Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 21

Trước Sau
“Hai người nói chuyện, tôi đi trước.” Lục Trực Tu bưng khay cơm đi, chuyện giữa Thẩm Hàm cùng Giang Tự Văn, y tuyệt sẽ không nhúng tay, đương nhiên y cũng tin Thẩm Hàm có thể xử lý tốt.

Nếu là nguyên chủ Thẩm Hàm mềm yếu ban đầu hẳn sẽ có vấn đề, nhưng Thẩm Hàm bây giờ sao, Lục Trực Tu quay đầu nhìn thoáng qua, tuyệt sẽ không có vấn đề.

Lại quay đầu, y bước kiên định.

Hiện tại Thẩm Hàm thay đổi linh hồn, đối với Giang Tự Văn, em ấy tuyệt đối sẽ không yêu, vì không thiệt tình, y nhìn ra được.

Thẩm Hàm không nói với Giang Tự Văn, ngược lại vẫy tay chào hỏi Chu Địch và bằng hữu khác của Giang Tự Văn, “Lại đây cùng ăn, vừa lúc bốn người một bàn.”

Chu Địch cùng Lý Minh Quân bưng khay đi về phía bàn Thẩm Hàm ngồi, lúc bọn họ gần đi đến, Thẩm Hàm như không chú ý, duỗi chân ra vừa lúc ngáng Chu Địch.

Hơn nữa nhà ăn vốn có chút trơn, Chu Địch lảo đảo, khay thức ăn hất lên.

Vốn hướng về phía Thẩm Hàm nhưng Thẩm Hàm tránh, tay ở giữa không trung khẽ chạm, khay thức ăn trực tiếp rơi lên đầu Giang Tự Văn, cơm, rau xanh, canh thịt làm mặt Giang Tự Văn đần ra.

Mà Chu Địch lảo đảo, vừa lúc hắn ta lại đụng vào người Lý Minh Quân ở sau, khay thức ăn của Lý Minh Quân nghiêng, đồ ăn rơi lên người hai bọn họ.

Thanh âm lách cách hấp dẫn không ít ánh mắt, Thẩm Hàm cũng không muốn cùng Giang Tự Văn dây dưa.

Trước kia không có Lục Trực Tu, hắn có thể cùng gã dây dưa, nhưng hiện tại, hắn sửa chủ ý, hắn muốn hiện tại cùng Giang Tự Văn cắt đứt quan hệ.

Vừa lúc nhiều người nhìn bên này, Thẩm Hàm đứng lên, vừa muốn nói chuyện, một nữ sinh vóc dáng nhỏ đã tới, trong tay còn cầm một phong thư hồng phấn.

Nữ sinh đến trước mặt Giang Tự Văn, đầu tiên đưa cho gã một bao khăn giấy rồi sau đó nhỏ giọng: “Học trưởng, đây là đồ em muốn đưa cho anh, trở về lại xem nha.”

Giang Tự Văn lúc này tâm phiền ý loạn vì thế “Bốp” một tiếng, hất tay nữ sinh làm lá thư trong tay cô rơi xuống.

Nữ sinh xấu hổ không biết làm sao, Thẩm Hàm nhìn một màn này nghĩ thầm người đàn ông này quả nhiên cũng có ý tứ còn cái khác không thú vị.

Người đều có tâm bát quái, chuyện cô gái nhỏ vừa làm lại tăng thêm ánh mắt nhìn về phía Giang Tự Văn, đương nhiên cũng nhiều vui sướng khi người gặp họa.

Giang Tự Văn đột nhiên đứng lên muốn đi, Thẩm Hàm lại nói một câu: “Xin lỗi, dừng bước đi, tôi còn chuyện nói.”

Tình huống hiện tại liền biến thành Thẩm Hàm cùng Giang Tự Văn mặt đối mặt, sau Giang Tự Văn có cô gái nhỏ như hoa, mắt còn dưng dưng, sau Thẩm Hàm có hai nam đồng học dơ hề hề.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Thẩm Hàm mở miệng, “Giang Tự Văn, đầu tiên tôi cảm ơn lời tỏ tình của cậu, nhưng thực xin lỗi, tôi luôn tự hỏi cuối cùng chỉ có thể không đáp ứng.”

Thẩm Hàm nói xong, toàn bộ nhà ăn nổ tung, cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, toàn bộ nhất trí nhìn về phía bên này, còn có mấy nữ đồng học cầm di động quay.

Xác định bọn họ có người quay phim, Thẩm Hàm định nói chuyện liền nghe một thanh âm nói: “Hắn là giáo thảo, cậu một tên béo thế mà dám cự tuyệt.”

Thẩm Hàm hơi mỉm cười nhìn về phía đồng học nói chuyện, “Tôi cự tuyệt cùng hắn là giáo thảo có chút quan hệ nào sao, tôi cự tuyệt hắn bởi vì tôi không thích hắn, đối với hắn không có chút động tâm nào, cho nên không cần lấy từ ‘béo’ cùng ‘giáo thảo’

phán đoán một người nên nhận lời tỏ tình của người kia hay không.”

Lúc này, cô gái cạnh Giang Tự Văn đi rồi mà Chu Địch cùng Lý Minh Quân sau Thẩm Hàm cũng đi rồi, bọn họ ai cũng không muốn bị vây xem.

Giang Tự Văn cũng muốn chạy nhưng Thẩm Hàm lại nói: “Nếu cậu không muốn đối mặt với câu trả lời của tôi, hiện tại có thể đi nhưng tôi còn muốn nói. Giang Tự Văn, vô luận nguyên nhân ban đầu cậu thổ lộ với tôi là gì tôi đều sẽ cự tuyệt. Nếu thật sự thích tôi vậy xin lỗi, tôi không thích cậu. Nếu chỉ là vui đùa, đánh cuộc, như vậy…… Cũng xin lỗi, tôi vẫn như cũ không thích cậu.”

Nói đến câu sau, Thẩm Hàm cố ý nói chậm, ý tứ thực rõ, bởi vậy Giang Tự Văn chột dạ: “Vậy đi, gặp lại sau.”

“Ừ, cậu đi đi, đúng rồi, vừa rồi khăn giấy nữ sinh kia đưa cho cậu cậu cũng mang nó đi, dù sao cũng là tâm ý của cô ấy.”

Giang Tự Văn quay đầu lại nhìn Thẩm Hàm, ánh mắt không chút tình nghĩa, xoay người mang theo một đầu đồ ăn và canh, còn có vài miếng lá cải.

Chuyện tiếp theo, Thẩm Hàm có thể đoán đại khái, Thẩm Hàm làm, trong lòng hắn hiểu rõ.

Có thù không báo không phải quân tử, Thẩm Hàm vẫn luôn thấy lời này không sai.

Người ta nói “Lấy ơn báo oán, dùng gì trả ơn”, đúng đó, dùng gì trả ơn?

Lúc sau, Thẩm Hàm cũng đi, hắn mua chút đồ cho Lục Trực Tu, bằng không giữa trưa không ăn cơm, buổi chiều lại vận động, thân thể sẽ có hại.

Trở lại ký túc xá, Lục Trực Tu quả nhiên ở, lấy cơm trưa mới mua, Thẩm Hàm nói: “Xin lỗi, lại đây ăn một chút đi.”



Lục Trực Tu cũng không cự tuyệt cũng không hỏi: “Buổi chiều cũng đừng quá kịch liệt, giảm béo không thể gấp.”

“Có vận động oxy, sẽ không quá mạnh.”

“Ừ, trở về tớ mát xa cho cậu.”

Gật đầu, Thẩm Hàm không nói chuyện, cũng bắt đầu ăn cơm.

Hai người nói đơn giản, nhưng vẫn luôn có loại ăn ý không nói cũng hiểu.

Buổi chiều hai người cùng làm vận động oxy, ngay từ đầu là huấn luyện eo bụng rồi sau đó là toàn thân, cuối cùng Thẩm Hàm tương đối thích luyện tập tán đả.

Luyện tập, Thẩm Hàm cùng Lục Trực Tu đối chiến, Thẩm Hàm vì thể trọng nên không linh hoạt lắm, vài lần bị Lục Trực Tu đánh ngã, đương nhiên đều là luyện tập, Thẩm Hàm sẽ không bực.

Làm vận động xong, hai người ở phòng tập thể thao tắm rửa, buổi chiều bốn giờ, Thẩm Hàm bị Lục Trực Tu kéo đi một chỗ.

Nơi này cách nội thành bốn mươi phút lái xe, không xa, liếc mắt một cái nhìn cũng không cảm thấy có cái gì, một ngọn núi phổ thông mà thôi.

“Hướng bên này.” Lục Trực Tu ở phía trước quay đầu lại nói với Thẩm Hàm, ánh chiều tà chạng vạng dừng trên người y, rắc lên một tầng ráng màu chung quanh y.

Thẩm Hàm theo y, càng đi càng sâu, gập ghềnh, đá lớn cũng càng nhiều, còn có một ít cây trên mặt đất làm cho Thẩm Hàm có chút bực bội.

Đang chuẩn bị nói, đột nhiên Lục Trực Tu kéo tay hắn, cẩn thận kéo hắn ra khỏi những thứ cỏ dại này, xuyên qua một cái rễ cây lớn hình vòm, rốt cuộc hai người tiến vào một mảnh đất khác.

Rừng thông cổ kính u uẩn, suối trong róc rách, hoa nở rộ.

Thẩm Hàm bỗng nhiên nhớ trong 《 Đào Hoa Nguyên Ký 》từng viết, “Hốt phùng đào hoa lâm, giáp ngạn sổ bách bộ, trung vô tạp thụ, phương thảo tiên mỹ, lạc anh tân phân.” (*)

(*) Nghĩa: Bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước, không xen loại cây nào khác, cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ.

Trích: Bài thơ”Đào hoa nguyên ký”

Đào hoa nguyên ký

Bản Hán Việt:

Tấn Thái Nguyên trung, Vũ Lăng nhân bộ ngư vi nghiệp, duyên khê hành, vong lộ chi viễn cận. Hốt phùng đào hoa lâm, giáp ngạn sổ bách bộ, trung vô tạp thụ, phương thảo tiên mỹ, lạc anh tân phân. Ngư nhân thậm dị chi, phục tiền hành, dục cùng kỳ lâm. Lâm tận thuỷ nguyên, tiện đắc nhất sơn. Sơn hữu tiểu khẩu, phảng phất nhược hữu quang, tiện xả thuyền tòng khẩu nhập. Sơ cực hiệp, tài thông nhân. Phục hành sổ thập bộ, khoát nhiên khai lãng, thổ địa bình khoáng, ốc xá nghiễm nhiên, hữu lương điền, mỹ trì, tang trúc chi thuộc, thiên mạch giao thông, kê khuyển tương văn. Kỳ trung vãng lai chủng tác, nam nữ y trước, tất như ngoại nhân, hoàng phát thuỳ thiều, tịnh di nhiên tự lạc.

Kiến ngư nhân, nãi đại kinh, vấn sở tòng lai, cụ đáp chi. Tiện yêu hoàn gia, thiết tửu, sát kê tác thực. Thôn trung văn hữu thử nhân, hàm lai vấn tấn, tự vân tiên thế tị Tần thời loạn, suất thê tử ấp nhân, lai thử tuyệt cảnh, bất phục xuất yên, toại dữ ngoại nhân gian cách. Vấn kim thị hà thế, nãi bất tri hữu, dựu Hán, vô luận Nguỵ, Tấn. Thử nhân nhất nhất vi cụ ngôn, sở văn giai thán uyển. Dư nhân các phục duyên chí kỳ gia, giai xuất xuý tửu thực. Đình sổ nhật từ khứ. Thử trung nhân ngữ vân: “Bất túc vị ngoại nhân đạo dã”.

Ký xuất, đắc kỳ thuyền, tiện phù hướng lộ, xứ xứ chí chi. Cập quận hạ, nghệ Thái thú thuyết như thử. Thái thú tức khiển nhân tuỳ kỳ vãng, tầm hướng sở chí, toại mê bất phục đắc lộ.

Nam Dương Lưu Tử Ký cao thượng sĩ dã, văn chi, hân nhiên thân vãng, vị quả, tầm bệnh chung. Hậu toại vô vấn tân giả.

Bản dịch:

Vào khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở Vũ Lăng làm nghề đánh cá, theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước, không xen loại cây nào khác, cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ. Người đánh cá lấy làm lạ, tiến thêm vô, muốn đến cuối khu rừng. Rừng hết thì suối hiện và thấy một ngọn núi. Núi có hang nhỏ, mờ mờ như có ánh sáng, bèn rời thuyền, theo cửa hang mà vô. Mới đầu hang rất hẹp, chỉ vừa lọt một người. Vô vài chục bước, hang mở rộng ra, sáng sủa; đất bằng phẳng trống trải, nhà cửa tề chỉnh, có ruộng tốt, ao đẹp, có loại dâu loại trúc, đường bờ thông nhau, tiếng gà tiếng chó tiếp nhau. Trong đó những người đi lại trồng trọt làm lụng, đàn ông đàn bà ăn bận đều giống người bên ngoài, từ những người già tóc bạc tới những trẻ để trái đào, đều hớn hở vui vẻ.

Họ thấy người đánh cá, rất lấy làm kinh dị, hỏi ở đâu tới. Người đánh cá kể lể đầu đuôi. Họ bèn mời người này về nhà, bày rượu, mổ gà để đãi. Người trong xóm nghe tin, đều lại hỏi thăm. Họ bảo tổ tiên trốn loạn đời Tần, dắt vợ con và người trong ấp lại chỗ hiểm trở xa xôi này rồi không trở ra nữa; từ đó cách biệt hẳn với người ngoài. Họ lại hỏi bấy giờ là đời nào, vì họ không không biết có đời Hán nữa, nói chi đến đời Nguỵ và Tấn. Người đánh cá nhất thiết kể lại đủ cả sự tình, họ nghe rồi đều đau xót, than thở. Những người đứng bên đều mời về nhà mình chơi, đều thết đãi ăn uống. Ở lại chơi vài ngày rồi từ biệt ra về. Trong bọn họ có người dặn: “Ðừng kể cho người ngoài hay làm gì nhé!”.

Ra khỏi hang rồi, tìm lại được chiếc thuyền, bèn theo đường cũ mà về, tới đâu đánh dấu chỗ đó. Ðến quận, vào yết kiến quan Thái thú kể lại sự tình. Viên Thái thú sai ngay người đánh cá trở lại, tìm những chỗ trước đã đánh dấu, nhưng mơ hồ, không kiếm được con đường cũ nữa.

Ông Lưu Tử Ký ở đất Nam Dương là bậc cao sĩ, nghe kể chuyện, hân hoan tự đi tìm lấy nơi đó, nhưng chưa tìm ra thì bị bệnh mà mất. Từ đó không ai hỏi thăm đường đi nữa.

Nguồn: Cổ văn Trung Quốc, Nguyễn Hiến Lê dịch, Xuân Thu xuất bản, Hoa Kỳ, 1965.

——————

Cẩn thận nghiền ngẫm bốn chữ “Hoa rụng rực rỡ”, tư vị trong đó đại khái cùng cảnh đẹp nơi đây không xa rời đi.

Dưới cảnh đẹp, Thẩm Hàm nhất thời nói không ra lời, Lục Trực Tu lôi kéo hắn tiếp tục đi về phía trước.

Lên trước lướt qua một hồ nước, vượt qua một mảnh bụi hoa, đập vào mắt là một cây phong lớn.

Đã vào thu, cây phong một mảnh lửa đỏ, tán cây lớn làm người ta biết cái gì gọi “Độc mộc thành rừng”.



Trong lòng nháy mắt tràn đầy, cảm động như thủy triều mãnh liệt phủ Thẩm Hàm.

Lục Trực Tu lôi kéo hắn muốn đi phía trước, Thẩm Hàm lại dừng bước.

Lục Trực Tu nắm tay hắn cũng dừng, “Làm sao vậy?”

“Trực Tu, giữa trưa em cùng Giang Tự Văn đã nói rõ ràng.”

Lục Trực Tu gật đầu, không nói chuyện, Thẩm Hàm nói: “Cho nên, anh muốn cùng em bên nhau không?”

Lục Trực Tu đứng tại chỗ, như cũ một bộ không biểu tình nhưng Thẩm Hàm thấy vành tai y đỏ.

“Không trả lời, em coi như anh đáp ứng.” Thẩm Hàm nói.

Lại một trận trầm mặc, Thẩm Hàm nhìn thấy Lục Trực Tu không chỉ vành tai đỏ mà toàn bộ tai đều đỏ.

“Ừ.” Đây là câu trả lời của Lục Trực Tu.

Giờ phút này Thẩm Hàm xác nhận thằng nhóc này kỳ thật không phải lạnh nhạt cũng không phải mặt than, đại khái lạnh nhạt cùng mặt than đều do y vụng về.

Vụng về này thực đáng yêu, Thẩm Hàm nghĩ.

Hai người tại nơi như tiên cảnh hồi lâu, dù trời đã tối rồi, hai người cũng vẫn tay nắm tay không muốn rời đi.

Ở chỗ này, cả người đều được gột rửa, Thẩm Hàm hỏi Lục Trực Tu: “Trực Tu anh sao biết nơi này?”

“À, lúc bảy tuổi anh bị bắt cóc, tự mình trốn tới nơi này.”

Nhẹ nhàng bâng quơ lại làm Thẩm Hàm nghe kinh tâm động phách.

Đứa nhỏ bảy tuổi bị bắt cóc dựa vào lực lượng của mình chạy thoát rồi sau đó gặp nơi đào nguyên, với anh, ý nghĩa chốn đào nguyên hẳn không đơn giản đi.

Thẩm Hàm không trả lời, Lục Trực Tu nói: “Không có việc gì, sau anh lại từ một nơi khác ra ngoài, tìm xe buýt về nhà.”

Thẩm Hàm như cũ không nói chuyện, đứa nhỏ bảy tuổi sao không sợ hãi?

Thu hồi lời ban đầu, kỳ thật Lục Trực Tu cũng không vụng về, anh lạnh nhạt cũng có nguyên nhân, ít nhất lạnh nhạt có thể bảo hộ tâm.

“Đi thôi, trời tối.” Thẩm Hàm nói.

“Ừ.”

Hai người về đến trường học đã 10 giờ 20, mà ký túc xá bọn họ quy định 10 rưỡi đóng cửa, vì thế hai người một đường chạy như điên, trở về ký túc xá trước lúc đóng cửa.

Vừa đến ký túc xá, hai bạn cùng phòng liền hỏi.

“Hai người đi đâu vậy?”

Thẩm Hàm đại khái có thể đoán ra hai người bọn họ vì cái gì hỏi như vậy, “Có việc sao?”

“Cậu còn hỏi, cậu nhìn trang web trường chúng ta, Thẩm Hàm, cậu hồng.”

Thẩm Hàm mở máy tính, tiến vào trang web L đại, click mở diễn đàn, quả nhiên trang đầu đều về Giang Tự Văn cũng có thể nói là về hắn.

Tùy tiện click mở một cái, lầu chính là một link video, Thẩm Hàm nhìn comment bên dưới, thực tốt, một nửa mắng Thẩm Hàm không biết tốt xấu còn một nửa cười nhạo Giang Tự Văn.

“Đừng để ý?” Lục Trực Tu nói.

Thẩm Hàm biết ý của anh là bảo hắn không cần lo cho những người mắng hắn, đương nhiên hắn cũng không thèm để ý.

Thẩm Hàm quay đầu lại, hơi hơi mỉm cười, “Ừ, có anh thì tốt rồi, bọn họ cùng em không quan hệ.”

Lục Trực Tu gật đầu, đi tắm rửa, bất quá Thẩm Hàm lại hack hòm thư của Giang Tự Văn tìm được hòm thư bạn trai Hoa Thịnh của gã, nặc danh gửi video cho cậu ta.

Thẩm Hàm từng nguyền rủa, người đùa bỡn tình cảm người khác đều chết không tử tế, hắn làm nguyền rủa này từng bước một thực hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau