Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 46: Thánh địa tình yêu?!

Trước Sau
Vào lúc hoàng hôn, ánh hoàng hôn ngoài phòng rực rỡ nhuộm đỏ cả một góc trời. Sắc trời sắc biển hòa vào nhau thành một thể, huyền ảo lại lấp lánh. Trong phòng, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau ăn cháo, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, còn có một mèo một chó quỳ rạp trên mặt đất chơi đùa, thời gian dường như trôi chậm lại.

"Kế tiếp em cũng không có hoạt động gì sao?" Thời Yến An múc một thìa cháo, mở miệng khơi mào chủ đề.

Diệp Niệm Ninh nuốt ngụm cháo trong miệng, liếm liếm khóe môi, ngẩng đầu nhìn về phía Thời Yến An, trả lời: "Hai tháng này chắc sẽ không có hoạt động gì đâu, chỉ tập trung sáng tác thôi à. Chờ tới tháng mười hai là tôi phải đi ghi hình show thực tế rồi."

Thời Yến An tựa như lơ đãng mà nhìn khóe môi Diệp Niệm Ninh vài lần, ánh mắt tối sầm lại.

"Vậy hai tháng này chúng ta đi ra ngoài du lịch với nhau nhé, được không?" Thời Yến An mím môi, cúi đầu.

Diệp Niệm Ninh nghi hoặc nhìn nhìn Thời Yến An, ngay lúc đang muốn uyển chuyển từ chối thì 88 lại Online.

"Tích... mời ký chủ đồng ý yêu cầu của đối tượng mang năng lượng, và đi đến Bán Miên Đảo và Thâm Sơn Nguyệt với đối tượng mang năng lượng, hoàn thành nhiệm vụ nhận được mức năng lượng là 50."

Giọng của 88 kịp thời vang lên, Diệp Niệm Ninh vội vàng nuốt lời từ chối xuống bụng, rồi nói với Thời Yến An: "Được chứ, có điều địa điểm thì tôi chọn nhé."

"Được!"

Thời Yến An kinh hỉ ngẩng đầu nhìn Diệp Niệm Ninh. Sở dĩ anh lại nói tới cái đề tài này với Diệp Niệm Ninh là vì anh cảm thấy Diệp Niệm Ninh quá vất vả, muốn cậu được thả lỏng mà thôi.

Kỳ thật anh cũng không nghĩ Diệp Niệm Ninh sẽ đồng ý, dù sao thì Diệp Niệm Ninh muốn sáng tác, chắc là cần một hoàn cảnh tốt lành và yên tĩnh.

Nhưng ngoài dự đoán đó là, Diệp Niệm Ninh đồng ý rồi! Anh thở phào một hơi, giả vờ bình tĩnh cầm lấy khăn giấy lau lau miệng.

Toàn bộ căn phòng lại yên tĩnh lần nữa, nhưng cả hai đều không cảm thấy xấu hổ, bởi vì bây giờ hai người bọn họ đều đang chìm vào trong suy nghĩ của chính mình. Thời Yến An ấy hả, đang vui vẻ rạo rực nghĩ đến chuyến du lịch lần này, còn Diệp Niệm Ninh thì đang tán gẫu cùng 88.

"Cậu muốn anh đi đến Bán Miên Đảo và Thâm Sơn Nguyệt với anh ấy?!"

Diệp Niệm Ninh kinh ngạc hỏi.

Hai địa điểm này có tiếng là thánh địa hẹn hò của các đôi tình nhân, mặc dù Diệp Niệm Ninh chưa từng ghé qua, nhưng cũng từng nghe qua danh tiếng của nó. Ở đó nơi nơi đều là các cặp tình nhân, bọn họ hai người đàn ông tự nhiên đứng giữa một rừng couple cũng rất xấu hổ đó!

A a a! Chỉ ngẫm như vậy thôi mà cậu đã cảm thấy xấu hổ.

"Đúng vậy ký chủ."

"Tại sao chứ? Đến địa điểm khác không được sao?"

"Nhiệm vụ đúng là như vậy, tôi cũng không biết tại sao cả. Nếu cậu không làm nhiệm vụ thì sẽ khấu trừ đi 50 năm tuổi thọ." 88 lạnh như băng bảo.

"... Cậu thật nhẫn tâm, ông đây đang yên đang lành trọng sinh sao lại gặp được cậu cơ chứ?"

Đây là lần thứ N Diệp Niệm Ninh tự ngẫm lại trong lòng, đời trước cậu đâu có giết người phóng hỏa gì, sao lại gặp được một hệ thống như vậy?

"Thời hạn là hai tháng." 88 trầm mặc một hồi, rồi sau đó nói.

Diệp Niệm Ninh nghe được câu này liền vui vẻ, đây không phải là nói trong hai tháng này cậu chỉ cần làm một cái nhiệm vụ này thôi sao!

"Ký chủ, còn khả năng sẽ phát động nhiệm vụ ngẫu nhiên." 88 nhắc nhở một câu, Diệp Niệm Ninh bất lực thở dài, đây chẳng nhẽ là số mệnh sao?

Thời Yến An nghe thấy tiếng thở dài của Diệp Niệm Ninh, ngẩng đầu nhìn qua, hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì. Cái đó chúng ta đi..." Diệp Niệm Ninh đang định nói tên địa danh ra, lại cảm thấy giáp mặt nói thì hơi xấu hổ, thế là lắc đầu "Tôi nghĩ lại đã, nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho anh."

"Ừm, không vội."

"Khi nào thì anh rảnh?" Diệp Niệm Ninh đứng lên dọn chén đũa, Thời Yến An cũng đứng lên, sau đó đi theo sau lưng Diệp Niệm Ninh.

"Chắc là ngày kia, phải dành một ngày để thu dọn hành lý." Thời Yến An nhận cái chén từ trong tay Diệp Niệm Ninh, tự nhiên cầm đến vòi nước mà rửa. Diệp Niệm Ninh đứng bên cạnh, chờ anh rửa xong rồi sau đó đem bỏ vào tủ chén.

"Ừa, vậy thì ngày mai chúng ta cùng nhau dọn."



"Được."

10 giờ tối, Diệp Niệm Ninh nằm trên giường lướt Weibo.

Về chuyện tối hôm qua của cậu đã không còn bao nhiêu người nhắc lại, hot search cũng đã sớm biến thành nữ minh tinh nào đó ngoại tình.

Cậu nghĩ nghĩ, selfie một tấm, soạn bài xong rồi up lên Weibo.

Bố Ninh Online dỗi V: Đừng nấu nữa, sắp trọc đầu hết cả rồi. Nhóm các cô gái đập ngỗng đều lăn đi ngủ cho ông! Tôi không muốn lần sau nhìn thấy các cô là lúc các người đều đã biến thành anh trai. 【 Hình minh hoạ 】【 Từ chối xấu xí.jpg】

Đăng Weibo xong duỗi người, đặt điện thoại sang một bên rồi định tắt đèn đi ngủ, đột nhiên nhớ ra cậu còn chưa nói tên địa điểm cho Thời Yến An biết.

Cậu bèn cầm điện thoại lên, gửi WeChat cho Thời Yến An, cũng thuận tiện vào trong group gia đình gửi một tin, báo hành trình du lịch sau này của mình.

( Niệm Niệm): Chúng ta đến Bán Miên Đảo và Thâm Sơn Nguyệt nhé.

Thời Yến An đang ở trong phòng cân nhắc xem nên mang theo thứ gì thì nghe thấy tiếng thông báo vang lên, móc điện thoại ra nhìn nhìn, rồi sau đó rời khỏi giao diện chat, mở trình duyệt ra tìm "Bán Miên Đảo" và "Thâm Sơn Nguyệt".

Đáp án xuất hiện đầu tiên chính là, "Bán Miên Đảo và Thâm Sơn Nguyệt là thánh địa tình yêu nổi tiếng".

Thánh địa tình yêu?!

Thời Yến An không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm cái đáp án này, bèn vội vàng quay về giao diện chat, sau khi xác nhận hết lần này đến lần nọ anh mới nhắn lại "Được".

Anh không biết tại sao Diệp Niệm Ninh lại muốn đi cùng anh đến nơi ấy, nhưng đối với quyết định này anh rất thích, chung quy điều này có thể chứng minh Diệp Niệm Ninh đã có chút thích anh.

Tuy rằng chỉ có một chút, thậm chí là chỉ có thể mà thôi, nhưng anh vẫn rất vui vẻ. Anh nghĩ, chắc đêm nay anh sẽ lại mất ngủ rồi.

Diệp Niệm Ninh không biết phản ứng của Thời Yến An sau khi nhìn thấy tin nhắn kia ra sao, nhưng cậu lại biết phản ứng của anh cậu sau khi nghe nói cậu muốn đi du lịch cùng Thời Yến An là thế nào.

Bởi vì, bây giờ cậu đang nói chuyện điện thoại với anh cậu.

"Em muốn đi du lịch với Thời Yến An?"

Ngữ khí của Diệp Thanh Lâm lập tức trở nên lạnh lùng. Nghe thấy cái ngữ khí này Diệp Niệm Ninh đã cảm thấy không ổn, thường thì mỗi khi ngữ khí của ảnh trở nên lạnh lùng như này là điềm báo anh cậu sắp phát hỏa.

"... Đúng vậy." Diệp Niệm Ninh rất cẩn thận trả lời.

"Đi đâu?" Diệp Thanh Lâm liếc liếc Tống Tử Khiêm đang ngồi đối diện mình một cái, Tống Tử Khiêm lập tức nhận lệnh đưa miếng bò bít tết đã được cắt xong tới bên miệng anh.

Anh há mồm nhai nhai, tâm tình bực bội vừa rồi cũng biến mất theo miếng bò bít tết.

"Đến Bán Miên Đảo và Thâm Sơn Nguyệt."

Diệp Niệm Ninh cũng không dám nói dối, đành phải nói đúng sự thật.

Nghe xong hai địa danh này, lông mày của Diệp Thanh Lâm nhíu lại, cầm notebook bên cạnh lên mạng tìm, lúc trông thấy bốn chữ 'Thánh địa tình yêu' nọ anh lập tức phát nổ.

Quả nhiên, em trai anh vĩnh viễn đều có biện pháp châm lửa anh.

"Hai con cẩu độc thân tụi em đến thánh địa tình yêu làm gì? Cố tình đến đó nhìn người khác ân ân ái ái sao? Là em đề nghị hay là cậu ta đề nghị?" Diệp Thanh Lâm đứng lên quát ầm với đầu bên kia điện thoại.

Diệp Niệm Ninh đã sớm có dự cảm, cho nên trước lúc Diệp Thanh Lâm nổi nóng đã chỉnh âm thanh điện thoại xuống mức nhỏ nhất, nhờ vậy mà lỗ tai của cậu mới tránh được một kiếp.

Nhưng Tống Tử Khiêm đang ngồi yên lặng ăn bò bít tết đối diện với Diệp Thanh Lâm nào có may mắn như vậy, suýt chút nữa đã bị âm lực này của Diệp Thanh Lâm tiễn đi gặp tổ tiên rồi.

"....Là em đề nghị" Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng trả lời.

"Ai cho phép em đề nghị?!"

Diệp Niệm Ninh ngoài mặt lặng im không lên tiếng, trong lòng thì lại thầm trả lời: Hệ thống bảo em đề nghị đó.

Khán giả đang lặng thầm quan sát 88 không hiểu sao bị điểm danh: Ký chủ, đừng hại tôi.



Diệp Thanh Lâm hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tâm tình: "Khi nào thì em và cậu ta đi?"

"Chừng hai ngày nữa ạ." Diệp Niệm Ninh nuốt nuốt nước miếng.

"Khi nào về?"

"Cũng không rõ lắm, nhưng nhất định sẽ về trước tháng 12!"

Diệp Niệm Ninh vừa dứt lời, Diệp Thanh Lâm dứt khoát cúp điện thoại ngay và luôn.

Cậu nghi hoặc nhìn giao diện cuộc gọi bị ngắt kết nối, đang muốn gọi điện thoại lại lần nữa, thì Diệp Thanh Lâm đã gửi WeChat qua.

( Anh trai thân yêu): Đến tháng 11 phải lăn về đây cho ông!

Nhìn tin nhắn này, cậu vui sướng cười cười.

Vẫn là anh cậu mạnh miệng mềm lòng nhất.

( Em trai không bớt lo): Dạ.

( Anh trai thân yêu): Khi nào đi nhớ nói cho anh biết, anh đến sân bay tiễn em.

( Em trai không bớt lo): Dạ dạ. 【 ngoan ngoãn.jpg】

( Anh trai thân yêu): Ngày mai anh tới tìm em, cùng nhau về nhà chú hai ăn một bữa.

( Em trai không bớt lo): Khi nào dì hai về ạ?

( Anh trai thân yêu): Trong đêm nay. Lúc trước dì hai cứ nhắc tới em mãi với anh, vốn đang nghĩ hai tháng này em rảnh rỗi có thể ở cùng dì hai...

Diệp Niệm Ninh mím môi, đáp lại: Khi nào em về nhất định sẽ ở chơi với dì!

( Anh trai thân yêu): Ừm. Đi ngủ sớm một chút đi.

( Em trai không bớt lo): Biết rồi ạ. Bây giờ anh đang làm gì vậy?

( Anh trai thân yêu): Dùng bữa cùng Tống Tử Khiêm.

Diệp Niệm Ninh hiểu rõ cười cười, đáp lại một meme "Tui đã nhìn thấu hết thảy". Diệp Thanh Lâm trông thấy cái icon này liền cau có, rồi sau đó liếc liếc nhìn Tống Tử Khiêm, reply: Lượn đi!

*

"Diệp Niệm Ninh, dậy mau!" Diệp Thanh Lâm mở cửa sau đó đi thẳng vào phòng ngủ, lưu loát kéo Diệp Niệm Ninh dậy.

Diệp Niệm Ninh mở đôi mắt buồn ngủ mông lung ra, ngáp một cái "Chào buổi sáng!"

"Buổi sáng cái quỷ ấy? Đã sắp 11 giờ rồi! Nếu còn không chịu dậu thì em muốn để cho mọi người chú hai ở nhà chờ em sao?" Diệp Thanh Lâm quát ầm lên với Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh nghe thấy câu này lập tức tỉnh táo, suýt nữa là quên béng đi mất, hôm nay cậu phải đến chơi với chú dì!

Thấy Diệp Niệm Ninh chạy vào toilet rửa mặt, bấy giờ Diệp Thanh Lâm mới rời khỏi phòng ngủ ngồi vào cạnh bàn ăn, lấy đồ ăn đã được đóng gói cẩn thận ra.

"Cốc cốc cốc!"

Nghe tiếng gõ cửa, Diệp Thanh Lâm dọn đồ ăn ra xong, sau đó đứng lên không nhanh không chậm đi ra mở cửa, kéo cửa ra nhìn thoáng qua, là Thời Yến An.

Thấy thế, anh vô cùng bình tĩnh đóng cửa lại.

Thời Yến An tới đây là hỏi Diệp Niệm Ninh có muốn cùng đi mua đồ chuẩn bị cho chuyến du lịch hay không, không ngờ người mở cửa lại là Diệp Thanh Lâm. Nhìn cánh cửa bị đóng lại, anh bất đắc dĩ thở dài.

Đột nhiên anh cảm thấy, nếu muốn thu phục Diệp Niệm Ninh, thì phải thu phục được Diệp Thanh Lâm trước. Nếu không cái lão cuồng em trai như Diệp Thanh Lâm này đây cứ chắn đường ở giữa anh và Diệp Niệm Ninh, quá vướng bận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau