Tiểu Bồ Đào Truy Phu Ký

Chương 12

Trước Sau
Tề Hoành Thành bị hai huynh đệ này cưỡng ép dụ dỗ mới bằng lòng trình diễn màn ‘kịch có tình’, tự dưng bị đánh một trận nên còn đang cảm thấy buồn bực đâu. Hơn nữa hắn cũng không biết tính toán lúc đầu của hai huynh đệ này, thấy Đường Chính Ngôn kia rõ ràng là tình cảm khó nén, còn tưởng rằng đây là kế hay lúc đầu của bọn họ, không khỏi cảm thấy oán thầm, hai người này cũng thật là lớn gan, cứ thế tống đệ đệ ra ngoài như vậy à? Nhưng hắn từ nhỏ cũng đã hiểu rõ Bồ Đào, sớm biết lòng y sớm hận không thể gả ra ngoài, liền tự cho là mọi việc phía sau bọn họ đã sắp xếp tốt lắn, cũng không bận tâm gì cả. Dù sao Bồ Đào cũng không phải là nữ tử, không có chuyện mất danh tiết gì gì đó, hắn thật sự không thể tưởng tượng loại thiếu niên hung hãn như Bồ Đào lại sẽ như vậy đâu.

Bởi vậy hắn rên rỉ từ mặt đất đứng dậy, nhanh tay ngăn hai người kia lại, nói một hồi lần này mình hy sinh như thế nào, đáng thương ra sao, thê thảm như thế này, cuối cùng nói:

“Không cho các ngươi quỵt nợ! Bằng không ta đây lần này chính là chịu thiệt lớn!”

Đông Phương Quân Khiêm vội vã trong lòng nhìn theo đệ đệ, nói lung tung có lệ vài câu liền đuổi theo y rồi. Tề Hoành Thành còn muốn theo bọn họ cùng đi xem xem, lại bị Đông Phương Quân Thành trừng mắt liếc một cái, ngữ khí không tốt mà nói:

“Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi. Lần này huynh đệ chúng ta nợ nhân tình của ngươi, ngày sau sẽ báo đáp!”

Võ công của Đông Phương Quân Thành rất cao, Tề Hoành Thành từng cùng hắn ra chiến trường, thấy được bộ dáng giết người như ngóe của hắn, cho nên bị hắn trừng như thế, trong lòng dù tò mò nhưng cũng không dám đi theo, đành phải xoa mặt bĩu môi lầm bầm than thở đi ra tiền viện.

Vùng thoát khỏi Tề Hoành Thành thực ra cũng không mất bao nhiêu thời gian, nhưng chờ huynh đệ hai người tìm được đến bên ngoài phòng ở hậu viện thì, Bồ Đào và Đường Chính Ngôn ở bên trong đã củi khô lửa bốc mà đến một hồi.

Hậu viện sớm đã được Đông Phương Quân Khiêm dặn dò, lúc này không có một bóng người, hai huynh đệ nấp ở bên ngoài cửa đều có chút ngoài ý muốn, không ngờ rằng tình thế lại phát triển ngoài dự đoán như vậy.

Đông Phương Quân Thành trầm mặt, nói:

“Không được! Không thể khiến Bồ Đào chịu thiệt! Chúng ta hiện tại nhanh chóng đi vào, bắt lấy nhược điểm của Đường Chính Ngôn, xem hắn có dám không chịu trách nhiệm hay không!”

Đông Phương Quân Khiêm cũng là nghĩ như thế. Tuy rằng mọi chuyện phát triển có chút quá mức, nhưng cũng không thoát ra mục đích ban đầu, gạo nấu thành cơm rồi cũng vẫn là một biện pháp tốt.

Hắn gật gật đầu, cười xấu xa nói:

“Thật muốn nhìn xem họ Đường này định giải thích như thế nào.”

Hai người đang muốn đẩy cửa, lại nghe được bên trong lần thứ hai truyền đến tiếng thở dốc. Tiếng rên rỉ đầy *** kia, rõ ràng là đang chuẩn bị tiếp lần thứ hai, Đông Phương Quân Khiêm cùng Đông Phương Quân Thành hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút 囧.

Dẫu sao thì bên trong cũng là đệ đệ ruột, hai người cũng không tiện đi vào ngay lúc này, đứng nhìn nhau ngây ra một lát, cuối cùng Đông Phương Quân Khiêm vẫn kịp phản ứng trước, chớp mắt nhỏ giọng nói:

“Xem ra bên trong nhất thời nửa khắc cũng không xong được. Ai, Bồ Đào đợi nhiều năm như thế, lần này củi khô lửa bốc, cũng không biết Đường Chính Ngôn có chống đỡ được không?”

Mặt Đông Phương Quân Thành đen lại một chút, cảm thấy đại ca sinh đôi này nói chuyện thật sự rất không đáng tin, nói:

“Thôi đi, chúng ta canh chừng ở bên ngoài, đừng để cho người khác đi vào. Chờ bọn họ xong việc chúng ta lại đi vào sau.”

Đông Phương Quân Khiêm hưng phấn mà gật đầu, xắn tay áo lên:

“Mấy trò bắt gian này, ta thích nhất.”

Đông Phương Quân Thành yên lặng thì thầm trong lòng: ta lại đi tin tưởng để cho tên thiếu tâm nhãn này thiết kế tuồng kịch ngày hôm nay… Bồ Đào, nhị ca thật xin lỗi đệ! Lại đi tin cái tên đại ca càng lớn càng làm việc không đáng tin này, về sau ta còn tin hắn liền có quỷ!

Bồ Đào còn không biết mình bị hai lão ca ở ngoài phòng nghe lén, lúc này y đang ý loạn tình mê mà ôm Đường Chính Ngôn làm vận động nguyên thủy.

Lần đầu tiên vội vàng thô lỗ cũng không khiến Bồ Đào có được nhiều khoái cảm, nhưng bởi vì là cùng người yêu một chỗ, y đã vô cùng vui vẻ. Đến khi Đường Chính Ngôn lần thứ hai trở nên cứng rắn ở trong cơ thể y, đề thương tiếp tục chiến đấu thì, thân thể Bồ Đào đã thích ứng được với loại vận động này, phối hợp dần dần trở nên ăn ý.

Đầu óc Đường Chính Ngôn vô cùng thông minh, có kinh nghiệm lần đầu tiên rồi, lần thứ hai liền tiến bộ hơn rất nhiều. Hơn nữa thần trí của hắn đã khôi phục một chút, không hề khinh xuất chút nào, mà còn băn khoăn đến cảm nhận của Bồ Đào, ra vào có quy luật.

Bồ Đào thân là nam tử Ma Da, thể chất đặc biệt, ở mặt này trời sinh đã có ưu thế hơn, hậu huyệt thích ứng rất nhanh, không bao lâu sau ngược lại dần dần có khoái cảm.

Y cũng không che giấu tình cảm của mình nữa, ôm Đường Chính Ngôn khoái hoạt mà rên rỉ:

“A, a… Chính là chỗ đó… Nữa, mau hơn một chút… A, a… Thật thoải mái! Đường đại ca… Thật thoải mái…”

Đường Chính Ngôn bị y gọi đến nhiệt huyết sôi trào, khi tìm được điểm quan trọng kia của y, liền không ngừng va chạm vào nơi đó. Bồ Đào hưng phấn đến mức ngón chân cũng cong lên, gắt gao bám chặt lên người Đường Chính Ngôn, thân thể giống như một con thuyền nhỏ không ngừng lắc lư trong sóng cuộn.

Hai má y hồng hồng, mồ hôi thấm ướt trán, trên người cũng sáng bóng trơn loáng, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch, không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ *** mỹ. Đường Chính Ngôn nhìn mà tâm thần phấn chấn, nhịn không được cúi đầu, một đường dọc theo xương quai xanh của y hôn xuống, khi hôn đến đầu nhũ bên trái thì, Bồ Đào nằm trong ngực hắn nhẹ nhàng run rẩy, da thịt càng thêm phấn hồng động nhân. Đầu Đường Chính Ngôn nóng lên, dùng sức hút lấy. Hôn thật mạnh, hung hăng hút lấy, Bồ Đào bị kích thích đến mức ưỡn ngực lên, a một tiếng, hậu huyệt không tự chủ được mà co rút lại.

Đường Chính Ngôn cũng không kiềm được, ồ ồ thở dốc cắm rút vài cái, phun ra lần thứ hai.

Lúc này hai người đều chìm vào lạc thú, không khỏi ăn ngon biết vị.

Bồ Đào mềm nhũn nằm trong ngực Đường Chính Ngôn, cảm thấy mười mấy năm trước của cuộc đời mình đều là sống uổng phí, trên đời không ngờ lại có việc tuyệt vời như thế. Tuy rằng hậu huyệt có bị thương một chút, hơi sưng đau, nhưng khuyết điểm không bù được ưu điểm, cảm giác hạnh phúc tràn trề tiêu hồn kia khiến hồn y cũng sắp bay mất.

Ngón tay y ở trên phần ngực trần trụi của Đường Chính Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve như có như không một chút, dáng vẻ mảnh mai vô lực.

Đường Chính Ngôn lúc này đã khôi phục lý trí, nhìn Bồ Đào trong lòng không khỏi cười khổ. Hai người đã như vậy rồi, rốt cuộc cũng không tách ra được nữa, với quyền thế của Tĩnh Thân Vương, tuyệt đối sẽ không cho hắn chiếm không tiện nghi lớn đến vậy của nhi tử.

Nhưng là trước kia hắn chưa từng bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cưới một nam tử, này thật sự là có chút kinh hãi thế tục, vượt quan quan niệm bảo thủ mà hắn vẫn cố giữ. Năm đó trước khi mẫu thân hắn qua đời, hắn đã lập lời thề trước vong mẫu nói nhất định sẽ cẩn thận nuôi dạy hai đệ đệ trưởng thành. Mẫu thân cũng từng nói qua với hắn, hy vọng hắn có thể lấy được một thê tử tốt, tạo dựng công lao sự nghiệp. Đây là tâm nguyện của mẫu thân, hắn vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Lại không ngờ rằng hắn gặp Bồ Đào.

Lúc đầu với sự thổ lộ của Bồ Đào, hắn cực kỳ khiếp sợ nên từ chối không hề do dự, mặc dù cũng không có cảm giác chán ghét, nhưng tuyệt không hề có chút lưỡng lự. Sau khi Bồ Đào rời đi rồi hắn cũng thường xuyên nhớ đến, mới phát hiện bất tri bất giác Bồ Đào có sức nặng ở trong lòng hắn. Nhưng cái này hắn vẫn chỉ nghĩ là tình huynh đệ, là có tình, là tình thân, chính là không thể nào là tình yêu. Nhưng là sau khi vào kinh đến Tĩnh Vương phủ bái kiến thì, lần thứ hai nhìn thấy Bồ Đào thì, hắn lại phát hiện mình là động lòng.

Bồ Đào ngay thẳng đáng yêu như thế, rất được người khác yêu mến, dáng vẻ lại thông minh xinh đẹp, đối hắn còn một mảnh si tâm, cho dù là nam nhân có ý chí sắt đá đến như thế nào, cũng sẽ sinh ra cảm giác thương tiếc, huống chi Đường Chính Ngôn vốn là một người dịu dàng. Hắn và Bồ Đào tính tình hợp nhau, ở chung một thời gian dài như vậy vẫn luôn rất hợp, hắn chữa thương cho y, bôi thuốc, gội đầu, nấu cơm, tích tụ dần lại, không chỉ có Bồ Đào ghi tạc trong lòng, Đường Chính Ngôn cũng là rất vui vẻ. Loại tình cảm vui vẻ khoái hoạt này sao có thể quên đi dễ dàng như thế chứ?

Bất kể Đường Chính Ngôn đã từng giằng xé bao nhiêu, do dự như thế nào mà từ chối, lúc này hắn nhìn mình đang ôm vào trong ngực, sao có thể không nhìn nhận tình cảm gữa hai người chứ?

Hắn đã phát hiện ra trong việc ngày hôm nay có chỗ cổ quái. Buổi trưa mặc dù hắn uống nhiều một chút, cũng hơi say, lúc ngủ trưa thức dậy đã đỡ hơn nhiều lắm, nhưng chuyện hai tên tiểu tư nhàn hạ tán gẫu hắn nghe được lòng liền đầy căm phẫn, sau đó ở chỗ núi giả vừa rồi nhìn thấy Bồ Đào bị Tề Hoành Thành thất lễ, hắn liền tức giận đến không thể khống chế được bản thân. Nếu chỉ là vậy thì cũng bình thường thôi, hắn dù sao cũng là một nam nhân, vì người mình thích mà nhiệt huyết sôi trào một lần cũng không có gì kỳ lạ, nhưng vì sao lại chuyển thành *** chứ?

Trong lòng lòng hắn có chút hoài nghi, nhưng giờ phút này không phải là lúc suy ngẫm vấn đề đó, huống chỉ Bồ Đào còn đang nằm trong lòng hắn.

Hắn cúi đầu nhìn lướt qua người trong lòng, nói:

“Bồ Đào, ngày mai ta sẽ đến Tĩnh Vương phủ cầu thân!”

Bồ Đào đang như chú chim nhỏ nép vào trong ngực Đường Chính Ngôn, đột nhiên nghe thấy hắn kiên định mà nói như thế, không khỏi mừng rỡ trong lòng, đôi mắt đẹp lập tức mở to, kinh ngạc vui mừng mà nói:

“Đường đại ca, ngươi nói thật chứ?”

Đường Chính Ngôn nói:

“Chúng ta đã có quan hệ da thịt, ta tất nhiên là phải chịu trách nhiệm với ngươi.”

Bồ Đào vui vẻ rạo rực ôm lấy cổ hắn, dùng sức hôn lên mặt hắn vài cái, vui sướng mà kêu lên:

“Đường đại ca, ta thật vui! Rất vui!”

Đường Chính Ngôn có chút kinh ngạc:

“Ngươi muốn được gả đi như thế sao?”

Bồ Đào gật đầu liên tục:

“Đương nhiên đương nhiên. Đường đại ca, ta nằm mơ cũng muốn gả cho ngươi mà. Ngươi yên tâm, đồ cưới của ta từ năm ta sáu tuổi thì phụ vương đã chuẩn bị tốt cho ta rồi, còn thiếu một bộ hỉ phục nữa thôi, ha ha.”

Hỉ phục trước nay đều là tân nương tử tự mình may lấy.

Đường Chính Ngôn vừa nghe thế liền mở to mắt há hốc miệng, lắp bắp nói:

“Ngươi, từ khi ngươi sáu tuổi Vương gia đã chuẩn bị tốt đồ, đồ cưới của ngươi?”

“Đương nhiên rồi.”

Bồ Đào ôm lấy cổ Đường Chính Ngôn cọ a cọ, giọng nói mềm mại:

“Lúc ta mới vừa sinh ra phụ vương đã tính qua cho ta, nói mệnh ta… vượng phu vượng tử mà.”

Gương mặt Bồ Đào đỏ bừng, đôi mắt đen to ngập nước chớp chớp, lại ngượng ngùng mà đắc ý nói ra, đôi tay không thành thật bắt đầu sờ tới sờ lui trên người Đường Chính Ngôn.

Đường Chính Ngôn bị y trêu chọc châm lửa lên, lại cảm thấy không quá thích hợp, đè tay y lại thấp giọng khàn khàn nói:

“Bồ Đào, đừng nghịch ngợm nữa, chúng ta, chúng ta vẫn là nên thu dọn một chút rồi đi ra ngoài đi, nhỡ như có người đến lúc này…”



Bồ Đào nằm sấp trên người hắn, ghé sát vào lỗ tai hắn thổi một hơi nóng rực, mị nhãn như tơ, nhẹ giọng nói:

“Ngươi yên tâm, sẽ không có ai đến. Đường đại ca, vừa rồi ta rất thích, ngươi lại ôm ta lần nữa đi.”

Đường Chính Ngôn không chịu nổi y si mê quấn quít rồi quyến rũ như thế, nhịn không được lại thêm một lần. Ban ngày hành ***, vả lại còn là chưa lập gia thất đã thân thiết với nhau, dù thế nào cũng không phù hợp với giáo dục mà Đường Chính Ngôn vẫn luôn được nhận từ trước đến nay. Nhưng lúc này cũng có chút là thân không do mình, mà nói thật ra thì, trong lòng cũng là thích thú.

Hai người đều đang lúc tuổi trẻ mạnh mẽ khí huyết dâng trào, lại giằng co thêm nửa canh giờ nữa mới thở dốc mà chấm dứt, cả hai đều cảm thấy mỹ mãn, toàn thân lười biếng.

Nhìn Bồ Đào nằm trong lòng mình mệt mỏi muốn ngủ, Đường Chính Ngôn cuối cùng càng tỉnh táo hơn, hắn đang cân nhắc phải giải quyết hậu quả như thế nào mới tốt. Chuyện này hắn không muốn hoài nghi là Bồ Đào bày ra, dù sao là ai cũng sẽ không lấy trinh tiết của chính mình ra để đùa giỡn. Nhưng là nếu nói không có liên quan đến Bồ Đào… Tính một lát, dù sao việc đã đến nước này, hắn không phải là người không có trách nhiệm, bất kể là xuất phát từ tình cảm hay từ trách nhiệm, hắn cũng đều nguyện ý ở cùng một chỗ với Bồ Đào.

Hắn đứng dậy chỉnh trang y phục, Bồ Đào xoa xoa mắt nhìn hắn.

Đường Chính Ngôn mỉm cười, nói:

“Thức dậy đi, sắc trời đã tối rồi, ta ra ngoài gọi người vào thu dọn giúp ngươi một chút… Vẫn là cần chút nước ấm thì tốt hơn.”

Bồ Đào nhìn mình một thân hỗn độn, không khỏi đỏ bừng mặt, ừm một tiếng, vội vàng dùng khăn xoa xoa, cũng đứng dậy mặc quần áo.

“Ôi….”

“Xảy ra chuyện gì?”

Đường Chính Ngôn thấy y đứng không vững, nhanh chóng đỡ lấy y.

Bồ Đào đỏ mặt nói:

“Đau thắt lưng… Chân mềm nhũn.”

Đường Chính Ngôn không khỏi cũng đỏ mặt lên, thấp giọng nói:

“Là ta lỗ mãng… Ta, ta xoa cho ngươi.”

Hai người còn đang ngượng ngùng, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Hai người đều cả kinh, nhất là Đường Chính Ngôn, sắc mặt đã có chút trắng bệch.

Bồ Đào thấy thế, biết hắn không tiện mở miệng, liền cao giọng nói:

“Ai?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng giọng nói nghiêm túc của Đông Phương Quân Khiêm:

“Các ngươi có ổn không? Ta kêu người chuẩn bị nước ấm.”

Bồ Đào hoảng sợ, lập tức giật mình hoảng hốt, cũng không bận tâm đến thắt lưng đau mỏi, lắp bắp nói:

“Đại, đại ca…”

Đông Phương Quân Khiêm lạnh nhạt nói:

“Ta biết Đường Chính Ngôn cũng ở bên trong. Các ngươi muốn tự mình mở cửa, hay là chờ ta xông vào?”

Bồ Đào cùng Đường Chính Ngôn luống cuống tay chân mà thu thập bản thân xong xuôi. Đường Chính Ngôn trấn định một chút, tiến lên chậm rãi mở cửa.

“Thế tử điện hạ.”

Đường Chính Ngôn cúi đầu hành lễ, tuy rằng cố gắng tự trấn định, nhưng thực ra lại xấu hổ đến không kìm nổi.

Đông Phương Quân Khiêm hừ một tiếng, đánh giá bên trong một chút, trong không khí còn tản ra mùi vị *** mỹ, hắn tất nhiên là không lấy làm lạ.

“Các ngươi làm chuyện tốt thật đấy!”

Đông Phương Quân Khiêm dựng thẳng lông mày, vẻ mặt tức giận, lại có vài phần giống Bắc Đường Diệu Nguyệt.

Bồ Đào nơm nớp lo sợ mà nói:

“Đại ca, việc này đều là lỗi của đệ, huynh, huynh đừng trách Đường đại ca.”

Đông Phương Quân Khiêm nói:

“Được rồi, không cần nói nữa! Các ngươi đi tắm rửa trước đi, có chuyện gì để nói sau!”

Hắn vỗ vỗ tay, tiểu tư Tiểu Thanh Tử của hắn cùng tiểu tư của Bồ Đào là Tiểu Trúc Tử cúi đầu, mỗi người mang theo một thùng lớn đi vào, đổ đầy thùng tắm ở phía sau bình phong ở nội thất, không dám thở mạnh cũng không dám ra ngoài.

Đông Phương Quân Khiêm nói:

“Bồ Đào đệ ở lại đây tắm rửa, Đường Chính Ngôn ngươi đi theo ta.”

Hắn mang Đường Chính Ngôn sang căn phòng ở ngay sát bên cạnh, nơi đó cũng đã chuẩn bị sẵn thùng tắm.

“Ngươi nhanh chóng thu thập cho xong, sau đó đi lên đằng trước gặp ta!”

Đông Phương Quân Khiêm tuy rằng luôn không nghiêm túc, nhưng khi đứng đắn rồi lại rất có uy nghiêm. Huống chi Đường Chính Ngôn cũng không hiểu rõ tính cách của hắn, lúc này rất chột dạ áy náy, thấp giọng nói:

“Thế tử điện hạ, việc hôm nay Đường Chính Ngôn ta chắc chắn sẽ cho Tứ công tử một câu trả lời thỏa đáng.”

Chỉ chờ mấy lời này của ngươi thôi! Đông Phương Quân Khiêm cười thầm trong lòng, vẻ mặt lại không có bất cứ dao động nào mà nói:

“Ngươi hiểu được là tốt rồi.”

Nói xong liền rời đi.

Đợi hai người thu thập xong, sắc trời đã tối, các học trò khác đã sớm bị đưa về, Tề Hoành Thành cũng bị đuổi đi. Đông Phương Quân Khiêm cùng Đông Phương Quân Thành đều ngổi ở trong chính sảnh.

Bồ Đào thấy hai người bọn họ đều có mặt, ngược lại liền thở phào nhẹ nhõm. Đừng xem Đông Phương Quân Khiêm lúc nào cũng cười cợt ngả ngớn, nhưng nổi giận lên cũng rất dọa người, có thể mặt không đổi sắc phạt gậy người khác. Đông Phương Quân Thành càng là một người nghiêm túc luôn kiềm chế bản thân, trị người dưới cực nghiêm. Nếu hai người này đêm nay chỉ có một trong hai, mình và Đường đại ca tuyệt đối không có lợi, nhưng nếu hai người đều có mặt, ngược lại còn phải nói gì nữa, một người làm mặt đen, tất sẽ có một vai phản diện. Cũng không phải nói bọn họ đã bàn bạc tốt, chính là cặp huynh đệ song sinh này làm gì cũng rất ăn ý, một người bốc hỏa, một người khác sẽ đúng lúc áp chế một chút, miễn cho lửa lên quá nóng.

Đường Chính Ngôn lo sợ trong lòng, nhưng hắn dám làm dám chịu, đã làm tốt chuẩn bị gánh vác trách nhiệm, cho nên ngược lại có vẻ thản nhiên, đi lên kiến quá hai người xong chuyện thứ nhất làm chính là thỉnh tội, tỏ vẻ nguyện ý chịu trách nhiệm với Bồ Đào, ngày mai sẽ đến Vương phủ cầu thân.

Thái độ này của hắn khiến hai huynh đệ Đông Phương Quân Khiêm đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, không khỏi có thêm vài phần ấn tượng tốt với hắn. Nhưng biểu hiện trên mặt vẫn phải bày ra. Cho nên Đông Phương Quân Khiêm ra vẻ trầm mặt, hừ lạnh một tiếng, nói:

“Chịu trách nhiệm? Ngươi định chịu trách nhiệm như thế nào? Theo ta được biết, đất cằn của Đường gia các ngươi cũng chỉ có bốn mươi mẫu, lộ phí đến kinh dự thi cũng là của nhà ta giúp đỡ, ngươi lấy cái gì để cưới Bồ Đào?”

Bồ Đào quýnh lên, đang muốn nói chuyện, lại bị Đường Chính Ngôn chặn lời.

Đường Chính Ngôn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

“Tại hạ của thật gia cảnh đơn bạc, vốn không dám trèo cao đến công tử của quý phủ, nhưng tại hạ và quý công tử lưỡng tình tương duyệt, vả lại, khụ, đã thân cận da thịt. Tại hạ nguyện lấy tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng Tứ công tử của quý phủ.”

Đường Chính Ngôn nhìn ra Đông Phương Quân Khiêm còn muốn nói gì đó, lại tiếp tục nói:

“Thế tử điện hạ, tại hạ hiện tại tuy rằng chỉ là thân cử nhân, nhưng mấy ngày sau việc khoa cử sẽ được yết bảng, tại hạ tin tưởng trên bảng sẽ có tên mình. Mặc dù không dám hy vọng xa vời được Trạng Nguyên hay Bảng Nhãn nhưng chắc chắn thân tiến sĩ có thể nắm được. Ngày sau, cũng sẽ không để cho Tứ công tử chịu khổ.”

Lời này của Đường Chính Ngôn phiên ra, chính là sẽ không để cho thiếu niên phải chịu khổ.

Bồ Đào nghe được mà mắt đỏ hồng, thật đúng là cảm động mà. Mắt thấy đại ca nhướng mày không cho là đúng, lập tức nổi giận, nói:

“Đại ca, dù sao ta nhất định là gả cho Đường đại ca rồi, không cho huynh phản đối!”

Đông Phương Quân Khiêm giận dữ:

“Đệ câm miệng! Đệ đây là đang nói chuyện với ai vậy hả!”

Bồ Đào trừng mắt quát:



“Mắng ai đó! Huynh đây là đang mắng ai đó! Huynh dám mắng ta? Phụ thân và phụ vương đều không nỡ mắng ta một câu, huynh lại dám bắt nạt ta!”

Đông Phương Quân Khiêm trừng mắt: Hiện tại là ai đang mắng ai đấy?

Đông Phương Quân Thành vội hòa giải:

“Bồ Đào, đại ca nói vậy cũng là vì muốn tốt cho đệ, đệ bớt tranh cãi đi.”

Bồ Đào xoay người xem thường, nắm chặt cánh tay của Đường Chính Ngôn ngửa cổ nói:

“Hôn sự của đệ đều có phụ vương cùng phụ thân quan tâm, còn không đến lượt đại ca làm chủ. Dù sao đệ cũng nhất định là gả cho Đường đại ca, hai người muốn diễn vai phản diện cũng vô dụng.”

Lần này ngay cả Đông Phương Quân Thành cũng muốn hộc máu: Tên nhóc không biết tốt xấu này, cũng không biết nó được như nguyện như lúc này là nhờ phúc của ai!

Đường Chính Ngôn nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói:

“Bồ Đào, không thể vô lễ với Thế tử và Quận Vương điện hạ như thế. Bọn họ đều là vì muốn tốt cho ngươi.”

“Vâng, Đường đại ca nói rất đúng.”

Bồ Đào lập tức nghe lời, còn ngoan ngoãn mà nói:

“Đại ca, nhị ca, vừa rồi là đệ không đúng, hai người đừng tính toán với tiểu đệ nhé.”

Đông Phương Quân Khiêm và Đông Phương Quân Thành lập tức cùng mặc niệm trong lòng: Đệ đệ này không giữ nổi nữa, sớm gả ra ngoài mới tốt!

Lại nói sau khi bọn họ thương lượng thỏa đáng ở hậu viện rồi, Đông Phương Quân Khiêm lập tức sai người đánh xe ngựa đưa Đường Chính Ngôn quay về thành. Lúc này sắc trời đã muộn, huynh đệ ba người liền không về thành nữa, cũng không cho Bồ Đào lưu luyến chia tay cái gì, trực tiếp nhốt người vào trong nhà, ngày hôm sau sẽ quay về Tĩnh Vương phủ.

Buổi tối Bồ Đào nằm ở trên giường vốn cho rằng mình nhất định sẽ kích động đến không ngủ được, ai ngờ giằng co với Đường Chính Ngôn một buổi chiều, y dù sao cũng là lần đầu tiên hầu hạ, lại còn được đền bù mong ước, cho nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Lần này ngủ đến say sưa, ngày hôm sau lúc còn mơ mơ màng màng đã bị đại ca nhị ca lôi từ trong ổ chăn ra, ngồi ở trên xe ngựa tiếp tục gục đầu xuống mệt mỏi muốn ngủ.

Đông Phương Quân Khiêm cùng Đông Phương Quân Thành hai người liếc nhau, không khỏi đều cười lắc đầu: Tứ đệ này, thật sự là vô tâm.

Đêm qua Đông Phương Quân Khiêm đã viết một phong thư đưa về nhà, lén giao cho phụ vương, giải thích một chút những chuyện đã xảy ra. Huynh đệ hai người lúc này còn đang lo lắng về nhà phụ vương liệu có thể nổi bão hay không.

Đến Vương phủ, huynh đệ ba người vừa qua cổng lớn đã bị Đông đại quản gia ngăn lại:

“Thế tử điện hạ, Nhị thiếu gia, Vương gia cho gọi hai người lập tức đi đến thư phòng.”

Bồ Đào lúc này bắt đầu thấp thỏm, lá gan y dù sao còn chưa có lớn như vậy, không khỏi nhỏ giọng hỏi:

“Đông Tử thúc, ta thì sao? Phụ vương không gọi ta đúng không?”

Tiểu Đông Tử đáp:

“Vương gia không dặn dò, không bằng Tứ thiếu gia về phòng trước nghỉ ngơi đi một chút? Nếu Vương gia có việc sẽ gọi ngài.”

Bồ Đào bất an mà liếc mắt nhìn đại ca và nhị ca một cái.

Hai vị ca ca kia thật ra cũng đang chột dạ, ở trước mặt đệ đệ còn cố bày ra dáng vẻ trấn định. Đông Phương Quân Khiêm ưỡn ngực nói:

“Bồ Đào đệ đi về trước đi, có đại ca nhị ca ở đây.”

Bồ Đào liền thật sự yên tâm, ngáp một cái lảo đảo nói:

“Vậy đệ đi về trước ngủ tiếp một lát, lát nữa dậy sẽ đi thỉnh an phụ vương và phụ thân.”

Huynh đệ Đông Phương và Tiểu Đông Tử: …

Ba người thật sự muốn khuỵu chân! Bồ Đào, ngươi có thể bớt vô tâm một chút không?

“Đường Quả, quỳ xuống cho ta!”

Đông Phương Quân Khiêm và Đông Phương Quân Thành vừa vào thư phòng, chợt nghe tiểu Vương gia quát lớn một tiếng, khí thế hừng hực!

Huynh đệ hai người lập tức phịch một tiếng, cùng quỳ xuống, sắc mặt đều có chút trắng bệch.

Mấy năm nay khi mấy nhi tử lớn dần, một đứa làm Thế tử, một đứa được lập làm Quận Vương, một đứa vào cung làm Thái tử, tiểu Vương gia đã rất ít khi gọi nhũ danh của bọn họ. Lần này không kìm được bật thốt lên, có thể thấy được là tình thế nghiêm trọng như thế nào.

“Hai đứa cũng biết sai!?”

Đông Phương Hạo Diệp nghiêm mặt, vẻ mặt uy nghiêm cùng giận dữ.

Đông Phương Quân Khiêm nói:

“Phụ vương, hài nhi biết sai rồi. Nhưng ngài nghe con giải thích, chúng con…”

“Câm miệng!”

Đông Phương Hạo Diệp hét lớn một tiếng, thấy nhi tử bị hắn dọa đến run run, trong lòng thầm đắc ý, vẻ mặt càng tỏ ra đen hơn, nói:

“Hai đứa còn có mặt mũi giải thích! Quân Đình không phải là đệ đệ ruột của các con sao!”

Đông Phương Quân Khiêm vẻ mặt cầu xin nói:

“Phụ vương, đây thật sự là một hiểu lầm…”

“Ta mặc kệ là có hiểu lầm hay không! Lá gan của hai đứa càng lúc càng lớn, có phải là đã lâu không quỳ từ đường nên ngứa chân? Cho rằng trưởng thành rồi là có thể làm chủ quyết định đúng không? Hiện tại Tĩnh Vương phủ cũng là do cha các ngươi là chúng ta đây làm chủ! Hôn sự của Bồ Đào cũng là ta quyết định! Hai đứa có biết không hả!?”

Đông Phương Hạo Diệp nổi giận miệng liền mắng không ngừng, mắng hai nhi tử khoảng hơn một canh giờ, sắc mặt của huynh đệ Đường Quả đều tái xanh.

Quá sung sướng.

Đông Phương Hạo Diệp nhìn bộ dáng thảm đạm của các nhi tử, trong lòng vô cùng sảng khoái! Từ khi hai nhi tử này qua mười lăm tuổi, học hành đến khôn khéo, không cho hắn nắm được nhược điểm nào để dạy dỗ, ngẫm lại ‘lạc thú’ khi hai đứa còn bé, cuộc sống hiện tại thật sự là tịch mịch như tuyết mà…

Trong lòng tiểu Vương gia, các nhi tử của mình chính là dùng để đùa, nữ nhi mới dùng để thương. Hắn không có nữ nhi, liền đặt nữ nhi giả là Bồ Đào vào trong tâm can mà thương yêu. Trong đám nhi tử thì huynh đệ Đường Quả hợp ý hắn nhất, lúc còn nhỏ tiểu Vương gia thích nhất là đùa cho hai nhi tử này khóc, hắn ở bên cạnh cười ha ha, vui sướng không lý do (đây là thú vị quái quỷ gì chứ…). Đáng tiếc huynh đệ Đường Quả quá thông minh, tuổi càng lớn càng khó tìm được cơ hội, sau đó Đông Phương Quân Thành dứt khoát khai phủ ra ngoài ở, đứa con bất hiếu này!

Hiện tại cuối cùng cũng quơ được cơ hội khó có được, Đông Phương Hạo Diệp Ngoài mặt thì hung ác, thực ra thì cảm thấy cực kỳ vui vẻ mà. Chút tâm tư cẩn thận của Đông Phương Quân Khiêm về điểm này sao có thể giấu được kẻ làm cha như hắn chứ? Sau khi hắn phát hiện xuân dược trong mật thất thiếu mất một lọ thì, liền canh chừng cẩn thận hành tung lén lút của trưởng tử. Trong biệt viện hắn đã sớm sắp xếp người, toàn bộ những chuyện đã xảy ra hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Thậm chí hương trợ tình ngọt ngào trong gian phòng Bồ Đào cùng Đường Chính Ngôn vội vội vàng vàng chạy vào kia, đều là do Đông Phương Hạo Diệp sắp xếp từ trước đó.

Ai, đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ. Đông Phương Hạo Diệp từng này tuổi rồi còn phải lo lắng nhi tử làm việc không đáng tin, ở phía sau canh chừng giúp chúng đỡ bại lộ (Cái gì mà bại lộ chứ! Sợ Bồ Đào nhà ngươi bị người áp không đủ quyến rũ à?).

Nhưng những chuyện này hắn đương nhiên sẽ không nói cho huynh đệ Đường Quả. Hắn trước tiên là mắng cho hai nhi tử một trận, trong lòng vui sướng rồi, mới chậm rãi nói:

“Được rồi, đứng lên cả đi. Cũng không cần quỳ từ đường, nhà Đông Phương chúng ta nào có cái quy củ này chứ. Mấy chuyện đặt bẫy đệ đệ ruột này, đừng nói cho phụ thân các con biết nhé, bằng không còn không lột da hai đứa ra? Hừ!”

“Ta đã biết rồi!”

Bắc Đường Diệu Nguyệt mặt trầm như nước, chậm rãi đẩy cửa đi vào.

Rầm một tiếng, chân huynh đệ Đường Quả mềm nhũn, lần thứ hai cùng quỳ xuống, trong lòng cùng kêu to: Xong đời!

Lại rầm thêm một tiếng.

A? Huynh đệ Đường Quả lấy làm lạ mà nhìn qua, liền thấy Đông Phương Hạo Diệp cũng chân mềm nhũn, nhất thời không đứng nổi, ngã lên chiếc ghế ở phía sau…

Trong thư phòng đang trình diễn màn thảm kịch luân lý gia đình, người nên là người chịu thảm kịch kiêm được lợi là tiểu bằng hữu Đông Phương Quân Đình, đang nằm trong phòng của mình ngủ say ngọt ngào, trên cổ tay đeo chiếc vòng ngọc gia truyền của Đường gia, trong tay nắm chặt khăn tay của Đường Chính Ngôn, miệng chảy nước miếng còn đang nói mê:

“Đường đại ca…”

Trong lúc ngủ mê, gương mặt xinh đẹp mỹ mạo của thiếu niên nhếch lên, lộ ra nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau