàn bộ.
Nghe anh cậu nói, có người cắt đứt quan hệ, có người ra nước ngoài học, mà nhiều nhất là không muốn gặp lại. Cũng không biết, Hứa Quan Đường này là dạng tồn tại gì với anh cậu.
Tinh tinh!
Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại nhìn nhìn, là Tống Tử Khiêm gửi WeChat cho cậu, nhưng trước Tống Tử Khiêm là tin nhắn Thời Yến An đã gửi cho cậu, chẳng qua có lẽ cậu và 88 bàn chuyện quá nghiêm túc nên không nghe thấy.
( Thời Yến An): Tôi không tức giận, chỉ là về sau đừng để tôi xuất hiện trong trò đại mạo hiểm của cậu.
Diệp Niệm Ninh nhấp nhấp môi, vừa nhìn cái này là biết cậu đã chọc giận Thời Yến An rồi. Haizzzz, thật cmn phiền, cái thứ nhiệm vụ gì mà, làm mối quan hệ bạn bè thân thiết thành ra như vậy.
( Niệm Niệm): Xin lỗi, về sau tôi sẽ không như vậy nữa.
Rời khỏi giao diện chat với Thời Yến An, click vào thanh chat với Tống Tử Khiêm.
( Người đại diện Tống đại): Cậu đến sở điện ảnh hả?
( Niệm Ninh): Còn chưa đi, tôi mới đến tiệm bánh ngọt đặt bánh.
( Người đại diện Tống đại): Vậy khi nào cậu đi vậy?
( Niệm Ninh): Chắc 12 giờ hơn, đồ ngọt tôi đã nói với bọn họ là giao đến đoàn phim lúc hai giờ, chờ xong tôi còn phải đi đặt bữa chiều nữa.
( Người đại diện Tống đại): Nếu không cậu cứ dứt khoát trễ chút đi, tối nay tôi sẽ đặt cho bọn họ bữa cơm.
( Niệm Ninh): Sao vậy? Anh tìm tôi có việc gì à?
( Người đại diện Tống đại): Cậu không biết à? Anh cậu tới thành phố H đó.
Diệp Niệm Ninh kinh ngạc mở to hai mắt, đáp lại: Không biết, để tôi hỏi anh tôi một chút.
"Tút tút tút..."
Điện thoại đại khái đổ chuông chừng mười mấy giây mới được kết nối, "Alo, có việc mau nói, có rắm mau thả, anh đang vội lên máy bay."
"Anh, anh tới thành phố H?"
"Chưa tới, không phải bây giờ anh còn đang chuẩn bị lên máy bay sao?"
"Này sao anh không nói cho em biết?"
"Không phải bây giờ em đã tự biết rồi sao?"
"Xí, đây vẫn là do Tống Tử Khiêm nói với em em mới biết được. Anh nói anh xem, có phải là thấy sắc quên nghĩa rồi hay không? Ngay cả anh ta còn biết hành trình của anh trước đứa em trai này nữa." Diệp Niệm Ninh bĩu môi bất mãn nói.
"Đừng nói lung tung, là trong lúc vô tình anh bàn chuyện cùng Tử Khiêm có nhắc tới."
"Hừ!"
Kỳ thật Diệp Niệm Ninh không tức giận tí xíu nào, chỉ muốn đùa một chút thôi, nhưng bây giờ cậu lại đột nhiên cảm thấy có chỗ không thích hợp, từ khi nào mà anh cậu lại thân với Tống Tử Khiêm như thế?
Hơn nữa vì sao anh cậu nói chuyện với Tống Tử Khiêm mà ngay cả chuyện mình đi công tác ở đâu cũng nói luôn, trong khi đối với cậu thì một câu chào buổi sáng cũng không có? Anh làm anh trai tôi hơi lâu rồi đấy!!
"Em không có sắp xếp nào khác đấy chứ? Nếu không có thì em phải đến đây đón anh trước, 12 giờ anh đến sân bay Trung tâm."
"Oke!"
Cúp điện thoại Diệp Niệm Ninh mới gửi tin lại cho Tống Tử Khiêm: Vậy chờ tôi về rồi cùng đi đón anh tôi.
( Người đại diện Tống đại): 【OK.jpg】
Đã biết khi nào Diệp Thanh Lâm sẽ đến thành phố H, Diệp Niệm Ninh dứt khoát về khách sạn ngủ bù trước.
Vào lúc 11 giờ rưỡi, Tống Tử Khiêm gõ gõ cửa phòng Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh buông laptop ra, cầm một bịch poca vừa ăn vừa đi ra mở cửa.
"Đi thôi." Tống Tử Khiêm cười nói với cậu.
Diệp Niệm Ninh kỳ quái nhìn thoáng qua Tống Tử Khiêm, sao cứ cảm thấy dường như Tống Tử Khiêm có hơi phấn khích nhỉ?
"Ngư Nhi đâu?"
"Em ấy đi chơi cùng bạn bè của mình tại thành phố H rồi." Tống Tử Khiêm đi vào phòng, động tác thuần thục mà nhanh chóng dọn dẹp hết đồ đạc trên bàn trà cùng ghế sô pha, sau đó xoay người nhướng mày với Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh vội vàng nhét hết mấy miếng khoai tây chiên còn sót lại trong bịch poca vào miệng, mơ hồ nói không rõ tiếng với Tống Tử Khiêm: "Chờ tôi thay quần áo xíu đã."
"Cậu nhanh lên nào, bây giờ đang là giờ cao điểm giữa trưa đó!" Tống Tử Khiêm hô lên với cửa phòng ngủ.
Khoảng chừng ba phút sau, Diệp Niệm Ninh thay một bộ quần áo bình thường đi ra, Tống Tử Khiêm trên dưới đánh giá cậu một phen, rồi sau đó nói: "Đội nón và đeo khẩu trang lên, đi thôi."
Diệp Niệm Ninh gật đầu, ngoan ngoãn cầm nón và khẩu trang trên sô pha lên mang vào, "Anh lái xe đi, tôi lười."
"Cậu lấy xe ở đâu ra đấy?"
Tống Tử Khiêm nhận chìa khóa xe nhìn xem, là một chiếc siêu xe.
"Thuê, chẳng lẽ anh cho rằng tôi đi mua chắc?"
"Ai mà biết được cậu."
Mắt Diệp Niệm Ninh trợn trắng, vươn tay nắm thành nắm tay, dùng sức đấm Tống Tử Khiêm một cái không nặng không nhẹ.
*
Mặc dù là cao điểm giữa trưa nhưng bọn họ rất may mắn là không bị kẹt xe, từ lúc đón người đến khách sạn lại đến nhà hàng, dọc đường đi vô cùng thông thuận.
"Tiểu Ốc Mãn Nguyệt? Nhà hàng bạn anh mở?" Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn tên nhà hàng, thắc mắc nói.
"Ừ, chờ cậu ta xong sẽ tới đây, anh giới thiệu cho hai người làm quen." Diệp Thanh Lâm nói một cái tên phòng riêng với nhân viên phục vụ, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt người phục vụ lập tức mang theo một chút kinh hỉ cùng chân thành.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến phòng riêng, không quá hai phút thì lại có phục vụ bưng một bàn đồ ăn tiến vào, Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, "Anh gọi đồ ăn khi nào vậy?"
"Không phải anh gọi, là bạn anh gọi cho chúng ta, tất cả đều là những món át chủ bài ở đây, hai người nếm thử xem có ngon không."
Diệp Thanh Lâm giúp nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên, chờ khi đồ ăn đã lên hết anh mới ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Diệp Niệm Ninh nhìn một bàn công phu tinh xảo trước mặt, mùi hương thức ăn tràn ra tứ phía. Cậu nếm thử một đũa, cảm thấy cũng bình thường. Thế nhưng nguyên nhân rất lớn có lẽ là bởi vì cậu đã ăn qua nhiều sơn hào hải vị, cho nên mới cảm thấy rất bình thường.
"Ăn ngon không?" Diệp Thanh Lâm nhìn cậu hỏi.
"Khá ngon." Diệp Niệm Ninh nhún vai trả lời.
Diệp Thanh Lâm vừa thấy biểu tình này liền biết ý của cậu, vì thế anh trợn trắng mắt với Diệp Niệm Ninh, "Cái miệng này của em bị chính mình nuôi đến kén chọn rồi."
"Em trai không hài lòng sao? Xem ra lần sau anh phải đích thân xuống bếp mới được." Mới vừa đi tới cửa liền nghe thấy đoạn đối thoại giữa Diệp Thanh Lâm cùng Diệp Niệm Ninh, Hứa Quan Đường vừa cười nói vừa đi vào phòng.
Diệp Niệm Ninh nhìn thấy Hứa Quan Đường, trên mặt bỗng chốc lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu chỉ vào Hứa Quan Đường sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Hứa Quan Đường và Diệp Thanh Lâm ôm nhau một cái, lại bắt tay với Tống Tử Khiêm một hồi, lúc này mới chuyển tầm mắt đến trên người Diệp Niệm Ninh, "Làm sao vậy em trai?"
"Đần rồi hả? Mau gọi anh trai!" Diệp Thanh Lâm gõ đầu Diệp Niệm Ninh một cái, Diệp Niệm Ninh ôm đầu, không tình nguyện gọi Hứa Quan Đường một tiếng anh.
"Nè, đây là quà gặp mặt anh trai cho em!" Hứa Quan Đường móc bao lì xì từ trong túi ra đưa cho Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh trừng mắt liếc anh ta một cái, "Này anh, đây không phải là tiền vừa rồi tôi thanh toán trong tiệm anh đấy chứ?"
"Cũng không khác mấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất