Tiểu Ca Ca, Anh Không Thoát Được Đâu!
Chương 49
Là họ - những người mà cả đời Phương Dịch không bao giờ muốn gặp. Tại sao ư ? Chẳng phải đã quá rõ rồi sao ? Ai đời lại muốn gặp người từng bỏ rơi mình, dù can đảm bao nhiêu cũng sẽ không ai dám đánh cược cuộc đời của mình lần nữa đâu. Huống chi đó là Phương Dịch - một người hiện tại đã có đủ, à không... là quá đủ tình yêu thương.
Phương Dịch giật tay ra khỏi người phụ nữ ấy, khoảnh khắc đó cả căn nhà đều im bặt. Người phụ nữ rất xinh đẹp, đặt biệt là đôi mắt, đôi mắt cực kì đẹp, đôi mắt giống hệt của anh.
Anh lùi về sau vài bước đi đến bên mẹ Phương, bà nắm lấy tay anh mỉm cười hiền dịu:
- Họ là ba mẹ ruột của con, đừng sợ.
Anh lại nhìn họ, người phụ nữ kia dang hai tay mong muốn nhận được một cái ôm từ anh. Anh chần chừ đi đến rồi lại rụt lùi về sau, cảm giác run sợ níu lấy bước chân anh.
Không ai trong căn phòng vội cả, đều để mọi chuyện diễn ra một cách thật tự nhiên.
- Ba mẹ xin lỗi. - Người đàn ông lúc này mới đứng lên, ông ta ôm lấy vợ mình.
Hóa ra trong lúc về quê, mẹ Phương vô tình gặp được họ đang tìm kiếm Phương Dịch. Mẹ Phương thật sự rất vui mừng, nhưng cũng lo lắng bởi vì Phương Dịch chưa từng có mong muốn gặp lại ba mẹ ruột. Bà tự nhủ sẽ cố gắng khuyên anh, bởi vì bà luôn ước mong có thể trao cho anh một gia đình thật sự, một gia đình trọn vẹn.
Họ là người của Trác gia, người đàn ông già dặn kia chính là ba ruột của anh - Trác lão gia. Đâu đó trong anh có một sợi dây kết nối tình phụ tử, nhưng sợi dây đó rất nhạt, nhạt đến mức gần như tan biến.
- Tại sao lại bỏ rơi tôi ?
Anh không nóng vội, chỉ là bản thân quá thẳng thắn. Cũng có thể là không biết nên đối diện với họ ra sao, hỏi họ điều gì. Chỉ đơn giản muốn biết câu trả lời cho khuất mắt bao năm nay.
Âm thanh của Phương Dịch có lẽ quá đỗi đau lòng, Nguyên Thần khẽ nhìn anh. Bắt gặp ánh mắt dịu dàng ấy, tinh thần anh hạ xuống vài phần.
- Ba mẹ lúc ấy thật sự quá nông nỗi, nên mới làm thế với con. Ba mẹ... ba mẹ... Hức hức... - Trác phu nhân nghẹn ngào che miệng khóc nức nở.
- Ba mẹ tìm con là muốn gia đình chúng ta sum họp. - Trác lão gia lại ghì chặt vợ mình.
Cảm xúc trong lòng Phương Dịch rất hỗn loạn, tim nhói đau như bị ai bóp chặt nhưng lại không còn sức phản kháng. Anh chỉ có thể đứng yên tại chỗ mặc cho hai người kia ôm lấy mình mà khóc. Mẹ Phương vì vui mừng mà cũng bật khóc, Nguyên Thần đi đến lấy vai làm chỗ dựa cho mẹ.
Nhưng mà... anh bất hiếu ư ? Tại sao lại chẳng thể rơi một giọt nước mắt ? Tại sao cơ thể lại trở nên lạnh đi khi họ chạm vào mình ? Là do khoảng thời gian ấy quá dài nên thứ tình cảm này anh không thể nào cảm nhận được ?
Có lẽ vậy.
Họ ở lại rất lâu, bịn rịn lưu luyến không buông, đặc biệt là Trác phu nhân. Bà ấy kể đến những tháng ngày không có anh, kể về hành trình tìm kiếm anh. Và rồi lại kể về ngày Phương Dịch còn bé. Đó cũng là thứ mà Nguyên Thần muốn nghe nhất, nhịn không được bèn lên tiếng:
- Ngày trước Phương Dịch chắc là kén ăn lắm đúng không Trác phu nhân ?
Người phụ nữ bị gọi đến giật mình, chắc là bởi phong thái nghiêm nghị của hắn dọa cho sợ. Bà ấy ậm ờ một lúc:
- Dịch Nhi ấy mà, thằng bé lúc nhỏ... cũng có... có một chút...
- Đúng là lúc nhỏ có kén ăn thật. - Trác lão gia bình tĩnh đối diện hắn.
Nguyên Thần gật đầu vẻ hiểu ý. Nhưng có đánh chết hắn cũng không tin Phương Dịch kén ăn mới gây ra bệnh dạ dày. Mẹ Phương từng bảo anh chưa bao giờ có chuyện kén ăn, trừ những món anh bị dị ứng thì ngoài ra đều ăn uống rất lành mạnh, rất dễ nuôi.
Trong lúc nói chuyện hắn có phát hiện Trác lão gia và Trác phu nhân hai người họ thường trao đổi ánh mắt, đôi khi còn liếc trộm hắn. Ánh mắt giao nhau Nguyên Thần không nao núng nhìn thẳng lại, họ phớt lờ quay đi.
Đây là ý gì ? Không hài lòng về hắn à ?
Mẹ Phương vẫn cười nói rôm rả hết lòng vui sướng, kể rằng Phương Dịch lâu nay chịu khổ nhưng vẫn rất ngoan, khen rằng Trác gia thật biết cách sinh một đứa trẻ tốt. Nói xong lại quay qua khen ngợi Nguyên Thần, nào là nhân tài hiếm gặp lại giúp đỡ yêu thương Phương Dịch, quả là chuyện tốt.
Nguyên Thần có để ý sắc mặt họ khi mẹ Phương nhắc đến chuyện hắn và anh yêu nhau. Lẽ thường tình sẽ là hoảng hốt bất ngờ, cũng có thể là ngớ người ra. Nhưng cứ như họ biết trước mọi chuyện vậy, chỉ ngạc nhiên đôi chút rồi lảng sang chuyện khác.
Nhìn Phương Dịch không một tia vui vẻ khi gặp lại ba mẹ ruột quả thật làm cho mẹ Phương cảm thấy phiền lòng.
" Chẳng lẽ mẹ lại sai rồi ? "
Phương Dịch giật tay ra khỏi người phụ nữ ấy, khoảnh khắc đó cả căn nhà đều im bặt. Người phụ nữ rất xinh đẹp, đặt biệt là đôi mắt, đôi mắt cực kì đẹp, đôi mắt giống hệt của anh.
Anh lùi về sau vài bước đi đến bên mẹ Phương, bà nắm lấy tay anh mỉm cười hiền dịu:
- Họ là ba mẹ ruột của con, đừng sợ.
Anh lại nhìn họ, người phụ nữ kia dang hai tay mong muốn nhận được một cái ôm từ anh. Anh chần chừ đi đến rồi lại rụt lùi về sau, cảm giác run sợ níu lấy bước chân anh.
Không ai trong căn phòng vội cả, đều để mọi chuyện diễn ra một cách thật tự nhiên.
- Ba mẹ xin lỗi. - Người đàn ông lúc này mới đứng lên, ông ta ôm lấy vợ mình.
Hóa ra trong lúc về quê, mẹ Phương vô tình gặp được họ đang tìm kiếm Phương Dịch. Mẹ Phương thật sự rất vui mừng, nhưng cũng lo lắng bởi vì Phương Dịch chưa từng có mong muốn gặp lại ba mẹ ruột. Bà tự nhủ sẽ cố gắng khuyên anh, bởi vì bà luôn ước mong có thể trao cho anh một gia đình thật sự, một gia đình trọn vẹn.
Họ là người của Trác gia, người đàn ông già dặn kia chính là ba ruột của anh - Trác lão gia. Đâu đó trong anh có một sợi dây kết nối tình phụ tử, nhưng sợi dây đó rất nhạt, nhạt đến mức gần như tan biến.
- Tại sao lại bỏ rơi tôi ?
Anh không nóng vội, chỉ là bản thân quá thẳng thắn. Cũng có thể là không biết nên đối diện với họ ra sao, hỏi họ điều gì. Chỉ đơn giản muốn biết câu trả lời cho khuất mắt bao năm nay.
Âm thanh của Phương Dịch có lẽ quá đỗi đau lòng, Nguyên Thần khẽ nhìn anh. Bắt gặp ánh mắt dịu dàng ấy, tinh thần anh hạ xuống vài phần.
- Ba mẹ lúc ấy thật sự quá nông nỗi, nên mới làm thế với con. Ba mẹ... ba mẹ... Hức hức... - Trác phu nhân nghẹn ngào che miệng khóc nức nở.
- Ba mẹ tìm con là muốn gia đình chúng ta sum họp. - Trác lão gia lại ghì chặt vợ mình.
Cảm xúc trong lòng Phương Dịch rất hỗn loạn, tim nhói đau như bị ai bóp chặt nhưng lại không còn sức phản kháng. Anh chỉ có thể đứng yên tại chỗ mặc cho hai người kia ôm lấy mình mà khóc. Mẹ Phương vì vui mừng mà cũng bật khóc, Nguyên Thần đi đến lấy vai làm chỗ dựa cho mẹ.
Nhưng mà... anh bất hiếu ư ? Tại sao lại chẳng thể rơi một giọt nước mắt ? Tại sao cơ thể lại trở nên lạnh đi khi họ chạm vào mình ? Là do khoảng thời gian ấy quá dài nên thứ tình cảm này anh không thể nào cảm nhận được ?
Có lẽ vậy.
Họ ở lại rất lâu, bịn rịn lưu luyến không buông, đặc biệt là Trác phu nhân. Bà ấy kể đến những tháng ngày không có anh, kể về hành trình tìm kiếm anh. Và rồi lại kể về ngày Phương Dịch còn bé. Đó cũng là thứ mà Nguyên Thần muốn nghe nhất, nhịn không được bèn lên tiếng:
- Ngày trước Phương Dịch chắc là kén ăn lắm đúng không Trác phu nhân ?
Người phụ nữ bị gọi đến giật mình, chắc là bởi phong thái nghiêm nghị của hắn dọa cho sợ. Bà ấy ậm ờ một lúc:
- Dịch Nhi ấy mà, thằng bé lúc nhỏ... cũng có... có một chút...
- Đúng là lúc nhỏ có kén ăn thật. - Trác lão gia bình tĩnh đối diện hắn.
Nguyên Thần gật đầu vẻ hiểu ý. Nhưng có đánh chết hắn cũng không tin Phương Dịch kén ăn mới gây ra bệnh dạ dày. Mẹ Phương từng bảo anh chưa bao giờ có chuyện kén ăn, trừ những món anh bị dị ứng thì ngoài ra đều ăn uống rất lành mạnh, rất dễ nuôi.
Trong lúc nói chuyện hắn có phát hiện Trác lão gia và Trác phu nhân hai người họ thường trao đổi ánh mắt, đôi khi còn liếc trộm hắn. Ánh mắt giao nhau Nguyên Thần không nao núng nhìn thẳng lại, họ phớt lờ quay đi.
Đây là ý gì ? Không hài lòng về hắn à ?
Mẹ Phương vẫn cười nói rôm rả hết lòng vui sướng, kể rằng Phương Dịch lâu nay chịu khổ nhưng vẫn rất ngoan, khen rằng Trác gia thật biết cách sinh một đứa trẻ tốt. Nói xong lại quay qua khen ngợi Nguyên Thần, nào là nhân tài hiếm gặp lại giúp đỡ yêu thương Phương Dịch, quả là chuyện tốt.
Nguyên Thần có để ý sắc mặt họ khi mẹ Phương nhắc đến chuyện hắn và anh yêu nhau. Lẽ thường tình sẽ là hoảng hốt bất ngờ, cũng có thể là ngớ người ra. Nhưng cứ như họ biết trước mọi chuyện vậy, chỉ ngạc nhiên đôi chút rồi lảng sang chuyện khác.
Nhìn Phương Dịch không một tia vui vẻ khi gặp lại ba mẹ ruột quả thật làm cho mẹ Phương cảm thấy phiền lòng.
" Chẳng lẽ mẹ lại sai rồi ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất