Tiểu Ca Ca, Anh Không Thoát Được Đâu!
Chương 48
Hai chàng trai mang khẩu trang kín mít một lớn một nhỏ bước vào siêu thị. Cả hai không tính là đại minh tinh nhưng dạo gần đây đã có chút tiếng tăm rồi nên mỗi lần ra ngoài đều phải cải trang hệt như tội phạm vậy.
Vừa tan làm Nguyên Thần đã được Phương Dịch chỉ thị đến siêu thị mua nguyên liệu nấu bữa tối, hôm nay mẹ Phương từ quê trở về nên anh muốn tự tay nấu cho mẹ.
Phương Dịch lựa chọn thực phẩm vừa ý liền bỏ vào vị trí bên cạnh, Nguyên Thần chuẩn xác đẩy xe đến đỡ lấy một cách điêu luyện. Anh đi hết hàng này đến hàng khác rồi dừng lại trước gian hàng ngũ cốc, cầm hai hộp trên tay bắt đầu phân vân:
- Hạn dùng trong một tuần, không nhiều chất dinh dưỡng nhưng giá rẻ. Hạn dùng hai tháng, đầy đủ chất dinh dưỡng, giá khá đắt. Hừm... Nguyên Thần em xem cái nào được ?
Không nghe tiếng trả lời.
- Nguyên Thần ?
" Người đâu ? "
Phương Dịch nhìn lại thì không thấy hắn đâu mất nữa, xe đẩy cũng không có.
" Đi đâu rồi ? "
- Nguyên Thần ! Nguyên Thần em đi đâu rồi ?
Anh trở lại hai gian hàng vừa đi qua thì phát hiện bóng dáng quen thuộc đang ở chỗ ngã rẽ. Nguyên Thần đứng ở hàng điện tử nhìn chằm chằm vào một con robot to bằng cái đèn ngủ nghe nhân viên tư vấn.
- Bao lâu thì sạc điện ?
- Thưa ngài, robot nếu sử dụng trong thời gian dài thì từ 2 - 3 ngày có thể sạc. Nhưng ngài không cần phải đích thân sạc đâu ạ. Robot sẽ tự động đến chỗ nạp điện với điều kiện ổ cắm cách mặt đất 2cm.
- Nguyên Thần ? Làm gì đấy ? - Anh đi đến vỗ vai hắn.
- Thấy nó thú vị nên nhìn thử. - Hắn nhìn anh rồi quay sang nhân viên bán hàng. - Hai con, màu xanh và màu vàng. Quét mã.
Vừa đưa điện thoại lên đã bị Phương Dịch chặn lại nói nhỏ:
- Hàng công nghệ bán trong siêu thị không đáng tin đâu.
Nguyên Thần mắt nhìn anh mỉm cười, tay nhanh như chớp đã quét mã xong. Nhân viên vui vẻ đưa gói hàng cho hắn. Phương Dịch không ngăn nổi kẻ lắm tiền.
Thanh toán xong toàn bộ hàng đã mua, Phương Dịch nhìn Nguyên Thần đang vui vẻ như trẻ con được quà.
- Vui thế cơ à ?
- Cũng thường thôi. Đồ Nguyên thị sản xuất mà.
- Gì cơ ?
Hắn cười cười nhét đồ vào sau xe, mở cửa cho Phương Dịch bước vào ghế phụ.
Hóa ra là sản phẩm Nguyên thị sản xuất, nhưng mà hắn đường đường là CEO mà cũng phải thanh toán à ? Tiền nhiều không biết đặt vào đâu ư ? Thật là...
- Là sản phẩm do Lục Khiến chế tạo ấy mà. Nghe bảo có thể trò chuyện với robot.
- Thật á ? Anh không ngờ cậu ấy giỏi vậy đấy.
- Em cũng giỏi mà.
Phương Dịch cốc vào đầu hắn.
" Hóa ra là ủng hộ người nhà. "
Nguyên Thần lượn một vòng quanh thành phố mua đủ thứ đồ ăn vặt. Thật ra là vì buổi đêm Phương Dịch hay đói bụng nên hắn quyết phải nhét đầy tủ lạnh dự trữ cho anh.
Miệng bảo là đồ ăn vặt nhưng những món hắn mua đều là bánh ngọt, không món nào có dầu mỡ hay cay nóng vì dạ dày Phương Dịch không tốt.
* Reng ! Reng ! Reng ! *
- Alo ? Chừng 15 phút nữa... Vâng ạ...
- Sao thế ?
- Mẹ bảo chúng ta về nhà ngay.
Quái lạ, mẹ Phương không gọi cho Phương Dịch mà lại gọi cho Nguyên Thần. Về nhà ngay ? Có chuyện gấp gì ư ?
_______________________
Hai người đi từ tầng hầm đến thang máy đều chí chóe như con nít. Em trêu anh anh mắng em, chỉ còn thiếu mỗi đồng phục là có thể vào lớp mẫu giáo chễm chệ cùng bạn bè chơi xích đu rồi.
Nguyên Thần suốt ngày tìm chuyện chọc ghẹo Phương Dịch đến khi anh giận lên mới thôi. Đi đường thì va vào anh, đã vậy còn lớn giọng:
- Ây da Dịch ca à, anh nghĩ mình lớn hơn là có thể bắt nạt em sao ? Hình như là gãy tay rồi, đau quá...
- Trời ơi thật sao ? - Phương Dịch hùa theo hắn.
- Đúng vậy đúng vậy, anh nghe xem hình như là gãy xương rồi. Gãy thành tám mảnh rồi nè.
- Để anh xem xem. - Phương Dịch nắm lấy cánh tay hắn. - Ôi không, nát xương hết rồi. Cái này là phải cắt bỏ vào bao tải dùng búa tạ đập dập thành bột. Sau đó nung lên cho nóng chảy rồi đổ vào khuôn, tiếp đó...
- Eo ôi ca, anh nói nghe ghê thật đó. - Nguyên Thần xụ mặt nhéo má Phương Dịch rồi ôm anh đi vào nhà.
Trong nhà.
Không khí yên ắng lại có chút lạnh lẽo đến ngạt thở. Phương Dịch đi đến chỗ mẹ Phương đang ngồi trên ghế phòng khách. Đến lúc này anh mới nhận ra trước mặt mẹ có hai vị khách lạ mặt - hai người trung niên một nam một nữ.
Người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu, ăn mặc sang trọng bỗng đứng lên ôm lấy tay Phương Dịch, mắt đỏ rưng rưng:
- Con...
Vừa tan làm Nguyên Thần đã được Phương Dịch chỉ thị đến siêu thị mua nguyên liệu nấu bữa tối, hôm nay mẹ Phương từ quê trở về nên anh muốn tự tay nấu cho mẹ.
Phương Dịch lựa chọn thực phẩm vừa ý liền bỏ vào vị trí bên cạnh, Nguyên Thần chuẩn xác đẩy xe đến đỡ lấy một cách điêu luyện. Anh đi hết hàng này đến hàng khác rồi dừng lại trước gian hàng ngũ cốc, cầm hai hộp trên tay bắt đầu phân vân:
- Hạn dùng trong một tuần, không nhiều chất dinh dưỡng nhưng giá rẻ. Hạn dùng hai tháng, đầy đủ chất dinh dưỡng, giá khá đắt. Hừm... Nguyên Thần em xem cái nào được ?
Không nghe tiếng trả lời.
- Nguyên Thần ?
" Người đâu ? "
Phương Dịch nhìn lại thì không thấy hắn đâu mất nữa, xe đẩy cũng không có.
" Đi đâu rồi ? "
- Nguyên Thần ! Nguyên Thần em đi đâu rồi ?
Anh trở lại hai gian hàng vừa đi qua thì phát hiện bóng dáng quen thuộc đang ở chỗ ngã rẽ. Nguyên Thần đứng ở hàng điện tử nhìn chằm chằm vào một con robot to bằng cái đèn ngủ nghe nhân viên tư vấn.
- Bao lâu thì sạc điện ?
- Thưa ngài, robot nếu sử dụng trong thời gian dài thì từ 2 - 3 ngày có thể sạc. Nhưng ngài không cần phải đích thân sạc đâu ạ. Robot sẽ tự động đến chỗ nạp điện với điều kiện ổ cắm cách mặt đất 2cm.
- Nguyên Thần ? Làm gì đấy ? - Anh đi đến vỗ vai hắn.
- Thấy nó thú vị nên nhìn thử. - Hắn nhìn anh rồi quay sang nhân viên bán hàng. - Hai con, màu xanh và màu vàng. Quét mã.
Vừa đưa điện thoại lên đã bị Phương Dịch chặn lại nói nhỏ:
- Hàng công nghệ bán trong siêu thị không đáng tin đâu.
Nguyên Thần mắt nhìn anh mỉm cười, tay nhanh như chớp đã quét mã xong. Nhân viên vui vẻ đưa gói hàng cho hắn. Phương Dịch không ngăn nổi kẻ lắm tiền.
Thanh toán xong toàn bộ hàng đã mua, Phương Dịch nhìn Nguyên Thần đang vui vẻ như trẻ con được quà.
- Vui thế cơ à ?
- Cũng thường thôi. Đồ Nguyên thị sản xuất mà.
- Gì cơ ?
Hắn cười cười nhét đồ vào sau xe, mở cửa cho Phương Dịch bước vào ghế phụ.
Hóa ra là sản phẩm Nguyên thị sản xuất, nhưng mà hắn đường đường là CEO mà cũng phải thanh toán à ? Tiền nhiều không biết đặt vào đâu ư ? Thật là...
- Là sản phẩm do Lục Khiến chế tạo ấy mà. Nghe bảo có thể trò chuyện với robot.
- Thật á ? Anh không ngờ cậu ấy giỏi vậy đấy.
- Em cũng giỏi mà.
Phương Dịch cốc vào đầu hắn.
" Hóa ra là ủng hộ người nhà. "
Nguyên Thần lượn một vòng quanh thành phố mua đủ thứ đồ ăn vặt. Thật ra là vì buổi đêm Phương Dịch hay đói bụng nên hắn quyết phải nhét đầy tủ lạnh dự trữ cho anh.
Miệng bảo là đồ ăn vặt nhưng những món hắn mua đều là bánh ngọt, không món nào có dầu mỡ hay cay nóng vì dạ dày Phương Dịch không tốt.
* Reng ! Reng ! Reng ! *
- Alo ? Chừng 15 phút nữa... Vâng ạ...
- Sao thế ?
- Mẹ bảo chúng ta về nhà ngay.
Quái lạ, mẹ Phương không gọi cho Phương Dịch mà lại gọi cho Nguyên Thần. Về nhà ngay ? Có chuyện gấp gì ư ?
_______________________
Hai người đi từ tầng hầm đến thang máy đều chí chóe như con nít. Em trêu anh anh mắng em, chỉ còn thiếu mỗi đồng phục là có thể vào lớp mẫu giáo chễm chệ cùng bạn bè chơi xích đu rồi.
Nguyên Thần suốt ngày tìm chuyện chọc ghẹo Phương Dịch đến khi anh giận lên mới thôi. Đi đường thì va vào anh, đã vậy còn lớn giọng:
- Ây da Dịch ca à, anh nghĩ mình lớn hơn là có thể bắt nạt em sao ? Hình như là gãy tay rồi, đau quá...
- Trời ơi thật sao ? - Phương Dịch hùa theo hắn.
- Đúng vậy đúng vậy, anh nghe xem hình như là gãy xương rồi. Gãy thành tám mảnh rồi nè.
- Để anh xem xem. - Phương Dịch nắm lấy cánh tay hắn. - Ôi không, nát xương hết rồi. Cái này là phải cắt bỏ vào bao tải dùng búa tạ đập dập thành bột. Sau đó nung lên cho nóng chảy rồi đổ vào khuôn, tiếp đó...
- Eo ôi ca, anh nói nghe ghê thật đó. - Nguyên Thần xụ mặt nhéo má Phương Dịch rồi ôm anh đi vào nhà.
Trong nhà.
Không khí yên ắng lại có chút lạnh lẽo đến ngạt thở. Phương Dịch đi đến chỗ mẹ Phương đang ngồi trên ghế phòng khách. Đến lúc này anh mới nhận ra trước mặt mẹ có hai vị khách lạ mặt - hai người trung niên một nam một nữ.
Người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu, ăn mặc sang trọng bỗng đứng lên ôm lấy tay Phương Dịch, mắt đỏ rưng rưng:
- Con...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất