Tiểu Ca Ca, Anh Không Thoát Được Đâu!
Chương 18
Phương Dịch đưa tay che ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào. Chỗ nằm bên cạnh vẫn còn hơi ấm những chẳng thấy ai. Phương Dịch cố gắng dùng lực ngồi dậy liền bị cơn đau ở lưng níu lại.
Lúc này Nguyên Thần từ phòng tắm bước ra, quần áo chỉnh tề đến cạnh anh với vẻ mặt ăn năn:
- Dịch ca.
Phương Dịch phớt lờ, nhưng vừa ngồi dậy bước xuống giường đã không đi nổi. Cơ thể trần trụi cứ vậy mà phô bày trước mặt Nguyên Thần.
Nguyên Thần cảm thấy phần bụng dưới có tín hiệu, liền cuối đầu chạy đi lấy đồ cho Phương Dịch. Đưa áo cho anh tự mặc, Nguyên Thần nửa ngồi nửa quỳ giúp anh mặc quần.
Phương Dịch cự tuyệt nhưng chẳng còn sức lực đành để Nguyên Thần giúp. Xong xuôi hắn lấy nước và bàn chải cho anh đánh răng, cẩn thận dùng khăn bông lau mặt cho anh.
Phương Dịch ra khỏi cửa liền bị Nguyên Thần kéo lại, hắn lấy ra một lọ nước hoa xịt lên người anh.
- Làm gì vậy ?
- Nước hoa của Lý tiên sinh nhờ em đưa cho anh. - Im lặng một lúc rồi hắn tiếp - Chuyện hôm qua...em xin lỗi...
- Vậy em nói thử xem tại sao anh lại bị như thế ? - Phương Dịch nghiêm mặt.
- Thật ra em có nhờ Lý tiên sinh chế tạo ra loại nước hoa kích thích hormone.
Phương Dịch đương nhiên biết về loại nước hoa này, loại nước hoa tăng ham muốn cho người ngửi thấy. Anh nhíu mày nổi giận liền bị Nguyên Thần ôm vào lòng:
- Anh yên tâm, nó chỉ có tác dụng trên người em thôi.
- Nhờ vậy mà hôm nay anh không đi được ?
Nguyên Thần ngạc nhiên. Hắn còn đang suy tính làm sao để anh không giận nữa cơ, nhưng anh nói như thế chẳng phải là không giận hay sao ?
Phương Dịch chưa có cơ hội nói tiếp đã bị cánh tay to lớn ôm ngang eo vác lên vai. Anh ra sức giãy giụa nhưng hoàn toàn không lay được người kia. Cứ vậy mà bị mang vào thang máy, xuống garage cho đến vào trong xe.
Nguyên Thần cả chặn đường cứ cười tủm tỉm suốt. Phương Dịch hướng về cửa sổ không thèm để ý đến Nguyên Thần, đưa mắt ngắm nhìn thành phố đang tất bật vào buổi sáng.
Ở garage tập đoàn có thang máy riêng nối thẳng lên phòng CEO nên Nguyên Thần cứ thế vác anh lên vai mà đi lên tầng.
_______________________
Trong phòng.
Phương Dịch chỉ dám ngồi yên một chỗ, cái nơi tư mật khó gọi tên kia cứ truyền đến những trận đau âm ỉ không thôi. Nhìn anh như thế Nguyên Thần tuy lo lắng nhưng cũng không nhịn được cười. Phương Dịch trừng mắt, vơ lấy con thú nhồi bông bé tí ném sang Nguyên Thần.
- A ! Dịch ca, anh bạo lực gia đình.
- Anh còn có thể giết em đấy !
- Vậy anh sẽ mang tội giết chồng mất.
- Em nói gì hả ? - Mặt Phương Dịch đỏ ửng lên, răng cắn chặt vào nhau.
Nguyên Thần trề môi hối lỗi, mở ngăn tủ lấy ra hộp thuốc tiêu sưng đi đến cạnh Phương Dịch. Bế anh ngồi lên bàn, bản thân ngồi vào ghế.
Hắn mở nắp hộp thuốc, mùi thảo dược mát dịu phảng phất.
- Em xin lỗi. Chắc là đau lắm, em bôi thuốc cho anh.
Phương Dịch nghe đến đây đã nhảy cẫng cả lên. Cái mông chạm vào cạnh bàn khiến anh đau đến ngã nhào, may là Nguyên Thần đưa tay đỡ kịp.
- A ! - Phương Dịch ôm lấy mông, nước mắt ứa ra.
- Không sao chứ ? Để em bôi cho anh.
- Không được. - Phương Dịch lắc đầu sợ hãi.
- Anh sẽ bị hỏng đấy. - Nguyên Thần hạ giọng.
Phương Dịch nghe đến đây càng lo lắng. Hỏng ? Nơi đó hỏng ? Vậy thì chẳng khác nào sẽ chết ?
Nguyên Thần nhìn xem biểu tình của anh. Hắn biết rõ Phương Dịch thật sự rất nhát gan, chỉ cần dọa một tí là sẽ sợ ngay.
- Anh tự bôi. - Phương Dịch khịt mũi.
- Anh là đang chống đối em à ? Hơn nữa anh có thể nhìn thấy được sao ?
Phương Dịch thật sự rất ngại. Tuy đã " làm " với Nguyên Thần nhưng...
Nguyên Thần biết được sự rối bời của anh. Nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng:
- Ngoan. Nghe em, không phải ngại.
Lời nói của Nguyên Thần thật sự ngọt ngào, thanh âm trầm thấp làm Phương Dịch có cảm giác an toàn và tin tưởng.
Nguyên Thần giúp anh cởi ra chiếc quần tây tối màu, cái quần nhỏ cũng bị lôi đi. Anh nhắm chặt mắt dạng hai chân, lộ ra t.i.ể.u h.u.y.ệ.t ửng đỏ.
Cảm nhận nơi h.u.y.ệ.t m.ậ.t lành lạnh, ngón tay xảo diệu từ từ xoa đều từ ngoài vào trong. Hương thảo mộc nhè nhẹ trong không khí thật dễ chịu làm sao.
- Sưng cả lên rồi.
Bên trong Phương Dịch quả thật rất nóng, đôi chỗ còn sưng to. Hẳn là rất khó chịu. Nguyên Thần chầm chậm thoa đều thuốc, cố gắng nhẹ tay hết mức có thể nhưng cơ thể Phương Dịch vẫn giật lên bần bật.
- A ! Đau.
Tay Nguyên Thần vô tình chạm vào chỗ sưng to, h.ậ.u h.u.y.ệ.t nhanh chóng co rút.
- Em xin lỗi. Bảo bối ngoan, thả lỏng đi. Anh cắn tay em chặt quá.
Phương Dịch bị cơn đau vừa rồi làm cho mở mắt. Đối diện với Nguyên Thần, mặt Phương Dịch đang hồng bỗng đỏ hơn. Anh che miệng:
- Đủ...đủ rồi. Em...em mau dừng lại đi mà.
Nguyên Thần vờ như không nghe thấy, tay vẫn tiếp tục bôi thuốc.
- Oa ~ Dịch ca, anh xem anh tham lam như thế nào mà lại mút chặt như thế ?
Phương Dịch mặt đỏ tía tai, vừa giận vừa thẹn. Quyết đẩy tay Nguyên Thần ra, đã thế còn đấm đấm hắn thêm vài cái trút giận. nguyên Thần khoái chí cười lớn.
Phương Dịch tự mình mặc quần, cảm thấy đỡ đau rất nhiều, chỉ còn hơi tê. Nhìn thấy Nguyên Thần cười to như thế, anh cũng nhếch mép, co chân đạp Nguyên Thần văng khỏi phòng CEO.
Lúc này Nguyên Thần từ phòng tắm bước ra, quần áo chỉnh tề đến cạnh anh với vẻ mặt ăn năn:
- Dịch ca.
Phương Dịch phớt lờ, nhưng vừa ngồi dậy bước xuống giường đã không đi nổi. Cơ thể trần trụi cứ vậy mà phô bày trước mặt Nguyên Thần.
Nguyên Thần cảm thấy phần bụng dưới có tín hiệu, liền cuối đầu chạy đi lấy đồ cho Phương Dịch. Đưa áo cho anh tự mặc, Nguyên Thần nửa ngồi nửa quỳ giúp anh mặc quần.
Phương Dịch cự tuyệt nhưng chẳng còn sức lực đành để Nguyên Thần giúp. Xong xuôi hắn lấy nước và bàn chải cho anh đánh răng, cẩn thận dùng khăn bông lau mặt cho anh.
Phương Dịch ra khỏi cửa liền bị Nguyên Thần kéo lại, hắn lấy ra một lọ nước hoa xịt lên người anh.
- Làm gì vậy ?
- Nước hoa của Lý tiên sinh nhờ em đưa cho anh. - Im lặng một lúc rồi hắn tiếp - Chuyện hôm qua...em xin lỗi...
- Vậy em nói thử xem tại sao anh lại bị như thế ? - Phương Dịch nghiêm mặt.
- Thật ra em có nhờ Lý tiên sinh chế tạo ra loại nước hoa kích thích hormone.
Phương Dịch đương nhiên biết về loại nước hoa này, loại nước hoa tăng ham muốn cho người ngửi thấy. Anh nhíu mày nổi giận liền bị Nguyên Thần ôm vào lòng:
- Anh yên tâm, nó chỉ có tác dụng trên người em thôi.
- Nhờ vậy mà hôm nay anh không đi được ?
Nguyên Thần ngạc nhiên. Hắn còn đang suy tính làm sao để anh không giận nữa cơ, nhưng anh nói như thế chẳng phải là không giận hay sao ?
Phương Dịch chưa có cơ hội nói tiếp đã bị cánh tay to lớn ôm ngang eo vác lên vai. Anh ra sức giãy giụa nhưng hoàn toàn không lay được người kia. Cứ vậy mà bị mang vào thang máy, xuống garage cho đến vào trong xe.
Nguyên Thần cả chặn đường cứ cười tủm tỉm suốt. Phương Dịch hướng về cửa sổ không thèm để ý đến Nguyên Thần, đưa mắt ngắm nhìn thành phố đang tất bật vào buổi sáng.
Ở garage tập đoàn có thang máy riêng nối thẳng lên phòng CEO nên Nguyên Thần cứ thế vác anh lên vai mà đi lên tầng.
_______________________
Trong phòng.
Phương Dịch chỉ dám ngồi yên một chỗ, cái nơi tư mật khó gọi tên kia cứ truyền đến những trận đau âm ỉ không thôi. Nhìn anh như thế Nguyên Thần tuy lo lắng nhưng cũng không nhịn được cười. Phương Dịch trừng mắt, vơ lấy con thú nhồi bông bé tí ném sang Nguyên Thần.
- A ! Dịch ca, anh bạo lực gia đình.
- Anh còn có thể giết em đấy !
- Vậy anh sẽ mang tội giết chồng mất.
- Em nói gì hả ? - Mặt Phương Dịch đỏ ửng lên, răng cắn chặt vào nhau.
Nguyên Thần trề môi hối lỗi, mở ngăn tủ lấy ra hộp thuốc tiêu sưng đi đến cạnh Phương Dịch. Bế anh ngồi lên bàn, bản thân ngồi vào ghế.
Hắn mở nắp hộp thuốc, mùi thảo dược mát dịu phảng phất.
- Em xin lỗi. Chắc là đau lắm, em bôi thuốc cho anh.
Phương Dịch nghe đến đây đã nhảy cẫng cả lên. Cái mông chạm vào cạnh bàn khiến anh đau đến ngã nhào, may là Nguyên Thần đưa tay đỡ kịp.
- A ! - Phương Dịch ôm lấy mông, nước mắt ứa ra.
- Không sao chứ ? Để em bôi cho anh.
- Không được. - Phương Dịch lắc đầu sợ hãi.
- Anh sẽ bị hỏng đấy. - Nguyên Thần hạ giọng.
Phương Dịch nghe đến đây càng lo lắng. Hỏng ? Nơi đó hỏng ? Vậy thì chẳng khác nào sẽ chết ?
Nguyên Thần nhìn xem biểu tình của anh. Hắn biết rõ Phương Dịch thật sự rất nhát gan, chỉ cần dọa một tí là sẽ sợ ngay.
- Anh tự bôi. - Phương Dịch khịt mũi.
- Anh là đang chống đối em à ? Hơn nữa anh có thể nhìn thấy được sao ?
Phương Dịch thật sự rất ngại. Tuy đã " làm " với Nguyên Thần nhưng...
Nguyên Thần biết được sự rối bời của anh. Nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng:
- Ngoan. Nghe em, không phải ngại.
Lời nói của Nguyên Thần thật sự ngọt ngào, thanh âm trầm thấp làm Phương Dịch có cảm giác an toàn và tin tưởng.
Nguyên Thần giúp anh cởi ra chiếc quần tây tối màu, cái quần nhỏ cũng bị lôi đi. Anh nhắm chặt mắt dạng hai chân, lộ ra t.i.ể.u h.u.y.ệ.t ửng đỏ.
Cảm nhận nơi h.u.y.ệ.t m.ậ.t lành lạnh, ngón tay xảo diệu từ từ xoa đều từ ngoài vào trong. Hương thảo mộc nhè nhẹ trong không khí thật dễ chịu làm sao.
- Sưng cả lên rồi.
Bên trong Phương Dịch quả thật rất nóng, đôi chỗ còn sưng to. Hẳn là rất khó chịu. Nguyên Thần chầm chậm thoa đều thuốc, cố gắng nhẹ tay hết mức có thể nhưng cơ thể Phương Dịch vẫn giật lên bần bật.
- A ! Đau.
Tay Nguyên Thần vô tình chạm vào chỗ sưng to, h.ậ.u h.u.y.ệ.t nhanh chóng co rút.
- Em xin lỗi. Bảo bối ngoan, thả lỏng đi. Anh cắn tay em chặt quá.
Phương Dịch bị cơn đau vừa rồi làm cho mở mắt. Đối diện với Nguyên Thần, mặt Phương Dịch đang hồng bỗng đỏ hơn. Anh che miệng:
- Đủ...đủ rồi. Em...em mau dừng lại đi mà.
Nguyên Thần vờ như không nghe thấy, tay vẫn tiếp tục bôi thuốc.
- Oa ~ Dịch ca, anh xem anh tham lam như thế nào mà lại mút chặt như thế ?
Phương Dịch mặt đỏ tía tai, vừa giận vừa thẹn. Quyết đẩy tay Nguyên Thần ra, đã thế còn đấm đấm hắn thêm vài cái trút giận. nguyên Thần khoái chí cười lớn.
Phương Dịch tự mình mặc quần, cảm thấy đỡ đau rất nhiều, chỉ còn hơi tê. Nhìn thấy Nguyên Thần cười to như thế, anh cũng nhếch mép, co chân đạp Nguyên Thần văng khỏi phòng CEO.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất