Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập
Chương 40
Người vừa tới này dị năng không cao, chỉ mới trình độ sơ cấp, vậy nên Thẩm Hàm không sợ hãi, nhưng ngay sau khi Thẩm Hàm né công kích từ người này, bạn đi cùng của hắn ta lại tới.
Sau khi người bạn này thấy tình huống lập tức gia nhập hỗn chiến.
Thẩm Hàm vốn có ưu thế cũng vì người này gia nhập mà thay đổi, nhưng dù vậy, Thẩm Hàm cũng không có ý định dừng lại.
Dị năng hai tên này lại được phát động lần nữa nhưng tốc độ của Thẩm Hàm còn nhanh hơn, dù hai người công kích thế nào Thẩm Hàm đều có thể né được.
Cuối cùng hai người quyết định không cần dị năng, trực tiếp đánh, hai đánh một nói không chừng còn tiện hơn dị năng.
Thẩm Hàm chính là đang chờ bọn họ từ bỏ sử dụng dị năng, vì thế hắn giả bộ mình không kịp phản ứng lại nhằm dẫn dụ họ gần hơn.
Quả nhiên hai người đều cảm thấy Thẩm Hàm khẳng định không nghĩ tới hai người bọn họ sẽ không dùng dị năng, vì thế nhanh chóng liên thủ muốn nắm yết hầu Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm cố ý làm bộ, hai người bọn họ khinh địch, thậm chí có một người còn cười lạnh nói Thẩm Hàm cùng dị năng giả đấu là không biết tự lượng sức mình.
Thẩm Hàm không lên tiếng, khóe miệng lại nhếch lên, hắn cũng muốn hai dị năng giả biết, cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình.
Hai người họ đến gần Thẩm Hàm, Thẩm Hàm tựa hồ có điểm bị động, nhưng Thẩm Hàm chính là muốn lợi dụng tình huống nhìn như bị động này xoay chuyển kết cục.
Nửa đêm Kiều Quý Dương tỉnh lại, thấy Thẩm Hàm không ở, vì thế ra cửa tìm, cậu vừa ra nhà chính liền thấy cảnh Thẩm Hàm bị hai người kiềm chế.
Thẩm Hàm hơi ngả người, hai người khác tiến lên, một người trong đó còn muốn bóp yết hầu Thẩm Hàm mà Thẩm Hàm tựa hồ không kịp phản kháng.
Trong đầu oanh một tiếng như dây đàn đứt, có thanh âm nói: Thẩm ca có nguy hiểm, phải bảo vệ anh ấy, phải bảo vệ anh ấy……
Chợt, lôi điện rơi xuống, cảnh tượng như pháo hoa lại lần nữa xuất hiện.
Hai người trước mắt bị đánh chết, Thẩm Hàm nôn nóng: “Hỏng rồi!”
Phẫn nộ của Kiều Quý Dương tăng vọt, bốn phía hình thành một loại cảnh sắc kỳ dị, nhưng Thẩm Hàm biết, cảnh sắc này càng đẹp có nghĩa Kiều Quý Dương phẫn nộ càng lớn.
Thẩm Hàm hô to một tiếng, “Mọi người chạy mau!”
Sau đó hắn xuyên qua vô số điện quang nhìn Kiều Quý Dương, thanh âm nhu hòa, Thẩm Hàm nói: “Quý Dương, trở về.”
Lâm Tư Tư cùng Vương Duy Quân nghe Thẩm Hàm hét, chạy ra ngoài liền thấy cảnh sắc mỹ lệ nở rộ bên ngoài, đáng tiếc, bọn họ không thưởng thức nổi.
Chạy ra ngoài khu nhà, sau đó lại chạy thêm 100m, mấy người ngừng lại, Vương Duy Quân hỏi Lâm Tư Tư: “Sao lại thế này?”
Lâm Tư Tư cũng lắc đầu nói: “Không biết, em cũng lần đầu thấy Kiều Quý Dương như vậy, trước kia nó thực tốt.”
Vương Duy Quân nhìn khu nhà chậm rãi sụp đổ, hồi lâu nói không ra lời, bởi vì Kiều Quý Dương quá lợi hại, dị năng quả thực lợi hại đến đáng sợ, nhưng mà lợi hại thế nào anh ta cũng không có khả năng mang theo người này, bởi vì hình như Kiều Quý Dương căn bản không khống chế được dị năng.
Thở dài một tiếng, Vương Duy Quân nói: “Tư Tư, em ở với người này, quá nguy hiểm.”
Lâm Tư Tư không lên tiếng, bởi vì cô cũng nhìn cảnh hoa lệ cách đó không xa, lâm vào trầm tư.
Trong phòng chỉ còn lại Kiều Quý Dương với Thẩm Hàm, mà cả người Kiều Quý Dương đều đã mất khống chế, lôi điện rơi khắp nơi, không có kết cấu, lại hỗn độn, tuy thế lại có một điểm chung: không rơi vào Thẩm Hàm.
Như đặt mình trong biển lôi điện, Thẩm Hàm chậm rãi tới gần Kiều Quý Dương còn phẫn nộ, Thẩm Hàm gọi từng tiếng: “Quý Dương, trở về. Quý Dương, không được bị khống chế, Quý Dương, em là người, là người……”
Kiều Quý Dương trong bóng tối như nhìn thấy ánh sáng, ánh sáng ngập tràn trong trí não không ngừng nói “Quý Dương, anh không bỏ em”.
Ý thức cũng dần khôi phục, lòng bàn tay là tay hơi lạnh của Thẩm Hàm, cậu nhìn Thẩm Hàm, hơi mỉm cười, “Thẩm ca, anh nói được phải làm được nhé.”
Kiều Quý Dương ngất đi, Thẩm Hàm đứng trên một mảnh phế tích đen như mực, ôm Kiều Quý Dương, nghĩ thầm, thực tốt, vừa lúc có cớ để Lâm Tư Tư rời đi.
Vương Duy Quân cùng Lâm Tư Tư lại đây, Thẩm Hàm không chút khách khí nói chuyện vừa rồi, đối diện ba người chết, Thẩm Hàm cũng không kiêng dè, nói thẳng: “Nếu lại xảy ra, tôi sẽ không bỏ qua.”
Lâm Tư Tư nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi Thẩm Hàm, đều là em sai, ngày hôm qua em không nên để họ ở lại.”
Thẩm Hàm lạnh giọng nói: “Đúng là do cô, vậy nên về sau cô không cần theo tôi với Quý Dương, lần trước tôi nói trả cô một mạng, hứa hẹn này tôi đã thực hiện, thế nên Lâm Tư Tư, cô đi đi.”
Lâm Tư Tư cúi đầu, nước mắt không khống chế được rơi xuống, cô cố nén nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi, em sẽ đi, hy vọng về sau hai người thuận lợi.”
Thẩm Hàm không trả lời, Vương Duy Quân lại nói: “Tóm lại là đồng đội tôi sai trước, hiện tại bọn họ cũng đều chết cả, cũng coi như thanh toán xong, về sau tôi sẽ chiếu cố Tư Tư.”
Thẩm Hàm thoáng gật đầu, ôm Kiều Quý Dương đi đến chiếc xe giấu cách đó không xa.
Vương Duy Quân nhìn hai hên, bọn họ ngừng xe canh khu nhà thế nên hiện tại, bọn họ chỉ nhìn thấy xác một chiếc đen tuyền.
Than nhẹ một hơi, Vương Duy Quân nói với hai đồng đội còn lại với Lâm Tư Tư nói: “Đi thôi, chúng ta tìm xe, tìm xong thì lại tìm nơi an toàn tiếp tục nghỉ ngơi.”
Mấy người không dị nghị, Lâm Tư Tư đi theo bọn họ, thỉnh thoảng quay đầu lại, cô biết đời này cô với Thẩm Hàm không thể đi cùng mãi, có lẽ về sau sẽ không còn thấy.
Nước mắt lau không hết, Lâm Tư Tư từ trước tới nay chưa từng nghĩ bản thân sẽ muốn ở bên một người như thế, càng thêm không nghĩ tới mình thật sự sẽ rời Thẩm Hàm, nhưng Thẩm Hàm tốt vậy đúng là nên ở với người tốt hơn, ít nhất lợi hại cùng kiên cường hơn cô.
Lau khô nước mắt, lúc ngẩng đầu Lâm Tư Tư nhu nhược như biến mất, thay thế bằng Lâm Tư Tư kiên nghị.
Thẩm Hàm ôm Kiều Quý Dương trở lại trong xe, hắn luôn tìm biện pháp để Lâm Tư Tư rời đi, không nghĩ tới cơ hội tới nhanh vậy.
Không phải hắn không muốn mang Lâm Tư Tư, mà bởi vì hiện tại Kiều Quý Dương rất nguy hiểm, dị năng lợi hại nhưng nếu mất khống chế, cũng dị thường nguy hiểm.
Thôi, Thẩm Hàm nghĩ thầm, về sau bảo Kiều Quý Dương luyện tập mới được, bằng không có khi nhóc con này mất ý thức con người.
Nhẹ nhàng đặt Kiều Quý Dương lên ghế sau, để cậu nằm, lại dùng đai an toàn cố định, Thẩm Hàm khởi động xe, hắn tìm nơi huấn luyện Kiều Quý Dương mới được.
Kiều Quý Dương giống lần trước ngất không lâu, chẳng mấy chốc mà tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cậu ngồi dậy, cúi đầu, không dám lên tiếng, cậu biết cậu lại mất khống chế.
Nếu mất khống chế, đã nói lên hắn ở triều tang thi tiếp cận, mà Thẩm Hàm nói qua, muốn cho hắn khống chế tốt chính mình, như vậy Thẩm Hàm mới sẽ không rời đi hắn.
Đang lo lắng đề phòng ngồi đằng sau, Kiều Quý Dương bỗng nghe Thẩm Hàm nói: “Tỉnh? Tỉnh thì xuống xe, bảo tang thi phụ cận tránh đi, chúng ta đi tìm gì ăn.”
Kiều Quý Dương lập tức gật đầu, trả lời: “Được được, Thẩm ca.”
Hơi nhắm mắt, Kiều Quý Dương cảm ứng tang thi phụ cận, tổng cộng có hơn ba mươi, đều ở kho siêu thị, vì thế cậu ra lệnh các tang thi nhanh rời đi rồi nói với Thẩm Hàm: “Hơn ba mươi con, đều đi rồi, có hai tang thi cấp 2, một tang thi cấp 3 với 2 con chuột biến dị.”
Thẩm Hàm gật đầu, mở cửa xe nói: “Xuống xe, tìm đồ, tốt nhất là tìm gạo.”
Kiều Quý Dương thấy Thẩm Hàm không so đo, vì thế nhảy nhót chạy tới, nếu không biết tuổi thực tế, khẳng định sẽ tưởng người này ngốc.
Kho cất chứa đều là thi cốt, mà đồ bên trong lại tràn đầy, hẳn là do có tang thi, cho nên có người tiến vào, lại không ai đi ra.
Lại nói thật đáng buồn, nhưng như vậy vừa lúc để lại cho Thẩm Hàm Kiều Quý Dương.
Đây là một siêu thị có kho chứa cỡ lớn, bên trong cơ hồ cái gì cũng có, ăn mặc dùng, thậm chí còn có máy phát điện.
Kho có mấy xe tải, Thẩm Hàm đi qua, xe tải này không dùng dầu diesel, mà dùng xăng, vừa lúc bọn họ có xăng.
Vì thế Thẩm Hàm không do dự nói với Kiều Quý Dương: “Quý Dương, em lấy xăng đổ vào xe tải.”
Kiều Quý Dương cũng không dám nói, sợ mình không cẩn thận, Thẩm Hàm liền bỏ mình, thậm chí Lâm Tư Tư đi nơi nào cũng không hỏi, bởi vì cậu sợ lúc mình mất khống chế giết cô.
Đổ xăng đầy, Thẩm Hàm bắt đầu nhét đồ vào xe tải, túi gạo 30 bao, bột mì 30 bao, các loại đậu 1 bao, mì sợi, mì ăn liền, đồ ăn vặt, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, hạt giống mang mấy bao, còn nệm thì hai tấm, máy phát điện 1 hàng, quần áo dùng sức mà nhét đầy……
Tóm lại, một chiếc xe tải siêu lớn, Thẩm Hàm nhét đồ đủ cho họ dùng mấy năm, nhét xong, Thẩm Hàm ngồi vào ghế điều khiển, nói với Kiều Quý Dương ngồi ghế phụ: “Được rồi, Quý Dương, chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Chuẩn bị tâm lý gì cơ, Thẩm ca anh không cần em sao?”
Thẩm Hàm bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, rồi sau đó vươn tay xoa đầu Kiều Quý Dương nói: “Không phải không cần em, là chuẩn bị cần em, vậy nên, hiện tại em theo anh ẩn cư mấy năm.”
“Ẩn cư?”
Thẩm Hàm khởi động xe, xe tải lớn khởi động, “Đúng vậy, ẩn cư, bởi vì anh phát hiện, em không huấn luyện, căn bản không thể gặp người.”
“A?”
“Còn có, hình như em không tin anh thế nên anh định huấn luyện tốt mới thả ra.”
“Ồ.” Kỳ thực Kiều Quý Dương vẫn hơi ngơ ngẩn.
“Có ý kiến?”
Kiều Quý Dương lập tức ngồi, lớn tiếng trả lời: “Không có.”
Cậu đương nhiên không có ý kiến, chỉ cần Thẩm Hàm không vứt bỏ, cậu sẽ không ý kiến ý cò gì, đừng nói huấn luyện, dù mỗi ngày bị Thẩm Hàm đánh một trận cũng chẳng sao.
Sau khi người bạn này thấy tình huống lập tức gia nhập hỗn chiến.
Thẩm Hàm vốn có ưu thế cũng vì người này gia nhập mà thay đổi, nhưng dù vậy, Thẩm Hàm cũng không có ý định dừng lại.
Dị năng hai tên này lại được phát động lần nữa nhưng tốc độ của Thẩm Hàm còn nhanh hơn, dù hai người công kích thế nào Thẩm Hàm đều có thể né được.
Cuối cùng hai người quyết định không cần dị năng, trực tiếp đánh, hai đánh một nói không chừng còn tiện hơn dị năng.
Thẩm Hàm chính là đang chờ bọn họ từ bỏ sử dụng dị năng, vì thế hắn giả bộ mình không kịp phản ứng lại nhằm dẫn dụ họ gần hơn.
Quả nhiên hai người đều cảm thấy Thẩm Hàm khẳng định không nghĩ tới hai người bọn họ sẽ không dùng dị năng, vì thế nhanh chóng liên thủ muốn nắm yết hầu Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm cố ý làm bộ, hai người bọn họ khinh địch, thậm chí có một người còn cười lạnh nói Thẩm Hàm cùng dị năng giả đấu là không biết tự lượng sức mình.
Thẩm Hàm không lên tiếng, khóe miệng lại nhếch lên, hắn cũng muốn hai dị năng giả biết, cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình.
Hai người họ đến gần Thẩm Hàm, Thẩm Hàm tựa hồ có điểm bị động, nhưng Thẩm Hàm chính là muốn lợi dụng tình huống nhìn như bị động này xoay chuyển kết cục.
Nửa đêm Kiều Quý Dương tỉnh lại, thấy Thẩm Hàm không ở, vì thế ra cửa tìm, cậu vừa ra nhà chính liền thấy cảnh Thẩm Hàm bị hai người kiềm chế.
Thẩm Hàm hơi ngả người, hai người khác tiến lên, một người trong đó còn muốn bóp yết hầu Thẩm Hàm mà Thẩm Hàm tựa hồ không kịp phản kháng.
Trong đầu oanh một tiếng như dây đàn đứt, có thanh âm nói: Thẩm ca có nguy hiểm, phải bảo vệ anh ấy, phải bảo vệ anh ấy……
Chợt, lôi điện rơi xuống, cảnh tượng như pháo hoa lại lần nữa xuất hiện.
Hai người trước mắt bị đánh chết, Thẩm Hàm nôn nóng: “Hỏng rồi!”
Phẫn nộ của Kiều Quý Dương tăng vọt, bốn phía hình thành một loại cảnh sắc kỳ dị, nhưng Thẩm Hàm biết, cảnh sắc này càng đẹp có nghĩa Kiều Quý Dương phẫn nộ càng lớn.
Thẩm Hàm hô to một tiếng, “Mọi người chạy mau!”
Sau đó hắn xuyên qua vô số điện quang nhìn Kiều Quý Dương, thanh âm nhu hòa, Thẩm Hàm nói: “Quý Dương, trở về.”
Lâm Tư Tư cùng Vương Duy Quân nghe Thẩm Hàm hét, chạy ra ngoài liền thấy cảnh sắc mỹ lệ nở rộ bên ngoài, đáng tiếc, bọn họ không thưởng thức nổi.
Chạy ra ngoài khu nhà, sau đó lại chạy thêm 100m, mấy người ngừng lại, Vương Duy Quân hỏi Lâm Tư Tư: “Sao lại thế này?”
Lâm Tư Tư cũng lắc đầu nói: “Không biết, em cũng lần đầu thấy Kiều Quý Dương như vậy, trước kia nó thực tốt.”
Vương Duy Quân nhìn khu nhà chậm rãi sụp đổ, hồi lâu nói không ra lời, bởi vì Kiều Quý Dương quá lợi hại, dị năng quả thực lợi hại đến đáng sợ, nhưng mà lợi hại thế nào anh ta cũng không có khả năng mang theo người này, bởi vì hình như Kiều Quý Dương căn bản không khống chế được dị năng.
Thở dài một tiếng, Vương Duy Quân nói: “Tư Tư, em ở với người này, quá nguy hiểm.”
Lâm Tư Tư không lên tiếng, bởi vì cô cũng nhìn cảnh hoa lệ cách đó không xa, lâm vào trầm tư.
Trong phòng chỉ còn lại Kiều Quý Dương với Thẩm Hàm, mà cả người Kiều Quý Dương đều đã mất khống chế, lôi điện rơi khắp nơi, không có kết cấu, lại hỗn độn, tuy thế lại có một điểm chung: không rơi vào Thẩm Hàm.
Như đặt mình trong biển lôi điện, Thẩm Hàm chậm rãi tới gần Kiều Quý Dương còn phẫn nộ, Thẩm Hàm gọi từng tiếng: “Quý Dương, trở về. Quý Dương, không được bị khống chế, Quý Dương, em là người, là người……”
Kiều Quý Dương trong bóng tối như nhìn thấy ánh sáng, ánh sáng ngập tràn trong trí não không ngừng nói “Quý Dương, anh không bỏ em”.
Ý thức cũng dần khôi phục, lòng bàn tay là tay hơi lạnh của Thẩm Hàm, cậu nhìn Thẩm Hàm, hơi mỉm cười, “Thẩm ca, anh nói được phải làm được nhé.”
Kiều Quý Dương ngất đi, Thẩm Hàm đứng trên một mảnh phế tích đen như mực, ôm Kiều Quý Dương, nghĩ thầm, thực tốt, vừa lúc có cớ để Lâm Tư Tư rời đi.
Vương Duy Quân cùng Lâm Tư Tư lại đây, Thẩm Hàm không chút khách khí nói chuyện vừa rồi, đối diện ba người chết, Thẩm Hàm cũng không kiêng dè, nói thẳng: “Nếu lại xảy ra, tôi sẽ không bỏ qua.”
Lâm Tư Tư nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi Thẩm Hàm, đều là em sai, ngày hôm qua em không nên để họ ở lại.”
Thẩm Hàm lạnh giọng nói: “Đúng là do cô, vậy nên về sau cô không cần theo tôi với Quý Dương, lần trước tôi nói trả cô một mạng, hứa hẹn này tôi đã thực hiện, thế nên Lâm Tư Tư, cô đi đi.”
Lâm Tư Tư cúi đầu, nước mắt không khống chế được rơi xuống, cô cố nén nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi, em sẽ đi, hy vọng về sau hai người thuận lợi.”
Thẩm Hàm không trả lời, Vương Duy Quân lại nói: “Tóm lại là đồng đội tôi sai trước, hiện tại bọn họ cũng đều chết cả, cũng coi như thanh toán xong, về sau tôi sẽ chiếu cố Tư Tư.”
Thẩm Hàm thoáng gật đầu, ôm Kiều Quý Dương đi đến chiếc xe giấu cách đó không xa.
Vương Duy Quân nhìn hai hên, bọn họ ngừng xe canh khu nhà thế nên hiện tại, bọn họ chỉ nhìn thấy xác một chiếc đen tuyền.
Than nhẹ một hơi, Vương Duy Quân nói với hai đồng đội còn lại với Lâm Tư Tư nói: “Đi thôi, chúng ta tìm xe, tìm xong thì lại tìm nơi an toàn tiếp tục nghỉ ngơi.”
Mấy người không dị nghị, Lâm Tư Tư đi theo bọn họ, thỉnh thoảng quay đầu lại, cô biết đời này cô với Thẩm Hàm không thể đi cùng mãi, có lẽ về sau sẽ không còn thấy.
Nước mắt lau không hết, Lâm Tư Tư từ trước tới nay chưa từng nghĩ bản thân sẽ muốn ở bên một người như thế, càng thêm không nghĩ tới mình thật sự sẽ rời Thẩm Hàm, nhưng Thẩm Hàm tốt vậy đúng là nên ở với người tốt hơn, ít nhất lợi hại cùng kiên cường hơn cô.
Lau khô nước mắt, lúc ngẩng đầu Lâm Tư Tư nhu nhược như biến mất, thay thế bằng Lâm Tư Tư kiên nghị.
Thẩm Hàm ôm Kiều Quý Dương trở lại trong xe, hắn luôn tìm biện pháp để Lâm Tư Tư rời đi, không nghĩ tới cơ hội tới nhanh vậy.
Không phải hắn không muốn mang Lâm Tư Tư, mà bởi vì hiện tại Kiều Quý Dương rất nguy hiểm, dị năng lợi hại nhưng nếu mất khống chế, cũng dị thường nguy hiểm.
Thôi, Thẩm Hàm nghĩ thầm, về sau bảo Kiều Quý Dương luyện tập mới được, bằng không có khi nhóc con này mất ý thức con người.
Nhẹ nhàng đặt Kiều Quý Dương lên ghế sau, để cậu nằm, lại dùng đai an toàn cố định, Thẩm Hàm khởi động xe, hắn tìm nơi huấn luyện Kiều Quý Dương mới được.
Kiều Quý Dương giống lần trước ngất không lâu, chẳng mấy chốc mà tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cậu ngồi dậy, cúi đầu, không dám lên tiếng, cậu biết cậu lại mất khống chế.
Nếu mất khống chế, đã nói lên hắn ở triều tang thi tiếp cận, mà Thẩm Hàm nói qua, muốn cho hắn khống chế tốt chính mình, như vậy Thẩm Hàm mới sẽ không rời đi hắn.
Đang lo lắng đề phòng ngồi đằng sau, Kiều Quý Dương bỗng nghe Thẩm Hàm nói: “Tỉnh? Tỉnh thì xuống xe, bảo tang thi phụ cận tránh đi, chúng ta đi tìm gì ăn.”
Kiều Quý Dương lập tức gật đầu, trả lời: “Được được, Thẩm ca.”
Hơi nhắm mắt, Kiều Quý Dương cảm ứng tang thi phụ cận, tổng cộng có hơn ba mươi, đều ở kho siêu thị, vì thế cậu ra lệnh các tang thi nhanh rời đi rồi nói với Thẩm Hàm: “Hơn ba mươi con, đều đi rồi, có hai tang thi cấp 2, một tang thi cấp 3 với 2 con chuột biến dị.”
Thẩm Hàm gật đầu, mở cửa xe nói: “Xuống xe, tìm đồ, tốt nhất là tìm gạo.”
Kiều Quý Dương thấy Thẩm Hàm không so đo, vì thế nhảy nhót chạy tới, nếu không biết tuổi thực tế, khẳng định sẽ tưởng người này ngốc.
Kho cất chứa đều là thi cốt, mà đồ bên trong lại tràn đầy, hẳn là do có tang thi, cho nên có người tiến vào, lại không ai đi ra.
Lại nói thật đáng buồn, nhưng như vậy vừa lúc để lại cho Thẩm Hàm Kiều Quý Dương.
Đây là một siêu thị có kho chứa cỡ lớn, bên trong cơ hồ cái gì cũng có, ăn mặc dùng, thậm chí còn có máy phát điện.
Kho có mấy xe tải, Thẩm Hàm đi qua, xe tải này không dùng dầu diesel, mà dùng xăng, vừa lúc bọn họ có xăng.
Vì thế Thẩm Hàm không do dự nói với Kiều Quý Dương: “Quý Dương, em lấy xăng đổ vào xe tải.”
Kiều Quý Dương cũng không dám nói, sợ mình không cẩn thận, Thẩm Hàm liền bỏ mình, thậm chí Lâm Tư Tư đi nơi nào cũng không hỏi, bởi vì cậu sợ lúc mình mất khống chế giết cô.
Đổ xăng đầy, Thẩm Hàm bắt đầu nhét đồ vào xe tải, túi gạo 30 bao, bột mì 30 bao, các loại đậu 1 bao, mì sợi, mì ăn liền, đồ ăn vặt, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, hạt giống mang mấy bao, còn nệm thì hai tấm, máy phát điện 1 hàng, quần áo dùng sức mà nhét đầy……
Tóm lại, một chiếc xe tải siêu lớn, Thẩm Hàm nhét đồ đủ cho họ dùng mấy năm, nhét xong, Thẩm Hàm ngồi vào ghế điều khiển, nói với Kiều Quý Dương ngồi ghế phụ: “Được rồi, Quý Dương, chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Chuẩn bị tâm lý gì cơ, Thẩm ca anh không cần em sao?”
Thẩm Hàm bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, rồi sau đó vươn tay xoa đầu Kiều Quý Dương nói: “Không phải không cần em, là chuẩn bị cần em, vậy nên, hiện tại em theo anh ẩn cư mấy năm.”
“Ẩn cư?”
Thẩm Hàm khởi động xe, xe tải lớn khởi động, “Đúng vậy, ẩn cư, bởi vì anh phát hiện, em không huấn luyện, căn bản không thể gặp người.”
“A?”
“Còn có, hình như em không tin anh thế nên anh định huấn luyện tốt mới thả ra.”
“Ồ.” Kỳ thực Kiều Quý Dương vẫn hơi ngơ ngẩn.
“Có ý kiến?”
Kiều Quý Dương lập tức ngồi, lớn tiếng trả lời: “Không có.”
Cậu đương nhiên không có ý kiến, chỉ cần Thẩm Hàm không vứt bỏ, cậu sẽ không ý kiến ý cò gì, đừng nói huấn luyện, dù mỗi ngày bị Thẩm Hàm đánh một trận cũng chẳng sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất