Chương 27
Edit: Phong Nguyệt
Đã từng nghe nhận nhầm người chứ chưa từng nghe nhận nhầm xương bao giờ.
Tiểu bạch cốt không dám nhúc nhích, mặc Tần phụ ôm.
Trời cho Tần Vịnh gương mặt quang phong tễ nguyệt, ngỡ đâu nam thần cao lãnh, nào ngờ khi mở miệng, hình tượng hoàn toàn biến mất, gã nức nở nói: “Là cha không tốt, cha quá vô dụng, hại con nhận hết ấm ức, ăn không no mặc không ấm, còn nhỏ xíu mà đã nghĩ tới chuyện phụ giúp gia đình, cha biết con viết chữ đổi lấy tiền, cha biết con viết công khoá giúp mấy đứa hư hỏng kia…”
Bạch Tiểu Cốc vốn định giải thích, thấy Tần phụ khóc đứt ruột đứt gan, không đành lòng mở miệng.
Tần phụ ấm áp, linh hồn màu hổ phách xinh đẹp, như ngọn lửa ngày đông.
Thật kỳ quái, sao Thiên Nguyệt ảo cảnh lại có linh hồn Tần phụ?
Bạch Tiểu Cốc không biết cả nhà Cửu Tịch bị giết sạch, chỉ không hiểu tại sao ảo cảnh lại có linh hồn chân thật.
Không phải hết thảy trong ảo cảnh là giả sao?
Tần Vịnh còn đang đau lòng muốn chết: “Con trai ngoan, con nói cho cha biết con làm sao vậy? Có phải con gặp phải tà tứ, có phải bị mê hoặc rồi bị nguyền rủa, có phải …” Càng nói Tần Vịnh càng lo lắng, cuối cùng gã nói, “Con nói cha biết đi, tà tứ đó ở đâu, nếu nó nhất định muốn ăn thịt người thì ăn cha là được, cha không sợ!”
Tuy Bạch Tiểu Cốc không hiểu hết những lời Tần phụ nói, nhưng y thấy xương cốt ê ẩm, hốc mắt nong nóng, lồng ngực dâng trào.
Tần phụ là một người cha tốt.
Tốt như Cửu Đại Tịch.
Tiểu bạch cốt thử mở miệng: “Con…”
Tần Vịnh hai mắt đẫm lệ: “Hả?”
Bạch Tiểu Cốc vươn xương ngón tay, lau lau nước mắt cho gã.
Tần Vịnh đau lòng hơn: “Đứa con đáng thương của ta!”
Ngoài cửa.
Tần Cửu Tịch sợ ảnh hưởng giấc ngủ nhóc xương khô, bèn ra sân đọc sách từ sớm, lúc này thấy một cha một cốt ôm nhau.
Tần Cửu Tịch: “……”
Bạch Tiểu Cốc vừa khéo nhìn thấy hắn, vội vàng chào hỏi: “Cửu Tịch!”
Tần Vịnh: “?”
Tần Cửu Tịch buông sách, gọi một tiếng: “Phụ thân…”
Tần Vịnh quay đầu lại, thấy con trai yêu quý đứng trước cửa.
Bên ngoài, ánh nắng ban mai vừa lên, sương mù còn lượn lờ sau lưng tiểu thiếu niên, thân thể cao ngất đó, khuôn mặt tuấn tú có thể bóp ra nước đó, dáng vẻ nghiêm túc đó…
Tần Vịnh: “!” Là con trai gã!
Bên kia là con trai, vậy bộ xương khô gã đang ôm là ai?
Tần Vịnh cúi đầu, thấy tiểu bạch cốt mềm như đậu hủ chớp chớp mắt với gã.
Tần Vịnh: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Bạch Tiểu Cốc vô cùng ngọt ngào gọi: “Tần phụ!”
Dũng sĩ Tần phụ trợn mắt hôn mê.
Bạch Tiểu Cốc: “………………”
Sáng sớm, thiên viện nho nhỏ của Tần gia binh hoang mã loạn.
Tần Vịnh bất ngờ gặp được tiểu bạch cốt, không thể giấu giếm được nữa, tiểu bạch cốt nghĩ rằng mình xấu xí doạ đến Tần phụ, ôm chăn rúc trong góc, không chịu lộ dù chỉ một ngón tay út.
Tần Cửu Tịch đành phải đi tìm mẫu thân.
Hứa thị là nữ tử, bộ dáng liễu đào tơ, nhưng gan dạ hơn phu quân gấp trăm ngàn lần.
Huống hồ nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, biết con trai được một nhóc xương khô giúp đỡ, hơn nữa nhóc xương khô rất đáng yêu…
Đúng vậy, Tần Cửu Tịch dùng khuôn mặt nhỏ của mình, không ngừng nhấn mạnh với mẫu thân: “Y rất đáng yêu.”
Hứa thị vừa nghĩ một bộ xương khô sao có thể đáng yêu, vừa không nỡ đả kích hắn, chỉ có thể cho tự tiếp thêm can đảm: “Y giúp Cửu nhi, chắc chắn rất đáng yêu.”
Đến khi Hứa thị vào sương phòng, nhìn một cục rúc ở đầu giường, khẽ thở phào: Không biết có đáng yêu không, không thấy gì hết.
Hứa thị không nhìn thấy tiểu bạch cốt, nhưng cũng mở miệng chào hỏi y.
Bạch Tiểu Cốc không dám lộ mặt, chỉ nhỏ giọng nói: “Mẫu thân hảo.”
Hứa thị: “…” Giọng rất đáng yêu!
Tần Vịnh từ từ tỉnh lại, nhìn thấy thê nhi, lại có dũng khí: “Tà tứ đừng hòng tổn thương họ!”
Hứa thị dịu dàng nói: “Nào có tà tứ chứ.”
Tần Vịnh dịch đến bên cạnh thê tử, cách giường một khoảng xa, miệng hùm gan cọp: “Tiểu tà tứ, ngươi muốn gì cứ nhắm vào ta, ta…”
Tiểu bạch cốt trốn trong y phục ấm ức nói: “Con tên Bạch Tiểu Cốc.”
Tần Vịnh: “……” Tiểu tà tứ này có giọng đáng yêu quá chừng.
Hứa thị kéo ống tay áo tướng công, nói: “Nào có tà tứ, y là ân nhân cứu mạng của Cửu nhi.” Không hề nói quá, tiểu bạch cốt đã trị hết vết thương cũ của con trai.
Tần Vịnh sửng sốt.
Tần Cửu Tịch tiến lên, thuật lại mọi chuyện.
‘Chủ nhà’ Tần Vịnh suy đoán: “Có phải mánh khoé của tà tứ không?”
Hứa thị: “Mánh khoé gì mà phải dùng thuốc trị thương quý như vậy?” Tà tứ có năng lực cỡ đó thì ba người không thể chống đỡ lâu rồi.
Tần Vịnh vẫn không yên tâm…
Tần Cửu Tịch bước đến mép giường, ôn thanh nói với nhóc xương khô: “Đừng sợ, phụ thân và mẫu thân không phải người xấu.”
Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng nói: “Là ta quá đáng sợ.”
Tần Cửu Tịch nói: “Phụ thân không phải bị ngươi dọa, người chỉ tưởng ngươi là tà tứ, hơn nữa không phải vừa rồi người còn ôm ngươi sao?”
Bạch Tiểu Cốc khá hơn một chút.
Hứa thị lớn mật tiến lên: “Tiểu Cốc? Ngươi là bằng hữu Cửu nhi, chúng ta sẽ không tổn thương ngươi.” Khi nàng còn nhỏ cũng từng gặp một tiểu tinh quái, biết thế gian này có rất nhiều tiểu gia hoả đáng yêu, Chiêu Diêu Sơn lão tổ cũng là nam hồ ly.
Bạch Tiểu Cốc thích âm thanh của Hứa thị, cũng muốn nhìn nàng một chút.
Mẫu thân…
Mẫu thân biết làm giò heo hầm đậu tương thơm mềm…
Mũ choàng đen động đậy, ngón tay út như bạch ngọc dương chỉ lộ ra, kế đó là hoả đồng lam rưng rưng, sau đó…
Hứa thị: “!”
Bạch Tiểu Cốc nhanh chóng kéo mũ xuống.
Hứa thị biết sự kinh ngạc của mình dọa tới y, vội nói: “Không phải ta sợ, chỉ là ta thấy ngươi quá đẹp.”
Bạch Tiểu Cốc chớp chớp mắt.
Hứa thị thích nhất ngọc thạch, tuy cuộc sống hiện giờ gian khổ, sớm không còn giữ chúng nữa, có điều thích là thích, không còn cũng vẫn thích.
Bạch Tiểu Cốc lộ đầu nhỏ nhìn về phía Hứa thị.
Hứa thị hít một hơi: “Ngươi đẹp quá.” Ngọc thạch trân quý nhất trên đời cũng không sánh bằng một phần sáng trong của y!
Bạch Tiểu Cốc chưa từng được ai khen như vậy, tức khắc vui muốn nở hoa, cũng nói: “Người cũng rất đẹp.”
Hứa thị cong mắt cười, nhìn trượng phu nói: “Đứa nhỏ này thật ngoan.”
Tần Vịnh không những không giảm cảnh giác mà còn đề phòng hơn: Luôn có loại cảm giác không tốt, e rằng địa vị chủ nhà của gã sẽ tiếp tục bị lùi xuống một bậc!
Hứa thị ôn nhu, Tần Vịnh ấm áp, còn có Cửu Tịch ở bên cạnh, tiểu bạch cốt rất nhanh không trốn tránh nữa.
Y cũng thấy được linh hồn Hứa thị, giống Tần phụ, đều là màu hổ phách sạch sẽ êm dịu nhất, là linh hồn y thích.
Chỉ với năm ba câu, cả nhà đã tiếp nhận nhóc xương khô.
Không nhắc tới chuyện y giúp Tần Cửu Tịch, chỉ với chuyện tiểu tinh quái bị lạc đường, bọn họ cũng sẽ không mặc kệ.
Thọ mệnh của tinh quái có lẽ dài hơn phàm nhân, nhưng không hiểu rõ thế sự bằng.
Tinh quái không giống tà tứ.
Bạch Tiểu Cốc đến bàn ăn, dáo dác nhìn bữa sáng—— Trong “con ngươi xanh” chốt lát là bóng cơm, trong chốc lát là thân ảnh giò heo hầm đậu tương, trong chốc lát là cái thìa nhỏ đung đưa.
Tần Vịnh cười tủm tỉm đưa một cái thìa cho y.
Bạch Tiểu Cốc nắm lấy, trông mong nhìn gã.
Tần Vịnh đã biết nhóc xương khô không thể ăn cầm thìa lên, múc một thìa canh, uống xong, mắt phượng nheo lại, vô cùng hưởng thụ: “Vào miệng thơm ngọt, đầu lưỡi sinh hương, vừa ngon vừa mềm, rất tuyệt!”
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Tần Vịnh cười thấy răng không thấy mắt: “Coi hai mắt Tiểu Cốc sắp sửa hoá thành vũng nước kìa.” Đáng yêu quá à.
Tần Cửu Tịch và Hứa thị: “……”
Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Quả nhiên là cha Cửu Đại Tịch, đều thích bắt nạt cốt!
Người một nhà vui vui vẻ vẻ dùng (nhìn) đồ ăn sáng, Hứa thị thấy y phục tiểu bạch cốt không vừa, nói: “Ta may y phục khác cho con nhé?”
Hai mắt Bạch Tiểu Cốc sáng lên: “Có thể may màu trắng không?”
Hứa thị cố gắng không sờ đầu y, nói: “Được, màu trắng.”
Bạch Tiểu Cốc: “Cảm ơn mẫu thân!”
Hứa thị duy trì vẻ mặc đoan trang hiền huệ, trong lòng không ngừng thét: Ngoan quá đáng yêu quá ngoan quá đáng yêu quá…
*
Hoàng An thành, Từ phủ.
Bắt đầu từ tối hôm qua, Từ phủ đã náo loạn long trời lở đất.
Từ gia không phải trăm năm thế tộc như Tần gia, nhưng dẫu sao cũng là mẫu tộc của đương kim Hoàng Hậu, danh vọng như mặt trời ban trưa, hoành hành ngang ngược ở Hoàng An thành, thằng nhóc cẩm y bắt nạt Tần Cửu Tịch đúng là trưởng tôn Từ gia Từ Nguyên Đức, đại thiếu gia ngàn kiều vạn sủng.
Từ Nguyên Đức lớn hơn Tần Cửu Tịch hai tuổi, vậy mà mọi thứ đều không bằng thứ sinh tử.
Từ lúc Tần Cửu Tịch vào Quốc Tử Giám, ngày nào nó cũng bị phu tử răng dạy!
Từ Nguyên Đức không sao nuốt nổi cục tức này, ỷ Tần Cửu Tịch không có chống lưng, tìm cơ hội bắt nạt hắn. Mới đầu còn có chừng mực, biết nặng nhẹ, sau đó phát hiện trưởng bối Tần gia không quan tâm, càng không kiêng kỵ, hễ hơi bực tức là tìm Tần Cửu Tịch kiếm chuyện ngay.
Ai ngờ hôm qua bị Tần Cửu Tịch đấm một cái, còn bị một tà tứ dọa sợ mất mật.
Chuyện tè giữa đường làm Từ Nguyên Đức tức đến mức gào thét ầm nhà.
Tổ mẫu và mẫu thân của nó vốn thương nó hết mực, làm sao nỡ nhìn nó chịu ấm ức lớn nhường này, dỗ dành hồi lâu mới khiến nó nguôi giận.
Từ Nguyên Đức lấy lại bình tĩnh, không chịu buông tha Tần Cửu Tịch, nói: “Mẫu thân, Tần gia có tà tứ!”
Từ phu nhân chiều nó thật, nhưng cũng biết chuyện này rất trọng đại: “Không được nói bậy.” Dù gì Tần gia cũng là trăm năm đại tộc.
Từ Nguyên Đức giận: “Nhi tử tận mắt nhìn thấy, lừa người làm gì? Tần Cửu Tịch cấu kết tà tứ, có mưu đồ gây rối, nếu chúng ta bắt tại trận, chẳng phải lập công lớn sao!”
Từ phu nhân nghe vậy rục rịch.
Từ Nguyên Đức đứng dậy xuống giường: “Con đi tìm tổ mẫu!”
Từ phu nhân giữ nó lại: “Con thật sự nhìn thấy tà tứ?”
Từ Nguyên Đức oán hận: “Nếu không phải tà tứ, sao con… sao con lại mất hết mặt mũi chứ!”
Nó ngất trên đường cái, người toàn nước tiểu, còn bị nhiều người thấy như vậy, chỉ cần nhớ đến, Từ Nguyên Đức đã hận không thể băm tà tứ và Tần Cửu Tịch ra từng mảnh!
Từ phu nhân nhớ đến tin tức gần đây nghe được: Có tiên nhân Thập Nhị Tiên Sơn xuống núi chọn đệ tử, nếu Đức nhi nhà họ có thể bước lên tiên đồ, há chẳng phải tương lai sáng lạn sao? Bọn họ cũng theo đó kéo dài tuổi thọ!
Mấy hôm nay nàng ta đang rầu không biết làm sao đưa nhi tử tới tiên sơn, hiện giờ là cơ hội hiếm có. Hai mươi năm trước, con trai Vương gia vì bắt một tà tứ mà được tiên nhân nhìn trúng, bước vào tiên sơn.
Đức nhi nhà nàng ta…
Từ Nguyên Đức ầm ĩ: “Nương mặc kệ con thì buông con ra, con muốn đi tìm tổ mẫu!”
Từ phu nhân trừng nó một cái: “Nương mặc kệ con ai quản con? Nếu Tần gia thực sự có tà tứ, vậy thì không thể mặc kệ bọn họ làm ác, chỉ là tà tứ biết yêu thuật, chúng ta thỉnh thiên sư hàng phục…”
Từ Nguyên Đức vừa nghe có thể báo thù, lập tức hăng hái: “Nương đi cầu phụ thân đi, cầu người đi tìm Lý thiên sư giúp chúng ta trảm yêu trừ ma!”
Từ phu nhân suy tư: “Lý thiên sư dễ nói rồi, có điều con chắc mình thật sự thấy tà tứ?”
Từ Nguyên Đức nghiến răng nghiến lợi: “Vô cùng chắc chắn, tà tứ đó là một bộ xương khô!”
Hết chương 27
Đã từng nghe nhận nhầm người chứ chưa từng nghe nhận nhầm xương bao giờ.
Tiểu bạch cốt không dám nhúc nhích, mặc Tần phụ ôm.
Trời cho Tần Vịnh gương mặt quang phong tễ nguyệt, ngỡ đâu nam thần cao lãnh, nào ngờ khi mở miệng, hình tượng hoàn toàn biến mất, gã nức nở nói: “Là cha không tốt, cha quá vô dụng, hại con nhận hết ấm ức, ăn không no mặc không ấm, còn nhỏ xíu mà đã nghĩ tới chuyện phụ giúp gia đình, cha biết con viết chữ đổi lấy tiền, cha biết con viết công khoá giúp mấy đứa hư hỏng kia…”
Bạch Tiểu Cốc vốn định giải thích, thấy Tần phụ khóc đứt ruột đứt gan, không đành lòng mở miệng.
Tần phụ ấm áp, linh hồn màu hổ phách xinh đẹp, như ngọn lửa ngày đông.
Thật kỳ quái, sao Thiên Nguyệt ảo cảnh lại có linh hồn Tần phụ?
Bạch Tiểu Cốc không biết cả nhà Cửu Tịch bị giết sạch, chỉ không hiểu tại sao ảo cảnh lại có linh hồn chân thật.
Không phải hết thảy trong ảo cảnh là giả sao?
Tần Vịnh còn đang đau lòng muốn chết: “Con trai ngoan, con nói cho cha biết con làm sao vậy? Có phải con gặp phải tà tứ, có phải bị mê hoặc rồi bị nguyền rủa, có phải …” Càng nói Tần Vịnh càng lo lắng, cuối cùng gã nói, “Con nói cha biết đi, tà tứ đó ở đâu, nếu nó nhất định muốn ăn thịt người thì ăn cha là được, cha không sợ!”
Tuy Bạch Tiểu Cốc không hiểu hết những lời Tần phụ nói, nhưng y thấy xương cốt ê ẩm, hốc mắt nong nóng, lồng ngực dâng trào.
Tần phụ là một người cha tốt.
Tốt như Cửu Đại Tịch.
Tiểu bạch cốt thử mở miệng: “Con…”
Tần Vịnh hai mắt đẫm lệ: “Hả?”
Bạch Tiểu Cốc vươn xương ngón tay, lau lau nước mắt cho gã.
Tần Vịnh đau lòng hơn: “Đứa con đáng thương của ta!”
Ngoài cửa.
Tần Cửu Tịch sợ ảnh hưởng giấc ngủ nhóc xương khô, bèn ra sân đọc sách từ sớm, lúc này thấy một cha một cốt ôm nhau.
Tần Cửu Tịch: “……”
Bạch Tiểu Cốc vừa khéo nhìn thấy hắn, vội vàng chào hỏi: “Cửu Tịch!”
Tần Vịnh: “?”
Tần Cửu Tịch buông sách, gọi một tiếng: “Phụ thân…”
Tần Vịnh quay đầu lại, thấy con trai yêu quý đứng trước cửa.
Bên ngoài, ánh nắng ban mai vừa lên, sương mù còn lượn lờ sau lưng tiểu thiếu niên, thân thể cao ngất đó, khuôn mặt tuấn tú có thể bóp ra nước đó, dáng vẻ nghiêm túc đó…
Tần Vịnh: “!” Là con trai gã!
Bên kia là con trai, vậy bộ xương khô gã đang ôm là ai?
Tần Vịnh cúi đầu, thấy tiểu bạch cốt mềm như đậu hủ chớp chớp mắt với gã.
Tần Vịnh: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Bạch Tiểu Cốc vô cùng ngọt ngào gọi: “Tần phụ!”
Dũng sĩ Tần phụ trợn mắt hôn mê.
Bạch Tiểu Cốc: “………………”
Sáng sớm, thiên viện nho nhỏ của Tần gia binh hoang mã loạn.
Tần Vịnh bất ngờ gặp được tiểu bạch cốt, không thể giấu giếm được nữa, tiểu bạch cốt nghĩ rằng mình xấu xí doạ đến Tần phụ, ôm chăn rúc trong góc, không chịu lộ dù chỉ một ngón tay út.
Tần Cửu Tịch đành phải đi tìm mẫu thân.
Hứa thị là nữ tử, bộ dáng liễu đào tơ, nhưng gan dạ hơn phu quân gấp trăm ngàn lần.
Huống hồ nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, biết con trai được một nhóc xương khô giúp đỡ, hơn nữa nhóc xương khô rất đáng yêu…
Đúng vậy, Tần Cửu Tịch dùng khuôn mặt nhỏ của mình, không ngừng nhấn mạnh với mẫu thân: “Y rất đáng yêu.”
Hứa thị vừa nghĩ một bộ xương khô sao có thể đáng yêu, vừa không nỡ đả kích hắn, chỉ có thể cho tự tiếp thêm can đảm: “Y giúp Cửu nhi, chắc chắn rất đáng yêu.”
Đến khi Hứa thị vào sương phòng, nhìn một cục rúc ở đầu giường, khẽ thở phào: Không biết có đáng yêu không, không thấy gì hết.
Hứa thị không nhìn thấy tiểu bạch cốt, nhưng cũng mở miệng chào hỏi y.
Bạch Tiểu Cốc không dám lộ mặt, chỉ nhỏ giọng nói: “Mẫu thân hảo.”
Hứa thị: “…” Giọng rất đáng yêu!
Tần Vịnh từ từ tỉnh lại, nhìn thấy thê nhi, lại có dũng khí: “Tà tứ đừng hòng tổn thương họ!”
Hứa thị dịu dàng nói: “Nào có tà tứ chứ.”
Tần Vịnh dịch đến bên cạnh thê tử, cách giường một khoảng xa, miệng hùm gan cọp: “Tiểu tà tứ, ngươi muốn gì cứ nhắm vào ta, ta…”
Tiểu bạch cốt trốn trong y phục ấm ức nói: “Con tên Bạch Tiểu Cốc.”
Tần Vịnh: “……” Tiểu tà tứ này có giọng đáng yêu quá chừng.
Hứa thị kéo ống tay áo tướng công, nói: “Nào có tà tứ, y là ân nhân cứu mạng của Cửu nhi.” Không hề nói quá, tiểu bạch cốt đã trị hết vết thương cũ của con trai.
Tần Vịnh sửng sốt.
Tần Cửu Tịch tiến lên, thuật lại mọi chuyện.
‘Chủ nhà’ Tần Vịnh suy đoán: “Có phải mánh khoé của tà tứ không?”
Hứa thị: “Mánh khoé gì mà phải dùng thuốc trị thương quý như vậy?” Tà tứ có năng lực cỡ đó thì ba người không thể chống đỡ lâu rồi.
Tần Vịnh vẫn không yên tâm…
Tần Cửu Tịch bước đến mép giường, ôn thanh nói với nhóc xương khô: “Đừng sợ, phụ thân và mẫu thân không phải người xấu.”
Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng nói: “Là ta quá đáng sợ.”
Tần Cửu Tịch nói: “Phụ thân không phải bị ngươi dọa, người chỉ tưởng ngươi là tà tứ, hơn nữa không phải vừa rồi người còn ôm ngươi sao?”
Bạch Tiểu Cốc khá hơn một chút.
Hứa thị lớn mật tiến lên: “Tiểu Cốc? Ngươi là bằng hữu Cửu nhi, chúng ta sẽ không tổn thương ngươi.” Khi nàng còn nhỏ cũng từng gặp một tiểu tinh quái, biết thế gian này có rất nhiều tiểu gia hoả đáng yêu, Chiêu Diêu Sơn lão tổ cũng là nam hồ ly.
Bạch Tiểu Cốc thích âm thanh của Hứa thị, cũng muốn nhìn nàng một chút.
Mẫu thân…
Mẫu thân biết làm giò heo hầm đậu tương thơm mềm…
Mũ choàng đen động đậy, ngón tay út như bạch ngọc dương chỉ lộ ra, kế đó là hoả đồng lam rưng rưng, sau đó…
Hứa thị: “!”
Bạch Tiểu Cốc nhanh chóng kéo mũ xuống.
Hứa thị biết sự kinh ngạc của mình dọa tới y, vội nói: “Không phải ta sợ, chỉ là ta thấy ngươi quá đẹp.”
Bạch Tiểu Cốc chớp chớp mắt.
Hứa thị thích nhất ngọc thạch, tuy cuộc sống hiện giờ gian khổ, sớm không còn giữ chúng nữa, có điều thích là thích, không còn cũng vẫn thích.
Bạch Tiểu Cốc lộ đầu nhỏ nhìn về phía Hứa thị.
Hứa thị hít một hơi: “Ngươi đẹp quá.” Ngọc thạch trân quý nhất trên đời cũng không sánh bằng một phần sáng trong của y!
Bạch Tiểu Cốc chưa từng được ai khen như vậy, tức khắc vui muốn nở hoa, cũng nói: “Người cũng rất đẹp.”
Hứa thị cong mắt cười, nhìn trượng phu nói: “Đứa nhỏ này thật ngoan.”
Tần Vịnh không những không giảm cảnh giác mà còn đề phòng hơn: Luôn có loại cảm giác không tốt, e rằng địa vị chủ nhà của gã sẽ tiếp tục bị lùi xuống một bậc!
Hứa thị ôn nhu, Tần Vịnh ấm áp, còn có Cửu Tịch ở bên cạnh, tiểu bạch cốt rất nhanh không trốn tránh nữa.
Y cũng thấy được linh hồn Hứa thị, giống Tần phụ, đều là màu hổ phách sạch sẽ êm dịu nhất, là linh hồn y thích.
Chỉ với năm ba câu, cả nhà đã tiếp nhận nhóc xương khô.
Không nhắc tới chuyện y giúp Tần Cửu Tịch, chỉ với chuyện tiểu tinh quái bị lạc đường, bọn họ cũng sẽ không mặc kệ.
Thọ mệnh của tinh quái có lẽ dài hơn phàm nhân, nhưng không hiểu rõ thế sự bằng.
Tinh quái không giống tà tứ.
Bạch Tiểu Cốc đến bàn ăn, dáo dác nhìn bữa sáng—— Trong “con ngươi xanh” chốt lát là bóng cơm, trong chốc lát là thân ảnh giò heo hầm đậu tương, trong chốc lát là cái thìa nhỏ đung đưa.
Tần Vịnh cười tủm tỉm đưa một cái thìa cho y.
Bạch Tiểu Cốc nắm lấy, trông mong nhìn gã.
Tần Vịnh đã biết nhóc xương khô không thể ăn cầm thìa lên, múc một thìa canh, uống xong, mắt phượng nheo lại, vô cùng hưởng thụ: “Vào miệng thơm ngọt, đầu lưỡi sinh hương, vừa ngon vừa mềm, rất tuyệt!”
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Tần Vịnh cười thấy răng không thấy mắt: “Coi hai mắt Tiểu Cốc sắp sửa hoá thành vũng nước kìa.” Đáng yêu quá à.
Tần Cửu Tịch và Hứa thị: “……”
Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Quả nhiên là cha Cửu Đại Tịch, đều thích bắt nạt cốt!
Người một nhà vui vui vẻ vẻ dùng (nhìn) đồ ăn sáng, Hứa thị thấy y phục tiểu bạch cốt không vừa, nói: “Ta may y phục khác cho con nhé?”
Hai mắt Bạch Tiểu Cốc sáng lên: “Có thể may màu trắng không?”
Hứa thị cố gắng không sờ đầu y, nói: “Được, màu trắng.”
Bạch Tiểu Cốc: “Cảm ơn mẫu thân!”
Hứa thị duy trì vẻ mặc đoan trang hiền huệ, trong lòng không ngừng thét: Ngoan quá đáng yêu quá ngoan quá đáng yêu quá…
*
Hoàng An thành, Từ phủ.
Bắt đầu từ tối hôm qua, Từ phủ đã náo loạn long trời lở đất.
Từ gia không phải trăm năm thế tộc như Tần gia, nhưng dẫu sao cũng là mẫu tộc của đương kim Hoàng Hậu, danh vọng như mặt trời ban trưa, hoành hành ngang ngược ở Hoàng An thành, thằng nhóc cẩm y bắt nạt Tần Cửu Tịch đúng là trưởng tôn Từ gia Từ Nguyên Đức, đại thiếu gia ngàn kiều vạn sủng.
Từ Nguyên Đức lớn hơn Tần Cửu Tịch hai tuổi, vậy mà mọi thứ đều không bằng thứ sinh tử.
Từ lúc Tần Cửu Tịch vào Quốc Tử Giám, ngày nào nó cũng bị phu tử răng dạy!
Từ Nguyên Đức không sao nuốt nổi cục tức này, ỷ Tần Cửu Tịch không có chống lưng, tìm cơ hội bắt nạt hắn. Mới đầu còn có chừng mực, biết nặng nhẹ, sau đó phát hiện trưởng bối Tần gia không quan tâm, càng không kiêng kỵ, hễ hơi bực tức là tìm Tần Cửu Tịch kiếm chuyện ngay.
Ai ngờ hôm qua bị Tần Cửu Tịch đấm một cái, còn bị một tà tứ dọa sợ mất mật.
Chuyện tè giữa đường làm Từ Nguyên Đức tức đến mức gào thét ầm nhà.
Tổ mẫu và mẫu thân của nó vốn thương nó hết mực, làm sao nỡ nhìn nó chịu ấm ức lớn nhường này, dỗ dành hồi lâu mới khiến nó nguôi giận.
Từ Nguyên Đức lấy lại bình tĩnh, không chịu buông tha Tần Cửu Tịch, nói: “Mẫu thân, Tần gia có tà tứ!”
Từ phu nhân chiều nó thật, nhưng cũng biết chuyện này rất trọng đại: “Không được nói bậy.” Dù gì Tần gia cũng là trăm năm đại tộc.
Từ Nguyên Đức giận: “Nhi tử tận mắt nhìn thấy, lừa người làm gì? Tần Cửu Tịch cấu kết tà tứ, có mưu đồ gây rối, nếu chúng ta bắt tại trận, chẳng phải lập công lớn sao!”
Từ phu nhân nghe vậy rục rịch.
Từ Nguyên Đức đứng dậy xuống giường: “Con đi tìm tổ mẫu!”
Từ phu nhân giữ nó lại: “Con thật sự nhìn thấy tà tứ?”
Từ Nguyên Đức oán hận: “Nếu không phải tà tứ, sao con… sao con lại mất hết mặt mũi chứ!”
Nó ngất trên đường cái, người toàn nước tiểu, còn bị nhiều người thấy như vậy, chỉ cần nhớ đến, Từ Nguyên Đức đã hận không thể băm tà tứ và Tần Cửu Tịch ra từng mảnh!
Từ phu nhân nhớ đến tin tức gần đây nghe được: Có tiên nhân Thập Nhị Tiên Sơn xuống núi chọn đệ tử, nếu Đức nhi nhà họ có thể bước lên tiên đồ, há chẳng phải tương lai sáng lạn sao? Bọn họ cũng theo đó kéo dài tuổi thọ!
Mấy hôm nay nàng ta đang rầu không biết làm sao đưa nhi tử tới tiên sơn, hiện giờ là cơ hội hiếm có. Hai mươi năm trước, con trai Vương gia vì bắt một tà tứ mà được tiên nhân nhìn trúng, bước vào tiên sơn.
Đức nhi nhà nàng ta…
Từ Nguyên Đức ầm ĩ: “Nương mặc kệ con thì buông con ra, con muốn đi tìm tổ mẫu!”
Từ phu nhân trừng nó một cái: “Nương mặc kệ con ai quản con? Nếu Tần gia thực sự có tà tứ, vậy thì không thể mặc kệ bọn họ làm ác, chỉ là tà tứ biết yêu thuật, chúng ta thỉnh thiên sư hàng phục…”
Từ Nguyên Đức vừa nghe có thể báo thù, lập tức hăng hái: “Nương đi cầu phụ thân đi, cầu người đi tìm Lý thiên sư giúp chúng ta trảm yêu trừ ma!”
Từ phu nhân suy tư: “Lý thiên sư dễ nói rồi, có điều con chắc mình thật sự thấy tà tứ?”
Từ Nguyên Đức nghiến răng nghiến lợi: “Vô cùng chắc chắn, tà tứ đó là một bộ xương khô!”
Hết chương 27
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất